Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 51
Thấy Kiều Tri Học cứ chèn ép một con nai nhỏ có thể cùng mình xuyên đến dị giới, Đàm Nghiên không khỏi nói: “Thông thường, khi cảnh sát xử lý những vụ dân sự kiểu này, nếu được đương sự tha thứ thì có thể hòa giải riêng.”
Nai con lại “bịch bịch bịch” chạy về bên cạnh Đàm Nghiên, ló nửa khuôn mặt ra lén nhìn Kiều Tri Học.
Kiều Tri Học đẩy gọng kính: “Nhưng ít nhất phải bồi thường viện phí chứ. Nó có tiền không?”
Nai con: “…”
Đàm Nghiên xoa đầu nó: “Tôi có. Tôi… làm việc nhiều năm, có chút tích lũy.”
Lương Hiển: “…”
Không hiểu sao, giờ nghe Đàm Nghiên nói câu nào cũng cảm thấy nhói lòng.
Kiều Tri Học: “Tôi đùa thôi.”
…Nhưng giọng anh ta chẳng có chút gì giống đang đùa.
“Nai con là lần đầu, ai cũng không ngờ chuyện như vậy có thể xảy ra, nên thôi bỏ qua. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng, một sinh vật phi trí tuệ có được trí tuệ con người là chuyện vô cùng nguy hiểm.” Kiều Tri Học nghiêm túc nói: “Nó có trí tuệ con người, sẽ không cam lòng bị nuôi nhốt; nó hiểu biết nhiều, còn có dị năng, dù có nhốt lại chưa chắc đã ngăn được nó trốn ra. Một sinh vật có dị năng và học vấn cao, nhưng không có ràng buộc về pháp luật hay đạo đức, nếu sinh ra tâm lý phản xã hội… mức độ nguy hiểm với xã hội là rất lớn.”
“Tất nhiên, tôi không nói mọi người làm vậy là sai. Sự tồn tại của nai con giúp chúng ta có được những phát hiện mới, cứu nó vẫn đáng giá. Chỉ là sau này, khi ở dị giới, trước khi làm bất kỳ điều gì cũng phải suy nghĩ ba lần.” Kiều Tri Học nói tiếp.
Lúc này Bộ trưởng Vu cũng lên tiếng: “Giao lưu giữa hai quốc gia còn có thể gây ra xâm lấn sinh học, xâm lấn văn hóa, huống chi là giữa hai thế giới. Mọi người khi đến dị giới nhất định phải thận trọng, đừng đưa sinh vật từ thế giới khác về nữa.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, Đàm Nghiên cũng nhận ra sự mềm lòng lúc ấy của mình có thể gây ảnh hưởng lớn, thậm chí không tốt cho chính nai con, bèn nghiêm túc cam kết.
Bộ trưởng Vu: “Tôi hiểu cảm xúc của anh. Là cảnh sát, anh lấy việc bảo vệ sinh mạng nhân dân làm trách nhiệm, dù có ở dị giới, sao có thể trơ mắt nhìn sinh mạng yếu ớt chết ngay trước mặt? Cứu người là thiên chức của anh, không ai trách móc. Nhưng… chúng ta là con người, có những việc vượt ngoài khả năng phải biết tự lượng sức, hiểu chưa?”
Đội dị năng nghiêm túc lắng nghe, cúi đầu suy ngẫm về mọi việc mình từng làm.
Bộ trưởng Vu nói tiếp: “Tôi không yêu cầu các cậu phải quen với cái chết, bởi vì một khi quen rồi sẽ thành vô cảm; một khi vô cảm… con người sẽ không còn giới hạn. Chúng ta là chiến sĩ, sau này tay các cậu có thể dính đầy máu, nhưng cho dù là thế, mỗi lần nhìn thấy sinh mạng mất đi, tôi vẫn thấy đau buồn và bất lực. Học cách chịu đựng, đồng thời phải giữ sự khiêm nhường, hiểu sâu sắc sự nhỏ bé và thấp kém của loài người. Đó là điều các cậu sắp sửa học tập.”
“Rõ!” Đàm Nghiên kiên định đáp lời.
Có lẽ anh quá mềm lòng, nhưng sự mềm lòng ấy được Bộ trưởng Vu công nhận. Lòng tốt không sai, điều anh cần làm là tìm điểm cân bằng giữa lý trí và cảm tính.
