Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 64
“Đây là nơi nào? Mấy người định đưa chúng tôi về kiểu gì?”
“Có phải quốc gia đang làm thí nghiệm gì không? Chúng tôi trở thành vật thí nghiệm rồi sao?”
“Có ai không, cứu người với, chồng tôi bị thương, ai cứu anh ấy với!”
“Sắp mười giờ rồi, tôi còn phải đi đón con gái tan lớp phụ đạo, bao giờ chúng tôi mới được về? Sao điện thoại vẫn không có tín hiệu?”
“Aaaa! Người bên cạnh tôi sắp chết rồi! Xe cấp cứu đâu? Cảnh sát đến rồi mà xe cứu thương sao còn chưa tới?”
“Tôi bị va vào lưng, đau chết mất, bác sĩ đâu rồi, cứu mạng…”
“…”
Gần một ngàn người kêu la hỗn loạn, giọng của Đàm Nghiên chỉ có ít người ở phía trước nghe thấy, còn lại đều đang gào khóc om sòm. Nhóm dị năng cố gắng trấn an, nhưng đám đông quá hoảng loạn, căn bản không nghe lọt tai.
Sắc mặt Đàm Nghiên tái nhợt, dù hét đến mấy lần cũng chỉ an ủi được vài người gần đó, phần lớn còn lại không nghe thấy gì. Có người thậm chí còn định chạy ra khỏi siêu thị, nhưng trong đêm đen dày đặc này, không ai biết bên ngoài là thế giới như thế nào. Bọn họ không nhớ rõ hết diện mạo của hành khách trong tàu, một khi ai đó chạy ra ngoài, e là sẽ không thể tìm lại được.
Thấy vẻ mặt nôn nóng xưa nay chưa từng có của Đàm Nghiên, Lương Hiển lạnh mặt nhảy xuống khỏi tàu điện ngầm, chạy đến chỗ cao nhất, giơ khẩu súng máy lên “bằng bằng bằng” một tràng lên trần nhà. Tiếng súng khiến mọi người hét lên, đồng thời họ nghe thấy một giọng nói vang vọng trong siêu thị: “Tất cả im lặng!”
Mọi người lập tức im bặt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên tàu.
Lương Hiển cầm loa vô hình trong tay, lớn tiếng nói: “Thời gian gấp rút, tôi chỉ nói một lần, tất cả nghe kỹ! Chúng tôi là quân đội nhân dân, đến để đưa mọi người quay về. Tổ chức đang tích cực liên lạc với gia đình mọi người, nên mọi người đừng lo. Hiện tại mọi người vô tình rơi vào một không gian cực kỳ nguy hiểm, cần phải tuyệt đối tuân theo chỉ huy, chỉ cần một người không nghe lệnh, tất cả sẽ không thể về nhà. Bây giờ lập tức chia nhóm: người không bị thương, bốn người một hàng đứng bên trái, nhường chỗ cho người bị thương; ai có kinh nghiệm y tế, đứng ở giữa, phối hợp với chúng tôi cứu chữa. Ngoài ra, nam giới từ 18 đến 50 tuổi, không bệnh tật, không bị thương thì đứng ra, hỗ trợ giúp cõng người bị thương nặng. Có thắc mắc gì chờ về nhà sẽ có người giải thích, bây giờ không được phép hỏi, lập tức hành động!”
Đám đông như tìm được chỗ dựa, tự giác xếp thành bốn hàng, vài người đàn ông nhiệt tình và người có chuyên môn y tế chủ động đứng ra hỗ trợ.
Lúc này Đàm Nghiên mới thở phào, cảm kích nhìn Lương Hiển. A Tam cùng nhân viên y tế tiến hành băng bó cho người bị thương, họ mang theo đầy đủ thuốc men. Khâu Tề Chính kiểm kê nhân số, Tần Lực, Đồ Tử Thạch và Nghiêm Vĩnh Phong mang vũ khí canh gác phía cửa siêu thị và bức tường đã vỡ, đề phòng nguy hiểm từ bên ngoài.
Tình hình dần dần đi vào trật tự.
