Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 70
“Mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì vậy.” Sở trưởng Lý chỉnh lại mũ cảnh sát trên đầu rồi nói: “Không biết bây giờ là tận thế à? Bên ngoài đầy thây ma, ban đêm không được tùy tiện chạy lung tung! Mau về nhà đi… Khoan đã, mấy người không phải người địa phương đúng không?”
Ông trông rất bình thường, như thể một cảnh sát kiên trì tuần tra trong thời tận thế, bộ đồng phục cảnh sát trên người khiến người ta cảm thấy yên tâm. Thậm chí có người rời khỏi đội ngũ, tiến gần về phía ông. Đàm Nghiên vội nói: “Đừng động đậy, quay lại đây.”
Mọi người dừng bước, ngơ ngác nhìn Đàm Nghiên, không hiểu tại sao anh ngăn cản họ, rõ ràng đây là cảnh sát mà, chẳng phải họ đang về nhà sao?
Lương Hiển thấy có gì đó không đúng. Hắn giữ dì Dương đang muốn lại gần Sở trưởng Lý, nói: “Dì Dương, dì làm gì vậy?”
“Ơ kìa cháu, đó là cảnh sát, chắc chắn sẽ giúp chúng ta.” Trong mắt dì Dương ánh lên sự tin tưởng, nếu không nhờ Lương Hiển giữ chặt, dì đã lao đến trước mặt Sở trưởng Lý rồi.
“Tần Lực!”
Lương Hiển hô to một tiếng, Tần Lực lập tức phối hợp bước lên, tạo một bức tường chắn trước mọi người, ngăn cách họ với Sở trưởng Lý.
“Chuyện gì vậy?” A Tam giữ chặt một người định lao tới chỗ Sở trưởng Lý: “Đám người này phát điên rồi!”
Lương Hiển trầm mặt nói: “Thây ma cấp bốn có thể điều khiển thây ma bình thường, vậy vua thây ma thì sao?”
Xem ra nó có thể khống chế con người.
“Vây mọi người lại.” Sắc mặt Đàm Nghiên nặng nề chưa từng thấy: “Tôi sẽ đối phó với nó.”
Sở trưởng Lý thấy vậy thì bất đắc dĩ nói: “Đám người dị năng đúng là rắc rối. Đều là người tiến hóa cả thôi, dựa vào đâu mà con người cao hơn thây ma một bậc? Chẳng qua là phương hướng tiến hóa khác nhau thôi mà. Mọi người nhìn tôi xem, không phải giờ tôi đang rất tốt sao? Không những nhớ được chuyện hồi còn sống mà còn có sức mạnh bảo vệ người dân huyện Bình. Cho dù người ở bên ngoài đến cũng không sao, huyện Bình bây giờ có ít dân cư, có rất nhiều nhà trống, ai cũng có thể ở lại.”
Thấy sắc mặt Đàm Nghiên khó coi, Lương Hiển hỏi: “Mày có chắc người bình thường ở lại đây thì vẫn là con người chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Sở trưởng Lý nói: “Mọi người không thấy nhà nào trong huyện cũng sáng đèn ư? Chúng tôi sống rất tốt trong thời tận thế, gần đây nhà máy đã dần khôi phục sản xuất, nhà kính trồng trọt cũng bắt đầu đi vào hoạt động, huyện Bình đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, sẽ ngày càng tốt lên.”
“Ồ? Nghe hay đấy. Thế có phải trả giá cái gì không?” Lương Hiển hỏi.
“Không có, trong huyện này chỉ có mình tôi là thây ma. Tôi có lý trí, sẽ không cắn người bừa bãi. Có tôi ở đây, sẽ không có con thây ma nào dám tấn công, nơi này chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên!” Sở trưởng Lý vẫn đang cố thuyết phục.
“Con người ăn cơm, vậy mày ăn cái gì?” Lương Hiển hỏi tiếp.
