Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 75
“Làm vậy… có ý nghĩa gì không? Lương Hiển đã…” Nghiêm Vĩnh Phong hỏi.
Nếu chỉ để đi tìm Lương Hiển, thật sự quá vô nghĩa. Nếu Lương Hiển có thể trở về, vậy tại sao hắn buông tay?
“Tôi có nói là đi tìm Lương Hiển à?” Kiều Tri Học trừng mắt nhìn hắn ta, “Các cậu quan tâm đồng đội, còn tôi thì khác, tôi là nhà nghiên cứu. Thứ tôi muốn là khả năng mượn ‘lỗ hổng’ để đi xuyên không gian, và mức độ truyền dẫn của vướng mắc lượng tử có thể đạt đến đâu.
Nếu lần vượt biên này thành công, giả thuyết của tôi được chứng thực, thì nghiên cứu của chúng ta sẽ có bước nhảy vọt. Chẳng lẽ mọi người quên nhược điểm lớn nhất hiện giờ là gì sao? Chỉ có Đàm Nghiên có thể từ dị giới trở về, không có anh ấy thì tất cả đều xong đời, không phải sao?”
Nghiêm Vĩnh Phong im lặng. Lý lẽ thì hắn ta hiểu, nhưng Lương Hiển…
Bộ trưởng Vu và Giáo sư Kiều nói không sai. Họ không thể chìm đắm trong sự hy sinh của Lương Hiển, tương lai vẫn phải tiếp tục.
Bộ trưởng Vu không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Kiều Tri Học.
Kiều Tri Học cố gắng thuyết phục ông: “Với năng lực của Đàm Nghiên, tôi cho rằng lần vượt biên này có xác suất thành công rất cao. Thứ nhất, đó không phải là một thế giới nguy hiểm. Tuy thây ma tung hoành, nhưng thực lực của Đàm Nghiên có thể xách thây ma cấp bốn làm bùa hộ thân, tiện tay hạ gục vua thây ma cấp năm. Khi không bị vướng bận, thế giới đó đối với anh ấy còn nhẹ nhàng hơn thế giới hiện thực. Dù sao thì hiện thực có pháp luật, có trật tự, không thể tùy tiện bộc lộ siêu năng lực.
Thứ hai, sau khi Đàm Nghiên tiến vào sẽ có thời gian khoảng năm giờ. Với tốc độ của anh ấy… Bộ trưởng chắc còn nhớ hôm đó xe chúng ta chạy hết ga trên cao tốc vẫn không đuổi kịp Đàm Nghiên chứ? Năm giờ là quá dư dả. Cuối cùng…”
Anh ta liếc nhìn Đàm Nghiên: “Có vẻ anh còn chưa phát hiện ra tính đặc biệt của mình. Tôi cần phải xác minh điểm đặc biệt này.”
“Đặc biệt?” Đàm Nghiên khó hiểu.
Sự đặc biệt của anh chẳng phải là người đầu tiên tiến vào ‘lỗ hổng’ sao? Ngoài kinh nghiệm ra, anh còn có gì nữa?
Kiều Tri Học đưa tay xoa trán: “Theo lý, phải tiến vào ‘lỗ hổng’ rồi trở ra tạo thành vòng khép kín, thì ‘lỗ hổng’ mới biến mất. Nhưng chỉ cần anh vừa bước vào, sự sụp đổ không gian biến mất ngay. Khi đấy anh chưa hoàn thành vòng khép kín, tại sao ‘lỗ hổng’ lại biến mất?”
Đàm Nghiên ngẩn ra. Quả thật anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
“Cho dù anh có năng lực khép kín vòng lặp, thì ‘lỗ hổng’ cũng chỉ cảm nhận sức mạnh của anh, nhiều lắm là dừng lan rộng. Nhưng lần nào nó cũng biến mất, rốt cuộc nguyên nhân là gì? Tôi rất muốn biết.”
