Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 67
Đàm Nghiên nhét nhóm người này vào tàu điện ngầm đã chứa đầy xác thây ma.
Đám người còn lại rưng rưng nước mắt đi theo đội ngũ ra ngoài tìm phương tiện di chuyển. Trong lòng họ vừa đau buồn vừa sợ hãi, buồn cho những người từng cùng mình lạc vào dị giới nay đã mất nhân tính, sợ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ biến thành bọn họ.
Năm người trong tiểu đội dị năng dẫn đầu đội ngũ, Đàm Nghiên và Lương hiển ở lại bảo vệ những người già yếu bệnh tật không tiện ra ngoài.
Lương Hiển ngồi bệt xuống đất, nhìn đôi tay đang run rẩy của mình rồi đưa tay ôm mặt.
“Cảm ơn.” Giọng hắn khàn khàn.
Cảm ơn anh không cho hắn nổ súng, cảm ơn anh không để hắn ra tay với dân thường.
Khác với Đồ Tử Thạch vì cứu Lương hiển mà đá ống thép tấn công người đã bị thây ma hóa, kẻ đó vốn tâm thuật bất chính, khi vẫn còn nhân tính đã có ý đồ hãm hại Lương hiển thành thây ma, giết gã là để tự vệ.
Nhưng những người này thì không giống vậy, họ biến thành thây ma vì sơ suất của tiểu đội dị năng.
Bảy người, dù có cố gắng thế nào cũng không thể bảo vệ hết tất cả mọi người. Ở những nơi không thể nhìn tới, luôn có người kiệt sức rồi bất cẩn bị thây ma làm bị thương.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Lương Hiển biết rằng, cứu tất cả mọi người là một việc quá khó khăn, họ không thể làm được.
Nhìn hắn như vậy, Đàm Nghiên không tiện dang tay ôm đứa trẻ yếu ớt, đành đứng sau lưng Lương Hiển nói: “Là lỗi của tôi.”
Là tôi khăng khăng muốn cứu người, còn muốn cứu tất cả mọi người mới khiến gánh nặng đè hết lên vai hắn, ép hắn phải trở nên tàn nhẫn, buộc hắn phải chĩa súng vào những người cần bảo vệ.
“Không, anh không sai.” Lương Hiển nói: “Anh là trụ cột của bọn em. Anh không sai, là do bọn em quá yếu.”
Nếu ai cũng mạnh như Đàm Nghiên, đơn thương độc mã bắt sống tang thi cấp cao giữa biển xác sống. Con tang thi có thể điều khiển hàng vạn thây ma, giờ chỉ có thể vùng vẫy trong dây trói.
Giá mà có bảy Tần Nghiễn thì tốt biết mấy.
Nực cười thay, người ngoài miệng hô hào phải bảo vệ dân chúng, thế mà chỉ cần thế giới hơi có chút nguy hiểm, bọn họ liền trông chờ vào sự bảo vệ của Đàm Nghiên.
Lương Hiển ngồi bệt dưới đất, ngả nười ra sau, để mặc bản thân dựa vào đùi Đàm Nghiên, chầm chậm nhắm mắt lại.
Đàm Nghiên không nói gì thêm. Ai rồi cũng phải trải qua cảm giác bất lực này, vì con người không phải thần. Chỉ có bản thân mới vượt qua được cánh cửa quá khứ.
Không phải Đàm Nghiên không đau lòng, mà là anh đã học được cách nhẫn nhịn. Hơn nữa, ở hoàn cảnh hiện tại, anh không thể để lộ chút yếu đuối nào.
Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, chỉ cần Đàm Nghiên không sợ hãi, vậy thì sẽ chằng có gì đáng sợ.
Khoảnh khắc ấy, Lương Hiển chợt hiểu ra áp lực mà Đàm Nghiên luôn gánh vác trên vai. Hắn cùng lắm là một con khỉ mượn oai hùm của Đàm Nghiên, chỉ mới đối diện với ánh mắt mong đợi của đám đông chờ được cứu viện mà đã cảm thấy áp lực. Nhưng ít ra hắn còn có Đàm Nghiên để dựa vào.
Đàm Nghiên không có ai dựa vào thì sao?
Bất kể là thực lực hay tâm tính, hắn đều kém xa quá nhiều.
Trước khi mọi người quay lại, Lương Hiển chỉnh đống lại tam trạng, đứng dậy, kéo nguồn điện ra khu đất trống bên ngoài, chờ mọi người quay lại để sạc điện.
