Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 53


Phong Võ và Hải Lập Nhân cảm thấy mình bị lừa.


Ban đầu là buổi động viên của trợ giảng Sài: thi vào nhóm học tập này còn khó hơn cả lớp đặc biệt, mỗi ngày phải theo giáo sư Kiều học mấy thứ kiến thức cực kỳ cực kỳ khô khan và khó hiểu, đều là những đề tài nghiên cứu mà viện nghiên cứu quốc gia còn đang đau đầu giải mã. Sau này nếu không định làm nhà khoa học thì những kiến thức này hoàn toàn vô dụng.



Mà học sinh của trường quân sự trung ương, phần lớn đều trở thành sĩ quan, chứ ai lại muốn làm nhà khoa học?


Các bạn cùng lớp bắt đầu rục rịch xin rút lui, nhưng Phong Võ và Hải Lập Nhân thì lại thấy, nếu nhà trường đã rầm rộ thành lập nhóm này như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là muốn đào tạo nhà khoa học. Nếu thật sự muốn làm vậy, thì lên Bắc Đại hay Thanh Hoa tuyển khối người còn hơn.


Chắc chắn là có ẩn ý!


Trong khi nhiều người nộp đơn xin rút lui, Phong Võ và Hải Lập Nhân vẫn kiên trì ở lại. Dĩ nhiên cũng bởi vì hai người bọn họ đủ xuất sắc, có thể hiểu được phần lớn nội dung bài giảng của giáo sư Kiều nên mới trụ được suốt hai tháng.


Quả nhiên, đúng như họ dự đoán, giáo sư Kiều đã liên hệ gọi họ đến, đưa cho mỗi người một tờ… Phiếu thẩm tra chính trị?


Ai thi vào trường quân sự cũng từng điền cái này, nhưng lần này chi tiết hơn nhiều, đến cả các mối quan hệ bạn bè (bao gồm bạn trên QQ, Weibo, WeChat, game và cả bạn bè trong giới online) cũng phải khai rõ và kiểm tra kỹ.


Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà thần bí đến mức này?


Sau khi nộp phiếu thẩm tra, một vị cán bộ tên là Từ Minh Vũ đã tiếp đón họ. Anh ta nói rằng có một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, chỉ có sinh viên trong nhóm học tập mới có thể đảm nhận, tính bảo mật rất cao, ảnh hưởng lớn đến tương lai, và có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nếu đồng ý tham gia, người nhà sẽ được bảo vệ ngầm. Nếu từ chối sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai.


Trẻ trâu vốn không biết sợ, mấy người cùng bàn bạc một chút rồi đồng loạt gật đầu, không ai bỏ cuộc.


Theo lời cán bộ, đây là nhiệm vụ dài hạn, nhưng mỗi lần hành động sẽ giới hạn số người tham gia. Đợt đầu chỉ chọn Phong Võ và Hải Lập Nhân, lý do là vì hai người từng có tình huống “vào sinh ra tử” trong đợt diễn tập liên kết giữa sinh viên năm hai và ba hồi đầu năm, là đôi bạn có mối quan hệ thân thiết nhất trong tất cả các ứng viên.


Lý do này thật sự khiến người ta khó chấp nhận.


Nhưng lời giải thích của cán bộ Từ là: nhiệm vụ đòi hỏi khả năng phối hợp nhóm cực kỳ cao, mà thời gian huấn luyện phối hợp có hạn, nên chỉ ưu tiên những người từng hợp tác thành công. Các sinh viên khác không cần lo, nhiệm vụ sắp tới là huấn luyện nhóm, ai phối hợp tốt sẽ có cơ hội cao hơn.


Cán bộ Từ dặn dò Phong Võ và Hải Lập Nhân: mọi việc nghe theo sự sắp xếp của giáo sư Kiều.


