Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 49


Tuy rất không cam lòng, Lương Hiển vẫn bước lên chữa trị cho Thôi Hòa Dự. Bọn họ đều từng trải qua di chứng sau lần đầu sử dụng ý thức lực, rất khổ sở.


Sau khi được chữa trị, Thôi Hòa Dự liền hôn mê bất tỉnh.



Đàm Nghiên nhìn sang Bộ trưởng Vu.


Anh có chuyện muốn tuyên bố, không muốn kéo dài thêm nữa, càng kéo dài càng ảnh hưởng đến lòng tin giữa các đồng đội. Thôi Hòa Dự còn từng nghĩ đến chuyện xâm nhập hệ thống hộ khẩu để tra ra thân phận thật của anh. Một khi tìm được thông tin của viên cảnh sát tên “Đàm Nghiên” chết vì lao lực ở huyện Bình, họ chắc chắn sẽ lập tức nhận ra.


Bộ trưởng Vu bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Đàm Nghiên, lặng lẽ thở dài: “Chờ Thôi Hòa Dự tỉnh lại, tất cả đến phòng họp.”


Chuyện này cũng không có gì đặc biệt. Mỗi lần trở về thế giới thực, họ đều phải họp, tổng kết kinh nghiệm hành động lần trước, lên kế hoạch cho nhiệm vụ lần sau, đồng thời tiếp tục hoàn thiện hiểu biết về “lỗ hổng” và dị năng.


Lần này phát hiện được quá nhiều thứ, họp là điều tất yếu.


Nhưng Thôi Hòa Dự biết bao giờ mới tỉnh? Nghiêm Vĩnh Phong và Khâu Tề Chính đã ngủ mê mệt suốt hai ba tiếng…


Đang nghĩ dở, nai con “cộp cộp” chạy đến bên giường bệnh Thôi Hòa Dự, theo lệ thường cắn một phát thật mạnh, gọi người tỉnh dậy luôn.


Mọi người: “…”


“Ai da!” Thôi Hòa Dự vừa đau đầu vừa đau tay, ôm đầu nhìn đồng đội xung quanh, mặt thoáng vẻ xấu hổ.


“Tôi, tôi thật sự không cố ý… Tôi không biết dị năng của mình lại như vậy…” Cậu ta cúi đầu.


“Không có dị năng mà có thể xâm nhập công ty game chỉnh sửa dữ liệu nội bộ?” Bộ trưởng Vu nghiêm mặt hỏi.


Thôi Hòa Dự: “…”


“Không đứa nào bớt lo.” Bộ trưởng Vu nói, “Cậu bị cấm túc để theo dõi, nhiệm vụ ‘lỗ hổng’ kế tiếp không được tham gia.”


Nghe mình không được vào “lỗ hổng”, Thôi Hòa Dự lập tức quýnh lên, gắng sức ngồi dậy cầu xin: “Bộ trưởng, tôi viết kiểm điểm! Tôi nộp đơn xin phép! Ngài bảo tôi làm gì cũng được, đừng bắt tôi rời khỏi đây mà!”


Thấy Bộ trưởng Vu không phản ứng, cậu ta nói thêm: “Tôi cũng muốn cống hiến sức lực vì hòa bình của nhân loại và thế giới!”


Câu này làm Lương Hiển nổi hết da gà da vịt. Hắn xoa xoa cánh tay, định mắng Thôi Hòa Dự một câu, nhưng cuối cùng nhịn lại.


“Hành vi của cậu đã cấu thành tội phạm, tổ chức có thể bảo vệ cậu một lần, nhưng sẽ không để người có tiền án lên tiền tuyến.” Bộ trưởng Vu nghiêm túc nói, “Hơn nữa dị năng của cậu không thích hợp dùng ở dị giới. Xin hỏi, tận thế nào sẽ cho cậu một cái máy tính để xâm nhập?”


Thôi Hòa Dự không biết đáp thế nào. Đúng thật, dù cậu ta có là thần trong thế giới ảo, thì ở thế giới ba chiều chẳng có chút tác dụng gì. Cho dù có thể làm tê liệt toàn bộ hệ thống máy tính toàn cầu, cũng không cản nổi một cơn gió nhẹ nơi dị giới.