Quả nhiên không lâu sau, mọi người lần lượt dắt xe điện quay về, ai có xe điện thì có thể lập đội đi vệ sinh hoặc nghỉ ngơi. Ai nấy đều mệt mỏi và đói khát, nhưng ba lô của đám Đàm Nghiên quá nhỏ, chỉ đủ mang ít thuốc men, không thể mang theo đồ ăn.
Rõ ràng đang ở trong siêu thị, vậy mà tất cả đồ ăn đều bị cướp sạch. Đói, khát, mệt mỏi, cảm giác đó thật sự khiến người ta bức bối.
Có người không nhịn được hỏi: “Chúng ta phải đi xe điện bao lâu, đi đâu, bao giờ mới về đến nhà? Trời sáng rồi, tôi còn phải đi làm nữa…”
“Tối nay sẽ đến nhà.” Lương Hiển không nói khoảng cách, chỉ đáp đơn giản: “Trước khi trời tối chúng ta chắc chắn sẽ về đến nhà, đó là nhiệm vụ của chúng tôi, mọi người cứ yên tâm.”
Chậm nhất không được quá một giờ, đây là điều hắn luôn nhớ kỹ.
Mặc dù rất đói, nhưng nghĩ đến chỉ nhịn ăn uống một ngày , mọi người vẫn có thể nhịn được, nên đành cắn răng chịu đựng.
Khâu Tề Chính dẫn người đẩy bốn chiếc xe khách tạm dùng được tới, vẻ mặt rầu rĩ: “Không có xăng, làm sao bây giờ?”
“Tôi có thể cải tạo hệ thống năng lượng, tạm thời dùng điện đi đến cây xăng, chắc là không thành vấn đề.” Lương Hiển nói.
Nhưng cây xăng nào còn xăng thì lại là một vấn đề lớn. Ở thế giới xa lạ này, sẽ không có ai giúp họ giải quyết vấn đề.
Lương Hiển chỉ còn biết đặt hy vọng vào khả năng tiên tri của Đồ Tử Thạch. Trước đó, nhờ cậu ta mà Lương Hiển thoát được một kiếp. Xem ra năng lực của Đồ Tử Thạch ở thế giới này mạnh hơn ở hiện thực.
“Đi hướng đông đi.” Đồ Tử Thạch nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ở đó chắc chắn có xăng, có điều… có rất nhiều thây ma. Hơn nữa ở trạm xăng không dễ dùng vũ khí.”
“Bình thường thôi, nếu có ít thây ma thì làm gì còn xăng.” Lương Hiển bình tĩnh nói: “Hy vọng thằng này có ích.”
“Thằng” ý chỉ con thây ma biến dị bị Đàm Nghiên trói chặt. Từ khi Đàm Nghiên bắt nó về, quanh siêu thị đã không còn mống thây ma nào. Mọi người đi tìm phương tiện giao thông cũng rất suôn sẻ, thỉnh thoảng gặp vài con thây ma cũng được tiểu đội dị năng thuận tay giải quyết.
“Xem ra nếu không được triệu hồi, đám thây ma bình thường không dám lại gần khu vực có thây ma cao cấp.” A Tam nói: “Lúc chúng ta mới đến siêu thị cũng không gặp được thây ma, chẳng lẽ…”
“Đúng vậy, có lẽ chúng ta đã rơi vào ổ của thằng quỷ này.” Lương Hiển nói: “Lúc đó nó thấy chúng ta đông người, đoán chúng ta rất mạnh nên không trực tiếp tấn công mà gọi thây ma bình thường quanh đó lại, muốn bao vây chúng ta bằng biển thây ma rồi mới tấn công.”
Đáng tiếc lại gặp phải Đàm Nghiên – vũ khí hình người kiêm bùa hộ mệnh của bọn họ.
Khâu Tề Chính nhíu mày: “Có nó đúng là sẽ thuận lợi hơn nhiều, nhưng số điện này không đủ chạy hết đoạn đường, phải làm sao đây?”
“Đi tới đâu tính tới đó, gần thành phố B có nhiều nhà máy, chỉ cần có nhà máy thì chắc chắc có nguồn điện cỡ lớn.” Về chuyện này, Lương Hiển cũng đành bất lực. Độ bền của xe điện so ra kém xa xe cơ động, chạy hết công suất 3-4 tiếng là phải sạc lại.