Giáo sư Kiều đưa họ đến giới thiệu với sáu sinh viên khác và trợ giảng Sài… à, còn có một con nai nhỏ, nhưng chuyện đó không quan trọng.


Điều kỳ lạ là, sáu sinh viên kia đều là sinh viên năm nhất, ở cùng một ký túc xá, trông như một đội đã phối hợp rất ăn ý.


Người mới gia nhập đội cũ vốn khó hòa nhập, nhưng thái độ của nhóm này quá đáng cực kỳ! Sau màn giới thiệu bản thân, không ai đứng ra bắt tay hay chào hỏi xã giao, tất cả đều nhìn chăm chăm vào cậu bạn tên là Đàm Nghiên.


Trước khi gia nhập, Phong Võ và Hải Lập Nhân đã được cán bộ Từ nhắc qua: đội họ sắp vào có hơi rắc rối, vài người là học sinh cá biệt, và còn có một người…


Lúc đó cán bộ Từ chỉ thở dài, nói rằng Đàm Nghiên rất dễ chung sống, bảo họ nên học hỏi đồng chí Đàm Nghiên nhiều hơn…


Bị cả đám người nhìn chằm chằm, Đàm Nghiên lúng túng vô cùng. Qua một lúc mới nhận ra làm vậy với người mới là không ổn, vội vàng bước tới, nhiệt tình bắt tay hai người: “Chào mừng hai bạn gia nhập đội! Tôi là Đàm Nghiên, nhất định sẽ bảo vệ các bạn thật tốt!”


Phong Võ và Hải Lập Nhân: “…”


Hai người họ, một cao 1m85, một cao 1m88, tuy không nổi bật như Tần Lực, nhưng cao hơn hẳn Đàm Nghiên.


Cả hai cúi đầu nhìn cậu bạn trắng trẻo mềm mại, ngón tay không có vết chai súng, nói sẽ bảo vệ bọn họ?



Phong Võ và Hải Lập Nhân nở một nụ cười lễ phép xa cách: “Cảm ơn nhé.”


Nhìn là biết họ chẳng hề để tâm.


Tính cách Đàm Nghiên thì tốt, nhưng nai con luôn đi theo anh đột nhiên lóc cóc lóc cóc chạy tới, há miệng muốn cắn người.


Đàm Nghiên lập tức ôm chặt lấy nai con, véo tai nó khẽ quát: “Cái tật xấu gì vậy, sao cứ thấy người là đòi cắn? Đồng chí Từ còn đang nằm viện đó!”


Con nai nhỏ hình như nghe hiểu tiếng người, vừa nghe đến tên cán bộ Từ, nó lập tức run tai, cúi đầu rụt cổ.


Giáo sư Kiều lạnh lùng nghiêm túc đẩy đẩy gọng kính, cười khẩy: “Vừa mới ăn no xong, có sức mà không biết dùng vào đâu đúng không? Còn dám cắn người nữa thì tao nhổ hết răng mày.”


Toàn thân nai con run lên, rụt người trong lòng Đàm Nghiên, kêu “be be” đáng thương, như thể sắp bị nhổ răng đến nơi.


Đàm Nghiên vội v**t v* cổ nó, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ cần ngoan ngoãn, giáo sư Kiều sẽ không làm vậy đâu.”


“Ừ,” Kiều Tri Học gật đầu, “Nhưng vẫn phải tiêm vắc-xin dại, ai mà biết trong răng nó có vi khuẩn gì không.”


Nai con: “!!!”


Cái đuôi bị dọa dựng thẳng như phim hoạt hình.


“Không sao đâu, chỉ tiêm một mũi thôi. Nai con rất dũng cảm, ba sẽ đi cùng con.” Đàm Nghiên tiếp tục dỗ dành.


Phong Võ và Hải Lập Nhân: “…”


Nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một con nai đốm có linh tính, dù dễ thương đến mấy cũng không nên mang vào trường học.


