Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 71
Sau khi xác nhận Đàm Nghiên không sao, tiểu đội dị năng bắt đầu chỉnh đốn lại đội ngũ.
Trải qua một ngày một đêm giày vò, những người bình thường đã mệt mỏi đến cùng cực. Họ vừa kéo lê thân thể đầy thương tích vừa hỏi: “Thật sự có thể lập tức về nhà sao?”
Khâu Tề Chính trả lời: “Thật, chưa tới nửa tiếng là có thể về rồi, chỉ cần chúng ta đi tới đích là được.”
Theo như lời của vua thây ma, để bảo vệ con người ở huyện Bình, ông ta không để thây ma khác đến gần địa bàn của mình, thế nên đoạn đường tiếp theo có thể yên tâm phần nào, sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Có hy vọng về nhà làm chỗ dựa tinh thần, mọi người xoa dịu được trái tim đầy thương tích, lấy lại tỉnh táo, tiếp tục lên đường cùng tiểu đội dị năng.
Khi bị vua thây ma khống chế, mọi người cắn xé lẫn nhau, người bị thương khá nhiều, ngay cả A Tam cũng đầy vết cắn. May mà phần lớn mọi người vẫn có thể đi được, đoạn đường còn lại cũng không dài. Tuy nhiên có vài người bị thương ở chân, thật sự không thể cử động nổi.
Khâu Tề Chính bàn bạc với Lương Hiển, quyết định bảo nhóm người trên xe nhích vào một chút, sắp xếp những người không di chuyển được lên xe.
Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi, chen chúc một lúc chắc không sao.
Người phụ nữ ôm đứa bé kia bị trật chân, cô ta cứ khóc sụt sùi mãi, nói rằng đứa trẻ bị thương nên dùng áo quấn đứa bé kín mít, vùi sâu mặt bé trong ngực mình, nhìn qua cực kỳ đáng thương, Khâu Tề Chính bèn bảo cô ta lên xe.
Chỉ còn một cây số cuối cùng, mọi người tăng tốc. Tuy trong đội có người bị thương và người tàn tật, nhưng họ vẫn thuận lợi tới điểm truyền tống.
Không còn bất kỳ trắc trở nào nữa.
Thấy Đàm Nghiên gật đầu xác nhận nơi này chính là điểm truyền tống, ngay cả Lương Hiển cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua hơn hai mươi tiếng đồng hồ đầy sóng gió, chiến đấu với thây ma, chiến đấu với con người, chiến đấu với đường xá, thậm chí là đấu với người cùng phe, cuối cùng họ cũng đưa mọi người đến điểm truyền tống và về nhà.
Ngoại trừ hơn 500 người không thể trở về.
Thế này không thể xem là thắng trận, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.
“Trước đây chúng ta nắm tay Đàm Nghiên để về, giờ có nhiều người thế này, nhỡ có ai buông tay thì người phía sau sẽ không về được.” A Tam lo lắng nói: “Đồ Tử Thạch, cậu có cảm nhận được ai sẽ buông tay không?”
Đồ Tử Thạch ôm đầu không lên tiếng, cậu ta là người dẫn đầu suốt đoạn đường, đã sớm đến giới hạn, chỉ là vẫn cố gắng chịu đựng không nói ra. Nên lúc này không thể dự đoán được gì nữa.
“Có thể dùng lồng bảo vệ.” Đàm Nghiên nói: “Mọi người xếp hàng đứng yên, tất cả đều đứng trong lồng bảo vệ, tôi nghĩ là tôi có thể mang cả lồng về cùng.”
“Chỉ còn cách đó thôi.”
Lương Hiển bảo Khâu Tề Chính đi tổ chức mọi người xếp hàng, cố gắng đứng sát vào nhau. Người đông quá, đứng sát mới tiết kiệm không gian.
Khâu Tề Chính và A Tam lo việc xếp hàng, Đàm Nghiên chuẩn bị lồng bảo hộ, Lương Hiển và những người khác thì lên xe đỡ người bị thương. Đồ Tử Thạch vừa thức tỉnh dị năng ở thế giới trước, giờ đầu đau không chịu nổi, đã mất khả năng chiến đấu, đành phải ngồi dưới chân Đàm Nghiên nghỉ ngơi.
