Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 76
Bộ trưởng Vu hiểu tính cách của Đàm Nghiên. Thông thường sau khi ông nói xong câu đó, Đàm Nghiên hẳn sẽ đáp một câu kiểu: “Tôi cũng coi như là bậc cha chú của cậu ấy, đó là điều nên làm.” Thế nhưng lần này ông chờ mãi không thấy, mà chỉ có một khoảng trầm lặng nghẹt thở.
Bộ trưởng Vu ngạc nhiên nhìn Đàm Nghiên.
“Tôi về nghỉ đây.” Đàm Nghiên đứng dậy bỏ đi, mặc kệ cuộc trò chuyện kết thúc gượng gạo.
Thấy anh rời đi, nai con lập tức thoát khỏi vòng tay Bộ trưởng Vu, lộc cộc chạy về phía Đàm Nghiên, không thèm ngoái đầu.
Không hiểu vì sao, cảnh tượng đó khiến Bộ trưởng Vu dâng lên nỗi chua xót khó tả.
Đàm Nghiên cực kỳ khó xử. Anh là bậc trưởng bối của Lương Hiển, thế mà Lương Hiển lại tỏ tình với anh, hơn nữa còn kiên định đến thế. Chính thái độ đó khiến Đàm Nghiên cảm thấy, nếu anh cứ khăng khăng làm bậc trưởng bối, thì anh sẽ làm tổn thương đứa trẻ này.
Bây giờ không thể coi hắn là “đứa trẻ” nữa. Lương Hiển mong muốn Đàm Nghiên có thể nghiêm túc nhìn nhận hắn.
Một ngày trước, Đàm Nghiên còn cho rằng đó là suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ, từ chối vài lần là sẽ qua.
Một ngày sau, anh mới hiểu ra, thật ra mình cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội để từ chối.
Thời gian đối với đội dị năng mà nói là một thứ vô cùng xa xỉ. Đàm Nghiên từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để níu giữ thời gian của Lương Hiển, nhưng thực tế, anh chỉ là một người bình thường với ý chí có phần kiên cường mà thôi.
Anh nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, Nai con tựa sát bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh một lúc. Thấy anh chưa ngủ, nó dùng đầu húc húc vào anh.
Đàm Nghiên rút một tay ra, nhéo nhéo tai nai con, vừa dỗ dành vừa muốn nó ngoan ngoãn lại.
Ai ngờ nai con tiếp tục húc.
Đàm Nghiên quay sang nhìn. Đôi mắt của nó rất to, trong veo sạch sẽ, như thể soi thấu lòng anh.
“Sao thế?” Đàm Nghiên hỏi.
Nai con không nói được, chỉ dùng sức húc anh sang một bên, để lộ nửa khoảng trống trên giường.
“Con muốn ngủ chung với ba à?” Đàm Nghiên đoán.
Nai con gật đầu như người.
“Nhưng nai ngủ đứng mà?” Đàm Nghiên ngạc nhiên.
Nai con chạy đi, ngậm lấy cái khăn bông mà căn cứ chuẩn bị cho Đàm Nghiên, cẩn thận chà lên móng mình vài lượt, rồi mới thỏa mãn nhảy lên giường, nằm sát bên cạnh anh.
Đàm Nghiên: “…”
Sao giống hệt Lương Hiển thế này…
Nghĩ đến cái tên ấy, anh khẽ khựng lại. Thật ra, giống Lương Hiển cũng là điều dễ hiểu. Nai con từng trải qua vướng mắc lượng tử với Lương Hiển, có lẽ đã đồng thời tiếp nhận một phần tình cảm của hắn.
Nai con đã đặc biệt thích quấn lấy anh ngay từ đầu. Là do ý muốn của Lương Hiển sao?
Nai con cọ cọ bên cạnh anh, tìm một tư thế thoải mái, rồi dựa sát vào người anh, khép mắt ngủ ngon lành.
Thật ra chắc chắn chẳng thoải mái gì, giường quá mềm, lại hơi chật chội. Nhưng trông nai con hạnh phúc vô cùng, hệt như Lương Hiển từng chen giường anh vậy.
Đàm Nghiên không biết bản thân nên buồn hay nên bật cười. Những động tác đó Lương Hiển làm rất kín đáo, còn thường kiếm cớ che giấu nên Đàm Nghiên khó mà nhận ra được. Nhưng nai con không phải con người, nó không có nhiều băn khoăn như thế, muốn làm gì thì làm, thẳng thắn bày tỏ.
