Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 69
Khi người của căn cứ Kiêu Long xuất hiện, trong đám đông có vài người nảy sinh tâm lý chống đối. Họ cho rằng Lương Hiển đang nói dối, nơi này chính là thế giới thực, cảm thấy đi theo căn cứ Kiêu Long sẽ có tương lai hơn, thậm chí còn nghĩ đến chuyện gia nhập phe đối diện.
Tới khi người của căn cứ Kiêu Long yêu cầu lục soát xe, họ mới bừng tỉnh, nhận ra đối phương không phải hạng người lương thiện.
Lại thấy Lương Hiển moi được một đống đồ từ tay đám đó, bọn họ cảm thấy đi theo Lương Hiển vẫn tốt hơn, dù sao cũng quân giải phóng nhân dân.
Tiểu đội dị năng không biết suy nghĩ của đám gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng Lương Hiển có thể đoán được tình huống tương tự có thể xảy ra. Tuy nhiên, nhờ có hai chữ “về nhà” mà Đàm Nghiên động viên, mọi người tạm gác lại đủ mọi tính toán, quyết tâm đi theo tiểu đội dị năng.
Đồ Tử Thạch đi trước mở đường, cậu ta toàn chọn được đường có ít thây ma.
Người bình thường sau khi biến thành thây ma sẽ theo bản năng cắn xé người xung quanh. Nếu xung quanh không có ai, chúng chỉ quanh quẩn vô định ở khu vực quen thuộc khi còn sống, thế nên trên quốc lộ có rất ít thây ma.
Nhưng họ không thể đi đường cao tốc, không phải vì mấy lý do kiểu “xe điện không được đi đường cao tốc” mà là vì xe điện dễ gặp trục trặc, họ cần đi tuyến đường dễ tìm nguồn tiếp tế, để khi gặp được sự cố còn có thể xử lý.
Một nguyên nhân khác nữa. Thật ra quốc lộ thường gần hơn đường cao tốc, có điều tốc độ không thể chạy nhanh, ngã rẽ lại nhiều nên mọi người thích chọn đường cao tốc. Mà đội xe của họ vốn dĩ không thể chạy nhanh, lên cao tốc hay không cũng chẳng khác gì.
Trên quốc lộ chắc chắn sẽ có nhiều thây ma hơn trên cao tốc, Đồ Tử Thạch cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới quyết định đi đường này.
May mắn thay, nhờ vào sự uy h**p từ thây ma cấp bốn nên dọc đường họ không gặp thây ma cao cấp nào, chỉ toàn là thây ma bình thường. Thây ma cấp hai trở lên có trí tuệ riêng, có thể cảm nhận được mối đe dọa. Trái lại thây ma bình thường chỉ quanh quẩn tại chỗ, gặp người là nhào lên, số lượng đông, cho dù có bùa hộ mệnh là thây ma cấp bốn thì cũng không tránh hết được.
Đàm Nghiên đi ở cuối đội, thấy thây ma là lập tức nổ súng. Kỹ thuật bắn của anh cực kỳ chuẩn, uy lực mạnh, một phát là bắn nổ đầu thây ma, 50% số thây ma chết trong tay anh.
Lương Hiển cũng không kém. Hắn không bị giới hạn đạn, có thể tùy thời chế tạo ra đạn vô hình. Loại đạn này không mạnh bằng đạn thật, nhưng không tốn tiền mua, bắn liên tiếp không ngừng sẽ tạo ra lượng sát thương đáng gờm.
Khâu Tề Chính thì không được như vậy. Dị năng của cậu rất đặc biệt, nếu sử dụng tốt có thể phát huy sức mạnh rất lớn, nhưng một khi tách khỏi đồng đội hoạt động một mình thì năng lực sẽ không có hiệu quả rõ ràng.
Lương Hiển đã đưa chín phần mười số đạn dược của mình cho Khâu Tề Chính, dẫu thế cậu vẫn dùng một cách dè sẻn.