Thế là Phong Võ lên tiếng: “Giáo sư Kiều… Chúng ta sắp phải làm nhiệm vụ, mang thú cưng theo như vậy liệu có ổn không?”


Giáo sư Kiều đẩy gọng kính: “Trước khi các cậu đủ điều kiện, tôi không thể tiết lộ nhiều, nhưng có một điều phải nhắc nhở các cậu: nên giữ mối quan hệ tốt với nai con.”


Phong Võ và Hải Lập Nhân: “…”


“Là lời khuyên thật đấy, rút ra từ xương máu.” Trợ giảng Sài vỗ vai hai người, vẻ mặt thành khẩn.


“Giờ tôi sẽ đưa họ đi huấn luyện, hai cậu ở lại học phần lý thuyết với giáo sư Kiều và bạn học Tiểu Thôi. Vì chưa rõ nhiệm vụ cụ thể nên phải bắt đầu từ lý thuyết.”


Nói xong, trợ giảng Sài dẫn theo năm người và một con nai rời đi. Con nai bước đi sau lưng Đàm Nghiên, cái mông nhỏ lắc qua lắc lại, trông vừa tự hào vừa hạnh phúc.


Phong Võ và Hải Lập Nhân: “…”


Tại sao lại có cảm giác con nai này có địa vị rất cao vậy?


“Đến đây đến đây,” Thôi Hòa Dự vỗ tay thu hút sự chú ý, “Hai anh khóa trên à, giáo sư Kiều còn bận nhiều việc, phần kiến thức nền để tôi giảng sơ cho trước, chỗ nào không hiểu thì ghi lại, sau đó hỏi lại giáo sư.”


Giáo sư Kiều cũng rất yên tâm, ôm một cái thùng chạy sang văn phòng bên cạnh, không biết đang mày mò cái gì.


Anh ta vừa đi khỏi, Thôi Hòa Dự liền nở một nụ cười.


Là bạn học cùng nhóm nên tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Phong Võ và Hải Lập Nhân có chút ấn tượng về Thôi Hòa Dự – một sinh viên năm nhất cực kỳ kiêu ngạo.



Dĩ nhiên, người ta có lý do để kiêu: xếp thứ hai toàn nhóm về lý thuyết, là thiên tài thực thụ.


Phong Võ và Hải Lập Nhân không để tâm đến sự kiêu ngạo ấy, nhưng tại sao nụ cười hiện giờ của Thôi Hòa Dự lại tràn ngập ác ý?


Một lát sau, hai người đã hiểu nụ cười đó có ý gì.


Rốt cuộc họ đang học cái gì vậy trời?!


– Ý thức não bộ được hình thành từ vô số các trạng thái vướng mắc lượng tử giữa các điện tử. Chỉ cần sức mạnh ý thức đủ mạnh thì có thể ảnh hưởng đến vi hạt trong môi trường xung quanh, từ đó đạt đến cảnh giới ý thức quyết định vật chất.


– Hai hạt vướng mắc lượng tử sẽ không bị giới hạn bởi không gian hay thời gian, có thể truyền tải tức thời từ xa, dù cách nhau hàng tỷ năm ánh sáng cũng chẳng sao – tất cả đều chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc.


– Phải tôn trọng những di tích lịch sử như Vạn Lý Trường Thành, vì biết đâu một ngày nào đó nó sẽ cứu mạng bạn.


– Vứt hết những lý thuyết từng học trước kia, cùng nhau nghiên cứu chủ nghĩa duy tâm, phải tin rằng ý thức của con người vô cùng mạnh mẽ, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể đưa ý thức của mình vào trong máy tính để chơi game.


– Mà nói nè, hai người có mang theo máy tính không, có vào được mạng ngoài không, lâu lắm rồi tôi chưa được chơi game…


Câu cuối cùng đầy ắp khát vọng mãnh liệt của bạn học Thôi Hòa Dự.


