Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 56


“Cống thoát nước ở đâu?” Lương Hiển nhìn sang A Tam.


A Tam xác định phương hướng một chút, chỉ về phía quán bar: “Bên lề đường phía trước có một cái, nhưng tôi nghĩ mấy người sẽ không muốn đi lối đó đâu. Phía sau quán bar cũng có một cái. Có lẽ sẽ dễ đi hơn chút…”



Nghiêm Vĩnh Phong muốn khóc. Họ vừa thoát ra khỏi quán bar, giờ lại phải quay lại.


“Đừng lo.” Đàm Nghiên lấy ra một quả lựu đạn từ ba lô, “Dùng cái này là được.”


“Một quả không đủ đâu nhỉ?” Đồ Tử Thạch hỏi, “Với lại kết giới của cậu có chịu được sức ép từ thuốc nổ không?”


Cậu ta nói rất có lý, nhưng dứt lời liền thấy mấy thành viên kỳ cựu đều nhìn mình bằng ánh mắt “Anh bị đần à?”


Không trách Đồ Tử Thạch được, vì cậu ta chưa từng chứng kiến cảnh Đàm Nghiên dùng một khẩu súng hạ gục thương long, kết giới chịu được gió giật tốc độ 1670 km/h, tương đương sức ép của một vụ nổ hạt nhân. Một quả lựu đạn tí tẹo, một quán bar tí tẹo, hừm… hài ghê.


Cảm thấy mấy người trong đội biết nội tình cô lập người mới, ba tân binh cũng rất nỗ lực bắt kịp. Là lớp trưởng có tầm nhìn toàn cục, Khâu Tề Chính nói: “Đàm Nghiên rất mạnh.”


Điều này thì ba người Đồ Tử Thạch đã cảm nhận được, chỉ là họ vẫn chưa thật sự nhận ra mức độ khủng khiếp của sức mạnh ấy.


Xung quanh toàn là xúc tu, đã chặn hết ánh sáng, Lương Hiển định lấy đèn pin ra, bị Đàm Nghiên giơ tay ngăn lại: “Không cần.”


Dù là trong bóng tối, anh vẫn nhìn rất rõ.


Đàm Nghiên rút ra một khẩu súng ngắn, mở một khe nhỏ vừa đủ một người ra vào trên lớp kết giới. Khe vừa mở ra, lập tức có vài xúc tu lách vào, Đàm Nghiên bình tĩnh giơ súng bóp cò.


“Ầm!” Một tiếng nổ dữ dội vang lên, như có quả bom phát nổ trong đám xúc tu, vài chiếc bị cắt lìa nằm trên đất, co giật mấy cái rồi nằm im.


Đồ Tử Thạch, Phong Võ, Hải Lập Nhân: “…”


Cả ba đồng loạt dụi mắt. Vừa rồi họ thấy rõ ràng là một khẩu súng ngắn mà, nhưng uy lực này khác gì pháo cối!


Khâu Tề Chính vỗ vai Hải Lập Nhân một cái, cực kỳ cảm thông.


Khi xưa Đàm Nghiên triệu hồi một con cá voi khổng lồ, phản ứng của cậu cũng giống hệt như vậy.


Mùi thuốc súng nồng nặc khiến bọn quái vật có khứu giác nhạy cảm tạm thời không dám đến gần. Đàm Nghiên bước ra khỏi lồng bảo vệ. Anh vừa bước ra, cửa lập tức khép lại.


Tiếp theo là vài tiếng nổ “đoàng đoàng đoàng” liên tục, lớp màng chấn động mấy lần, đám xúc tu bên ngoài cũng rớt xuống không ít.



Rồi một nửa kết giới mở ra, giọng Đàm Nghiên vang lên: “Ra được rồi.”


