Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 66
Dù là nhãn lực của Nghiêm Vĩnh Phong, năng lực tiên tri của Đồ Tử Thạch hay thị lực của Đàm Nghiên đều vượt trội hơn lũ thây ma rất nhiều, khi tiểu đội dị năng đang bàn bạc đối sách, thây ma vẫn còn cách họ một khoảng.
“Giờ trời đang tối, tôi đề nghị để Đàm Nghiên thừa dịp trời tối ra tay, thế thì mọi người sẽ không nhìn thấy.” Lương Hiển hạ giọng nói.
Một mình Đàm Nghiên ra ngoài đối phó với hàng vạn thây ma thì không thể không dùng đến dị năng. Thay vì đợi đến khi đám thây ma đuổi đến rồi phải dùng dị năng trong khi tâm lý mọi người còn đang hoảng loạn, khiến họ nảy sinh tâm lý ỷ lại thì chi bằng ra tay ngay trong đêm, khiến họ không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Có Đàm Nghiên ra tay trước, đám thây ma tìm đến siêu thị chỉ là vài con cá lọt lưới. Dù ở đây chỉ có một nhóm người bình thường cũng có thể hợp sức chống lại, chưa kể đội dị năng đang đứng đây.
Đàm Nghiên bắt giặc phải bắt vua trước, tóm được thây ma cao cấp đang điều khiển đàn thây ma thì kiểu gì cũng có cách xử cả đàn. Cứ thế tới khi trời sáng, họ chỉ cần đối phó với vài con thây ma lạc đàn là có thể ra ngoài tìm phương tiện giao thông và sạc điện.
Tất cả những điều này đều dựa trên cơ sở là thực lực của Đàm Nghiên vô cùng xuất chúng. Nếu Đàm Nghiên không xử được thây ma cấp cao…
Trong đầu nhóm dị năng căn bản không có khái niệm này, Đàm Nghiên chắc chắn sẽ làm được.
Lương Hiển giải thích: “Sự lệ thuộc có thể giúp chúng ta quản lý hơn một nghìn người này dễ hơn, nhưng cũng khiến họ sinh ra tâm lý lười biếng, đùn đẩy trách nhiệm lên vai chúng ta. Tôi sẽ cố hết sức giúp họ vượt qua mọi khó khăn, đưa họ về nhà. Nhưng tôi không muốn kéo theo hơn một nghìn kẻ ăn bám theo cùng. Chúng ta là chiến sĩ của nhân dân, đã định sẵn phải lấy máu thịt để bảo vệ dân thường, nhưng chúng ta không thể để người khác đòi hỏi vô điều kiện.”
Hắn vừa nói vừa chăm chú nhìn Đàm Nghiên, rất là căng thẳng. Lương Hiển biết biểu hiện hôm nay của mình có hơi khác người, không biết hành động như thế có làm Đàm Nghiên phản cảm hay không
“Tôi biết, cậu không cần giải thích.” Đàm Nghiên cười nhạt nói: “Nhiều người như vậy mà loạn lên thì chúng ta chẳng thể bảo vệ nổi. Cách của cậu là chuẩn xác nhất. Tuy biện pháp có hơi mạnh tay, nhưng chúng ta đang cầm vũ khí, sẽ không ai dám kích động người khác, đúng không?”
“Ừm.” Lương Hiển đỏ mặt gật đầu.
A Tam sốt ruột: “Thây ma đang vây thành mà hai người còn rảnh rỗi đứng đây giáo dục tư tưởng?”
Lương Hiển trừng mắt nhìn anh ta, tranh thủ lúc thây ma còn đang từ từ bao vây, hắn kéo Đàm Nghiên dặn dò đôi câu: “Nhớ kỹ, anh không phải vạn năng, nhiệm vụ của anh là bắt thây ma cấp cao đang điều khiển đàn thây ma, đừng quyết chiến với cả bầy. Bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, không được để thây ma làm bị thương da thịt.”
“Anh không chiến đấu một mình, anh còn có bọn em. Đám thây ma anh bỏ sót, cứ để bọn em lo!”
“Tôi biết, tôi hiểu rồi.” Mặc cho hoàn cảnh lúc này vô cùng ác liệt, nhưng nhìn biểu hiện xuất sắc của Lương Hiển, Đàm Nghiên vẫn vui đến mức hai mắt cong lên.
Chỉ tiếc không thể tùy tiện khen Lương Hiển quá đà, nếu không thằng bé sẽ lại “ôm ấp hy vọng” mất.
