Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 60
Nói một cách nghiêm khắc, thế giới lần này so với lần trước kém nguy hiểm hơn nhiều. Quái vật ký sinh rất kinh khủng, nhưng dù là người bình thường, chỉ cần có vũ khí là có thể tiêu diệt được. Không giống như thế giới trước có thể hủy diệt toàn bộ nền văn minh trong chớp mắt.
Nhưng với các đội viên, tổn thương tâm lý do thế giới quái vật ký sinh mang lại vượt xa thế giới thảm họa lần trước.
Khi các đội viên đang nghỉ ngơi, Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học và nhóm nghiên cứu đã gỡ camera gắn trên balô của họ ra, trích xuất video để xem. Kiều Tri Học phát đoạn phim lên màn hình lớn. Mới đầu thấy cảnh trong quán bar với cô gái ăn mặc gợi cảm, mấy vị giáo sư cổ lỗ sĩ còn lắc đầu than thở: “Giới trẻ bây giờ, ôi…”
Ai ngờ giây tiếp theo biến thành cái miệng há to và xúc tu tấn công. Màn hình chen kín quái vật khiến một vị giáo sư già ôm ngực, run rẩy lấy viên thuốc trợ tim ra, sợ bị k*ch th*ch quá độ mà phát bệnh tim.
Ngay cả Bộ trưởng Vu khi xem cũng không kìm được biến sắc. Bảo sao các đội viên sau khi trở về không dám nhìn miệng người.
Khi họ đi vào cống ngầm, Kiều Tri Học tua video lên tốc độ 32 lần, rất nhanh đến đoạn gặp cô bé. Tổ trưởng Feinton khỏe mạnh phải xin vài viên thuốc trợ tim từ vị giáo sư già, lo lắng trái tim mình chịu không nổi.
Thế mà Kiều Tri Học còn giảm tốc độ phát video xuống, để tiện quan sát kỹ trạng thái của người mẹ bị ký sinh. Anh ta còn thảo luận sôi nổi với một nhà sinh học trong nhóm về tình trạng “vẫn giữ lại ý thức con người và vô thức bảo vệ con gái sau khi bị ký sinh” là như thế nào, rốt cuộc loại ký sinh này là sinh vật gì.
Vừa bị nữ hoàng ký sinh điều khiển, vừa yêu con gái đến mức trái lệnh bản năng không nỡ ăn thịt con. Sự kết hợp giữa con người và ký sinh này sẽ sinh ra loại chủng gì? Tại sao chúng chỉ ký sinh lên sinh vật có trí tuệ mà không ký sinh vào những động vật như nai con? Chúng cần dưỡng chất từ cơ thể người hay là muốn học hỏi trạng thái sinh tồn của sinh vật có trí tuệ?
Bộ trưởng Vu nhìn cô bé nói dối để dẫn người đến cho mẹ ăn, vươn tay ra với vị giáo sư già: “Cho tôi xin vài viên thuốc.”
Cảnh tượng như vậy cực kỳ khiến người ta bực bội. Ông đã có tuổi, lại có một cậu con trai, nghĩ đến đó là không chịu nổi.
Trong lúc các đội viên còn đang ngủ, nhóm nghiên cứu đã xem hết đoạn video. Khi Kiều Tri Học và nhà sinh học vui mừng vì tiềm năng năng lực của Đồ Tử Thạch, Bộ trưởng Vu nói: “Lần này không tổ chức cuộc họp tổng kết sau khi trở về từ ‘lỗ hổng’. Để họ nghỉ ngơi điều chỉnh trước đã.”
“Tôi đồng ý.” Tổ trưởng Feinton lập tức hưởng ứng.
Chỉ xem video thôi Feinton đã chịu không nổi, huống chi các đội viên phải trực tiếp trải qua. Nếu bắt họ phải kể lại những gì mình đã thấy thì quá tàn nhẫn.
“Hả? Sao lại không họp?” Kiều Tri Học kinh ngạc, “Tôi còn muốn hỏi chi tiết xúc cảm và độ mạnh của mấy cái xúc tu nữa. Tôi vừa thảo luận với giáo sư Vương, cảm thấy quái vật ký sinh này rất có khả năng là loài ký sinh theo quy mô hành tinh. Chúng có thể chia sẻ ý thức, giữ lại ý thức nguyên bản của vật chủ, chứng tỏ chúng có thể hấp thụ trí tuệ của loài người rồi truyền lại cho nữ hoàng. Như vậy, chúng dễ dàng tiếp thu được cả một nền văn minh. Cách sinh tồn này rất hiếm thấy, giáo sư Vương cho rằng sẽ có ích trong việc lai tạo hạt giống sau này. Còn tôi thì nghĩ có thể tham khảo cách chia sẻ ý thức của chúng để huấn luyện các đội viên…”
Bộ trưởng Vu: “…”
Giáo sư Kiều cái gì cũng giỏi, chỉ tiếc EQ hơi thấp. Những cảnh trong video dường như không gợi nổi cảm xúc ở anh ta, chỉ khơi lên hứng thú nghiên cứu.
