Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 63
Trên xe đến hiện trường, Kiều Tri Học đã liên lạc với Từ Minh Vũ, nắm được thông tin chính xác.
Kiều Tri Học nhíu mày: “‘Lỗ hổng’ vừa khéo xuất hiện giữa hai chuyến tàu điện ngầm, cách nhau chỉ năm phút. Chuyến tàu mất tích đã gửi tín hiệu khẩn cấp về tổng bộ ngay khi phát hiện lỗ hổng nhưng không kịp, thậm chí chưa kịp phanh đã đâm thẳng vào lỗ hổng. Tin báo cũng chỉ gửi được một nửa. May mà tổng bộ kịp thời phát hiện một đoàn tàu biến mất không dấu vết, lập tức cho dừng toàn bộ hoạt động của tuyến tàu, hiện đang xác minh thông tin hành khách. Bây giờ là 9 giờ tối, tuy không phải giờ cao điểm, nhưng số người đi tàu vẫn khá đông. Ước tính sơ bộ, chuyến tàu đó có khoảng 1.000 người.”
Một nghìn người. Các thành viên đội dị năng đồng loạt hít sâu, nhớ đến những thế giới họ từng trải qua. Một nghìn người… liệu còn có thể sống sót quay về Trái Đất không?
Lương Hiển lén nhìn sang Đàm Nghiên, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, dường như đã hạ quyết tâm.
Đàm Nghiên quyết định điều gì, Lương Hiển hiểu rất rõ.
Người lái xe là Đồ Tử Thạch. Sau trải nghiệm ở thế giới ký sinh, kỹ năng lái xe của cậu ta đã được mọi người công nhận. Lần này cậu ta giành tay lái từ tài xế, bật đèn cảnh sát, phóng thẳng đến hiện trường, vượt đèn đỏ, tránh mọi đoạn tắc đường.
Mỗi lần vượt xe khác đều suýt soát như phim hành động, khoảng cách chỉ cách va chạm chưa đến gang tấc, nhưng Đồ Tử Thạch tính toán chính xác đến từng centimet, không hề có một vết trầy nào. Tài xế ngồi ghế phụ phục sát đất.
Đồ Tử Thạch phóng 100km/h trên đường cái thành phố B, chỉ mất 20 phút đã tới nơi.
Lúc này nhà ga tàu điện ngầm đã bị phong tỏa, Bộ trưởng Vu đích thân dẫn người chờ họ đến.
Theo mức độ nguy hiểm của thế giới hậu tận thế, mỗi giây trôi qua, tỉ lệ sống sót của những người mất tích lại giảm đi 10%.
“Hiện tại thế nào rồi?” Vừa xuống xe, Kiều Tri Học lập tức hỏi.
“Đã tra được thông tin một phần hành khách từ camera cổng ra vào và dữ liệu quẹt thẻ tàu điện,” Từ Minh Vũ nhanh chóng báo cáo. “Còn có số lượng người lên xuống từng trạm, dự đoán sơ bộ chuyến tàu đó chở 1.187 hành khách.”
Nghe đến con số này, tim ai nấy đều siết chặt. Mỗi một con số là một sinh mạng!
Bộ trưởng Vu bước đến, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía Đàm Nghiên: “Lãnh đạo cấp cao nhờ tôi hỏi anh một câu. Nếu thật sự có khả năng cứu, anh có cứu không?”
“Cứu!” Đàm Nghiên đáp dứt khoát.
Bộ trưởng Vu nghiêm mặt: “Thật ra, nếu những người đó biến mất toàn bộ, thì việc giữ bí mật sẽ dễ hơn. Anh cũng biết ‘lỗ hổng’ sẽ gây ra hoảng loạn xã hội, một khi rò rỉ tin tức, vấn đề không còn dừng lại ở một hai ngàn người nữa. Hơn nữa, nơi họ rơi vào là tận thế, xác suất sống sót cực thấp. Nếu gặp phải thế giới thảm họa, e là không ai còn mạng trở về, có mặc kệ cũng không thể trách anh. Anh còn muốn cứu không?”
“Cứu. Dù chỉ còn một người cũng phải cứu!” Trong mắt Đàm Nghiên không hề có chút do dự.
“Tốt lắm.” Trên gương mặt tràn đầy lo lắng của Bộ trưởng Vu hiện ra nụ cười, “Tôi không nhìn nhầm người.”
Một người xuất sắc biết bao, có sức mạnh siêu phàm nhưng chưa từng lạm dụng, bôn ba khắp các thế giới vẫn giữ được lương tri. Trải qua bao nhiêu tàn khốc và tuyệt vọng, vẫn chưa từng từ bỏ việc cứu lấy bất kỳ sinh mệnh nào.
