Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 72


Khi còn nhỏ, Lương Hiển cứ ngỡ mình là trẻ mồ côi. Bố họ Vu, mẹ họ Chu, hắn họ Lương, hai ba năm mới được gặp bố một lần, mỗi năm chỉ nhìn thấy mẹ một lần, khoảng thời gian còn lại đều do bà ngoại chăm sóc.


Bà ngoại nói với hắn rằng bố mẹ rất bận, Lương Hiển là đứa trẻ ngoan thì phải biết thông cảm cho họ. Chỉ cần Lương Hiển ngoan ngoãn thì họ sẽ quay về thăm hắn.



Lương Hiển rất ngoan, nhưng dù hắn có nghe lời đến đâu cũng không thể gặp ba mẹ của mình.


Bà ngoại lấy đoạn phim ghi hình đại hội tuyên dương trong quân đội ra cho Lương Hiển xem, chỉ vào một người trong đó rồi nói đây là bố hắn.


Lương Hiển khi ấy còn bé xíu, ngưỡng mộ những người lính được vinh danh, không phải vì bọn họ được tuyên dương mà vì số lần họ được gặp bố nhiều hơn hắn.


Khi ấy, bé Lương Hiển quyết định sau này sẽ đi lính, trở thành cấp dưới của bố mình, thế thì sẽ được gặp bố mỗi ngày.


Quả nhiên, không lâu sau khi hắn nói ước mơ của mình cho bà ngoại, hắn đã được gặp bố.


Bố hỏi hắn có thật sự muốn trở thành một người lính nhân dân hay không.


Hắn nói, dạ đúng.


Bố nói bố là quân nhân nhưng bố không muốn miễn cưỡng con mình đi theo con đường này. Con có thể lựa chọn cuộc sống của riêng mình, chỉ cần không phạm pháp thì muốn làm nghề gì cũng được.


Lương Hiển nói, bố là quân nhân, vậy thì con cũng muốn làm quân nhân.


Bố Vu hiếm hoi lắm mới nở nụ cười, bế hắn lên rồi nói đúng là con trai của bố.


Bé Lương Hiển cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, quả nhiên đây là lựa chọn tốt nhất.


Thế là từ khi còn học mẫu giáo, Lương Hiển đã được gửi đến một trường học đặc biệt, ở đó có một đám trẻ con giống hệt hắn, không chỉ không được gặp bố mẹ mà ngay cả bà ngoại cũng không được gặp nữa.


Cô giáo mẫu giáo không phải là những cô dì dịu dàng xinh đẹp mà là những người đàn ông rắn rỏi. Mỗi ngày họ kiểm tra sức khỏe cho bọn trẻ, xác định cường độ huấn luyện mà chúng có thể chịu đựng, ngày nào cũng dồn đám trẻ đến giới hạn.


Lương Hiển rất mệt, hắn muốn ôm sói bông nhỏ của mình đi ngủ, thế nhưng không thể mang sói bông theo được. Quản lý quân sự toàn diện nên không được phép mang theo đồ vật cá nhân.


Không có chó sói bông, không có bố mẹ, không có bà ngoại, chỉ có một nhóm người lớn luôn nói hắn là con trai thì phải mạnh mẽ.


Khóc lóc không có ích gì, đến đêm có rất nhiều đứa trẻ ôm nhau khóc nhưng chẳng ai quan tâm. Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thà chảy máu chứ không rơi lệ.


Dần dần, Lương Hiển không khóc nữa. Hắn nghe nói ở đây có kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, còn có họp phụ huynh. Chỉ cần có thành tích tốt thì đến buổi họp phụ huynh bố mẹ sẽ rất vui.


Hắn cực kỳ nỗ lực, thi được hạng nhất, nhưng đến buổi họp lại chẳng có ai tới. Bà ngoại qua đời vì bệnh tim, Lương Hiển được nghỉ đông về nhà tham gia tang lễ của bà.


Hai năm sau, mẹ cũng qua đời. Bà là một học giả ở Viện Khoa Học Trung Quốc, mỗi khi nghiên cứu liền quên ăn quên ngủ. Từ khi sinh ra bà đã có vấn đề về tim, một ngày nọ qua đời vì làm việc kiệt sức, đúng lúc Lương Hiển đang trong kỳ huấn luyện biệt lập.