Lương Hiển cau mày nhìn quanh siêu thị. Hắn vốn nghĩ ở đây sẽ có đủ bông băng, thuốc sát trùng, nhưng khu vực thực phẩm, y tế và quần áo đều trống trơn, chỉ còn lại các loại đồ điện và vật dụng sinh hoạt.
“Số vật tư biến mất cho thấy thế giới này còn nhiều người sống sót. Sau khi gặp thảm họa, việc đầu tiên họ làm là tích trữ đồ dùng.” Lương Hiển phân tích, “Dựa theo các dấu hiệu hiện có, mức độ nguy hiểm của thế giới này không cao, người thường đủ can đảm cầm vũ khí là có thể đối phó…”
Hắn thở ra nhẹ nhõm, coi như là may mắn trong bất hạnh.
Khoảng nửa tiếng sau, Khâu Tề Chính nói: “Tổng cộng 1102 người, trong đó tử vong 32, bị thương 107, nặng đến mức không di chuyển được 17, còn lại là chấn thương nhẹ. Không thể đi bộ được, chúng ta cần phương tiện di chuyển.”
“Chúng ta có bảy người, mỗi xe phải có ít nhất một người theo. Một ngàn người chia cho bảy xe, tức là mỗi xe phải chở hơn 150 người. Có phương tiện nào chứa nổi nhiều người như vậy?” Lương Hiển cau mày.
Xe khách bình thường chỉ chở được bốn mươi người, dù có nhồi nhét cũng không thể đủ trăm người, chưa kể người bị thương nặng không thể chen chúc. Tàu hỏa hay máy bay thì có đường riêng, không thể di chuyển linh hoạt trên mặt đất.
“Khoảng cách đến điểm truyền tống là bao xa? Nếu đi bộ thì mất bao lâu?” Lương Hiển hỏi.
Đàm Nghiên cảm ứng một chút, sắc mặt không mấy tốt: “Khoảng cách đường thẳng là 230 km. Nếu đi bộ nhanh với tốc độ 5 km/giờ của người trưởng thành, ít nhất phải đi liên tục không nghỉ suốt hai ngày hai đêm. Không thể đi bộ được. Huống chi, chúng ta chưa biết thế giới này nguy hiểm đến đâu. Phải làm sao bây giờ…”
“Tính cả người chết mà chỉ có 1102 người… Trước đó không phải Từ Minh Vũ nói là 1187 người sao? 85 người nữa đâu rồi?” Lương Hiển hỏi.
Khâu Tề Chính đáp: “Tôi vừa mới hỏi, ngay sau khi đến thế giới này, đã có người hoảng loạn hét lên rồi chạy ra ngoài, sau đó không quay lại nữa.”
“Đúng là gan to không sợ chết!” Lương Hiển nghiến răng nói, đồng thời quay sang nhìn Đàm Nghiên.
Người muốn cứu tất cả mọi người là Đàm Nghiên, vậy có nên đi tìm những kẻ bỏ chạy kia hay không, cũng phải do anh quyết định.
“Không cần đi tìm.” Lúc này Đàm Nghiên dứt khoát bất ngờ. “Hiện giờ chúng ta chỉ có bảy người, không thể phân tán lực lượng. Nếu trên đường gặp lại họ thì tốt, còn nếu không gặp…”
Anh không nói hết câu, nét mặt đau xót, tự trách bản thân.
Dù rất day dứt, rất buồn, nhưng anh vẫn lập tức đưa ra quyết định, cố hết sức bảo vệ những người còn ở lại, không thể vì tìm người thất lạc mà hy sinh tính mạng của số đông.
Khâu Tề Chính vô cùng khâm phục sự quyết đoán của Đàm Nghiên. Lương Hiển thì hiểu rõ, 85 sinh mạng ấy, Đàm Nghiên sẽ ghi nhớ trên vai, tự dằn vặt mãi.
“Không phải lỗi của anh,” Lương Hiển an ủi, “Chúng ta đã làm hết sức rồi.”
Chờ nhóm A Tam xử lý vết thương cho tất cả các nạn nhân, đã hai tiếng trôi qua.
