Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 54
“Chuyện gì thế này? Sao ai nấy trông như hồn vía lên mây vậy?” Bộ trưởng Vu nhìn ba tân binh với vẻ không hài lòng.
Kiều Tri Học nói: “Lỗi của tôi. Tôi không ngờ lỗ hổng’ lại xuất hiện dày đặc và liên tiếp thế này. Ban đầu tôi định để mọi người làm quen trước vài ngày, để họ có thời gian tiếp nhận tình hình. Nhưng bây giờ… haiz, sớm biết vậy thì nói luôn từ đầu còn hơn.”
Ba người Đồ Tử Thạch mắt trố lồi, lúc nhìn trời lúc nhìn đất, chỉ không dám nhìn về phía đội dị năng. Trên đường tới đây, Kiều Tri Học đã tranh thủ nửa tiếng trong xe nhồi hết toàn bộ sự thật vào đầu họ (trừ tuổi thật của Đàm Nghiên), khiến ba tân binh này về cơ bản đã “cháy CPU”, mất khả năng suy nghĩ.
Bộ trưởng Vu nhíu mày: “Tình trạng này mà còn định vào ‘lỗ hổng’? Tân binh đó là ai, trong danh sách không có.”
“Haiz…” Kiều Tri Học thở dài, “Cậu ta trốn dưới gầm xe, bị Đàm Nghiên xách ra. Đàm Nghiên coi trọng cậu ta.”
Đúng là Đàm Nghiên thấy Đồ Tử Thạch không tệ. Kỹ năng ẩn nấp quá giỏi, qua mặt được tất cả mọi người trừ mình, lại còn có trực giác rất chuẩn. Trong dị giới, trực giác tốt có thể cứu mạng. Đàm Nghiên cảm thấy năng lực cậu ta khá tốt, đây cũng là một dạng trực giác.
“Không nghe lệnh, tự tiện hành động, nếu là lính của tôi thì tôi đã bẻ gãy chân nó rồi!” Bộ trưởng Vu lần này tức thật. Mấy đứa trẻ này sao đứa nào cũng phiền toái thế, đúng là lứa tệ nhất mà ông từng quản.
“Người anh chọn, tự mình trông chừng,” Bộ trưởng Vu dùng giọng nói ngang hàng mà dặn Đàm Nghiên, “nếu thật sự xảy ra chuyện, anh chịu trách nhiệm thu hồi năng lực.”
“Rõ!” Đàm Nghiên lập tức đáp.
Cái gọi là “thu hồi năng lực”, chính là phá hủy não bộ hoặc khả năng phát triển tương lai của người đó. Với bản tính mềm mỏng của Đàm Nghiên, Lương Hiển rất khó tin anh sẽ làm tới mức đó.
Dù sao đây cũng là người dịu dàng đến mức không nỡ bỏ rơi nai nhỏ.
Lòng dạ Lương Hiển bỗng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu nai con.
Nai nhỏ gan trời không sợ ai vậy mà lại rất có cảm tình với Lương Hiển, l**m l**m lòng bàn tay hắn, hơi ngứa ngáy.
Nó không cắn người! Lương Hiển được yêu quý mà sợ.
Bộ trưởng Vu dẫn họ đến trước “lỗ hổng” xuất hiện ở bể bơi ngoài trời của một khu dân cư cao cấp. Trời đã tối, không ai bơi lội, “lỗ hổng” nuốt mất nửa bể bơi nhưng không gây thương vong, cũng xem như may mắn.
“Nghe nói có người chứng kiến?” Kiều Tri Học hỏi.
“Ừ, là một minh tinh hot gần đây,” Bộ trưởng Vu mặt mày khó coi, “lúc ‘lỗ hổng’ nuốt mất bể bơi, cậu ta chụp ảnh đăng lên Weibo, khiến truyền thông kéo đến loạn cả lên. Chúng ta phải lấy cớ xảy ra án mạng mới phong tỏa được hiện trường, khu dân cư này toàn người rắc rối.”
“Đã bắt đầu dẫn dắt dư luận rồi,” Từ Minh Vũ ôm bụng bước xuống xe, mặt trắng bệch, “Ảnh bị xóa ngay lập tức, nhưng vì quá nhiều người đã xem, trái lại gây hiệu ứng ngược, đã có người tung tin tận thế.”
“Tại sao cậu tới đây? Không lo dưỡng thương à?” Kiều Tri Học hỏi.
Từ Minh Vũ đáp: “Chuyện lớn thế này, nằm yên sao được? Hơn nữa mọi người vào dị giới liều mạng, tôi chỉ bị thương chút thôi, không sao đâu.”