Phong Võ và Hải Lập Nhân nghe đến cuối cùng thì hoàn toàn từ bỏ tư duy, chỉ còn biết mù quáng chép bài.


Ồ, cuốn sổ tay là bạn học Đàm Nghiên tặng, nghe nói là tự bỏ tiền túi mua, làm quà cho hai bạn sinh viên mới.


Hai người nhìn kỹ. Ừm, là loại bán ở tiệm tạp hóa gần trường, năm tệ một quyển.


Quà đơn sơ cũng đành, nhưng tại sao bạn học Lương Hiển lại nhìn cuốn sổ trong tay họ với ánh mắt ghen tị vậy?


Kết thúc ngày huấn luyện đầu tiên, Phong Võ và Hải Lập Nhân mang theo nhiệt huyết mà đến, ôm đầy nghi hoặc rời đi.


Trên đường về ký túc xá, họ vẫn chưa hiểu rốt cuộc hôm nay mình vừa trải qua cái gì.


Vừa về đến phòng, họ lập tức bị vài bạn cùng nhóm được chọn kéo vào nhà vệ sinh mở “hội nghị nhỏ”:


“Hai ông hôm nay huấn luyện cái gì? Khi nào thì bắt đầu thực hiện nhiệm vụ? Nội dung nhiệm vụ là… ồ, cái này không hỏi được… Aaaaa tôi hồi hộp quá đi mất, làm cái gì mà thần bí thế không biết, làm tôi ngứa ngáy cả người, tại sao đợt đầu lại không có tôi?!”


Một sinh viên năm ba tên là Đồ Tử Thạch kích động nói.


Là bạn cùng lớp với Đồ Tử Thạch, Hải Lập Nhân cố gắng vắt óc nhớ lại, miễn cưỡng ép hết mớ thuyết âm mưu do Thôi Hòa Dự nhồi vào ra khỏi đầu, sau đó nói: “Con nai đó rất kiêu ngạo.”


Đồ Tử Thạch: “???”


Phong Võ bổ sung: “Tôi tư duy nên tôi tồn tại.”


Đồ Tử Thạch: “???”


Hải Lập Nhân: “Sổ tay… tôi đã ghi chép rất nghiêm túc.”


Đồ Tử Thạch: “???”


Phong Võ: “Thôi Hòa Dự rất hợp với mấy tổ chức đa cấp, tôi suýt nữa bị tẩy não rồi.”



Đồ Tử Thạch: “…Hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?”


“Chúng tôi cũng không biết!” Phong Võ và Hải Lập Nhân đồng thanh nói.


Trải nghiệm đêm đó giống như một giấc mơ, cứ như thể họ bị lôi ra khỏi một cuộc sống đại học bình thường đầy chí tiến thủ, rồi ném vào một thế giới chẳng ai hiểu nổi.


Đàm Nghiên và sáu người kia, họ đều từng gặp, cũng từng học cùng vài buổi. Nhất là Lương Hiển đứng đầu bảng điểm, khiến không ít người âm thầm muốn vượt qua cậu sinh viên năm nhất này.


Ấn tượng của họ… rõ ràng không phải như thế.


“Chúng ta với bọn họ, hình như không cùng một thế giới.” Phong Võ nói, “Không phải khác biệt về kinh nghiệm hay thực lực, mà là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Họ có thứ mà chúng ta không có. Nếu không thể có được thứ đó, chúng ta sẽ không thể nào hòa nhập với họ được.”


“May mà còn có Phong Võ ở bên, nếu không tôi thật sự sẽ hoài nghi cuộc đời mất.” Hải Lập Nhân tiếp lời.


Cán bộ Từ lựa chọn hai người thân thiết đúng là sáng suốt.


“Thôi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi, 11 giờ rồi.” Phong Võ nói, “Dù nhiệm vụ là gì thì sau này cũng sẽ biết. Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích. Dưỡng sức, ngày mai thể hiện thật tốt, tranh thủ… xây dựng mối quan hệ với mấy ‘tiền bối’… khụ, mấy đàn em.”


