Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 50


Mình phải làm sao đây? Mình phải xử lý đoạn tình cảm không đầu không cuối này thế nào đây?


Trong suốt buổi họp, người luôn nói nhiều như Lương Hiển lại im re. Hắn không nghe được mọi người đang bàn luận gì, cũng không biết họ đang phân tích về tận thế hay “lỗ hổng”.



Sau khi Kiều Tri Học công bố thân phận của Đàm Nghiên, anh ta chỉ cho cả nhóm một phút để tiêu hóa thông tin, rồi lập tức gọi nhóm chuyên gia nghiên cứu đến họp.


Lương Hiển hoàn toàn không biết mình đang làm gì, mắt dán chặt vào màn hình lớn giờ đã trắng xóa, tay vô thức viết đi viết lại lên giấy: 18 + 40 = 18, đầu óc rối tung như tơ vò.


Dù từ nhỏ quan hệ bố con đã không thân thiết, họ trong chứng minh thư cũng không theo ông, lại còn mới cãi nhau không lâu trước đó. Nhưng Bộ trưởng Vu là bố ruột của Lương Hiển, năm nay vừa tròn 50 tuổi, thuộc hàng lãnh đạo trẻ có năng lực.


Đàm Nghiên lớn hơn Bộ trưởng Vu 8 tuổi.


Tám tuổi! Đem ra xã hội, đối tượng xem mắt mà hơn tám tuổi thì đã bị từ chối thẳng thừng rồi!


Đó mới là khoảng cách tuổi giữa Đàm Nghiên với bố hắn, nếu tính với Lương Hiển…


58 – 19 bằng bao nhiêu nhỉ?


Thôi bỏ đi, hôm nay đầu óc coi như thiểu năng trí tuệ, mấy phép cộng trừ dưới 100 cũng không tính ra được.


18 + 40 = 18, 58 – 19 = -1, chuẩn luôn. Lương Hiển tin tưởng vào khả năng tính toán của mình.


“…Về chuyện này, tôi muốn nghe thử ý kiến của Lương Hiển.” Kiều Tri Học lên tiếng.


Dù kinh nghiệm còn ít, nhưng Lương Hiển có trí tưởng tượng rất phong phú, năng lực quan sát cũng không tệ. Với các hiện tượng ở dị giới, hắn thường có những góc nhìn rất khác biệt.


Thêm vào đó, bản thân hắn sở hữu dị năng, lý thuyết “ý thức vướng mắc lượng tử” chính là do Lương Hiển đề xuất. Hắn một thanh niên trẻ cực kỳ có ý tưởng. Kiều Tri Học rất coi trọng suy nghĩ của Lương Hiển, bởi chúng thường giúp anh ta mở rộng tư duy.


Nhưng sau khi được hỏi, Lương Hiển không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ viết gì đó lên giấy.


Kiều Tri Học bị cận nặng, lúc nào cũng mặc blouse trắng, đeo kính gọng vàng, da trắng, mặt non choẹt. Ở tuổi 30, giữa một nhóm giáo sư lão làng, trông anh ta giống như sinh viên thực tập. Lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc như thể nhìn thấu mọi sự, thật ra là mắt cận + loạn thị nặng chẳng thấy gì ở xa.


Anh ta không nhìn được Lương Hiển viết gì, nhưng Nghiêm Vĩnh Phong thì mắt tốt, chỉ cần quan sát chuyển động của cây bút là đoán được hắn đang viết gì.


Chẳng có gì lạ, bản thân hắn ta cũng rất muốn viết.


Một phút tiêu hóa? Nghe thì hay đấy, chứ một tháng chưa chắc đã tiêu hóa xong. Trong lúc họp, thi thoảng hắn ta liếc nhìn mặt Đàm Nghiên một cái, rồi sờ mặt mình, tưởng tượng nếu có dị năng thì mình có thể trường sinh bất lão, mãi mãi đẹp trai cao to thế này… Ôi, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.


Ai nấy đều lơ đễnh, kể cả người ổn trọng như A Tam và Khâu Tề Chính cũng không ngoại lệ.



Kiều Tri Học hỏi tới lần thứ hai mà Lương Hiển vẫn không nghe, cuối cùng Đàm Nghiên không chịu nổi, lén dùng khuỷu tay huých hắn một cái.


Lương Hiển giờ đang cực kỳ nhạy cảm với chuyện liên quan đến Đàm Nghiên, bị chạm vào liền giật mình nhảy dựng lên hét: “Tôi không phải! Tôi không có! Tôi không muốn!”