“Lần vượt biên này sẽ chứng minh một giả thuyết của tôi, tuy không thể giải thích hoàn toàn sự đặc biệt của anh, nhưng với nghiên cứu thì vẫn có tiến triển. Anh có đồng ý không?” Kiều Tri Học hỏi.
Thí nghiệm này quan trọng nhất không phải ở ý kiến của Bộ trưởng Vu, mà ở quyết định của Đàm Nghiên.
Nói thật, cho dù Bộ trưởng Vu không đồng ý, chỉ cần Đàm Nghiên bằng lòng, thì khi xuyên qua “lỗ hổng”, anh cũng có thể mang theo nai con đi tìm Lương Hiển.
Lấy hiểu biết về Đàm Nghiên, Kiều Tri Học tin chắc anh sẽ không từ chối. Dù là vì mệnh lệnh tổ chức, hay vì Lương Hiển.
Quả nhiên, Đàm Nghiên nói: “Giáo sư Kiều, cảm ơn cậu.”
Vốn luôn tự tin am hiểu mọi thứ, Kiều Tri Học thoáng lộ vẻ nghi hoặc: “Tại sao cảm ơn tôi?”
“Từ lúc biết Lương Hiển kẹt lại ở dị giới, tôi luôn muốn đi tìm cậu ấy.” Đàm Nghiên nói. “Cho dù cậu không nêu ra thí nghiệm này, tôi cũng muốn hỏi cậu: có cách nào để đi tìm Lương Hiển không. Không phải vì nhiệm vụ, mà là tôi muốn đích thân đưa cậu ấy về. Đó là tư tâm của tôi.”
“Nếu Lương Hiển đã biến thành thây ma, anh định đưa nó về bằng cách nào?” Bộ trưởng Vu hỏi.
Đàm Nghiên đặt tay lên ngực, trong lòng đau đớn vẫn buộc mình đối diện.
“Trên đường trở về, tôi vẫn luôn nghĩ, Lương Hiển có được tính là liệt sĩ không?” Đàm Nghiên hỏi.
“Đương nhiên là có,” Bộ trưởng Vu khẳng định, “Lương Hiển vì cứu dân chúng lạc vào dị giới mà hy sinh, nó dĩ nhiên là liệt sĩ.”
“Liệt sĩ cần đưa vào nghĩa trang, đúng không?” Đàm Nghiên nói. “Tôi biết ở thành phố B có nghĩa trang như vậy, chuyên an táng những người hy sinh vì cách mạng. Thế nhưng Lương Hiển… phải chôn cất cái gì đây? Dựng mộ áo quần sao?”
Nghe câu này, tim Bộ trưởng Vu lại nhói đau không cách nào khống chế. Trời mới biết ông dựa vào cái gì để giữ cho mình tỉnh táo. Trong đầu có một giọng nói thôi thúc ông: cuộc họp này nhất định phải tiến hành. Ông đau khổ như vậy, các thành viên đội dị năng chắc chắn cũng thế. Nếu không an ủi kịp thời, vết thương sẽ không bao giờ lành. Ông phải biến sự hy sinh này thành động lực để đội dị năng tiếp tục tiến bước!
Dù người mất là con trai mình, dù bản thân đau khổ hơn bất cứ ai, nhưng cương vị Bộ trưởng quyết định ông phải đè nén tình cảm cá nhân, lấy đại cục làm trọng.
Giờ phút này, ông muốn khóc hơn bất kỳ ai, lại phải gắng gượng chịu đựng.
Đàm Nghiên tiếp tục nói: “Lương Hiển cậu ấy… rất sợ bóng tối, không dám ngủ một mình. Chuyển đến ký túc xá lạ phải có người ngủ cùng mới được. Tôi nghĩ, nếu cậu ấy ở dị thế, biến thành tang thi, nếu ý thức của con người vẫn còn, có phải cậu ấy sẽ sợ lắm không.”