“Cũng đúng, ngủ thôi…”


Chưa dứt lời, điện thoại của Hải Lập Nhân đã reo lên, là trợ giảng Sài gọi đến: “Tập hợp dưới lầu ký túc xá trong vòng một phút, nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu rồi.”


Hai người lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy vào phòng thay đồ, đúng một phút thì xuống đến nơi.


Lúc này, sáu người còn lại đã chuẩn bị ổn thoả.


“Lên xe.” Giáo sư Kiều dẫn theo nai con sau lưng, nói ngắn gọn.


Chín người lần lượt lên xe, Đàm Nghiên lên sau cùng. Khi mọi người đã yên vị, anh chợt dừng bước.


“Sao vậy? Lần này địa điểm đặc biệt, chúng ta đã dùng lý do án mạng để phong tỏa toàn bộ khu vực. Một lát nữa truyền thông sẽ kéo đến, phải giải quyết nhanh trước khi họ nhận ra có gì đó sai.” Giáo sư Kiều nhắc nhở.


“Tôi hiểu.” Đàm Nghiên gật đầu, nhưng vẫn chưa lên xe.


Lúc này, anh không giống một sinh viên nhút nhát, mà như một chiến binh dạn dày trận mạc. Ánh mắt Đàm Nghiên lướt qua chiếc xe vũ trang, không rõ anh làm thế nào, chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, Phong Võ và Hải Lập Nhân đều cảm giác như Đàm Nghiên vừa dịch chuyển, mà lại như chưa từng rời khỏi chỗ.


Bằng chứng duy nhất cho thấy anh đã di chuyển là trong tay xách theo một người.


“Đồ Tử Thạch, sinh viên năm ba lớp Đặc Biệt, đứng thứ ba trong kỳ thi viết tuyển chọn vào nhóm học tập.” Đàm Nghiên chính xác nói ra thông tin cơ bản của Đồ Tử Thạch. “Cậu ấy trốn dưới gầm xe.”


Hải Lập Nhân: “Cục đá… ông…”


Đồ Tử Thạch cúi đầu: “Tôi cũng đã qua thẩm tra chính trị, cũng muốn nhanh chóng gia nhập đội.”


Hắn ta cao đến 1m83, vậy mà bị Đàm Nghiên nắm cổ áo nhấc lên, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ yếu ớt.


“Dù vậy cũng không thể trốn dưới gầm xe, gan cậu to thật đấy!” Kiều Tri Học tức giận quát.


Đàm Nghiên: “Cậu ấy đã qua thẩm tra, cũng có nhiệt huyết, cho cậu ấy đi cùng đi.”


“Như vậy sẽ thêm gánh nặng cho anh.” Kiều Tri Học nói nhanh: “Biết trốn dưới gầm xe tức là không phục tùng mệnh lệnh, tôi đang định đá cậu ta ra khỏi nhóm đây.”



“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ Phong Võ và Lập Nhân, rất rất muốn gia nhập, cầu xin mọi người đó!” nếu không bị Đàm Nghiên xách lên, có khi Đồ Tử Thạch đã quỳ xuống rồi.


Thời gian gấp rút, Kiều Tri Học đành nói: “Xách lên xe, giữa đường sẽ kiểm tra. Không đạt thì thẳng tay vứt xuống.”


Mọi người: “…”


Giáo sư Kiều dạo này càng ngày càng sấm rền gió cuốn.


Xe vừa khởi động, A Tam mở máy tính lên tra hồ sơ Đồ Tử Thạch: “Học sinh xuất sắc, thành tích chiến đấu nổi bật, đã được Quân khu miền Nam định sẵn. Vết nhơ duy nhất trong lý lịch là từng tự ý rời đội trong một nhiệm vụ. Nhưng hành động đó lại đúng đắn, chỉ mình cậu ta thoát khỏi phục kích, một mình đánh bại địch và chiến thắng khi toàn đội bị bắt.”