Một số giáo sư lớn tuổi tiếp tục nêu quan điểm về nai con. Họ vẫn khó có thể chấp nhận việc ý thức của một con nai có thể vướng mắc lượng tử với con người, từ đó sở hữu trí tuệ, thậm chí làm được đề toán cao cấp.
Đám thanh niên lại nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.
Hai bên tranh luận không ra được kết luận rõ ràng, Bộ trưởng Vu cho rằng chuyện này để mỗi người tự suy nghĩ, chưa có đáp án cũng không sao, dù gì đây cũng là chủ đề đang trong quá trình khám phá.
Sau khi các giáo sư rời đi, phòng họp chỉ còn lại Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học và các thành viên đội dị năng. Họ bắt đầu thảo luận về tương lai của nai con.
“Nai con sẽ ở lại căn cứ, cùng tôi nghiên cứu.” Kiều Tri Học nói một câu định đoạt quyền sở hữu nai con trong tương lai.
Nai con: “!!!”
Nó “bịch bịch bịch” chạy đến trước mặt Kiều Tri Học, há mồm định cắn thì nghe Kiều Tri Học nói: “Mày ngon thì cắn thử xem?”
Nai con ấm ức ngậm miệng lại, chỉ biết dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Kiều Tri Học, đôi mắt to tròn như sắp rơi nước mắt, nhìn mà xót xa.
Thấy Kiều Tri Học chẳng chút lay động, nai con bèn chạy lại bên Đàm Nghiên, ngậm lấy gấu áo anh, ra sức cầu xin.
Đàm Nghiên lại mềm lòng, lên tiếng: “Giáo sư Kiều…”
“Không để nó ở căn cứ, anh định nuôi nó thế nào? Đưa về ký túc xá à?” Kiều Tri Học hỏi.
Đàm Nghiên: “…”
“Cho dù cả sáu người các anh ở chung một phòng, ai cũng không ngại nuôi thêm một con nai, thì những phòng khác thì sao? Quản lý ký túc thì sao? Trường Quân Sự Trung Ương thì sao? Ở ký túc bình thường, nuôi chó mèo mà bị phát hiện cũng bị phê bình rồi, huống gì là nuôi nai? Sau này nó sẽ lớn đến mức nào anh biết không? Nếu bị nhà trường phát hiện, có người ép mang nó đi gửi sở thú, lỡ nó lại đá người bị thương thì sao? Từ Minh Vũ là người trong cuộc, chúng ta có thể ém chuyện, nhưng người bình thường thì sao? Liệu có ổn không?”
Kiều Tri Học liệt kê hàng loạt khó khăn thực tế: “Những khó khăn này, các anh giải quyết được không?”
Không thể…
“Lùi một vạn bước, coi như anh giải quyết được đi, rồi sao nữa? Các anh biết nó ăn gì không? Nai từ thế giới khác có thể thích nghi với thực phẩm Trái Đất không, các anh nghiên cứu được à? Lương Hiển với Thôi Hòa Dự học tự nhiên cũng tốt đấy, nhưng kiến thức sinh học thì sao?”
Lương Hiển và Thôi Hòa Dự cúi đầu. Hướng nghiên cứu của họ là kỹ thuật quân sự, chẳng liên quan gì đến sinh học.
“Thế sinh học của giáo sư Kiều thì sao…” Thôi Hòa Dự hơi không phục, hỏi.
“Tôi có thể tự học, chắc không khó lắm.” Kiều Tri Học điềm đạm đáp.
Đàm Nghiên: “…”
Anh cảm thấy… rất khó.
Khó khăn bày ra trước mắt, dù có tiếc thế nào cũng đành giao nai con cho giáo sư Kiều.
Đàm Nghiên chỉ có thể xoa đầu nó, nhẹ giọng: “Tôi sẽ thường xuyên đến thăm.”
“Be~~ be~~” Nai con r*n r* như tiếng khóc.
“Tôi đặt tên cho bé nhé, gọi là Đàm Lộ, được không? Chữ ‘Lộ’ trong ‘con đường’, âm gần giống chữ ‘Lộc’. Bé đã rời khỏi thế giới cũ, tôi mong bé ở thế giới mới có thể tìm được con đường của riêng mình.” Đàm Nghiên dịu dàng nói.