Nai con: “…”
Nó lóc cóc chạy tới trước mặt Từ Minh Vũ, cúi đầu thấp, gập nhẹ chân trước, cằm đặt lên mũi giày của anh ta, ngẩng mắt nhìn.
Từ Minh Vũ thấy nai con lao tới, suýt nữa nhảy dựng lên, hên là tôn nghiêm đàn ông khiến anh ta cố nén lại, dù có sợ cũng không thể thua một con nai!
Kiều Tri Học: “Nó đang xin lỗi đấy. Tôi từng hỏi qua rồi, khi nó đá cậu, nó không ngờ sức mạnh mình lớn như vậy, mới thức tỉnh dị năng nên chưa kiểm soát được lực. Tha lỗi cho nó đi.”
Nai con không dám tin, câu đó là do ma vương Kiều Tri Học nói ra hả?!
“Có gì đâu mà trách,” Từ Minh Vũ bất đắc dĩ nói, “chẳng lẽ tôi lại khó dễ một con nai à.”
Nai con cắn cạp quần Từ Minh Vũ, anh ta nói: “Tôi tha rồi, còn muốn gì nữa?”
“Tha rồi thì phải xoa nó chứ.” Kiều Tri Học không biết làm sao lại hiểu được, dịch hộ.
Từ Minh Vũ: “…”
Anh ta đưa tay xoa cổ nai con, trong lòng hơi vui. Dù dạ dày còn đau nhưng nai con rất đáng yêu.
“Bộ trưởng Vu, tôi muốn xin một cái máy tính,” Thôi Hòa Dự nghiêm túc nói.
Cậu ta vừa kiểm tra tình hình qua điện thoại và biết mọi chuyện đang phát triển đến mức nào. Dư luận bắt buộc phải được kiểm soát, và không ai thích hợp hơn cậu ta.
“Cậu có đảm bảo sẽ không hành động bừa bãi nữa không?” Bộ trưởng Vu hỏi.
“Tôi đảm bảo!” Thôi Hòa Dự nghiêm túc đáp.
Bộ trưởng Vu: “Cậu có thể tự kiểm soát mình chứ? Lần này nếu cậu vào mạng, cả đội dị năng đều đang ở dị giới, không ai cứu cậu ra được đâu.”
“Tôi nhất định làm được!” Thôi Hòa Dự cam kết như lập quân lệnh.
“Được.”
Bộ trưởng Vu quay sang Từ Minh Vũ nói: “Cho cậu ta một cái máy tính, cậu thì nghỉ ngơi đi.”
Từ Minh Vũ từng nghe qua mấy việc ngớ ngẩn mà Thôi Hòa Dự đã làm trước đây, tuy có hơi lo lắng nhưng vẫn dẫn cậu ta vào xe vũ trang, bên trong có một siêu máy tính. Vừa nhìn thấy, mắt Thôi Hòa Dự lập tức sáng rực.
Cậu ta có một linh cảm mãnh liệt: chiếc máy tính này có thể phát huy tối đa năng lực của mình.
“Là Bộ trưởng Vu chuẩn bị riêng cho cậu đấy,” Từ Minh Vũ nói, “ông ấy luôn rất tin tưởng cậu.”
Thôi Hòa Dự cảm động, hai tay đặt lên bàn phím, hít sâu một hơi rồi đầu ngón tay bắt đầu lướt như bay. Sau khi nhập xong một loạt lệnh và nhấn Enter, cậu ta gục xuống.
Cậu ta đã vào internet, bước vào chiến trường vô hình.
Bên kia, Đàm Nghiên xách Đồ Tử Thạch lên, mang theo Hải Lập Nhân: “Tôi bảo vệ hai người này, Phong Võ giao cho các cậu. Nếu có bất trắc xảy ra, lập tức tập hợp, tuyệt đối không được tách ra.”
Có năng lực của Khâu Tề Chính hỗ trợ, bọn họ dư sức bảo vệ một người.
Bộ trưởng Vu nắm chặt tay Đàm Nghiên: “Đừng lo, phía sau đã có chúng tôi!”
Đàm Nghiên gật đầu, một tay xách Đồ Tử Thạch, tay kia kéo Hải Lập Nhân, không cho họ kịp phản ứng, trực tiếp nhảy vào “lỗ hổng”.
Ngay sau đó, sáu ngườidính liền nhau cũng nhảy vào, nai con lạch bạch bám theo sát nút.
