Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 59


Khả năng tiên tri có tồn tại trong xã hội thực, ví dụ như hiện tượng dị thường ở động vật trước khi xảy ra động đất, hay một số người cảm thấy bất an, tim đập thình thịch trước khi gặp nạn.


Khoa học hiện tại chưa thể giải thích được các hiện tượng mang tính “dự cảm” này. Nhưng dựa vào thuyết ý thức, đội dị năng có thể đưa ra lời giải thích.



Hai lần tiên tri liên tiếp của Đồ Tử Thạch rất có thể là do ý thức siêu mạnh của cậu ta đã nhận được tín hiệu nguy hiểm từ bên ngoài trước thời khắc sinh tử. Ý thức là một thứ vô cùng phức tạp, trong khi tín hiệu từ thế giới bên ngoài lại quá nhiều, mỗi người tiếp nhận thông tin theo một cách khác nhau. Có người nghe được, có người thấy được. Trường hợp của Đồ Tử Thạch, có lẽ cậu ta đã tiếp nhận được tín hiệu ý thức phát ra từ lũ quái vật đang phục kích ở trạm thu phí.


“Dĩ nhiên, còn một cách lý giải cường điệu hơn,” Lương Hiển nói, “đó là nhận được tín hiệu từ chính bản thân ở tương lai gửi về. Dù là cách nào, thì khả năng tiên tri cũng là một năng lực cực kỳ hữu dụng trong tình huống hiện tại của chúng ta.”


“Nguyên lý cụ thể có thể để sau hẵng phân tích, quan trọng là bây giờ Đồ Tử Thạch có khả năng tiên tri sẽ giúp ích rất lớn!” A Tam không còn thấy xúc tu, cuối cùng cũng hồi phục chút tinh thần. “Lỡ sau này cậu ta mạnh đến mức có thể xác định được vị trí ‘lỗ hổng’ xuất hiện, hoặc thậm chí là tình hình trong các thế giới phía sau ‘lỗ hổng’, thế thì chúng ta vớ bẫm rồi!”


A Tam nói đúng. Bây giờ thứ mà họ thiếu nhất chính là sự hiểu biết về “lỗ hổng”, nếu sau này Đồ Tử Thạch phát triển đến mức đó, cậu ta chính là báu vật.


“Tôi sẽ cố gắng mạnh hơn!” Đồ Tử Thạch vừa nói vừa đánh vô-lăng cực gắt, né được xúc tu phóng tới từ phía xiên bên trái, “nhưng điều kiện tiên quyết là phải thoát khỏi thế giới này cái đã!”


Động tác của cậu ta vô cùng thuần thục, như thể đã diễn tập từ trước, né tránh dễ dàng. Phong Võ và Hải Lập Nhân nhìn Đồ Tử Thạch bằng ánh mắt hâm mộ, mong mình cũng sớm thức tỉnh dị năng.


Trước khi đến đây, Giáo sư Kiều đã giảng giải rất nhiều thứ, duy chỉ không nói làm sao thức tỉnh dị năng, vì ngay cả anh ta cũng không chắc chắn. Phần lớn người từng đến thế giới khác đều vô thức thức tỉnh, có lẽ có liên quan đến việc xuyên không.


Giáo sư Kiều cho rằng “lỗ hổng” tồn tại một loại năng lực nào đó k*ch th*ch tiềm năng con người, tất nhiên cũng có khả năng chịu ảnh hưởng từ năng lực của Đàm Nghiên, nếu không thì không thể suôn sẻ như vậy, cứ từng người từng người một đều thức tỉnh.


Bất luận thế nào đi nữa, khả năng của Đồ Tử Thạch trong thế giới đầy rẫy hiểm họa này là siêu hữu dụng. Cậu ta phóng như bay trên quốc lộ. Tuyến đường này đã sử dụng nhiều năm nên điều kiện mặt đường không tốt, ổ gà rất nhiều, nếu không quen đường mà chạy nhanh rất dễ gặp nguy hiểm.


Thế mà Đồ Tử Thạch như đã chạy con đường này vô số lần, mỗi lần gặp chướng ngại là y như rằng phanh hoặc bẻ lái kịp lúc, dễ dàng né được mọi nguy hiểm. Nếu vẫn bảo mấy lần trước là ăn may thì vận cứt chó quá rồi.