Sau đó đánh giá: “Là một con sói hoang.”


Đồ Tử Thạch cười hiền lành với A Tam, như thể khẳng định mình vô hại.


“Tại sao không nghe lệnh, hành động đơn độc?” Đàm Nghiên hỏi.


“Trực giác.”


“Tại sao trốn dưới xe?”


“Cũng là trực giác.” Đồ Tử Thạch nghiêm túc nói, “Tôi có cảm giác, nhiệm vụ lần này nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội. Vài hôm trước, Thôi Hòa Dự, Khâu Tề Chính và Nghiêm Vĩnh Phong cũng giống chúng tôi, nhưng họ đã nắm bắt được cơ hội. Tôi không muốn bỏ lỡ thêm lần nào nữa.”


“Năng lực thì tốt đấy, nhưng sẽ tăng thêm gánh nặng cho Đàm Nghiên.” Lương Hiển phản đối.


“Không sao đâu,” Đàm Nghiên nói, “lần trước cũng là ba người, thêm một người thì thêm một hy vọng thức tỉnh.”


Anh đã đọc kỹ hồ sơ của Đồ Tử Thạch rồi mới đưa ra quyết định này. Nngười này còn trẻ, có tinh thần chiến đấu, tuy hơi khó kiểm soát nhưng tâm tính tốt.


Giống như một món vũ khí nguy hiểm: dùng đúng sẽ là át chủ bài, dùng sai thì là bùa đòi mạng.


Nai con thấy Đàm Nghiên cứ giữ lấy Đồ Tử Thạch, rất muốn cắn một cái, nhưng vì Kiều Tri Học đang ở cạnh nên đành nhịn cơn thèm cắn xuống.


“Được rồi,” Kiều Tri Học dứt khoát nói, “Tin vào con mắt của anh. Bộ trưởng Vu bảo tôi nhắn với anh rằng quyền đánh giá cuối cùng với tân binh thuộc về anh. Nếu có ai bị sức mạnh xâm thực… cho phép xử quyết tại chỗ.”


Nghe đến đây, ba người mới dựng đứng tóc gáy.


Kiều Tri Học nói tiếp: “Tạm thời cứ như vậy. Còn nửa tiếng nữa là đến nơi, chúng ta tranh thủ trên xe phổ biến đơn giản nội dung nhiệm vụ. Các cậu không được đặt câu hỏi, mọi thắc mắc sẽ được giải đáp sau khi vào dị giới, do các thành viên cũ phụ trách.”


“Trong vòng bảy ngày đã xuất hiện ba lần ‘lỗ hổng’, tần suất quá cao. Các cậu phải quay về càng sớm càng tốt, không ai dám chắc ngày mai có xuất hiện thêm ‘lỗ hổng’ nữa không.”


“Hơn nữa, lần này ‘lỗ hổng’ xuất hiện ở khu biệt thự thành phố B, sự sụp đổ đã lan sang khu dân cư. May mà khu biệt thự ít người, chưa có ai bị cuốn vào, chúng tôi đã kịp thời kiểm soát tình hình. Nhưng nếu về sau…”


Kiều Tri Học nghĩ một lúc rồi thở dài: “Thôi, đó không phải chuyện tôi có thể lo được.”


 


••••••••


Lời tác giả:


Có một chuyện mọi người có thể yên tâm: sau này chắc chắn sẽ xuất hiện phản diện, nhưng tuyệt đối không phải là ai đó trong đội chúng ta phản bội. Dù sao thì, chỉ cần còn có Đàm Nghiên ở đây, không ai dám manh động đâu (:з∠)


Nai con: Hôm nay tôi trong vai nền vẫn dễ thương như mọi khi đó nha ~~


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 53
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...