Trong tang lễ, hắn không nhìn thấy bố mình. Ông ra nước ngoài làm nhiệm vụ, không về được.



Khi mẹ và bà ngoại nằm viện, Lương Hiển đang trong thời gian huấn luyện biệt lập, lỡ mất cơ hội gặp hai người họ lần cuối, chỉ kịp đến tham gia tang lễ.


Lần đầu tiên trong đời, Lương Hiển bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của mình. Đi lính để bảo vệ quốc gia, khi trưởng thành sẽ chiến đấu vì nước nhà, nhưng còn gia đình thì sao?


Nếu muốn bảo vệ ngôi nhà to hơn, có lẽ phải hy sinh ngôi nhà nhỏ hơn.


Lương hiển tiếp tục chăm chỉ học tập và huấn luyện. Có người khen hắn thừa hưởng trí tuệ của mẹ, thể chất của bố. Để mình trở nên giống mẹ hơn, hắn điên cuồng học tập, lần nào cũng đứng nhất lớp, khiến học sinh chuyển đến giữa chừng là Thôi Hòa Dự phải bật khóc.


Bất kể Thôi Hòa Dự làm thế nào cũng không giành được hạng nhất. Cậu ta òa khóc nức nở, mấy huấn luyện viên làm thế nào cũng không ăn thua. Dù sao cũng chỉ là học sinh tiểu học, không thể đánh không thể mắng, đành phải mời phụ huynh đến nói chuyện.


Bố của Thôi Hòa Dự cũng là cán bộ cấp cao giống như Bộ Trưởng Vu, nhưng mẹ làm nội trợ toàn thời gian. Vừa nhận được điện thoại bà lập tức chạy tới, ôm bé Thôi Hòa Dự vào ngực dỗ dành rất lâu. Thôi Hòa Dự lau nước mắt, thôi không khóc nữa. 


Lương Hiển – người luôn đứng nhất trong mỗi kỳ thi, đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ, cảm thấy Thôi Hòa Dự cực kỳ đáng ghét, chưa từng gặp ai đáng ghét như vậy.


Dù hắn có khóc cũng chẳng có ai đến dỗ dành.


Từ đó, Lương Hiển càng ra sức bắt nạt Thôi Hòa Dự, dùng thành tích đè bẹp cậu ta, dùng thực lực khiến cậu ta bật khóc.


Như thể mỗi lần thấy Thôi Hòa Dự khóc, hắn lại có thể nhìn người mẹ ấy chạy tới với vẻ mặt lo lắng, vội vàng dỗ cậu ta.


Đáng tiếc là sau này Thôi Hòa Dự không khóc nữa, họ cũng dần trưởng thành, Thôi Hòa Dự từ một thằng nhóc mít ướt biến thành một thiếu niên đáng ghét suốt ngày đối đầu với hắn. Lương Hiển cũng không còn được nhìn thấy cảnh Thôi Hòa Dự khóc lóc được mẹ ôm vào lòng nữa.


Chậc, chán thật.


Dù là huấn luyện hay học tập, đều rất nhàm chán.


Lương Hiển nhẹ nhàng thi đậu đại học với vị trí thứ nhất, từ lớp chuyên đặc biệt của cấp ba lên đại học năm nhất sẽ có một năm học dự bị.


Nói là lớp dự bị, thực chất là huấn luyện thực chiến suốt một năm. Năm đó, họ vừa tròn mười tám tuổi, huấn luyện thực chiến là bài kiểm tra cuối cùng để họ trở thành quân nhân đủ tiêu chuẩn. Tất cả bị chia vào từng đơn vị chính quy khác nhau, đơn vị sẽ dựa vào biểu hiện trong năm đó của họ mà chấm điểm. Điểm số này trực tiếp quyết định họ có đủ tư cách trở thành sinh viên của lớp đặc biệt của Học Viện Quân Sự Trung Ương hay không.


Lương Hiển có thành tích tốt nhất, được phân đến đội nguy hiểm nhất, cũng là đội dưới trướng Bộ Trưởng Vu.


Hắn theo đội của Bộ Trưởng Vu một năm, đi khắp từ nam ra bắc để truy kích một nhóm lính đánh thuê đã đánh cắp cơ mật quốc gia.