Thôi Hòa Dự định nói, Lương Hiển cái thằng đó căn bản không sợ tối, mà là cố tình chiếm tiện nghi của anh. Nhưng nghe được câu phía sau của Đàm Nghiên, cậu ta không nói ra sự thật.
“Tôi vô cùng cảm ơn giáo sư Kiều đã cho tôi một cơ hội đi tìm Lương Hiển. Nếu lúc gặp cậu ấy, cậu ấy đã trở thành tang thi, vậy thì tôi sẽ tự tay giết cậu ấy.”
Đàm Nghiên tạm dừng một chút. Anh nhớ đến mình cũng từng giết Sở trưởng Lý khi thấy ông ta biến thành vua thây ma. Nhưng lần đó còn đỡ, bởi anh biết vị Sở trưởng Lý mà mình quen vẫn đang sống tốt, hai người không cùng một người. Nhưng Lương Hiển…
“Tôi sẽ giết cậu ấy, rồi mang cậu ấy trở về. Dù chỉ là một hũ tro cốt, tôi cũng muốn đón cậu ấy về nhà.” Đàm Nghiên nhẹ giọng nói, “Người xưa rất mê tín, cho rằng chết rồi nếu không ai đưa tang thì sẽ hóa thành cô hồn dã quỷ. Tôi từ nhỏ đã học thuyết Mác – Lênin, vốn không tin mấy điều này. Nhưng… bây giờ tôi biết, cho dù đã chết, ý thức vẫn có thể tồn tại dưới dạng năng lượng. Cậu ấy chắc hẳn muốn được chôn cất tại cố hương.”
Bộ trưởng Vu bỗng cảm thấy mặt mình ươn ướt. Ông vội vàng đưa tay lau, động đến kim truyền trên mu bàn tay.
“Bộ trưởng, tay ngài sưng kìa!” Từ Minh Vũ vội nói, “Đừng cử động, chắc là kim chọc thủng mạch máu, để tôi gọi y tá đến chích lại… Bộ trưởng?”
Từ Minh Vũ sững người nhìn nước mắt chảy đầy mặt Bộ trưởng Vu thì sững người.
Theo ông ba năm, Từ Minh Vũ biết ông là con người sắt đá, bất kể khó khăn cỡ nào cũng chưa từng rơi lệ. Sao bây giờ…
Mọi người thấy Bộ trưởng Vu rơi nước mắt, mới biết ông không phải không đau, chỉ là luôn nhẫn nhịn.
Thôi Hòa Dự không nhịn được, nói: “Nếu không quan tâm, sao lúc cậu ta còn sống, ông không nhìn cậu ta nhiều hơn.”
Bộ trưởng Vu nhìn Thôi Hòa Dự. Cậu thiếu niên này thay Lương Hiển bất bình, trách ông vì sao không quan tâm con trai nhiều hơn.
Nhưng Bộ trưởng Vu không cần giải thích, chỉ nhạt giọng nói: “Lương Hiển không chỉ là con trai tôi, còn là một quân nhân quốc gia. Nếu đặt nó lên bàn cân cùng an nguy quốc gia, cùng nhiệm vụ, thậm chí cùng một người dân bình thường, cho dù thêm một lần, thêm một vạn lần, cho dù tôi biết cái chết của nó sẽ khiến tôi đau xé lòng, lựa chọn của tôi vĩnh viễn giống nhau.”
Mãi mãi là lựa chọn hy sinh Lương Hiển.
“Đổi lại các cậu cũng thế thôi.” Bộ trưởng Vu tiếp tục nói, “Tôi hy vọng mọi người nhớ rõ thiên chức của mình.”
“Chúng tôi sao giống Lương Hiển được?” Thôi Hòa Dự nhịn không được nói, “Ít nhất đối với ông thì không giống!”
Bộ trưởng Vu sờ quân hàm trên vai, nói với Thôi Hòa Dự: “Chỉ cần vai còn mang cái này, mọi người đều giống nhau.”