Nguồn điện do Lương Hiển cải tạo có tốc độ sạc rất nhanh. Đến chín giờ sáng, mặt trời lên cao, thời tiết cũng trở nên ấm áp, bốn trăm chiếc xe điện và bốn chiếc xe khách đều đã được sạc đầy, nguồn điện của tàu điện ngầm cũng cạn sạch.
“Người bị thương và người già trẻ nhỏ lên xe khách, phụ nữ mang thai lên xe khách, nữ giới và nam giới trưởng thành hai người một xe điện.” Lương Hiển ra lệnh.
Mọi người đều rất mệt mỏi, rất nhiều người tỏ vẻ bất mãn với mệnh lệnh đi xe điện, nhưng vì sợ Lương Hiển nên ai nấy đều ngoan ngoãn lên xe.
Ai biết lái thì cầm lái, người ngồi sau cầm ống thép bảo vệ người cầm lái.
Đồ Tử Thạch là người dẫn đầu, các xe phía sau đi theo cậu ta. Chỗ nào ít thây ma, chỗ nào có đồ ăn thức uống và nguồn điện cậu ta đều có thể tìm được, năng lực tiên tri bị Lương Hiển dùng như máy dò kho báu.
Tất cả mọi người được sắp xếp đâu vào đấy. Đàm Nghiên, Lương Hiển, Khâu Tề Chính mỗi người lần lượt đi hai bên trái phải của đội hình. Bốn trăm chiếc xe điện tạo thành một đội ngũ cực kỳ hoành tráng, xếp thành bốn hàng, kéo dài gần 2-300 mét.
Đội ngũ thế này rất thu hút sự chú ý. Mọi người chạy với tốc độ 30km/h, mới hơn nửa tiếng, còn chưa ra khỏi nội thành thành phố B đã thấy một đoàn xe xuất hiện.
Tất cả đều là xe có vũ trang, được cải tạo và lắp đặt vũ khí. Họ nhìn thấy đoàn xe của Đàm Nghiên liền chạy tới ngay lập tức.
Lương Hiển nheo mắt, lái xe lên phía trước để đàm phán với đối phương.
Mọi người ngoan ngoãn dừng lại theo Lương Hiển, định nghe lén cuộc trò chuyện. Đàm Nghiên thì ở phía sau cùng con thây ma, canh chừng giúp mọi người.
Người trên xe khách không xuống, họ là nhóm người yếu thế, thấy xe vũ trang thì sợ hãi không dám xuống, chỉ dồn đến chỗ gần cửa xe mở hé để nghe cuộc trò chuyện.
Một nhóm người cầm súng bước xuống từ xe đối phương, có cả nam lẫn nữ, khí thế rất mạnh, ánh mắt đều mang vẻ từng trải. Từ bước chân đến hành động đều không quá bài bản, không giống lính huấn luyện chính quy, nhưng ai nấy đều rất mạnh.
Thấy có bộ đội, có người trong đoàn xe định kêu cứu. Song Lương Hiển đã kịp thời quay đầu liếc qua một lượt, thế là không ai dám mở miệng.
Căn cứ… Lương hiển nhanh chóng suy nghĩ, đáp: “Chúng tôi không tính là căn cứ, chỉ là một nhóm người sống trong nhà tù ở thành phố B mà thôi. Ở đó có đồ ăn thức uống, có tường cao và lưới điện, sau khi giết hết thây ma trong tù thì khóa chết không cho ai bên ngoài vào. Tới khi lương thực dự trữ cạn sạch, chúng tôi buộc phải ra ngoài tìm đường sống.”
Hắn không thể nói họ là người sống sót. Đối phương nhìn rất có tổ chất, chứng tỏ tận thế ở thế giới này đã kéo dài một thời gian và đã hình thành không ít thế lực. Mà ở thời điểm này, người sống sót thì không thể sạch sẽ như chưa từng trải qua khổ cực thế này. Lý do hợp lý duy nhất chính là bọn họ tìm được một nơi thế ngoại đào nguyên.
“Thì ra là vậy.” Người đàn ông dẫn đầu quả nhiên tin thật: “Thảo nào trông cứ như mới bước ra từ thế giới bình thường, ánh mắt yếu đuối. Còn mấy cậu…”
Hắn ta quét mắt nhìn mấy người trong tiểu đội dị năng: “Mấy cậu là người cầm đầu? Dẫn theo nhiều người thế này định làm gì?”
