Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 62
Không thể trách Đàm Nghiên nghĩ như vậy, bởi vì suốt thời gian qua, hành vi của Lương Hiển cứ như một đứa trẻ con vòi kẹo, ngủ chung rất đúng mực, ôm chăn tự bò lên giường, chưa từng lén lút chui vào chăn của anh, nói là ngủ cùng giường, thực chất chẳng có mấy tiếp xúc cơ thể.
Ngay cả nụ hôn vừa rồi, nói là hôn chi bằng nói là khẽ chạm môi. Mục đích không phải để chiếm lợi, mà là để Đàm Nghiên hiểu rằng tình cảm của hắn không phải đùa giỡn, hắn thật lòng. Nếu không có một hành động đủ gây chấn động, e rằng Đàm Nghiên sẽ không hiểu hắn đang nói gì.
Dù vậy, cùng lắm chỉ tính là da chạm da, đến cả hơi thở cũng không trao đổi, làm sao có thể gọi là hôn?
“Cậu có phải là cái đó không nhỉ…” Đàm Nghiên trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nhớ lại một hiện tượng từng được giảng trong lớp huấn luyện sĩ quan tâm lý nhiều năm về trước: “Hiệu ứng cầu treo.”
Khó cho Đàm Nghiên còn nhớ được cụm từ đã học từ hơn chục năm trước.
“Em khẳng định là không phải,” Lương Hiển sau khi đập đầu vào tường, kiên cường quay lại tiếp tục tỏ tình, “Em không phải kiểu thanh niên ngây ngô không phân biệt nổi lòng biết ơn và tình yêu, em biết rất rõ cảm xúc của mình. Sau khi biết tuổi thật của anh, em đã lên mạng tra tư liệu về anh, tìm được rất nhiều ảnh anh được trao giải thưởng. Ngay cả khi biết anh 58 tuổi, em vẫn thấy tim đập loạn. Khi ấy em hiểu rằng, việc anh già hay không không quan trọng, em chỉ đơn giản là thích con người anh.”
Đàm Nghiên trầm mặc một lúc rồi thở dài: “Cậu vẫn còn quá trẻ.”
Thấy Lương Hiển sốt ruột muốn giải thích, anh đưa tay ra làm động tác “hạ giọng” ngăn hắn tiếp tục.
“Có lẽ cậu nghĩ rằng, nhiều năm nay tôi chưa từng kết hôn nên không hiểu gì về tình cảm. Đúng vậy, tôi chưa từng chung sống với ai, không rõ cảm giác dựa vào nhau sau bao năm chung sống là như thế nào. Nhưng nếu nói về tình yêu của người trẻ, thì tôi đã thấy rất nhiều.”
Đàm Nghiên chậm rãi kể: “Học sinh cấp hai cấp ba yêu đương, bố mẹ không cho thì bỏ học trốn nhà, tôi đã từng đưa mấy đôi kiểu đó về nhà rất nhiều lần. Lúc đó họ yêu chết đi sống lại, nhưng lớn lên rồicó mấy ai còn ở bên nhau? Nhiều hơn là những đứa nhỏ vội vàng thử ‘trái cấm’, lỡ có thai, hai bên gia đình đánh nhau đến tận đồn cảnh sát, ai cũng không muốn đứa bé ấy. Còn có những cặp ngọt ngào cưới nhau, sau đó tình cảm bị mài mòn bởi cuộc sống cơm áo gạo tiền, tình yêu tan biến, hóa thành oán hận. Trái lại, những người chưa từng gặp nhau, cưới nhau vì điều kiện hợp nhau lại sống một đời hòa thuận.”
“Tình yêu chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống. Người trẻ hormone cao, nghĩ rằng chẳng có gì quý giá hơn tình yêu, nhưng đó chỉ là cảm xúc bốc đồng nhất thời. Tình cảm chưa từng cách gánh vác trách nhiệm thì mãi mãi là lời nói vô căn cứ.”
Đàm Nghiên nói năng nhẹ nhàng, nhưng lại phủ nhận sạch tình cảm của Lương Hiển, thậm chí không thể cãi lại.
