Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 65


Đàm Nghiên và Nghiêm Vĩnh Phong đi chuẩn bị vũ khí cho người thường, Lương Hiển đảm nhận việc tháo dỡ nguồn năng lượng. Hắn không chỉ cần đủ lượng điện mà còn cần nhiều cổng sạc, ít nhất phải chuẩn bị trăm cổng mới đủ sạc cho số lượng xe điện cần thiết. Nếu mỗi chiếc xe chở hai người, bốn chiếc ô tô nhét được hai ba trăm người, thì họ sẽ cần ít nhất 400 chiếc xe điện.



Nghĩ đến con số này mà Lương Hiển cảm thấy da đầu tê rần. Số người quá lớn, chỉ bảy người bọn họ không đủ sức lo liệu.


Thôi thì thuận theo ý trời vậy.


May mà năng lượng của tàu điện ngầm vẫn còn dồi dào, Lương Hiển thử dùng dị năng để cải tạo. Hắn hiểu rõ cấu trúc năng lượng của tàu, cũng nắm nguyên lý sạc xe điện, nên việc phân giải và tái cấu trúc trên cơ sở vật chất sẵn có không phải chuyện khó.


So với cải tạo thủ công, dùng dị năng nhanh hơn nhiều.


Lương Hiển hình dung sơ đồ cấu tạo trong đầu, sau khi xác nhận tính khả thi liền đặt tay lên nguồn điện của tàu. Rất nhanh, bộ sạc mới với thiết kế trong đầu hắn đã được tạo ra.


Ra là thế… Lương Hiển nhìn trạm nguồn có tới ba trăm cổng sạc, trong lòng bừng tỉnh.


Hắn đã hiểu sai dị năng của mình. Đúng là việc phân giải dễ hơn tạo thành, nên hắn thường dùng năng lực để phân giải. Nhưng vấn đề là trong đầu hắn luôn tồn tại một ngộ nhận: mỗi lần tái cấu trúc đều phải tạo mới từ hư không, mà việc này cực kỳ khó, vì hắn phải phân giải điện tử từ không khí để bù đắp khối lượng thiếu hụt. Nhưng thực tế, hắn không cần tạo vật chất từ hư không, chỉ cần có nguyên liệu, thì việc điều chỉnh nhẹ hình dạng hay cấu trúc vật chất sẽ dễ hơn nhiều so với phân giải hạt nhân.


Sau khi cải tạo, hắn không còn cảm thấy dị năng tiêu hao quá nhiều. Ngoài lý do tái cấu trúc vật chất dễ hơn, có vẻ còn liên quan đến môi trường ở thế giới này.


Lượng bức xạ ion xung quanh cao quá. Chuyện này liệu có liên quan gì đến tận thế ở thế giới này không?


Lương Hiển không đủ sức mang cả trạm điện của tàu điện ngầm, chỉ có Đàm Nghiên mới làm được. Nhưng hắn có thể cải tạo.


Hắn lắp thêm vài bánh xe dưới trạm điện, đặt một tấm sắt phẳng làm bộ đệm, rồi đẩy khối nguồn điện khổng lồ ra ngoài.


Lúc này trước mặt Đàm Nghiên đã chất đầy ống thép. Nghiêm Vĩnh Phong dùng đại đao chém rời các bộ phận tàu, Đàm Nghiên thì nhẹ nhàng như nặn đất sét, bẻ các ống thép dài thành vũ khí phù hợp cho người thường sử dụng.


Lương Hiển: “…”


Giá trị vũ lực của Đàm Nghiên bây giờ hình như mạnh hơn lần vác thiên thạch…


“Có thấy dùng dị năng ở thế giới này dễ hơn không?” Lương Hiển hỏi.


Cả hai người đều gật đầu. Nghiêm Vĩnh Phong còn nói thêm: “Tôi cũng thắc mắc sao năng lực dự đoán của Đồ Tử Thạch chính xác thế, chắc là vì bức xạ ion mạnh hơn nhỉ?”


“Chắc vậy,” Lương Hiển gật đầu, nét mặt càng thêm nghiêm trọng. “Nếu đúng là thế, chúng ta càng phải hành động nhanh hơn. Môi trường dị giới có thể k*ch th*ch dị năng bộc phát, bức xạ ion càng làm tăng điều này. Nếu là người chưa thức tỉnh dị năng, tiếp xúc lâu trong môi trường này sẽ dễ bị ung thư tế bào. Thành thật mà nói, tôi không mong thấy chuyện nào trong hai chuyện đó xảy ra, đặc biệt là vế đầu.”



