Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 61
Lương Hiển chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ cùng Đàm Nghiên và nai con trải qua cuộc sống “hai người một nai” ở dị giới. Ai ngờ lần này “lỗ hổng” lại có lương tâm, cho những người đã kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần một khoảng nghỉ ngơi, suốt nửa tháng trời không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Đàm Nghiên nghiêm túc bù đắp kiến thức văn hóa. Không chỉ học trên lớp, mà giờ nghỉ cũng học, thậm chí còn học trong tiết hoạt động của nhóm học tập.
Vì sắp tới có hai môn đại học tổ chức thi, Lương Hiển đã giúp Đàm Nghiên khoanh vùng trọng điểm, cho anh học kiểu “nhồi vịt”.
Thế là ba người Đồ Tử Thạch tận mắt chứng kiến đồng chí Đàm Nghiên – người có thể bình tĩnh đối mặt vô số xúc tu trong dị giới, mỗi ngày tái mặt học mấy môn mà trong mắt họ đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa, mỗi ánh mắt đều khiến người khác thấm thía về sự mong manh của nhân loại.
Sau đó, Thôi Hòa Dự nói cho họ biết, Đàm Nghiên được đặc cách tuyển vào vì biểu hiện xuất sắc ở dị giới, chứ điểm lý thuyết rất bình thường.
Ba người Đồ Tử Thạch không khỏi cảm thán: Con người không ai hoàn hảo.
Nhờ nỗ lực nhồi nhét, Đàm Nghiên rốt cuộc cũng qua được hai môn thi, tuy chỉ “vừa đủ điểm”, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự mình thi đậu, vui mừng không tả, lập tức nói muốn mời Lương Hiển đã bỏ thời gian giúp mình ôn bài đi ăn một bữa, lại còn là hai người ra ngoài ăn riêng.
Lương Hiển đỏ mặt. Ngày nào cũng nghĩ làm sao bẻ cong Đàm Nghiên, tất nhiên là gật đầu đồng ý rồi.
Đêm trước buổi ăn, Lương Hiển ngồi trong ký túc xá tung đồng xu.
“Mày… đang luyện gì đấy?” Thôi Hòa Dự đã được phép xài máy tính, vừa rút ý thức khỏi máy tính thì thấy Lương Hiển cứ lẩm bẩm rồi ném xu mãi.
Lương Hiển trừng cậu ta, không đáp.
Hai người vốn không ưa nhau, Thôi Hòa Dự chả thèm so đo, dù sao thì ở chỗ Lương Hiển, không bị phớt lờ đã là đãi ngộ cao nhất rồi.
Thôi Hòa Dự nửa trò chuyện với Lương Hiển, nửa độc thoại: “Tao vừa ghen tị với bọn mày được vào ‘lỗ hổng’, vừa may là mình không tận mắt trải nghiệm cái thế giới đó. Giáo sư Kiều chiếu video cho tao xem, kinh vờ lờ.”
Cậu ta thử tưởng tượng nếu mình vào thế giới ký sinh sẽ ra sao, và kết luận là chả hơn gì ba người mới.
Năng lực của Thôi Hòa Dự không phù hợp với “lỗ hổng”, thế giới thực mới là nơi giúp cậu ta phát huy tối đa. Nếu thật sự vào thế giới ký sinh, cậu ta sẽ là gánh nặng.
“Mọi người ai cũng nỗ lực, Đại Lực ăn mực nướng suốt nửa tháng trời. Trợ lý Sài còn dữ hơn, tao nghe nói anh ta nhờ nhóm nghiên cứu mang về một đống giun đất, bỏ vào hũ rồi mỗi ngày thò tay vào cảm nhận, còn bảo sau này muốn thử ngâm cả người vào, để vượt qua bóng ma tâm lý…” Nói đến đây Thôi Hòa Dự chịu không nổi, rùng mình nổi da gà.
Đồ Tử Thạch thì làm theo lời khuyên của Kiều Tri Học, dùng bài tây luyện đoán bài. Giáo sư Kiều cho rằng năng lực tiên đoán thực chất là quá trình sóng não tiếp nhận và phân tích lại thông tin từ thế giới khách quan. Dự đoán chuyện trăm năm sau thì hơi huyền học, nhưng dự đoán tương lai gần, như “lỗ hổng” lần tới sẽ xuất hiện ở đâu khi nào, thì có thể luyện được.