Khi bắt đầu di chuyển, xe điện dần tạo ra khoảng cách với nhau, đội ngũ kéo dài đến hơn tám trăm mét, chỉ dựa vào ba người Đàm Nghiên chắc chắn không sao cho xuể. Dù cả ba người đã hợp lực tiêu diệt hơn 60% thây ma bình thường, nhưng vẫn có thây ma nhào tới xe mọi người.
Lúc này, lợi ích của việc đêm qua Lương Hiển ép mọi người giết thây ma lộ rõ, ít nhất là ai gặp thây ma cũng có thể đánh một trận. Tài xế không chớp mắt tiếp tục lái xe, người ngồi sau dùng ống thép đẩy thây ma ra xa.
Thế nhưng vẫn có người trong lúc hỗn loạn đã để thây ma bám lấy ống thép rồi bò lên xe, cắn trúng người. Tài xế thét lên một tiếng, ngã xuống cùng thây ma.
Một khi có xe ngã xuống, những người còn lại tuyệt đối không dừng lại, tiếp tục lái về phía trước. Bởi vì nếu dừng lại, người bị bao vây có thể sẽ là chính mình.
Bất kể vì lý do gì, chỉ cần xe ngã là xem như rớt lại phía sau, sẽ không có ai quay lại cứu.
Điều này đã được nói rõ ngay từ đầu, mọi người đành nuốt nước mắt tiếp tục tiến về phía trước.
Gần như tất cả xe rớt lại đều do bị thây ma tấn công. Thế nên có cứu cũng chẳng ích gì, vì người ở lại sẽ dần biến thành thây ma.
Cứ đi như vậy suốt ba tiếng đồng hồ, Lương Hiển phát hiện xe điện của mình sắp hết điện. Đúng lúc này, đội xe dừng lại trước một nhà máy dệt.
Phần lớn các ngành công nghiệp nặng ở thành phố B đã được di dời, các nhà máy ở đây chủ yếu là các ngành công nghiệp nhẹ, thường nằm ở vùng ven. Dù sao thành phố B tấc đất tấc vàng, muốn xây nhà máy ở vùng trong là rất khó.
Đồ Tử Thạch dừng lại đợi đoàn xe theo kịp rồi nói: “Nhà máy thường có máy phát điện cỡ lớn, mà người sống sót ở tận thế thường nhắm đến các thành phố lớn và nhà máy chế biến thực phẩm. Xưởng dệt thế này ít người lui tới, có lẽ vẫn còn nguồn điện.
Thức ăn chưa chắc đã có. Nhưng tôi biết hầu hết những nhà máy sản xuất ban đêm đều chuẩn bị mì ăn liền hoặc gì đó cho nhân viên ăn bữa khuya. Hy vọng đám người sống sót ở nhà máy này chưa ăn hết.
Ngoài ra, vì có nhiều công nhân nên mỗi xưởng đều có nhà vệ sinh, có thể giải quyết nhu cầu sinh lý. Chúng ta đã đi được nửa chặng đường, nghỉ ngơi tại đây một lát, đoạn đường tiếp theo sẽ đi thẳng đến đích luôn.”
Lương Hiển biết nếu Đồ Tử Thạch nói ở đây có đồ ăn thì chắc chắn là có. Thời gian hiện tại là hơn một giờ trưa, nghỉ ngơi một tiếng để điều chỉnh và nạp điện, quãng đường còn lại ước chừng cần thêm ba tiếng nữa là đủ.
Trước sáu giờ tối là có thể đến được huyện Bình.
Lương Hiển gật đầu. Mọi người dừng xe xung quanh nhà máy, quyết định nghỉ ngơi ở đây.
Lương Hiển nhìn về phía Đàm Nghiên, Đàm Nghiên lập tức xách thây ma cấp bốn lên: “Mày triệu tập đám thây ma trong khu này lại, để tao tiêu diệu hết một lượt. Đến gần huyện Bình tao sẽ thả mày đi, tránh va chạm với thây ma cấp năm.”