Mọi người: “…”


“Lần đầu tiên tôi thấu hiểu cảm giác của mấy thầy cô ném phấn vào học sinh.” Kiều Tri Học hít một hơi thật sâu, “Lương Hiển, cậu thấy chuyện này thế nào?”


“Chuyện, chuyện gì?” Lương Hiển ngơ ngác, chẳng còn chút dáng vẻ lanh lợi thường ngày, ánh mắt mờ mịt đần độn.


Đàm Nghiên lập tức viết mấy dòng chữ vào giấy, đẩy sang trước mặt hắn.


“À, à! Về chuyện không gian dị giới chồng lấn hả, tôi thấy đây là một điểm then chốt, tương lai có thể xuất hiện hai hoặc nhiều thế giới trùng lặp, thậm chí có khả năng hai thế giới đã sụp đổ hoàn toàn nhập làm một. Khi ấy, thử thách của chúng ta sẽ càng gian nan hơn.” Lương Hiển nghiêm túc trả lời, lưng cũng thẳng lên.


“Điểm then chốt?” Kiều Tri Học nhướn mày, “Dị giới có ai ra đề thi cho cậu hả?”


Lương Hiển: “…”


Chết mồ, quen tay vẽ trọng tâm bài học cho Đàm Nghiên…


Bộ trưởng Vu nghiêm nghị nói: “Tất cả tập trung thảo luận, chuyện này liên quan đến sống chết của các cậu trong tương lai, sao có thể mất tập trung? Dù trời có sập xuống cũng phải quay lại chủ đề. Ai có vấn đề gì, đợi tan họp rồi phân tâm tiếp!”


Nhưng nếu trời sập có Đàm Nghiên chống đỡ, thì khi Đàm Nghiên 58 tuổi rồi, ai sẽ đỡ thay cho bọn họ?!


Nói thì nói thế, chứ đội dị năng cũng nhận ra lỗi của mình, cố gắng lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, chuyên tâm vào cuộc họp.


Ba nội dung chính trong cuộc họp hôm nay gồm:

  1. Ý thức bảo vệ của Trường Thành;
  2. Dị giới xuất hiện hiện tượng không gian chồng lấn;
  3. Sắp xếp thế nào cho nai con.

Bộ trưởng Vu là người đầu tiên tự kiểm điểm. Ông thừa nhận bản thân đã quá hạn hẹp, hoàn toàn không ngờ sau “lỗ hổng” lại là một thế giới đáng sợ như vậy đang chờ đợi bọn họ. Nếu không có Đàm Nghiên giúp tăng cường sức mạnh, cùng với môi trường giàu phóng xạ ion hóa ở dị giới, lần này có thể cả đội đã bị diệt sạch.


Đây là lỗi của ông, ông chân thành tiếp nhận mọi lời phê bình, và cam kết sau này sẽ lắng nghe đầy đủ ý kiến chiến lược từ đội dị năng.


Bộ trưởng Vu cũng biểu dương tất cả các thành viên đội dị năng. Trong điều kiện gian khổ như vậy mà vẫn đạt được thành tích “toàn quân sống sót, toàn bộ thức tỉnh dị năng” đúng là khiến tổ chức phải kinh ngạc. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục cố gắng, phát huy hơn nữa, lập thêm chiến công!


Lúc đầu nghe đến đây, các thành viên đội dị năng rất vui, cảm thấy cuối cùng Bộ trưởng cũng học được cách tôn trọng họ rồi. Nhưng càng nghe càng thấy sai sai. 


Cái gì gọi là “lập thêm chiến công”? Chẳng lẽ sau này sẽ còn có nhiệm vụ nguy hiểm hơn đợi bọn họ hoàn thành? Còn mấy lời “thành khẩn xin lỗi, cam kết sau này lắng nghe” là ý gì? Thành khẩn nhận sai nhưng quyết không sửa à?!


Không hổ là “cỗ máy chiến đấu” trong giới lãnh đạo, giọng điệu này đánh rất hay, xoa dịu cảm xúc bọn họ rồi khiến họ tiếp tục liều mạng dưới trướng Bộ trưởng mà chẳng dám cãi lời.


Kiều Tri Học công nhận phân tích của Lương Hiển và Thôi Hòa Dự về “ý thức Trường Thành”, nhưng cũng chỉ ra rằng cách nhìn nhận “ý thức của Trường Thành là từ những người lao động cổ đại” thì vẫn còn hạn hẹp.