Ai nấy đều sức cùng lực kiệt, chỉ còn tiểu đội dị năng là còn chút sức lực để đỡ người bị thương.
Mọi người từng bước bế người bị thương từ trên xe xuống, đưa vào hàng ngũ.
Lương Hiển đứng trên xe, lần lượt đưa từng người xuống. Nghiêm Vĩnh Phong và Tần Lực chịu trách nhiệm cõng từng người một.
Khi đến lượt người phụ nữ ôm con, tay Lương Hiển hơi khựng lại, không giao người cho Nghiêm Vĩnh phong mà đích thân vác người xuống xe, lạnh lùng hỏi: “Con cô bị sao vậy?”
Nghiêm Vĩnh Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, đứa bé này trước đó ở trên xe khóc lóc dữ dội, thế mà bây giờ không nhúc nhích chút nào, bị áo bọc kín mít nằm trong lòng mẹ, trông như đã chết.
Người phụ nữ không nói câu nào. Lương Hiển lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Nghiên Vĩnh Phong định bước lên kiểm tra thì bị Lương Hiển ngăn cản: “Ông và Đồ Tử Thạch mau đi xem những người bị thương trên xe có ai từng bị đứa trẻ này cắn không. Tôi nghi ngờ nó đã biến thành thây ma.”
“Sao có thể…” Sắp về nhà tới nơi còn xảy ra chuyện này, sắc mặt Nghiêm Vĩnh Phong cũng trở nên khó coi, lập tức đi tìm Đồ Tử Thạch.
Người phụ nữ bỗng nhiên òa khóc, gào lớn: “Không có, không có! Tôi vẫn luôn ôm lấy nó, không để nó chạm vào ai hết. Do trong lúc vua thây ma tấn công, tôi không biết nó đã bò ra ngoài tấm chắn phòng hộ thế nào, tôi tìm bên trong tấm chắn mãi mà không thấy. Sau đó tấm chắn mở ra, tôi mới thấy nó nằm ngay sát bên ngoài. Tôi đã dùng quần áo quấn nó lại rồi, không ai bị cắn hết, tôi xin mọi người…”
Lương Hiển không tin lời cô ta, tập hợp mọi người lại một chỗ. Đồ Tử Thạch nhẫn nhịn cùng Nghiêm Vĩnh Phong kiểm tra một lượt: “Cô ta nói thật, đúng là không có ai bị cắn.”
“Trên người ai cũng có vết cắn, xác định như thế nào?” Lương Hiển vẫn quay lưng về phía hai người.
Đầu Đồ Tử Thạch đau nhức dữ dội, trong lòng dâng lên hoảng hốt, đờ đẫn nhìn Lương hiển, một ý nghĩ đáng sợ mà cậu ta không dám tin chợt lóe lên.
“Thây ma khác con người.” Nghiêm Vĩnh Phong nói: “Trong mắt tôi, phần da bị thây ma cắn sẽ chuyển sang màu đen, dù thi độc chưa lan ra thì tôi vẫn nhìn thấy.”
“Chỉ cần nhìn da là xác nhận được?” Lương Hiển hỏi.
Hắn vừa hỏi vừa đút tay mình vào túi áo.
Lòng Đồ Tử Thạch càng cảm thấy bất an hơn.
“Đúng vậy, chỉ cần nhìn da là biết. Vừa rồi cô ta bọc đứa bé lại nên tôi không nhìn ra, may mà không có ai bị cắn.” Nghiêm Vĩnh Phong sợ hãi nói.
“Ừm, hai người sắp xếp cho mọi người xếp hàng đi.” Lương Hiển nói.
Người phụ nữ ôm đứa trẻ, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Nghiêm Vĩnh Phong, hỏi: “Tôi, tôi có bị cắn không?”
“Không.” Nghiêm Vĩnh Phong quan sát kỹ rồi trả lời.
“Cô có thể đi cùng, nhưng nó thì không.” Lương Hiển lạnh lùng nói.
Người phụ nữ suy sụp hét lên một tiếng, ôm đứa bé lao về phía Đàm Nghiên. Lương Hiển lập tức kéo cô ta lại, Nghiêm Vĩnh Phong nhìn thấy tay của Lương Hiển, lòng lạnh toát.