Mọi người lần lượt bước ra, thấy tường quán bar cháy xém đen thui, bàn ghế chẳng biết bay đi đâu. Cửa kính vỡ tan, dưới đất đầy xác khô queo, vài chiếc xúc tu rải rác thoi thóp co giật.


Theo phân tích của Lương Hiển, do quái vật có khứu giác quá nhạy, nên dù cửa kính vỡ tung cũng không có xúc tu nào dám thò vào. Vì trong quán toàn mùi thuốc súng.


A Tam và Tần Lực đi đầu, Lương Hiển ở giữa, Đàm Nghiên bọc hậu, nai con sát cánh bên anh. Đồ Tử Thạch không nhịn được quay đầu nhìn, thấy một người một hươu đứng quay lưng lại với cửa sổ đầy xúc tu đang ngo ngoe bên ngoài, nét mặt ung dung không thèm liếc lấy một cái.


“Ở đây!” A Tam mở nắp cống phía sau hẻm quán bar, khu vực này không có quái vật, dường như tất cả đều kéo về phía trước. Có lẽ chúng nghĩ đội dị năng không thể xuyên qua được quán bar, nên đã dàn trận sẵn ngoài đó.


Đàm Nghiên nghiêm túc lắng nghe một lúc, xác nhận không có sinh vật lạ, cả nhóm lần lượt chui xuống.


“Thối chết mất!” Nghiêm Vĩnh Phong bịt mũi đi trong đường cống.


Cống ngầm ở thành phố B không nhỏ, từng có tin tức về việc người vô gia cư sống lâu năm trong đó. Do thành phố B ở miền Bắc, mưa ít, nên nếu không phải mùa mưa, cống thường khô ráo, môi trường cũng tạm ổn.


Tiếc rằng họ chọn đúng cống sau quán bar, thường xuyên có người đổ cơm thừa thức ăn vào đây, tích tụ năm này qua năm khác, thối không chịu nổi.


“Mùi này không đúng…” Đàm Nghiên nhíu mày, lắc đầu, “Đồ ăn thiu không có mùi kiểu này, mùi này giống như…”


Ai nấy đều cảm thấy khó chịu, ngay cả nai con cũng liên tục rũ lông, cực kỳ ghét cái mùi này.


“Chịu khó đi.” Đàm Nghiên nói, “Trên người có mùi hôi là chuyện tốt, có thể che giấu mùi cơ thể chúng ta. Mấy con quái này đánh hơi giỏi, có mùi nặng sẽ dễ ẩn nấp hơn.”


“Nhưng cái mùi này là…” Nghiêm Vĩnh Phong há miệng, không nói tiếp được.


A Tam hỏi: “Mùi gì cơ? Cậu thấy gì rồi?”


“Cậu đừng hỏi thì hơn.” Đàm Nghiên khuyên. Anh đã đoán được nguồn gốc mùi hôi.


“Ừ, đừng hỏi.” Nghiêm Vĩnh Phong nhìn thẳng phía trước, tập trung cao độ, chỉ sợ lại nhìn thấy thứ gì trong góc tối.


“Ọe…” Đồ Tử Thạch nôn khan hai tiếng.


Đàm Nghiên liếc cậu ta một cái, không nói gì, dẫn mọi người đi tiếp.


“Anh đoán ra rồi.” Lương Hiển nói.


Thông minh đôi khi rất phiền, từ lúc Đàm Nghiên nói mùi này không đúng, hắn đã kết hợp hoàn cảnh của thế giới này và đoán ra được nguồn gốc của mùi hôi, chỉ là không nói ra thôi. Nhưng giờ Nghiêm Vĩnh Phong đã thấy, tân binh cũng đoán được, giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.


“Là thức ăn thừa do bọn quái vật ăn dở, bị nước mưa rửa trôi, trộn lẫn vào nhau, thành một thứ như thịt xay nhuyễn, dính nhơm nhớp trên thành cống. Xung quanh và dưới chân chúng ta toàn là nó. Mọi người cố đi vững, đừng chạm vào vách cống.” Đồ Tử Thạch nói.



