Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 77


Ôm bó hoa lặng lẽ ngồi một lúc, Đàm Nghiên đưa tay lau mặt, rồi mang hoa cùng nai con đi tìm Kiều Tri Học.


Nai con nghiêng đầu nhìn anh, quan sát phản ứng của anh khi thấy hoa. Thấy anh bất chợt đứng dậy, nó liền lon ton chạy theo phía sau.



Khi Đàm Nghiên đi đến cửa phòng thí nghiệm của Kiều Tri Học, nai con giật giật tai, hai móng trước dẫm qua dẫm lại do dự một hồi, thấy Đàm Nghiên đứng chờ mình trước cửa, nó mới chậm rãi bước lên.


Sau một tháng huấn luyện đặc biệt, các thành viên tiểu đội dị năng cuối cùng cũng có nhận thức hệ thống về năng lực của mình, hẹn nhau luyện tập ở phòng huấn luyện. Trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình Kiều Tri Học.


Lúc nghiên cứu, Kiều Tri Học thường có trợ lý, nhưng hiện tại hình như anh ta đang viết gì đó, nên đuổi người khác ra ngoài.


Đàm Nghiên có quyền ra vào phòng thí nghiệm, chỉ cần quét mống mắt là vào được.


Thấy anh và nai con, Kiều Tri Học lưu file, tắt máy tính rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


“Cái này.” Đàm Nghiên đưa hoa cho Kiều Tri Học.


Kiều Tri Học cau mày: “Cơ quan sinh sản của thực vật, dùng để theo đuổi bạn đời, đưa tôi làm gì?”


Đàm Nghiên: “…”


Nghe anh ta nói vậy, Đàm Nghiên không biết nên mở miệng từ đâu.


“Không phải tặng hoa cho cậu, mà là tờ giấy kẹp bên trong.” Đàm Nghiên nói.


Kiều Tri Học rút tờ giấy: “Lương Hiển gửi tặng anh? Trên người cậu ta xuất hiện hiện tượng theo đuổi bạn đời của giống đực… có liên quan đến dị năng sao?”


Đàm Nghiên: “…”



“Chờ chút…” Kiều Tri Học tháo kính xuống, xoa bóp giữa hai mày, “dạo này nghiên cứu dị năng, hệ thống tình cảm và hệ thống lý luận bị lẫn lộn. Để tôi tách hai cái ra đã rồi nói.”


Nghỉ ngơi một lát, anh ta tiếp lời: “Hôm nay là sinh nhật anh, Lương Hiển đặt hoa này từ một tháng trước… Theo tờ giấy thì là sau khi ăn cơm Tây. Hai người ăn cơm Tây khi nào?”


Thấy anh ta cuối cùng cũng bình thường trở lại, Đàm Nghiên đáp: “Chính là tối hôm chúng tôi đi tới thế giới thây ma. Tôi muốn cảm ơn vì Lương Hiển đã luôn giúp tôi học tập, nên mời cậu ấy một bữa. Lúc đó cậu ấy chọn nhà hàng Tây, nhưng bữa ăn không vui vẻ lắm. Về chưa bao lâu thì xảy ra chuyện tàu điện ngầm rơi vào ‘lỗ hổng’, chúng tôi lập tức sang thế giới khác.”


“Anh nghi ngờ Lương Hiển đặt hoa sau bữa ăn đó? Ở xã hội hiện đại, đặt trước là chuyện rất bình thường, trọng điểm không nằm ở đây.” Kiều Tri Học nói, “nhà hàng Tây và hoa hồng thường được người trẻ hiện đại dùng trong việc theo đuổi bạn đời… Môi trường tao nhã và hoa đẹp có thể k*ch th*ch thị giác, vị giác, giúp não tiết dopamine, từ đó sinh ra cảm giác yêu đương…”


Đàm Nghiên: “…”


“Suy ra Lương Hiển đang theo đuổi anh.” Kiều Tri Học kết luận, “Chuyện xảy ra đã lâu rồi mà giờ anh mới nói, tức là trọng điểm không phải ở đó.”