Gương mặt mang chút nhân tính của thây ma cấp bốn lộ vẻ không tin tưởng. Sau khi trở thành thây ma cấp ba, nó dần có trí tuệ. Trong nhận thức của nó, loài người ai cũng yếu đuối, vô dụng, chỉ biết hét lên khi gặp thây ma. Nhưng những người này lại khơi gợi lên chút ký ức ít ỏi khi còn là con người của nó, rằng con người rất xảo trá.
“Không đồng ý? Không đồng ý cũng được.” Lương Hiển nói: “Họ nói vua thây ma cấp năm có trí tuệ, nếu bọn tao dùng mày để thương lượng với vua thây ma, đưa mày cho vua thây ma làm thức ăn, đổi lấy việc nó cho bọn tao đi đến đích, mày nghĩ vua thây ma có đồng ý không? Một thây ma cấp bốn chắc là có giá trị hơn mấy trăm người bình thường nhỉ?”
Thây ma cấp bốn: “…”
Nó run lên một cái. Con người đúng là đáng sợ.
Đàm Nghiên xách thây ma cấp bốn tới cổng nhà máy. Chẳng bao lâu sau,trong nhà máy vang lên tiếng xào xạc, hàng loạt thây ma lũ lượt đi ra. Chúng không tấn công mọi người, theo sự điều khiển của thây ma cấp bốn đi tới khu vực trống trải.
“Tần Lực và Đồ Tử Thạch vào dò đường.” Lương Hiển nói: “Nếu bên trong còn con thây ma bình thường nào thì chút nữa ném mày cho vua thây ma ăn.”
Thây ma cấp bốn: “…”
Lương Hiển vừa dứt lời, lại có thêm mấy chục thây ma lục tục đi ra từ trong nhà máy, trong đó có một con nhìn có vẻ khá mạnh, hẳn là thây ma cấp hai. Thây ma cấp hai không ngừng chống cự sự điều khiển của thây ma cấp bốn, bước đi lưỡng lự. Tần Lực thấy vậy thì dứt khoát nổ súng bắn vỡ đầu nó.
Lúc này Lương Hiển mới dặn dò: “Vào đi, cẩn thận một chút. Tôi thấy nó không kiểm soát được thây ma cấp hai và cấp ba, không chừng bên trong còn thây ma cấp cao ẩn nấp.”
“Không cần lo.” Đồ Tử Thạch cười: “Có tôi ở đây rồi còn gì.”
Năng lực tiên đoán của cậu ta cực kỳ có ích, đây cũng là lý do Lương Hiển sắp xếp cậu ta cùng Tần Lực có lực phòng thủ mạnh đi dò đường.
Đàm Nghiên xách thây ma cấp bốn tới chỗ tụ tập thây ma bình thường. Ngay trước mặt thây ma cấp bốn, anh ném một quả lựu đạn qua, đám thây ma bình thường lập tức “lên trời” cả lũ.
Nghiêm Vĩnh Phong có nhãn lực tốt nên cầm đại đao dài bốn mươi mét đứng đó, thây ma nào không chết cũng không thể thoát khỏi đại đao của hắn ta. Chỉ trong năm sáu phút, toàn bộ thây ma ở nhà máy đã bị dọn sạch.
“Mày rất hữu dụng.” Lương Hiển khen ngợi thây ma cấp bốn.
Thây ma cấp bốn: “…”
Năm phút sau, Tần Lực và Đồ Tử Thạch quay về.
“Gặp một con thây ma khá mạnh, chắc là cấp ba, đã được Đại Lực xử lý.” Đồ Tử Thạch nói ngắn gọn:” Phòng ngự của Đại Lực rất mạnh, thây ma căn bản không chạm được đến bọn tôi.”
“À.” Lương Hiển hài lòng gật đầu: “Bên trong vẫn còn một con thây ma, hủy thỏa thuận, lát nữa đến đích ném mày cho vua thây ma ăn.”