Sắc mặt Sở trưởng Lý hơi thay đổi: “Chàng trai à, thông minh quá thì không ai thích đâu. Tôi không ăn nhiều, nếu bắt được người dị năng thì mỗi tháng một người, còn người thường thì một tuần một người. Tất nhiên, nếu có tinh hạch của thây ma cấp cao thì tốt hơn. Dù gì cũng là do tôi nuôi, ít nhiều cũng có chút tình cảm, chết rồi tôi cũng thấy đau lòng.
Tôi đã tính rồi, huyện Bình hiện tại có hơn một vạn người, dựa theo tốc độ xây dựng hiện tại, sau này sẽ có thêm nhiều người sống sót đến nương nhờ. Một tuần tôi chỉ ăn một người, tôi còn có thể ủy khuất bản thân, chọn ăn người già, sắp chết các kiểu. Chỉ cần đám nam nữ trẻ tuổi chịu sinh con nhiều hơn, tốc độ sinh cao hơn tốc độ chết là được”
“Khác nào làm lợn cho mày nuôi?” Giọng Lương Hiển hàm chứa giận dữ.
“Còn hơn là bị thây ma ngoài kia cắn chết.” Sở trưởng Lý nói: “Nhưng tôi chỉ nhận người bình thường. Người dị năng hơi phiền phức, khó kiểm soát, nên giết quách đi cho lành. Mọi người có bảy người dị năng, ái chà, đủ cho tôi dùng đến bảy tháng lận. Trong khoảng thời gian này huyện Bình có thể sinh thêm không ít trẻ con, không tệ không tệ.”
“Tao nhổ vào!” A Tam đang khống chế đám ĐSu bức tường hét: “Lũ quái vật trong lỗ hổng đúng là con sau buồn nôn hơn con trước. Ấy ấy ấy! Đừng cắn tôi, không phải thây ma thì cắn tôi làm gì hả! Lương Hiển, Đàm Nghiên , bên tôi sắp không trụ nổi rồi, đám người bị điều khiển phát điên hết cả lên, còn quay ra cắn nhau, mau xử lý thây ma cấp năm đi!”
“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Sở trưởng Lý vẫn chậm rãi nói: “Tôi chỉ ra lệnh cho bọn họ tấn công người dị năng, làm tiêu hao thể lực của mọi người, vậy thì tôi sẽ dễ ra tay hơn. Dù sao cũng là cư dân của huyện Bình, tôi sẽ không biến họ thành thây ma. Thây ma không thể sinh con, chỉ dựa vào việc lây nhiễm thì sớm muộn gì cũng không còn ai để lây nữa. Đám thây ma không hiểu khái niệm phát triển bền vững, nhưng tôi thì khác.”
Tiểu đội dị năng nghe xong lời này thì suýt tức phát điên. Vua thây ma nhìn giống con người, có trí tuệ và tư duy của con người, so với thây ma bình thường và quái vật ký sinh thì nguy hiểm hơn nhiều.
Đúng như lời ông ta nói, thây ma và người dị năng là hai con đường tiến hóa khác nhau của con người, có điều bọn họ không công nhận kiểu tiến hóa sai lệch như vua thây ma.
Đàm Nghiên đẩy Lương Hiển ra sau lưng mình: “Ông còn nhớ được bao nhiêu ký ức khi còn sống?”
“Nhớ hết.” Sở trưởng Lý nhìn quanh một vòng, nói: “Tôi có nhiều cảm tình với nơi này, nếu không sẽ không chọn huyện Bình làm căn cứ.”
“Ông từng là cán bộ tận tâm tận lực vì nhân dân.” Đàm Nghiên chậm rãi bước đến trước mặt Sở trưởng Lý, nhẹ giọng nói: “Trước đây chỉ có mình tôi tuần tra ban đêm, sau khi ông nhậm chức mới có tổ tuần tra. Tuy rằng tổ tuần tra có hơi phức tạp, nhưng nhờ họ mà sau này số chuyện phi pháp xảy ra ở bình Huyện đã giảm rõ rệt. Lúc mới ban hành quy định, mọi người không ai thích làm, là ông dẫn đội đi tuần đều đặn mỗi ngày, ròng rã suốt hai năm trời, chính sách này mới được thực hiện nghiêm túc.