Bọn họ dự định ở lại đây một đến hai ngày, cố gắng về thế giới thực trong 24 giờ, đây là khoảng thời gian an toàn. Chỉ cần bức xạ không quá kinh khủng, con người sau khi trở về có thể nhanh chóng đào thải chất độc hại qua trao đổi chất, không đến mức gây đột biến tế bào hàng loạt.


Nhưng dị năng thì khác. Việc đột ngột sở hữu năng lực đặc biệt có thể khiến người bình thường trở nên kiêu căng, thậm chí không chịu nghe quản chế, nảy sinh ý muốn làm chủ.


Đến lúc đó sẽ càng rắc rối hơn.


Lương Hiển nói nhỏ với Nghiêm Vĩnh Phong: “Một lát nữa ông đổi ca gác, nhớ chuyển lời tôi đến Tần Lực, Đồ Tử Thạch và trợ giảng Sài. Thế giới này tương đối ít nguy hiểm. Nếu không phải tình huống cấp bách, cố gắng đừng để lộ mình có dị năng. Có thể dùng vũ khí thì đừng dùng dị năng.”


Nghiêm Vĩnh Phong không thông minh như Lương Hiển, nhưng hiểu ngay: “Ông muốn giả heo ăn thịt hổ?”


“Không hẳn,” Lương Hiển cười nhạt. “Một người lính bình thường và một siêu nhân đến cứu người, ông nghĩ người ta kỳ vọng ai hơn? Ai sẽ bị trách móc nặng hơn nếu thất bại? Lòng người vừa đơn giản vừa phức tạp, dễ bị kích động, cũng dễ bị thao túng.”


“Hiểu rồi, để tôi báo với họ. À nói này, ông càng ngày càng giống người làm chính trị nha.” Nghiêm Vĩnh Phong không quên chọc Lương Hiển một câu trước khi đi.


Sau khi hắn ta rời đi, Lương Hiển thấy Đàm Nghiên định tìm một sợi dây thừng để vác hết hơn một nghìn thanh ống thép, liền vội vàng ngăn lại.


“Đừng để người ta thấy anh mạnh như vậy,” Lương Hiển nắm lấy tay Đàm Nghiên, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, “Bây giờ mới 2 giờ, còn 1 tiếng nữa, vẫn đủ thời gian. Bảo họ xếp hàng đến lấy, đừng một mình gánh hết mọi thứ lên vai.”


Đàm Nghiên hơi sững lại, sau đó mỉm cười nói: “Cậu nói đúng, nghe cậu hết.”


Anh cười rất dịu dàng, đầy tin tưởng. Con người sở hữu sức mạnh to lớn vậy mà không hề kiêu căng, có thể nhận thức rõ khuyết điểm của bản thân, sẵn sàng tiếp thu ý kiến của người khác, không vì bị chỉ đạo mà cảm thấy khó chịu chút nào.


Lương Hiển lại một lần nữa rung động. Từng cử chỉ của Đàm Nghiên đều thu hút hắn.


Thừa dịp trời tối, Lương Hiển liều lĩnh kề môi sát tai Đàm Nghiên, thì thầm: “Anh nên cảnh giác với em một chút. Em vừa mới tỏ tình đấy, anh để mặc em nắm tay, lỡ em… xúc động làm liều thì sao.”


Đàm Nghiên sững người, gãi đầu nói: “Nhưng cậu đâu phải đứa trẻ như vậy.”


Lương Hiển: “…”


Thôi, mấy cái mánh khóe trẻ con trước mặt Đàm Nghiên chính trực, hoàn toàn không có tác dụng.


Lương Hiển rút tay lại: “Nếu không muốn ở bên em thì đừng cho em hy vọng. Tránh xa em ra, tránh như tránh dịch ấy, làm em tổn thương, để em chết tâm. Nếu không làm được thì cứ chờ xem em bám lấy anh cả đời đi.”


Giọng hắn hơi hung dữ, nhưng sâu trong đó là nỗi đau cầu mà không được.


Đàm Nghiên chưa kịp nghĩ cho rõ thì thấy Lương Hiển cầm chiếc loa vô hình, lớn giọng nói: “Ai cảm thấy mình có khả năng bảo vệ bản thân thì mau qua đây xếp hàng, mỗi người lấy một cây vũ khí. Nam giới trưởng thành không bị thương bắt buộc phải lấy một cây. Phụ nữ và người già có thể chọn lấy hoặc không. Nhưng tôi nóitrước, nếu không lấy, khi nguy cấp sẽ không có ai bảo vệ mọi người đâu.”