Trong trận chiến cuối cùng, Lương Hiển làm tiên phong hấp dẫn sự chú ý của địch, che chở cho đồng đội cướp lại tài liệu cơ mật.


Trận chiến đó cực kỳ thảm khốc, đồng đội của hắn đều hy sinh, Lương Hiển thương tích đầy mình bị địch bắt giữ. Không biết làm sao kẻ địch biết hắn là con trai của Bộ Trưởng Vu, thế là muốn đàm phán dùng hắn để đổi lấy con chip cơ mật vừa bị cướp lại.


Khi đàm phán, bọn chúng để Lương Hiển nói chuyện với Bộ Trưởng Vu. Lương Hiển không hy vọng gì trò chuyện với bố. Trong bộ đàm, hắn nghe Bộ Trưởng Vu nói: “Con à, con nhất định phải cố cầm cự, chúng ta nhất định sẽ đến cứu con.”


Hắn quỳ trên mặt đất cười phá lên, bởi vì Lương Hiển biết ý Bộ Trưởng Vu không phải muốn cứu hắn, mà muốn hắn nghĩ cách ngăn chặn kẻ địch, để kẻ địch thực sự tin rằng Bộ Trưởng Vu sẽ dùng tài liệu cơ mật để đổi lấy con trai, tranh thủ chút thời gian cho đại đội rút lui.


Hắn bị vứt bỏ, đồng thời vẫn phải giành giật thời gian cho người khác.


Lương Hiển nói với kẻ địch rằng bố nhất định sẽ đến cứu hắn, còn chỉ bừa một địa điểm giao dịch trên vùng biển quốc tế.


Kẻ địch dẫn hắn lên thuyền, không biết rằng lúc này đại đội không còn ở Thượng Hải mà đã rút lui.



Lương Hiển giả vờ bị tra tấn đến mức ngất xỉu, nhân lúc kẻ địch không để ý, hắn nhảy xuống biển.


Kẻ địch nổ súng bắn trúng tay hắn. Lương Hiển mang theo cánh tay bị thương ngâm mình trong nước biển suốt một ngày một đêm, may mắn gặp được một chiến hạm tuần tra biên giới, sau khi xác nhận ám hiệu, họ cứu hắn lên thuyền.


Sau khi tỉnh lại, Lương Hiển nằm trên giường bệnh, không thấy Bộ Trưởng Vu đâu. Ông bận đi báo cáo với các lãnh đạo có liên quan.


Bác sĩ nói với Lương Hiển, hắn bị kẻ địch tra tấn quá dã man, tay phải vốn gãy xương còn bị trúng đạn ngâm nước biển suốt một ngày một đêm, dù sau này có lành lại thì cánh tay này cũng xem như phế rồi.


Hắn vì gặp bố mình mà lựa chọn con đường nhập ngũ, cuối cùng bị Bộ Trưởng Vu bỏ rơi, trở thành một kẻ tàn phế.


Đơn vị chấm cho hắn một số điểm rất cao, Lương Hiển một lần nữa thi vào đại học với thành tích đứng đầu. Nhưng khi mọi người đang tham gia huấn luyện quân sự, hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ còn nói tay hắn phế rồi.


Hắn thuận tay phải, tay phải lại bị phế, sau này đừng nói đến việc cầm súng, ngay cả đũa cũng không nâng lên nổi.


Nằm viện ba tháng, vết thương trên người vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Hôm đó đúng là ngày bắt đầu huấn luyện quân sự, Lương Hiển nằm trên giường bệnh chẳng biết lấy sức đâu ra ngồi dậy thay quần áo, nhảy từ cửa sổ xuống chạy đến trường học.


Ai nói bị thương một cánh tay là phế? Hắn còn tay trái, trải qua huấn luyện chẳng phải cũng giống người bình thường sao.


Có lẽ do không cam lòng, có lẽ do không chấp nhận số phận, có lẽ là cho bản thân một tia hy vọng cuối cùng, Lương Hiển lết cái thân đầy thương tích, khăng khăng muốn tham gia huấn luyện quân sự. Nếu thất bại, vậy thì không làm quân nhân nữa, làm học giả cũng không tệ, dù sao hắn cũng thông minh, chẳng thiếu đường đi.