Sau đó có một tội phạm truy nã chạy trốn tới huyện Bình, ông vì bắt gã mà bị đạn bắn xuyên chân, từ đó đi đứng tập tễnh, cũng mất cơ hội thăng chức, nên đã tự nguyện xin ở lại Sở Quản Lý Trị An huyện Bình, muốn làm cho đến khi về hưu.
Ông nhỏ hơn tôi năm tuổi, còn bảy năm nữa là nghỉ hưu. Lúc đó ông còn nói, đợi khi nghỉ hưu rồi sẽ cùng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Đàm Nghiên lẳng lặng nhìn Sở trưởng Lý, trong lời kể bình thảnẩn chứa nỗi buồn khó diễn tả thành lời.
“Hả?” Vua thây ma nghi hoặc: “Những chuyện cậu kể nghe quen lắm, nhưng trong huyện Bình đâu có người nào như cậu? Cậu tên gì?”
“Đàm Nghiên.”
“Để tôi nhớ xem.” Vua thây ma gõ đầu: “Làm thây ma có trí nhớ tốt hơn khi làm người, tôi nhớ đúng là có một người như vậy, nhưng đã chết từ bốn mươi năm trước rồi. Mười tám tuổi thì phải, đến theo chế độ sắp xếp công việc cho bộ đội xuất ngũ, chưa được hai ngày đã hy sinh. Sau đó được truy phong huân chương hạng nhất, là một liệt sĩ. Tôi chỉ thấy cái tên đó trong hồ sơ, đến một tấm ảnh cũng không có.”
“Thật sao?” Đàm Nghiên đã đi tới sát trước mặt vua thây ma, giọng nói buồn bã: “Thật ra ông cũng đã chết rồi.”
“Ban đầu đúng là vậy, nhưng chẳng phải tôi đã sống lại rồi sao?”
“Tôi không cho rằng người chết sống lại là chuyện tốt.” Đàm Nghiên nói: “Người quen cũ, để tôi tiễn ông một đoạn.”
“Đám dị năng giả mấy người thật là, tưởng chuyện gì mình cũng làm được à? Nắm đấm tầm thường thế này, tôi chỉ cần một tay là… Áaaaaa!!!”
Nắm đấm giáng mạnh vào mặt ông ta, vua thây ma gào lên thảm thiết, bay vút ra xa.
“Đám đông không còn mất trí.” A Tam gõ bức tường: “Tôi bị người cắn cho cả người toàn là dấu răng. May mà trong đây không có thây ma.”
“Nói Tần Lực cố gắng cầm cự, thần tiên bên này sắp đánh nhau rồi.” Lương Hiển nói.
Hắn vừa dứt lời, vua thây ma đã bò dậy. Ông ta gào lên một tiếng với Đàm Nghiên , móng tay dần dài ra, răng nanh lộ rõ, cơ thể phình to, đồng phục cảnh sát trên người rách tan tành.
“Cậu cũng lui vào trong tường bảo vệ đi.” Đàm Nghiên nghiêm nghị nói: “Hơi thở của ông ta tỏa ra thi độc, không thể hít vào. Nếu trên người có vết thương thì nín thở cũng vô ích, thi độc dính vào vết thương sẽ có hậu quả tương tự như bị thây ma cắn.”
Lương Hiển biết mình ở lại cũng vô dụng, chỉ thêm cản trở. Hắn lo lắng hỏi: “Anh có chắc thắng không?”
“Tôi không sao.”