Lúc nãy Lương Hiển đã xem bản đồ trong xe khách, địa danh ở chỗ này cũng gọi là huyện Bình, bèn đáp: “Tới huyện Bình, đó là quê tôi, định về xem thử.”
“Huyện Bình?” Người đàn ông cười khẩy: “Đừng mơ nữa, chỉ có kẻ điên mới đến đó. Đó là hang ổ của vua thây ma.”
“Vua thây ma?” Lương Hiển đưa tay ra sau, lập tức có người móc ra một hộp thuốc lá hảo hạng nhét cho hắn. Hắn đưa hộp thuốc cho người đàn ông, nói: “Bọn tôi trốn trong nhà tù lâu quá, thật sự đói đến mức không chịu nổi mới mò ra ngoài, không biết tình hình bên ngoài như nào. Bọn tôi chỉ biết có thây ma, vua thây ma là cái gì vậy?”
Người đàn ông nhận lấy thuốc, tham lam hít một hơi, mặt lộ vẻ say mê: “Mấy người đúng là số đỏ, tìm được một nơi an toàn, đến cả thường thức cũng không biết. Để tôi giúp mấy người phổ cập tri thức. Thây ma chia làm năm cấp, cấp một là thây ma bình thường; cấp hai là loại biến dị, tốc độ và sức mạnh vượt trội, người bình thường khó có thể đối phó, chỉ có người dị năng và lính đặc chủng mới địch lại được; thây ma cấp ba dựa trên nền tảng thây ma cấp hai bổ sung thêm khả năng tự phục hồi và có trí tuệ sơ cấp, biết lừa gạt con người; thây ma cấp bốn có vẻ ngoài gần như không khác con người, có thể điều khiển thây ma bình thường, thành phố B có một con thây ma cấp bốn có thể điều khiển hàng vạn thây ma; cấp năm chính là vua thây ma, không biết rốt cuộc nó mạnh đến mức nào mà người ở huyện Bình đều chết hết.”
“À” Lương Hiển nhướng mày. Con thây ma bị Đàm Nghiên trói ở sau xe chắc là thây ma cấp bốn ở thành phố B.
“Thế, có bao nhiêu thây ma cấp bốn và vua thây ma?” Lương Hiển hỏi tiếp.
“Một triệu con thây ma mới sinh ra một con cấp bốn, mười triệu mới ra được một con vua thây ma.” Người đàn ông dùng chữ “con” để gọi thây ma, rõ ràng là không xem chúng là người: “Dân số ở thành phố B lên đến mấy chục triệu người. Khi tận thế nổ ra, một nửa trong số đó bị biến đội, tiêu diệt lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau, tổng cộng sinh ra 3 con cấp bốn, 1 con cấp năm. Một con thây ma cấp bốn bị người dị năng của Căn Cứ Hy Vọng g**t ch*t, còn hai con, một ở gần đây, một ở khu Tây. Còn tại sao vua thây ma chạy từ thành phố B đến huyện Bình thì không ai biết.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Lương Hiển cố gắng nở nụ cười thân thiện.
Mặt người đàn ông dãn ra: “Vì nể hộp thuốc lá này, anh đây khuyên cậu một câu. Cậu có thể giả vờ ngang ngược bá đạo, chứ đừng giả ngoan ngoãn. Trên người cậu toát ra toàn khí chất đứng trên người khác, nhìn giả trân lắm.”
Lương Hiển: “…”
“Vậy người dị năng là gì?” Lương Hiển tiếp tục hỏi.
Hắn cần moi thêm thông tin từ miệng người đàn ông này, vậy mớicó thêm cơ sở để tới huyện Bình.
“Cái này mà cũng không biết?” Người đàn ông sửng sốt: “Mấy cậu đi được đến tận đây rồi mà không có ai thức tỉnh dị năng? Sau tận thế xuất hiện người thức tỉnh dị năng, ví dụ như hệ sức mạnh, hệ tốc độ, có có mấy hệ tự nhiên nữa, không có dị năng thì sao có thể đấu với thây ma?”
Bảo sao bức xạ điện từ của thế giới này mạnh đến vậy, thì ra là thế giới có dị năng. Chỉ tiếc là người ở đây không hiểu nguyên lý của dị năng, tưởng là năng lượng sinh ra từ bức xạ chứ không phải do não bộ.
Lương Hiển chưa kịp nghĩ ra nên bịa thế nào thì nghe thấy có người trong đám đông hét to: “Tôi, tôi thức tỉnh dị năng rồi!”
