Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 68


Sắc mặt người đàn ông kia có chút khó coi, nhưng nhìn đám người Lương Hiển vũ trang đầy đủ, đội ngũ có vài kẻ ngang bướng nhưng đa phần là người thật thà, nếu cưỡng ép tranh cãi với bác gái sẽ không có lợi. Ở tận thế, mọi người đã sớm học được cách nhẫn nhịn, tuy không vui trong  lòng, người đàn ông không nói gì thêm.



“Không muốn đến căn cứ của chúng tôi thì thôi.” Người đàn ông gượng cười, nói: “Chúng tôi đến điều tra vụ nổ lớn vào đêm qua, ánh lửa rất lớn, rõ là có người sử dụng vũ khí hạng nặng. Nhìn theo hướng mọi người di chuyển, có phải đã đi qua chỗ đó không?”


Cái gọi là vũ khí hạng nặng… chẳng phải là mấy quả bom trong tay Đàm Nghiên hay sao?


Những người biết sự thật mỉm cười ẩn ý.


“Chúng tôi rời khỏi nhà tù khi trời vừa sáng, đúng là đã đi ngang qua nơi đó, nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ quái. Nhưng vì đang tận thế, gặp chuyện kỳ quái cũng không dám tìm hiểu sâu, chỉ liếc qua rồi rời đi.” Lương Hiển quyết định ăn ngay nói thật.


“Ồ?” Người đàn ông nhướng mày: “Mọi người đã thấy gì?”


Bác gái bên cạnh Lương Hiển đột nhiên vỗ ngực, quay đầu nhìn về phía đội xe, ánh mắt sắc bén quét qua mặt từng người một như thể đang nói: đội trưởng Tiểu Lương đang nói chuyện, không được phép chen vào!


Mọi người: “…”


“Các anh đến đó có thể sẽ thấy khó mà tưởng tượng nổi, có một đoàn tàu điện ngầm đâm xuyên siêu thị, bên trong toàn là xác thây ma. Bên ngoài cũng vậy, có rất nhiều vết cháy đen, cả con đường chất đầy thi thể, không thể nào đi tiếp, chúng tôi phải đi đường vòng mới qua được.”


Lương Hiển nói thật, dù sao hắn cũng chỉ mô tả hiện trạng quanh siêu thị, đợi lát nữa đám người kia đến xem sẽ biết hắn nói thật.


“Nơi đó là địa bàn của thây ma, mấy người không gặp thây ma cấp bốn à?”


“Không gặp.” Trong lúc Lương Hiển nói chuyện, Đàm Nghiên đứng đằng sau nhanh chóng dùng quần áo che lại thây ma phía sau mình, không để ai nhìn thấy.


Anh còn thêm một lớp màn bảo vệ trong lớp áo. Thế này thì dù thây ma có giãy dụa cỡ nào cũng chỉ vùng vẫy bên trong màn bảo vệ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cái xác được bọc kín.


“Đội trưởng, có thể đêm qua đã có người tiêu diệt thây ma cấp bốn?” Một cô gái trẻ trong đội người đàn ông khẽ hỏi.


“Có thể, nhưng ai lại rảnh đến mức nửa đêm mò đi giết thây ma? Muốn chết sớm chắc?” Hắn ta cau mày.


“Có lẽ liên quan đến vũ khí hạng nặng.” Cô gái hạ giọng, tiếc là vẫn không thoát khỏi tai của tiểu đội dị năng: “Nghe nói thành phố B có kho vũ khí quân dụng, có thể là ở chỗ đó? Có người vì lô vũ khí này mà liều mình hành động trong đêm, tiêu diệt thây ma cấp bốn?”


Người đàn ông nhổ điếu thuốc, lấy chân giẫm mạnh dập lửa: “Mẹ kiếp, đến chậm một bước.”


“Anh xem, có khi nào đám người này…” Cô gái nói: “Trực giác của em mách bảo rằng họ đang nói dối.”


