Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 79


Quá trình thuyết phục Dương Thục Mai dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng. Sau khi điều tra tình hình gia đình dì, Bộ trưởng Vu đã chọn cách đơn giản và thẳng thừng nhất — dùng tiền.


Dương Thục Mai tuy là người bản địa thành phố B, nhưng cuộc sống không hề khá giả. Chồng dì là người thật thà, khi trước đơn vị phân nhà đã nhường suất cho người khác, cả nhà ba người cứ thế ở nhờ trong căn hộ tập thể của đơn vị. Sau này quốc doanh phá sản, vợ chồng đồng loạt mất việc, họ đành thuê căn hộ tồi tàn sống qua ngày. Đến khi khu ổ chuột được cải tạo, họ lại bị đuổi ra ngoài.



Gia đình dì sống trong cảnh thuê nhà, dọn đi dọn lại nhiều lần, mấy chục năm ròng rã vẫn không có nổi một mái nhà ổn định. Giờ con trai dì đến tuổi lập gia đình, không có nhà thì cưới vợ thế nào?


Con trai dì rất có chí, từ nhỏ ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, thi đỗ đại học trọng điểm, năm nào cũng có học bổng, gần như không tốn tiền của gia đình. Sau khi tốt nghiệp liền được doanh nghiệp lớn tuyển dụng, tuy chưa đạt mức triệu tệ, nhưng cũng được một nửa.


Thế nhưng với thu nhập này, ở thành phố B ngay cả một cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi.


Ước mơ của Dương Thục Mai là có một căn biệt thự riêng, độc lập, ba tầng: tầng một là gara rộng 200 mét vuông; tầng hai là phòng khách, bếp và phòng ngủ của hai vợ chồng; tầng ba để dành cho con trai sau khi kết hôn, có thêm một phòng cho trẻ nhỏ và một phòng làm việc.


Sân vườn phải đủ rộng, có thể trồng thêm rau và lúa, để sau này ăn thực phẩm sạch do chính mình trồng, không cần mua rau quả đầy thuốc hóa học ngoài chợ. Phía sau có chuồng heo và chuồng gà sạch sẽ…


Muốn thực hiện giấc mơ này, sân ít nhất phải rộng một nghìn mét vuông.


Tuy chỉ là mộng tưởng, nhưng chẳng lẽ con người không được phép mơ ước?


Và dị năng của Dương Thục Mai, được bắt nguồn từ ước mơ này.


“Một nghìn mét vuông sân, đủ để đỗ vài chiếc máy b** ch**n đ**.” Sau khi xem bản báo cáo phân tích dị năng của dì Dương do Kiều Tri Học viết, Thôi Hòa Dự không vừa ý: “Tham vọng không thể lớn thêm chút sao, ví dụ như trở thành chủ một khu dân cư cao cấp, thế thì chúng ta tha hồ nhét đồ vào đó.”


A Tam nói: “Con người thì phải thực tế, mơ một căn nhà to còn được, chứ muốn thành nhà phát triển bất động sản thì không thể.”


“Vậy sao dì ấy không nghĩ tới việc trở thành đại địa chủ ở quê, nắm trong tay mấy chục vạn mẫu đất, chúng ta có thể mang cả một căn cứ vào.” Thôi Hòa Dự tiếp tục tưởng tượng.


“Người ta muốn sống ở thành phố B.” A Tam bênh vực cho dì Dương, “Cộng cả sân với nhà, diện tích đáy 1.200 mét vuông, chiều cao mười mét, tạo thành một không gian hình hộp chữ nhật, có thể mang theo tất cả vật thể vô sinh cùng gia đình ba người. Không gian như vậy đã lớn lắm rồi.”



“Cũng đúng, chúng ta không còn phải lo vấn đề vật tư nữa.” Thôi Hòa Dự nói, “Thế Bộ trưởng Vu thuyết phục dì ấy và gia đình sao rồi?”


“Chuyện nhỏ thôi mà.” A Tam trải báo cáo ra trước mặt, “Nhà chứ gì. Ước mơ mạnh mẽ đến mức sinh ra dị năng, tất nhiên chỉ cần một hai căn nhà là giải quyết xong.”


Bộ trưởng Vu đồng ý cung cấp cho gia đình dì Dương hai căn nhà. Một căn dành riêng cho vợ chồng, là căn hộ nhỏ 60 mét vuông trong tòa nhà cao tầng, thích hợp cho hai người già ở. Căn này nằm trong khu vực vành đai hai của thành phố B, thuộc diện nhà tổ chức phân phối cho nhân viên. Chỉ cần dì Dương còn làm việc cho Bộ Kỹ Thuật An toàn, căn nhà sẽ thuộc quyền sở hữu của dì. Một khi dì từ chức, tổ chức có quyền thu hồi. Nhưng nếu dì hy sinh trong “lỗ hổng”, căn nhà sẽ được coi là trợ cấp tử tuất, trở thành di sản của dì.