Nhiệm vụ của hắn là tuyệt mật, huấn luyện viên và các bạn học tưởng hắn chỉ bị thương nhẹ, bàn chân bị lưỡi lê đâm xuyên do bị rắn độc cắn, cánh tay chỉ bị gãy xương.


Các bạn học nói sang năm hắn có thể tham gia huấn luyện cùng lứa sau, không biết rằng hắn không còn cái “sang năm” nào nữa.


Đây là sự bướng bỉnh cuối cùng của Lương Hiển, cũng là cơ hội hắn tự dành cho mình.


Thầy Chu không đồng ý cho hắn tham gia huấn luyện, Lương Hiển trực tiếp gọi điện cho Bộ Trưởng Vu. Thực ra hắn không biết nên thuyết phục Bộ Trưởng Vu thế nào, có lẽ lấy chuyện mình bị thương để đổi một cơ hội được bốc đồng, dù sao cũng là huấn luyện quân sự của học sinh, bốc đồng một chút vẫn được.


Cả đời này, hắn chưa từng làm nũng hay nổi giận với Bộ Trưởng Vu, giờ hắn bị thương rồi, chắc là có thể nhỉ?


Nhưng hắn còn chưa kịp bốc đồng, Bộ Trưởng Vu đã đồng ý, đến chính Lương Hiển còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


Tại sao Bộ Trưởng Vu lại đồng ý?


Ôm theo nghi hoặc, Lương Hiển bước vào đội ngũ, đứng sau một thanh niên lạ mặt.


Học sinh lớp đặc biệt đều lớn lên cùng nhau, hắn chưa từng gặp người này, cậu ta là ai? Tại sao có mặt trong lớp đặc biệt? Được phân đến cùng một tổ với hắn trong kỳ huấn luyện quân sự?


Quá nhiều câu hỏi xoay quanh trong lòng Lương Hiển. Hắn không khỏi nảy sinh lòng tò mò với Đàm Nghiên, thậm chí vô tình nói ra chút chuyện lúc thi hành nhiệm vụ cũ.


Đàm Nghiên là một người có tính cách rất tốt, cái “rất tốt” ấy thể hiện ở mọi phương diện. Anh thích chăm sóc đồng đội, không tính toán thiệt hơn, sẽ dang tay giúp đỡ mọi người xung quanh.


Người hiền lành thế này ở ngoài xã hội rất dễ bị thua thiệt.


Lương Hiển vừa quan sát Đàm Nghiên, vừa âm thầm nghĩ vậy.


Nhưng giây tiếp theo, hiện thực tát cho Lương Hiển một cái đau điếng. Người hiền lành đúng là dễ bị thua thiệt, nhưng nếu một người hiền lành mạnh mẽ đến mức có thể đá thủng bầu trời, thì ai dám chiếm lợi gì từ anh.



“Lỗ hổng” đột ngột xuất hiện, sức mạnh siêu nhiên của Đàm Nghiên và dị năng khiến người ta khao khát, tất cả đều khiến Lương Hiển nhen nhóm tia hy vọng mới.


Cũng vào lúc đó, hắn hiển tại sao Bộ Trưởng Vu đồng ý cho hắn tham gia huấn luyện. Là vì sức mạnh của Đàm Nghiên.


Bộ Trưởng Vu… có lẽ hy vọng hắn có thể thức tỉnh dị năng để hồi phục cơ thể, dù sao ông cũng là một người bố.


Lương Hiển biết, người khác có thể có vô số cơ hội tiến vào “lỗ hổng” để thức tỉnh dị năng, nhưng hắn thì không. Nếu hắn không thể tìm ra cách thay thế cánh tay này, hắn sẽ không còn cơ hội thứ hai nào nữa.


Vì thế, hắn gần như bất chấp tất cả để thức tỉnh dị năng. Thật ra lúc ấy Lương Hiển không cần Đàm Nghiên chăm sóc, hắn cảm thấy cứ phơi mình dưới bầu không khí của dị giới như vậy cũng được. Thức tỉnh dị năng được thì tốt, không được thì chết thôi.


Cơ mà Đàm Nghiên không từ bỏ hắn. Suốt chặng đường, Đàm Nghiên luôn chú ý chăm sóc hắn, cõng theo thứ gánh nặng vướng víu như hắn tiến lên phía trước.