“Nếu cậu biểu hiện tốt, có thể sẽ được điều sang nhóm hậu cần, dùng dị năng hỗ trợ đội dị năng tuyến đầu.” Bộ trưởng Vu tiếp lời, “Dị năng của cậu rất đặc biệt, thậm chí có thể khống chế dư luận. Giờ đã xác định dị năng có thể sử dụng trong thế giới thực, vậy chúng ta phải chuẩn bị trước. Tương lai chắc chắn sẽ có chiến tranh mạng. Đến lúc đó, cậu chính là vũ khí bí mật của chúng ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu không được phạm pháp thêm lần nào nữa.”



“Nhưng tôi…”


Tôi muốn đến dị giới.


Tuy nguy hiểm, nhưng ở đó có đồng đội chiến đấu bên nhau, có dị năng kỳ dị lạ thường, có những cuộc phiêu lưu đầy bí ẩn chưa biết phía trước.


“Hừ,” Bộ trưởng Vu cười cười, “Thôi Hòa Dự, cậu cho rằng thế giới thực không đủ k*ch th*ch à? Cậu trẻ tuổi, thế cậu có biết đấu với người mới là thú vui lớn nhất. Thế giới thực là nơi lưỡi dao ẩn giấu trong bóng tối, năng lực của cậu có thể tìm ra những lưỡi dao đang chĩa vào đồng đội. Nếu cậu cứ nhất quyết đòi vào dị giới mà phí hoài dị năng của mình…”


Bộ trưởng Vu không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu. Nếu Thôi Hòa Dự vẫn cố chấp, có lẽ ông sẽ tước luôn dị năng của cậu ta.


Thấy Thôi Hòa Dự không phản bác nữa, Bộ trưởng Vu nói: “Tất cả thay đồ, đến phòng họp.”


Nai con “cộp cộp” chạy tới trước mặt Bộ trưởng Vu, ngẩng đầu nhìn ông.


Bộ trưởng Vu: “…”


“Cậu cũng đi.” Ông giật giật khóe miệng, khó khăn lên tiếng, “Dù sao… cũng là chiến sĩ khải hoàn trở về từ dị giới.”


Nai con vui vẻ dụi đầu vào ngực Bộ trưởng Vu, sau đó chạy về bên cạnh Đàm Nghiên.


“Nó thành tinh rồi…” Bộ trưởng Vu nhìn mà hoài nghi nhân sinh.


“Cứ từ từ nghiên cứu.” Kiều Tri Học ngược lại chẳng ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn vô cùng hứng thú.


Con nai dũng cảm thấy ai cắn nấy, nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Tri Học thì lập tức sợ đến mức dúi đầu vào ngực Đàm Nghiên, chỉ chừa cái mông và cái đuôi nhỏ lắc lư lắc lư bên ngoài.


Mọi người: “…”


Lương Hiển vừa thay quần áo vừa hỏi: “Con nai này cũng theo về?”


Lúc bọn họ trở về đều ngất xỉu, không ai để ý đến nai con.


“Ừ.” Đàm Nghiên gật đầu. “Còn theo tôi quay lại dị giới một chuyến, chạy nhanh lắm, nửa tiếng chạy được 200 cây số.”


Lương Hiển: “…”


Hắn tuyệt đối, tuyệt đối không thừa nhận mình không bằng một con nai!


Mọi người đến phòng họp, phát hiện trong căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi Bộ trưởng Vu và Kiều Tri Học. Chuyện này không bình thường. Mỗi lần họ họp, các giáo sư trong tổ nghiên cứu đều sẽ có mặt.


“Cán sự Từ đâu rồi?” A Tam hỏi.


“…”


Phòng họp đột nhiên yên tĩnh. Nai con bên cạnh Đàm Nghiên nghiêng đầu nghi hoặc.



“Trước tiên ngồi xuống đi.” Bộ trưởng Vu nói.


Đợi tất cả mọi người đã yên vị, Bộ trưởng Vu ra hiệu cho Đàm Nghiên có thể bắt đầu.


Đàm Nghiên căng thẳng đứng dậy, hít một hơi sâu, mấp máy môi: “…”


Không phát ra được tiếng nào.


Mọi người đều nhìn anh, chờ anh lên tiếng.


“Chờ tôi một chút.”


Đàm Nghiên móc từ trong ngực ra cuốn sổ tay đã cùng mình bôn ba qua mấy thế giới, nhanh chóng viết mấy dòng, rồi đứng dậy đọc to: “Hôm nay tôi muốn thẳng thắn nói rõ một chuyện với mọi người, liên quan đến ‘lỗ hổng’ và bản thân tôi.”