Sao lại thích một ông già như mình chứ? Tâm tình Đàm Nghiên rất phức tạp, rõ ràng Lương Hiển có tương lai rực rỡ hơn mà.
Sau khi bàn xong kế hoạch, Đàm Nghiên ra ngoài một mình, nhóm Lương Hiển thì đứng ở ngoài rìa đám đông, đề phòng thây ma lọt lưới.
“Sao anh ấy ra ngoài một mình thế?” Một cô gái dựa vào ánh sáng của đèn tàu điện ngầm, nhìn thấy Đàm Nghiên trạc tuổi mình đang đi ra ngoài một mình, lo lắng hỏi.
Lương Hiển: “Anh ấy làm tiên phong cho chúng ta.”
“Nhưng chỉ có một mình cậu ấy…” Trong đám người có một bác gái nhiệt tình, sốt ruột nói: “Nhìn cậu ấy nhỏ con thế kia, còn trẻ quá. Không phải mấy người nói bên ngoài có rất nhiều quái vật à? Một mình cậu ấy… Chúng ta có đông người thế này, không thể để một đứa nhỏ bảo vệ được! Dì cầm gậy thép đây nè, có thể bảo vệ bản thân, dì lợi hại lắm đó!”
Nhóm Lương Hiển đang đứng chờ nghe vậy, không nhịn được bật cười.
Người mà họ muốn cứu, chính là những người dân đáng yêu và đáng kính như này!
“Không sao đâu.” Lương Hiển mỉm cười: “Anh ấy được trang bị vũ khí tốt nhất.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy mấy tiếng nổ “đùng đùng” bên ngoài, ánh lửa bốc lên tận trời. Mọi người thông qua lỗ thủng lớn trên tường siêu thị, nhìn thấy một đống thây ma bay lên trời.
Không chỉ có thây ma, một tòa nhà nhỏ bên cạnh cũng bay thẳng lên trời.
Mọi người: “…”
Không đúng không đúng không đúng, vũ khí mà họ biết không có cái nào mạnh như thế hết!
Một người yêu quân sự ngơ ngác nói: “Mấy người, mấy người mang theo cả pháo chống tăng à? Vụ nổ mạnh thế này phải cần bao nhiêu thuốc nổ mới được? Ba lô của cậu ấy đâu có to dữ vậy!”
“Ừm,” Lương Hiển thản nhiên nói: “Thế nên tôi mới nói là anh ấy được trang bị vũ khí tốt nhất, hàng đặc chế.”
Đàm Nghiên là người có thể đơn thương độc mã, không mang theo vũ khí mà vẫn có thể dạo khắp tận thế bốn mươi năm. Với dị năng tăng cường thuộc tính, nếu mang theo đủ vũ khí, lực sát thương Đàm Nghiên tạo ra còn có thể vượt trội hơn!
Kiều Tri Học từng làm thí nghiệm với Đàm Nghiên để kiểm tra xem dị năng của anh có thể tăng cường sức mạnh của vũ khí đến mức nào.
Một khẩu súng bắn tỉa bình thường, tầm bắn khoảng 500-700 mét, tuy có thể bắn trúng mục tiêu xa hơn nhưng sát thương sẽ giảm mạnh. Song nếu nằm trong tay Đàm Nghiên, chỉ cần mắt đủ tinh thì hoàn toàn có thể bắn xuyên cơ thể người mặc mười lớp áo chống đạn ở khoảng cách năm cây số.
“Đàm Nghiên có thể tăng cường uy lực của vũ khí ít nhất từ 5-10 lần.” Kiều Tri Học phân tích: “Nếu xét đến các tình huống thực tế, buff này có thể cao hơn. Điển hình là con Thương Long, dù có mười người cầm AWM, mỗi người một phát bắn vào cùng một điểm, có thể chắc chắn giết được nó không? Rõ ràng là không thể. Nhưng Đàm Nghiên có thể, anh ấy đã bắn một phát xuyên não Thương Long. Tuy sức xuyên phá chỉ tăng 10 lần, nhưng hiệu quả đạt được vượt ngoài dự đoán.”
Nói cách khác, nếu Đàm Nghiên mang theo mười quả lựu đạn, một khẩu shotgun và vài trăm viên đạn, thì tương đương với việc đang mang theo một kho vũ khí di động.
