Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 55
Trong mắt của những người xung quanh, đầu của Đàm Nghiên bị các xúc tu màu da thịt dính đầy chất lỏng không rõ nguồn gốc quấn kín mít. Hải Lập Nhân ở gần anh nhất, bất chấp gương mặt dính đầy máu, nhờ vào nhiều năm huấn luyện mà tạm thời đè nén nỗi sợ, rút dao găm từ bên hông ra, chém mạnh về phía xúc tu.
Đầu của Đàm Nghiên bị quái vật bao bọc, Hải Lập Nhân sợ bắn trúng người, không dám dùng súng.
Nhưng xúc tu mềm nhũn đến mức dao chém không ra lực, trên đó còn dính chất lỏng nhớp nháp ăn mòn, mới chém được mấy nhát, con dao của Hải Lập Nhân đã tan chảy.
Sắc mặt hắn ta tái mét, vì không thể cứu được đồng đội mà nôn nóng đến mức muốn dùng tay trần xé nát đám xúc tu, cố kéo Đàm Nghiên ra.
“Không cần.” Một giọng nói trầm ổn truyền ra từ giữa đám xúc tu nhớp nháp, “Đừng động, cảnh giác xung quanh. Tôi không sao.”
“Cậu…”
Lời quan tâm của Hải Lập Nhân còn chưa kịp thốt ra thì một tiếng súng vang lên, người phụ nữ đau đớn hét lên xé tai, chất giọng mềm ngọt trở nên khản đặc ghê rợn.
Đàm Nghiên vẫn bị quái vật bao kín đầu, nâng chân đạp văng người phụ nữ ra xa.
Các xúc tu rớt xuống chất lỏng màu xanh lục, giống như máu.
Cú đá của Đàm Nghiên cực kỳ mạnh, vậy mà khiến đối phương xoay nửa vòng giữa không trung, rõ ràng đá từ phía trước, nhưng cuối cùng cô ta lại úp mặt ngã xuống đất.
Xúc tu vẫn điên cuồng múa may, Đàm Nghiên lao lên như gió, đạp chân lên sau gáy người phụ nữ, giơ súng lên, không một chút do dự bắn từng chiếc xúc tu.
Tiếng gào rú không giống người kéo dài suốt năm phút, đến khi đám xúc tu rũ xuống hoàn toàn, cơ thể người phụ nữ nhanh chóng khô quắt lại, chẳng mấy chốc biến thành một xác khô.
Các đội viên bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, đồng loạt dồn ánh mắt lên gương mặt Đàm Nghiên. Đầu anh được một lớp màng bảo hộ trong suốt che chắn, chất nhầy từ xúc tu không dính vào da một chút nào.
Từ đầu đến cuối, biểu cảm của Đàm Nghiên không hề thay đổi, thậm chí không thèm chớp mắt, không chút do dự kết liễu sinh vật ghê tởm nhìn thôi cũng muốn nôn.
Ba tân binh nhìn gương mặt của Đàm Nghiên, sự hoảng loạn vì thấy quái vật dần tiêu tan, thay vào đó là khâm phục người trước mặt.
Cán bộ Từ và giáo sư Kiều dặn phải nghe lời Đàm Nghiên, có anh ở đây thì không cần sợ. Lúc đó Đồ Tử Thạch và hai người còn lại không hiểu một sinh viên năm nhất bình thường có thể mạnh tới đâu, giờ thì đã được trải nghiệm.
Sức mạnh của Đàm Nghiên không nằm ở năng lực thể chất đáng sợ cỡ nào, mà là ở bản lĩnh thần kinh thép, là ánh mắt không biết sợ hãi trong bất kỳ tình huống nào.
Quái vật đã chết, nhưng các đội viên không hề lơi lỏng cảnh giác. Họ tựa lưng vào nhau quan sát tình hình trong quán bar.
Rõ ràng vừa xảy ra một vụ thảm sát, thế mà không ai trong quán hét lên, thậm chí chẳng ai động đậy, tất cả vẫn ngồi yên uống rượu.
Ngay cả người pha chế bị máu bắn đầy mặt, đặt chín ly cocktail lên quầy, nheo mắt nói: “Quý khách, rượu của các vị đây.”
Mỗi người gọi một loại, vậy mà thứ được đưa ra đều là thứ “rượu” sền sệt màu trắng đục, không rõ là gì, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta buồn nôn.