Lần này bọn họ sẽ gặp thế giới thế nào đây?
–
“A a a a a a a a!”
Đồ Tử Thạch và Hải Lập Nhân lần đầu trải nghiệm truyền ý thức, cảm giác bản thân bị phân rã vô hạn khiến họ hoảng hốt kêu to, nhưng tốc độ truyền đi quá nhanh, tiếng hét chưa kịp vang hết thì tất cả đã đến dị giới. Vấn đề là tiếng hét thì không thể thu lại, thế nên chỉ nghe thấy hai người bọn họ cùng với Phong Võ phía sau gào lên oai oái.
“Ồn chết đi được.” Lương Hiển lẩm bẩm.
Lần đầu tiên hắn xuyên không không kêu la như vậy.
Mặc dù lúc đó vừa vào dị giới là bị thiếu oxy luôn.
Bọn Khâu Tề Chính cũng không kêu, hoặc có hét nhưng không ai nghe thấy, vì lúc đó gió lớn sấm rền.
Mà hiện tại, họ đang đứng trên một con phố rực rỡ ánh đèn, ven đường là những quán bar mờ mờ ảo ảo. Mọi thứ trông có vẻ quá mức bình thường, bình thường đến nỗi khiến người ta rợn da gà.
“Sao thế này?” A Tam ngơ ngác, “Núi lở đâu? Đất nứt đâu? Sóng thần đâu? Yên ắng thế này là sao, mấy tòa nhà hai bên còn nguyên xi, nơi này là tận thế gì chứ?”
“Đi xem đã.” Khâu Tề Chính buông tay khỏi Phong Võ, thở phào nhẹ nhõm.
“Theo lý thuyết chỉ khi thế giới đã sụp đổ mới sinh ra ‘lỗ hổng’,” Lương Hiển nhìn chiếc taxi bay vèo qua bên cạnh, “Nơi này bình thường đến vậy, tại sao lại sụp đổ?”
“Điều tra thử xem.” Nghiêm Vĩnh Phong nói, “Chẳng phải nhiệm vụ là phải đảm bảo an toàn tính mạng, đồng thời thu thập càng nhiều thông tin dị giới càng tốt sao? Giờ chính là cơ hội tiếp xúc người dân dị giới. Nói mới nhớ, bọn họ thật sự là địa cầu người giống tụi mình à? Đây là thành phố B? Bọn họ hiểu tiếng Trung không?”
“Chắc là hiểu,” A Tam từng có kinh nghiệm tiếp xúc nói, “nhìn bảng hiệu kìa, toàn chữ Trung, còn là giản thể. Dù là thế giới song song thì thời đại cũng không lệch quá nhiều, chắc vẫn giao tiếp được.”
“Nghe nói quán bar là nơi dễ lấy tin nhất, có thử không?” Nghiêm Vĩnh Phong nóng lòng muốn hành động.
Những thanh niên chính trực suốt bao năm qua chỉ toàn huấn luyện, chưa từng bước vào mấy “nơi người lớn” như thế này.
Lương Hiển cũng hơi muốn thử, nhưng hắn cẩn trọng hỏi ý kiến Đàm Nghiên: “Anh thấy sao?”
Có lẽ chỉ là muốn bắt chuyện với Đàm Nghiên thôi, nhưng một người hay làm liều như Lương Hiển mà có thể suy nghĩ trước khi hành động thì đúng là trưởng thành rồi.
“Cần thiết thu thập thông tin về dị giới không?” Đàm Nghiên hỏi, “Không thể đi thẳng đến điểm truyền tống sao? Như vậy sẽ nhanh hơn.”
Lương Hiển: “Anh thấy không ổn à?”
Đàm Nghiên lắc đầu: “Không dám chắc, trước đây tôi từng gặp một thế giới yên bình như thế này, lúc đó tôi chọn cách không tiếp xúc với bất kỳ ai, đi thẳng tới nơi cần đến. Tôi không rõ thế giới lần này có gì khác, nhưng…”
Anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Chỉ là cảm giác không tốt lắm. Không khí, hoặc nói là bầu không khí xung quanh làm tôi thấy khó chịu.”
“Cũng có thể là vì tôi không thích những nơi như vậy…” Đàm Nghiên nói, “Cậu biết mà, tôi khá bảo thủ, không quen lắm…”
Anh chỉ vào quán bar phía trước. Thời đại của Đàm Nghiên không có những nơi công khai khuyến khích tình một đêm, anh rất ghét thứ văn hóa này.