Một giọng nam la lớn: “Mấy anh không phải là quân giải phóng nhân dân à? Tại sao không bảo vệ chúng tôi!”



Người khác còn chưa kịp phụ họa, Lương Hiển đã lạnh lùng nói: “Ai nói đấy? Lôi người đó ra đây cho tôi!”


Giọng hắn vẫn còn uy lực, người xung quanh nhanh chóng đẩy tên đó ra. Là một thanh niên hơn 20 tuổi, cao gần mét tám.


Lương Hiển chẳng thèm ngó gã, để mặc gã đứng đó, quay sang đám đông nói tiếp: “Chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ mọi người, nhưng bọn tôi chỉ có bảy người. Nếu gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ ưu tiên người già, trẻ nhỏ, và người yếu thế. Còn những người khác… như người này, không lấy vũ khí cũng được. Nhưng đến lúc gặp chuyện, xin lỗi, tôi chỉ là người thường, không có ba đầu sáu tay.”


Lúc này trông Lương Hiển không giống lính giải phóng, mà giống một tên côn đồ cục súc.


Thế nhưng thái độ ấy lại khiến tất cả đều câm nín mà nghe lời.


Quá tốt bụng sẽ càng bị đòi hỏi quá đáng. Lòng tốt thật sự không phải là giúp đỡ vô điều kiện, cứu người khi cấp bách chứ không phải nuôi cả đời.


Nói xong, Lương Hiển nghiêng người sang một bên, bật đèn toa tàu điện vừa tháo xuống, chiếu sáng nửa không gian.


Mọi người thấy ống thép dưới đất, tự giác xếp hàng đi lấy. Có người định chọn cây đẹp, nhưng bị Lương Hiển lườm cho một cái, lập tức ngoan ngoãn cầm đại một cây. Thời gian gấp rút, còn bao nhiêu người phía sau đang chờ, ai rảnh cho họ chọn lựa.


Ban đầu chỉ có nam giới ra nhận, sau đó có một cô gái cao lớn bước lên, cầm lấy một thanh ống, kiên định nói: “Tôi tốt nghiệp trường thể thao, từng học võ, tôi có thể tự bảo vệ mình.”


Lương Hiển mỉm cười với cô.


Tuy rằng lúc nào cũng giả vờ láu cá, yếu đuối trước mặt Đàm Nghiên, nhưng không thể phủ định ngoại hình của Lương Hiển rất xuất sắc. Cao 1 mét 85, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đúng chuẩn người mẫu “chín đầu”, đôi chân dài thẳng tắp được rèn luyện qua nhiều năm, đứng yên thôi cũng toát ra khí chất của cây bạch dương trẻ trung anh tuấn. Huống hồ gương mặt Lương Hiển cực kỳ điển trai, đôi mắt đặc biệt thu hút. Do bao năm sống trong quân đội, không có điều kiện tiếp xúc nhiều với nữ giới, chứ nếu hồi xưa đi học ở trường bình thường, có khi từ tiểu học đến cấp ba, hắn đã gom được nguyên một “trung đoàn” người theo đuổi rồi.


Đèn toa tàu rất sáng, Lương Hiển đứng gần đó, vị trí khá cao, giúp người ta thấy rõ nụ cười của hắn.


Một số cô gái trẻ đỏ mặt bước lên nhận ống thép, lén liếc nhìn Lương Hiển, mạnh dạn nói: “Em sẽ không gây phiền phức cho chú bộ đội!”


“Tôi trông giống chú lắm à?” Lương Hiển ngạc nhiên hỏi. Gọi là “chú”, liệu có giúp thu hẹp khoảng cách tuổi với Đàm Nghiên không?


“Không không,” các cô gái mặt đỏ bừng giải thích, “Là anh bộ đội!”


Lương Hiển: “…”


Hắn lạnh mặt: “Đừng đùa nữa, muốn lấy vũ khí thì lấy lẹ lên.”


Nhờ sức hút của khuôn mặt Lương Hiển, không ít cô gái trẻ vì muốn thấy hắn cười một cái mà xung phong cầm lấy vũ khí. Tiếc rằng ngoài nụ cười ban đầu, Lương Hiển không cười thêm lần nào. Nhưng chỉ cần được đến gần nhìn rõ mặt hắn, họ đã thấy mãn nguyện.