Lúc này mọi người nhìn kỹ lại ly rượu trong tay những người khác, mới nhận ra cái thứ gọi là rượu toàn là chất lỏng đỏ lòm tanh nồng, trong một ly nào đó còn lơ lửng một con mắt người.
“Ồ? Mọi người không uống à?” Người pha chế lịch sự hỏi: “Đừng trách vị khách nữ vừa rồi hành động kích động nhé, bọn tôi đã lâu rồi không được ăn thịt tươi. Dạo này toàn ăn thực phẩm đông lạnh, vừa ngửi thấy mùi thịt sống là không kiềm được.”
Anh ta hít hít mũi, lộ vẻ thỏa mãn: “Các vị thơm thật đấy.”
Phong Võ định rút súng thì bị Đàm Nghiên đè tay xuống: “Đừng manh động, quan sát.”
Phong Võ kiềm nén nỗi sợ và cơn buồn nôn, ngón tay vững vàng đặt trên cò súng.
Lương Hiển bật nhẹ ngón tay, một vật thể trong suốt bay thẳng về phía bartender. Đó là ‘đạn’ do hắn tự tạo ra, không có thực thể rõ ràng, độ cứng không bằng được vật thật, thậm chí không thể gọi là bán thành phẩm, chỉ cỡ 0.2 thành phẩm, nhưng đủ để thăm dò.
Viên ‘đạn’ của Lương Hiển bay thẳng vào miệng bartender. Đàm Nghiên và hắn phối hợp ăn ý, trực tiếp dùng ý niệm tăng thêm lực đẩy cho ‘đạn’, khiến tốc độ đạt tới mức ngang với đạn thật b*n r* từ súng.
Cho đến khi ‘đạn’ xuyên thủng đầu bartender, anh ta vẫn không phản ứng, mãi một lúc sau mới chậm chạp “ủa” một tiếng, rồi không thể kìm chế mà há miệng ra. Trong cổ họng anh ta, những xúc tu to thô hơn cả người phụ nữ chầm chậm bò ra, vừa bò vừa nhỏ xuống thứ chất lỏng màu xanh lục… chắc là máu.
“Thị giác kém,” Lương Hiển dùng âm lượng ai cũng nghe thấy: “Tôi đã dính một ít máu lên ‘đạn’, tốc độ lúc đầu rất chậm, hoàn toàn có thể nhìn thấy. Khi sắp đến gần mặt, gió do tốc độ tạo ra cũng khá mạnh, vậy mà anh ta vẫn không phản ứng. Xem ra xúc giác cũng kém, thính giác không rõ. Có thể mô phỏng hành vi con người, khứu giác rất nhạy, có vẻ là loài ăn thịt người, điểm yếu không phải tim mà là miệng, hoặc lưỡi. Bắn vào miệng có thể gây trọng thương, nhưng không thể g**t ch*t.
Từ việc Đàm Nghiên chém đứt xúc tu gây tử vong, có thể thấy xúc tu vừa là công cụ tấn công, vừa là điểm yếu. Chất lỏng dính kèm có tính ăn mòn, không nên tiếp xúc trực tiếp, khuyến nghị tấn công từ xa. Chúng có dịch thể, tức chứa lượng nước lớn trong cơ thể, năng lực của A Tam có thể hữu dụng. Vấn đề là… anh chịu được ăn mòn không?”
Chỉ qua một thử nghiệm nhỏ, Lương Hiển đã phân tích được gần hết quái vật. Ba tân binh liếc nhìn các đội viên kỳ cựu, họ cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng đối mặt với tình huống vượt khỏi hiểu biết thông thường vẫn đủ bình tĩnh, lại còn nhanh chóng đưa ra đối sách.
Đây không phải khoảng cách về sức mạnh, mà là sự khác biệt do kinh nghiệm tạo nên.
Ban đầu, đám Lương Hiển cũng từng là kiểu “phơi nắng đợi chết” trong dị giới, nay đã dần trưởng thành.
“Tấn công tầm xa…” A Tam nghĩ một chút rồi nói, “Năng lực của Nghiêm Vĩnh Phong có thể dùng từ xa. Khâu Tề Chính!”
Khâu Tề Chính lập tức lùi lại một bước, nắm tay A Tam và Nghiêm Vĩnh Phong, Tần Lực bước lên trước chắn trước mặt Khâu Tề Chính không có vũ khí. Phối hợp thuần thục, tốc độ cực nhanh.
A Tam mở to mắt, anh ta thấy rõ đường gân mạch trên xúc tu bò trên đất, dòng chảy của chất lỏng bên trong, cả những electron đang lơ lửng trong không khí.