Nó đang dùng toàn thân mình biểu đạt rằng nó thích Đàm Nghiên, chỉ cần ở bên anh là hạnh phúc lắm rồi.
Thứ tình cảm mà Lương Hiển từng khó khăn nói mãi không thể truyền đạt hết, đến lượt nai con lại dễ dàng làm Đàm Nghiên cảm nhận được.
“Thích ba đến vậy sao?” Đàm Nghiên hỏi.
Nai con đang lim dim giật giật hai tai. Nó ngẩng đầu, chui rúc vào cổ anh, cọ cọ thật mạnh.
Đàm Nghiên thấy nhột, khẽ vỗ lưng nó, nhẹ giọng: “Được rồi được rồi, ba biết rồi.”
Nai con lúc này mới chịu dừng, hài lòng khép mắt, ngủ say với vẻ hạnh phúc.
Động vật hoang dã cực kỳ cảnh giác, bình thường nghỉ ngơi chỉ đứng ngủ, vậy mà bên cạnh Đàm Nghiên lại dễ dàng nằm xuống ngủ yên.
Nó ngủ một lát, còn đổi tư thế, để lộ cái bụng trắng mềm.
Sự tin tưởng và yêu thích này khiến Đàm Nghiên không khỏi mỉm cười. Nhưng nụ cười nở được một nửa thì cứng đờ trên mặt.
Lương Hiển không còn ở đây nữa.
Nếu anh có thể cùng nai con quay lại thế giới thây ma, gặp lại Lương Hiển đã biến thành thây ma, anh sẽ giết hắn sao? Anh thật sự có thể ra tay được sao? Hay anh chỉ muốn mang tro cốt của Lương Hiển trở về thế giới thực nên mới quyết định đi?
Đàm Nghiên tự hỏi mình mấy câu, suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể trả lời câu nào.
Anh đã sống nhiều năm, vậy mà ngay cả bản thân cũng không hiểu rõ.
–
Đội dị năng nghỉ ngơi một đêm, không quay về trường học, mà ở lại căn cứ tham gia huấn luyện của Kiều Tri Học. Từ người có khả năng hồi phục mạnh nhất là Tần Lực bắt đầu, lần lượt bị hành hạ.
Đàm Nghiên đi ngang qua nhìn một cái, thấy Tần Lực bị đặt lên giường bệnh, trên đầu nối đầy điện cực. Kiều Tri Học vừa tính toán cơ thể con người có thể chịu đựng mức điện áp cao nhất là bao nhiêu, vừa tăng dần điện áp an toàn, để Tần Lực thích ứng huấn luyện.
Đàm Nghiên nhìn bộ dạng đau đớn mà vẫn cắn răng chịu đựng của Tần Lực, muốn giúp cậu, lại cảm thấy mình bất lực.
Anh không thể thay thế bất cứ ai.
Bộ trưởng Vu đêm qua không biết lúc nào mới nghỉ ngơi, di chứng lần đầu tiên sử dụng dị năng chưa rõ đã hồi phục chưa. Thế mà sáng hôm sau ông đã tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mọi người, dẫn theo Từ Minh Vũ nói chuyện với từng người sống sót, như thể nỗi đau và nước mắt ngày hôm qua chưa từng tồn tại.
Cho dù phải chịu đựng bao nhiêu thương tổn, chỉ cần cách mạng còn cần ông tiếp tục chiến đấu, Bộ trưởng Vu sẽ luôn đứng dậy.
Cảm giác này Đàm Nghiên hiểu rất rõ. Ngày trước anh cũng từng như vậy, hết lần này đến lần khác đứng lên, không biết mệt mỏi bước vào “lỗ hổng”.
Trong lúc anh thầm cảm thán sự mạnh mẽ của Bộ trưởng Vu, nai con kéo nhẹ góc áo anh, lôi Đàm Nghiên lén đến trước cửa phòng nói chuyện.
Không lâu sau, một người sống sót đi ra. Sau khi trò chuyện với Bộ trưởng Vu, ánh mắt người đó trở nên mơ màng, không nhận ra Đàm Nghiên, người như bay lơ lửng theo vệ binh rời đi.
Tai nai con khẽ động, kéo áo Đàm Nghiên, ra hiệu anh lắng nghe cẩn thận.
Thính lực của Đàm Nghiên cực kỳ tốt, dù phòng nói chuyện có cách âm hoàn hảo, anh vẫn nghe được giọng của Bộ trưởng Vu ở bên trong: “Tiểu Từ, Tiểu Từ, ôi chao Tiểu Từ, đừng có dặm nữa.”