Lương Hiển không phục: “Sao anh chắc rằng em chưa từng suy nghĩ nghiêm túc? Sao anh biết em không biết gánh vác? Em đã trưởng thành rồi, không giống những người anh từng gặp.”
“Dĩ nhiên tôi biết không ai giống ai. Nhưng cậu đã nghĩ đến tuổi của tôi chưa? Tôi hơn cậu 39 tuổi, có gương mặt trẻ tuổi, biết đâu hai năm sau tóc sẽ bạc, mặt đầy nếp nhăn, răng rụng hết, chân yếu tay run, nằm liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân, đến lúc đó cậu định xử lý thế nào? Chăm sóc tôi như người yêu? Vừa rồi tôi hỏi cậu có định dưỡng lão với tôi không, không phải là đùa đâu, tôi nghiêm túc hỏi đấy. Yêu một người lớn hơn mình gần bốn chục tuổi, ngoài kết cục đó còn có thể là gì khác?”
Hàng loạt câu hỏi của Đàm Nghiên khiến Lương Hiển đờ ra. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Sao anh biết là em không muốn? Biết đâu đến khi đó, em sẽ tự nguyện chăm sóc anh đến cuối đời thì sao?”
“Tôi không nghi ngờ điều đó,” Đàm Nghiên nói, “Cậu là một đứa trẻ tốt. Cho dù là người già neo đơn, chỉ cần tổ chức giao cho cậu nhiệm vụ chăm sóc, cậu chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.”
“Vậy thì…”
“Nhưng tôi không muốn,” Đàm Nghiên dứt khoát cắt lời, “Sau này tôi có thể thuê người lạ chăm sóc mình, nhận con nuôi cũng được, nhưng không thể chấp nhận để người mình yêu đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, bị trói buộc bởi một ông già bệnh tật. Nếu tôi thật sự thích cậu, yêu cậu, thì càng không thể để cậu nhìn thấy dáng vẻ tóc hạc da mồi của mình.”
Lần đầu tiên Lương Hiển thấy Đàm Nghiên nói nhiều và rành mạch như vậy. Đàm Nghiên là người ít nói, từng lời từng chữ anh nói ra trong các buổi họp của đội dị năng hay nhóm nghiên cứu đều vô cùng quan trọng. Vậy mà hôm nay anh lại nói rất nhiều, chỉ để dập tắt suy nghĩ của hắn. Đây có được xem là “đãi ngộ đặc biệt” không?
Đàm Nghiên nói tiếp: “Có lẽ là dung mạo của tôi đánh lừa cậu, khiến cậu lầm tưởng rằng chúng ta là người cùng thế hệ. Nhưng tôi đã 58 tuổi. Chúng ta lớn lên ở hai thời đại khác nhau, giá trị quan khác nhau, về sau nói chuyện phiếm với nhau cũng khó hòa hợp. Cậu… thích con trai hay con gái đều được, nhưng yêu đương thì nên tìm một người có thể nói chuyện cùng mình, đúng không?”
Tình cảm của Lương Hiển từ căng thẳng chuyển sang u uất, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài bất lực.
Hắn cầm bó hoa hồng lên, nói: “Chín mươi chín đóa hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, forever. Nhưng trên đời chưa bao giờ có cái gọi là vĩnh cửu. Tất cả tình cảm cuối cùng rồi sẽ hóa thành bụi đất. Thật ra… em nghĩ anh sẽ không đồng ý. Em chỉ muốn nói rõ lòng mình thôi.”
Cậu thiếu niên nhìn Đàm Nghiên, trong mắt không phải là khát khao không cầu được, mà là lời thổ lộ không cách nào truyền đạt.
“Anh có thể thuận theo lòng mình từ chối em, thậm chí từ nay không nói chuyện nữa, xem nhau như người xa lạ cũng không sao.” Lương Hiển bóp nát một đóa hoa hồng trong tay, lòng bàn tay nhuộm vệt đỏ, “Em sẽ rất đau lòng, nhưng em tôn trọng quyết định của anh. Nếu anh cho phép em theo đuổi, em sẽ nỗ lực mạnh mẽ hơn, thể hiện tốt hơn, sớm ngày trở thành cánh tay đắc lực của anh, kề vai chiến đấu với anh. Nếu anh không cho phép, em sẽ giấu tình cảm này đi, không để nó làm phiền anh.”