Chỉ một ý niệm, các hạt tự do liền tụ lại trong tay anh ta, một cánh tay dài hiện ra trong hư không, chỉ A Tam và Nghiêm Vĩnh Phong thấy được. Đó là kết quả khi các hạt mở rộng cánh tay của A Tam.
Bàn tay đó chạm vào xúc tu, nó lập tức héo lại, bên cạnh xuất hiện một vũng nước.
Nước trong cơ thể bị rút cạn, quái vật không còn khả năng di chuyển.
“Giỏi lắm!” Nghiêm Vĩnh Phong không nhịn được khen một tiếng.
Đây là một trong nhiều tổ hợp chiến đấu và cách di chuyển do Kiều Tri Học thiết kế dựa trên năng lực của các thành viên. Anh ta đã tính toán vô số kịch bản, thiết kế phương án ứng phó cho từng tình huống. Đó cũng là lý do khiến mọi người lần này đầy tự tin. Năng lực của Khâu Tề Chính thật sự rất hữu ích, có cậu, ai cũng có thể phát huy tối đa năng lực của mình.
“Đừng vội mừng,” Khâu Tề Chính nhắc, “Chúng ta vừa giết hai con quái, còn thể hiện năng lực vượt người thường, vậy mà đám ‘người’ trong quán bar chẳng mảy may sợ hãi. Chúng không sợ chúng ta.”
Lương Hiển bỗng nói: “Trong thành phố này, còn bao nhiêu ‘người’ như vậy? Hồi nãy chúng nói đã lâu không được ăn thịt tươi.”
Mọi người đồng loạt nghĩ đến một khả năng, căng thẳng nuốt nước bọt.
“Hơ,” Lương Hiển bật cười, “Nếu đây đúng là thành phố B, đám này là sinh vật ăn thịt người kiểu ký sinh, biết sinh sôi và lan rộng, thì vui phết đấy.”
Thành phố B có hàng chục triệu dân, chỉ cần một phần năm biến thành quái vật thì đã là hàng triệu.
Nếu đúng là thế, thì không lạ gì khi người trong quán bar chẳng thèm sợ hãi.
“Không rõ là chúng không quen biết nhau, hay là không có khái niệm đồng đội,” Đồ Tử Thạch nói, “Đã có hai ‘người’ bị giết, mà chẳng ai tỏ ra kinh ngạc, vẫn ung dung uống ‘rượu’.”
Đồ Tử Thạch là người đầu tiên trong nhóm tân binh tiếp nhận thực tế và phản ứng.
Vừa dứt lời, người trong quán bar đồng loạt đứng dậy, như thể không hề nghe thấy lời họ, lần lượt há miệng ra nhìn về phía đội viên.
“Má ơi, cái quái gì vậy, ghê quá!” Nghiêm Vĩnh Phong kêu lên.
Hắn ta thấy rõ nhất. Khi lũ quái vật há miệng, cái thứ đó bò ra từ cổ họng chúng!
“Mắt tốt chưa chắc là chuyện hay ho!” Nghiêm Vĩnh Phong suýt phát điên: “Lớp trưởng, mạnh tay lên!”
A Tam lập tức buông Khâu Tề Chính, rút vũ khí đổi chỗ với Tần Lực. Lần này Khâu Tề Chính không nắm tay Nghiêm Vĩnh Phong, mà đặt một tay lên lưng hắn ta.
Nghiêm Vĩnh Phong cầm một con dao găm nhỏ, quay sang nhóm tân binh: “Lùi lại ba bước!”
Ngay khi nhóm tân binh lui ra, lũ quái vật lập tức dồn về khoảng trống đó. Nghiêm Vĩnh Phong gắng hết sức, từ từ giơ cao dao găm, miệng lẩm bẩm: “Xem tao vung đao dài bốn mươi mét đây!”
Lưỡi dao chém xuống, toàn bộ quái vật bị hất tung ra xa, ngay cả tường quán bar cũng bị chém rách một lỗ lớn.
“Chạy!” A Tam lập tức ra lệnh.
Mọi người giữ đội hình, nhanh chóng chạy khỏi quán bar. Đám quái vật chưa chết liền bò dậy, không cam lòng há miệng, hàng chục xúc tu vọt ra lao về phía bọn họ.
Tần Lực vung tay, một tấm lá chắn khổng lồ hiện ra, toàn bộ xúc tu bị chặn lại bên ngoài, không cách nào chạm đến mọi người.