Ông nói với Từ Minh Vũ: “Không cần gọi y tá, giải tán, tôi đi truyền dịch.”
Bộ trưởng Vu đứng dậy, lưng vẫn thẳng, bước chân vẫn vững, bàn tay buông xuống chảy máu không ngừng. Ông quên ấn kim, mạch máu bị chọc thủng vẫn rỉ máu.
Từ Minh Vũ tiến lên, dùng bông gạc ấn kim, thuận thế đỡ ông.
Bộ trưởng Vu tựa hờ vào người Từ Minh Vũ.
Tựa một chút, chỉ một chút thôi, để ông không ngã.
Con đường bảo hộ quá khó đi, tuy nhiên dù đầy gai, ông vẫn ngẩng đầu bước tới cùng, tuyệt không dao động.
“Ông ấy… sao có thể… tôi con mẹ nó muốn khóc hộ Lương Hiển?” Thôi Hòa Dự nhìn bóng lưng Bộ trưởng Vu, nước mắt tuôn không ngừng.
Khưu Tề Chính giúp cậu ta lau nước mắt. Thôi Hòa Dự tựa đầu lên vai cậu, nước mắt nóng bỏng thấm vai áo.
“Nếu gặp tình cảnh tương đồng, tôi và Lương Hiển cũng sẽ đưa ra cùng lựa chọn.” A Tam đứng dậy nghiêm nghị nói, “Các cậu cũng thế. Nếu không muốn lại nếm cảm giác này, có thể rút lui bất cứ lúc nào.”
Không ai rút lui. Bọn họ có năng lực, số phận đã định gánh trách nhiệm này.
“Các cậu điều chỉnh ở căn cứ một hai ngày đi.” Kiều Tri Học nói, “Tạm thời đừng về trường học.”
Đi học? Mọi người nghĩ lại, cảm thấy một ngày một đêm quá dài, đời sống học đường càng ngày cách xa họ.
Giáo sư Kiều nói đúng, giờ không còn là lúc nhàn nhã lên lớp học nữa.
Mọi người giải tán, trở về phòng căn cứ đã sắp xếp. Riêng Đàm Nghiên đi theo Kiều Tri Học.
“Còn chuyện gì sao?” Kiều Tri Học hỏi.
Đàm Nghiên nói: “Cho tôi hỏi, quốc gia định che giấu tin tức này thế nào. Chuyện tàu điện ngầm quá lớn, người mất tích có người thân, không thể giấu được.”
“Chúng tôi đã phong tỏa tin tức, xử lý thành sự cố trật bánh tàu điện ngầm.” Kiều Tri Học nói, “Sau khi các anh rời đi, chúng tôi đã dựng hiện trường giả, bây giờ có thể công bố danh sách tử vong do tai nạn.”
“Nhân viên liên quan đến tàu điện ngầm chắc chắn phải chịu trách nhiệm, nhưng đợi sóng gió qua đi sẽ bồi thường cho họ. Thi thể người chết có thể giả tạo, giấy chứng nhận bệnh viện cũng giả được, đến lúc đó toàn bộ thi thể sẽ đưa đi hỏa táng, đều thành tro cốt, ai phát hiện được thật giả?” Kiều Tri Học nói, “Chỉ cần người sống không nói lung tung, tin tức sẽ không lộ ra.
Huống hồ, so với việc xuyên đến dị thế, bị tang thi cắn, mọi người chắc chắn muốn tin đó là tai nạn tàu điện ngầm hơn.”
Lời Kiều Tri Học có lý có chứng, Đàm Nghiên không còn gì để lo.