Đàm Nghiên nói, hắn muốn làm gì thì làm, anh sẽ trở thành chỗ dựa cho hắn.


Nói ra cũng buồn cười, hình tượng người bố hồi bé hắn từng mơ mộng chính là người đầu đội trời chân đạp đất thế này.


Hắn quay về hiện thực trong tình trạng nửa chết nửa sống, mình đầy thương tích. Lương Hiển cảm thấy chả sao, không bị thương thì hắn cũng sẽ là một kẻ tàn phế, chẳng thà đánh cược một phen.


Và hắn đã thắng. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, tay chân lành lặn, thương tích trên người đều biến mất.


Lương Hiển không thể tin nổi siết chặt nắm tay phải, khỏe mạnh như trước khi bị thương, nắm đấm vung ra có thể đánh chết một con trâu.


Bộ Trưởng Vu từ bỏ hắn, nhưng ông trời thì không, Đàm Nghiên cũng không.


Lương Hiển từng cho rằng, tình cảm của hắn với Đàm Nghiên là một loại di dời cảm xúc.


Hắn gặp Đàm Nghiên vào lúc tuyệt vọng nhất, Đàm Nghiên phá vỡ tất cả những khuôn mẫu tư duy trước đây của hắn, Đàm Nghiên chưa từng bỏ rơi hắn, Đàm Nghiên đã cứu hắn. Hắn nghi ngờ bản thân đang tìm kiếm trên người Đàm Nghiên thứ tình phụ tử mà mình chưa từng có, xem loại tình cảm này thành tình yêu.


Mang trong lòng ý nghĩ như vậy, Lương Hiển lặng lẽ quan sát Đàm Nghiên, cố gắng tiếp cận anh, muốn hiểu rõ anh hơn, muốn bản thân tỉnh táo lại, tự nhủ bản thân không thể vì ảo giác hoặc vì lòng biết ơn mà thích một người.


Thế nhưng càng tìm hiểu càng yêu thích, càng đến gần càng nhận ra người này khác hoàn toàn với Bộ Trưởng Vu.


Bộ Trưởng Vu là lãnh đạo, trên vai gánh vác vô số người, trách nhiệm định sẵn ông phải hy sinh một số thứ, ông không có sức lực để quan tâm đến những người xung quanh.


Đàm Nghiên thì khác. Anh dịu dàng tốt bụng, dốc sức chăm sóc từng người xung quanh. Anh mạnh mẽ nhưng có một chút yếu mềm. Khi đối diện với việc học tập, trông Đàm Nghiên đáng thương đến nỗi Lương Hiển không kìm được muốn chăm sóc anh.


Khởi đầu của thứ tình cảm này có lẽ là lòng biết ơn, có lẽ là di dời tình cảm. Nhưng con người Đàm Nghiên quá hoàn mỹ, càng đến gần anh càng bị anh hấp dẫn.


Lương Hiển biết mình thật sự thích anh. Dù tuổi tác của Đàm Nghiên lớn hơn Bộ Trưởng Vu cũng không thể lay đ*ng t*nh cảm của Lương Hiển.


Lương Hiển hiểu rõ, đằng sau sự mạnh mẽ của Đàm Nghiên là nỗi cô độc và mệt mỏi sâu sắc. Anh chỉ có sức mạnh to lớn và ý chí kiên định, còn về cách đối nhân xử thế, Đàm Nghiên rất vụng về, không giỏi lắm. Anh rất thích tiếp xúc với mọi người, có điều không biết phải bày tỏ như thế nào.


Nhiệm vụ lần này vô cùng gian khổ, Đàm Nghiên lựa chọn cứu người, Lương Hiển không ngăn cản anh.


Chỉ những người từng bị bỏ rơi mới hiểu rõ, trong lúc tuyệt vọng mà biết có người sẽ đến cứu mình là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.


Lương Hiển quyết định ủng hộ Đàm Nghiên đến cùng. Nhưng nhiệm vụ này quá khó khăn, họ không thể cứu hơn một ngàn người trở về.



Một nửa trở về được là kết quả tốt lắm rồi. Nhưng những người đã chết phải tính sao đây, ai sẽ chịu trách nhiệm cho mạng sống của họ?