Đàm Nghiên nói: “Họ không phải một cá thể độc lập, phía sau họ là bao gia đình đang chờ đợi. Đối với người thân yêu của họ, mỗi sinh mệnh đều là cú sốc chí mạng. Sinh mệnh vĩnh viễn không thể dùng giá trị để đo đếm.”
“Nghe rõ hết rồi chứ?” Bộ trưởng Vu nhìn về phía các thành viên đội dị năng phía sau Đàm Nghiên.
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Bộ trưởng Vu: “Chắc các cậu đều hiểu nhiệm vụ lần này rồi. Làm hết khả năng, cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu!”
“Sau khi vào dị giới, các cậu không còn bị pháp luật hay tổ chức ràng buộc nữa, mọi lựa chọn đều do chính các cậu đưa ra. Trước khi hành động, mỗi người phải tự hỏi lòng mình, liệu sau này có hối hận hay không.”
“Rõ!”
Thấy lũ trẻ đều đã hiểu, Bộ trưởng Vu nhìn sang Đàm Nghiên: “Đi đi, vẫn là anh phụ trách toàn bộ. Dù là tính mạng của đội dị năng, hay của hành khách trong tàu, nặng nhẹ thế nào, đều do một mình anh cân nhắc.”
Đàm Nghiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh hiểu, nhiệm vụ của mình lần này rất gian khổ.
Phong Võ và Hải Lập Nhân cũng có mặt, nhưng do chưa thức tỉnh dị năng nên không thể tham gia. Năng lực của Thôi Hòa Dự không phù hợp vào lỗ hổng, nhưng ở thế giới thực rất hữu ích. Cậu ta nói với Bộ trưởng Vu: “Bộ trưởng, tôi có cần…”
“Tạm thời chưa cần,” Bộ trưởng Vu xua tay, “nếu Đàm Nghiên không thể cứu được bất kỳ ai, lúc đó mới cần đến cậu kiểm soát dư luận xã hội. Chúng ta sẽ nghĩ ra lý do khác để giải thích vụ việc này. Còn nếu anh ấy cứu được người trở về, thì không cần làm gì hết.”
“Bộ trưởng, chẳng lẽ ngài định…”
“Không phải tôi định, mà là giấy không gói được lửa.” Bộ trưởng Vu thở dài, “Đến lúc đó phải triển khai phương án khác để trấn an quần chúng.”
Ông cười khổ: “Lần này đúng là đem lương tâm con người đặt lên bàn cân để xem nặng bao nhiêu. Rốt cuộc là nên hy vọng mọi người đều sống sót, hay nên hy vọng sự việc có thể tiếp tục được che giấu, chính tôi cũng không rõ nữa.”
“Đàm Nghiên sẽ hy vọng mọi người còn sống.” Lương Hiển nghe vậy liền nói.
Anh mềm lòng hơn bất kỳ ai, cho dù phải vắt kiệt toàn bộ sức lực cũng sẽ cố gắng cứu từng người một.
Xe đường ray đưa mọi người đến trước “lỗ hổng”. Giữa đường tàu điện ngầm tối om, “lỗ hổng” đen hơn cả màn đêm âm thầm mở ra thân thể của nó, nuốt chửng tất cả những gì có thể nuốt.
Những người có mặt không biết nên mong “lỗ hổng” phía sau là một thế giới hủy diệt văn minh nhân loại trong tích tắc, hay là như thế giới ký sinh hoặc kỷ băng hà, vẫn còn cơ hội sống sót?
Hình như cả hai kiểu suy nghĩ đều không sai, đều là vì quốc gia. Khác biệt là vì từng cá nhân, hay vì nhiều người hơn.
Nai con lộc cộc bước theo sau Đàm Nghiên, cũng muốn vào “lỗ hổng”.
Đàm Nghiên xoa đầu nai con: “Lần này con không được vào.”
A Tam ngạc nhiên: “Chiến lực của nai con là mạnh nhất sau anh, cực kỳ thông minh, là một trợ thủ đắc lực. Sao lại không cho vào?”
Từ Minh Vũ xoa cái bụng đã lành hơi nhói lên.
Đúng vậy, nai con sẽ giết người.
Khi nó thấy Đàm Nghiên vì cứu một đám người xa lạ mà bị thương, hoặc hy sinh bảo vệ người khác, nó sẽ không hiểu, sẽ ra đòn, ngăn cản người khác tiếp tục làm hại Đàm Nghiên. Nó không bị ràng buộc bởi đạo đức hay lương tri. Nó không phải con người, không cần phải suy nghĩ từ góc độ nhân loại.
Bình thường Đàm Nghiên làm bài thi chậm chạp, vậy mà trong thời khắc quan trọng lại nghĩ được đến điều đó.
Nai con nghe hiểu cuộc trao đổi, luống cuống đạp chân xuống đất, sốt ruột muốn đi theo Đàm Nghiên, nhưng nó không chắc đến lúc đó bản thân có kiềm chế được không.