Bộ trưởng Vu: “Sẽ hỏi, nhưng là sau một thời gian nữa, đợi bọn trẻ ổn định tinh thần đã.”
Lần này ông không gọi là “đội viên”, mà là “bọn trẻ”.
Kiều Tri Học: “Thôi được, tôi chờ. Hy vọng ‘lỗ hổng’ cũng cho họ thời gian tiêu hóa.”
Bộ trưởng Vu cười khổ. Đúng vậy, ông có thể cho bọn trẻ thời gian để trưởng thành, nhưng “lỗ hổng” thì không. Bây giờ chỉ mong lần xuất hiện tiếp theo của nó sẽ đến muộn một chút, cho họ thêm chút thời gian th* d*c.
–
“Lớp trưởng, ông tỉnh rồi.”
Vừa mở mắt ra, Khâu Tề Chính đã thấy Thôi Hòa Dự đang toe toét cười trước mặt, còn đắc ý khoe: “Một mình tôi dọn dẹp xong xuôi dư luận trên mạng rồi đó! Dị năng xài quá tiện luôn, một mình tôi bằng hàng trăm đội thủy quân! Đám dân mạng tin vào thuyết tận thế đều bị tôi tẩy não hết sạch, cuối cùng công ty quản lý của tên minh tinh kia phải đăng thông báo chính thức, nói là hình ảnh đó là poster hiệu ứng cho phim mới, bị dân mạng chửi cho một trận vì chiêu trò PR. Tôi giỏi không, á ha ha ha ha ha… ưm ưm ưm…”
Thôi Hòa Dự đắc ý chưa được bao lâu đã bị Khâu Tề Chính đưa tay bịt miệng, ngạt thở đến mức vùng vẫy giãy giụa.
“Ông làm gì đấy!”
Thoát khỏi ma trảo của Khâu Tề Chính, Thôi Hòa Dự giận dữ hét lên.
Khâu Tề Chính bóp trán, xua tay nói: “Ông nói chuyện thì cứ nói, nhưng đừng có cười. Mà có cười thì đừng để lộ răng. Thục nữ một chút, tốt nhất là đeo khẩu trang vào.”
Thôi Hòa Dự: “…”
Thấy sắc mặt Khâu Tề Chính không ổn, cậu ta hỏi: “Lần này bọn ông gặp thế giới gì vậy?”
“Ông chưa xem video à? Giáo sư Kiều lấy camera trên balô của bọn tôi đi rồi mà.” Khâu Tề Chính hỏi lại.
“Tôi vừa mới tỉnh, cả đêm qua bận cãi lộn.” Thôi Hòa Dự nói, “Tự mình thoát ra khỏi máy tính, coi như có tiến bộ ha?”
Nghe giọng điệu khoái chí quen thuộc, Khâu Tề Chính mới cảm thấy thật sự trở về thế giới thực. Cậu giơ tay ôm cổ Thôi Hòa Dự, an ủi: “Ông tiếp tục kiêu ngạo như thế đi, đừng thay đổi, như vậy tôi mới cảm thấy mình còn sống.”
Thôi Hòa Dự: “…”
Cảm động thật đấy, nhưng lớp trưởng có thể ngừng bịt miệng tui được không?
“Ặc phì!” Ở phía bên kia, Nghiêm Vĩnh Phong bật dậy: “Tôi mơ thấy xúc tu chọc vào miệng tôi, thế này sau này sao tôi dám có bạn gái nữa, sao dám hôn lưỡi!”
Lương Hiển đã tỉnh: “…”
Ừ ha… rồi sao sau này mình hôn lưỡi với Đàm Nghiên được?
Không đúng, Đàm Nghiên chắc chắn sẽ không hôn lưỡi với mình. Người ta còn chưa nhận ra cảm xúc của mình nữa kìa, quả là thẳng nam sắt thép.
Lương Hiển buồn thiu.
Mọi người gần như tỉnh dậy cùng lúc, chỉ có Đồ Tử Thạch do lần đầu thức tỉnh dị năng nên vẫn đang ngủ, còn lại ai cũng ngồi dậy, sắc mặt đen thui, chứng tỏ giấc mơ chẳng dễ chịu chút nào.