Từ Minh Vũ: “Không được, nếu không trang điểm kỹ thì khí sắc sẽ rất kém, bắt buộc phải dặm lại.”
Đàm Nghiên: “…”
Làm lãnh đạo cũng không dễ dàng, cho dù sắc mặt không tốt, trang điểm lên thì vẫn tràn đầy thần thái.
Mọi người đều bận rộn, chỉ có Đàm Nghiên là không biết mình nên làm gì. Kiều Tri Học nói anh quá mạnh, không cần huấn luyện nữa, phương pháp huấn luyện của anh ta vô dụng với anh; Bộ trưởng Vu nói việc trấn an người sống sót không cần đội dị năng ra mặt, bọn họ chỉ cần tiến lên, những việc phía sau cứ giao cho ông gánh vác.
Đàm Nghiên chỉ cần chờ lần “lỗ hổng” tiếp theo xuất hiện là được.
Chờ đợi không phải là tác phong của Đàm Nghiên, huống hồ ngoài việc tiến vào thế giới khác, anh còn có một nhiệm vụ khác — học cơ học lượng tử.
Đây là nhiệm vụ mà Bộ trưởng Vu đã giao cho anh từ mấy tháng trước. Vài tháng sau, khi hỏi tiến độ học tập của anh, nghe nói anh làm đề thi khoa học tổng hợp trong đề thi đại học các năm chỉ đạt 170 điểm, Bộ trưởng Vu không nhắc đến nữa. Tiến độ quá chậm, đây là một quá trình dài dằng dặc.
Đổi lại người khác, có lẽ đã sớm đập bàn không học nữa. Một người sắp về hưu còn phải làm đề thi đại học, thành tích thì thấp tè, ai có lòng tự trọng cũng khó mà chịu đựng nổi.
Riêng Đàm Nghiên chỉ lặng lẽ so sánh điểm số mô phỏng của mình từng lần một, hết lần này đến lần khác làm lại bài sai. Thành tích tuy không cao, nhưng mỗi lần đều có tiến bộ so với lần trước.
Anh nhờ nhân viên chuẩn bị sách vở và tập đề liên quan, bắt đầu học tập nghiêm ngặt theo kế hoạch.
Một mình học không có thầy hướng dẫn thật sự rất khó, làm sai đề chả biết sai ở đâu.
Nai con đứng cạnh xem mà sốt ruột đến mức nhảy dựng, ba ngày sau rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngậm một cây bút khó nhọc viết chữ.
Đàm Nghiên: “…”
Việc viết chữ với nai con vô cùng khó khăn, may mắn là còn có sách. Nó chỉ cần chỉ ra vấn đề của Đàm Nghiên nằm ở đâu, rồi tìm trong sách kiến thức liên quan, là Đàm Nghiên có thể học được.
Vào lúc này, Đàm Nghiên mới hiểu tâm trạng phức tạp của các thành viên đội dị năng khi nhìn thấy nai con. Bản thân anh cố gắng lâu như vậy, thế mà không bằng một con nai, thật sự rất tổn thương lòng tự trọng.
Đàm Nghiên nghĩ nhiều hơn một chút, anh lại nhớ đến Lương Hiển.
Lương Hiển cũng từng nhiệt tình dạy anh học hành như vậy, điểm này con nai giống hệt hắn.
Đàm Nghiên nở nụ cười nhạt, nhéo nhẹ tai con nai, cùng nó học tập.
Trên đời có một số chuyện khó mà đoán trước. Trước đây bọn họ từng hy vọng “lỗ hổng” đến chậm một chút, để đội dị năng có thêm chút thời gian. Bây giờ Đàm Nghiên lại mong “lỗ hổng” mau xuất hiện, sớm tiến vào thế giới khác. Lương Hiển có lẽ chưa biến thành tang thi, mọi người cùng nhau nghĩ cách, biết đâu vẫn còn cơ hội cứu.
Thế nhưng sự việc cứ ngược lại ý người, trọn một tháng trôi qua, không thấy bóng dáng “lỗ hổng” nào xuất hiện.
Thời gian từ tháng 11 bước sang tháng 12, rất nhanh đã đến sinh nhật của Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên không có cảm giác gì đặc biệt với sinh nhật. Bao nhiêu năm nay anh chỉ có một mình, buổi tối không có thời gian về nhà, có sinh nhật hay không cũng chẳng khác gì. Trước kia nghèo, anh lấy cớ sinh nhật để cho mình thêm một quả trứng, hoặc ăn một bữa sủi cảo. Sau này cuộc sống khấm khá hơn, anh cũng không ăn gì đặc biệt.
