Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 57
Cô bé đi tới trước mặt họ, im lặng không nói gì, lặng lẽ quan sát một lúc rồi ôm con búp bê quay người bước đi.
Mọi người không ai hành động, đồng loạt quay sang nhìn Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên thở dài một tiếng, chậm rãi đi theo sau cô bé đang bước đi không nhanh.
Lương Hiển biết Đàm Nghiên mềm lòng. Rõ ràng họ có thể không để ý đến cô bé này. Đây không phải thế giới của họ, họ không thể mang cô bé đi được. Hơn nữa, sự xuất hiện của đứa bé quá kỳ lạ, ở một thế giới thế này, trong cống ngầm nồng nặc mùi xác thối, cô bé làm sao sống sót được?
Dù có bao nhiêu nghi vấn, Đàm Nghiên có lẽ vẫn hy vọng thế giới này còn có căn cứ loài người, mong có thể đưa cô bé đến nơi an toàn.
Họ đi theo cô bé chừng nửa tiếng, thấy cô bé lần mò bên vách ống cống rồi tìm ra một khe nứt chỉ đủ cho một người chui lọt. Khe nứt này khá thô ráp, như thể có ai đó cố tình đào ra để cô bé có thể vào được cống ngầm.
Cô bé đi trong khe nứt rất thoải mái, nhưng mấy người đàn ông khó khăn vô cùng. May mà vách không dính đầy “thịt nhão” không rõ nguồn gốc, rất sạch sẽ. Lần đầu tiên mọi người cảm thấy mùi bụi đất dễ chịu đến thế, đi trong này, cảm giác như cả người cũng sạch hơn.
Đi thêm một đoạn trong khe hẹp, họ bước vào một tầng hầm, kiểu tầng hầm cho thuê khá phổ biến ở thành phố B, môi trường không tốt lắm nhưng rẻ.
Cả đội lần lượt vào trong, cô bé dùng hết sức đẩy chiếc tủ quần áo đơn sơ chắn ngay cửa khe.
Tầng hầm hơi tối, được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc cũng đầy đủ. Môi trường như thế này giúp thần kinh vốn đang căng như dây đàn vì mấy thứ trơn nhớp của A Tam dịu lại đôi chút. Anh ta lau mồ hôi trên trán, thở phào nói: “Ở đây chắc không có mấy thứ dính dính đó đâu ha…”
Ai cũng có điểm yếu, xem ra A Tam không chịu nổi xúc tu với chất nhầy.
Chín người chen chúc trong tầng hầm có hơi chật, nhưng ít ra vẫn hơn dưới cống. Nơi này giống “nhà” hơn, làm người ta thấy dễ thở.
Tầng hầm tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi: bếp, toilet, phòng khách, phòng ngủ. Cửa phòng ngủ đóng kín, không biết bên trong có ai không.
“Trong tủ toàn là quần áo phụ nữ, cả người lớn lẫn trẻ con,” Nghiêm Vĩnh Phong nói, “có vẻ là hai mẹ con sống cùng nhau.”
Quả nhiên vừa dứt lời, cô bé chạy đến gõ cửa phòng ngủ, gọi: “Mẹ ơi, con đưa mấy chú về rồi!”
“Ừ, con tiếp khách đi, tiếp đãi đàng hoàng như mẹ dạy con nha. Mẹ đang trang điểm, lát nữa ra.”
Trong phòng vọng ra giọng phụ nữ, không ngọt ngào, nghe gọn gàng dứt khoát.
Từ “tiếp đãi” khiến cả đội lập tức cảnh giác, không biết sắp xảy ra chuyện gì vượt khỏi sức tưởng tượng của con người.
Thế nhưng, cô bé chỉ lôi ra từ sau tủ một thùng mì gói, lấy thêm chín chai nước khoáng, từ tốn bày lên trước mặt mọi người. Với sức cô bé thì làm việc này rất vất vả, nhưng không ai dám giúp, sợ cô bé dễ thương kiên cường này, vừa mở miệng liền biến thành một cái miệng sâu không đáy.
Sau khi bày thức ăn và nước xong, cô bé kéo một chiếc ghế con, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nếu thân thể sạch sẽ hơn một chút, cô sẽ là kiểu bé gái búp bê đáng yêu, ngoan ngoãn được yêu thích nhất hiện nay.
