Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 52


Tan họp, mấy người cùng nhau quay về trường. Giờ đã là 8 giờ sáng, ai cũng có tiết học. Hai ngày nay, Kiều Tri Học đã xin phép nghỉ giúp họ, vẫn được tính là đi học đầy đủ, nhưng phần kiến thức bị bỏ lỡ phải tự mình bù lại.



Thôi Hòa Dự và Lương Hiển khỏi phải bổ sung, họ đã tự học hết từ trước rồi. Nghiêm Vĩnh Phong và Khâu Tề Chính thuộc kiểu học sinh siêng năng, nền tảng vững chắc, hai ngày không học cũng không khó để đuổi kịp. Kha Hạo đã ghi chép đầy đủ giúp họ, thậm chí còn ghi âm lại những tiết quan trọng, chỉ cần một hai ngày là có thể theo kịp.


Đàm Nghiên thì chẳng hiểu gì, vốn chưa học tới phần này, vẫn còn đang vật lộn với kiến thức cấp ba, nghe hay không nghe cũng như nhau, có gấp cũng vô dụng.


Thảm nhất là Tần Lực, vốn vào đội dị năng nhờ vận may (lỗ hổng mở ngay sau lưng), thành tích lý thuyết bét lớp, giờ lại nghỉ thêm hai ngày, muốn theo kịp khó khăn vô cùng.


May mà Thôi Hòa Dự khá rảnh, cậu ta không phải vào “lỗ hổng” nữa, Bộ trưởng Vu tạm thời cấm dùng máy tính, không thể luyện dị năng, nên nhận lời phụ đạo cho Tần Lực.


“Ông phải chiến đấu thật tốt ở dị giới đó,” Thôi Hòa Dự không vui nói, “sau này tôi chỉ có thể ở thế giới thực thôi.”


“Ông trông nhà giúp bọn tôi mà.” Khâu Tề Chính an ủi.


“Ừ, đợi đến khi mấy ông khải hoàn trở về, tôi sẽ nói ‘Welcome home’.” Thôi Hòa Dự tưởng tượng ra khung cảnh đó, tâm trạng khá hơn đôi chút.


Cả nhóm vừa trở về từ dị giới, còn chưa hoàn hồn thì bị nai con lôi dậy thô bạo, lại còn thức cả đêm họp hành, thế giới quan bị dội cho một trận te tua. Về đến trường chưa được nghỉ, phải xách sách đi học, ai nấy mắt đều thâm quầng, liên tục gật gù trong lớp.


Chỉ có Đàm Nghiên vẫn tràn đầy tinh thần, chăm chú ghi chép. Mặc dù chẳng hiểu gì tiết vi phân hôm nay, nhưng không sao, chim chậm phải bay sớm. Anh ghi lại toàn bộ lời giảng của giáo viên, để sau này học đến sẽ xem lại.


Lương Hiển ngồi cạnh Đàm Nghiên, sau khi ngủ một giấc trên bàn, gối đầu lên tay, chớp mắt mơ màng nhìn về phía Đàm Nghiên đang chăm chú ghi chép.


Gương mặt trẻ trung, ánh mắt chuyên chú, ngón tay thon dài…


Dù biết anh đã 58 tuổi, còn lớn hơn bố mình 8 tuổi, nhưng Lương Hiển vẫn không kìm được bị Đàm Nghiên hấp dẫn.


Chắc là do gương mặt quá đẹp.


Nếu một ngày nào đó, Đàm Nghiên đột nhiên già đi, mình còn thích anh ấy nữa không?


Chuyện chưa xảy ra, Lương Hiển cũng không rõ. Người ta nói ba năm là một khoảng cách thế hệ, cách biệt bốn mươi năm không phải khoảng cách nữa, mà là vực thẳm. Mối tình đầu của hắn vốn đã chẳng sáng sủa gì. Đàm Nghiên là thẳng nam sắt đá, ban đêm ngủ cạnh nhau bị cọ vào còn chẳng có phản ứng. Giờ đây, tình cảm mơ hồ vốn đã mong manh còn bị chặn ngang bởi khoảng cách tuổi tác và kinh nghiệm sống, thứ tình cảm đáng thương này… chẳng lẽ cứ thế chết non sao?