Mọi người nghiêm túc lắng nghe.


“Có thể mọi người nghĩ hiện tượng ‘lỗ hổng’ mới chỉ xuất hiện gần đây, hoặc chỉ vài năm gần đây, nhưng sự thật không phải như vậy. Lần đầu tiên ‘lỗ hổng’ được ghi nhận là vào tháng 12 năm 1978 tại huyện Bình. Tính đến nay đã bốn mươi năm, số lần phát sinh không tới 1000 thì cũng hơn 900 lần.”


Con số ấy khiến mọi người sững sờ, ai nấy đều đầy nghi vấn, nhưng không ai lên tiếng, lẳng lặng chờ Đàm Nghiên nói tiếp.


“Người đầu tiên trong nước gặp phải ‘lỗ hổng’… là tôi. Lúc đó tôi mười tám tuổi.” Đàm Nghiên nói gãy gọn, “Đây là điều tôi muốn nói, báo cáo hết.”


Nói xong anh đứng nghiêm, lần lượt hướng về lãnh đạo và đồng đội chào quân lễ.


Trong phòng họp có sẵn giấy bút, Lương Hiển vừa nghe Đàm Nghiên phát biểu vừa nghiêm túc ghi chép. Sau khi nghe xong, hắn soát lại thông tin:


Ồ, “lỗ hổng” đã tồn tại suốt bao nhiêu năm, 40 năm, còn lâu hơn cả tuổi của mình. Quốc gia đúng là vất vả thật, có thể giấu được bí mật này suốt bao nhiêu năm. Đàm Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra “lỗ hổng”, lúc đó 18 tuổi. Ừm ừm, rất giỏi, còn nhỏ hơn mình một tuổi, vừa tròn tuổi trưởng thành, 18 tuổi…


Hừm?


Ờmmmmm……


Ủa?


Ủa ủa ủa?


Lương Hiển cảm thấy cái đầu thông minh của mình đột nhiên không đủ dùng. 18 cộng 40 là bao nhiêu nhỉ?


Hắn viết phép tính ra giấy, dùng cộng trừ nhiều chữ số như học sinh tiểu học, viết số chồng lên rồi cộng từng cột. Hai con số này rất dễ cộng, còn chẳng cần nhớ, nhưng mà…


18 + 40… là bao nhiêu ấy nhỉ?


Lương Hiển tính đi tính lại vài lần, cứ đến số “5” ở đầu là hắn nổi điên gạch nguệch ngoạc đè lên phép tính, rồi viết lại tính thêm lần nữa. Chẳng mấy chốc, cả tờ giấy bị vẽ kín mít toàn vết bút đen xóa xóa gạch gạch. Hắn đổi sang một tờ A4 khác, tiếp tục tính.


Thôi Hòa Dự ngồi đối diện, không chịu nổi nữa thốt lên: “Phép cộng mẫu giáo mà mày không biết à, 18 + 40 = 58!”



Nói xong, Thôi Hòa Dự cũng ngây ngẩn, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, quay sang đẩy Khâu Tề Chính bên cạnh: “Ê? Có phải tôi tính sai rồi không? 18 + 40 bằng bao nhiêu ấy nhỉ?”


Khâu Tề Chính: “……”


Thôi Hòa Dự cúi đầu nhìn mẩu giấy trước mặt Khâu Tề Chính đầy ắp số 58.


Ừm, là một đứa trẻ dám đối mặt với sự thật, nhưng cậu tính ra rồi mà không nói.


“Bằng 58.” Tần Lực thấy ai cũng hỏi câu đó, bèn nói ra đáp án. Cậu thấy hơi kỳ lạ, sao một bài toán đơn giản vậy mà hai người thông minh nhất lớp lại không tính nổi.


“58?” A Tam nhìn Đàm Nghiên, vỗ đùi cái bốp: “Có khi nào lần nào đó cậu xuyên qua ‘lỗ hổng’ xong không về đúng thời điểm, mà xuyên luôn đến năm 2018 không?”


Mọi người thở phào. Ồ, ra là vậy, có thể hiểu, xuyên thời gian thì ok, bình thường thôi.


Kiều Tri Học ngứa mắt cái kiểu tự lừa mình dối người này của bọn họ, nói thẳng: “Có thể chấp nhận chuyện xuyên thời gian, vậy tại sao không thể chấp nhận sự thật là Đàm Nghiên đã 58 tuổi?”