“Đừng nói nữa!” A Tam nổi đóa. Từ lúc bước vào thế giới này và nhìn thấy mấy cái xúc tu, tâm trạng của anh ta cực kỳ căng thẳng.


A Tam là người trưởng thành từ chiến đấu thực tế, chỉ sau Đàm Nghiên về mặt ổn định trong nhóm. Tuy bị Đàm Nghiên làm lu mờ ánh hào quang của lính kỳ cựu, nhưng bất kể hoàn cảnh ra sao, anh ta luôn giữ được bình tĩnh.


Chỉ là… thế giới này hình như là điểm yếu của A Tam, mấy lần buột miệng chửi thề, thoạt nhìn rất thiếu nhẫn nại.


May mà Thôi Hòa Dự không có mặt ở đây, nếu không cái tên thích làm loạn đó chắc chắn sẽ trêu chọc A Tam: “Yên tâm đi, cứ coi như thịt băm sốt cà, trong phim kinh dị cũng thường thấy mấy cảnh vậy còn gì.”


May thật, thật sự may. Khâu Tề Chính âm thầm thở phào trong lòng.


Thôi Hòa Dự mê phim kinh dị, gặp thế giới này chắc hẳn sẽ hưng phấn phát cuồng.


Đồ Tử Thạch lại nôn khan mấy cái, không nôn ra gì, sắc mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng cũng ổn định lại được.


Lần đầu bước vào một thế giới kiểu này đúng là quá đáng sợ đối với tân binh. Nhưng các thành viên khác, lần đầu cũng chẳng dễ dàng gì hơn. Đã chọn con đường này, đã có dị năng, thì đồng nghĩa với việc phải không ngừng bước vào những thế giới như vậy.


“Cậu lợi hại thật.” Đồ Tử Thạch nhìn Đàm Nghiên, “Nếu không phải vì bảo vệ tụi tôi, dù ngoài kia toàn xúc tu, chắc cậu vẫn có thể tự mình phá vòng vây xông ra.”


“Cũng tạm.” Đàm Nghiên trả lời bằng phong cách điển hình của người già.


Không phải quá khiêm tốn, cũng không hờ hững. Giọng điệu của Đàm Nghiên xưa nay luôn như vậy.


Luôn cho rằng bản thân là người bình thường, có lẽ đó là điểm yếu lớn nhất của Đàm Nghiên. Anh không thiếu tự nhận thức theo kiểu không thấy được khuyết điểm của mình, mà là không nhìn thấy ưu điểm của mình.


Đàm Nghiên là kiểu người có thể khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt. Đồ Tử Thạch muốn trò chuyện thêm với anh, hỏi xem làm sao có thể mạnh đến thế, nhưng bị một câu đó chặn họng không biết phải nói gì tiếp.


“Dị năng của Đàm Nghiên là tăng cường.” Khâu Tề Chính giải thích cho tân binh. Dù sao tương lai họ cũng là đồng đội, cậu không thể để nhóm thiếu đoàn kết. “Không chỉ đơn thuần là tăng sức mạnh, mà là tăng cường mọi thứ. Anh ấy dùng ý niệm tăng sức mạnh cho viên đạn và lựu đạn. Mấy anh chắc cũng đã học lý thuyết dị năng rồi, chỉ cần ý chí đủ mạnh, rèn luyện tinh thần, thì chúng ta sẽ dần trở nên mạnh mẽ.”


Cuối cùng cũng có người nói chuyện, Đồ Tử Thạch lập tức tìm được bậc thang, hỏi: “Đàm Nghiên là sinh viên năm nhất, còn trẻ như vậy, chắc là chưa luyện tập được bao nhiêu năm. Vậy tụi tôi cũng có thể mạnh như cậu ấy không?”