Lương Hiển muốn cố gắng thêm một lần nữa, nhưng hắn cố cái gì đây? Cố để bản thân già đi à?


Hắn vừa nghĩ vừa chăm chú nhìn Đàm Nghiên, cuối cùng si mê gương mặt nghiêm túc ấy.


Vi phân là môn Lương Hiển đã tự học chơi từ hồi cấp hai, những gì thầy giảng hiện giờ với hắn chỉ như trò trẻ con. Vậy mà Đàm Nghiên chăm chú nghe giảng như thế, thực sự là… hơi bị đáng yêu.


Lương Hiển thử tưởng tượng, nếu Đàm Nghiên là người cùng thời đại với mình, liệu sẽ có tính cách như thế nào?


Thành tích chắc chắn sẽ không tệ, anh một lòng học tập, khó mấy cũng cố gắng vượt qua. Giờ theo không kịp vì bọn họ học suốt mười hai năm, còn anh sống lệch tới bốn mươi năm, muốn đuổi kịp khoảng cách này cần rất nhiều thời gian.


Nếu học cùng nhau ngay từ đầu, thành tích của Đàm Nghiên chắc sẽ ngang với Khâu Tề Chính, tuy không thuộc top đầu, nhưng tuyệt đối không kém môn nào.



Thể chất chắc chắn là tốt nhất lớp, dù là thể lực hay tổng hợp, không ai so được với anh.


Về đạo đức, Đàm Nghiên chắc chắn là kiểu học sinh kính trọng thầy cô, đoàn kết bạn bè, sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Hồi tiểu học, khăn quàng đỏ trên cổ anh nhất định đỏ rực rỡ như quốc kỳ vậy.


Anh chắc chắn là học sinh giỏi toàn diện, đoàn viên ưu tú, đại đội trưởng, thậm chí là chủ tịch hội học sinh, ai cũng tin phục.


Còn mình thì sao, chắc ban đầu sẽ không ưa Đàm Nghiên. Lương Hiển hiểu rõ bản thân, trong thâm tâm, hắn ghét kiểu lãnh đạo như Bộ trưởng Vu. Ông yêu nước, yêu nhân dân, yêu xã hội, nhưng không yêu gia đình. Bộ trưởng Vu luôn hy sinh cái nhỏ vì cái lớn, và Lương Hiển vĩnh viễn là cái bị hy sinh.


Vì thế hắn sẽ vừa đồng tình với quan điểm của Đàm Nghiên, vừa ghét anh, suốt ngày châm chọc khiêu khích. Mà Đàm Nghiên chắc chắn sẽ không chấp nhặt với hắn, dù Lương Hiển có khiêu khích thế nào, anh cũng chỉ cười nhạt bỏ qua.


Trong lòng người đàn ông này chưa từng chứa chấp những chuyện nhỏ nhặt.


Bọn họ sẽ học tập, huấn luyện cùng nhau hơn mười năm, trong khoảng thời gian ấy, chắc chắn sẽ có vô số cơ hội ở bên nhau sớm tối. Đàm Nghiên sẽ tinh ý phát hiện mọi nhu cầu của Lương Hiển, sẽ giúp đỡ, chăm sóc hắn, thậm chí khi gặp nguy hiểm sẽ không bỏ rơi hắn.


Anh sẽ đưa tay ra đỡ lấy khi hắn kiệt sức, sẽ cõng hắn khi trẹo chân, sẽ thức trắng đêm chăm sóc hắn bị ốm.


Những việc đó, Bộ trưởng Vu chưa từng làm cho hắn, Lương Hiển luôn tự mình gồng gánh vượt qua. Nhưng Đàm Nghiên thì khác, anh sẽ không bỏ mặc hắn. Dù biết rằng Đàm Nghiên đối xử với mọi người trong lớp đều như thế, nhưng Lương Hiển vẫn sẽ bị hắn hấp dẫn, từ chán ghét chuyển sang ỷ lại, rồi yêu thầm.


Dù ở trong môi trường nào, hắn cũng sẽ bị con người này cuốn hút.