Nhưng tốc độ triển khai lá chắn hơi chậm, một xúc tu đã bay về phía Hải Lập Nhân, người chưa thức tỉnh dị năng. Hắn ta giơ súng lên, trong đầu hiện lên cảnh Đàm Nghiên bị xúc tu quấn lấy, ngón tay run lên, không bóp cò được.
Chỉ một thoáng chần chừ, xúc tu đã bay tới trước mắt. Đàm Nghiên đang giữ phía sau, khoảng cách quá xa để ứng cứu, lúc này không kịp nữa rồi.
Có lẽ Hải Lập Nhân sẽ không chết, nhưng chất nhầy trên xúc tu ăn mòn như axit, nếu trúng phải… nửa gương mặt coi như bỏ.
Nai con tiếp đất gọn ghẽ, móng không tổn hại chút nào. Nó khịt mũi một cái khinh thường về phía Hải Lập Nhân, rồi lộc cộc lộc cộc chạy về bên Đàm Nghiên.
Ba tân binh: “…”
Họ vừa tận mắt chứng kiến một con hươu sao nhỏ chưa mọc gạc, giữa không trung thực hiện cú xoay người kiểu Thomas 360 độ, tung chân đá một phát oai phong, đá nát xúc tu của quái vật.
Cái thế giới điên khùng này… Ở đây, họ không bằng một Đàm Nghiên mới mười tám tuổi, không bằng đàn em khóa dưới, không bằng quái vật, đến một con hươu cũng không bằng!
Ba tinh anh được chọn vào đội bỗng hoài nghi sâu sắc về bản thân.
Nhưng thực tế không cho họ thời gian chán nản. Mọi người vừa chạy khỏi quán bar chưa được mấy bước đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Đồ Tử Thạch lên tiếng: “Trước khi chúng ta vào quán bar… có nhiều xe thế này sao?”
Lúc vừa đến thế giới này, Lương Hiển cố ý quan sát đường phố, chỉ thỉnh thoảng mới có taxi đi ngang, còn đùa rằng chắc do buổi tối nên không kẹt xe.
Nhưng giờ đây, con hẻm nhỏ chật kín xe, đến cả ngã tư cũng bị chắn cứng. Chỉ mới mười phút trôi qua, xe ngoài kia đã kẹt từ vành đai một đến vành đai hai.
Phong Võ trợn tròn mắt: “Không thể nào…”
Trên mỗi chiếc xe chật kín người. Thấy họ chạy ra khỏi quán bar, các cánh cửa xe đồng loạt mở ra, từng người một bước xuống.
Nhìn thoáng qua, cả con đường dày đặc người là người.
Lúc này không chỉ tân binh mà đến cả các đội viên kỳ cựu cũng lo lắng. Với chút dị năng họ có, không thể đối đầu với số lượng đông thế này!
Đám “người” này không tấn công ngay mà từ từ vây quanh cả nhóm. Chẳng mấy chốc con đường phía trước đã bị chặn kín, không có lối thoát, phía sau là đám quái vật trong quán bar đang lần lượt bò ra.
Đội dị năng nín thở.
“Chúng hình như đang chờ gì đó.” Lương Hiển đứng tựa lưng vào Đàm Nghiên, vững vàng tiếp tục phân tích, “Chúng ta chỉ mới vào một quán bar, không thấy ai trong đó gọi điện. Thế mà chỉ mười phút sau đã có chừng này người xuất hiện. Quái vật chắc chắn có cách truyền tin chúng ta chưa biết. Trông như đang chờ thủ lĩnh… có thấy giống côn trùng không?”
Hắn suy nghĩ rồi nói tiếp: “Chúng thông minh hơn côn trùng chúng ta biết, nhưng phản ứng chậm. Tuy nhiên, cách vây bắt con mồi như thế này rõ ràng là được thiết kế để khắc chế năng lực của chúng ta, điều này không phù hợp với chỉ số thông minh mà chúng thể hiện.”
Lương Hiển chợt ngộ ra: “Có một con thủ lĩnh, nó có thể chia sẻ ý thức với các quái vật khác và ra lệnh cho chúng. Trí tuệ của nó rất cao, giống như ong chúa hoặc kiến chúa.”
“Cậu phân tích nhiều thế thì có giúp được gì cho việc chúng ta chạy thoát không?” Nhìn đám người dày đặc trước mặt, chứng sợ vật thể dày đặc của A Tam suýt phát tác. Anh ta gào lên phát điên.