Ý nghĩa của Trường Thành đối với con người hiện đại còn sâu sắc hơn. Với tư cách là di sản văn hóa, là kết tinh tinh thần Trung Hoa, nó đã hấp thụ vô số ý thức hiện đại, nhờ đó mới tạo ra được kỳ tích lần này.



Chủ đề Kiều Tri Học hỏi Lương Hiển chính là hiện tượng không gian chồng lấn ở dị giới. Thực chất anh ta muốn hỏi: Hiện tượng đó đã gợi cho Lương Hiển những ý tưởng gì? Có thể lấy gì trong thế giới thực để làm phép so sánh? Vậy mà Lương Hiển lại trả lời lệch hướng, nói một đống thứ chả liên quan.


Sau khi suy nghĩ kỹ, Lương Hiển nói: “Ý tưởng này chưa hoàn thiện lắm… Nhưng tôi nghi ngờ rằng không gian thế giới của nai con không bị nứt ra hẳn, mà giống như sau khi hút nai con vào, không gian liền đóng lại. Khác với thế giới chúng ta, ‘lỗ hổng’ vẫn tiếp tục lan rộng.


Từ góc nhìn thế giới của nai con, có thể là nó vô cớ biến mất, hoặc biến mất sau khi đi vào một ‘khu cấm’. Mọi người không cảm thấy tình huống này trên Trái Đất cũng từng xảy ra sao? Rất nhiều người thích đọc mấy sách về bí ẩn chưa được giải đáp, chắc cũng biết tôi đang nhắc đến mấy nơi nào. Nếu hiện tại chúng ta bó tay, thì có lẽ những nơi đó chính là chìa khóa.


Biết đâu Trái Đất chúng ta đã từng gặp phải khủng hoảng sụp đổ như vậy, nhưng có một sức mạnh thần bí đã bịt kín những ‘lỗ hổng’ từng xuất hiện đó? Sức mạnh đó là gì thì tôi không rõ.


Trong 4,6 tỷ năm lịch sử của Trái Đất, lịch sử loài người ngắn đến mức chỉ là khách qua đường. Không ai biết trước loài người, liệu Trái Đất có từng tồn tại sinh vật trí tuệ nào khác không. Khủng long mà chúng ta biết mới chỉ tồn tại khoảng 100 triệu năm, còn hơn 4 tỷ năm trước đó với chúng ta là trống rỗng.


Tất nhiên, việc từng có sinh vật vượt qua trí tuệ con người xuất hiện và chặn lại ‘lỗ hổng’ không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, hoàn toàn là suy đoán cá nhân của tôi. Nhưng tôi nghĩ, khi điều kiện cho phép, chúng ta nên thử thăm dò vài ‘khu vực cấm’ trên Trái Đất, như tam giác Bermuda chẳng hạn. Biết đâu lại tìm được câu trả lời không ngờ tới.”


Nói xong, Lương Hiển ngồi xuống.


Mọi người bàng hoàng trợn mắt nhìn hắn.


Không phải tự dưng mà người ta nói Lương Hiển luôn có thể mở ra tư duy mới cho Kiều Tri Học. Luận điểm của hắn đúng điên không có lối về!


Bộ trưởng Vu vuốt mặt. Tuy không thể đánh cấp dưới, nhưng đây là con trai ruột, ông dạy dỗ một chút không ai nói gì đâu ha…


Chỉ có Kiều Tri Học là trầm ngâm hồi lâu, sau đó gật đầu: “Có thể.”


Mọi người: “…”


Lương Hiển điên rồi, giáo sư Kiều luôn lý trí lạnh lùng cũng điên theo hắn hả?!


“Dĩ nhiên không phải là đi bây giờ, mà là sau khi chúng ta thiết lập được hệ thống vướng mắc lượng tử hoàn chỉnh” Kiều Tri Học nói tiếp: “Giả sử chúng ta tạo được một kênh vướng mắc lượng tử, và các kênh này có thể di động, khi mang một đầu vào thăm dò, nếu gặp tình huống khẩn cấp có thể truyền tống tức thời trở về.


Sự thật đã chứng minh truyền tống lượng tử không bị chướng ngại thế giới ngăn cản, có thể tự do truyền dẫn. Nếu điều kiện đã chín muồi, vậy thì đương nhiên chúng ta có thể thử.”


Lương Hiển kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tôi nghĩ như vậy đó.”


“Quả thực là một hướng tư duy mới. Còn luận cứ thì phải đợi mọi người tự đi tìm.” Kiều Tri Học nói, “Được rồi, sang chủ đề tiếp theo.”


