Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 58


“Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Lương Hiển hỏi.


Hắn nhận ra tâm trạng của Đàm Nghiên không tốt, nên lập tức tìm cách đổi chủ đề.


Lương Hiển cũng chẳng dễ chịu gì. Đúng như Bộ trưởng Vu từng nói, bọn họ mãi mãi không thể quen được những chuyện như thế này, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.



“Đợi trên đó vơi bớt sinh vật rồi lên, kiếm cách tìm một chiếc xe.” Đàm Nghiên đáp.


Một mình anh có thể chạy rất nhanh, nhưng ngoài nai con thì mọi người không ai theo kịp tốc độ của anh, cho nên cần một chiếc xe chín chỗ trở lên. Mấy con quái vật kia có sức sống mạnh mẽ và tính ăn mòn cao, nhưng không có năng lực gì đặc biệt, có lẽ không đuổi kịp xe.


Tất nhiên, chúng biết lái xe, có khi còn phóng siêu xe đuổi theo.


Nhưng có xe vẫn tốt hơn.


Đàm Nghiên nói vị trí điểm truyền tống, Lương Hiển so sánh với tọa độ thực tế trong đầu, quả nhiên vẫn là nghĩa trang. Không rõ Đàm Nghiên đã xảy ra vướng mắc lượng tử với thứ gì ở nơi đó như thế nào? Họ cần làm gì để có thể quay về thế giới thực mà không phụ thuộc vào Đàm Nghiên?


Áp lực đè lên Đàm Nghiên càng lúc càng lớn, người đi cùng quá nhiều.


Lương Hiển có thành kiến với tân binh phần nhiều vì không muốn họ trở thành gánh nặng cho Đàm Nghiên.


“Vậy bây giờ phía trên thế nào?” Nghiêm Vĩnh Phong hỏi.


Mắt hắn ta tốt, nhưng không nhìn xuyên đất được, vẫn phải dựa vào thính lực của Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên lắng nghe một hồi: “Không ít sinh vật đang kéo về phía chúng ta.”


Cả nhóm giật mình, thầm nghĩ có lẽ là do hai mẹ con để lộ thông tin. Lũ quái vật đó hình như có thể truyền thông tin trực tiếp cho Nữ hoàng, mà Nữ hoàng cũng có thể hạ lệnh. Người mẹ báo vị trí của họ, thế là bầy quái tràn tới.


Lẽ ra nên giết họ, ít nhất là người mẹ đã hóa quái vật.


Nhưng Đàm Nghiên không ra tay, những người khác cũng không muốn. Để lại hiểm họa là trách nhiệm của họ, bắt buộc phải tự gánh chịu.


“Làm sao bây giờ?” Nghĩ đến việc phải đối đầu với đám xúc tu, A Tam lại căng thẳng.


“Tranh thủ lúc chúng chưa đến, lên trên.” Đàm Nghiên quyết đoán, “nếu đánh nhau, dưới đất không dễ xoay trở.”


Quan trọng nhất là, một khi mặt đất sụp xuống, ngoài Đàm Nghiên ra thì không ai chịu nổi.



Dựa theo nhật ký của người phụ nữ, họ đã có được thông tin quan trọng: việc ký sinh xảy ra do ăn phải thứ gì đó. Người phụ nữ bị ký sinh sau khi uống thứ chất lỏng trắng tại quán bar. Nói cách khác, nếu bị xúc tu chạm trúng thì sẽ chỉ bị thương, chứ không bị ký sinh.


Nghiêm Vĩnh Phong: “May mà thế giới này không phải kiểu zombie, nếu chỉ cần bị cắn là biến thành xác sống thì toi.”


Lời này khiến Tần Lực nhớ tới chuyện từng nhiễm dịch hạch ở thế giới khác, bèn hỏi: “Vật chất ở dị giới không thể đi qua điểm truyền tống về thế giới chúng ta, vậy còn virus hay mấy con ký sinh trùng thì sao?”


Lương Hiển phân tích: “Lý thuyết là không thể. Dù là vi khuẩn dịch hạch, virus hay sinh vật ký sinh đều thuộc về sinh mạng của thế giới này. Khi truyền qua điểm truyền tống, chúng sẽ bị phân giải và tái tổ hợp ở thế giới của chính mình.”