Thây ma cấp bốn: “…”
Nhân lúc Lương Hiển đang cải tạo nguồn điện, Khâu Tề Chính thống kê lại số người. 400 chiếc xe ban đầu giờ chỉ còn lại hơn 300 chiếc, cộng với 200 người trên xe bus, đội xe chỉ còn lại 872 người.
Lúc đến là 1187 người, đến giờ số người tử vong và mất tích đã lên tới 315 người, tỷ lệ thương vong thực ra là rất thấp. Nhưng không ai có thể nói “Vậy là tốt rồi” để an ủi bản thân. Rốt cuộc là do họ chưa đủ năng lực, không thể bảo vệ tất cả mọi người.
Mọi người vừa mệt vừa lạnh, thậm chí chẳng còn sức để đau buồn thay người khác, chỉ còn cách mệt mỏi đẩy xe đi sạc điện rồi xếp hàng đi vệ sinh.
May mà đây là nhà máy dệt, vải vóc rất nhiều. mọi người quấn vải lên người để chống lạnh. Đồ Tử Thạch tìm được khá nhiều mì gói quá hạn, lạp xưởng hun khói và nước khoáng. Tuy không thể làm nóng nhưng có cái bỏ vào miệng.
“Chắc khoảng năm giờ là trời tối.” Đàm Nghiên hơi lo lắng: “Sau khi trời tối sẽ khó kiểm soát tình hình hơn, e là một tiếng cuối cùng sẽ mất nhiều người hơn, mà huyện Bình còn có thây ma cấp năm. Căn cứ Kiêu Long không cung cấp thông tin gì về thây ma cấp năm, không ai biết vua thây ma mạnh cỡ nào, sẽ rất khó đối phó.”
“Ít nhất có thể đưa một nửa số người trở lại.” Lương Hiển dựa vào tường nói: “Kết quả hiện tại đã rất tốt rồi. Hơn nữa em không nghĩ vua thây ma có thể đánh bại anh. Giả sử thây ma cấp năm mạnh hơn thây ma cấp bốn mười lần, anh thấy mình có đối phó được không?”
Đàm Nghiên nhìn thây ma cấp bốn vẫn cố giãy dụa trong dây trói, cẩn thận so sánh một chút rồi tự tin nói: “Chắc là không thành vấn đề.”
“Vậy là được rồi.” Lương Hiển nói: “Chúng ta không thể cứu hết mọi người. Trong tình huống này, chỉ những người vừa có thực lực vừa có vận may mới có thể sống sót.”
Đàm Nghiên: “Tôi biết, nhưng…”
Cảm giác bất lực sâu sắc dâng trào trong lòng anh. Cái cảm giác sức người vĩnh viễn không thể thắng được số trời, mỗi lần xuyên qua đều khắc vào lòng anh một dấu ấn, trở thành vết hằn không thể xóa nhòa.
“Tôi luôn cảm thấy, nếu bản thân mạnh thêm một chút thì có thể cứu thêm một người, chỉ cần thêm một người cũng được.” Đàm Nghiên ngồi bệt xuống đất, vô lực nói.
“Đừng ép bản thân quá.” Lần này đến lượt Lương Hiển an ủi Đàm Nghiên: “Anh quá mạnh, sức mạnh đó là do anh liên tục ép mình, vắt kiệt sức chịu đựng của bộ não mới có được. Em lo có một ngày anh sẽ kiệt quệ. Con người không phải bậc thánh hiền, ai chẳng có lúc sai, anh không phải thần.”
Đàm Nghiên khẽ lắc đầu, không biết có nghe lọt tai không.
Nhờ sự phối hợp của thây ma cấp bốn, môi trường trong nhà máy rất tốt. Mọi người quấn vải ngủ được khoảng một tiếng, đến ba giờ thì xe điện gần như đã được sạc đầy, có thể lên đường.
Tốc độ sạc ban đầu của xe điện không nhanh như vậy, là do Lương Hiển cải tiến một chút. Tăng tốc độ sạc đồng nghĩa với việc giảm tuổi thọ của bình ắc quy. Cũng may mà họ chỉ cần đến đích là được. Tận thế rồi, ai còn quan tâm bình ắc quy xe điện dùng được bao lâu?