Nai con vừa buồn vừa vui, bỗng đứng thẳng hai chân, đặt đầu lên vai Đàm Nghiên như xin được an ủi.
Lương Hiển: “……”
Khóe mắt hắn giật giật, cảm thấy tư thế này quá quen mắt…
Đàm Nghiên: “Giáo sư Kiều, cả đời này tôi giấu giếm bí mật, sống nửa đời người, không dám kết hôn cũng không dám có con. Giờ gần nghỉ hưu, tổ chức quan tâm đến tôi, không cần một mình gánh trách nhiệm nữa, lại có nhiều người trẻ nối tiếp sự nghiệp của tôi, thật ra không còn tiếc nuối gì. Có điều… có lẽ sau này nghỉ hưu sẽ thấy cô đơn. Không phải nhiều người già về hưu đều nuôi thú cưng làm con sao? Nai con là do tôi mang về, tôi có trách nhiệm chăm sóc và dạy dỗ nó. Giờ nó có trí tuệ của con người, xin cậu… có thể xem nó như con người mà đối đãi được không?”
Đàm Nghiên thật lòng lo lắng nai con sẽ trở thành động vật thí nghiệm, nghiêm túc cầu xin Kiều Tri Học.
Lương Hiển càng thêm nghẹn họng. Tuổi thọ của nai đốm là 23–35 năm, nai con còn chưa mọc sừng, rõ ràng chưa đến một tuổi. Tính theo tuổi, nó quả thật có thể bầu bạn với Đàm Nghiên đến cuối đời.
Má ơi, nghĩ mà rối hết cả lòng!
“Tất nhiên tôi sẽ xem nó là một sinh mệnh có trí tuệ cao.” Kiều Tri Học nói như điều hiển nhiên: “Nếu không thì tôi có thể yêu cầu nó chịu trách nhiệm pháp lý à?”
Nai con: “…”
“Nó có thể một mình đi cùng anh vào dị giới, còn có thể trở về mà không cần bảo vệ, có vẻ năng lực còn mạnh hơn vài thành viên đội các anh. Sau này nó sẽ trở thành trợ thủ của các anh, đương nhiên phải đối xử công bằng.”
“Thật sao?” Đàm Nghiên rất vui, vỗ vỗ lưng nai con an ủi: “Đừng sợ, giáo sư Kiều sẽ không làm hại con. Chờ ba về hưu sẽ mở một cửa tiệm nhỏ, lúc rảnh sẽ đưa con đi du lịch vòng quanh thế giới, để con quen dần với Trái Đất, được không?”
“Be be~~~” Nai con biểu thị rất vui vẻ.
Lương Hiển: “…”
Đàm Nghiên tiếp tục dỗ dành: “Coi như là đi học nhé? Trẻ con đều không thích đi học, nhất là thầy giáo còn nghiêm như vậy… ba hiểu mà.”
‘Thầy giáo nghiêm khắc’ Kiều Tri Học: “…”
Tôi nghiêm chỗ nào? Rõ ràng ngày trước còn rất kiên nhẫn giảng bài cho Đàm Nghiên, đề cấp ba đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần!
Tâm trạng của nai con ổn định lại, bước một bước quay đầu ba lần, không nỡ rời mà đi về phía Kiều Tri Học.
Đàm Nghiên nói: “Ngoan, coi như đi học nội trú, học cách làm người với thầy Kiều cho tốt nhé.”
Mọi người: “…”
Để Kiều Tri Học dạy một con nai học làm người á?
Cuộc họp lần này khiến thế giới quan, nhân sinh quan và tam quan của mọi người bị chấn động dữ dội. Một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin, nào là Đàm Nghiên 58 tuổi, nào là trí tuệ của con nai còn cao hơn cả bọn họ… những tin tức còn sốc hơn cả dị năng cứ thế nhồi vào đầu, ai nấy đều cảm thấy đầu óc không kham nổi.
Sau khi nai con đứng cạnh Kiều Tri Học, mọi người đều gục đầu lên bàn, chẳng còn chút sức lực, không còn thấy đâu dáng vẻ tinh anh của học viên quân sự.