Thức ăn quá bình thường khiến mọi người yên tâm phần nào. Nếu cô bé mang ra một đĩa trái cây tươi thì mới đáng ngờ. Thực phẩm tiện lợi như mì gói, nước khoáng là thứ đồ dự trữ khi tận thế, để được lâu, dễ mang, dễ ăn, đủ no.
Kiều Tri Học liếc nhìn ngày sản xuất: tháng 4/2018. Trên bàn có một cuốn lịch điện tử vẫn còn hoạt động, hiển thị hôm nay là 9 tháng 11/2018. Nếu lịch là chính xác, tính theo hạn sử dụng 180 ngày của mì ăn liền thì đã quá hạn. Nước khoáng cũng từ tháng 4, nhưng hạn dùng là 12 tháng nên vẫn còn dùng được.
Đồ quá hạn lại khiến người ta thấy yên tâm. Trong tình cảnh này, có lẽ nhà máy đã ngừng sản xuất, siêu thị dần dần cũng chỉ còn lại hàng hết hạn.
“Tháng 4 vẫn còn sản xuất… chứng tỏ tận thế bắt đầu chưa lâu.” Lương Hiển nói.
Hắn không nói thêm một câu: đã bảy tháng trôi qua, chắc là còn người sống sót.
Cô bé là người sống sót thì không cần nghi ngờ nữa, nhưng người phụ nữ trong phòng đang làm gì? Tại sao phải trang điểm? Điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Họ biết rõ, cho dù mọi thứ có vẻ bình thường đến đâu cũng không được dễ dàng tin tưởng. Không ai muốn lại bị xúc tu trát đầy chất nhầy vô mặt nữa.
Nghiêm Vĩnh Phong lợi dụng cặp mắt tốt đảo quanh căn phòng, phát hiện một cuốn nhật ký nằm cạnh tủ áo mà cô bé vừa đẩy qua, liền bước tới nhặt lên.
Đây là loại nhật ký có khóa, giờ khóa đã hỏng, vỏ ngoài mở ra để lộ bên trong toàn là những mảnh giấy bị xé vụn. Nghiêm Vĩnh Phong dàn ra bàn trà, xem đi xem lại bốn phía, sắc mặt thay đổi.
“Viết gì vậy?” Đàm Nghiên hỏi.
“Để tôi đọc theo thứ tự.” Nghiêm Vĩnh Phong liếc nhìn cô bé, rồi từ tốn bắt đầu đọc nhật ký:
“Ngày 19 tháng 3 năm 2018, cô giáo đăng bảng điểm kiểm tra đầu năm vào nhóm phụ huynh, Tiểu Điềm đứng nhất lớp, tôi mừng lắm, dẫn con đi ăn McDonald’s. Con gái tôi thật xuất sắc, tôi yêu con bé vô cùng.
Ngày 20 tháng 3 năm 2018, dậy sớm như thường lệ hôn con gái thơm ngát một cái rồi đưa đi học, thì gặp gã đàn ông khốn nạn đó. Gã muốn quyền nuôi con, nói tôi là phụ nữ nuôi con sống dưới tầng hầm quá cực khổ, con gái theo gã sẽ sống sung túc hơn. Tôi không đồng ý. Nghe nói gã sắp tái hôn, có mẹ kế rồi sẽ có cha dượng, tôi phải tự mình mang đến cho con cuộc sống tốt nhất.
Ngày 24 tháng 3 năm 2018, tăng ca. Con gái ở nhà một mình, dù biết con ngoan sẽ không chạy lung tung, nhưng tôi vẫn lo. Quản lý sàm sỡ tôi, rất kinh tởm, nhưng lão nói chỉ cần tôi đồng ý sẽ được thăng chức tăng lương, công ty còn thuê cho tôi một căn hộ nhỏ sáng sủa tiện nghi để con gái sống thoải mái hơn. Tôi không biết phải làm sao.
Ngày 27 tháng 3 năm 2018, quản lý đưa tôi một thẻ phòng, nói không cần qua đêm, buổi trưa là được rồi. Người lão hôi rình, tôi về nhà phải tắm đến mấy lần mới dám ôm lấy Tiểu Điềm thơm ngát.
Ngày 28 tháng 3 năm 2018, tâm trạng tệ, Tiểu Điềm có lớp học đàn. Đợi con tan học, tôi ghé quán bar uống hai ly. Cocktail màu trắng, mùi vị lạ lắm, nhưng uống xong thì thấy rất sảng khoái.”