Lần thứ hai lên xe, trang phục của bác gái đã thay đổi. Bác tìm được kéo và máy may trong nhà máy, dùng vải cứng làm thàn áo khoác gió, còn làm thêm miếng chắn gió và bao tay cho xe điện, nhìn cực kỳ nổi bật.
Trên xe của vài cô gái có sắc mặt tái nhợt cũng có thêm mấy món đồ đó, đều do dì Dương không ngủ trưa tranh thủ may.
Xe của bác gái đi bên cạnh xe Lương Hiển, nói bằng giọng tự cho là đã nhỏ hết cỡ: “Có mấy cô bé tình trạng đặc biệt, cơ thể rất yếu vẫn cố gắng chịu đựng. Mấy chàng trai trẻ như cậu không hiểu chuyện này đâu, sau này có bạn gái rồi sẽ hiểu.”
Bác còn nháy mắt với Lương Hiển, trông đáng yêu vô cùng.
Mặt Lương Hiển đỏ lên. Đúng là hắn không có bạn gái. Hắn biết con gái mỗi tháng đều có tình huống đặc biệt, nhưng cụ thể khó chịu thế nào thì thật sự không biết. Hơn nữa, sau này hắn sẽ không có cơ hội tìm hiểu, vì hắn không muốn tìm bạn gái.
Nếu Đàm Nghiên là con gái, dù cơ thể có khó chịu thế nào đi nữa thì chắc anh cũng không làm phiền người khác.
“Dì Dương, dì đi sát cháu một chút.” Lương Hiển nói.
Càng gần hắn, hắn càng dễ bảo vệ dì Dương.
Bác gái làm quá nhiều vì người khác , hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi, Lương Hiển cảm thấy bác xứng đáng nhận được sự quan tâm đặc biệt.
Dì Dương đắc ý tiến lại gần Lương Hiển, cô gái ngồi phía sau xe nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Một quân nhân trẻ tuổi, anh tuấn, chính trực, có chút khí chất phản nghịch nhưng hông mất đi tâm thái của một người lính, quả thật rất dễ khiến người ta rung động.
Quãng đường tiếp theo đúng như lời Đàm Nghiên nói, càng đi càng khó. Nhiệt độ càng ngày càng thấp, rất nhiều người không có găng tay, tay lạnh cóng cứng đơ. Sau năm giờ, trời dần tối, tuy có bật đèn xe nhưng nếu thây ma đột nhiên lao ra từ ven đường thì cũng khó ứng phó kịp. Càng lúc càng có nhiều xe bị bỏ lại.
Nnhờ sự sắp xếp của Lương Hiển, cuối cùng họ cũng đến được huyện Bình vào sáu giờ. Lúc này, điện trong xe của mọi người đã hoàn toàn cạn kiệt, chỉ còn lại 198 chiếc xe.
Trên xe bus có hơn mười người bị thương nặng đã qua đời vì không cứu chữa kịp thời, vài người đang nguy kịch, nhưng tiểu đội dị năng bo` tay, chỉ có thể tiêm thuốc giãn cơ để giúp giảm đau đớn.
Một đường xóc nảy gian nan, khi đến được huyện Bình, đoàn xe còn 658 người, gần một nửa số người đã không thể quay về.
Ban đầu mọi người còn thấy đau buồn, nhưng về sau ai nấy đều trở nên chết lặng. Ai rớt lại thì rớt, miễn không phải mình là được.
Sau khi xuống xe kiểm kê lại số người, có người bật khóc nức nở.
“Đừng khóc.” Lương Hiển nói nhỏ: “Mọi người lại gần nhau một chút, đây là địa bàn của vua thây ma, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, bọn họ đông người thế này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của vua thây ma.
Theo như thỏa thuận, Đàm Nghiên thả thây ma cấp bốn ra.
Lúc tháo dây thừng, có người nghi ngờ. Cứ thế mà thả ra, lỡ như nó quay lại trả thù hoặc tấn công bất ngờ thì sao? Giữ chữ tín với thây ma như vậy liệu có ổn không?