Phong Võ và Hải Lập Nhân không thức tỉnh dị năng, bề ngoài vẫn cười nói, nhưng trong lòng rất căng thẳng. Nghe nói trạng thái cận kề cái chết có thể kích phát dị năng, hai người ngày nào cũng nghĩ đến việc nhảy lầu. May mà Bộ trưởng Vu kịp thời phát hiện tâm lý bất thường của họ, cho người khuyên giải, mới ngăn được thảm kịch tự tử đầu tiên trong lịch sử Học Viện Quân Sự Trung Ương.
Khâu Tề Chính thì đang cố gắng hiểu sâu hơn về năng lực của mình, hy vọng lần sau có thể liên kết từ xa, không cần phải nắm tay nữa, quá bất tiện. Vì vậy cậu từ chối lời mời tụ họp của Kha Hạo. Bây giờ cậu không thể vô tư chơi đùa cùng bạn học được nữa, quan trọng hơn là có thể sớm mạnh đến mức đủ để chống đỡ cho Đàm Nghiên.
Nghiêm Vĩnh Phong thì mỗi ngày ép mình xem hoạt hình. Nghe đâu giờ trong mắt hắn ta, hoạt hình đã thành một trang truyện tranh chậm rì rì lật từng tờ, quả thật mất đi không ít thú vui.
“Mọi người ai cũng đang cố gắng theo cách của mình, mày thì sao? Tung xu?” Thôi Hòa Dự lo lắng, sợ nếu không thể vào “lỗ hổng” thì mình sẽ bị bỏ lại quá xa, không nhịn được khích tướng Lương Hiển.
Lương Hiển lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Tao đang tự hỏi nhân sinh.”
Thôi Hòa Dự: “…”
Tung xu với tự hỏi nhân sinh thì liên quan gì với nhau?
Lương Hiển không nói dối. Hắn thật sự đang suy nghĩ một chuyện rất hệ trọng: ngày mai đi ăn có nên tỏ tình hay không.
Sự chậm hiểu của Đàm Nghiên khiến Lương Hiển có hơi sốt ruột. Gần đây hắn thừa dịp nhào tới cắn một miếng vào mặt Đàm Nghiên, vậy mà chỉ nhận được cái xoa đầu đầy từ ái của anh.
Ánh mắt “nhìn cháu trai” của Đàm Nghiên khiến Lương Hiển tuyệt vọng. Nếu Đàm Nghiên phản cảm hay ghê tởm hành động thân mật của hắn, thì Lương Hiển cũng không đến nỗi tuyệt vọng như bây giờ. Ít nhất Đàm Nghiên còn ý thức được hành vi của hắn dính dáng đến xu hướng tình cảm.
Nhưng hiện tại Đàm Nghiên đối xử với hắn bằng cảm xúc của người cách một thế hệ. Mỗi lần Đàm Nghiên mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt khích lệ, Lương Hiển lại có ảo giác trước ngực mình đang đeo khăn quàng đỏ vậy…
Cái gì mà “nước ấm nấu ếch”, với khả năng chịu nhiệt của Đàm Nghiên, có luộc cả trăm năm con ếch cũng chẳng thấy nóng.
Đối với kiểu người thẳng tắp như anh, cách duy nhất là đánh trực diện.
Vừa hay có cơ hội hai người đi ăn riêng, chi bằng tỏ tình luôn đi. Cho dù sau khi tỏ tình, mối quan hệ bị kéo giãn, ít nhất cũng đã nói ra tình cảm của mình.
Nhưng mà…
Lương Hiển vẫn hơi nhụt chí. Xét về mọi mặt, hắn cảm thấy mình không xứng với Đàm Nghiên. Quá băn khoăn, hắn chỉ có thể thừa lúc không có ai (Thôi Hòa Dự tập trung xài máy tính không tính là người) mà tung đồng xu quyết định: mặt hình thì tỏ tình, mặt số thì tiếp tục thấm dần.
Lần đầu là mặt số, Lương Hiển quyết định chơi ba ván hai thắng; lần hai vẫn là mặt số, chuyển thành năm ván ba thắng; lần ba vẫn là số, thành bảy ván bốn thắng; lần bốn, năm…
Đến lần thứ mười, Lương Hiển quyết định: chỉ cần tung ra một lần mặt hình là sẽ tỏ tình ngay.
Thế mà giờ đã tung tới 50 lần vẫn ra mặt số, như thể ông trời đang nhắc nhở rằng: mày tỏ tình nhất định sẽ thất bại, thà đừng nói còn hơn, ít nhất Đàm Nghiên vẫn coi mày như hậu bối.
Thôi Hòa Dự nằm bên cạnh nhìn một lúc, thấy Lương Hiển lần nào cũng tung ra mặt số, không nhịn được nói: “Mày đang luyện điều khiển ý thức để mặt đồng xu hiện ra theo ý mình à? Tao nhìn màytung hơn ba chục lần rồi, toàn ra mặt số, mày cố ý hả?”