Đàm Nghiên nghiêm túc nói: “Chỗ đó toàn là lợi dụng lẫn nhau, còn dễ bị bệnh! Sau này các cậu đừng như vậy, quá tuỳ tiện. Dù chưa kết hôn, nhưng nếu quen thói xấu rồi thì dù có lập gia đình cũng dễ tái phạm, khó mà sống yên ổn.”
Anh bực bội nói, nhìn quán bar kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Mọi người ngẩn người, sau đó phá lên cười.
“Ha ha ha ha ha, Đàm Nghiên anh… ha ha ha ha…” A Tam vừa liên tưởng giữa tuổi thật của Đàm Nghiên với lời anh vừa nói, liền cười đến lộn ruột, “Ê? Tự nhiên nghĩ ra một chuyện… anh vẫn còn trai tân đúng không?”
Mặt Đàm Nghiên lập tức đỏ bừng.
Lương Hiển thấy vậy thì xao xuyến, nhưng không chịu nổi khi thấy Đàm Nghiên bị trêu, liền nói: “Trai tân thì sao? Giữ mình trong sạch, để dành lần đầu tiên cho người mình yêu thương nhất, có trách nhiệm với bản thân và với người khác, thế không tốt sao?”
“Tôi đâu có chê trai tân,” A Tam cười không ngớt, “nhưng… Đàm Nghiên anh ấy…”
Nghiêm Vĩnh Phong mắt nhanh tay lẹ, bịt miệng A Tam lại. Đã hứa không nói tuổi thật của Đàm Nghiên trước mặt đám tân binh rồi mà!
Mặt Đàm Nghiên càng đỏ, còn Lương Hiển thì biết. Trai tân 19 tuổi là thanh niên biết tiết chế, nhưng trai tân 58 tuổi… thì đúng là có vấn đề.
Hắn nắm tay Đàm Nghiên nói: “Là vì Đàm Nghiên quá lương thiện, quá chính trực.”
Dù thế nào cũng phải ủng hộ Đàm Nghiên đến cùng.
“Thôi được rồi, đừng cười nữa.” Khâu Tề Chính ra mặt điều tiết không khí, “Cuối cùng là có vào không?”
“Tôi vừa kiểm tra không khí, không khác gì thế giới của chúng ta, chắc chỉ là môi trường khiến anh thấy bất an.” Lương Hiển khuyên, “Mình cứ cẩn thận là được, đi cùng nhau, chỉ ở đó một tiếng, hết giờ thì tới điểm truyền tống, được không?”
Hắn còn nói thêm: “Quán bar không phải chỉ để tìm gái, còn là nơi để dân thành thị áp lực quá tìm bạn bè, nghe nhạc nhẹ, uống một ly cocktail, thư giãn bản thân. Anh… tôi thấy anh căng thẳng quá, lần sau có thời gian tôi dẫn anh đi bar thư giãn nhé… Anh không muốn thì mình đi quán boardgame cũng được, vui lắm.”
“Được.” Đàm Nghiên cuối cùng cũng buông bỏ thành kiến, dù trong lòng vẫn thấy khó chịu, gật đầu đồng ý.
Ba người mới bị coi như trong suốt: “…”
Cảm giác như có thông tin cực kỳ quan trọng lướt qua ngay trước mắt họ, mà họ không tài nào nắm được.
Trước đó Kiều Tri Học mô tả dị thế đáng sợ thế nào, còn chiếu cả video cho họ xem, khiến Đồ Tử Thạch và hai người còn lại cực kỳ căng thẳng. Giờ thấy môi trường thế này, lại thêm thái độ thoải mái của nhóm đàn em, họ cảm thấy… cũng không ghê gớm đến thế?
Có lẽ không khó như họ tưởng.
Chờ khi bọn họ cũng thức tỉnh dị năng, chắc cũng có thể “oách xà lách” như vậy. Ba thiếu niên nghĩ như nhau.
Chín người cùng vào một quán bar đúng là gây chú ý, lại thêm một con nai… Nhưng Đàm Nghiên nhất quyết không chia người, thế là mọi người cứ thế đi theo vào.
Chín người đeo ba lô to đùng, phía sau còn dắt theo một con nai, vậy mà nhân viên phục vụ quán bar chẳng những không chặn họ lại, cũng không nói câu nào kiểu “cấm mang thú cưng vào trong”.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo ái muội, môi TSng trọng, không ai nói chuyện lớn tiếng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Cả nhóm ngồi thành một hàng trước quầy bar, trong lòng ai cũng hơi căng thẳng.
Ai biết tiền ở thế giới này có giống tiền ở thế giới của họ không!