Ít nhất cũng không thể để Đàm Nghiên gánh vác cái trách nhiệm đó, anh sẽ tự trách cả đời mất.


Thế là Lương Hiển đứng ra, giành quyền lên tiếng trước Đàm Nghiên, cưỡng chế trấn áp đám đông, bắt họ hành động theo ý mình, dùng cách quả quyết nhất để đổi lấy tổn thất ít nhất, đổ toàn bộ tội danh lên người mình.


Cuối cùng cũng đi đến đích, chỉ còn một bước nữa, hắn lại bị cắn.


Lương Hiển lập tức tách người phụ nữ khỏi mọi người, bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Hắn đã bị lây nhiễm, Đàm Nghiên… còn có thể cứu hắn không?


Người phụ nữ khóc lóc cầu xin Đàm Nghiên, nói có thể đưa đứa bé đi làm thí nghiệm, Lương Hiển cũng từng nghĩ vậy. Virus thây ma là một loại virus mới mẻ, có lẽ Kiều Tri Học sẽ cho rằng loại virus này rất có giá trị nghiên cứu.


Nhưng Đàm Nghiên từ chối, anh nói vì mấy tỷ người ở thế giới hiện thực, anh không thể mang theo bất kỳ mối nguy nào trở về.


Lương Hiển ngăn không cho Nghiêm Vĩnh Phong và Đồ Tử Thạch nói sự thật với Đàm Nghiên. Hắn giấu kín chuyện này, khuyên Đàm Nghiên đừng để tiểu đội dị năng vào bên trong lồng bảo vệ. Hắn đứng ở cuối hàng, buông tay vào khoảnh khắc cuối cùng, dõi mắt nhìn đồng đội trở về nhà.


Không phải Lương Hiển chưa từng nghĩ đến chuyện cầu xin Đàm Nghiên đưa mình trở về. Hắn là người dị năng, có lẽ sẽ có cơ hội. Đàm Nghiên xem trọng hắn như vậy, có lẽ sẽ đồng ý?


Nhưng Lương Hiển không thử, hắn không muốn thử.


Hắn đã từng bị Bộ Trưởng Vu vứt bỏ một lần, nếu Đàm Nghiên cũng lựa chọn giống vậy, hắn sẽ không thể nào chịu nổi.


Nói hắn hèn nhát cũng được, không có dũng khí cũng được, lần này là hắn từ bỏ bản thân mình.


Hắn không muốn làm Đàm Nghiên khó xử, cũng muốn giữ lại ký ức đẹp nhất trong lòng.


Thấy mọi người đều đã rời đi, Lương Hiển ấn lên vết thương bị cắn trên cánh tay, đi đến chỗ thi thể của vua thây ma cấp năm, đứng cạnh thi thể quan sát một lúc rồi lấy dụng cụ trong ba lô ra, chuẩn bị phân tích virus thây ma.


Dù có chết cũng phải chết một cách rõ ràng.


————————-


Lời tác giả:


Mấy bạn làm tôi rầu chết mất… Rõ ràng như vậy rồi, công không chết được đâu. Không làm vậy thì với cái tính thích sống nội tâm đó của Lão Đàm, sao có thể mở lòng chấp nhận ai đó được. Lão Đàm từ chối Công không phải vì cậu ấy là đàn ông, mà là bất kỳ ai đến cũng sẽ từ chối. Lão cảm thấy mình già rồi, sắp chết nên tính cách cực kỳ khép kín.


Không cho một đao thì sao lão già đó chịu tỉnh ngộ!


Lo gì, Lương Hiển nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rồi quay lại. Sau đó hai vợ chồng đều có thực lực cường đại, cùng nhau ngược chó độc thân.


Độc giả yêu quý làm tôi rầu quá trời, bộ không tin tôi một lần được hả?


Chẳng lẽ các bạn không biết trong tiểu thuyết võ hiệp, rơi xuống vách núi sẽ nhận được kỳ ngộ sao?


Có người hỏi vì sao Lương Hiển không tự mình phân tích virus rồi úp mặt vào tường sám hối? Cậu ấy không biết kết cấu của virus thì phân giải kiểu gì!!


Làm tôi rầu đến nỗi đau hết cả đầu.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 72
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...