“Tôi mơ thấy cô bé đó.” Tần Lực trầm mặc ít nói, đột nhiên lên tiếng.
“Cô bé sạch sẽ, cười rất dễ thương, nhưng đột nhiên há miệng, xúc tu bay ra… tôi đã giết cô bé.”
Nghe vậy, Khâu Tề Chính an ủi: “Thế giới của bọn mình vẫn an toàn, sẽ không có chuyện như thế xảy ra đâu.”
“Phải, vẫn còn an toàn.” Nghiêm Vĩnh Phong lại nằm xuống, mắt nhìn trần nhà trắng toát, “Dù có liều mạng chết ở dị giới, tôi cũng không để thế giới hiện thực biến thành như vậy.”
Câu nói đó cũng là tiếng lòng của tất cả. Phong Võ và Hải Lập Nhân càng cảm thấy chua xót. Họ không thức tỉnh dị năng, trong khi Đồ Tử Thạch “vượt biên trái phép” lại có được năng lực vô cùng đặc biệt.
Một lúc sau, Đồ Tử Thạch tỉnh lại. Kiều Tri Học đeo khẩu trang dẫn theo nhân viên y tế bước vào, tiến hành kiểm tra sức khỏe định kỳ cho từng người, rồi hỏi: “Có ai có cảm giác thèm ăn thịt sống không?”
Mọi người: “…”
Tất nhiên là không!
Kiều Tri Học nói: “Vậy thì tốt. Các cậu đã ngủ tám tiếng, theo nhật ký của người phụ nữ thì thời gian ủ bệnh của ký sinh trùng là khoảng 5–10 tiếng. Trong khoảng thời gian này sẽ không nuốt nổi thức ăn thường, chỉ muốn ăn thịt sống. Nếu không ai có triệu chứng thì xin chúc mừng, các cậu đã được loại khỏi diện nghi ngờ bị ký sinh.”
Việc bị cách ly là do Lương Hiển yêu cầu, nên được đãi ngộ thế này là hợp lý, mọi người đều chấp nhận.
“Chúng tôi đã nắm rõ tình hình thông qua camera ghi hình, hôm nay không cần họp tổng kết. Còn về dị năng của Đồ Tử Thạch, sau này sẽ có huấn luyện riêng.” Kiều Tri Học tiếp tục, “Nếu đêm nay lại xuất hiện ‘lỗ hổng’, Đàm Nghiên, anh có thể xử lý một mình không?”
“Được.” vẫn chỉ có Đàm Nghiên là trông như không bị ảnh hưởng.
“Tôi cũng muốn đi.” Lương Hiển lập tức giơ tay, “Thật ra tôi thấy mình ổn, không nhạy cảm như mọi người.”
Bộ trưởng Vu quan sát kỹ vẻ mặt của hắn. Trong mắt Lương Hiển không có buồn bực như những người khác, trạng thái đúng là khá tốt, bèn gật đầu đồng ý.
“Tôi cũng…” A Tam định giơ tay lại hạ xuống. Anh ta hiểu rõ tình trạng của bản thân bây giờ không thích hợp để tham gia hành động, chỉ tổ vướng chân vướng tay.
Những người khác không miễn cưỡng tham gia. Thế giới lần này ảnh hưởng đến họ quá lớn, thực sự không hiểu nổi tại sao Lương Hiển tỉnh queo như vậy.
Trên đường về trường, Đồ Tử Thạch nêu lên thắc mắc của mình. Đàm Nghiên nghe bảo rất có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn đã quen với chuyện này, nhưng vì sao Lương Hiển gia nhập cùng đợt với A Tam và Tần Lực, lại bị ảnh hưởng ít như vậy?
Lương Hiển nói: “Tôi đã huấn luyện tận thế. Sau khi biết ‘lỗ hổng’ là thế giới song song thời kỳ tận thế, tôi bắt đầu tìm tài liệu, đưa ra đủ loại giả thuyết về tận thế. Cũng đã xem không ít phim ảnh, tiểu thuyết, anime về chủ đề tận thế. Tôi thường tự tưởng tượng một thế giới tận diệt, rồi suy đoán xem nó sẽ biến đổi xã hội thế nào. Riêng kiểu tận thế có quái vật ký sinh như lần này, tôi đã tưởng tượng không ít lần.”
“Chỉ tưởng tượng thôi mà cũng…” Đồ Tử Thạch không tin nổi.