Người kia chạy đến, giơ tay trước mặt Lương Hiển, lòng bàn tay bốc lên một chùm lửa nhỏ.
Sắc mặt tiểu đội dị năng lập tức thay đổi, đồng loạt quay sang nhìn Lương Hiển.
Điều họ lo nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Thức tỉnh dị năng đồng nghĩa với vô số phiền phức, dù là ở thế giới này hay quay về thế giới hiện thực.
Người vừa thức tỉnh dị năng kia mừng như điên, giơ ngọn lửa trong tay lên cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha! Tao có siêu năng lực rồi! Không cần nhìn sắc mặt mày nữa, từ giờ bọn mày phải nghe lời tao, đợi tao quay về…”
Lương Hiển đạp thẳng vào lưng gã, giẫm mạnh xuống đất, giọng nói lạnh lẽo cực điểm: “Sao? Mày có dị năng rồi thì muốn lật trời à? Mày đốt tao thử xem, đốt đi, nhanh, để tao xem mày đốt được bao nhiêu lửa!”
Vừa thức tỉnh dị năng được mấy phút, chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có thể tạo được tí lửa là giỏi lắm rồi, tất nhiên không làm gì được Lương Hiển. Gã bị giẫm trên mặt đất, sau khi gào lên vài tiếng thì ngất lịm.
Lương Hiển không giả vờ ngoan ngoãn nữa, ánh mắt hung dữ quét qua đám người, rồi cúi đầu nhìn gã bất tỉnh, lạnh lùng nói: “Chỉ có thế thôi à.”
Người đàn ông chắc đã thấy nhiều kẻ tàn nhẫn như Lương Hiển ở tận thế, chẳng những không cảm thấy hắn ác, ngược lại cười nói: “Xem ra cậu em rất có uy tín trong đội, không tệ không tệ. Nhưng dị năng cũng chia cấp bậc, mới thức tỉnh tất nhiên chẳng làm được gì, còn bị sốt, nhức đầu, thậm chí là hôn mê, suy yếu một thời gian. Nhưng dị năng của gã thuộc hệ hỏa, nếu sau này thăng cấp thì sẽ mạnh lắm đấy.”
Câu nói này như chất độc rót vào đám đông. Lương Hiển nhìn người đàn ông, biết hắn ta cố tình nói như vậy, cố tình phá vỡ sự đoàn kết của đội ngũ bọn họ.
“Mấy cậu có muốn đến căn cứ của chúng tôi không?” Quả nhiên hắn ta nói tiếp: “Chúng tôi hoan nghênh nam giới trưởng thành và các cô gái xinh đẹp. Căn cứ của chúng tôi có cơ sở hạ tầng khá hoàn chỉnh, chỉ cần làm việc là sẽ có nhà ở, thế nào?”
À, thì ra là muốn kéo người về căn cứ. Đúng là vậy, đoàn người đông thế này mà đoàn kết một lòng thì sau khi vào căn cứ sẽ trở thành một thế lực lớn. Người đàn ông này là một đầu lĩnh nhỏ, tất nhiên không muốn thế lực lớn như vậy tồn tại. Hắn ta muốn lôi kéo lòng người, thì trước tiên cần phá hủy mối quan hệ của bọn họ.
Nếu họ là người sống ở tận thế, có khi biết rõ là bẫy cũng muốn tìm chỗ an toàn để nương thân. Tiếc là bọn họ không phải.
Lương Hiển đang định từ chối thì dì Dương – người đầu tiên giết thây ma, lái xe điện chạy ù tới.
“Thằng nhóc kia, mày nghĩ dì đây bị ngu hả? Cái gì mà chào đón các cô gái xinh đẹp, chúng mày định giở trò gì? Dì nói cho chúng mày biết, đội trưởng Tiểu Lương của dì đây là nhất, ngoài cậu ấy ra, dì đây không nghe ai hết!”
Cô gái ngồi sau lưng dì cũng vung ống thép nói: “Đúng, đội trưởng Tiểu Lương đẹp trai hơn anh nhiều!”
————————-
Lời tác giả:
Lương Hiển (mặt đen sì): Tôi tưởng mình làm đội trưởng là nhờ thực lực, không ngờ lại nhờ nhan sắc…
Bác gái: Nhan sắc cũng là một loại thực lực đấy! Dì đây thích nhất là nhìn mặt cậu, vì cái mặt này mà ủng hộ cậu!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 67
10.0/10 từ 24 lượt.