Tới đây, nhật ký vẫn còn bình thường, là những dòng ghi chép về cuộc sống nuôi con khó khăn của một bà mẹ đơn thân. Nhưng khi quán bar xuất hiện, mọi người bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Nghiêm Vĩnh Phong thở ra một hơi, tiếp tục đọc:
“Ngày 29 tháng 3 năm 2018, chuyện gì vậy? Tôi không thấy ghét quản lý nữa, thậm chí còn thấy lão có mùi thơm? Tôi bị điên rồi hả? Lão toàn mùi mồ hôi với thuốc lá, người thơm nhất là Tiểu Điềm, con bé thơm lắm, tay mềm mại. Hôm nay tôi không nhịn được cắn tay con một cái, cắn chảy máu. Trước đây chúng tôi hay chơi trò cắn nhẹ hôn nhẹ, nhưng hôm nay tôi cắn mạnh quá, Tiểu Điềm giận, cả ngày không nói chuyện với tôi. Con gái tôi sao mà đáng yêu thế nhỉ.”
Nghe tới đây, ai nấy không nhịn được mà rùng mình. Họ nhìn cô bé, quả thật rất ngoan, nhưng mẹ mình bị đọc nhật ký, khuôn mặt cô bé không hề biến sắc. Chính cái ngoan lúc này khiến người ta thấy rợn tóc gáy.
“Ngày 30 tháng 3 năm 2018… Chuyện gì vậy! Tôi đã làm gì! Tôi đã làm gì! Tôi đã làm gì!!”
Nghiêm Vĩnh Phong nhặt những mảnh giấy ghi câu đó ra cho mọi người xem. Nét chữ lộn xộn, thể hiện tâm trạng cực kỳ hoảng loạn, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến người viết không thể chấp nhận nổi.
“Ngày 2 tháng 4 năm 2018, quản lý không đi làm. Bữa trưa mọi người đoán chắc hôm Cá tháng Tư bị ai chơi khăm, giờ không dám tới. Tôi không ăn trưa, không thấy đói. Món sườn hôm nay dở quá, nấu chín mất rồi. Tôi thích ăn sống hơn. Tối ghé siêu thị vơ vét đồ, mua thật nhiều đồ ăn vặt, nước và thịt. Thịt sống vẫn ngon hơn. Tối như thường lệ ôm Tiểu Điềm ngủ. Con bé thơm lắm, thơm lắm.
Ngày 3 tháng 4 năm 2018, Tiểu Điềm thơm lắm.
Ngày 4 tháng 4 năm 2018, Tiểu Điềm thơm lắm.”
Từ ngày 4 đến ngày 10 tháng 4, nhật ký chỉ còn duy nhất một câu: “Tiểu Điềm thơm lắm.” Không còn gì khác.
Mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cô bé vẫn còn sống, cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt.
“Ngày 11 tháng 4 năm 2018, trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói, nó bảo muốn ăn loại thịt non tươi ngon nhất, kêu tôi dâng lên. Tôi không thể từ chối giọng nói đó. Còn gì thơm hơn Tiểu Điềm nữa? Tôi khoét tường, tạo ra một khe hở để Tiểu Điềm trốn vào. Đồng loại đến, hỏi con gái tôi đâu, tôi nói đã ăn rồi. Thơm thế ai mà kìm nổi? Bọn họ tin.
Ngày 12 tháng 4 năm 2018, lại đi siêu thị. Giờ không cần trả tiền nữa. Tôi khỏe lắm, vác được thật nhiều đồ ăn, chắc đủ cho Tiểu Điềm dùng.
Ngày 13 tháng 4 năm 2018, Tiểu Điềm không thể đến trường nữa. Nhưng nếu cứ ở mãi trong nhà với tôi, con bé thơm quá, tôi chịu không nổi. Tôi đục tường thêm một đoạn, dẫn đến cống ngầm, ở đó cực kỳ hôi, đồng loại chúng tôi không thích, sẽ không phát hiện ra Tiểu Điềm.
Ngày 14 tháng 4 năm 2018, Tiểu Điềm vừa bẩn vừa hôi. Tôi không cho con tắm. Tắm xong là lại thơm ngát. Hôi một chút cũng tốt.