Nghe cô nói, ánh mắt người đàn ông rơi vào bốn chiếc xe bus. Nếu muốn giấu vũ khí thì chỉ có thể giấu trong xe bus.


Nhưng trong xe bus toàn người già yếu bệnh tật, làm gì có cái gọi là vũ khí đạn dược. Lương Hiển cau mày, có nên để họ lục soát hay không?



Thực ra bọn họ cũng chẳng có gì. Trải qua một đêm chiến đấu, số vũ khí đem theo gần như cạn kiệt, chút vật tư ít ỏi đó cũng không đến mức khiến đối phương quan tâm. Nhưng mà…


Đội ngũ phía sau hắn chia làm hai loại, một loại là những người bị hắn trấn áp, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, cho rằng chỉ cần nghe lời tiểu đội dị năng là có thể trở lại thế giới thực, đại diện tiêu biểu cho nhóm người này chính là dì Dương đứng cạnh hắn. Loại còn lại là phe thiểu số, từ đầu đến giờ họ luôn giữ thái độ hoài nghi với lời nói của đám Lương Hiển, cho rằng nơi này là thế giới thực, căn bản chả có cái gọi là xuyên không, thế giới đã tiến vào thời kỳ tận thế, nhưng chính phủ vẫn một mực giấu diếm bọn họ, còn Lương Hiển chỉ muốn tìm đàn em. Một khi họ có đủ thực lực sẽ lập tức nghĩ cách chiếm quyền chủ đạo, đại diện tiêu biểu chính là gã đàn ông vừa thức tỉnh dị năng bị hắn đạp dưới chân.


Còn có một số người bây giờ có vẻ tin lời Lương Hiển, nhưng họ chỉ muốn lười biếng, muốn ăn cơm uống nước rồi lên xe đi ngủ, không chịu chạy xe điện trên đường cao tốc giữa mùa đông. Đám người này cũng là vấn đề.


Đây vốn là một đội ngũ thiếu sự đoàn kết, nếu để người đàn ông kia tùy ý lục soát xe bus của bọn họ, thậm chí tiện tay làm gì đấy với đàn bà con gái trên xe bus thì lòng tin của mọi người với tiểu đội dị năng sẽ sụt giảm nghiêm trọng, con đường dài hơn hai trăm cây số tiếp theo sẽ rất khó đi.


“Người anh em.” Người đàn ông cười bất thiện: “Tôi muốn kiểm tra xe của mọi người một chút, có được không?”


Hắn ta vừa nói xong, mấy người đứng đằng sau giơ súng lên, người không cầm súng thì bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, chắc là người dị năng. Miệng hỏi “có được không”, chứ thực tế không cho phép từ chối.


“Tất nhiên…” Lương Hiển mỉm cười, giấu tay ra sau ra hiệu với Đàm Nghiên: “Không được.”


Hắn vừa dứt lời, Đàm Nghiên liền hất tung thây ma cấp bốn ở sau xe lên. Cùng lúc đó, Tần Lực nhảy xuống từ trên xe, dựng tường phòng hộ, ngăn không cho đám kia tấn công người bình thường.


Quả nhiên, người của căn cứ ở dị giới lập tức nổ súng về phía thây ma cấp bốn, vài viên đạn lạc bắn lên màn chắn của Tần Lực, đám đông vang lên tiếng la hét chói tai. Họ vừa mới thích nghi với thây ma, giờ lại phải đối mặt với sự tấn công của con người, một số người có khả năng chịu đựng kém lập tính mất bình tĩnh.


“Không sao.” Lúc này, một giọng nói trầm tĩnh, dịu dàng mà điềm đạm lọt bỗng vào tai từng người: “Không sao đâu.”


Mọi người nhìn thấy chiến sĩ trẻ đã một mình bắt sống thây ma cấp bốn tối qua chạy xe điện xông lên trước, giống như đêm qua một mình bước ra khỏi siêu thị, đối mặt với hàng vạn thây ma.