Thấy các cô gái chủ động như vậy, đám đàn ông thấy ngượng, chẳng lẽ để con gái bảo vệ con trai? Thế nên họ lần lượt bước lên cầm lấy vũ khí.


Khâu Tề Chính xếp đội hình cho những người đã nhận vũ khí: người già và trẻ em đứng ở giữa, vòng trong là phụ nữ, vòng ngoài là nam giới.



Không gian siêu thị này đủ rộng, tàu điện đâm thông tường với khu bán điện thoại bên cạnh, chứa ngàn người không thành vấn đề.


Cuối cùng chỉ còn hơn mười người đàn ông không nhận vũ khí, trong đó có cả tên ban nãy hét lên.


Đội dị năng mở to mắt, nhớ kỹ gương mặt bọn họ. Lương Hiển đã nói rõ, phải luôn chú ý nhóm gây rối đầu tiên. Nếu có dấu hiệu thức tỉnh dị năng thì lập tức đập ngất, thà trói người ném lên nóc xe chứ tuyệt đối không cho họ chiếm quyền phát ngôn.


Ống thép dưới đất còn vài chục thanh, Lương Hiển đá chúng lăn đến trước chân bọn họ, lạnh lùng nói: “Không nhận vũ khí thì lát nữa khỏi đi theo chúng tôi.”


“Cái gì!” Một gã đàn ông trung niên hét to, “Đám lính bọn mày suốt ngày…”


Chưa nói hết câu, Lương Hiển đã lao đến, bóp chặt quai hàm không cho gã ú ớ nốt.


Người đàn ông này không cao, Lương Hiển dễ dàng nhấc bổng gã lên, lôi đến chỗ đặt xác người chết do trật đường ray, chỉ tay vào mấy chục thi thể: “Thấy 32 người này không? Họ đã chết vì tai nạn trật bánh, vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Chúng tôi không thể đưa xác họ về, họ sẽ bị phân hủy ở thế giới này, về với đất mẹ là chuyện xa vời. Tôi nói cho mấy người biết, bảy người bọn tôi không thể cứu hết tất cả, con số 32 này chưa phải giới hạn, nó sẽ tiếp tục tăng lên. Cầm vũ khí lên, ít nhất mấy người sẽ có cơ hội không trở thành một trong số họ. Nếu không, giờ tôi cho anh nằm luôn vào đống xác này luôn.”


Nói xong, hắn quẳng gã xuống đất, mặt úp vào thi thể. Gã trung niên định hét lên thì bị một khẩu súng lạnh ngắt dí vào gáy, sợ đến mức không dám nhúc nhích, chỉ biết giơ hai tay đầu hàng.


Hành động đó khiến nhóm người còn lại cúi đầu, lặng lẽ cầm lấy vũ khí. Trong đám đông có người bất mãn nhưng không dám lên tiếng, ngược lại, mấy cô gái trẻ tụm lại thì thầm: “Ngầu quá đi…”


Lương Hiển thu súng lại, người đàn ông kia lủi thủi bò dậy, cúi đầu nhặt lấy hai thanh ống thép, làm ra vẻ sảng khoái, nhưng Lương Hiển thừa biết trong lòng gã hận thấu mình.


Cuối cùng hắn động viên toàn bộ tập thể,  ổn định đội hình. Đám người sợ chết bị xếp ra ngoài cùng. Nếu ai dám lười biếng, khỏi cần Lương Hiển ra tay, những người khác sẽ dạy dỗ chúng.


Nhóm quân nhân đều là bạn học, hôm nay là lần đầu tiên họ thấy mặt hung dữ của Lương Hiển. Bình thường hắn hơi kiêu ngạo, thích khoe khoang tí thôi, không ngờ lại có bộ mặt quyết đoán đến vậy.


Thật ra nếu ở thế giới thực, hành vi của Lương Hiển đã vi phạm quy định, bị tố cáo chắc chắn sẽ bị xử lý.


Nhưng đội trưởng lần này là Đàm Nghiên, tình huống hiện tại cũng không giống hiện thực.


Đàm Nghiên bước đến trước mặt Lương Hiển, khen ngợi: “Làm tốt lắm.”


Anh còn định xoa đầu an ủi, nhưng chợt nhớ đến lời Lương Hiển vừa nói, bèn thu tay lại.


Cơ mà một câu khen ngợi đã đủ làm Lương Hiển vui vẻ.