Lương Hiển giả vờ bình tĩnh, gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi: “Có món mới không?”
Pha chế mỉm cười chuyên nghiệp: “Có chứ.”
Anh ta đưa ra một thực đơn, toàn là tiếng Anh quen thuộc, tên các loại rượu cũng rất quen. Lương Hiển thầm thở phào nhẹ nhõm, tiện tay gọi chín ly.
Về việc thanh toán… Nếu tiền không thông dụng, lúc trả mà bị làm khó, có nên rút súng ra không? Trong đầu Lương Hiển thoáng hiện một ý nghĩ nguy hiểm.
Trong lúc pha chế đang điều chế rượu, một người phụ nữ mặc váy ngắn khoét ngực sâu dựa vào quầy bar, nhìn Hải Lập Nhân: “Anh trai, mời em một ly nhé?”
Nói rồi, cô ta khẽ hất mái tóc dài, ưỡn b* ng*c đầy đặn về phía trước. Hai chân cô ta bắt chéo, thẳng tắp trắng bóc, khiến người ta hoa cả mắt.
“Tôi, tôi…” Hải Lập Nhân chỉ toàn học tập và huấn luyện, chưa được huấn luyện về mấy tình huống quyến rũ kiểu này, đối mặt với cảnh này quả thực hơi khó ứng phó, suýt nữa buột miệng nói: Tôi không có tiền.
Người phụ nữ trông khoảng 28-29 tuổi, rất xinh đẹp, quan trọng là toàn thân tỏa ra mùi hương đào chín quyến rũ. Cô ta đặt tay lên cổ Hải Lập Nhân, áp sát lại gần, hương thơm dịu dàng lập tức tràn vào mũi hắn ta.
Giọng cô ta ngọt thêm vài phần: “Mời em một ly đi mà~ Em muốn ly này~”
Cô ta chỉ vào loại cocktail đắt nhất trong menu dành cho nữ.
Hải Lập Nhân luống cuống tay chân, đám người còn lại thầm nghĩ hắn ta đúng là có phúc, chỉ có Đàm Nghiên là thấy toàn cảnh đầy rẫy những thứ cần kiểm duyệt, mắt muốn loạn lên, chẳng buồn nhìn nữa, định với tay sờ con nai cho bình tĩnh lại.
Nhưng tay với xuống trống không, nhìn quanh một vòng mới phát hiện con nai chẳng biết đã chạy tới dưới chân người phụ nữ từ lúc nào, đang há miệng ra sức cắn váy cô ta, muốn kéo cô ra khỏi Hải Lập Nhân. Cái váy vốn đã ngắn, giờ gần như bị con nai xé toạc, trông người phụ nữ càng thêm gợi cảm.
Nhưng cảnh tượng lại cực kỳ quái dị, không ai chú ý đến con nai, những người xung quanh…
Ánh mắt Đàm Nghiên đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt người pha chế. Mắt anh ta híp lại, không thấy rõ tròng đen.
Lúc này, người phụ nữ đang áp b* ng*c lên cánh tay Hải Lập Nhân, vừa lắc lư vừa nũng nịu đòi mời rượu, váy bị con nai kéo rách. Nhìn kiểu gì cũng thấy bất thường.
Thấy cô ta sắp hôn lên môi Hải Lập Nhân, Đàm Nghiên đột ngột xoay người, vượt qua Lương Hiển lao đến bên cạnh, vung tay ấn mạnh đầu cô ta xuống mặt quầy bar, rồi rút con dao găm ở hông ra, đâm thẳng một nhát vào ngực, máu bắn tung tóe!
“Cậu…” Hải Lập Nhân bị máu bắn đầy mặt, sững người tại chỗ.
“Chạy mau!” Đàm Nghiên thúc giục.
Anh vừa định rút dao ra thì bị người phụ nữ túm chặt lấy tay, giọng vẫn ngọt lịm: “Anh trai à, ghen cũng đâu cần dữ dội vậy, chỉ cần mời em một ly là được mà~”
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Một nhát dao vừa rồi của Đàm Nghiên có thể nói là chuẩn xác chí mạng, chắc chắn không thể sống nổi.
“Anh trai, cho em hôn một cái nhé? Người anh thơm quá đi…”
Người phụ nữ vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng ban nãy đã biến mất, khuôn mặt xinh đẹp nứt toác, mười chiếc xúc tu dính đầy chất nhầy từ miệng cô ta b*n r*, quấn chặt lấy đầu của Đàm Nghiên!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 54
10.0/10 từ 24 lượt.