Tần Lực chưa kịp thở phào thì Lương Hiển nói tiếp: “Nhưng… giống như lần bị nhiễm dịch hạch, vi khuẩn đầu tiên lây cho chúng ta là sinh vật dị giới, nhưng sau khi xâm nhập tế bào và sinh sôi trong cơ thể, thế hệ mới của vi khuẩn đã không còn là của dị giới, cũng chẳng thuần túy là của chúng ta, mà là thứ lai tạp của hai thế giới, một sinh vật mới. Chúng có truyền qua điểm truyền tống được không, tôi không chắc.”


“Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm.”


“Vậy thì…” Tân binh Đồ Tử Thạch lập tức nghĩ tới một điều: “Nếu trong số chúng ta có người đã bị ký sinh mà không biết, một khi quay về thế giới thực…”


“Có thể loại quái vật đó sẽ theo về cùng.” Lương Hiển nói.


Cả nhóm im lặng. Quái vật còn có thể nhận biết, chứ nếu bị ký sinh, thà g**t ch*t đồng đội cũng không thể để chúng quay lại thế giới thật. Nhưng còn virus, vi khuẩn, sinh vật phù du thì sao? Những vi sinh vật đó rất khó phát hiện, lại có thời gian ủ bệnh, nếu sơ suất để lọt về thế giới thực thì hậu họa thật sự khôn lường.


Đàm Nghiên từng nói, anh rất hiếm khi tiếp xúc với người ở dị giới, thường là đi thẳng đến điểm truyền tống. Anh có kinh nghiệm, tính cách cẩn thận, sẽ không trở thành người mang virus.


“Nhưng… nhiệm vụ của chúng ta là thám hiểm dị giới, lỡ sau này…”


“Vẫn có cách xử lý,” Lương Hiển nói, “sau khi về kiến nghị với tổ chức, mỗi người bước vào dị giới đều phải cách ly trước, điều tra tình hình dị giới và kiểm tra sức khỏe toàn diện. Nếu nguyên nhân tận thế ở dị giới là do virus thì tăng thời gian quan sát. Làm vậy có thể triệt để ngăn chặn sự xâm nhập của dị giới.”


“Có cách là tốt rồi.” Khâu Tề Chính thở phào.


Trước đây bọn họ luôn cho rằng, chỉ cần dị năng đủ mạnh là có thể làm được mọi thứ như Đàm Nghiên. Nếu có sức mạnh đấm thủng mặt trời, thì tận thế chả là cái đinh gì.


Nhưng thế giới này khiến bọn họ nhận ra, đôi khi có rất nhiều mối nguy không thể giải quyết bằng sức mạnh, mà còn cần kinh nghiệm và kiến thức phong phú.


Họ đi đến một miệng cống khác. Đàm Nghiên nói: “Khu vực này ít ‘người’, phải hành động thật nhanh, ra ngoài lập tức tìm một chiếc xe phù hợp.”


Không thể đi hai xe, lỡ một chiếc gặp nạn, Đàm Nghiên không thể bảo vệ cả hai.


Anh dẫn đầu nhảy lên khỏi miệng cống, cầm súng bắn thủng mấy con ký sinh đang lảng vảng gần đó. Dưới sự yểm hộ của anh, mọi người lần lượt lên mặt đất.


Thành phố B rất lớn, dù họ đã đi rất xa dưới lòng đất, nhưng chỗ này vẫn là khu vực phồn hoa, mà phồn hoa đồng nghĩa với nhiều người bị ký sinh, và khá dễ tìm xe.


Cả nhóm chạy một đoạn thì tìm được một chiếc minibus loại nhỏ, đủ chỗ cho mười người.


Sinh viên năm nhất chưa thi bằng lái, nên Đồ Tử Thạch năm ba lái xe. Cậu ta nói mình từng lái xe bọc thép lúc huấn luyện, tay lái không thành vấn đề.



Ba chữ “xe bọc thép” khiến Lương Hiển nhớ ra một chuyện, nói với Tần Lực: “Đại Lực, có thể gia cố cho chiếc xe này không? Nhẹ thôi.”


Hắn từng được Tần Lực dùng năng lực bảo vệ hai lần, biết giáp phòng hộ của Tần Lực có hai tầng, tầng ngoài rất cứng, tầng trong mềm hơn, có tính đàn hồi, chịu áp lực tốt.