Lương Hiển hung dữ trừng mắt nhìn Đồ Tử Thạch và Nghiêm Vĩnh Phong, khẽ lắc đầu với hai người.
Nghiêm Vĩnh Phong há miệng định nói: “Ông…”
“Im miệng!” Lương Hiển nghiêm nghị quát lớn.
Tay Nghiêm Vĩnh Phong run rẩy, dùng sức dụi mắt rồi nhìn thật kỹ nét mặt của Lương Hiển, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Người phụ nữ vừa khóc vừa lớn tiếng cầu xin Đàm Nghiên: “Tôi xin cậu, van xin mấy cậu, hãy cho đứa bé này về cùng đi, chúng ta đã đi đến đây rồi mà… Quốc gia… chằng phải, chẳng phải có viện nghiên cứu à? Tôi đưa nó đến đó để nghiên cứu, mấy cậu có thể nghiên cứu virus thây ma, biết đâu vẫn còn hy vọng. Tôi vẫn luôn ôm nó, nó chưa từng cắn tôi, nó vẫn nhớ tôi là mẹ, mang nó về đi… xin các cậu…”
“Không được!” Lương Hiển nói: “Nếu Virus dị giới lây nhiễm vào thế giới thật rồi sinh sôi khắp nơi thì ai biết thứ quái gì sẽ xuất hiện? Biến số quá lớn, chẳng lẽ cô muốn cả thế giới bị nhiễm virus thây ma sao?”
Giọng cô ta rất lớn, mọi người đứng cách đó không xa hứng gió lạnh chờ về nhà cũng nghe thấy. Mọi người nghe người phụ nữ kia muốn mang một con thây ma về thế giới thực đều tức giận, lũ lượt ném đồ vào người cô ta.
Chai nước suối, ống sắt, thậm chí là điện thoại bay về phía cô ta. Người phụ nữ ôm đứa bé khóc nức nở. Đàm Nghiên thì đứng chắn trước mặt, giúp cô ta chặn đồ đạc bị ném.
“Mọi người đừng ném nữa.” Đàm Nghiên nói.
Nghe thấy giọng anh, mọi người dừng tay. Có người hét lên: “Còn lo cho cô ta làm gì? Để cô ta và con thây ma đó ở lại đây, chúng ta mau quay về! Không phải nói là sắp được về nhà rồi sao? Còn chờ đợi gì nữa!”
Không thể trách mọi người quá kích động, họ đã chịu đựng quá nhiề, tinh thần không thể chịu nổi biến cố nào nữa.
Đàm Nghiên cúi mình thật sâu với người phụ nữa, giọng nặng trĩu: “Xin lỗi, nó không thể trở về cùng chúng ta được. Tất cả những việc tôi làm là để bảo vệ thế giới thực khỏi sự ảnh hưởng của tận thế, bất kỳ thứ gì có thể gây nguy hiểm cho thế giới thực đều phải bị loại bỏ. Không thể bảo vệ được đứa bé là do chúng tôi bất lực. Tôi xin lỗi cô, nhưng nó không thể quay về.”
Lương Hiển nhìn cái đầu đang cúi thấp của Đàm Nghiên, tay trái siết chặt lấy cánh tay phải.
Người phụ nữ quỳ rạp trước mặt anh, nức nở nhét ngón tay mình vào miệng đứa con. Đàm Nghiên chưa kịp hô “Dừng lại” thì thây ma đã ngửi thấy mùi người sống, cắn một phát thật mạnh.
Sau khi bị cắn, vẻ mặt người phụ nữ ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Cô ta bế đứa trẻ lên, nói với Đàm Nghiên: “Là lỗi của tôi, tôi quá mệt mỏi nên không trông chừng được nó, để nó lén bò ra khỏi tấm chắn, biến thành thây ma. Là lỗi của tôi, tôi không nỡ bỏ nó lại nên ôm nó lên xe. May mà chưa có ai bị nó cắn, mọi người vẫn có thể trở về nhà.”
“Mẹ đi với con.” Cô ta cúi đầu hôn má đứa con, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hiền từ, ôm lấy đứa trẻ bước vào màn đêm, vừa đi vừa khẽ hát ru.