Mọi người lập tức bình tĩnh lại, cảm giác được che chở len lỏi trong lòng.


Loạt đạn phá toạc lớp áo ngoài của thây ma cấp bốn, lộ ra gương mặt đáng sợ của nó. Người trong đội người đàn ông hét lên.


Đàm Nghiên nắm dây thừng buộc trên người thây ma, nói: “Ai dám nổ súng, tôi sẽ thả nó ra.”


Nhóm người đàn ông không dám nhúc nhích nữa. Họ sống trong tận thế, hiểu rõ sự đáng sợ của thây ma cấp bốn hơn tiểu đội dị năng.


Thây ma cấp bốn chỉ có thể đối phóng bằng vũ khí hạng nặng, trước tiên phải nghĩ cách khiến nó bị thương nặng, sau đó cần mấy người dị năng hợp lực tấn công tầm xa. Cho đến khi thây ma cấp bốn không còn khả năng phản kháng mới để người dị năng hệ kim trang bị đầy đủ đến gần.


Trước đây căn cứ Hy Vọng của thành phố B đã dùng cách này để tiêu diệt một con thây ma cấp bốn. Vậy mà giờ đây, người trước mặt lại dửng dưng dắt thây ma cấp bốn như đang xách một con mèo nhỏ. Rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào?


Lương Hiển cáo mượn oai hùm, lớn tiếng nói: “Chúng tôi mang theo thây ma cấp bốn theo chẳng qua là vì ghét đám thây ma bình thường cứ bâu vào như muỗi thấy máu . Thời hòa bình, ai đi ra ngoài chẳng mang theo thuốc chống muỗi. Đừng có ép chúng tôi ra tay, nếu không đừng trách chúng tôi ‘xịt thuốc’.”


“Thuốc chống muỗi’ – Thây ma cấp bốn: “…”


Bác gái bị cách ví von chọc cười, vội cúi đầu bịt miệng.


“Mấy người chiếm được kho vũ khí?” Người đàn ông trừng mắt nhìn xe bus.


“Chúng tôi cần gì kho vũ khí?” Lương Hiển khoác vai Đàm Nghiên, vẻ mặt thảnh thơi: “Đại ca của chúng tôi chính là kho vũ khí di động. Ánh lửa tối qua là dị năng của anh ấy.”



Nói xong, hắn đá gã dị năng đang bất tỉnh dưới đất: “Với chút bản lĩnh đó, có luyện thêm cả đời cũng không bằng đại ca của bọn tôi đâu.”


Đại ca Đàm Nghiên: “…”


Xưng hô thế này khiến anh thấy ngượng, nhưng vẫn phải ưỡn ngực lên tỏ vẻ hung dữ.


Khuôn mặt non trẻ, dịu dàng lại cố gắng ra vẻ hung tợn, trông đáng yêu quá chừng.


Người có thể dùng một tay xách thây ma cấp bốn lên chắc chắn không phải loại dễ chọc. Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt, chắp tay nói: “Là chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, thứ lỗi.”


Nói rồi nhường đường để đoàn xe đi qua.


“Đợi chút.” Lần này đến lượt Lương Hiển không buông tha: “Chúng tôi đang đói bụng, đồ ăn cạn sạch, còn không có nước uống. Trên xe mọi người có đồ ăn thức uống gì không?”


Mắt mọi người sáng rực lên như mắt sói. Đúng đúng, đói rã họng rồi!


“Còn xăng nữa.” Lương Hiển nói thêm: “Bọn tôi đỡ phải ghé trạm đổ xăng.”


Thấy Lương Hiển bắt chẹt người khác, Đàm Nghiên không hài lòng liếc hắn. Lương Hiển ghé tai anh nói nhỏ: “Muốn giở trò với phụ nữ trong đội của chúng ta, thứ khốn nạn! Anh nhìn em lột một lớp da của chúng này.”