Tần Lực: “Được, nhưng cửa kính thì không, sẽ cản tầm nhìn.”


Lương Hiển: “Chúng ta phối hợp. Tôi thử chế tạo vật liệu vừa trong suốt vừa bền, ông gia cố thêm.”


Nhắc đến hợp tác, đương nhiên cần đến Khâu Tề Chính. Ba người cùng nhau bắt tay gia cố chiếc xe. Trong lúc đó, Đàm Nghiên lấy súng máy ra, nhảy lên nóc xe, dựng súng lên rồi ngồi trên đó tiện bề quan sát tình hình xung quanh.


Thấy anh leo lên, nai con cũng nhảy lên theo. Đồ Tử Thạch lái xe như bay, nghe nói nhóm Lương Hiển có thể gia cố xe, cậu ta không thèm để ý va chạm, phóng nhanh 120km/h giữa thành phố. Với tốc độ như vậy, một người một hươu vẫn ngồi vững trên nóc xe, thật quá kinh người.


Đàm Nghiên thì thôi không nói, tại sao nai con mạnh quá vậy? Nó chưa được huấn luyện, mạnh sẵn ngay từ đầu. Chưa kể đến giờ vẫn chưa rõ dị năng của nó là gì, suốt ngày vênh mặt kiêu ngạo, chỉ cần không có Kiều Tri Học ở đó là ngẩng đầu ưỡn ngực, cái gì cũng không sợ, đối đầu với đám xúc tu trấn định hơn cả đám bọn họ.


“Nai con đã vướng mắc lượng tử với ai vậy, sao khỏe quá ta?” Nghiêm Vĩnh Phong khó hiểu hỏi.


Tần Lực đoán: “Chắc là với Đàm Nghiên. Anh ấy là người mạnh nhất mà.”


“Nhưng anh ấy giỏi toán cao cấp hả!” Nghiêm Vĩnh Phong phản bác.


Mấy tân binh không hiểu nội tình, chỉ biết im lặng nghe rồi phân tích tình hình từ cuộc trò chuyện.


“Ai bảo vướng mắc lượng tử chỉ xảy ra với một người?” Lương Hiển đoán, “mạnh mẽ, giỏi toán… biết đâu là kết tinh trí tuệ giữa tôi và Đàm Nghiên thì sao?”


Mọi người: “…”


Lương Hiển nói vậy… đúng là có khả năng thật. Nhưng cách hắn nói quá khó chấp nhận, thế chẳng khác nào bảo nai con là con của Đàm Nghiên với Lương Hiển?


Tống cái ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu, mọi người tập trung chuẩn bị chiến đấu.


Tần Lực đặc biệt để lại vài mắt súng, mọi người lần lượt rút súng máy của mình, chọn vị trí và bố trí xong xuôi, mỗi người phụ trách một hướng nhất định.


Đàm Nghiên chịu trách nhiệm bảo vệ phía sau và tài xế phía trước, đảm bảo Đồ Tử Thạch có thể tập trung lái xe.


Tuy không rõ cấu trúc thành phố ở thế giới này, nhưng may là trong xe có định vị GPS. Lương Hiển ngồi ghế phụ mở định vị, giúp Đồ Tử Thạch chỉ đường.


Lương Hiển nói: “Chạy về hướng đường cao tốc, ở đó có thể lên cao tốc. Phải chạy nhanh, lũ quái vật lái xe đuổi theo mới có thể tấn công. Tôi không tin xúc tu của chúng có thể vươn xa mấy chục mét.”


Dựa vào trận chiến trước đó, xúc tu dài nhất cũng chỉ năm sáu mét, với góc độ quái vật thì tầm đánh ấy đã là rất xa. Nhất là khi chúng có thể vừa dùng hai chân chạy vừa tấn công bằng xúc tu, còn không bị vũ khí lạnh ảnh hưởng, đối với người bình thường đúng là vô cùng đáng sợ.


Các thành viên đội dị năng là những chiến sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt. Có thể họ chưa quá dày dặn, nhưng ai nấy đều sở hữu thể lực vượt trội cùng lòng can đảm không sợ trời không sợ đất của tuổi trẻ.



“Đừng bắn vội, số lượng quái vật quá đông, không thể lãng phí đạn được. Chừng nào chúng chưa tiếp cận xe, đừng nổ súng,” Đồ Tử Thạch bình tĩnh nói, “Với cả đây là khu đô thị, giới hạn tốc độ là 40, lái nhanh quá là vi phạm quy định đấy.”