Không phải Đàm Nghiên không tự tin có thể đánh bại vua thây ma, nhưng đối diện với gương mặt quen thuộc, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Lương Hiển nín thở lui vào trong tường phòng hộ. Tần Lực biết hắn muốn vào nên mở ra một khe nhỏ, đợi Lương Hiển bước vào rồi thì lập tức đóng lại. Khâu Tề Chính nắm lấy tay Tần Lực, cố gắng truyền năng lượng cho cậu. Tần Lực mở rộng tường phòng hộ to chưa từng thấy, bao bọc toàn bộ mọi người ở bên trong.
Vì bận tập trung chiến đấu với Đàm Nghiên, vua thây ma nới lỏng khống chế tinh thần với mọi người. Mọi người sau khi tỉnh táo lại đều sợ hãi vô cùng, nhìn những vết thương do người khác hoặc bản thân cắn lên cơ thể, họ lo lắng hỏi Lương Hiển liệu mình có bị biến thành thây ma hay không.
“Không sao.” Lương Hiển trấn an: “Mọi người chỉ bị khống chế tinh thần thôi, vết thương không tiếp xúc với thi độc. Chỉ cần chúng ta trốn trong tường phòng hộ thì sẽ không có chuyện gì.”
Nghe hắn nói vậy, trong đám đông vang lên tiếng khóc khe khẽ của phụ nữ, không rõ là vì sợ hay vì đau.
Bên ngoài không có tiếng động gì, không biết tình hình chiến đấu của Đàm Nghiên và vua thây ma giờ ra sao.
Lương Hiển không lo về sức mạnh của Đàm Nghiên. Vua thây ma có thể há miệng phun thi độc, hắn sợ Đàm Nghiên sẽ vô tình bị nhiễm.
Chắc là sẽ không sao đâu… Mọi người trong tường phòng hộ thầm cầu nguyện.
Đột nhiên tường phòng hộ bị thứ gì va vào, tiếp theo là tiếng vũ khí sắc nhọn cào lên. Có người thét lên rồi lập tức bịt miệng mình lại, gắng gượng nhịn xuống.
Tiếng binh binh bang bang kéo dài một lúc. Khoảng một tiếng sau, khi không khí trong tường phòng hộ gần như cạn kiệt, cuối cùng cũng nghe thấy giọng Đàm Nghiên vang lên ở bên ngoài: “Ra ngoài được rồi, thi độc đã tan gần hết.”
Tần Lực mở tường phòng hộ, thấy Đàm Nghiên bình tĩnh đứng đó, dưới chân là một thi thể thây ma. Sở trưởng Lý đã từ hình dạng quái vật trở lại hình người. Đàm Nghiên nhặt một mảnh vải rơi trên đất do hỗn loạn (mang theo từ nhà máy dệt để chắn gió) đắp lên người ông ta.
“Anh không sao chứ?” Tiểu đội dị năng vây quanh hỏi han.
“Không sao.” Trên người Đàm Nghiên không có lấy một vết thương: “Ông ta không mạnh lắm, chỉ khoảng mười mấy phút là tôi đã dùng súng bắn xuyên qua đầu ông ta rồi. Tôi không kêu mọi người ra ngoài vì sợ thi độc quá nồng. Thi độc mãi không tan nên tôi dùng lựu đạn, mượn lực nổ và áp lực không khí để thổi tan nó. Giờ chắc không sao nữa rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”
Thấy Lương Hiển vẫn nhìn mình chằm chằm, anh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng: “Tôi thật sự không sao, chỉ là… nhìn thấy mặt người quen, thật sự không dễ chịu chút nào.”
Lương Hiển lấy hết dũng khí, ôm chặt cánh tay anh, nói: “Đợi khi nào về thế giới thực, em sẽ cùng anh về huyện Bình thăm Sở trưởng cũ của anh. Ông ấy mới là người sống thật.”
Đàm Nghiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lương Hiển.
————————-
Lời tác giả:
Phó bản này sắp kết thúc rồi!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 70
10.0/10 từ 24 lượt.