Thời gian dần trôi đến 3 giờ rưỡi sáng, còn hơn hai tiếng nữa là trời sáng. Nghiêm Vĩnh Phong vẫn đang quan sát xung quanh, bỗng mở miệng: “Có thứ gì đó đang tới gần.”


Đồ Tử Thạch cau mày: “Số lượng rất nhiều… Rất nhiều…”


Cậu ta dùng từ ngữ định lượng mơ hồ, chứng tỏ số lượng nhiều đến mức không thể đếm được.



Lòng bàn tay Lương Hiển đổ mồ hôi. Đừng nhìn bề ngoài cứng rắn, trong lòng hắn hiểu rõ, bọn họ không thể làm ngơ trước cái chết của người khác. Nhưng ở mạt thế, cho dù Đàm Nghiên mạnh cỡ nào, muốn cứu toàn bộ mọi người vẫn quá khó.


“Tứ phía đều có,” Đàm Nghiên cũng nghe thấy tiếng động, “Chúng ta bị bao vây rồi. Âm thanh… giống tiếng bước chân người, rất nặng… Tốc độ không nhanh, số lượng cực kỳ lớn. Một vạn, hai vạn… Không, đếm không nổi.”


Nghe họ nói vậy, những người cầm vũ khí gần như sắp khóc, nhưng dưới uy của Lương Hiển không ai dám phát ra tiếng, hiệu quả răn đe phát huy tác dụng.


Nghiêm Vĩnh Phong là người có thị lực tốt nhất, nhìn thấy rõ bọn chúng ở xa tít: “Nếu tôi nhìn không nhầm… đám đó… trông rất giống thây ma.”


“Thây ma?!” Trong đám đông có người hét lên, “Thật sự là tận thế?!”


Một người khác hét lên: “Bị bao vây á?! Tại sao lúc đầu chúng ta không rời khỏi siêu thị, nếu không đã không bị bao vây rồi!”


Ám chỉ quá lộ liễu: Là lỗi của quân lính.


Lương Hiển nghe âm thanh phân biệt vị trí, lập tức xác định được người vừa lên tiếng, chính là hai kẻ ban đầu không chịu nhận vũ khí. Hắn đang đứng gần đó, liền bước nhanh qua, vung tay tát mỗi người một cái thật mạnh.


“Lúc vào là chín giờ tối, bên ngoài tối đen như mực, lũ thây ma ẩn mình trong bóng đêm. 85 người đầu tiên bỏ chạy đã quay lại chưa? Có ai còn sống quay lại không?!”


Hai cái bạt tai vang dội, không ai dám lên tiếng nữa.


Nghiêm Vĩnh Phong: “Lương Hiển, tôi ít khi xem phim kinh dị, ông từng nghiên cứu các kịch bản tận thế. Thây ma… chỉ cần bị chúng cào hoặc cắn là sẽ bị nhiễm virus, rồi biến thành thây ma, đúng không?”


“Chắc là vậy,” Lương Hiển lạnh lùng nói, “nên từ giờ trở đi, ai bị thương, chúng ta sẽ không đưa người đó quay về.”


Đàm Nghiên không lên tiếng. Trong tình huống này, quyết định của Lương Hiển là chính xác nhất.


Khâu Tề Chính hỏi: “Tại sao chúng bao vây chúng ta? Thây ma thông minh đến vậy sao?”


Đồ Tử Thạch: “Tôi đoán là có thây ma cấp cao đang điều khiển chúng. Cách tốt nhất bây giờ là để một người ra ngoài tiêu diệt thây ma cấp cao, đồng thời dụ cả bầy ra xa trước khi trời sáng. Như vậy chúng ta mới có cơ hội rời khỏi đây tìm phương tiện. Lẻ tẻ vài con thì không thành vấn đề.”


“Để tôi đi.” Đàm Nghiên nói.


••••••••


Lời tác giả:


Tính cách của Lương Hiển không phải đột biến đâu nha, trước đó đã hint rồi. Dù là lúc đầu biết dị năng có thể dùng ở thế giới thực, phản ứng đầu tiên của hắn là giấu diếm, hay bây giờ thể hiện mặt “hắc hóa” trước mặt người dân cần bảo vệ, đều có nguyên nhân hết. Trong phó bản này sẽ kể về quá khứ của đồng chí Tiểu Lương, mọi người cứ yên tâm đọc nha.


P.S.: Đừng nóng ruột chờ phản diện xuất hiện, phản diện sao có thể low như này được? Tui không spoil đâu, để mọi người tha hồ đoán, tui thích xem mọi người suy luận lắm á~


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 65
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...