“Tôi muốn biết, từ khi ăn xong đến khi chúng ta vào ‘lỗ hổng’, Lương Hiển có từng tiếp xúc trực tiếp với nai con không?” Đàm Nghiên hỏi.


Kiều Tri Học: “Nai con? Nó có gì khiến anh bận tâm sao?”


“Sáng hôm nay nó trông sạc điện thoại giúp tôi, khi có điện thoại báo nhận hoa, nó sốt ruột giục tôi đi nghe máy.” Đàm Nghiên đáp.


“Cái này thú vị đấy.” Kiều Tri Học nheo mắt nhìn nai con, “tôi chắc chắn hai bên không có tiếp xúc trực tiếp. Nói cách khác, giữa nó và Lương Hiển không chỉ xảy ra vướng mắc lượng tử, mà còn xuất hiện cả truyền tin lượng tử.”


“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.” Đàm Nghiên gật đầu, “ban đầu tôi rất buồn, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì thấy có gì đó không đúng. Nai con biết chuyện này từ khi nào? Trước khi Lương Hiển vào ‘lỗ hổng’ hay sau đó? Nếu là sau, thì có nghĩa là Lương Hiển vẫn đang truyền tin về Trái Đất?”


Kiều Tri Học bất ngờ nhìn Đàm Nghiên: “Từ khi quen đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy đầu óc anh sáng sủa như vậy.”


Đàm Nghiên: “…”


“Tôi chỉ là… muốn tìm cho mình một lý do.”


Ôm bó hoa to, Đàm Nghiên chợt nhận ra bản thân chưa từng thực sự hiểu Lương Hiển. Lương Hiển từng cố gắng nói cho anh biết suy nghĩ của mình, nhưng Đàm Nghiên đã từ chối lắng nghe.


Giá mà hắn còn sống thì tốt biết bao…



“Chuyện này có lẽ còn phức tạp hơn anh nghĩ,” Kiều Tri Học nói, “chúng ta cần một cao thủ máy tính.”


Anh ta lập tức gọi Thôi Hòa Dự đến.


Thôi Hòa Dự vào phòng thí nghiệm hỏi: “Có chuyện gì mà thần bí thế? Bắt tôi dọc đường phải tránh mặt mọi người, đừng để ai phát hiện, ngay cả gặp Bộ trưởng Vu cũng phải tạm che giấu. Đến ông ấy mà cũng không được biết sao?”


“Tạm thời chưa nên nói với ngài ấy.” Kiều Tri Học đưa bó hoa cho Thôi Hòa Dự: “Tra xem bó hoa này đặt từ khi nào, ai đặt, bằng cách nào.”


Thôi Hòa Dự cầm lấy tờ thiệp trong hoa, nhìn thấy nội dung trên đó liền quay sang nhìn Đàm Nghiên, ngắm anh từ đầu đến chân.


“Tôi còn tưởng thằng này sẽ nín nhịn cả đời, gan cũng to đấy.” Thôi Hòa Dự không kìm được dùng giọng tán thưởng mà nhắc đến Lương Hiển: “Vừa ra tay là độ khó cao nhất luôn.”


Đàm Nghiên mặt không cảm xúc đưa điện thoại qua: “Đây là số điện thoại của người giao hoa, chắc có thể tra được thuộc công ty nào.”


“Không thành vấn đề, đảm bảo tra rõ ràng rành mạch.” Thôi Hòa Dự nở nụ cười ác ý.


Nai con thấy vậy, lặng lẽ lùi về phía cửa.


Kiều Tri Học cầm điều khiển, ấn nút khẩn cấp.


Anh ta mỉm cười nhìn nai con: “Cửa phòng thí nghiệm đã đóng rồi. Không có quyền hạn của tao thì đừng hòng ra ngoài.”