Nói cách khác, chỉ cần dì không từ chức, căn nhà này vĩnh viễn là của dì.


Căn thứ hai nằm trong một khu dân cư, gần một trường trung học tư thục tại thành phố B, tổ chức chỉ hỗ trợ tiền đặt cọc. Số tiền này được tính là lương của dì, tương đương ứng trước mười năm thu nhập. Dì Dương có thể lựa chọn không mua nhà và tự sử dụng số tiền đó.


Một khi dì từ chức, tổ chức có quyền đòi lại phần lương theo số năm công tác còn lại. Nếu trong vòng mười năm dì hy sinh, số tiền sẽ không bị thu hồi, đồng thời ngoài khoản lương đó, tổ chức còn căn cứ vào “Quy định ưu đãi trợ cấp cảnh sát nhân dân”, lấy tiêu chuẩn liệt sĩ để cấp phát tiền tuất và phí mai táng, mức trợ cấp sẽ dựa trên cấp bậc dị năng và thâm niên công tác, tham chiếu chế độ của cán bộ chính khoa.


Dương Thục Mai có nghĩa vụ giữ bí mật, không được tiết lộ nội dung công việc cho người thân. Một khi tiết lộ, ngoài việc bị thu hồi chế độ đãi ngộ, còn bị tổ chức truy cứu trách nhiệm pháp lý.


Thôi Hòa Dự: “Bộ trưởng Vu quá lợi hại, với hai căn nhà này, gia đình đó có bị đánh chết cũng sẽ không nói hay hỏi gì.”


“Ai mà không biết câu nói ngoài xã hội: chuyện gì dùng tiền giải quyết được thì không phải là chuyện. Chúng ta không thể cho dì ấy căn biệt thự ba tầng và sân vườn một nghìn mét vuông trong mơ, nhưng hai căn nhà thì vẫn có thể.”


A Tam nói, “Nghe cán sự Từ kể, sau khi Bộ trưởng Vu đưa ra điều kiện, Dương Thục Mai lập tức gật đầu đồng ý, còn tuyên bố sẵn sàng vì đất nước mà vào sinh ra tử, hiến dâng tất cả. Chỉ cần không thu hồi nhà, thì cái mạng già này mặc cho mọi người lăn lộn.”


“Lăn lộn?” Nghiêm Vĩnh Phong cười, “Dì ấy nghĩ nhiều quá rồi, với năng lực của dì, ở trong Đội Dị Năng chính là tồn tại quý giá như vàng. Chúng ta có liều mạng cũng phải bảo vệ dì ấy, tầm quan trọng chỉ xếp sau Đàm Nghiên.”


Đàm Nghiên: “Tôi không cần ai bảo vệ, tôi có thể bảo vệ dì ấy.”


Nghe anh mở miệng, thành viên Đội Dị Năng đang bàn luận về năng lực của dì Dương đều im lặng. Chủ yếu vì mấy hôm trước Đàm Nghiên nói những lời quá chấn động.


Hôm đó, sau khi Đàm Nghiên bộc bạch với nai con, Bộ trưởng Vu đã ngất xỉu ngay tại chỗ.


Ông liên tiếp trải qua nhiều cú sốc: con trai biến thành tang thi rồi chết – con trai vẫn còn sống – con trai đem lòng yêu một người lớn hơn ông tám tuổi – người đó đồng ý với con trai. Với chuỗi đả kích tinh thần này, Bộ trưởng Vu chỉ ngất đi hơn một tiếng đồng hồ đã xem là đủ kiên cường rồi.


Bình thường Lương Hiển quá nổi bật, tuy thành viên Đội Dị Năng đều khâm phục hắn, sau khi hắn chết ai nấy cũng rất đau buồn, nhưng lúc hắn còn sống thì ai cũng thấy ngứa mắt hắn.



Ai ngờ Đàm Nghiên lại đồng ý ngay tại chỗ! Khiến cả Đội Dị Năng trợn rớt mắt ra ngoài, ngay cả người luôn điềm tĩnh như Kiều Tri Học cũng hoảng đến mức làm rơi vỡ máy tính.


Hôm đấy, trong đám sinh vật trí tuệ có mặt, chỉ có nai con là vẫn phát huy ổn định, còn chui tọt vào lòng Đàm Nghiên hạnh phúc kêu mấy tiếng “gru gru”, như đang nói “Con vui muốn chết nạ.”