“Đương nhiên là có! Bắt giặc phải bắt vua trước,” Lương Hiển nói, “Cho dù nó thông minh đến đâu, đối phó một con còn hơn đối phó cả chục triệu con chứ!”
“Nói cũng đúng.” A Tam bình tĩnh lại đôi chút khi nghĩ đến chuyện không phải đánh từng đó quái, “Vậy là bọn nó đang chờ thủ lĩnh tới hả? Định để nó ăn trước phần ngon?”
“Chắc là vậy…” Lương Hiển không dám chắc.
Hắn còn chưa nói hết câu, lũ quái vật trước mặt đột nhiên đồng loạt há miệng, hàng ngàn xúc tu nhầy nhụa nhớp nháp cùng lúc lao về phía mọi người!
“Đừng nổ súng!” Đàm Nghiên ra lệnh.
Anh nhanh chóng mở lồng bảo vệ, bao trùm cả đội, chặn đứng đòn tấn công từ xúc tu. Nhưng các xúc tu dính sát vào mặt chắn, chặn hết ánh sáng, trước mắt mọi người chỉ còn từng đám thịt sống hồng hồng đang không ngừng quấn lấy, lắc lư, còn vang lên tiếng trườn bò dính đầy chất nhầy cọ vào màng chắn.
Cảnh tượng này thực sự quá k*ch th*ch tinh thần mọi người.
“Khỉ thật!” A Tam gào lên, “Thủ lĩnh ở đâu?!”
“Hự…” Lương Hiển bị buồn nôn đến méo mặt, lũ quái này không chỉ tấn công vật lý mạnh mà sát thương tinh thần cũng vô địch luôn, “Có lẽ nó đang ở trong tổ, có thể ra lệnh tấn công từ xa. Anh nghĩ xem, kiến chúa có bao giờ tự mình đi kiếm ăn đâu, toàn là kiến thợ tha mồi về tổ…”
“Đừng nói nữa…” Khâu Tề Chính chịu hết nổi, giơ tay cản Lương Hiển, “Tôi mắc ói.”
Thế giới này không giống nơi trước vừa đến đã đòi mạng, mà vừa đòi mạng vừa buồn nôn chết người. Mọi người dùng ý chí để vận hành dị năng, tinh thần bị tra tấn kiểu này rất khó tập trung.
Có thể nói, hai thế giới đều nguy hiểm như nhau.
“Chúng ta thoát ra ngoài kiểu gì?” Lúc này Đồ Tử Thạch cực kỳ bình tĩnh, không bị buồn nôn, “Bên ngoài toàn là quái vật.”
Đàm Nghiên quan sát xung quanh, không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, không chút sợ hãi, như một liều thuốc an thần cho cả đội.
Đồ Tử Thạch tự hỏi tự đáp: “Đường ngầm.”
Bốn phía bị bao vây, chỉ còn đường dưới đất là khả dĩ. Nếu nơi này đúng là thành phố B, chắc chắn sẽ có hệ thống cống ngầm.
“Lỡ dưới đó cũng đầy quái thì sao?” Nghiêm Vĩnh Phong hỏi, “Mắt tôi bị tra tấn nặng, má nó, trọng thương!”
Câu than thở của hắn ta giúp mọi người thư giãn phần nào. Nghĩ đến dị năng của Nghiêm Vĩnh Phong, ai cũng thấy thương cảm. Họ chỉ nhìn thấy hình dạng bên ngoài, còn hắn ta nói mình thấy cả những cái chân phụ tí hon trên xúc tu giúp bò lên…
Nghĩ thôi đã mắc ọe.
“Đường ngầm khả thi.” Đàm Nghiên đột nhiên nói, “Bên dưới không có tiếng bước chân, cũng không có âm thanh của xúc tu trườn bò.”
Thính giác của anh là nhạy nhất, đã nói vậy thì có thể loại trừ khả năng dưới cống có cả đàn quái đang chờ sẵn.
Nghĩ đến việc không phải nhìn những thứ kinh dị kia nữa, ai cũng thấy đầu óc nhẹ nhõm hẳn.
••••••••
Lời tác giả:
Nai con: Xem chiêu phi cước của nai ta nè!
Hôm nay MVP vẫn là tui – Nai tổng tài bá đạo. Ôi chao, đám nhân loại ngu ngốc, ngay cả một con hươu cũng không bằng!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 55
10.0/10 từ 24 lượt.