Nai con: “…”


Thôi Hòa Dự ôm máy tính, nhanh chóng tra cứu. Chuyện nhỏ này cậu ta chả cần dùng đến dị năng, dễ dàng tìm ra thông tin: bó hoa được đặt online từ một tuần trước, thao tác qua PC client, tài khoản và mật khẩu đều là của Lương Hiển. Hắn thiết lập ngưỡng thanh toán dưới 3000 tệ không cần mật mã, đơn hàng này không cần vân tay hay mã xác nhận qua điện thoại.


Ba người cùng đưa mắt nhìn nai con.


Nai con: “…”


“Lần đầu tiên tôi thấy một con nai biết đặt hoa.” Thôi Hòa Dự nói, “lại còn viết giấy nhắn nữa chứ. Điều thú vị là, chữ trên giấy là chữ của Lương Hiển. Tôi quen thằng đó bao nhiêu năm, tôi nhìn ra chữ cậu ta. Thật hàng thật giá, không có chuyện người khác viết thay.”



Kiều Tri Học xoa tay nhìn nai con: “Lương Hiển ở thế giới thây ma, bị thây ma cắn, vậy mà một tuần trước có thể viết được mảnh giấy này rồi gửi về thế giới thực… Phòng thí nghiệm này xây dựng theo tiêu chuẩn có thể chống tấn công hạt nhân. Mày có thể tùy ý đá thử, hỏng tính cho tao.”


Nai con đang nhấc chân định đá tường: “…”


“Tiểu Lộ, lại đây.” Đàm Nghiên vẫy tay gọi nai.


Nai con chần chừ lùi bước, cuối cùng không thể cự tuyệt Đàm Nghiên, đành chậm rãi đi đến.


“Chuyện này là sao? Từ khi nào biết sinh nhật của ba và tài khoản ngân hàng mạng của Lương Hiển?” Đàm Nghiên hỏi.


Nai con không muốn lừa anh, đôi mắt to lấp lánh né tránh, làm bộ dạng “tôi không biết nói” để chống chế.


Kiều Tri Học cười lạnh, lấy ra một tờ giấy trắng lớn và một chai mực, đổ mực vào bát ăn của nai con: “Dùng móng nhúng mực viết ra. Không cần mày viết câu gì phức tạp, chỉ cần trả lời Đàm Nghiên thôi. Viết một con số Ả Rập thì viết nổi chứ nhỉ?”


Nai con nhìn cái bát ăn đầy mực của mình: “……”


Vì lo nai con không quen thức ăn ở Trái Đất, khẩu phần của nó là đồ ăn đặc chế dễ tiêu hóa do Kiều Tri Học kiểm tra hệ tiêu hóa rồi phối thành. Tuy dạo này hay ở cùng Đàm Nghiên, nhưng ăn uống vẫn phải tìm đến Kiều Tri Học, cái bát ăn của nó luôn đặt trong phòng thí nghiệm.


Giờ thì chẳng còn bát ăn nữa.


Nai con khó nhọc giơ móng lên, dưới ánh mắt gian tà của hai… không, ba người, nó chấm chút mực rồi vẽ trên giấy một con số to: 7.


Ba người trong phòng thí nghiệm cùng cười. Thôi Hòa Dự tính cách hướng ngoại, là người cười to nhất, vừa cười vừa xé cánh hoa hồng, rắc lên người nai con, cười ha hả: “Người tốt không thọ, tai họa ngàn năm! Lương Hiển à Lương Hiển, biết ngay là mày không dễ chết thế, hahaha!”


Cậu ta cười sảng khoái, trong khi nai con tức đến phát điên. Nhưng đã hứa với Đàm Nghiên và Kiều Tri Học là không được đá người lung tung, nên nó chỉ hất móng, làm văng mực lên mặt Thôi Hòa Dự.