Đàm Nghiên bất đắc dĩ nở nụ cười.


“Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, mấy cậu muốn đối đầu với căn cứ Kiêu Long à?” Người đàn ông cả giận.


“Tên căn cứ của mấy người đúng là chả ra gì, hèn gì không thể sánh bằng căn cứ Hy Vọng.” Lương Hiển cười nói: “Đồng ý thì dỡ đồ xuống, không đồng ý thì chúng tôi thả thuốc xịt muỗi.”


Nói xong, hắn còn to gan đi qua vỗ đầu thây ma cấp bốn: “Nghe nói mày có trí tuệ như con người, hiểu lời tao nói không? Chút nữa thả mày ra, mày cắn bọn nó một cái, đại ca của bọn tao sẽ thả mày đi. Nếu không bọn tao sẽ dẫn mày đến huyện Bình, chỗ ở của con thây ma cấp năm. Vừa rồi họ nói thây ma có thể cắn nuốt lẫn nhau, vua thây ma cấp năm chắc hẳn sẽ rất thích ăn thây ma cấp bốn như mày.”


Trong mắt thây ma cấp bốn lóe lên sự sợ hãi, gật đầu liên tục.


Lương Hiển buông tay: “Thấy chưa, nó nghe hiểu, rất ngoan.”


Đội ngũ căn cứ Kiêu Long: “…”


Tận thế mấy năm trời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người “chơi” thây ma kiểu này.


Người đàn ông suýt nghiến nát răng, thương lượng với người trong đội một chút, cuối cùng âm trầm nói: “Tôi để lại cho các cậu một bữa ăn và xăng đủ đổ đầy bốn chiếc xe bus, nhiều hơn thì không có.”


Lương Hiển: “Được, dỡ đồ xuống xong thì đi nhanh đi, bọn tôi tự đến lấy.”


Sau khi thương lượng thành công, người căn cứ Kiêu Long nhục nhã dỡ vật tư xuống, Đàm Nghiên xách thây ma cấp bốn sang chỗ khác trông chừng. Dưới uy h**p của thây ma cấp cao, không ai dám giở trò gì, ngoan ngoãn bỏ vật tư xuống rồi tiu nghỉu chạy mất.


Đợi bọn họ đi xa, Lương Hiển nói: “Một hộp thuốc lá đổi nhiều vật tư thế này, anh em bốn bể ở dị giới đúng là thích giúp đỡ người khác.”



Hình như thế giới này đã bật công tắc kỳ quặc nào đó trong người Lương Hiển… Trước kia hắn chơi chó nhau như vậy à?


Khâu Tề Chính và Nghiêm Vĩnh Phong nhớ lại việc hắn bất chấp mệnh lệnh tham gia huấn luyện quân sự, trước khi đến đích chạy tới huyện Bình thu thập vật tư, chưa kể mấy chuyện từ nhỏ đến lớn mà hắn từng làm… Ừm, không sai, đây chính là Lương Hiển.


Hắn vốn là kiểu người không theo lối mòn, làm việc rất tùy hứng, vì đạt được mục đích mà thường dẫm lên ranh giới quy tắc. Từ khi bước vào “lỗ hổng”, môi trường tận thế khắc nghiệt khiến Lương Hiển thu mình lại không ít. Cho đến khi đến thế giới tương đối đơn giản này, tuy nhiệm vụ nặng nề, nhưng để cứu được nhiều người hơn, Lương Hiển có thể nói là không từ thủ đoạn.


Vì mọi người, hắn sẵn sàng trở thành ác nhân.


Thấy có đồ ăn, mọi người đỏ ngầu cả mắt. Nhưng Lương Hiển không cho họ xông vào cướp giật mà gọi mấy người biết nghe lời qua, lấy bác gái làm đầu, trước tiên phát đồ ăn cho những người bị thương, người già và trẻ con trên xe bus, bọn họ mới là những người khổ sở nhất.