Nghĩ đến đây, Lương Hiển chẳng hiểu sao lại nắm lấy cánh tay của Đàm Nghiên. Đàm Nghiên kinh ngạc ngẩng lên nhìn, Lương Hiển mở miệng: “Tôi…”


Hắn không biết mình muốn nói gì, chỉ là theo bản năng, muốn giữ lại mối tình đầu đang dần tuột khỏi tầm tay.


Đúng lúc này, chuông tan học vang lên. Giảng viên đại học không bao giờ kéo dài tiết, ông nhanh chóng kết thúc, phần còn lại để tiết sau.


Đàm Nghiên thở phào nhẹ nhõm, anh đã ghi chép lại hết nội dung bài học.


Tiếng chuông cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lương Hiển. Hắn cứng người lại rồi nói: “Hay là để tôi phụ đạo cho anh nhé, tiến độ của anh hiện tại tương đối chậm.”


Đàm Nghiên nhỏ giọng: “Không phải cậu cũng cần học sao? Cái đó của cậu không giống với bọn tôi, chắc cần bồi dưỡng thêm nhiều kiến thức?”


“Cái đó” là ám chỉ dị năng, sợ có người nghe lén, Đàm Nghiên rất cẩn trọng.


“Không sao đâu,” Lương Hiển lắc đầu, “những vật phẩm cần thiết khi khẩn cấp tôi đều biết cấu tạo, rất nhiều vật liệu nguy hiểm tôi cũng rõ cả. Nhưng sức mạnh thì chưa đủ, biết nhiều cỡ nào cũng vô dụng. Hiện tại nên ưu tiên rèn luyện sức mạnh, cái đó chỉ có thể luyện cùng giáo sư Kiều vào buổi tối, ban ngày tôi rất rảnh. Hơn nữa lúc anh làm bài thì tôi có thể tranh thủ đọc sách mà.”


Tóm lại là phải học cùng nhau.


“Ra vậy,” Đàm Nghiên ngại ngùng nói, “Phiền cậu quá.”


Lương Hiển nắm tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Giữa tôi với anh, đừng nói ‘phiền’. Chúng ta cùng sống cùng chết, anh mà dùng từ đó, tôi sẽ buồn đó.”


Đàm Nghiên hiểu ý: “Là tôi nghĩ nhiều. Cậu đúng là đứa trẻ tốt.”


Lương Hiển: “…”


“Anh còn gọi tôi là ‘trẻ con’ thì tôi sẽ giận thật đấy!” Lương Hiển giả vờ tức giận.



Anh bây giờ không còn là người đàn ông trầm mặc, hướng nội thuở ban đầu nữa. Bản chất của Đàm Nghiên là người rất có sức hút, được tiếp xúc nhiều với đám trẻ đại học, anh dần bộc lộ con người thật của mình.


Nghe hai chữ “thầy Lương”, Lương Hiển tê rần từ chân lên tới đỉnh đầu, một cảm giác chua chát ngọt ngào tràn ngập cõi lòng. Hắn muốn cười, lại cố nhịn, chỉ cong nhẹ khóe môi, gắng gượng giữ vẻ nghiêm túc: “Ừm, sau này lúc học phải gọi tôi là ‘thầy Lương’.”


Đang trò chuyện thì Kha Hạo lại gần, nói với mấy người Khâu Tề Chính: “Lớp trưởng, sao tôi cảm thấy lâu lắm rồi không thấy mấy ông vậy? Từ khi mấy ông gia nhập cái nhóm học tập đó, ký túc xá không ở cùng nữa, cả ngày hồn bay phách lạc. Hôm trước xin nghỉ nói là… đi hoạt động ngoài trời với nhóm học tập, nhóm về cơ học lượng tử mà đi hoạt động ngoài trời là sao? Không phải nên ở trong phòng thí nghiệm làm mấy thí nghiệm hay ho gì hả?”


Nhưng họ có đi thực địa thật, không chỉ “ngoài trời” mà “ra khỏi Trái Đất”, “ra ngoài vũ trụ”, “ra khỏi thế giới” luôn cơ.


Là bạn bè lớn lên mặc chung một chiếc quần, chẳng ai trong số họ muốn lừa Kha Hạo, đành đeo đôi mắt thâm quầng trầm mặc.