Không cố ý mới thảm ấy chứ! Ngẫu nhiên mà ra thế này, ôi đau lòng chết mất!
Lương Hiển cuối cùng cũng nhìn Thôi Hòa Dự một cái, mím môi nói: “Không, tao muốn tung ra mặt hình.”
“Tại sao muốn tung mặt hình?” Thôi Hòa Dự hỏi, “Hội chứng sợ lựa chọn, không tự quyết định được à?”
“Cũng gần giống.” Lương Hiển tung thêm một lần, vẫn là mặt số.
Thôi Hòa Dự nhìn mặt đồng xu, giật giật khóe môi: “Trường hợp của mày có hai khả năng. Một là do tiềm thức gây ra, trong lòng mày sợ kết quả mình muốn nên vô thức điều khiển hướng rơi của đồng xu; hai là xui tận mạng. Nhưng nhìn mày tung mãi thế kia, rõ ràng là muốn mặt hình, đã vậy thì tung làm gì nữa, đáp án có sẵn rồi còn gì.
Tao nhớ có người từng nói, khi không thể đưa ra quyết định, hãy tung đồng xu. Nếu tung xong lần đầu mà vẫn muốn tung lần thứ hai, thì mày đã biết mình muốn chọn cái gì rồi.”
Chỉ có không cam lòng mới hy vọng ném ra kết quả mình muốn.
Lương Hiển dừng tay. Tuy không ưa Thôi Hòa Dự, nhưng lời cậu ta nói không sai.
Tại sao tung đồng xu mãi không ngừng? Vì hắn muốn bày tỏ tình cảm. Tình cảm của người tuổi trẻ rất mãnh liệt, khó giấu trong lòng, tung đồng xu là cách tìm chút dũng khí mà thôi.
Lương Hiển dứt khoát úp mặt hình của đồng xu lên bàn. Nếu ông trời không cho chọn, vậy thì hắn sẽ tự định đoạt số phận. Nếu cứ tiếp tục thế này, mối tình đầu của hắn sẽ chết non mất. Hắn nhất định phải nói ra.
Úp đồng xu xong, hắn quay sang nói với Thôi Hòa Dự: “Cảm ơn.”
Có hơi ngượng, nhưng dù sao Thôi Hòa Dự cũng đưa ra lời khuyên hữu ích, cám ơn là điều nên làm. Đàm Nghiên thích những đứa trẻ lễ phép và thẳng thắn.
“Tao không biết mày đang định làm gì, nhưng nhìn cái chuỗi tung xu bi thảm kia, tao đoán là không thành đâu.” Thôi Hòa Dự đáp.
Lương Hiển: “…”
Thu lại lời cảm ơn, vẫn ghét Thôi Hòa Dự như cũ.
–
Bữa này là Đàm Nghiên mời ăn, nhưng vì anh không quen thuộc với thành phố B, nên việc chọn nhà hàng được giao cho Lương Hiển.
Lương Hiển vô cùng tích cực. Hắn tìm trên mạng “Top các thánh địa hẹn hò” nổi tiếng gần Học Viện Quân Sự Trung Ương, chọn một phòng riêng yên tĩnh, đặt hoa và đàn violon, còn lén thanh toán tiền cọc. Làm sao hắn có thể để người mình thích trả tiền được chứ?
Đến sáu giờ, hai người vai kề vai rời khỏi trường, cùng đến nhà hàng đó.
Ánh đèn trong nhà hàng mờ ảo lãng mạn, khoảng cách giữa các bàn rất xa, để các cặp đôi có thể thì thầm vào tai nhau. Đàm Nghiên thính lực tốt, vừa bước vào cửa đã nghe được mấy cuộc trò chuyện của khách, không khỏi đỏ mặt, lắc đầu nói: “Giới trẻ bây giờ ăn bữa cơm cũng không yên.”
Lương Hiển: “…”
Ôm trái tim bị đâm một nhát, hắn kiên cường tự nhủ, không sao, bị từ chối là chuyện quá đỗi bình thường, lỡ đâu được đồng ý thì coi như lời to.
Sau khi vào phòng riêng, phục vụ mang tới cho Đàm Nghiên một bó hoa hồng đỏ rực. Đàm Nghiên ngại ngùng nói: “Sao lại tặng hoa cho tôi? Đáng lẽ tôi mới là người nên tặng cho cậu.”