“Đương nhiên là không thể hoàn toàn thay thế trải nghiệm thực tế. Khi nhìn thấy cảnh thật tôi cũng sợ hết hồn. Nó giống như hội chứng sợ lỗ vậy, biết những thứ dày đặc sẽ khiến mình buồn nôn, đã tưởng tượng rất nhiều lần, nhưng lúc thực sự nhìn thấy vẫn khó chịu. Tuy vậy, chỉ cần luyện tập tưởng tượng nhiều lần, thì có thể giảm bớt tác động, ít nhất bản thân sẽ không gục ngã.” Lương Hiển đáp.
“Cậu giỏi thật đấy.” Đồ Tử Thạch chân thành khen.
Dù là đàn ông con trai, khi xem phim kinh dị cũng sẽ sợ hãi. Thần kinh con người vốn không cứng cỏi. Lương Hiển không chỉ xem, mà còn ép bản thân tưởng tượng sâu hơn, liên tục suy diễn và khai thác. Quá trình đó chắc chắn rất khủng khiếp.
Nhưng giống như việc dùng kháng sinh quá nhiều sẽ sinh ra kháng thuốc, việc Lương Hiển làm giúp tăng cường sức chịu đựng của hắn.
“Tôi không giỏi, tôi chỉ không muốn mình trở thành gánh nặng.” Lương Hiển nhàn nhạt nói.
Hắn có mục tiêu theo đuổi, không muốn mình mất mặt trước người ấy.
Khi họ về đến trường vừa lúc là bữa tối, cả nhóm cùng nhau đến căn tin ăn cơm.
Mọi người đều chọn món chay, riêng Lương Hiển bưng một khay đầy mực nướng đi tới.
A Tam nhìn mực nướng mà suýt nôn, Nghiêm Vĩnh Phong thì chịu không nổi. Chân mực và xúc tu trông gần y hệt nhau, hắn ta thậm chí còn thấy được giác hút trên chân mực, buồn nôn cực độ, không nhịn được nói: “Ông làm gì đấy?”
“Đối mặt với nỗi sợ càng sớm càng tốt.” Lương Hiển đáp.
Hắn giơ đũa lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào chân mực, sau đó hạ quyết tâm gắp một miếng, ép mình nhìn kỹ một lúc rồi nhét vào miệng.
Không được nhắm mắt, không được trốn tránh. Lương Hiển vừa nhớ lại chuyện xảy ra trong dị giới, vừa dùng sức nhai. Nghĩ đến nửa chừng thì buồn nôn, má phồng lên vẫn cố gắng nuốt, trông như muốn nôn mà không nôn được.
Lúc này có một bàn tay đưa ra đỡ dưới cằm hắn. Đàm Nghiên nói: “Muốn nôn thì nôn, đừng ép bản thân quá mức. Cậu đã giỏi lắm rồi.”
Lương Hiển nhìn Đàm Nghiên, nhớ lại hình ảnh trong dị giới anh đối mặt với quái vật không biết bao lần, gánh vác áp lực lớn nhất nhưng chưa bao giờ lùi bước.
Đàm Nghiên 18 tuổi có sợ không? Nhất định là có. Khi đó anh còn thảm hơn bọn họ bây giờ, vì khi ấy anh không có một Đàm Nghiên khác ở bên cạnh giúp đỡ. Thế mà anh vẫn kiên cường vượt qua.
Lương Hiển 19 tuổi cũng phải trở nên mạnh mẽ.
Đột nhiên, Lương Hiển không còn thấy ghê tởm nữa. Hắn nuốt miếng mực nướng, thở ra một hơi rồi nói: “Không sao, ăn cũng ngon đấy chứ. Trước giờ em thích ăn mực lắm.”
Nói xong, hắn gắp miếng mực khác, lần này ăn trơn tru hơn hẳn. Đến cái râu thứ ba đã có thể ăn như bình thường.
Thấy vậy, mọi người cũng lần lượt đi lấy cho mình một phần, vừa ăn vừa nhăn nhó khổ sở.
Sợ hãi không có gì sai, đó là bản năng sinh tồn của sinh vật. Nhưng con người có nhưng thứ cần bảo vệ, và có những nỗi sợ buộc phải vượt qua.
Ăn được một nửa, A Tam chạy ra ngoài nôn. Nhưng nôn xong, anh ta quay trở lại tiếp tục ăn, ăn mãi không ngừng, cho đến khi có thể bình thản nhìn thẳng vào đĩa mực nướng.
A Tam vừa ăn vừa kể: “Hồi trước khi làm nhiệm vụ, tôi từng rơi xuống hang rắn, bị vài con rắn độc quấn quanh người cắn, cắn đến mức không còn cảm giác, còn tận mắt thấy một con rắn chui vào miệng mình.