“Tinh thần của mấy ông…” Kha Hạo khó hiểu, “Lớp trưởng, từ trước đến nay ông lên lớp chưa từng ngủ gật, nãy tôi thấy ông gật lên gật xuống mấy lần, kể cả có ba ngày ba đêm không ngủ cũng không nên thế này chứ?”


Tuy là có ngủ rồi, nhưng còn mệt hơn không ngủ bảy ngày, đến giờ vẫn còn ù tai…


Kha Hạo tội nghiệp thật, hỏi vài câu liền, ai cũng im lặng, bạn bè đi cùng đến tìm Khâu Tề Chính chơi đều không nỡ nhìn tiếp.


“Cuối tháng này được nghỉ hai ngày, hay là lớp mình tổ chức đi Vạn Lý Trường Thành một chuyến đi?” Kha Hạo tiếp tục đề xuất. Việc này phải do lớp trưởng đứng ra thì mới được.


Từ khi lớp đặc biệt lên đại học, chỉ cần không có hoạt động gì đặc biệt thì cuối mỗi tháng đều được nghỉ hai ngày, những cuối tuần bình thường thì phải huấn luyện. So với các trường đại học bình thường đúng là rất vất vả, nhưng với học sinh lớp đặc biệt mà nói, được nghỉ hai ngày đã là quá nhiều rồi. Hồi cấp ba họ còn chẳng có lấy một ngày nghỉ, kỳ nghỉ đông và hè cũng phải tham gia huấn luyện tập trung.


Cuối tháng, Vạn Lý Trường Thành…


Khâu Tề Chính chỉ có thể đáp: “Tới lúc đó rồi tính.”


Ai mà biết được hai ngày nghỉ có gặp phải “lỗ hổng’ không, liệu có quay về kịp không? Khâu Tề Chính không dám hứa trước.


Kha Hạo thất vọng: “Lớp trưởng, tôi thấy ông như người thế giới khác rồi ấy.”


Đúng là không còn cùng một thế giới nữa.


Lúc này, người mà Khâu Tề Chính nghĩ đến nhiều hơn không phải Kha Hạo, mà là Đàm Nghiên.


Chỉ mới vào dị giới một lần mà cậu đã cảm thấy mình xa rời bạn bè cũ, cảm giác này khiến cậu rất khó chịu, thậm chí là cô đơn. May mắn là cậu còn có đồng đội để giãi bày, Giáo sư Kiều và Bộ trưởng Vu cũng đã chuẩn bị bác sĩ tâm lý cho bọn họ, có thể đến tìm gặp bất cứ lúc nào.


Nhưng Đàm Nghiên thì sao? Một mình xa rời thế giới bình thường suốt bốn mươi năm, anh làm sao chịu đựng được?


Nếu hỏi anh, có lẽ anh sẽ đáp: “Quen rồi.”


Ba chữ nhẹ nhàng ẩn chứa biết bao cay đắng và cô độc.


“Chuột này,” Khâu Tề Chính nói, “Giờ tôi không chắc có đi được không, hay sáng cuối tuần tụi mình hẹn lại nhé? Tôi cũng muốn đi Trường Thành, hồi trước từng đi rồi vẫn muốn đi lại một lần nữa.”


Cảm ơn nơi đó đã cứu mạng họ.


“Được!” Nghe Khâu Tề Chính nói vậy, Kha Hạo rất vui, lại cẩn thận hỏi: “Lớp trưởng, ông có thể nói cho tôi biết mấy ngày trước ông đi đâu không?”


Khâu Tề Chính: “Thí nghiệm ngoài trời của nhóm học tập thôi. Có lẽ một ngày nào đó… ông cũng sẽ tham gia.”



Khâu Tề Chính sẵn sàng mạo hiểm vì thế giới kỳ ảo, nhưng không thể khuyên người khác hy sinh tính mạng.


Nếu một ngày nào đó, tình hình thật sự nghiêm trọng đến mức cần đến nhiều người dị năng, Khâu Tề Chính nhất định sẽ dốc hết sức giúp Kha Hạo trở thành một người dị năng xuất sắc. Nhưng hiện tại thì không. Cứ để cậu ấy tận hưởng một cuộc sống bình thường an toàn.