Ngày 17 tháng 4 năm 2018, Tiểu Điềm…”
“Nhật ký chỉ đến đây.” Nghiêm Vĩnh Phong nói, “Chuyện đã xảy ra với người mẹ, chúng ta đều đã rõ. Cô ấy bị ký sinh tại quán bar, vẫn giữ được ý thức con người, luôn cố bảo vệ con gái mình. Chỉ là câu cuối cùng tôi không hiểu. Tiểu Điềm rốt cuộc đã làm gì? Cô ấy không viết tiếp, mà còn xé nát nhật ký.”
“Người bị ký sinh vẫn có ý thức con người sao?” Đồ Tử Thạch vô thức siết chặt nắm tay. “Vậy những thứ chúng ta giết là người hay quái vật? Lúc đó bọn họ nghĩ gì?”
“Đừng nghĩ nữa.” Đàm Nghiên nói, “Nghĩ nhiều vô ích. Dù họ còn ý thức con người, thì họ cũng đã là những kẻ ăn thịt người và giết người.”
Anh nói đúng. Đám quái vật trong quán bar rõ ràng chẳng còn là người, không thể nào biện hộ bằng lý do “vô tình tổn hại người thường”.
Nhưng cô bé kia…
Mọi người đang trầm ngâm thì cửa phòng ngủ mở ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở bước ra. Cô ta không thể gọi là xinh đẹp, nhưng thuộc kiểu ưa nhìn, gọn gàng. Dáng người gầy, trông rất sắc sảo.
“Đông người vậy à?” Vừa thấy bọn họ, cô kinh ngạc thốt lên, “Bảo sao nãy giờ mẹ đã ngửi thấy mùi thơm ơi là thơm trong phòng, cứ tưởng là con vừa tắm xong. Tiểu Điềm ngoan, nhớ nghe lời mẹ, không được tắm đấy nhé.”
Thấy người mẹ quen thuộc, Tiểu Điềm nói câu đầu tiên: “Vâng, mẹ ơi, con ngoan mà.”
Cô bé ôm chầm lấy eo người phụ nữ, dụi mặt vào người mẹ, khuôn mặt hạnh phúc.
Người phụ nữ bế cô bé lên, hôn một cái lên má con gái rồi đặt xuống, sau đó cắn mạnh đầu lưỡi mình: “Không được không được, mặt Tiểu Điềm mềm quá, khi chưa ăn no mẹ không thể hôn con được, lỡ cắn con thì sao.”
“Ăn no” rõ ràng là chỉ đám người họ.
Chỉ có một con quái vật, trông như người bình thường, dù có phần quái dị nhưng cả nhóm không thấy sợ.
“Cô còn nhớ mình từng là con người sao? Vẫn còn yêu con gái?” Đồ Tử Thạch hỏi.
Vừa hỏi xong, Đàm Nghiên kéo tay cậu ta một cái, không cho tiếp tục. Càng đào sâu, sự thật càng đen tối, đối với người yếu đuối sẽ là đòn tâm lý nặng nề. Nhưng Đồ Tử Thạch muốn biết. Cậu ta muốn hiểu rõ tận cùng mức tàn khốc của thế giới “lỗ hổng” này.
“Chuyện trước kia nhớ không nhiều.” Người phụ nữ nói chuyện như người bình thường. “Giờ trong đầu chủ yếu là giọng của Nữ hoàng. Hôm nay có mệnh lệnh, nói trong thành phố xuất hiện chín miếng thịt sống tươi khỏe mạnh, mùi thơm ngậy, Nữ hoàng muốn ăn tim tươi khỏe mạnh nhất, phần còn lại chia cho mọi người. Ồ, 1, 2, 3… 9, các người đúng chín người nè?”
“Cô đếm nhầm rồi, chúng tôi mười người lận.” Lương Hiển thử thăm dò, chỉ vào nai con: “Còn cậu ấy nữa mà, không phải nhóm Nữ hoàng nhắm đến.”
“Thằng bé đó vô dụng.” Người phụ nữ chẳng thèm liếc lấy một cái. “Không ăn được, cũng không dùng làm vật chứa được, đưa vào là hỏng.”
Cô ta không giấu diếm thông tin, như thể chỉ số thông minh thấp tè, hành động đơn giản, mục tiêu rõ ràng. Chỉ khi đối mặt với con gái thì mới ra dáng người một chút, còn lại hoàn toàn là quái vật.