Sau khi nghe lời tỏ bày của Đàm Nghiên, Từ Minh Vũ đưa Bộ trưởng Vu vào phòng cấp cứu, Kiều Tri Học đi sửa máy tính, Đội Dị Năng tuyên bố chúng ta phải tập luyện, không thể lãng phí thời gian quý giá, thế là tản đi hết, chỉ còn lại Đàm Nghiên và nai con mắt to trừng mắt nhỏ.


Mấy ngày sau bình tĩnh lại, chuyện của dì Dương có kết quả, mọi người mới lần nữa mở họp, phân tích về năng lực của dì, cũng như cách bảo vệ về sau.


Lúc này họ mới lại gặp Đàm Nghiên. Nai con mấy ngày nay cứ dính lấy anh như hình với bóng.


Thôi Hòa Dự nhìn chằm chằm Đàm Nghiên một lúc, rốt cuộc không kìm được mà hỏi: “Đàm… tôi nên gọi là chú hay là anh? Anh có thể nói cho tôi biết quá trình tâm lý của anh không? Vì sao đồng ý với Lương Hiển? Tôi nghĩ thế nào cũng không đoán ra được.”


Lần này ngay cả Khâu Tề Chính cũng không ngăn miệng lưỡi ba hoa của Thôi Hòa Dự, mà cũng nhìn Đàm Nghiên, chờ anh trả lời.


Đàm Nghiên không thấy xấu hổ chút nào. Anh xưa nay suy nghĩ đơn giản, chuyện gì cũng không ngại nói thẳng. Việc này anh đã nghĩ rất lâu, rất rõ ràng, cũng không bận tâm người khác bàn luận.


Đàm Nghiên nói: “Tôi không rành về tình cảm. Thế hệ chúng tôi, đa số chưa biết tình yêu là gì thì đã xem mắt kết hôn. Yêu đương cuồng nhiệt gần như không có, phần lớn đều trong quá trình sống chung dần dần nảy sinh tình cảm. Năm đó nếu không gặp ‘lỗ hổng’, chắc tôi cũng theo sự giới thiệu của đồng nghiệp mà cưới một cô gái vừa mắt, có khi giờ đã làm ông nội.”


“Phụt!” Thôi Hòa Dự bật cười.


Cậu ta không khỏi thấy thương cho Lương Hiển.


“Đối với tình cảm của Lương Hiển, sau khi nghĩ em ấy đã chết, tôi đã suy nghĩ kỹ. Hôm đó nếu không phải Lương Hiển tỏ tình, thì tôi có đồng ý không? Đáp án là không. Cho dù đổi thành một cô gái, thậm chí là một phụ nữ độc thân cùng tuổi tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý.


Vấn đề không nằm ở Lương Hiển, mà là ở tôi. Ở tuổi này, tôi không thể tiếp nhận thêm một ai nữa. Khi đối diện với tình cảm, tôi đã nghĩ thế này: Mình đã một chân bước vào quan tài rồi, sao có thể làm lỡ dở người ta.”


Giọng Đàm Nghiên bình thản, lời nói ra lại khiến người nghe suy ngẫm. Các thành viên Đội Dị Năng nhìn gương mặt trẻ trung của anh, lòng dạ không khỏi chua xót.


Bởi vì gương mặt này, họ quên mất tuổi thật của Đàm Nghiên, quên rằng có thể một ngày nào đó anh sẽ đột ngột già đi, đột ngột lìa đời.


Họ không thể dựa dẫm vào Đàm Nghiên lâu dài.



Đàm Nghiên nói vô cùng đơn giản, “Tôi không hiểu trong tình yêu, người trẻ các cậu sẽ mong đợi điều gì. Nếu đồng ý ở bên nhau thì chắc cũng như trước đây, huấn luyện và làm việc mỗi ngày thôi nhỉ, có lẽ sẽ có nhiều tiếp xúc thân mật hơn. Tôi nghĩ, hình như cũng không khó chấp nhận lắm.”


Mọi người lặng lẽ nghe anh nói.


“Đôi khi tôi không hiểu Lương Hiển đang lo lắng cái gì, người đáng lo hơn phải là tôi chứ. Tôi có thể sẽ trở thành tóc bạc da mồi, đến khi đó, Lương Hiển còn yêu nổi nữa không? Nghĩ đến đây, tôi thôi không nghĩ nữa. 


Theo ý em ấy, chúng tôi ở bên nhau, tôi bầu bạn cùng em ấy. Bầu bạn cho đến khi em ấy không còn thích tôi, hoặc đến khi tôi không còn đi nổi.”


Lời nói giản dị, lại khiến người nghe suy nghĩ sâu xa.


“Vậy nghĩa là anh đồng ý với Lương Hiển để làm cậu ta vui. Nhưng còn tình cảm của anh thì sao?” 