Mình sẽ bảo vệ các bạn. 


Nhìn các bạn cùng lớp, trong lòng Khâu Tề Chính bất chợt dâng lên ý nghĩ như thế. Cậu cảm thấy lồng ngực ấm lên, sức mạnh từ tim lan tỏa khắp mạch máu, cảm giác cô đơn trước đó tan biến.


“Anh cũng vậy phải không?” Về đến ký túc xá, Khâu Tề Chính đột nhiên hỏi.


“Hả?” Đàm Nghiên đang vùi đầu trong biển bài tập ngẩng lên, ngơ ngác.


Khâu Tề Chính đặt tay lên ngực: “Thật ra tôi rất sợ, rất cô đơn, cũng từng nghĩ đến cuộc sống của một người bình thường. Dù dị năng có mạnh đến mấy cũng không quan trọng bằng sinh mạng, từng muốn từ bỏ. Nhưng mà, khi nhìn thấy bạn bè, thầy cô… với anh thì là đồng nghiệp và dân thường ở huyện Bình, chỗ này bỗng ấm áp lạ thường, tôi không còn sợ nữa.”


Đàm Nghiên mỉm cười: “Ừ.”


Anh biết, Khâu Tề Chính đã hiểu.


Không phải vì người khác bảo anh rằng “vì sự an nguy của giống loài mà anh phải hy sinh”; không phải đất nước ép buộc, bắt anh phải ra trận. Không ai thích đau đớn, ai cũng muốn trốn ở nơi an toàn. Nhưng luôn cần có người đứng ra, che chắn mưa gió cho những người phía sau.


Đừng nghĩ rằng chỉ có mình đang chịu đựng. Sức mạnh và dũng khí để đứng nơi đầu sóng ngọn gió, mãi mãi là do những người ở phía sau truyền cho bạn.


Ngày hôm đó, mọi người đã khác đi một chút, mỗi người đều có cách hiểu riêng của mình về “sự bảo vệ”.


Quá khứ của Đàm Nghiên từng chút một thấm vào lòng họ. Những dòng lý lịch ngắn ngủi với họ không còn là dữ liệu khô khan, mà là bài học cuộc sống sâu đậm.


Đến tối, mọi người nhận ra, hình như thật sự không thể coi Đàm Nghiên là bạn cùng lứa nữa.


Chỉ còn Lương Hiển vẫn kiên cường leo lên giường của Đàm Nghiên, mặt đầy dũng cảm.


Thôi Hòa Dự nhìn thấu tâm tư của Lương Hiển: “…”


“Không phải mày sợ lúc ngủ vô tình dùng dị năng bị bọn tao phát hiện nên mới ngủ chung giường với Đàm Nghiên à? Giờ ai cũng biết rồi, mày còn bò lên làm gì?” Thôi Hòa Dự hỏi


“Thì sợ sức mạnh của tao mạnh quá làm bọn mày bị thương.” Lương Hiển trừng mắt liếc cậu ta một cái.


“Vậy thì tôi cũng xin ôm cái nha~” Nghiêm Vĩnh Phong cười đùa, “Lỡ nửa đêm tôi lỡ tay rút ra cây đao dài bốn mươi mét thì sao?”


Thực ra ai cũng hiểu rất rõ, dị năng của bọn họ giờ đã ổn định, tiềm thức cũng không muốn để lộ, lúc ngủ sẽ không dùng dị năng ngoài ý muốn.


“Không phải,” Đàm Nghiên giải thích, “Lương Hiển vì mới vào dị giới nên thấy bất an, tôi hiểu cảm giác đó, nên mới ngủ cùng cậu ấy.”


Mọi người: “…”


Chỉ có mình anh mới tin cậu ta!


Thôi Hòa Dự nhìn ngứa mắt Lương Hiển có lẽ là do gene. Cậu ta nghĩ một chút, nở một nụ cười ác ý: “Ê, mọi người nói xem, sau này có người mới gia nhập, bọn họ cũng thức tỉnh dị năng, có nên nói cho họ biết tuổi thật của Đàm Nghiên không?”