Thôi Hòa Dự bị quệt đen mặt cũng không tức giận, vẫn cười hì hì, ôm máy tính gõ lạch cạch một tràng.


“Trong tài khoản này còn có một đoạn trò chuyện khác, với một tiệm đánh máy photocopy. Cậu ta đã tải lên một tấm ảnh chụp mảnh giấy ghi chú, yêu cầu tiệm đó làm giống hệt như chữ viết tay thật, rồi sáng nay mang đến tiệm hoa, nhét tờ thiệp vào trong bó hoa.”


Thôi Hòa Dự tiện tay lau mặt một cái, nói: “Giờ vấn đề là, cái móng guốc này làm sao mà viết được tờ giấy ghi chú đó?”



Nai con trông đáng thương vô cùng, dụi dụi tay Đàm Nghiên, xin một cây bút. Nó ngậm bút, viết lên giấy những chữ giống hệt như trên tờ giấy ghi chú.


“Viết thêm chữ khác thử xem.” Kiều Tri Học nói.


Nai con viết “Thôi Hòa Dự”, “Kiều Tri Học”, nhưng tốc độ đặc biệt chậm, nét chữ rất xấu, khác xa với tờ giấy ghi chú kia.


“Được rồi, bỏ bút xuống đi, ngậm lâu thế chắc là mệt lắm.” Đàm Nghiên cuối cùng vẫn mềm lòng, thấy dáng vẻ tội nghiệp của nai con thì không khỏi xót.


Nai con đưa bút cho Đàm Nghiên, còn dựa dẫm cọ cọ vào tay anh.


Kiều Tri Học nói: “Chỉ có mấy chữ đó là chữ của Lương Hiển. Nai con viết chữ khác thì xấu tệ. Điều này chứng minh Lương Hiển không điều khiển ý thức của nai con, mà là thông qua ‘vướng mắc lượng tử’ để truyền thông tin, nhờ nai con thực hiện. Trong đầu nó chỉ có mấy chữ đó, dùng năng lực ý thức khống chế bút để tái hiện lại, chứ viết chữ khác thì không được.”


Thôi Hòa Dự lập tức dùng máy tính so sánh tờ giấy ghi chú với chữ nai con vừa viết: “Trùng khớp 100%. Ngay cả cùng một người, viết cùng một chữ trong tình huống khác nhau cũng sẽ có sai biệt rất nhỏ. Nhưng ở đây, từ lực bút đến độ đậm nhạt của mực, tất cả đều y hệt. Vừa rồi nai con không phải viết chữ, mà là tái hiện lại quá trình truyền dẫn lượng tử.”


Cậu ta ngả người ra ghế, ngồi tư thế thoải mái, quả quyết nói: “Lương Hiển vẫn còn sống. Hơn nữa có thể truyền tin tức cho chúng ta thông qua nai con, như kiểu ‘thần giao cách cảm’.”


Đàm Nghiên một tay cầm tờ giấy ghi chú, một tay xoa đầu nai con, nở nụ cười nhẹ nhõm nhất suốt một tháng nay.


Anh từng nghĩ, nếu thật sự tìm được Lương Hiển thông qua ‘lỗ hổng’, nhưng lại phải đối diện với một Lương Hiển đã biến thành thây ma, liệu mình có ra tay giết nổi hay không?


Không cần đối mặt với lựa chọn ấy… thật sự quá tốt.


Kiều Tri Học nói: “Gọi mọi người đến, mở họp.”


Rồi đặc biệt nhấn mạnh thêm: “Kể cả Bộ trưởng Vu.”


Nai con: “…”



Lời tác giả:


Lương Hiển ở thế giới thây ma xa xôi: …


Tôi tỏ tình và tặng quà sinh nhật cho anh yêu thôi mà, có cần phải mở họp phân tích không? Còn mời bố tôi nữa chứ!!!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 77
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...