Sau đó phát cho những người ngoan ngoãn, chịu nghe lời. Cuối cùng có hơn 50 người không có đồ ăn.


Nhóm người đó giận dữ trừng mắt: “Tại sao không cho chúng tôi?”


“Xem biểu hiện của mấy người.” Lương Hiển thản nhiên nói: “Lúc nãy không phải mấy người muốn lên xe bus à? Không phải không phục chúng tôi sao? Không tin tôi đúng không? Vậy thì tự đi tìm đi! Tôi đây vừa có trí nhớ tốt vừa thù dai, cũng không phải kiểu người sẽ lấy ơn báo oán.”


Nói xong còn cắn một miếng bánh mì, trông vô cùng đáng ghét.


Có người tức đến mức muốn xông ra cãi lộn, bị dì Dương kéo lại: “Đừng có ồn ào, ồn cái gì mà ồn, không phải đội trưởng Tiểu Lương đã nói là xem biểu hiện à? Mọi người biểu hiện tốt thì sẽ có đồ ăn thôi, cũng không phải ba ngày ba đêm không ăn cơm, người trẻ tuổi nhịn một chút có sao đâu!”


Bác gái trấn an những người này rồi quay đầu nhướng mày với Lương Hiển.


Hai người một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng. Lương Hiển trấn áp bằng sức mạnh, bác gái xoa dịu nội bộ, dần làm dịu tâm trạng của đám người.


Có vài tấm gương điển hình, thêm Lương Hiển giết gà dọa khỉ, cuối cùng đội ngũ cũng có chút đoàn kết.


Hiện vẫn còn hơn hai trăm cây số phải đi, bây giờ là mười giờ sáng, xe bus đã đổ đầy xăng, mọi người ăn uống no đủ, hồi phục thể lực, có thể tăng tốc lên đường.


“Vẫn theo đội hình trước đó, bốn xe thành một hàng, bám sát xe bus phía trước. Có thây ma cấp bốn theo cùng, chúng ta sẽ không bị thây ma bình thường quy mô lớn tấn công. Nếu trên đường gặp một hai con đi lẻ, bọn nó cũng không đuổi kịp. Nếu xui xẻo gặp phải thì người có vũ khí ở đằng sau sẽ ra tay, không được dây dưa, mục tiêu là thoát khỏi chúng, cố gắng đánh tầm xa, không cận chiến.” Lương Hiển lớn tiếng nói: “Ngoài ra, tốc độ của xe bus đằng trước là 40km/h, xe điện theo kịp. Tuyệt đối không được tự ý thoát đội, không ai quay lại tìm đâu.”


Nói xong, hắn còn đặc biệt nhìn Đàm Nghiên, ở đây chỉ có Đàm Nghiên là mềm lòng nhất.


“Không quay lại.” Đàm Nghiên tin tưởng đáp: “Tôi biết phân biệt nặng nhẹ.”


“Vậy… nếu có người muốn đi vệ sinh thì sao?” Một người nhấc tay hỏi.


Không đợi Lương Hiển trả lời, bác gái đã lên tiếng: “Ai da, còn trẻ mà thận yếu vậy? Chẳng phải trước khi khởi hành mọi người đều giải quyết xong rồi à? Đến lúc cần nghỉ ngơi thật thì đội trưởng Tiểu Lương chắc chắn sẽ dừng xe thôi, ráng nhịn chút đi, thanh niên bây giờ đúng là quá yếu ớt.”


Nghe bác gái nói xong, mọi người không dám nói nữa, vài cô gái còn cúi đầu cười khúc khích.


Mấy cô gái đang trong kỳ kinh nguyệt còn phải cố nhịn, thế mà mấy tên đàn ông dám mở miệng đòi hỏi.