Nói xong, cậu ta nhếch môi, đột ngột rẽ xe lao thẳng về phía một tòa nhà lớn.


Đám xe đuổi theo cũng đồng loạt lao về phía tòa nhà. Lương Hiển ngồi ghế trước thấy tòa nhà ngày một gần, âm thầm tính toán độ bền của lớp phòng hộ mình và Tần Lực gia cố cho xe, rồi lặng lẽ thắt dây an toàn.


Đồ Tử Thạch không rời mắt khỏi tòa nhà phía trước, đến lúc sắp đâm vào liền xoay mạnh vô lăng, lao vút qua khe hẹp giữa xe truy đuổi phía trước và tòa nhà. Cú bẻ lái đó khiến cả đám trong xe nghiêng hẳn về một bên, suýt cầm không nổi súng.


Mọi người còn chưa kịp mắng chửi, phía sau bỗng vang lên một tiếng “RẦM” cực lớn. Mấy chục chiếc xe đâm liên hoàn vào tòa nhà, tạo thành một vụ tai nạn dây chuyền, thậm chí chặn kín luôn đường phía sau.


“Đệch… làm đẹp lắm!” Câu chửi suýt bật ra biến thành lời khen.


Lương Hiển thắt dây an toàn khâm phục: “Lái minibus mà drift được, kỹ thuật đúng là đỉnh cao.”


“Chuyện nhỏ ấy mà, cho tôi xe tăng tôi cũng drift được!” Đồ Tử Thạch đắc ý.


Từ khi đến thế giới này, cậu ta toàn được bảo vệ, chưa giết nổi con quái nào. Cuối cùng cũng dựa vào kỹ thuật lái xe của mình mà xử được một đống quái, lòng tự tôn bị dìm sâu dưới đáy của thanh niên trẻ tuổi mới ngoi lên được chút ít.


Đồ Tử Thạch lặp lại chiêu cũ, chơi đua xe mạo hiểm giữa khu đô thị, chẳng mấy chốc đã gây ra hơn chục vụ tai nạn liên hoàn, liên lụy hàng trăm chiếc xe. Con đường cậu ta đi qua toàn là xe hỏng nằm la liệt, khiến đám quái muốn đuổi theo cũng khó mà bám kịp.


Về phần xe phía trước, Đồ Tử Thạch càng không ngại. Xe đã được gia cố, cứ thế tông thẳng, thách chiếc nào đọ nổi.


Xe chạy hơn nửa tiếng, tiêu diệt hơn trăm con quái, mà đội chưa bắn một viên đạn nào là nhờ kỹ thuật lái xe như pháo hạm của Đồ Tử Thạch.


“Không tồi.” Trên nóc xe truyền đến giọng của Đàm Nghiên.


“Be be~” Còn có cả tiếng nai con. Người mà ba khen thì nó cũng phải khen.


Đồ Tử Thạch: “…Cảm ơn.”


Được nai khen có hơi xấu hổ, nhưng cậu ta nhận được sự công nhận của Đàm Nghiên nè.


Niềm vui đó khiến kỹ năng lái xe của Đồ Tử Thạch tăng thêm một bậc. Lũ quái phía sau không tiếp cận được, chỉ khổ cho mấy hành khách ngồi sau, bị xóc đến say xe.


“Cục đá, kỹ thuật của ông đúng là tốt thật,” Phong Võ khó khăn nói, “nhưng tụi này… bị lắc đến mức bóp không nổi cò súng.”


“Ráng ngồi vững đi, sinh viên năm nhất còn ngồi vững thế kia kìa, có khó khăn thì phải vượt qua.”


Đang nói, Đồ Tử Thạch đột nhiên tông nghiêng vào một chiếc xe bên cạnh, hất nó lật nghiêng. Trong xe đó có một con quái đang há mồm về phía họ, Đồ Tử Thạch không muốn thấy cái đám xúc tu ghê tởm tí nào.


Lại bị hất một cú nữa, Phong Võ bất đắc dĩ nói: “Lương Hiển có thắt dây an toàn! Tụi tôi ngồi sau làm gì có dây an toàn!”