Bộ trưởng Vu cũng hiểu được sự tiêu hao thể lực và tinh thần khủng khiếp của cả đội. Thực ra khi ông nghe nói con nai này thông minh như vậy cũng khá kinh ngạc, nhưng ông là người kiên cường, vẫn gắng gượng được, duy trì vẻ nghiêm nghị trước mặt mọi người, còn có thể lên lớp răn dạy họ, thật không dễ dàng gì.
“Xét đến tính đặc biệt trong dị năng của Khâu Tề Chính, có thể gom sức mạnh mọi người lại để phát huy thành năng lượng mạnh hơn, giúp cả đội nâng cao thực lực và sức chống chịu. Chúng tôi quyết định lần sau vào ‘lỗ hổng’ sẽ bổ sung thêm hai tân binh, Thôi Hòa Dự ở lại địa cầu đảm nhận công tác hậu cần. Ý mọi người thế nào?” Bộ trưởng Vu lần này rất tôn trọng ý kiến của đội viên.
Đàm Nghiên tự tin nói: “Chắc là không thành vấn đề, tôi có thể bảo vệ mọi người.”
“Đồng ý.” Lần này ngay cả Lương Hiển cũng không phản đối, bởi sự có mặt của Khâu Tề Chính đã mở ra rất nhiều khả năng cho đội dị năng.
“Nhưng lần này việc chọn người các cậu không được tùy tiện nữa.” Bộ trưởng Vu nghiêm giọng. “Qua thời gian quan sát, chúng tôi đã chọn ra một số sinh viên ưu tú. Các em ấy có ý chí kiên cường, có thể kiên trì với nhóm học tập nhàm chán, không hề thắc mắc về hành động vô lý của tổ chức, và qua thử nghiệm, nhận thức giữ bí mật cũng rất mạnh. Đây là những nhân tài mà dị giới cần, sau này cũng sẽ là đồng đội của các cậu. Tôi đã in danh sách và tư liệu của họ, trước lần ‘lỗ hổng’ tiếp theo, hãy cố gắng kết thân và xây dựng tinh thần đoàn kết với họ.”
Bộ trưởng Vu phát tư liệu của từng sinh viên cho mọi người. Lương Hiển liếc sơ một lượt, đều là học sinh năm hai năm ba, không quen lắm.
Lớp đặc biệt đến học kỳ hai năm nhất sẽ tổ chức diễn tập liên khóa với các lớp trên, nên học sinh năm hai, năm ba quen nhau nhiều. Nhưng nhóm của Lương Hiển chưa từng tham gia hoạt động này, nên không rõ lắm về các đàn anh khóa trên.
Bộ trưởng Vu nói tiếp: “Từ trước đến nay, chúng ta rất may mắn, mỗi đội viên bước vào ‘lỗ hổng’ đều thức tỉnh được dị năng. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ luôn may mắn. Ví dụ như Thôi Hòa Dự, dị năng của cậu ấy rất ưu tú, nhưng không phù hợp để thám hiểm dị giới, nên chỉ có thể ở lại thế giới thực cống hiến sức lực. Nếu sau này có đội viên nào không thể thức tỉnh dị năng, sẽ bị loại ra khỏi đội tác chiến, chuyển sang nhóm hậu cần. Nhưng điều đó không có nghĩa là các cậu không còn là một đội. Tất cả chúng ta đều là đồng đội trên cùng một chiến tuyến, phải đoàn kết, hiểu chưa?”
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Bộ trưởng Vu đã nói xong, ông quay sang nhìn Kiều Tri Học, không biết giáo sư Kiều còn gì cần bổ sung không.
Kiều Tri Học xoa đầu nai con, nói: “Bây giờ mọi người đều biết ở thế giới thực cũng có thể sử dụng dị năng, vậy thì càng phải chú ý, tuyệt đối không được dùng trước mặt người khác! Mỗi tối tôi sẽ dẫn nai con cùng mọi người ra sân huấn luyện của quân trường, luyện tập kiểm soát dị năng, tuyệt đối không được hành động riêng lẻ. Hậu quả của việc để lộ bí mật không phải là thứ mà chúng ta – trong điều kiện chưa đủ chín muồi hiện tại – có thể gánh chịu, hiểu chưa?”
“Rõ!”
“Be!” Nai con cũng hô theo mọi người.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 51
10.0/10 từ 24 lượt.