Ghen tị – đó là cảm giác chung của tất cả những ai mới tiếp xúc với Đàm Nghiên. Lương Hiển, A Tam, Tần Lực lúc trước cũng thế. Họ từng bị thu hút bởi hình ảnh Đàm Nghiên nhấc cả tảng thiên thạch, liều mạng thức tỉnh dị năng. Khi ấy ai cũng nghĩ: rồi sẽ có một ngày, mình cũng sẽ trở thành người như Đàm Nghiên.


Nhưng bây giờ, mục tiêu của bọn họ đã khác. Họ mong mình có thể trở thành sức mạnh đứng sau Đàm Nghiên, trở thành người thừa kế ý chí của anh.


Thấy bầu không khí lại trầm mặc kỳ lạ, Phong Võ vội đổi đề tài cho bớt ngượng: “Đàm Nghiên năm nay bao nhiêu tuổi? Cũng mười chín à? Vào lỗ hổng được mấy năm rồi?”


Đàm Nghiên còn chưa lên tiếng, Lương Hiển đáp trước: “Ừm, trẻ lắm.”


Chỉ một câu, không khí lại ngưng trệ lần nữa.


Thật ra ai cũng hiểu, ở nơi âm u đầy mùi xác chết phân hủy như thế này, không biết còn phải đi bao xa, ai nấy đều đang hoang mang. Mấy tân binh muốn xoa dịu tâm trạng một chút thôi, huống hồ Đàm Nghiên không ngăn cản họ trò chuyện, chứng tỏ trong cống ngầm hiện tại khá an toàn, có thể tranh thủ bồi dưỡng sự ăn ý trong đội. Dù sao thì mọi người cũng chung một nhóm, hoàn cảnh hiện tại cũng vô cùng khắc nghiệt, chẳng ai muốn vì không khí căng thẳng mà hỏng chuyện lớn.



Tiếc là mấy tân binh lại chọn đúng chủ đề cấm kỵ để bắt chuyện, mà A Tam vốn thích đùa giỡn, giỏi khuấy động không khí thì lại bị mấy cái xúc tu hành cho thần kinh căng như dây đàn, nên vừa mở miệng đã nổi cáu, khiến khoảng cách giữa tân binh và cựu binh càng thêm khó xử.


Thế này thì không ổn.


Đàm Nghiên cũng nhận ra điều đó. Là đội trưởng, anh không thể để bầu không khí tiếp tục thế này được.


Nhưng phải nói gì bây giờ? Đàm Nghiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cúi đầu nhìn con nai nhỏ đi sát bên chân, bỗng nhiên nhớ lại đồng nghiệp trước kia hay trò chuyện về con cháu, nào là “con trai tôi đậu đại học trọng điểm”, “cháu gái tôi được điểm tuyệt đối hai môn”…


Thế là Đàm Nghiên khen ngợi: “Nai con cũng lợi hại lắm, đi cùng tôi qua bao nhiêu thế giới, nó là sinh vật duy nhất không cần tôi bảo vệ.”


Mọi người: “…”


Xong, một câu làm cả đám câm nín.


Lương Hiển và mấy cựu binh vốn có chút ưu thế so với tân binh, ít ra phản ứng kịp thời khi đối mặt với quái vật, còn tân binh chỉ biết trốn sau lưng người khác, như Hải Lập Nhân run đến mức không rút nổi súng. Mấy người họ thấy mình giỏi lắm chứ.


Nhưng mà so với nai con, tất cả đều là rác rưởi!


Các cựu binh xấu hổ cúi gằm đầu. Kẻ dở gặp kẻ dở hơn tự tin lên mặt dạy đời, mình có gì mà tự hào? Tự hào vì biết được tuổi thật của Đàm Nghiên chắc?