“Thế nào cũng được, chỉ xin anh đừng phủ định tình cảm của em.”
Khuôn mặt trẻ trung tràn ngập bướng bỉnh, “Đừng dùng hiệu ứng cầu treo hay ‘còn trẻ chưa biết chịu trách nhiệm’ để phủ nhận em. Anh có thể từ chối em, nhưng xin hãy nhìn nhận em một cách nghiêm túc. Và đừng khuyên em đi tìm một cậu con trai hoặc cô gái trẻ khác. Anh chỉ cần từ chối, còn lại là việc của em.”
Sau một hồi tranh luận, đồ ăn đã hơi nguội. Lương Hiển rót ly nước nóng, vừa uống vừa nuốt đồ ăn lạnh.
Nói thật, mấy nơi kiểu này hắn tới không được mấy lần. Đến đây ăn một bụng toàn món Pháp không hợp khẩu vị làm gì, hắn vốn không phải người cầu kỳ sang chảnh, chỉ là một sinh viên quê mùa, ăn khỏe đến mức có thể khiến nhà hàng buffet phải đóng cửa. Thế mà lại chạy vào nhà hàng cao cấp tìm khổ, thà đi ăn món Đông Bắc gần trường còn hơn. Ít nhất có thể gặm bánh bao no nê, đồ ăn bị nguội có thể nhờ chủ quán hâm lại.
Đàm Nghiên không bỏ đi, mà ngồi đối diện nhìn Lương Hiển ăn ngấu nghiến. Đang định mở lời thì nghe Lương Hiển nói trước: “Không được nói mấy câu kiểu ‘cậu còn nhỏ, sau này lớn sẽ cười cho qua chuyện’.”
Đàm Nghiên định nói y chang như vậy, bị hắn chặn lời, đành tiếp tục giữ im lặng.
Lương Hiển: “Hôm nay trước khi đến đây, em đã biết mình có 99.9999% khả năng bị từ chối. Nhưng chỉ cần anh chưa mở miệng, em vẫn còn một tia hy vọng. Có hy vọng thì phải thử. Ít nhất sau hôm nay, anh sẽ ngừng xem em là một đứa trẻ.”
Đàm Nghiên không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ của hai người họ rõ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau.
“Người lớn tuổi thường nghĩ về tương lai, còn người trẻ chỉ quan tâm hiện tại. Đó là điểm khác biệt căn bản giữa em và anh.” Lương Hiển không hổ là người có chỉ số thông minh siêu việt, thất tình vẫn tỉnh táo tổng kết, “Em nghĩ đến tương lai cùng anh đồng hành, cùng học cùng tiến, khi gặp khó khăn thì cùng nhau vượt qua, hai người cố gắng đi đến cuối cùng. Quá trình có thể sẽ gian khổ, nhưng ít ra đã nỗ lực. Nhưng anh hoàn toàn không có ý định cố gắng, anh nghĩ khó khăn là không thể vượt qua. Có cặp vợ chồng nào kết hôn mà tính đến chuyện sau này ai sẽ chăm ai khi bại liệt chưa? Chẳng lẽ vì sớm muộn gì cũng chết nên không ai kết hôn nữa sao? Ai quy định là anh nhất định sẽ ra đi trước em? Nhiệm vụ chúng ta ngày càng nguy hiểm, anh mạnh hơn em, biết đâu lần tới, hoặc lần sau nữa, em sẽ…”
Lương Hiển chưa nói xong đã bị Đàm Nghiên dùng tay bịt miệng.
“Tôi sẽ không để cậu chết trước.” Đàm Nghiên nghiêm túc nói, “Đó là sứ mệnh của tôi.”
Cảm xúc dâng trào của Lương Hiển bị một câu nói chặn đứng.
Hắn thích con người của Đàm Nghiên, một người toàn tâm toàn ý vì nước vì dân. Nhưng chính vì Đàm Nghiên như thế, nên trong tim anh sẽ mãi không có chỗ cho tình yêu cá nhân, vĩnh viễn không thể chấp nhận hắn.
Dù hắn có nói gì cũng vô ích. Đàm Nghiên căn bản không có dây thần kinh đó, anh sẽ không đồng ý.