Tất nhiên, buff tăng cường này có giới hạn, không có tác dụng lên tất cả vũ khí. Ví dụ như V* kh* h*t nh*n vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, dù Đàm Nghiên có ôm nó cùng nổ tung cũng không thể khiến uy lực của nó tăng lên quá nhiều. Vì sức mạnh vốn có của loại vũ khí này vượt quá phạm vi ý thức của Đàm Nghiên, thế nên dị năng của anh không phát huy nhiều tác dụng.
Hơn nữa, Đàm Nghiên không thể mang theo thứ vũ khí đáng sợ như vậy bên người, dù anh có vác nổi cũng không được.
Mà bây giờ, người đang lao vào giữa đàn thây ma là Đàm Nghiên…
Nghĩ mà thấy thương đám thây ma. Đàm Nghiên là người có thể sử dụng khiên chắn đỡ được áp lực gió lên đến 1670km/h, tương đương một vụ nổ hạt nhân đấy!
Một đám thây ma biến dị à, quá đơn giản.
Sau vụ nổ, vài con thây ma bị nổ cụt tay gãy chân lảo đảo đi đến gần. Có người hét ầm lên trong đám người, Lương Hiển ngoáy lỗ tai: “Câm miệng.”
Cách lập uy rất hiệu quả, hắn chỉ quát một tiếng là không còn ai dám la hét nữa.
Lương Hiển quay lại, bực mình nói: “Mọi người nhìn đám thây ma này đi, đáng thương biết bao. Đếm thử xem, 1, 2, 3… tính cả mấy con chưa vào, tổng cộng có 27 con thây ma tàn tật. Chúng ta có hơn một nghìn người, chân tay lành lặn, mọi người nhìn thấy chúng mà còn hét lên, không thấy mất mặt à?”
Hắn cố tình nói bằng giọng nhẹ nhàng. Mọi người nghe cũng thấy đúng, thây ma thế này có gì phải sợ.
Đây đâu phải thây ma, mà là một đám tàn binh bại tướng miễn cưỡng giữ được mạng sống dưới tay Đàm Nghiên. Nhìn cái cách bọn chúng di chuyển kìa, y hệt được thêm hiệu ứng slow-motion, thế thì đáng sợ chỗ nào?
“Con đầu tiên sắp vào, ai dám ra tay?” Lương Hiển hô.
“Để dì.” Bác gái khi nãy nói muốn bảo vệ trẻ nhỏ dũng cảm đứng ra, theo Lương Hiển chỉ huy, dùng gậy thép đập nát đầu thây ma.
Bác gái đánh xong còn chống hông giáo dục đám thanh niên đứng sau: “Giới trẻ bây giờ đúng là chẳng ra gì. Đàn ông con trai gì mà tay chân gầy như que củi, ăn như mèo mửa, dì đây nhìn ngứa hết cả mắt. Dì hồi xưa làm nghề mổ heo, không sợ máu đâu!”
Lương Hiển cười nói: “Dì là người dũng cảm và lợi hại nhất ở đây đấy!”
Có bác gái này đứng ra đầu tiên, mọi người dần có thêm dũng khí.
Đối mặt với thây ma, thứ đáng sợ nhất không phải sức chiến đấu của chúng, cũng không phải virus lây nhiễm, mà là sự sợ hãi trong lòng mỗi người.
Chỉ cần không phải loại thây ma đột biến thì khi gặp thây ma bình thường, chí ít người ta vẫn có thể chạy trốn được.
Thây ma đi vào siêu thị ngày càng nhiều, nhưng mọi người đã không còn sợ nữa.
Dần dần, những người còn sức chiến đấu đều cầm lấy vũ khí, tuy không giết nổi thây ma thì ít nhất cũng dũng cảm đối mặt.
Đây chính là hiệu quả Lương Hiển mong muốn.
Tất nhiên hắn không hy vọng người dân sống trong thế giới hòa bình có thể đứng ra giết thây ma thật, mà chỉ muốn tiếp thêm dũng khí cho họ. Lát nữa mọi người còn phải chạy xe điện hơn hai trăm cây số, dọc đường sẽ gặp rất nhiều thây ma. Nếu họ sợ hãi quá sẽ dễ xảy ra tai nạn xe. Mọi người đi cùng nhau, một người ngã sẽ dẫn đến hiệu ứng domino, kéo theo hàng loạt người khác ngã xuống.
Nếu nỗi sợ xâm chiếm lòng người, dù hắn có giỏi đến mấy cũng không thể kiểm soát nổi.