Thôi Hòa Dự nghĩ mãi vẫn không hiểu, “Cho dù bây giờ anh chưa ý thức được tình yêu là cảm giác gì, nhưng sống chung chắc chắn sẽ sinh tình. Nếu anh yêu cậu ta rồi, mà cậu ta chê anh già, rồi rời bỏ anh, vậy lúc đó tâm trạng anh sẽ thế nào?”


Nghe vậy, Nai con “cộc cộc cộc” chạy đến trước mặt Thôi Hòa Dự, đôi mắt to tròn trừng to, ngoạm lấy vạt áo cậu ta, tức tối kéo giật.


Đấy là nhờ Kiều Tri Học huấn luyện khéo, chứ không thì nai con đã sớm đá cho Thôi Hòa Dự một cú nửa sống nửa chết, còn thảm hơn Từ Minh Vũ.


Đôi mắt ướt long lanh của nó như đang nói: Tui không như thế đâu!


Thôi Hòa Dự không sợ, còn cãi lộn với nai con: “Cái bộ dạng này của mày, tao sắp coi mày là Lương Hiển luôn rồi. Mày thì hiểu cái gì. Tình cảm đều có hạn sử dụng, dopamine cùng lắm tiết ra ba năm, đến khi hormone qua đỉnh rồi thì sao?”


“Tôi thấy không sao hết,” Đàm Nghiên điềm đạm nói, “Chỗ trống trong lòng con người là hữu hạn. Cả đời tôi chưa bao giờ coi tình yêu là tất cả, mà chỉ chiếm một phần nhỏ.”


Giống như Bộ trưởng Vu đối với Lương Hiển, tình yêu có, tình thân cũng có, nhưng đặt trên nghĩa lớn, Lương Hiển vĩnh viễn không phải tất cả.


Đàm Nghiên cũng vậy, thất bại tình cảm sẽ không khiến anh buồn quá lâu.


Anh đặt tay lên ngực mình: “Biết tin Lương Hiển ở lại dị giới, tôi rất khó chịu. Tôi nghĩ, chia tay chắc cũng không khó chịu hơn thế này.”


“Tôi hiểu ý của anh.”



“Anh cứ nuông chiều cái thằng nhóc thúi Lương Hiển,” Bộ trưởng Vu bước vào phòng, ngồi xuống đối diện Đàm Nghiên, “muốn gì cũng cho, y như chiều trẻ con vậy.”


“Có lẽ vậy,” Đàm Nghiên mỉm cười, “miễn là em ấy vui là được.”


Cái cảm giác khi nhận hoa, khó chịu nhưng chẳng thể khóc, Đàm Nghiên không muốn nếm trải lần nữa.


Bộ trưởng Vu: “…”


Xử án gia đình vốn khó. Vừa mới dễ dàng giải quyết xong chuyện của nhà dì Dương, nhưng đến chuyện tình cảm của con trai, Bộ trưởng Vu lại không biết nhúng tay vào thế nào.


Trong lòng ông dĩ nhiên là không tán thành Lương Hiển và Đàm Nghiên ở bên nhau. Dù đứng trên lập trường người cha, hay cấp trên, thậm chí là với tư cách bạn của Đàm Nghiên, đều sẽ không đồng ý.


Nhưng hai người này không ai nghe lời ông. Đều là người dị năng, có dùng năng lực của ông cũng không ảnh hưởng được họ.


Phản đối của ông căn bản vô dụng.


Từ Minh Vũ sợ ông lại ngất, vội vã vỗ lưng giúp ông thuận khí.


“Không cần vỗ,” Bộ trưởng Vu xua tay, “Hai người… thôi, tùy, coi như tôi không biết gì.”


Tương lai của hai người căn bản là không có hy vọng. Khoảng cách 39 năm đâu dễ bù đắp. Chỉ từ những lời Đàm Nghiên vừa nói cũng đủ thấy, cái anh có thể cho và cái Lương Hiển muốn, vốn dĩ không giống nhau.


Đi một bước tính một bước vậy. Có muốn khuyên thì cũng phải đợi thằng nhóc thúi Lương Hiển quay về đã.


“Lỗ hổng” mau tới đi.


Trong mong chờ của tất cả, “lỗ hổng” cuối cùng cũng đến vào đúng ngày đầu năm mới 2019. 


Buổi tối hôm đó căn cứ gói bánh chẻo. Đồ Tử Thạch đang cho một chiếc vào miệng thì đột nhiên té xỉu.


Khoảng năm phút sau, Đồ Tử Thạch tỉnh lại. Cậu ta nhìn đồng hồ, 19:13.


Đồ Tử Thạch lập tức cầm bộ đàm, kết nối kênh của Bộ trưởng Vu và Kiều Tri Học, lo lắng nói: “Lỗ hổng tiếp theo xuất hiện lúc 20:16, tại trung tâm thương mại XX.”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 79
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...