Một người giơ tay tò mò hỏi: “Lúc nãy đồng chí Tiểu Tần dùng cái gì chắn trước mặt chúng tôi vậy?”



Lương Hiển im lặng một lát mới đáp: “Là dị năng.”


Thật ra hắn không muốn dùng dị năng chút nào. Đối đầu với thây ma có thể không dùng, vậy mà phải dùng dị năng với con người để tự vệ.


Đúng là nực cười.


Lương Hiển chợt nhớ đến một chuyện. Ở thế giới tận thế, chỉ cần nghi ngờ đằng trước có người là Đàm Nghiên sẽ không tiếp cận. Bất kể là người thật hay người giả, anh đều giữ khoảng cách.


Vì trong tận thế, thứ đáng sợ nhất là lòng người.


“Dị năng là sao? Sau này chúng tôi có thể có không?” Người kia lại hỏi.


Ai mà không muốn có sức mạnh?


“Chúng tôi vào tận thế mới có thể sử dụng dị năng.” Lương Hiển lừa gạt mọi người cho qua: “Còn dị năng cụ thể là gì, khi nào về thế giới hiện thực sẽ có người giải thích cho mọi người.”


“Đây thật sự là thế giới khác à?” Có người lên tiếng nghi ngờ: “Chỗ này cũng là thành phố B, người ta nói tiếng Trung, ngay cả huyện Bình cũng có, chữ trên đồ trong siêu thị cũng là tiếng Hán, thật sự có khả năng trở lại sao?”


“Có!” Lần này là Đàm Nghiên kiên định trả lời: “Xin hãy tin tưởng chúng tôi. Nếu đây là thế giới thực thì chúng tôi cứu mọi người làm gì, dù sao cũng là ngày tận thế, để mọi người tự sinh tự diệt là chuyện bình thường, đúng không? Nhưng vì chúng ta còn chốn để về, không phải vô gia cư nên chúng tôi mới dốc toàn lực đưa mọi người về nhà.”


Lời anh nói rất có sức thuyết phục, lập tức dập tắt nghi ngờ.


Hai chữ “về nhà” thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng mọi người.


Lương Hiển nhìn bóng lưng của Đàm Nghiên. Dù hắn có dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không bằng một câu nói đơn giản của Đàm Nghiên. Đúng là người lực đè kẻ khôn, hay gọi là sức hút của nhân cách.


Lương Hiển biết, trong lòng mình có một góc tối. Hắn từng cho rằng một ngày nào đó góc tối ấy sẽ nuốt chửng bản thân. Thế nhưng Đàm Nghiên lại dễ dàng dùng ánh sáng của mình soi rọi vào nội tâm hắn. Đơn giản, nhẹ nhàng, không chút ngăn trở nào.


Bởi vì anh chính là ánh sáng, mà bóng tối chẳng phải lúc nào cũng khao khát ánh sáng sao?


————————–


Lời tác giả:


Thây ma cấp bốn: Tao đường đường là bá chủ một phương lại bị xem như thuốc xịt muỗi, có ai để tâm đến mặt mũi của tao không?!


Đàm Nghiên: Hả?


Thây ma cấp bốn (lăn tới nịnh nọt): Ngài muốn dùng sao cũng được ạ.


Lương Hiển (mắt trái tim): Đại ca của bọn em là giỏi nhất!


Căn cứ Kiêu Long: Là một đội toàn NPC chuyên đưa tin và tiếp tế vật phẩm, chúng tôi không có gì muốn nói.


Tôi muốn nói một câu: Nhân vật phản diện sẽ không low như thế đâu! Nhân vật phản diện của tôi luôn khiến người ta vừa yêu vừa hận, tuyệt đối không low thế này, chắc chắn!! Sự xuất hiện của gã là mắt xích quan trong trong cốt truyện để thúc đẩy tiến trình và cảm xúc của Đàm Nghiên… Ấy, sao càng nói càng thấy không giống phản diện thế nhỉ?


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 68
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...