Thế giới này có khí hậu tương đồng với thế giới thực, đã bước vào mùa đông. Vào tháng 11, ban đêm ở thành phố B xuống dưới 0 độ, siêu thị không có điện, tất cả đều nhờ ánh sáng từ đèn pin điện thoại. Trời ngày càng lạnh, người già và trẻ nhỏ là những người chịu đựng kém nhất, run rẩy hỏi: “Chúng tôi bao giờ mới được về nhà? Lạnh quá…”
“Không biết bên ngoài có gì, phải đợi trời sáng mới có thể xuất phát.” Lương Hiển đáp. “Trong siêu thị có nhiều tấm lót, mấy thứ này chưa bị ai lấy, mọi người lấy mà ngồi. Những người cùng giới hoặc người trong cùng gia đình có thể ngồi gần nhau để giữ ấm. Dù sao cũng ở trong nhà, không quá lạnh, cố gắng cầm cự đến sáng là được.”
Thấy người trả lời là hắn, không ai dám nói nhiều. Ấn tượng Lương Hiển để lại khi nổ súng lên trần nhà in hằn rất sâu, ai cũng sợ không nghe lời sẽ bị súng nhắm vào.
Tâm lý sợ hãi không tốt cho tương lai của Lương Hiển, nhưng hiện tại là phương pháp hiệu quả nhất.
A Tam thắc mắc: “Thế giới này rốt cuộc là gì vậy? Nhiệt độ bình thường, địa hình bình thường, vừa nãy kiểm tra không khí cũng tương đương chỉ số tại thành phố B, nhưng không thấy người, siêu thị bị cướp sạch. Chẳng lẽ là hậu tận thế vì chiến tranh? Nhưng nếu là chiến tranh, hoặc thành phố B bị đánh sập, hoặc có khu vực an toàn riêng, gom hết vật tư về một chỗ. Đằng này thì… kiến trúc bên ngoài vẫn bình thường, chỉ không có người…”
“Đừng đoán nữa.” Lương Hiển hạ giọng. “Có người canh gác là được. Cảm giác nguy hiểm của Đồ Tử Thạch rất đáng tin, tốt nhất là thế giới này sắp thoát khỏi tận thế. Như vậy, nhiệm vụ của chúng ta sẽ dễ dàng hơn.”
“Tôi, tôi muốn đi vệ sinh…” Một cô gái run rẩy giơ tay. Họ đã ở đây ba tiếng, rất nhiều người chịu không nổi, đang phải cố nhịn.
“Siêu thị chắc có nhà vệ sinh, không rõ còn nước không.” Đàm Nghiên đứng dậy nói. “Còn ai muốn đi nữa không? Tôi dẫn mọi người đi. Nam theo Khâu Tề Chính ra ngoài giải quyết, nữ theo tôi.”
Anh cao ráo tuấn tú, lại còn trẻ, nghe anh nói sẽ dẫn đi, rất nhiều cô gái đỏ mặt, lí nhí nói: “Nhưng anh là con trai mà…”
Đàm Nghiên cười hiền hòa: “Tôi tuổi đủ làm ông nội các bạn đấy, đừng lo.”
Trong đội dị năng, chỉ có mình anh đủ tuổi dẫn con gái đi vệ sinh mà không gây phản cảm.
Lương Hiển: “…”
Mẹ nó, đã đến dị giới mạo hiểm rồi còn bị đâm một nhát vào tim! Vừa nghĩ đến vấn đề tuổi tác là hắn lại tức, dưỡng già cái quái gì!
Tân binh duy nhất Đồ Tử Thạch, thấp giọng hỏi Tần Lực bên cạnh: “Vụ ông nội là nói dối đúng không? Để trấn an dân chúng thôi, chứ nhìn cậu ấy còn trẻ hơn tôi vài tuổi.”
Tần Lực: “…”
Muốn nói lắm, nhưng bọn họ đã ký cam kết, không được nói.
Hiện tại là nửa đêm 12 giờ, xung quanh tối đen như mực, tĩnh lặng đến lạ thường, bên ngoài đến cả đèn đường cũng không có, những người chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu.