“Nó có thể thử xem.” Đàm Nghiên thản nhiên nói.
Thây ma cấp bốn run lên, trong mắt lóe lên sợ hãi.
Lương Hiển đã bàn bạc với Đồ Tử Thạch, cảm thấy không có vấn đề gì. Con thây ma này có vẻ không dám lại gần bọn họ nữa. Huống chi nơi này là địa bàn của thây ma cấp năm, thây ma cấp bốn chạy còn không kịp, sao dám ở lại gây rối.
Ba cây số tiếp theo chỉ có thể đi bộ, ba người không đủ để bảo vệ hàng trăm người đi bộ thế này. Hơn nữa, Đồ Tử Thạch có khả năng cảm nhận sự nguy hiểm, nếu để cậu ta lái xe thì sẽ khó nhắc nhở mọi người kịp thời.
Mọi người quyết định chỉ giữ lại một chiếc xe bus do A Tam lái, những người bị thương không thể đi bộ ở lại trên xe, những người còn lại đi bộ, được sáu thành viên tiểu đội dị năng bảo vệ.
Những người ở trên xe từ đầu đến giờ chưa từng chứng kiến nguy hiểm trên đường đi. Nghe nói phải xuống xe thì ai nấy đều có chút ý kiến. Họ đều thuộc nhóm người yếu thế, nếu thật sự làm ầm lên thì cũng khó giải quyết.
Vẫn là Lương Hiển lạnh lùng nói: “Không xuống xe thì thôi, để xe lại đây, ai thích thì ngồi trong xe cả đời đi.”
Nhóm người nhông ai dám hé răng, tất cả lặng lẽ xuống xe đi bộ theo đoàn người.
Có một người phụ nữ bế một đứa bé, thằng bé cực kỳ hiếu động. Theo lời Nghiêm Vĩnh phong thì trên xe nó cứ khóc suốt, bố mẹ dỗ thế nào cũng không được.
“Đã bốn tuổi rồi mà cứ bế theo mãi, người nhà nó mệt đến mức mặt mày tái xanh cũng không thể bắt nó tự đi một bước.” Nghiêm Vĩnh Phong thấp giọng nói.
“Thích bế thì cứ bế, rớt lại không ai đợi.” Lương Hiển nói.
Nhưng tiếng khóc của thằng bé khiến người ta cực kỳ khó chịu. Lúc trước bị thây ma bao vây thì không khóc, giờ ngồi trên xe bus một lúc lại tỏ ra yếu ớt.
“Cô để nó khóc thêm tiếng nữa thử xem.” Lương Hiển mất kiên nhẫn nói.
Người phụ nữ lập tức bịt miệng thằng nhóc, chặn hết tiếng khóc của nó.
Mọi người đi bộ hơn mười phút chưa gặp phải thây ma nào. Sự yên bình khác thường này không khiến họ yên tâm, ngược lại khiến lòng họ càng thêm hoảng hốt.
Khi gần đến khu nghĩa địa, họ đột nhiên nghe thấy tiếng xe điện. Một người mặc đồng phục cảnh sát cưỡi chiếc xe điện tuần tra Đàm Nghiên quen thuộc từ từ tiến về phía họ.
Nương theo ánh đèn, nhìn rõ khuôn mặt người đó, sắc mặt Đàm Nghiên hơi thay đổi.
“Sở trưởng Lý?”
———————-
Lời tác giả:
Thây ma cấp bốn: Con người toàn là đồ lừa đảo!
Nai con hôm nay cũng không có mặt: Ủa, câu này nghe quan tai thế? Mày không chỉ cướp danh hiệu “xuất sắc nhất phim trường” mà còn cướp lời thoại của tao?
Nai con ngay lập tức tung cước đá bay người.
Thây ma cấp bốn, out.
Hãy vỗ tay cho thây ma cấp bốn vừa hoàn tất vai diễn hôm nay!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 69
10.0/10 từ 24 lượt.