Sau đó tôi được cứu, tiêm huyết thanh giải độc. Từ đó trở đi, chỉ cần thấy sinh vật bò trườn nhớp nháp là tôi không chịu nổi. Tôi từng gặp cố vấn tâm lý, họ bảo phải từ từ vượt qua. Biện pháp nhanh nhất là liệu pháp sốc, nhưng cách đó có thể gây phản tác dụng, tôi không dám thử.
Bây giờ nghĩ lại, nhiệm vụ lần này đúng là kém cỏi, tôi phải vượt qua cho bằng được!”
Anh ta nghiến răng cắn đứt chân mực, như thể muốn nuốt chửng nỗi sợ của mình vào bụng.
Nhìn thấy các thành viên trong đội như vậy, Đàm Nghiên mỉm cười yên tâm.
Sau trải nghiệm lần này, đội dị năng sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Và tất cả điều đó là nhờ có Lương Hiển dẫn dắt.
Nhờ lại cậu thiếu niên thời kỳ trẻ trâu điên cuồng tìm đường chết trong thế giới đầu tiên, giờ đây Lương Hiển đã tiến bộ rất nhiều, tạo cảm giác đáng tin cậy.
Buổi tối, Lương Hiển như thường lệ lại chui vào chăn của Đàm Nghiên. Hắn không tin dính lấy nhau hằng ngày mà không khiến Đàm Nghiên có phản ứng gì được!
Thấy Lương Hiển vẫn cần có người ôm mới ngủ được, Đàm Nghiên không nhịn được xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Cậu lớn nhanh lên nhé.”
Lương Hiển đỏ mặt. Hắn đòi ngủ chung đâu phải vì sợ, mà là đang “nước ấm nấu ếch”, sớm muộn gì Đàm Nghiên quen với sự hiện diện của mình, sau đó… yêu thì khó, nhưng ít ra sẽ không gạt mình ra.
“Lớn rồi thì có thể thay tôi.” Đàm Nghiên nói đầy mong đợi.
Trái tim nóng hổi của Lương Hiển bị dội một xô nước lạnh, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Phải rồi, Đàm Nghiên đã 58 tuổi, tuổi tác là khoảng cách vĩnh viễn giữa hai người. Lương Hiển muốn dùng thời gian để từ từ “nấu mềm”, nhưng liệu Đàm Nghiên còn đủ thời gian cho hắn không?
Chuyện mà Giáo sư Kiều Tri Học từng nghĩ tới, Lương Hiển phản ứng chậm hơn, nhưng cũng nghĩ ra được.
Hắn từng hỏi Kiều Tri Học rằng có phải tất cả người dị năng đều không già đi không. Kiều Tri Học công bố kết quả thí nghiệm về da cho các thành viên trong đội dị năng, chủ yếu là để cảnh tỉnh họ đừng ảo tưởng. Việc Đàm Nghiên duy trì vẻ ngoài trẻ trung là nhờ dị năng của anh k*ch th*ch hoạt tính tế bào. Dị năng mỗi người khác nhau, có siêu năng lực không đồng nghĩa với việc bất tử.
Sau khi biết chuyện đó, khát vọng trở nên mạnh mẽ trong Lương Hiển càng cấp bách hơn. Hắn học rất giỏi sinh học, nên biết rõ số lần phân chia của tế bào con người là có giới hạn. Khả năng tự chữa lành của họ có thể là đánh đổi bằng tuổi thọ. Vậy còn Đàm Nghiên thì sao? Trẻ mãi không già của anh đánh đổi bằng cái gì?
Lương Hiển không dám nghĩ tiếp, tự lừa mình rằng họ có thể mãi mãi như bây giờ.
Nhưng lời nói của Đàm Nghiên đã kéo Lương Hiển ra khỏi giấc mộng đẹp.
Anh không còn nhiều thời gian.
Hai năm… hoặc thậm chí ít hơn. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Đàm Nghiên đến tuổi nghỉ hưu.
Trong thời gian đó, họ phải không ngừng học tập, huấn luyện, tiếp tục bước vào “lỗ hổng”. Có khi lần tiếp theo anh sẽ mất mạng trong đó.
Thời gian là thứ xa xỉ đến nhường nào.
••••••••
Lời tác giả:
Thời gian thật là xa xỉ, vậy mà mỗi ngày tôi đều đang lãng phí cuộc đời mình…
Aaaa, mai lại phải đi làm rồi, tại sao con người lại phải đi làm cơ chứ (:з∠)
Nai con: Ba đi mất rồi, lại, lại, lại, lại để mình ở với tên đeo kính đáng sợ! Ai đến cứu bé nai với, beee~~~
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 60
10.0/10 từ 24 lượt.