“Rốt cuộc đây là thế giới gì vậy?” Nghiêm Vĩnh Phong phụ trách cảnh giới nhíu mày, “Tới giờ vẫn chưa có thông tin chính xác, khiến lòng người bất an. Đao dài của tôi đói khát lắm rồi đấy biết không?”
Đồ Tử Thạch: “Im miệng đi. Nguy hiểm đến muộn phút nào, chúng ta sẽ đỡ cực phút ấy. Sáng mai còn phải đi tìm xe, giờ cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức. Tôi cứ cảm thấy bất an, như thể… có vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Má ơi, anh nói thế làm tôi sợ đấy.” Nghiêm Vĩnh Phong vỗ ngực, “Không lẽ mấy thứ đó đang tích tụ sức mạnh?”
“Không biết nữa…” Đồ Tử Thạch lắc đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: “Cứ nghỉ ngơi trước đã, tôi cảm thấy… biến cố sẽ xảy ra vào khoảng ba, bốn giờ sáng.”
Để tránh bị nhiễu từ trường và sóng internet, đồng hồ họ mang theo đều là đồng hồ cơ thuần túy, trong vòng bảy ngày gần như không có sai lệch, có thể giúp họ tính giờ chính xác.
Nghiêm Vĩnh Phong: “Còn ba tiếng nữa à? Vậy thì phải chuẩn bị sớm. Đại Lực, ông nói dự đoán của Cục Đá với Đàm Nghiên giùm tôi, tôi muốn thay ca canh cho ảnh một lát.”
Tần Lực lập tức chạy đi thì thầm với Lương Hiển, vì lúc này Đàm Nghiên đang đưa mấy cô gái đi vệ sinh.
Nói xong cậu liền quay lại vị trí, tiếp tục giữ vững cảnh giới. Lương Hiển nhíu chặt mày.
Dự đoán của Đồ Tử Thạch rất chính xác, nhờ năng lực này mà họ có thêm thời gian chuẩn bị. Nhưng rốt cuộc đây là dạng tận thế gì? Nghiêm Vĩnh Phong nói có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm nhìn họ…
Lương Hiển quan sát dấu vết trong siêu thị, dù trong bóng tối, hắn vẫn có thể nhìn rõ sự vật, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nơi này không có vết tích phá hoại dữ dội, ngoại trừ ảnh hưởng do tàu điện trật đường ray gây, có một số tổn hại đáng chú ý: vài giá kệ bị đổ, tường có vết móng vuốt kỳ lạ, một số đồ vật có dấu răng cắn.
Lương Hiển lặng lẽ quan sát, cố tái hiện toàn bộ cảnh tượng trong đầu. Thứ gì có thể phá hoại siêu thị ở mức độ này?
Lúc này, Đàm Nghiên dẫn người quay lại. Nhờ màn xả đạn của Lương Hiển trước đó, ai nấy đều ngoan như cút, không ai dám tranh giành nhà vệ sinh, khoảng một tiếng là giải quyết xong.
Trước khi đi vệ sinh, Lương Hiển đã nói rõ: đứa trẻ nào dám khóc hay quấy phá, thì cả người lớn sẽ bị đuổi ra ngoài. Thế là người lớn dù đau lòng cũng phải bịt miệng con, hành động dứt khoát, tiết kiệm không ít thời gian.
Chỉ có điều, sau khi những người này được cứu về, e là Lương Hiển sẽ hứng chịu không ít chỉ trích. Có người đã lén quay video, chụp ảnh hắn, thu âm lời hắn nói. Nhưng Lương Hiển chẳng để tâm. Những người này sau khi trở về đều sẽ được giáo dục tư tưởng, điện thoại sẽ bị kiểm tra, tuyệt đối không thể mang video ra ngoài. Ở đây không có mạng, muốn tải lên đám mây là bất khả thi.
Dù họ có truyền tin ngay khi trở lại, Thôi Hòa Dự sẽ lập tức xóa bỏ toàn bộ.