Lương Hiển dứt khoát không chỉ đường nữa, nói cho Đồ Tử Thạch biết vị trí mục tiêu cuối cùng, rồi để mặc cậu ta tự do phát huy. Đồ Tử Thạch lập tức hóa thân thành tay đua, ép chiếc xe cũ kỹ kia chạy vèo vèo suốt 2 tiếng đồng hồ, đưa cả đội đến đích.


Lúc này trời đã hửng sáng, sau một đêm chém giết kinh hoàng, họ cuối cùng cũng đón được ánh nắng đầu tiên.


Thời điểm thế giới này rơi vào tận thế có lẽ là trong năm nay, kết cấu đại thể không khác mấy so với thế giới họ sống. Huyện Bình vẫn là Huyện Bình, nghĩa trang vẫn là nghĩa trang.


Dân số Huyện Bình vốn không nhiều, khu nghĩa trang lại càng vắng vẻ. Hơn nửa kể từ khi sáng, họ không còn nhìn thấy quái vật nào nữa.



Lương Hiển: “Chúng có vẻ sợ ánh sáng mặt trời. Từ khi thấy tia sáng đầu tiên lướt qua đường chân trời, số lượng quái vật đã giảm mạnh.”


Mặt trời hoàn toàn ló dạng, quái vật cũng mất tích.


“Nếu đúng là như vậy thì tốt rồi,” Nghiêm Vĩnh Phong phịch mông ngồi bệt xuống đất, “đêm nay mệt chết đi được. May là xe đủ xăng, nếu dừng lại giữa đường để đổ thì không biết sẽ gặp chuyện gì.”


“Là may thật, hay là anh ấy đã cố ý chọn xe đầy bình xăng?” Lương Hiển nhìn Đồ Tử Thạch kiệt sức nằm sõng soài dưới đất, tóc tai mồ hôi nhễ nhại.


Chặng cuối cùng, Đồ Tử Thạch đã phải cắn răng lái xe về đích. Vì khi lái, ý thức và hành động phối hợp hoàn hảo, nếu đổi người sẽ cần thời gian chỉ dẫn và phản ứng, gặp tình huống nguy cấp rất dễ xảy ra sự cố. Dự cảm của cậu ta bảo rằng mình lái trọn cả đường, vậy nên mới kiệt sức như vậy.


Cậu ta đến nói cũng không nổi, chỉ thở hổn hển nhìn Đàm Nghiên. Đàm Nghiên đưa tay xách cậu ta dậy, vác lên vai như khiêng bao tải, vừa làm vừa nói: “Làm tốt lắm, cậu rất xuất sắc.”


Đồ Tử Thạch: “… Ọe…”


Cõng, cõng người thì cũng được đi… nhưng tại sao phải vác lên vai chứ, nhục chết mất, được khen cũng chẳng thấy vui.


Nai con đứng bên cạnh Đàm Nghiên, giậm móng kêu “be be” mấy tiếng.


Tựa như hiểu ý nó, Đàm Nghiên xoa cổ nó, nói: “Biết rồi, con muốn giúp ba cõng người, đúng không? Nhưng con còn nhỏ, Đồ Tử Thạch lại cao thế kia. Đợi con lớn thêm chút nữa, ít nhất đợi khi mọc sừng xong, lúc đó sẽ cho con cõng người nhé.”


“Be~~~” Nai con kêu dài một tiếng, tràn đầy háo hức và kỳ vọng.


Đồ Tử Thạch: “……”


Cậu ta thấy để nai con cõng mình bây giờ cũng được, ít nhất không bị đè vào bụng, khó chịu muốn chết. Với lại nhìn cú đá liên hoàn của nó kìa, lực chân cực khỏe, cõng hai ba gã đàn ông cũng không thành vấn đề.


Ánh nắng sớm luôn mang lại cảm giác vui tươi. Không còn bị quái vật truy đuổi, nhóm người mệt mỏi sau cả một đêm khổ chiến bước nặng nề về phía điểm truyền tống.


Đàm Nghiên dừng lại trước một khoảng đất trống, nói: “Chính là chỗ này.”


Lần đầu tiên Lương Hiển tận mắt thấy điểm truyền tống. Thế giới này không gặp phải thiên tai lớn, vẫn khá nguyên vẹn, hắn nhíu mày hỏi: “Không có bia mộ?”