Đàm Nghiên vươn tay định cản cô ta lại, nhưng cô ta đã bị cắn, bây giờ ngăn cản thì có ích gì.
Anh siết chặt nắm đấm, cánh tay không ngừng run rẩy.
Đôi tay này có thể nâng được thiên thạch, chặn đứng cuồng phong, g**t ch*t vua thây ma, nhưng lại không có cách nào cứu được một người mẹ.
Đồ Tử Thạch và Nghiêm Vĩnh Phong muốn nói gì đó với Đàm Nghiên, bị Lương Hiển trừng mắt ngăn lại.
Lương Hiển không an ủi Đàm Nghiên mà nói: “Về thôi, mọi người đã xếp hàng xong rồi, có thể về nhà ngay lập tức.”
Đàm Nghiên dùng tay trái cậy từng ngón tay phải đang nắm chặt ra, khó khăn nói: “Mấy cậu cũng vào trong lồng bảo vệ đi.”
“Bọn em không cần.” Lương Hiển bình tĩnh nói: “Nơi này quá nguy hiểm, anh phải khống chế tấm chắn lớn thế kia, còn phải đề phòng bất trắc đằng sau lưng quá trống. Người thường vào trong lồng bảo vệ, bọn em sẽ xếp hàng sau lưng anh, mỗi người nắm lấy vạt áo sau lưng người đằng trước là được.”
“Em bọc hậu.” Hắn bổ sung.
Trước giờ Đàm Nghiên luôn tin tưởng phán đoán của Lương Hiển. Anh gật đầu, đi về phía đám đông đang đứng chờ.
Nơi này cách điểm truyền tống cực kỳ gần, Đàm Nghiên chỉ cần khẽ vươn tay ra là có thể chạm vào.
Anh mở lồng bảo vệ bọc lấy mọi người, một tay đặt lên lồng bảo vệ, tay còn lại vươn tới điểm truyền tống. Anh phải cam đoan một tay tiếp xúc với lồng bảo vệ để có thể kéo cả lồng bảo vệ và người đứng bên trong vào điểm truyền tống, thế nên bản thân anh không thể ở trong lồng bảo vệ được.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Đàm Nghiên cảm thấy có ai đó chạm vào lưng mình, đồng thời bắt đầu đếm số, là giọng của A Tam.
“1, 2, 3, 4, 5, 6!”
Lần lượt là A Tam, Khâu Tề Chính, Tần Lực, Đồ Tử Thạch, Nghiêm Vĩnh Phong và số 6 ở cuối hàng là Lương Hiển.
Tất cả mọi người đều đã vào vị trí, Đàm Nghiên dẫn theo mọi người nhảy vào điểm truyền tống. Dưới sự điều khiển của anh, lồng bảo vệ bay lên trời, biến mất cùng Đàm Nghiên trong điểm truyền tống
Khi từng người đi theo Đàm Nghiên lần lượt biến mất, Nghiêm Vĩnh Phong cảm thấy bàn tay đặt sau lưng mình buông ra.
Hắn ta dựa đầu vào lưng Đồ Tử Thạch, há miệng khóc không thành tiếng.
Lương Hiển đã bị cắn. Lúc ở trên xe, hắn định đón lấy đứa bé từ tay người phụ nữ để bế nó xuống, không ngờ bị nó cắn một phát.
Đàm Nghiên từng nói, bất kỳ thứ gì có hại đều không thể mang về thế giới thực.
Thế nên Lương Hiển đứng cuối hàng, lặng lẽ buông tay giữa đêm đen, nhìn mọi người lần lượt trở về nhà.
“Tạm biệt…” Trong bóng tối, Lương Hiển vẫy tay với điểm truyền tống.
Lời tác giả:
Emmmmm… Có thể nói là tôi đã lên kế hoạch về đoạn này từ lúc đào hố rồi…
Nào nào nào, cùng hô to lên: Thanh Sắc Vũ Dực là tác giả viết truyện ngọt, là tác giả truyện ngọt!!!
Tin tôi đi, chỉ cần mọi người tin tôi là được…
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 71
10.0/10 từ 24 lượt.