“Xin lỗi.” Lương Hiển là người đầu tiên nhận lỗi sau khi tự xét lại bản thân: “Tôi quá kiêu ngạo. Cứ nghĩ mình đã từng đi qua ba thế giới, là người thức tỉnh dị năng đợt đầu tiên, nên cảm thấy mình hơn người. Nhưng tôi là cái thá gì chứ? Ngay cả một con nai còn không bằng.”


Lương Hiển có nhiều khuyết điểm, nhưng điểm mạnh lớn nhất là biết tự kiểm điểm và sửa đổi, trừ cái tật “liều mạng” không thể đổi, còn lại đều có thể điều chỉnh được.


Đồ Tử Thạch cũng nhận lỗi: “Tôi không nên chui xuống gầm xe. Tôi nghĩ mình có thể gánh vác bất kỳ nhiệm vụ nào, là nhân lực quan trọng, không mang tôi theo là tổn thất của tổ chức. Nhưng giờ… ha, tôi chỉ là gánh nặng của Đàm Nghiên. Khó trách tổ chức phải giới hạn nhân số, tôi chen vào làm gì chứ.”


Cậu ta thật sự rất hối hận. Khoảnh khắc nhận ra mình có thể là con heo làm hại đồng đội, niềm kiêu hãnh của tuổi trẻ đã bị bẻ gãy.


“Biết vậy là tốt.” Đàm Nghiên lên tiếng: “Nếu đã hiểu thì đừng để chuyện đó lặp lại. Đời người không có thuốc hối hận.”


Nghe vậy, Đồ Tử Thạch chợt hiểu vì sao lúc đó Đàm Nghiên đưa mình lên xe.


Tuy Đồ Tử Thạch đã được chọn, nhưng khi chưa được sắp xếp vào đội hình, thì vẫn tính là cố ý thăm dò bí mật quốc gia. Nếu Đàm Nghiên không đưa cậu ta vào lỗ hổng, thì thứ chờ đợi cậu ta chắc chắn là lệnh buộc thôi học, không có đường lui. Cái danh “quân dự bị khu Nam” gì đó cũng vô dụng. Đứng trước sự sống còn của thế giới và loài người, cậu ta chẳng là gì ngoài một người bình thường bé nhỏ.


Nghĩ đến đây, Đồ Tử Thạch thấy tay chân lạnh toát. Cậu ta có thể đứng ở đây bây giờ, chính vì Đàm Nghiên đã cho cậu ta một cơ hội.


“Tôi chỉ thấy đáng tiếc thôi.” Đàm Nghiên thản nhiên nói: “Cậu có thể ẩn mình dưới gầm xe ngay trước mắt mọi người, thật sự rất giỏi. Nếu tôi không nghe được tiếng tim đập, có lẽ tôi cũng sẽ bỏ sót. Tôi nghĩ cậu xứng đáng được trao một cơ hội. Dù sao thi đại học cũng không dễ.”


Đồ Tử Thạch cứ tưởng Đàm Nghiên đang nói việc bọn họ được ở lại lớp đặc biệt là chuyện khó, nhưng cậu ta đâu biết, ở thời của Đàm Nghiên, để ra được một sinh viên đại học là chuyện cực kỳ gian nan, mà bản thân Đàm Nghiên tự nhận mình là kẻ thô kệch, cực kỳ tôn trọng phần tử tri thức.


“Nếu tôi đã mang cậu theo thì sẽ chịu trách nhiệm với cậu, theo đủ mọi nghĩa.” Đàm Nghiên nói thêm.



Nhớ đến lúc Đàm Nghiên dứt khoát giết quái vật, cùng với lời của Bộ trưởng Vu rằng có thể “xử quyết tại chỗ”, Đồ Tử Thạch càng lạnh người hơn. Câu nói kia của Đàm Nghiên vừa là bảo vệ, cũng là cảnh cáo.


Cậu ta không nói gì nữa. Hai tân binh còn lại cũng ủ rũ cúi đầu, hôm nay bị đả kích quá lớn.