Ánh mắt anh ta rơi xuống nai con.


Nai con run rẩy, lén lui hai bước, trốn ra phía sau Đàm Nghiên, chỉ thò nửa cái đầu ra trộm nhìn Kiều Tri Học.


“Con vật này đã đến thế giới chúng ta được năm tiếng đồng hồ, hiện tại vẫn chưa ăn gì, cũng không uống gì, thậm chí chưa từng có hành vi bài tiết.” Kiều Tri Học nói: “Là do mày không có nhu cầu sinh lý, hay đang cố nhịn? Theo tôi được biết, các sinh vật không có trí tuệ khi bị dọa sợ trong môi trường lạ, phản ứng đầu tiên thường là bài tiết mất kiểm soát. Nhưng nó không có.”


Nai con lập tức thu nốt nửa mặt còn lại về sau lưng Đàm Nghiên.


“Cậu nghi ngờ nó là sinh vật có trí tuệ?” Bộ trưởng Vu hỏi.



Con nai này trông gần như y hệt hươu sao ở Trái Đất. Nếu không phải nó từng đá một cú khiến Từ Minh Vũ xuất huyết dạ dày, thì Bộ trưởng Vu đã thật sự coi nó là hươu bình thường.


Kiều Tri Học nói: “Không, tôi nghi ngờ trong quá trình xuyên qua các thế giới, nó đã sản sinh liên kết lượng tử với các cậu, tiếp nhận một phần ý thức của mọi người, từ đó sinh ra linh tính.”


Mọi người: “…”


Giáo sư Feinton: “Cái này… quá, quá vô lý…” 


Nhắc tới Feinton, không thể không cảm thán thay ông. Là giáo sư hướng dẫn tiến sĩ của Kiều Tri Học, ông vốn là người đứng đầu nhóm nghiên cứu, chịu trách nhiệm chính về lý luận hiện tượng “lỗ hổng”. Nhưng kể từ khi Đàm Nghiên xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ nhận thức truyền thống, các giáo sư kỳ cựu trong tổ nghiên cứu gần như không còn tiếng nói, Kiều Tri Học trở thành người phụ trách chính. Họ chỉ có thể làm trợ lý lý luận, giúp tra cứu tài liệu, làm thí nghiệm…


Kiều Tri Học đi theo con đường phi truyền thống, không theo tinh thần nghiên cứu học thuật cổ điển, nhiều quan điểm thậm chí chưa được thực nghiệm chứng minh. Nhưng trớ trêu thay, lĩnh vực như cơ học lượng tử và “lỗ hổng” rất cần loại tư duy táo bạo bay bổng của anh ta, cuối cùng thật sự mở ra một con đường mới, khiến các giáo sư gạo cội phải bội phục.


Tuy vậy, vẫn phải khuyên giới học thuật đừng học theo Kiều Tri Học!


Các giả thuyết trước kia của anh ta đều lần lượt được chứng thực, nhưng riêng cái chuyện nai con liên kết ý thức với con người… quá khó nuốt!


“Tại sao anh nghĩ vậy?” chỉ có Lương Hiển không thấy quá đáng. Dù sao hắn cũng là người rất giỏi liên tưởng, tư duy mở rộng.


“Cái này.” Kiều Tri Học chiếu một đoạn video đã ghi lại ở dị giới lên màn hình lớn.


Đây là cảnh quay từ camera siêu nhỏ gắn trên ba lô của bọn họ. Mỗi người đều có một chiếc. Chống nước, chống va đập, chịu nhiệt độ cao/thấp, chỉ cần còn một chiếc ba lô nguyên vẹn là có thể giữ lại video.


Ba lô của Lương Hiển, Tần Lực và Nghiêm Vĩnh Phong đều nát tan, bốn người còn lại thì vẫn còn. Kiều Tri Học đã tổng hợp video của bốn người này, sao lưu tất cả tư liệu hữu ích, riêng phần nai con anh ta đã xem lại hàng chục lần, từ đó nảy ra giả thuyết kia.


“Các cậu nhìn đi, ánh mắt của nai con lúc mới được cứu trong dị giới, so với bây giờ như thế nào?”


Trong video, ánh mắt nai con mờ mịt, vô hồn, chỉ có van xin. Còn hiện tại… hừ, tinh ranh quỷ quái.


“Nhưng cái này vẫn quá…” Các giáo sư vẫn chưa thể tiếp thu.