Lương Hiển vốn muốn dựa vào quan sát bia mộ để xác nhận danh tính người trong mộ ở thế giới thực.


Theo lý thuyết, thế giới bắt đầu biến đổi từ năm 2018, đáng ra phải có bia mộ của Đàm Nghiên ở đây…



Nghĩ đến đây, tim Lương Hiển lại nhói lên.


Nhưng không có. Ở đây không có bia mộ nào, chỉ là một khoảng đất trống. Nghĩa trang ở huyện Bình của thế giới này khác một chút với thế giới thực, không có khu mộ cũ, nên cũng không có những bia mộ vô danh.


“Không có là bình thường.” Đàm Nghiên nói, “Tôi từng vào dị giới nhiều lần, chưa từng thấy điểm truyền tống nào là bia mộ. Tôi chỉ trở về tại vị trí mộ trong thế giới thực thôi.”


“Cái gì?” Lương Hiển ngẩn ra. Không đúng lắm…


Theo lý thuyết thế giới song song, chỉ cần không có sự kiện phân nhánh, thì hai thế giới sẽ giống hệt nhau…


“Không đúng!” Lương Hiển mắt bừng sáng, “Chúng ta đã mắc sai lầm, khi cho rằng phần lớn các thế giới song song là giống nhau. Nhưng thật ra không phải vậy! Thế giới của chúng ta đã xuất hiện ‘lỗ hổng’ từ 40 năm trước, từ thời điểm đó đã không còn giống các thế giới khác nữa!”


Điểm truyền tống nằm trong khu biệt thự ở thành phố B, đến thế giới này họ lại xuất hiện trước quán bar. Sự khác biệt này, ban đầu Lương Hiển cho rằng là do tận thế gây ra. Nhưng không phải, là do thế giới của họ đã bắt đầu khác biệt từ 40 năm trước rồi.


“Gì cơ? 40 năm?” Đồ Tử Thạch bị Đàm Nghiên cõng gian nan ngẩng đầu lên: “Thế giới chúng ta đã bị ‘lỗ hổng’ xâm nhập suốt 40 năm? Thế tại sao người dị năng chỉ có từng này? Làm sao quốc gia có thể giấu kín tin này suốt 40 năm?”


“Ờ…” Lương Hiển nhận ra mình lỡ lời, nếu nói thêm nữa thì sẽ đụng đến tuổi thật của Đàm Nghiên.


Dù phải nói cho người mới biết, hắn không muốn mình là người mở miệng…


“Chuyện này để về hẵng nói tiếp, bây giờ đến điểm truyền tống.” Lương Hiển lập tức lái sang chuyện khác.


Ba tân binh: “……”


Cảm giác có cái gì đó sai sai.


Nghiêm Vĩnh Phong đứng trước khoảng đất trống, chỉ vào một vị trí hỏi Đàm Nghiên: “Đây là điểm truyền tống phải không?”


“Sao cậu biết?” Đàm Nghiên hơi kinh ngạc. Mỗi lần anh đều dựa vào cảm giác để xác định vị trí, anh chưa nói vị trí cụ thể mà.


“Tôi nhìn thấy.” Nghiêm Vĩnh Phong giơ tay chỉ, “Cỡ khoảng một mét đường kính, hình xoáy ánh sáng, bên trong có các điểm sáng electron đang quay. Lúc nãy chưa có, nhưng anh càng đến gần, nó càng rõ hơn. À không, thật ra không phải nhìn thấy, là cảm nhận được thì đúng hơn. Có lẽ đây chính là vướng mắc lượng tử. Ở thế giới này, vị trí này có những hạt vướng mắc lượng tử với anh. Khi anh xuất hiện tại đây, bia mộ trong thế giới thực liền gọi anh trở về, vì vậy tôi mới có thể ‘thấy’ điểm truyền tống. Không biết là nó đến tìm anh, hay là tôi đang ‘nhìn thấy’ nó ở thế giới thực.”


Nghiêm Vĩnh Phong không biết diễn tả như thế nào. Đó là một cảm giác rất huyền diệu, vô cùng thần kỳ.


“Chuyện này để về rồi nghiên cứu tiếp.” Đàm Nghiên chìa tay ra với mọi người.