“Con gái mẹ giỏi quá!” Người phụ nữ ôm Tiểu Điềm thật chặt. “Không hổ là con gái mẹ, từ nhỏ đã đứng nhất lớp. Mấy ngày nay mẹ ăn no toàn nhờ con đấy. Giờ thịt sống càng ngày càng hiếm, mọi người toàn phải ăn đồ đông lạnh, nếu không có con thì mẹ cũng phải gặm thịt đông lạnh rồi.”
Câu nói ấy khiến mọi người không thể chịu nổi. Ban đầu còn có chút cảm động, dù thành quái vật nhưng vẫn còn yêu con. Nhưng giờ thì sao? Cô ta dùng con gái mình để làm gì?
Dụ dỗ người sống sót từ cống ngầm đến đây, cho họ ăn thức ăn quá hạn nhưng có vẻ an toàn, rồi biến họ thành đồ ăn.
Con bé này mới mười tuổi, vậy mà bị mẹ mình lợi dụng để làm chuyện như thế?
Tiểu Điềm ôm mẹ, khuôn mặt thoả mãn: “Chỉ cần mẹ ăn no là được. Con là đứa con ngoan của mẹ.”
Cả đội dị năng lạnh người.
Đàm Nghiên lặng lẽ nhắm mắt, nét mặt đau buồn xen lẫn một chút buông xuôi. Đứa bé này không thể cứu nổi.
Dù còn có căn cứ người sống sót đi chăng nữa, thì cô bé cũng không còn là một “con người” hoàn chỉnh.
“Đi thôi.” Đàm Nghiên đứng dậy nói, “Chúng ta đi tìm điểm truyền tống, đừng nán lại thế giới này nữa.”
Mọi người đều đồng tình. Không ai muốn nghe thêm chuyện đau lòng.
“Không được đi! Bọn mày là thịt của tao!” người phụ nữ gào lên the thé, “Tao không muốn chia phần với kẻ khác! Tao muốn ăn hết tay chân bọn mày, rồi giao phần còn sống cho Nữ hoàng!”
Đàm Nghiên lướt người một cái đã xuất hiện trước mặt cô ta, giơ tay bịt chặt miệng, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì ra tay thử xem.”
Người phụ nữ trợn tròn mắt, muốn phun ra xúc tu, nhưng không rõ Đàm Nghiên dùng cách gì mà bịt chặt miệng cô ta, khuôn mặt không thể nứt toác ra. Mặt cô ta đỏ bừng, tròng mắt gần như lồi khỏi hốc.
Tiểu Điềm thì dùng đôi tay nhỏ ra sức đấm Đàm Nghiên, vừa khóc vừa hét: “Không cho chú làm mẹ cháu bị thương!”
Đàm Nghiên không thể nói “Đây đã không còn là mẹ cháu nữa”. Dù biến thành quái vật, người phụ nữ vẫn cố gắng kiềm chế bản năng, ra sức bảo vệ con gái giữa một thành phố ma quỷ.
Nhưng kiểu bảo vệ này có thật là tình yêu không?
“Câm miệng lại.” Đàm Nghiên buông tay, nhưng miệng người phụ nữ vẫn không thể mở ra.
“Đi thôi.” Anh nói, “Bọn chúng không thể rời khỏi cơ thể ký sinh, chỉ có thể tấn công bằng miệng. Tôi đã dùng lá chắn phong kín đầu cô ta lại, không thể tấn công cũng không dám thoát xác.”
Người phụ nữ lăn lộn dữ dội dưới đất, Tiểu Điềm ôm lấy cô ta khóc nức nở. Cả nhóm chỉ im lặng đẩy tủ ra, chui trở lại từ khe nứt dẫn xuống cống ngầm, để lại hai mẹ con ở thế giới của riêng họ.
Đồ Tử Thạch đi lặng lẽ sau lưng Đàm Nghiên. Phía sau truyền tới tiếng nước nhỏ giọt, và tiếng cậu ta thì thào: “Thế giới của bọn mình… nếu ‘lỗ hổng’ cứ lan rộng mãi, liệu có sẽ biến thành thế này không? Loài người rốt cuộc sẽ biến thành cái gì?”
“Không biết.” Đàm Nghiên đáp hờ hững, “Nhưng mọi việc chúng ta đang làm, đều là để thế giới thực không đi đến bước đường này.”
“Ừ.” Đồ Tử Thạch vội lau nước mắt, cố nén lại nỗi chua xót nghẹn ngào trong lòng.
Cậu ta không muốn quên chuyện này.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 57
10.0/10 từ 24 lượt.