Có ai lại tặng hoa hồng đỏ cho thầy giáo không? Kiến thức trong lĩnh vực này của Đàm Nghiên còn thảm hơn cả thành tích học tập.
Lương Hiển chỉ có thể cười gượng: “Em… cái này… vốn dĩ… thực ra anh mới là thầy của em mới đúng…”
Ấp úng nửa ngày vẫn không nói ra được.
Phục vụ liếc hắn một cái, ánh mắt thương hại.
Lương Hiển: “…”
Đây là nhà hàng kiểu Pháp lãng mạn, Lương Hiển gọi rất nhiều món ăn Pháp nổi tiếng, nhưng nhà hàng cao cấp là kiểu đĩa to đồ ăn ít. Đàm Nghiên không biết dùng dao nĩa, hỏi phục vụ xin đôi đũa, nghe nói nhà hàng không có, anh liền bẻ hai cành hoa hồng làm đũa.
Lương Hiển: “…”
“Không không không, anh đừng tự làm, để em cắt cho!” Lương Hiển vội nói.
“Không sao.” Đàm Nghiên đáp, “Mau ăn đi, lát nữa còn phải về học nữa.”
Lương Hiển: “…”
Chọn cái nhà hàng lãng mạn đúng là sai lầm, Đàm Nghiên… haizz, tuy anh không nói gì, nhưng khi đồ ăn được bưng lên, biểu cảm của Đàm Nghiên cứng lại một giây, Lương Hiển rất hiểu kiểu biểu cảm đó, như kiểu đang nói: “Ít vậy sao no được!”
Đối với học viên quân sự như Đàm Nghiên và Lương Hiển, mỗi ngày tiêu hao thể lực lớn, đội dị năng dùng não nhiều, buổi tối còn phải huấn luyện. Với Đàm Nghiên mà nói, bàn đồ ăn Pháp cao cấp này e là không bằng một gói mì ăn liền thiết thực.
Quả nhiên chưa đến năm phút, nửa bàn thức ăn đã bị Đàm Nghiên dùng đũa hoa hồng giải quyết, phần còn lại anh nhường cho Lương Hiển. Đàm Nghiên xoa xoa bụng, thấy chưa no, nhưng vẫn rất chu đáo hỏi: “Cậu ăn chỗ này đủ không? Không đủ thì gọi thêm nhé?”
Trong mắt Đàm Nghiên, người mời khách là anh, tất nhiên không thể keo kiệt.
“Không cần đâu,” Lương Hiển ỉu xìu đáp, “Ở đây không thể ăn no đâu, hay lát nữa mình ra quán ăn nhanh bên cạnh ăn thêm tí.”
“Không sao.” Đàm Nghiên cười nói, “Trước đây ăn không no là chuyện bình thường. Dù ít nhưng toàn là món tốt, tôi nhìn ra được, chỉ là chưa ăn bao giờ nên không quen thôi.”
Anh sống giản dị, không đòi hỏi quá nhiều với cuộc sống, nhưng không phê bình lối sống hiện đại của giới trẻ, mà khoan dung tiếp nhận mọi điều mới. Nghiêm với mình, rộng lượng với người, đó chính là Đàm Nghiên.
Một người như vậy, sao hắn không thích được cơ chứ?
Lương Hiển siết chặt cái nĩa, ngón tay run rẩy: “Anh… tại sao bao nhiêu năm qua không tìm ai?”
“Không phải đã nói rồi sao? Mặt trông trẻ quá, lại còn tối nào cũng không về nhà. Tôi không thể cho con gái người ta một mái ấm ổn định, không muốn làm lỡ người ta.” Đàm Nghiên lặp lại lời giải thích của mình.
“Nhưng… anh không thấy cô đơn ư?”
“Nhịn chút là qua.” Đàm Nghiên cười.
Lương Hiển xót xa và thương anh vô cùng, thương người đàn ông lớn hơn hắn mấy chục tuổi này.
Anh luôn nghĩ cho người khác, duy chỉ bỏ quên cảm xúc của mình. Người khác không được làm lỡ, không được tổn thương, còn bản thân chỉ cần “nhịn một chút là được”.
Lương Hiển đặt nĩa xuống, xúc động và thương cảm dâng trào, nhìn vào đôi mắt trong trẻo và chân thành của Đàm Nghiên, hắn cảm thấy cổ họng nghẹn ngào rốt cuộc cũng có thể lên tiếng:
“Em… em không muốn anh cô đơn.”
Đàm Nghiên: “Bây giờ không cô đơn nữa. Có các cậu ở bên, nhìn các cậu từng chút một mạnh mẽ hơn, tôi cảm thấy rất vui, không thấy cô đơn chút nào.”