A Tam đã thả lỏng tâm trạng, nắm lấy tay Đàm Nghiên, lẩm bẩm: “Lần nào về cũng phải nắm tay nhau, lúc Khâu Tề Chính dùng năng lực cũng phải nắm tay… mọi người không thấy gay gay à? Sao cứ phải nắm tay chứ?”


“Chắc chỉ cần có tiếp xúc cơ thể là được.” Lương Hiển phân tích, “Như thế sẽ được hệ thống không gian coi là một thể thống nhất, từ đó truyền tống cùng nhau.”


Đàm Nghiên: “Hình như dùng lồng chắn cũng được.”


Lương Hiển: “?”


“Ý tôi là tôi cảm thấy, khi ở bên trong lồng bảo vệ, các cậu sẽ được mặc định là một phần của tôi.” Đàm Nghiên nói, “Tôi có cảm giác đó.”


Thế thì bọn tôi tay trong tay làm gì??? Câu này đồng thời hiện lên trong đầu mọi người.


Tiếc rằng Đàm Nghiên không cho ai cơ hội phản ứng, trực tiếp nhảy vào điểm truyền tống.


Sau một đêm dài, cuối cùng họ cũng trở lại thế giới thực.


Bộ trưởng Vu dẫn người chờ sẵn bên bia mộ. Thấy bọn họ truyền tống về liền ngã xuống, các nhân viên y tế lập tức tiến lên đặt họ lên cáng.


Đồ Tử Thạch đang nhăn nhó vì đau đầu, vừa thấy cái miệng của một y tá, lập tức “Á!” một tiếng bật dậy, giơ nắm đấm định đấm vào miệng người ta.


Hên là Đàm Nghiên nhanh tay kéo cậu ta lại, trấn an: “Bình tĩnh.”


Đồ Tử Thạch mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển mấy hơi, rồi ôm đầu ngồi phịch xuống đất, thở phào: “Phải rồi, chúng ta về rồi, về thật rồi, hehe…”


“Về được là tốt rồi.” Phong Võ ôm mặt, “Ánh nắng ấm áp, thế giới an toàn tuyệt vời…”


Hải Lập Nhân nói với nhân viên y tế: “Xin lỗi, các anh có thể đeo khẩu trang không? Tôi tạm thời hơi sợ miệng người…”


Thật ra không chỉ ba người mới, trừ Đàm Nghiên và nai con ra, những người khác đều ít nhiều có di chứng tâm lý. Hải Lập Nhân thậm chí cảm thấy cả đời này mình khó mà đụng đến phụ nữ được nữa. Nhớ lại cảnh b* ng*c của người phụ nữ kia từng cọ vào tay mình, ban đầu còn ngại ngùng đắc ý một chút, giây tiếp theo thấy một cái miệng khổng lồ như vực sâu…


Không được, không thể nghĩ tiếp, nghĩ nữa là liệt mất.


“Không ai bị thương, nhưng trạng thái tinh thần không ổn.” Giáo sư Kiều Tri Học nói.


“Giáo sư Kiều,” Lương Hiển đột nhiên nói, “Tôi đề nghị nên cách ly theo dõi chúng tôi 3-4 tiếng, chúng tôi vừa vào một thế giới có quái vật ký sinh.”



Mọi người không phản đối cách xử lý này, trái lại, vừa vào phòng quan sát là ngủ liền tại chỗ. Có người ngủ mà vẫn ôm cổ, như thể bị thứ gì đó siết chặt, vô cùng khó chịu.


Chỉ có Đàm Nghiên là ngủ yên như mọi khi, nai con dựa vào anh đứng ngủ, trông rất ấm cúng.


“Một lần nữa tất cả đều trở về.” Bộ trưởng Vu ngồi trên ghế, thở phào, “Đám trẻ này lại nhặt cái mạng về. Mỗi lần chúng vào ‘lỗ hổng’, tim tôi lại bị treo lên. Nhiệm vụ lần này không giống trước, họ đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, mỗi lần đi đều có thể không trở về. Chính tôi đưa họ đi, từng giây chờ đợi dày vò đến nghẹt thở.”


“Phải có người làm.” Kiều Tri Học vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, “Nếu không sớm muộn gì Trái Đất cũng xong đời. Lần trước ngài nói sẽ liên kết với các nước khác, nghe nói Mỹ có thiết bị đo lường lượng tử tiên tiến nhất, có thể đoán trước vị trí ‘lỗ hổng’, có tiến triển gì chưa?”