Anh nghĩ một chút, bỗng cười tự giễu: “Lúc ở thế giới tang thi, tôi kiên quyết từ chối yêu cầu của người mẹ kia. Nhưng đến lượt Lương Hiển, cho dù là thi thể tôi cũng muốn đưa về. Thậm chí tôi hy vọng ‘lỗ hổng’ đêm nay sẽ xuất hiện, như vậy tôi có thể lập tức đi tìm Lương Hiển. Cậu ấy thông minh, còn là người dị năng, chỉ mới qua một ngày, có lẽ chưa biến thành tang thi, có lẽ đưa về vẫn còn cứu được… Tôi, không kìm được mà nghĩ như vậy…”
Kiều Tri Học nhìn Đàm Nghiên một lúc, hỏi: “Anh muốn tôi an ủi hả? Chuyện này nên tìm Bộ trưởng Vu hoặc cố vấn tâm lý, tôi không hiểu.”
Đàm Nghiên: “…”
Anh chỉ muốn nói ra nỗi lòng, dù sao Kiều Tri Học là người bị ảnh hưởng ít nhất, tâm sự với anh ta có vẻ là lựa chọn tốt nhất.
Tiếc là Kiều Tri Học không hiểu ý Đàm Nghiên, ngược lại trực tiếp đưa anh đến phòng y tế. Lúc này Bộ trưởng Vu đã nối lại kim truyền dịch, vừa truyền dịch vừa xem báo cáo phân tích tâm lý của tổ nghiên cứu đối với người sống sót.
Từ Minh Vũ lo cho ông, ở lại phòng y tế chăm sóc Bộ trưởng Vu.
Kiều Tri Học đưa Đàm Nghiên đến, nói thẳng với Bộ trưởng Vu: “Đàm Nghiên có lẽ cần tư vấn tâm lý. Tôi cảm thấy với những gì anh ấy nắm giữ không thích hợp nói với cố vấn tâm lý, để ngài khuyên giải thì tốt hơn, hoặc hai người có thể tâm sự với nhau.”
Đàm Nghiên: “…”
Bộ trưởng Vu: “…”
“Ban đầu tôi muốn đưa Đàm Lộ đi làm thí nghiệm vướng mắc lượng tử, xem có thể nhờ Đàm Lộ truyền cho Lương Hiển chút tin tức, hoặc nhận tin tức từ cậu ấy không. Cơ mà… hình như sinh vật lông xù có lợi cho việc hồi phục tâm lý? Tạm thời cho anh mượn vậy.”
Nói xong Kiều Tri Học dứt khoát quay người rời đi, vào phòng thí nghiệm.
Đàm Nghiên: “…”
Nai con rất vui, cọ cọ cánh tay ba mình.
Trong phòng tràn ngập không khí ngượng ngùng, Từ Minh Vũ cảm thấy mình rất dư thừa. Nhất là Đàm Nghiên ngồi ngay bên cạnh anh ta, nai con dán vào Đàm Nghiên mà nhìn Bộ trưởng Vu. Mỗi khi Từ Minh Vũ thấy móng guốc của nai con là dạ dày đau buốt, giờ anh ta vẫn đang ăn cháo kê, không được ăn đồ nhiều calo, người lúc nào cũng mềm nhũn không có sức.
“Khụ khụ, đã vậy tôi xin phép ra ngoài trước. Lát nữa anh đi thì nhớ gọi tôi một tiếng.” Từ Minh Vũ dặn, “Giúp tôi chú ý truyền dịch của Bộ trưởng Vu, thuốc hết thì gọi y tá.”
Nói xong liền nhanh chóng đi, tránh xa nai con.
Trong phòng chỉ còn Đàm Nghiên và Bộ trưởng Vu trừng mắt nhìn nhau, và một con nai con.
Bộ trưởng Vu cảm thấy rất xấu hổ, nhất là Kiều Tri Học còn nói nai nhỏ có vướng mắc lượng tử với Lương Hiển, nắm giữ tri thức Lương Hiển học được. Vậy chẳng phải nai con là nửa đứa con của mình sao?
Trước đôi mắt trong trẻo của nai con, Bộ trưởng Vu có chút khó xử.