Lương Hiển bỗng nhiên hiểu ra. Tuy nai con rất thông minh, nhưng mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng. Nó chỉ muốn bảo vệ Đàm Nghiên, không để anh gồng gánh quá nhiều ở tiền tuyến. Cảm xúc cố chấp mãnh liệt của nó rốt cuộc là bị ảnh hưởng bởi ai?
Đàm Nghiên nghiêm giọng: “Nghe lời. Không được chạy theo, cũng không được làm hại người khác. Ba sẽ sớm quay lại. Hiện tại ba quan trọng hơn cả những người cần cứu, điều này ba biết rõ.”
Được anh hứa hẹn, nai con yên tâm hơn một chút.
Nhưng nó vẫn muốn đi theo, sợ sẽ giống lần trước, đến phút chót bất ngờ lao vào. Trong tình huống đó, ai có thể ngăn được nó?
Ánh mắt Đàm Nghiên rơi lên người Từ Minh Vũ. Từ Minh Vũ lập tức đau bụng, lắc đầu nguầy nguậy.
Kiều Tri Học giơ tay đặt lên lưng nai con: “Để tôi. Tôi sẽ trông nó.”
Nai con rùng mình, quay đầu lườm Kiều Tri Học. Con người này yếu xìu, nó có thể giãy thoát khỏi tay anh ta.
Kiều Tri Học thản nhiên: “Nếu nó dám chạy khỏi tay tôi, chỉ cần nó quay về Trái Đất, tôi sẽ lột sống da của nó.”
Nai con lại rùng mình.
Kiều Tri Học nói tiếp: “À không đúng, lột da chẳng có tác dụng gì. Tôi nên mổ não nó khi còn sống, không dùng thuốc tê, quan sát hoạt động của não bộ khi kích hoạt năng lực. Biết đâu sẽ tìm ra cách đánh thức dị năng ấy nhỉ.”
Nai con: “…”
Kiều Tri Học nâng khuôn mặt lông mềm mịn của nó lên, chọt chọt mũi nó, tươi cười nói: “Nói vậy thì, mày không nghe lời cứ xông vào dị giới càng tốt ấy chứ. Tao muốn nghiên cứu mày từ lâu rồi, vì Đàm Nghiên nói mày là sinh vật thông minh, cần được đối xử tử tế nên tao mới chưa ra tay. Mày không ngoan là tao có lý do rồi.”
Nai con: “…”
Nó vô cùng khó nhọc tiến lại gần Kiều Tri Học, ngoan ngoãn cọ đầu vào má anh ta, ý bảo: Tôi sẽ nghe lời, không chạy lung tung.
Từ Minh Vũ: “…”
Quả nhiên người có học thức là đáng sợ nhất.
Kiều Tri Học ôm lấy nai con, nói với Đàm Nghiên: “Anh yên tâm rồi chứ?”
“Cảm ơn.” Đàm Nghiên mỉm cười.
Lương Hiển nhìn cảnh bọn họ tương tác, tâm tình cực kỳ phức tạp. Có lẽ trong lòng Đàm Nghiên, hắn và Tiểu Lộc được hưởng đãi ngộ như nhau.
Đàm Nghiên, A Tam, Lương Hiển, Tần Lực, Khâu Tề Chính, Nghiêm Vĩnh Phong và Đồ Tử Thạch. Bảy người dị năng duy nhất của thế giới thực, khoác ba lô lên vai, bước vào “lỗ hổng”.
Sau khi cảm giác quen thuộc bị phân giải rồi tái cấu trúc cơ thể biến mất, bọn họ xuất hiện trong một siêu thị lớn đã bị cướp phá tan hoang. Dưới chân họ là một toa tàu điện ngầm bị lật nghiêng, bên cạnh là các hành khách mặt mày hoảng loạn.
Các thành viên của đội dị năng thở phào nhẹ nhõm. Đến kiến trúc như siêu thị vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ đây không phải thế giới kiểu tận thế hủy diệt. Nếu theo hệ thống phân loại của Kiều Tri Học, thì dị năng ở thế giới này nhiều khả năng đến từ bản thân con người, hoặc từ sinh vật khác, chứ không phải từ Trái Đất hay vũ trụ.
Đàm Nghiên: “Chào mọi người, tôi là cảnh sát, chúng tôi đến để cứu mọi người. Xin hãy yên tâm, bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đưa mọi người quay về thế giới của chúng ta.”
Tàu điện ngầm trật đường ray khiến thương vong nặng nề, người người bàng hoàng chưa kịp định thần thì đột nhiên có mấy thanh niên xuất hiện trên nóc tàu, tự xưng là cảnh sát, nói là đến để cứu họ. Chuyện này… ai mà tin cho được.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 63
10.0/10 từ 24 lượt.