Mọi người buộc phải tin rằng “Chúng ta cũng có thể chống lại thây ma” ngay từ đầu, như vậy mới vượt qua được sự sợ hãi.
Tiếng nổ bên ngoài ngày càng dữ dội, trời cũng dần sáng lên.
Số lượng thây ma quá nhiều, giết sạch là điều không thể.
Dưới sự chỉ đạo của Lương Hiển, mọi người dùng vải quấn tay rồi ném xác thây ma vào bên trong tàu điện ngầm, tránh để thi thể chất đống bên ngoài.
Nhóm người bị sắp xếp vào nhóm hậu cần chính là đám người lúc đầu không chịu cầm vũ khí.
“Á.”
Một người trong đội hậu cần đột nhiên la lên một tiếng, Khâu Tề Chính đứng bên cạnh vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Người đàn ông bị Lương Hiển tát hôm trước ha ha nở nụ cười: “Tôi bị thoát vị đĩa đệm, giờ thắt lưng đau quá.”
Dù là người tốt tính như Khâu Tề Chính, lúc thấy nụ cười khinh khỉnh ấy cũng giận đến phát cáu. Anh ta lạnh lùng liếc gã một cái, quát: “Làm tiếp đi!”
Nói xong liền quay người chiến đấu tiếp, không phát hiện ánh mắt độc ác nhìn về phía các thành viên của tiểu đội dị năng.
Tên đó không làm theo lời Khâu Tề Chính tiếp tục đi khiêng thi thể mà lao thẳng về phía Lương Hiển đang chiến đấu cách đó không xa. Lương Hiển cảm nhận được đằng sau lưng có người, nhưng hắn đang bị thây ma bao vây, căn bản không kịp tránh!
Đương lúc nguy cấp, một thanh gậy thép bay chéo qua, ghim thẳng tên đó xuống đất. Gã điên cuồng gào rú giãy giạu, phát ra tiếng kêu không giống tiếng người.
Lương Hiển nhìn theo hướng cây gậy bay đến, thì ra là Đồ Tử Thạch.
Đồ Tử Thạch cũng đang chiến đấu, nhưng sau lưng bỗng dưng lạnh toát, theo bản năng đá văng một thanh thép dưới đất, dùng ý thức điều khiển nó bay qua, vừa vặn đâm xuyên người bị nhiễm virus.
Lương Hiển thoát hiểm, gật đầu cảm ơn Đồ Tử Thạch, rồi lớn tiếng hét lên: “Đội hậu cần phải xác nhận kỹ xem thây ma đã chết hẳn hay chưa. Nếu bất cẩn thì người bị thương chính là mọi người!”
Thật ra nhiệm vụ của đội hậu cần là nhẹ nhàng nhất, thây ma họ tiếp xúc đều thuộc loại đã chết hoặc không còn sức chiến đấu. Cũng chính vì vậy mà bọn họ dần dần chủ quan, thậm chí còn có kẻ oán thán vì phải khiêng xác mỏi cả tay.
Giờ nhìn gã đàn ông trung niên bị đóng đinh trên mặt đất, mọi người đều tái mặt, lập tức cảnh giác trở lại.
Trận chiến kéo dài đến sáu giờ, bầu trời bắt đầu hửng sáng. Ba tiếng chiến đấu liên tục khiến mọi người kiệt sức, tàu điện ngầm chứa đầy xác thây ma, không thể nhét thêm nữa.
Đúng lúc này, số lượng thây ma giảm mạnh, Đàm Nghiên bước vào siêu thị giữa ánh sáng ban mai.
Ánh nắng bao phủ sau lưng anh, trong tay anh nắm một sợi dây thừng không biết lấy từ đâu ra, dắt theo một con thây ma trông vô cùng giống người. Nếu không phải mặt mày con thây ma này trắng bệch nhợt nhạt thì ai cũng nghĩ nó là con người.
Thây ma bị trói trong dây thừng giãy giụa dữ dội, móng vuốt sắc bén đủ để chém đứt sắt nhưng không thể cắt nổi dây thừng đang trói chặt mình.
“Này là… “ A Tam kinh ngạc nói.