“Thế thì nhìn nai con với Đàm Nghiên kìa, người ta ngồi trên nóc xe còn chẳng than vãn gì!”


Phong Võ nín họng. Dù sao thì bọn họ đúng là một đám rác rưởi còn chẳng bằng một con nai.


Cằn nhằn thì cứ cằn nhằn, nhưng phải công nhận kỹ thuật lái xe thần sầu của Đồ Tử Thạch thật sự giúp họ tiết kiệm không ít đạn dược. Quan trọng hơn là cậu ta cắt đuôi được phần lớn quái vật, ít nhất sẽ không phải rơi vào cảnh bị xúc tu vây kín nữa.


Đồ Tử Thạch lái xe theo chỉ dẫn của Lương Hiển, phóng như bay về phía đường cao tốc nội thành. Đến đoạn rẽ lên đường cao tốc, cậu ta bỗng xoay vô-lăng ngoặt sang hướng khác, rẽ vào một con đường khác nằm dưới đường cao tốc. Tuy hơi vòng vèo, nhưng chỉ cần đi thêm vài cây số nữa là cũng lên được đường cao tốc.


“Sao không đi theo lộ trình?” Lương Hiển hỏi.


“Không biết nữa.” Đồ Tử Thạch lắc đầu, “Đang định rẽ lên đường thì bỗng thấy lạnh sống lưng, có một giọng nói vang lên trong đầu bảo tôi đừng lên, tay tôi tự động đánh lái luôn.”


Sống chết trong gang tấc, đôi khi trực giác quan trọng hơn kinh nghiệm.


Lương Hiển không nói gì thêm, tập trung nhìn bản đồ. Từ lúc đổi đường, số lượng xe đuổi theo phía sau ngày càng ít.


Lúc chạy dưới đường cao tốc, người trong xe nghe thấy tiếng súng bắn trên nóc, tiếp đó là một cái xúc tu rơi phịch xuống nóc xe.


“Trên cao tốc kẹt xe vài trăm mét, chật như nêm cối. Chúng thấy chúng ta không lên đường, đang chuẩn bị nhảy xuống tấn công.” Giọng lạnh nhạt của Đàm Nghiên vọng xuống từ trên nóc, “Mọi người đừng lo, bọn này để tôi xử lý.”


Ai nấy đều rùng mình. Nếu lúc nãy họ rẽ lên cao tốc, e là giờ đã bị vây kín rồi. Kỹ thuật lái xe của Đồ Tử Thạch giỏi đến mấy cũng không thể tông vỡ mấy trăm chiếc xe mà chạy thoát.


May là trực giác tài xế đủ nhạy.


Lương Hiển híp mắt nhìn Đồ Tử Thạch.


Đi thêm một đoạn, sắp tới đoạn lên đường cao tốc, Đồ Tử Thạch lại rẽ hướng, chọn đi đường quốc lộ gồ ghề hơn, nhiều giao lộ hơn.


“Lại cảm thấy gì nữa à?” Lương Hiển hỏi.


Đồ Tử Thạch gật đầu, “Ừ. Nãy tự nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh trạm thu phí trên cao tốc bị xúc tu bám kín, chờ tụi mình đi qua. Tôi không biết vì sao lại có hình ảnh đó, nhưng nghĩ lại thì trạm thu phí đúng là nơi dễ bị phục kích nhất, chi bằng đi quốc lộ. Có nhiều ngã rẽ, dễ đổi hướng, sẽ an toàn hơn.”


Lương Hiển nói: “Nếu lát nữa anh thấy đau đầu thì để tôi lái, anh chỉ đường.”


Đồ Tử Thạch: “Đau đầu? Sao lại đau đầu? Tôi đâu có tiền sử bệnh.” 


“Về sau sẽ có,” Lương Hiển nghiêm túc nói, “Tôi nghi anh đã thức tỉnh dị năng, và năng lực này rất đặc biệt.”


Cả xe sửng sốt, đặc biệt là hai tân binh cùng vào “lỗ hổng” với Đồ Tử Thạch.


“Chẳng lẽ…” Nhớ lại hai lần cảm ứng lúc nãy, Đồ Tử Thạch trợn tròn mắt.


Lương Hiển gật đầu: “Khả năng cao là năng lực tiên đoán, thứ mà chúng ta đang cần nhất để tránh né nguy hiểm.”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 58
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...