Ngược lại, đơn vị mấy năm gần đây phát phiếu bánh sinh nhật cho cán bộ công nhân viên. Đàm Nghiên không thích đồ ngọt, mỗi lần đổi bánh xong liền đem đến viện phúc lợi huyện Bình cho bọn trẻ ăn.
Sinh nhật năm 2018, đối với Đàm Nghiên cũng không có gì đặc biệt. Anh vẫn như mọi ngày, dậy sớm huấn luyện, học tập, thậm chí vì năm nay đơn vị không phát phiếu bánh sinh nhật, anh còn quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Chỉ có con nai hôm nay cứ bồn chồn không yên. Nó lôi từ trong ba lô của Đàm Nghiên ra chiếc di động anh gần như không bao giờ dùng, sạc pin đầy, mở nguồn.
Trời biết một con nai sao có thể hoàn thành động tác phức tạp đến vậy, nói chung là trong lúc học, nó cứ ngồi canh điện thoại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn giờ, đôi tai run run, bộ dáng cực kỳ sốt ruột.
Hôm nay số đề mà Đàm Nghiên không làm được đặc biệt nhiều, mỗi lần tìm nai con đều không thấy nó ở bên cạnh, mà đang ngồi canh chiếc điện thoại đang sạc.
“Con muốn chơi điện thoại à?” Đàm Nghiên cười nói, “Nhưng mà con đâu có bấm được, làm sao bây giờ?”
Nai con tức giận trừng anh một cái. Lần đầu tiên Đàm Nghiên thấy nó lộ ra ánh mắt trách móc như vậy, bị nhìn đến mức chả hiểu ra sao.
Đến trưa, chiếc điện thoại mà nai con canh chừng cuối cùng cũng reo chuông. Đàm Nghiên cầm lên nhìn, note là số điện thoại của bên giao hàng.
Anh không mua đồ online hay đặt cơm ngoài, căn cứ đã chuẩn bị tất cả, hoàn toàn không cần anh bỏ tiền.
Anh nghi ngờ bắt máy, bên kia là giọng một anh giao hàng: “Xin hỏi có phải là anh Đàm Nghiên không? Có một kiện hàng của anh, địa chỉ là Trường Quân Đội Trung Ương. Trường không cho phép chuyển phát nhanh vào cổng, chỉ có thể để ở phòng bảo vệ. Tuy nhiên kiện hàng này yêu cầu phải trao tận tay người nhận, anh có thể ra ngoài lấy không?”
Kiện hàng? Là cái gì vậy?
Đàm Nghiên sớm đã không còn ở ký túc xá Trường, tất nhiên không thể ra đó lấy.
Anh giao hàng sốt ruột giục ký nhận, nai con cũng gấp gáp muốn Đàm Nghiên đi nhận hàng, thậm chí là kéo anh ra ngoài căn cứ.
Đàm Nghiên đành phải xin phép, hẹn anh giao hàng ở một chỗ tiện gặp.
Đến nơi hẹn, anh thấy nhân viên mặc đồng phục chuyển phát nhanh ôm một bó hoa hồng đỏ.
Đàm Nghiên ký nhận, nhận lấy hoa hồng, tìm được tờ giấy ghi chú, bên trên viết:
Chúc anh sinh nhật vui vẻ. Nếu anh không còn giận em nữa, tối nay em có thể mời anh ăn cơm không? Lần này không phải đồ Pháp. Trời lạnh rồi, chúng ta đi ăn lẩu nhé.
— Từ người vẫn chưa hết tình với anh, Lương Hiển.
Bầu trời thành phố B hôm đó u ám, không rõ là sương mù hay mây mù. Đàm Nghiên ôm bó hồng đỏ thắm đứng giữa phố xá đông đúc. Trên con đường tất bật, bó hoa tựa như là sắc màu duy nhất.
Anh ngẩng đầu, một tia lạnh rơi xuống mặt. Đàm Nghiên giơ tay chạm thử, là một bông tuyết, tức khắc tan thành nước trong lòng bàn tay.
Tháng mười hai, trận tuyết đầu tiên của thành phố B năm 2018.
Đàm Nghiên đứng trong tuyết thật lâu, đến khi quay lại căn cứ thì trời đã tối. Nai con không được phép ra khỏi căn cứ, đứng ở cổng chờ anh.
Anh mang theo một thân khí lạnh bước vào, ôm lấy nai con, ghé sát tai nó thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Lỗ hổng, mau xuất hiện đi.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 76
10.0/10 từ 24 lượt.