Đặc biệt là Hải Lập Nhân, mới giây trước còn đang vui sướng vì “gặp may” với một chị gái xinh đẹp, tuy không đến mức vi phạm kỷ luật, nhưng lúc đó vẫn rất hân hoan. Ai mà ngờ, giây sau chị gái hóa thành một cái miệng sâu hoắm, cái dao găm của hắn ta không chặt đứt nổi một cái xúc tu, lúc nguy cấp thậm chí còn không bóp nổi cò súng…


Hải Lập Nhân cảm thấy tay mình run dữ dội. Hắn ta còn có thể cầm chắc khẩu súng được nữa không? Bọn họ nghĩ việc cứu thế giới đơn giản quá rồi. Gánh nặng này không thể đặt lên vai một người duy nhất.


Cống ngầm yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng lũ chuột lách tách gặm nhấm. Mọi người đều không muốn biết mấy con chuột đang ăn gì.


Đàm Nghiên nhận ra cảm xúc của các thành viên trong đội, nhưng anh không lên tiếng an ủi. Có những ranh giới buộc chính người đó phải tự bước qua, người khác không thể cõng bạn vượt qua được.


Trong đường ống tĩnh lặng, bất kỳ âm thanh nhỏ nào cũng bị khuếch đại. Họ vừa đi vừa nghe thấy tiếng bẹp bẹp, giống như ai đó đang đi chân trần trong đường cống. Cả đội đều mang giày đặc chế, tổ nghiên cứu đã cố gắng làm chúng càng nhẹ, càng ít tiếng càng tốt.


Là quái vật sao? Nghe có vẻ chỉ có một kẻ, nhưng bọn chúng có khả năng truyền thông tin từ xa, nên dù chỉ một tên cũng không được lơ là.


Mọi người lập tức giơ vũ khí lên, riêng Đàm Nghiên cau mày.


Tiếng bước chân ngày càng gần, một bóng người nhỏ xíu hiện ra trước mặt cả đội. Nghiêm Vĩnh Phong là người đầu tiên nhìn rõ, hạ giọng nói: “Một bé gái, trông giống con người, không biết có phải quái vật không.”


Cái bóng càng lúc càng đến gần, ánh đèn pin chiếu lên có thể thấy được.


Khác với những quái vật ăn mặc chỉnh tề mà họ từng gặp, bé gái này trông rất tồi tàn. Người lấm lem, cánh tay có vết thương do chất ăn mòn mạnh gây ra. Giữa mùa đông thành phố B, cô bé chỉ mặc một chiếc váy bẩn, ôm một con búp bê đã rụng đầu, đôi chân trần bị lạnh đến tím tái, từng bước một lết đi trong cống ngầm.


Nếu đây là quái vật thì khốn khổ quá rồi.


“Cái này… giống phim kinh dị quá?” A Tam rùng mình xoa tay, nghiến răng nói.


Anh ta biết lúc này không nên nói gì, nhưng dây thần kinh căng cứng khiến anh ta không nhịn được, chỉ muốn gào lên chửi bậy cho xả bớt căng thẳng.


Bé gái càng lúc càng gần, nhưng không ai dám nổ súng. Cô bé quá giống con người, giống một đứa trẻ đang chật vật sống sót giữa đám quái vật, nếu sau khi gặp được đồng loại lại nhận ngay một viên đạn vào người…


Không ai có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, cho dù khả năng cô bé là quái vật.


“Là con người.” Đàm Nghiên đột ngột nói.


Không rõ anh xác định bằng cách nào, nhưng chỉ cần Đàm Nghiên nói vậy, cả đội liền tin ngay, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.


Chỉ có Lương Hiển vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Đàm Nghiên, phát hiện sau khi xác nhận bé gái là con người, gương mặt luôn bình tĩnh của Đàm Nghiên trở nên rất khó coi.


Anh mong bé gái thà là quái vật còn hơn.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 56
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...