“Không, không thể nào!” Lương Hiển đập bàn đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Kiều Tri Học: “Cậu ấy trẻ như vậy, mặt còn non hơn tôi, sao có thể lớn tuổi hơn cả Bộ trưởng Vu? Tuyệt đối không thể!”


Câu cuối cùng hắn nói không còn là “không thể”, mà biến thành “tôi không chấp nhận được” .


Ánh mắt Kiều Tri Học lướt qua từng gương mặt. Người thì hoảng loạn, người thì nghi ngờ, người thì lạc lõng… Kiều Tri Học mở máy chiếu, phóng to hồ sơ của Đàm Nghiên vừa được nhập vào hệ thống lên màn hình lớn:


“Đàm Nghiên, sinh tháng 12 năm 1960. Tháng 12 năm 1976 nhập ngũ, tháng 12 năm 1978 xuất ngũ, được phân công đến trạm quản lý an ninh huyện Bình. Dân tộc Hán, chức vụ: Phó khoa viên, chính trị: Quần chúng. Từng nhiều lần đạt danh hiệu ‘Cảnh sát trẻ đẹp nhất’, ‘Cảnh sát gương mẫu’, ‘Quán quân thi đấu hệ thống cảnh sát’. Được tặng 2 Huân chương Hạng Hai, 10 Huân chương Hạng Ba, 15 năm liên tục được đánh giá xuất sắc. Trong sự nghiệp bắt giữ 631 nghi phạm, trực ban 14.317 ngày, chưa từng rời vị trí.


Ngày 7 tháng 5 năm 2018, đột tử do nhồi máu cơ tim khi đang làm nhiệm vụ, hy sinh vì công. Sau khi mất được truy tặng Huân chương Hạng Nhất danh dự, Bộ Công an kêu gọi toàn lực lượng cảnh sát cả nước học tập gương sáng của đồng chí Đàm Nghiên.


Dưới đây là tám bức ảnh chụp thẻ cảnh sát của anh ấy từ năm 1978 đến nay, mỗi lần thay đổi chức vụ đều phải chụp lại. Mọi người xem đi.”


Kiều Tri Học chậm rãi đọc toàn bộ lý lịch, rồi dán tám tấm ảnh nhỏ bên dưới, là ảnh chứng minh thư cảnh sát qua các thời kỳ, tấm cuối là di ảnh.


Mọi người nhìn từ bức ảnh cuối cùng ngược lên đầu tiên. Mỗi lần nhìn một tấm, họ lại lén nhìn Đàm Nghiên, đối chiếu giữa ảnh và người thật.


Mỗi tấm ảnh đều rất giống Đàm Nghiên, khiến người ta không khỏi tưởng tượng nếu anh về già chắc sẽ trông như vậy: không chịu khuất phục tuổi tác, dù lớn tuổi vẫn hiên ngang rắn rỏi như cây dương già giữa giông gió.


Tấm đầu tiên là ảnh đen trắng. Lúc Đàm Nghiên mới vào nghề, gương mặt trẻ trung đầy nét non nớt. So với hiện tại, ngoại trừ ánh mắt sâu hơn ổn định hơn thì gần như không hề thay đổi.


Trải qua bốn mươi năm, người đàn ông ấy chỉ thêm chút cứng cỏi, bớt đi nét ngây ngô. Khí chất trên người anh chưa từng thay đổi. Nếu phải diễn tả thì gương mặt trong ảnh đầu tiên cộng với ánh mắt trong ảnh cuối cùng chính là Đàm Nghiên của hiện tại.


Căn phòng bỗng chốc lặng ngắt, chẳng ai dám thở mạnh, tất cả lặng lẽ nhìn dung mạo anh tuấn của Đàm Nghiên trên màn hình lớn.


Lương Hiển không còn nói đi nói lại chuyện Đàm Nghiên “không thể nào 58 tuổi” nữa. Hắn chăm chú xem lý lịch trên màn hình, đắng nghẹn trong lồng ngực dần dần hóa thành kính phục.


Dù hắn cực kỳ muốn trốn tránh sự thật, thì bản lý lịch này cũng đáng để người ta ngưỡng mộ.


Cho dù anh không phải Đàm Nghiên, chỉ là một cảnh sát bình thường, thì lý lịch này vẫn xứng đáng để mọi cán bộ công chức trong nước học tập.