“Không, em không có ý đó, ý em là… em muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại.” Lương Hiển đứng bật dậy, nhìn Đàm Nghiên đầy thiết tha.
“Ý cậu là sau này mình cùng mua nhà rồi làm hàng xóm à?” Đàm Nghiên nghiêm túc suy nghĩ, “Nhưng giá nhà ở thành phố B đắt lắm… Tôi chưa tính xem nhà nước phát lương hưu bao nhiêu, không biết có đủ mua nhà không? Mà về hưu rồi chắc không vay được tiền…”
Lương Hiển gấp chết mất, sao lại có người chậm hiểu đến thế này!
Hắn gần như hét lên: “Ý em là, em thích anh!”
“Ừ, tôi cũng thích cậu.” Đàm Nghiên đứng dậy xoa cái đầu sắp nổ tung của Lương Hiển.
Lương Hiển: “Là kiểu thích như người yêu! Muốn sống chung với anh đến hết cuộc đời này!”
Lúc này Đàm Nghiên mới nhận ra Lương Hiển đang nói gì. Anh sững người, nét mặt dần nghiêm lại, nhìn hắn hỏi: “Khi nào cậu bắt đầu có suy nghĩ này?”
Giọng điệu không giống xác nhận tình cảm, mà giống một chính trị viên gọi tân binh đến nói chuyện.
Lương Hiển theo phản xạ đứng nghiêm: “Báo cáo, là lần đầu tiên vào ‘lỗ hổng’, lúc đó em đã thấy anh rất ngầu và động lòng!”
Đàm Nghiên: “Cậu đi gặp cố vấn tâm lý chưa?”
Lương Hiển cắn môi, tiếp tục: “Báo cáo, đồng tính luyến ái từ lâu đã không còn bị coi là bệnh tâm lý, anh nên tìm hiểu thêm tài liệu về vấn đề này. Nó hoàn toàn bình thường, giống như thích con gái vậy!”
“Không đúng, nhà cậu đâu có nghèo?” Đàm Nghiên vẫn chưa dò đúng kênh.
“Thích anh liên quan gì đến chuyện có nghèo hay không?!” Lương Hiển phát điên.
“Hồi trước, hai người đàn ông nghèo không lấy được vợ sẽ sống chung với nhau, gọi là anh em kết nghĩa. Chuyện đó ở nông thôn rất phổ biến.” Đàm Nghiên giải thích.
“Không phải, không phải, không phải như thế!” Lương Hiển ôm chặt lấy Đàm Nghiên, ép mình hôn lên môi anh một cái.
Hắn không dám hôn sâu, chỉ chạm nhẹ môi, tay bấu lấy vai anh, gần như khẩn cầu: “Là cảm giác này… em cầu xin anh hãy hiểu lòng em!”
Chắc đây là màn tỏ tình thảm nhất thế giới, Đàm Nghiên căn bản không hề hiểu!
Sau khi bị hôn, Đàm Nghiên hơi ngẩn ra, sờ sờ môi mình, hồi lâu sau mới nói: “Là ý này à? Nhưng cậu nghĩ thế nào mà lại…”
“Thích một người đâu cần lý do? Anh giỏi như vậy, điểm nào em cũng thích!” Lương Hiển liều ăn nhiều. Hắn hiểu rồi, nếu không nói ra, Đàm Nghiên sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu. Hắn phải thẳng thắn, nói hết lòng mình!
“Vấn đề là, cậu biết tôi bao nhiêu tuổi không? 58 tuổi rồi, hơn cậu 39 tuổi, thời xưa người ta lấy vợ sớm, tôi đủ tuổi làm ông nội cậu đấy… Cậu… tại sao lại như vậy?” Đàm Nghiên không hiểu nổi.
“Không có tại sao, bởi vì em bị anh thu hút.” Lương Hiển nhìn thẳng vào mắt Đàm Nghiên: “Chỉ cần nghĩ tới việc anh cô đơn một mình là em đau lòng. Em muốn ở bên anh, dù chỉ một ngày hay một giờ cũng được.”
Đàm Nghiên ngập ngừng: “Ý cậu là… cậu muốn chăm sóc tôi đến già?”
Lương Hiển buông Đàm Nghiên ra, tuyệt vọng đập đầu vào tường.
Hắn muốn chết quách đi cho lành.
••••••••
Lời tác giả:
Ôi Lương Hiển đáng thương, Đàm Nghiên không phải là không chấp nhận tình yêu đồng giới, vấn đề là hai người không cùng tần số!!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 61
10.0/10 từ 24 lượt.