Ông ráng tìm chủ đề: “Từ dị thế trở về đến giờ đã hơn 10 tiếng đồng hồ, người sống sót không ai có dấu hiệu tang thi hóa. Nhiệm vụ của các anh hoàn thành rất tốt, vừa cứu người, vừa ngăn chặn toàn bộ nguy hiểm từ dị thế.”
“Vẫn chưa đủ tốt.”
Đàm Nghiên không khiêm tốn, anh thật sự nghĩ vậy. Với kết quả này, đội dị năng không ai cảm thấy mình hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
“Tiếp theo những người này tạm thời không thể về nhà, cần nói chuyện từng người một, ký thỏa thuận bảo mật, rồi phải quan sát xem có thức tỉnh dị năng hay không.”
Nhắc đến dị năng, Bộ trưởng Vu lại nói: “Tôi… đã vào dị thế nửa năm, vậy mà không phát hiện mình đã thức tỉnh dị năng. May là máy móc của Giáo sư Kiều có thể kiểm tra được dị năng, muốn xác định thân phận thì phải nghiên cứu thêm biện pháp đối phó.”
Nghe ông nói vậy, trong lòng Đàm Nghiên dần dần buông lỏng không ít. Đúng như Kiều Tri Học đã nói, anh ta phụ trách kỹ thuật, tiểu đội dị năng phụ trách cứu thế, những việc vặt còn lại giao cho Bộ trưởng Vu, tất cả đều sẽ được ông giải quyết.
Trong tình thế này, Bộ trưởng Vu thật sự không có thời gian để sa sút hay bi thương vì cái chết của con trai, ông có quá nhiều việc cần phải xử lý.
Tiểu đội dị năng cũng vậy, Kiều Tri Học cũng thế, bọn họ có thể chuyên tâm làm việc của mình, là vì phía sau có Bộ trưởng Vu chống đỡ.
Mà tương lai, cho dù sử sách có lưu danh, cũng chỉ ghi lại những người như Đàm Nghiên, Kiều Tri Học; còn những người như Bộ trưởng Vu sẽ luôn âm thầm cống hiến cho tiền tuyến.
Họ không có tư cách trách cứ Bộ trưởng Vu.
“Cảm ơn.”
Hai người đồng thời mở miệng, đều hơi sững ra.
Đàm Nghiên muốn cảm ơn Bộ trưởng Vu cùng toàn bộ lực lượng hậu cần đã ủng hộ và trợ giúp bọn họ. Thế Bộ trưởng Vu thì sao?
“Cảm ơn anh đã bằng lòng mạo hiểm đi thêm một chuyến đến thế giới thây ma, giúp tôi tìm nó.” Bộ trưởng Vu nói, “Tôi không phải một người bố đủ tư cách. Khi nó bị thương, ngoài việc từ bỏ, tôi chẳng thể làm gì. Khi bác sĩ chẩn đoán cánh tay phải nó bị phế, tôi chỉ dám lén nhìn nó một lần khi quay về thành phố B, rồi vội vã rời đi.
Tôi… đã động viên cho biết bao nhiêu người, làm công tác trấn an, công tác thăm hỏi, nhưng riêng với con trai mình, đến một câu an ủi tôi cũng không biết mở miệng thế nào.”
Nai con chầm chậm đi đến trước mặt Bộ trưởng Vu, gượng gạo dùng đầu húc nhẹ vào ông.
Bộ trưởng Vu vừa bất ngờ vừa cảm động, ôm lấy nai con v**t v* cổ nó, quay sang nói với Đàm Nghiên: “So với tôi, cậu giống bố nó hơn.”
Đàm Nghiên: “…”
—————–
Lời tác giả:
Đàm Nghiên: Nói ra chắc ngài không tin, mấy hôm trước cậu ấy vừa mới tỏ tình với tôi.
Nai con: Tôi có thể dùng móng đá ổng không?
Từ Minh Vũ: Không được!!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 75
10.0/10 từ 24 lượt.