Chuyện này thậm chí sẽ không để lại dấu vết nào trong lòng anh. Sau khi thực hiện một nhiệm vụ nữa, hợp tác thêm một lần nữa, Đàm Nghiên sẽ nghĩ rằng Lương Hiển đã vượt qua “mối tình sai lối” này, và ngừng thích anh.
Trong bản chiến lược của hắn vốn dĩ không hề có lựa chọn “ở bên nhau”, cả hai đáp án đều là “không thể”.
Đáp án đã sớm được công bố. Năm mươi lần tung đồng xu tối qua chính là lời nhắc nhở. Là Lương Hiển không cam lòng, nhất quyết thử một lần.
Có thử hay không cũng vậy. Tình cảm của hắn mãi mãi không thể truyền đến trái tim Đàm Nghiên.
Ăn hết phần đồ ăn, Lương Hiển ngẩng đầu nói với Đàm Nghiên: “Đi thôi, còn phải học bù nữa.”
Đàm Nghiên lo lắng nhìn hắn, ánh mắt vẫn là ánh mắt người lớn nhìn đứa trẻ. Thậm chí còn không nói mấy lời như “sau này giữ khoảng cách để bình tĩnh lại”, người lớn không nói mấy lời như vậy với trẻ con.
Giống như khi còn nhỏ, bé gái ngây thơ nói: “Lớn lên con muốn lấy bố làm chồng”, người bố chỉ mỉm cười đáp: “Ừ.”
Đây chính là mối quan hệ giữa hắn và Đàm Nghiên.
Một đoạn tình cảm không có kết cục. Khi hắn viết lên tờ giấy hai chữ “tình yêu”, Đàm Nghiên lại viết hai chữ “tình thân”.
Cả hai im lặng quay trở lại trường học. Lương Hiển ngồi trong ký túc xá một lúc, rồi cầm sách vở cùng mọi người đi học tiết của giáo sư Kiều.
Đến thời gian bình tĩnh lại cũng không có, hắn đã phải ngồi cạnh Đàm Nghiên trong lớp học.
Hắn thường giúp Đàm Nghiên học bù, hai người mặc định là bạn cùng bàn, nên lúc mấy người Khâu Tề Chính giữ chỗ đã cố ý để lại chỗ trống cho hai người. Đàm Nghiên thản nhiên ngồi xuống, Lương Hiển chỉ có thể ngồi cùng.
Hắn xòe tay ra, lòng bàn tay vẫn dính nước hoa hồng, một mảng đỏ rực, giống như trái tim rỉ máu của mình… Lương Hiển “trẻ trâu” nghĩ vậy đấy.
Lương Hiển tưởng Đàm Nghiên rất bình tĩnh, nhưng thật ra người ngồi bên cạnh cũng đang rối bời trong lòng.
Bằng chứng là vở ghi hôm nay của anh viết sai vài chữ, trên cuốn sổ luôn sạch sẽ gọn gàng xuất hiện vài chấm mực bị bôi đen, trông rất là chướng mắt.
Tình cảm mãnh liệt của người trẻ khiến Đàm Nghiên rối lòng. Anh luôn xác định mình là người trưởng bối, là thầy, là người dẫn dắt các em cùng trưởng thành, nào ngờ lại khiến học trò lệch hướng, đó là lỗi của anh. Hay là anh xin Bộ trưởng Vu để mình trông già thêm chút nữa, rồi rút khỏi trường, chuyên tâm làm người dẫn đường, thời gian qua đi, dù tình cảm có sâu đến đâu cũng sẽ phai nhạt dần.
Hai người suy nghĩ lung tung vượt qua tiết học. Sau khi tan học, các thành viên đội dị năng như thường lệ ở lại, có điều lần này không có Phong Võ và Hải Lập Nhân.
“Bọn họ không ở lại à?” Đồ Tử Thạch ngạc nhiên hỏi.