“Không.” Bộ trưởng Vu lắc đầu, “Bên nước ngoài không tin những gì tôi nói, hoặc có thể tin, nhưng hiện tại người gánh chịu ‘lỗ hổng’ là chúng ta. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, bắt buộc phải giải quyết. Trừ khi lần sau ‘lỗ hổng’ xuất hiện tại Mỹ mà không có ở Trung Quốc, họ bắt buộc phải tìm cách khống chế, thì mới cần đến sự giúp đỡ của chúng ta, lúc đó chúng ta mới có điều kiện trao đổi công nghệ tiên tiến của họ.”


Kiều Tri Học gật đầu: “Có thể hiểu được. Dù sao thì việc xuyên không vẫn là chuyện khó tin. Người nước họ chưa từng trải qua thì sẽ không tin, có khi còn tưởng chúng ta dựng chuyện để lừa lấy công nghệ của họ.”


“Phải, mấy video tôi gửi qua, bọn họ bảo là hiệu ứng đặc biệt. Nực cười thật.”


Kiều Tri Học an ủi: “Cũng không cần quá lo lắng, biết đâu chừng không bao lâu nữa, ‘lỗ hổng’ sẽ lan ra nước ngoài. Chúng ta cần tranh thủ thời gian đào tạo thêm nhiều đội viên, đến lúc đó chúng ta sẽ đứng ở thế bất bại. Sự liên kết lượng tử của Đàm Nghiên và người dị năng chính là quân bài của chúng ta, đến khi đó, không sợ họ không chịu trao đổi.”


Bộ trưởng Vu thở dài: “Chỉ sợ lần tới ‘lỗ hổng’ sẽ xuất hiện ở khu vực trung tâm thành phố… Lần này coi như may mắn, không có người dân nào bị cuốn vào. Nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao? Không dám tưởng tượng nếu ‘lỗ hổng’ bị phơi bày trước công chúng thì đất nước này sẽ biến thành cái dạng gì. Mấy thuyết tận thế vớ vẩn trước kia còn khiến cả xã hội bất an, giờ tận thế thật sự ở ngay bên cạnh, tôi sợ sẽ dẫn đến hỗn loạn.”


Về mặt chính trị, Kiều Tri Học không hiểu rõ, không thể tiếp lời, đành im lặng.


“Hy vọng là tôi lo hão thôi.” Bộ trưởng Vu cũng chẳng có cách nào, chỉ biết thở dài một tiếng.


“Ít nhất thì lần này không đến mức quá thê thảm.” Kiều Tri Học đứng ngoài phòng quan sát, nhìn các thành viên đang ngủ say bên trong, “Sau này rồi sẽ tốt hơn.”


Bộ trưởng Vu lại lắc đầu nghiêm trọng: “Chưa chắc. Cậu nhìn nét mặt bọn trẻ mà xem, đang ngủ mà vẫn nhăn nhó đau đớn. Tôi lo rằng họ gặp vấn đề tâm lý. Vết thương thể xác dễ lành, vết thương trong lòng thì khó hơn nhiều.”


“Tôi đã chuẩn bị phòng tham vấn tâm lý, sau khi họ tỉnh lại tôi sẽ khuyên họ đi khám. Giờ đã có đủ người, nếu trạng thái tâm lý không đạt yêu cầu thì lần sau không cho vào ‘lỗ hổng’ nữa.” Kiều Tri Học đáp.


“Tạm thời chỉ có cách đó.” Bộ trưởng Vu bước tới trước một căn phòng khác, nói: “Bên này cũng vừa giành được một trận thắng.”


Trong phòng, Thôi Hòa Dự đang ngủ trên giường, bên cạnh là thiết bị đo sóng não. Điện não đồ cho thấy cậu ta đang trong trạng thái ngủ sâu, nhưng đã thành công tự mình đưa ý thức từ máy tính trở về cơ thể.


Bên giường đặt một chiếc máy tính siêu cấp, màn hình không ngừng bật ra các thông báo mới.


Toàn bộ cộng đồng mạng đều cho rằng bức ảnh mà tiểu minh tinh gây bão trước đó là chiêu trò PR, không ai tin chuyện “lỗ đen nuốt chửng bể bơi” là thật.


Thôi Hòa Dự đã thắng trận chiến dư luận.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 59
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...