Lương Hiển là người đầu tiên đứng dậy, chào nghiêm với màn hình lớn.


Kính chào Đàm Nghiên, cũng kính chào linh hồn quân nhân kiên định không hối tiếc ấy.


Mọi người đồng loạt đứng dậy, cùng nhau chào nghiêm.


Không ai dám nhìn Đàm Nghiên, cũng không chào hướng anh. Đó là vì họ không thể tin, không muốn tin, và càng không muốn gắn Đàm Nghiên — người đồng đội của họ, với kết cục “chết vì kiệt sức”.


Họ sẵn sàng học tập đồng chí vĩ đại này, nhưng không muốn người bạn của mình kết thúc theo cách đó.


Đàm Nghiên là người mạnh mẽ, không biết sợ hãi. Anh đáng lẽ là người ung dung tự tại trong thế giới huyền ảo, hóa nguy thành an; đáng lẽ là người ngơ ngác trước những lý thuyết cao siêu, nhưng luôn dùng hành động để vượt qua mọi lý thuyết; đáng lẽ nên dẫn dắt đội dị giới, tạo nên hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.


Anh không nên… trở thành một bức ảnh trắng đen, dán trên bia mộ, để người ta kính ngưỡng.


Huân chương hạng Nhất được truy tặng sao sánh bằng vinh quang khi còn sống.


Một người như anh nên mang phong thái hào hùng, khiến mỗi tân binh gia nhập đội năng lực dị giới đều phải hâm mộ, tôn kính, tin tưởng và dựa vào; trở thành tấm gương sống, trụ cột tinh thần… chứ không phải là một truyền thuyết đã chết.


Họ có thể chào anh, nhưng tuyệt đối không chào Đàm Nghiên hiện tại. Việc miễn cưỡng tách một con người thành hai nửa nghe có vẻ nực cười, nhưng đó là cảm xúc thật của tất cả các thành viên đội dị năng.


Chờ mọi người bình tĩnh lại, Bộ trưởng Vu nói tiếp: “Tôi hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của Đàm Nghiên với các đồng chí. Nhưng chúng ta không thể mãi mãi dựa dẫm vào đồng chí Đàm Nghiên. Năm nay anh ấy đã 58 tuổi rồi. Hiện tại là tháng 11, theo quy định tuổi nghỉ hưu của nhà nước, còn 2 năm 1 tháng nữa là đến hạn.


Có lẽ các cậu sẽ nói: Đồng chí Đàm Nghiên nhìn vẫn còn rất trẻ, hoàn toàn không có vẻ gì là đã già, sao phải nghỉ hưu? Hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu ở tuyến đầu mà.


Nghĩ như vậy không sai. Nhưng các cậu, ai nấy đều là tinh anh, chẳng lẽ trải qua hai năm huấn luyện rồi mà còn phải dựa vào một người đã kiên cường chiến đấu suốt 42 năm như đồng chí Đàm Nghiên sao!”


“Không bao giờ!” Tất cả đồng thanh đáp.


Bộ trưởng Vu gật đầu: “Rất tốt. Các đồng chí nhất định phải nhớ kỹ: với năng lực đặc thù của mỗi người, dị năng có thể làm được những việc mà con người không thể tưởng tượng nổi. Chính vì vậy, nó là hy vọng cho sự tiến hóa của nhân loại, nhưng cũng là ngòi nổ dẫn đến diệt vong. Việc sử dụng dị năng như thế nào, phụ thuộc vào tâm của mỗi người.


Tôi hy vọng tất cả những người đang có mặt ở đây, cùng những ai sau này bước vào ‘lỗ hổng’ và thức tỉnh dị năng, đều có thể giữ vững ranh giới cuối cùng, không quên sứ mệnh của mình.”


Ông do dự một chút, cuối cùng vẫn bổ sung một câu: “Học tập đồng chí Đàm Nghiên! Lấy đồng chí Đàm Nghiên làm tấm gương!”


Lương Hiển: “…”


Đừng nói nữa, nói thêm là con khóc thiệt đó!


••••••••


Lời tác giả:


Lương Hiển: 18 + 40 bằng bao nhiêu nhỉ? Câu này khó quá, tui làm không được, không làm được!


Nai con: Hôm nay cũng là một ngày đáng yêu xinh đẹp nha~ (cọ cọ Đàm Nghiên)


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 49
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...