“Thây ma biến dị.” Đàm Nghiên đá con thây ma biến dị một cước: “Hiểu tiếng người, hình như biết sợ đau. Tôi đánh nó mấy cái là bầy thây ma lập tức rút lui. Lúc đầu tôi định giết nó luôn, nhưng thấy nó hữu dụng, có thể khiến thây ma rút lui nên tôi dẫn nó theo.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng mọi người nhìn răng nanh, móng vuốt sắc nhọn và đôi mắt toàn lòng trắng của con thây ma biến dị đó mà rùng mình lạnh sống lưng. Vậy mà Đàm Nghiên chẳng hề để tâm.
Đúng vậy, đối với Đàm Nghiên, dắt một con thây ma cấp cao cỡ này không khác gì dắt chó.
Trải qua một đêm, Lương Hiển đã xây dựng được uy tín trong lòng mọi người, ban đầu trấn áp nghiêm khắc, sau đó dốc sức bảo vệ. Lương Hiển đã thành công biến sự bất mãn thành tín nhiệm, nói là hội chứng Stockholm thì hơi quá, nhưng có phần nào là đúng.
Hắn vừa dứt lời, mọi người lập tức xếp hàng có trật tự, dù nhiều người đã mệt mỏi đến mức tay run không cầm nổi gậy, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy, lê cơ thể mỏi mệt đi xếp hàng.
Trong lúc đó, Lương Hiển kéo Đồ Tử Thạch và Nghiêm Vĩnh Phong lại, hạ giọng nói: “Quan sát cẩn thận.”
Mọi người cả đêm không ngủ, ai cũng rất mệt. Cũng may tiểu đội dị năng được huấn luyện rất chuyên nghiệp, chút mệt mỏi này vẫn chịu được. Hai người tận dụng tối đa năng lực cảm ứng, soi sét từng người một.
“Anh kia, đây, đây, đây, đây nữa…” Bọn họ lần lượt chỉ từng người một. Những ai bị chỉ tên đều bị tách ra đứng riêng theo lời Lương Hiển.
Tổng cộng có hơn ba mươi người chị chỉ ra, Lương Hiển nói với họ: “Xin lỗi, chúng tôi không thể mang mọi người đi được.”
“Tại… tại sao?” Bọn họ gần như bật khóc.
“Mọi người đã bị nhiễm virus.”
Lương Hiển dứt lời, đám đông vô thức lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với nhóm bị lây, sợ mình cũng sẽ bị nhiễm.
Nhóm người bị nhiễm bật khóc nức nở, có người còn không phục, muốn tấn công Lương Hiển. Lương Hiển chỉ tay tên thây ma chưa chết bị đóng đinh xuống đất kia, nói: “Đừng bắt tôi phải nổ súng.”
Lúc hắn nói chuyện, giọng điệu mang theo chút run rẩy. Hắn không muốn nhìn thấy người dân bình thường biến thành thây ma.
Nhưng thực sự lực bất tòng tâm, đây là mức tổn ít nhất trong phạm vi mà bọn họ có khả năng kiểm soát được.
Có người bắt đầu khóc thút thít, họ thấy người bị nhiễm dần trở nên không bình thường, tròng trắng mắt nhiều hơn, làn da ngày càng tái xanh, cử động cứng đờ.
Nghĩ đến cảnh mình cũng có thể biến thành như vậy, nghĩ đến việc không bao giờ có thể trở về Trái Đất nữa, không ít người cũng khóc theo.
Nhóm người bị cách ly dần mất kiểm soát, muốn lao vào tấn công mọi người. Mọi người lùi lại không nỡ ra tay.
“Làm sao bây giờ?” A Tam tay cầm súng run rẩy: “Bọn họ định tấn công chúng ta, nhưng tôi không thể bắn được, không bắn được!”
Lương Hiển đứng chắn trước mặt A Tam, lẳng lặng giơ súng lên, tay ổn định không hề run.
Lúc này, Đàm Nghiên đứng ra: “Cậu không cần ra tay, đưa tôi sợi dây thừng.”
Lương Hiển lập tức lấy dây thừng từ ba lô ra. Đàm Nghiên như hóa thành cơn gió, trong chớp mắt đã trói gọn cả ba mươi người, cột vào tàu điện ngầm.
Không thể nổ súng vào người cần mình bảo vệ, cũng không thể đưa họ đi, thì đây là lựa chọn duy nhất mà bọn họ có thể làm.
——————–
Lời tác giả:
Thanh lười: Cũng không muốn như vậy đâu, nhưng có hơn một nghìn người đấy, không thể không có ai bị lây nhiễm được! Hiển Hiển đã cố gắng hết sức rồi, đừng trách cậu ấy nha!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 66
10.0/10 từ 24 lượt.