“Có bằng chứng mà, hỏi nó là biết ngay.” Kiều Tri Học nói.


Anh ta quay sang gọi nai con: “Lại đây.”


Nai con vẫn dán sát vào lưng Đàm Nghiên, không chịu nhúc nhích.


“Mày không qua thì tao bảo Đàm Nghiên bế tới.” Kiều Tri Học nhàn nhạt nói.


Nghe thế, nai con mới bước đi cà giựt cà giựt đến trước mặt Kiều Tri Học.


“Hiểu tiếng Trung không? Nếu hiểu thì gật đầu, không hiểu thì lắc đầu.” Kiều Tri Học hỏi.


Nai con cuống cuồng lắc đầu.



Nai con: “…”


Kiều Tri Học vừa hỏi vừa soạt soạt ghi chép vào sổ tay: “Hiểu tiếng Trung từ khi nào? Trước khi xuyên hay sau khi xuyên?”


Anh ta viết lên giấy hai chữ “Trước” và “Sau”, nai con ngó nghiêng một lúc, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi giơ móng lên chỉ vào chữ “Sau”.


Cả phòng họp lập tức vang lên tiếng hít mạnh.


Kiều Tri Học viết thêm vài đề toán, từ trình độ tiểu học cho đến lượng giác, vi phân, giải tích, đại số tuyến tính… toàn bộ đều là trắc nghiệm, đặt trước mặt nai con.


Tiểu Lộc chạm vài cái, tất cả đều là đáp án đúng.


Kiều Tri Học: “Ồ, học vấn còn cao hơn Đàm Nghiên.”


Đàm Nghiên: “…”


Dù hơi xấu hổ, nhưng câu nói ấy lại mở ra một hướng đi mới cho anh: “Chờ đã, học kiểu này cũng được à?! Thế thì tôi khỏi lo kết quả thi cuối kỳ rồi!”


Đội dị năng: “…”


Bọn họ vừa biết học vấn của Đàm Nghiên, mới tốt nghiệp cấp hai đã đi lính. Thế nên họ rất tổn thương. Thần tượng rơi khỏi thần đàn chưa đủ, giờ còn không bằng một con nai…


“Ý thức lực của nó mạnh đến mức nào? Ai từng ảnh hưởng đến nó?” Kiều Tri Học hỏi tiếp: “Các cậu xuyên qua không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng xuất hiện hiện tượng như vậy, chắc là vì con người có tư duy trưởng thành, không dễ bị ý thức khác ảnh hưởng. Còn nai con thì khác, rất đơn thuần, rất ngây thơ. Trong ‘lỗ hổng’, các cậu bị phân giải rồi tái tổ hợp, trong quá trình đó nhất định đã có giao thoa ý thức.


Con người có ý thức độc lập, rất khó bị tác động. Nhưng nai con thậm chí còn không nhớ rõ chuyện trước kia của mình, rất có thể đã vô tình xảy ra vướng mắc lượng tử với các cậu trong lúc phân giải. Dù sao trong trạng thái truyền dẫn, tất cả đều là trạng thái lượng tử.”


Nai con hình như hiểu được, nó đứng cạnh Kiều Tri Học, mắt mở to tròn xoe.


“Thế nó bị một người ảnh hưởng hay nhiều người?” Lương Hiển không nhịn được hỏi.


Kiều Tri Học: “Cái này thì không rõ. Nhưng qua các bài kiểm tra vừa rồi, có thể thấy nó cực kỳ láu cá, có ý thức tự bảo vệ, phụ thuộc mạnh vào Đàm Nghiên, kiến thức lượng tử lực cũng khá tốt. Tất nhiên, với thể tích não bộ của nó thì không thể tiếp nhận toàn bộ tri thức, tư duy chắc chắn cũng kém xa, nhưng thế này là đủ thông minh rồi. Chúng ta không thể xem nó là động vật thí nghiệm.”


Mắt nai con sáng rỡ, đuôi nhỏ vẫy liên tục, thậm chí phá lệ lấy đầu cọ cọ vào Kiều Tri Học.


“Nhưng xét đến việc nó đã có tư duy mà vẫn đá bị thương Từ Minh Vũ, hừm… Vậy thì với tư cách là sinh vật có trí tuệ, cưng cần chịu trách nhiệm pháp luật nha~” 


Kiều Tri Học hiền hòa xoa đầu nai con.


Nai con: “…”


••••••••


Lời tác giả:


Nai con: Loài người các ngươi không có ai tốt cả!!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 50
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...