Lương Hiển không cần thiết phải đóng vai ác thêm lần nữa, để họ quay chụp chút cũng tốt, có thể làm dịu tâm lý bất ổn của đám đông.
Đàm Nghiên cũng xem xét những dấu vết hắn chỉ, rồi nói: “Phát vũ khí cho người thường? Nhưng chúng ta không mang theo nhiều.”
“Trong siêu thị có khu vực vật liệu xây dựng, các loại ống thép đều bị lấy sạch.” Lương Hiển chỉ tay: “Em nghĩ nên chuẩn bị một số vũ khí dạng trung và dài cho người dân tự vệ.”
“Tìm ở đâu?” A Tam hỏi.
“Trên tàu điện.” Lương Hiển dứt khoát, “Trên tàu có vô số tay vịn, ghế ngồi cũng có thể tháo ra. Theo như thời gian Đồ Tử Thạch dự đoán, chúng ta còn hai tiếng để chuẩn bị. Có nên phát vũ khí cho mọi người không?”
“Được.” Đàm Nghiên gật đầu. “Lập tức đi tháo.”
“Còn nữa,” Lương Hiển tiếp tục, “Em có ý tưởng về phương tiện di chuyển. Nếu độ nguy hiểm ở thế giới này không cao, chúng ta có thể dùng xe máy điện công cộng. Em vừa hỏi Nghiêm Vĩnh Phong, cậu ấy nói thấy khá ít xe ô tô bên ngoài, nhưng xe điện thì nhiều.
Khâu Tề Chính đã kiểm kê số lượng người già và trẻ nhỏ, tổng cộng có 52 trẻ em, 67 người già trên 60 tuổi. May mà lúc xảy ra tai nạn là 9 giờ tối, hầu hết người già trẻ con đã đi ngủ, rất ít người trên tàu, trẻ em ở đây đều trên 7 tuổi. Chúng ta chỉ cần tìm 3–4 chiếc xe buýt, sắp xếp cho người già, trẻ nhỏ và người bị thương. Người trưởng thành khỏe mạnh thì chạy xe điện theo sau, chúng ta cử người canh giữ ở phía sau và hai bên, đảm bảo không ai bị tụt lại là được.”
“Vấn đề sạc điện không cần lo. Tàu điện ngầm sử dụng năng lượng điện, em tự tin có thể cải tạo một chút, dùng phần năng lượng còn lại của tàu để sạc cho xe điện.”
“Nếu nguy hiểm ở thế giới này thật sự giống như cậu nói, thì kế hoạch hoàn toàn khả thi. Giờ chúng ta đi tháo tàu điện.” Đàm Nghiên nhìn Lương Hiển bằng ánh mắt tán thưởng.
Anh có sức mạnh lớn, nhưng trong thế giới nguy hiểm thế này, năng lực ứng biến và vốn kiến thức của Lương Hiển mới là thứ hữu dụng hơn cả.
Nhưng ánh nhìn tán thưởng lại khiến lòng Lương Hiển thêm nhói đau. Sau khi tỏ tình, Đàm Nghiên muốn giữ khoảng cách cũng được mà… Tại sao không ngại tí nào vậy, thế thì lời tỏ tình của hắn có tác dụng gì?
Buồn thì buồn thật, nhưng giờ không phải lúc để bàn chuyện tình cảm. Lương Hiển sai A Tam đi thay ca cho Nghiêm Vĩnh Phong, Khâu Tề Chính ở lại trấn an đám đông, còn Đàm Nghiên, Nghiêm Vĩnh Phong và Lương Hiển thì cùng nhau đi tháo dỡ tàu điện ngầm.
Lúc này, thanh đao dài 40 mét của Nghiêm Vĩnh Phong rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
••••••••
Lời tác giả:
Có bạn đoán trúng rồi, thế giới này là thế giới zombie!
Lười Thanh vẫn rất dịu dàng nha, sẽ không làm khó tiểu đội dị năng quá đâu.
Zombie mà, đàn ông trưởng thành chỉ cần dũng cảm vung “thánh kiếm vật lý” là có thể đập tan dăm ba con zombie thường rồi~
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 64
10.0/10 từ 24 lượt.