“Cả hai đến giờ vẫn chưa thức tỉnh dị năng, tạm thời thuộc loại không thể thức tỉnh.” Kiều Tri Học đáp, “Ngay từ đầu chúng ta đã chuẩn bị tinh thần không phải ai cũng có thể thức tỉnh. Tỉ lệ hiện tại đã là rất cao rồi. Đợt sau sẽ có người mới gia nhập, trong đó có một thành viên rất đặc biệt, mong mọi người hãy bảo vệ tốt cậu ấy.”
“Là cặp song sinh?” Thôi Hòa Dự đoán.
Kiều Tri Học gật đầu, “Đúng vậy. Qua mấy lần vào dị giới, mọi người đã mạnh hơn, biết phối hợp hơn, lại có nai con hỗ trợ, nên có thể đảm bảo an toàn cho song sinh. Hơn nữa chúng ta không tùy tiện chọn người, thể lực của họ đều rất tốt, lại được huấn luyện chuyên nghiệp, đủ khả năng đảm nhận nhiệm vụ.”
“Song sinh là sao vậy?” Đồ Tử Thạch trước đây không ở trong đội, nên không hiểu tình hình.
Kiều Tri Học giải thích: “Hiện tượng vướng mắc lượng tử tự nhiên, thường xuất phát từ hai hạt từng là một, ví dụ như một proton bị phân tách, một phần mang điện dương, một phần mang điện âm, chúng sẽ vướng mắc tự nhiên với nhau. Truyền tống dị giới của chúng ta cần có sự vướng mắc lượng tử. Trên thế giới hiện nay, đa số dùng quá trình phi tuyến trong tinh thể để tạo ra các photon bị vướng mắc, nhưng trong phòng thí nghiệm chỉ tạo được nhiều nhất 14 hạt vướng mắc, không đủ để truyền tống dị giới. Vì vậy, chúng tôi đặt tầm nhìn vào vướng mắc lượng tử tự nhiên, quyết định chọn song sinh.”
Vốn dĩ lúc này Lương Hiển sẽ chủ động giải thích cho bạn mới, nhưng hắn lại không mở miệng. Thôi Hòa Dự liếc hắn một cái, giải thích thay: “Song sinh là từ cùng một trứng mà ra, chúng tôi có lý do để nghi ngờ họ mang theo sự vướng mắc lượng tử bẩm sinh, và là loại vướng víu rất mạnh. Lần này đưa một người trong cặp vào là để thử xem ngoài Đàm Nghiên còn có ai quay về thế giới thực hay không. Nếu thành công, sau này chúng ta có thể chia nhóm.”
“Nhưng trong thế giới thực, dù song sinh có cảm ứng tâm linh thì cũng đâu thể truyền tin từ xa?” Đồ Tử Thạch thắc mắc.
Thôi Hòa Dự lại nhìn Lương Hiển, thấy hắn vẫn không nói, đành tiếp tục: “Vì vậy chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng vào dị năng sau khi xuyên qua ‘lỗ hổng’. Đã có năng lực tiên tri, tại sao không thể có năng lực đi xuyên không gian? Đương nhiên, chúng ta không thể ngồi chờ sung rụng, phải thử đưa từng cặp song sinh vào. Cũng không thể đưa cả hai vào cùng lúc, phải để một người ở thế giới thực, thử lần lượt từng người, dựa vào cảm giác về khoảng cách giữa các thế giới để kích phát dị năng.”
“Phải thử bao nhiêu lần?” Nghiêm Vĩnh Phong cau mày hỏi.
“Không biết.” Thôi Hòa Dự lắc đầu, “Nhưng hiện giờ chỉ có cách này, trừ khi chúng ta gặp vận may cứt chó, thành viên mới vừa vào lập tức thức tỉnh năng lực truyền không gian.”
“Đừng mơ mộng hão huyền.” Kiều Tri Học nhìn đồng hồ, “Đã chín giờ rồi, chúng ta huấn luyện thêm một tiếng rưỡi rồi nghỉ…”
Chưa dứt lời, điện thoại trong tay đổ chuông. Kiều Tri Học nghe máy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy.
“Tập hợp ngay lập tức!” Anh ta tắt điện thoại. “Lần này ‘lỗ hổng’ vừa khéo xuất hiện trên đường ray tàu điện ngầm, một đoàn tàu chở đầy hành khách đã lao vào ‘lỗ hổng’.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 62
10.0/10 từ 24 lượt.