Thôi Hòa Dự không cà khịa là thấy ngứa ngáy hả.


Không ngờ mọi người đồng thanh: “Tất nhiên là không nói!”


Đàm Nghiên: “… Tại sao? Bộ trưởng Vu không phải từng nói, nếu đối phương đáng tin, để họ có tấm gương học tập thì có thể tiết lộ sao?”


Tần Lực: “Nói sau đi.”


Nghiêm Vĩnh Phong: “Khổ bọn tôi từng chịu, phải để người mới cũng nếm trải một lần.”


Khâu Tề Chính: “Anh nên cố gắng trông trẻ trung một chút trước mặt họ, đừng nói mấy câu như ‘tụi nhỏ’. Gọi nai là con trai thì được.”


Thôi Hòa Dự: “Mai tụi mình báo cáo lên tổ chức, yêu cầu giữ bí mật tuổi thật của đồng chí Đàm Nghiên đến cùng, đây là nghi thức nhập môn mà ai cũng phải trải qua!”


Nghiêm Vĩnh Phong: “Cách này hay đấy, tôi thích.”


Đàm Nghiên: “…”


Đám trẻ này bị sao thế, đứa nào cũng kỳ lạ.


Tưởng chỉ là lời đùa, nào ngờ hôm sau buổi học nhóm của “nhóm học tập”, bọn họ thật sự nộp đơn xin báo cáo, ngay cả trợ giảng Sài cũng nộp! Chẳng biết mấy đứa này bàn bạc với nhau từ khi nào nữa.


Kiều Tri Học xem hết các đơn xin, thở dài: “Chuyện này trước nay đều do Từ Minh Vũ xử lý, việc lặt vặt mà cũng giao cho tôi, định ép tôi chết đúng không?”


“Nhưng mà cán bộ Từ…” Trợ giảng Sài khó xử.


Từ Minh Vũ không có năng lực hồi phục như người dị năng, đến giờ vẫn nằm viện, ăn cũng không ăn được, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng để duy trì cơ thể, thật sự rất tội nghiệp. Để anh ta xử lý đơn xin thì quá đáng lắm.


Nai con được Kiều Tri Học mang đến huấn luyện cùng lắc lắc tai, hổ thẹn cúi đầu.


Tối đó, mọi người cùng luyện tập dị năng ở phòng huấn luyện. Thôi Hòa Dự không có gì làm, chỉ có thể giúp mọi người ghi chép số liệu, thỉnh thoảng nảy ra vài ý tưởng kỳ lạ để hỗ trợ huấn luyện.


Hôm sau, Kiều Tri Học mang đến phản hồi của Bộ trưởng Vu về đơn xin của bọn họ, kèm theo hai bạn sinh viên thuộc nhóm học tập.


Phản hồi của Bộ trưởng Vu rất ngắn gọn: “Đã xem, đồng ý, do đồng chí Đàm Nghiên toàn quyền xử lý theo tình hình.”


Trước mặt hai bạn học mới, cả đám người đều trừng mắt nhìn Đàm Nghiên, ánh mắt sáng quắc: Anh mà dám nói, tụi tui sẽ cắn anh!


Đàm Nghiên: “…”


Không ngờ tuổi tác của mình lại gây tổn thương tâm lý lớn cho tụi nhỏ đến vậy, nhưng anh đâu có cách nào…


Hai bạn học mới tên là Phong Võ và Hải Lập Nhân, lần lượt là sinh viên năm hai và năm ba, trông có vẻ khá thân thiết với nhau.


Họ chưa biết mình sắp gia nhập tổ chức gì, nhưng được chọn vì thành tích xuất sắc để thực hiện một nhiệm vụ bí mật thì rất vui vẻ, nhiệt tình tự giới thiệu.


Nhưng các đàn em năm nhất lại vô cùng bất lịch sự, chẳng ai đáp lại lời chào, ngay cả trợ giảng Sài cũng vậy, ai nấy đều trừng mắt nhìn nam sinh tên là “Đàm Nghiên”.


Hai sinh viên khóa trên Phong Võ và Hải Lập Nhân muộn màng phát hiện ra, mình bị các đàn em khóa dưới cô lập!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 52
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...