Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 48
“Ý ông là sao? Hỏi kiểu gì?” Khâu Tề Chính hỏi.
“Thì hỏi thẳng thôi, bạn bè trong game không phải nhắn tin được à?”
Khâu Tề Chính gật đầu, lập tức gửi tin cho Thôi Hòa Dự:
Là ông thật sao? Bọn tôi tỉnh lại rồi, đang rất lo cho ông.
Chẳng mấy chốc, nhân vật của Thôi Hòa Dự trả lời tin nhắn:
Hahahahahaha, tôi đang chơi vui lắm, ông không biết ở đây tôi sướng thế nào đâu. Tôi nghĩ gì thì trong tay liền xuất hiện cái đó, muốn có sức mạnh gì thì liền có sức mạnh đó, ở đây tôi chính là thần! Muahaahahahahaha!
Mọi người đần thối mặt: “…”
Khâu Tề Chính lo lắng nhắn lại:
Nhưng công ty game đã khởi động hệ thống “quét dọn”, đang dọn sạch các phần mềm hack.
Cho họ dọn, dọn thắng được tôi mới là giỏi!
Mọi người: “…”
“Để tôi.” Lương Hiển giành lấy máy tính từ tay Khâu Tề Chính:
Ông chỉ chơi được trong game này à? Hay có thể tiến vào toàn bộ internet?
Bây giờ thì chưa mạnh tới thế, nhưng một ngày nào đó chắc chắn sẽ mạnh hơn!
Lương Hiển mỉm cười nhạt, mười ngón tay gõ liên hồi trên bàn phím, nhanh chóng gõ một đoạn dài:
Không có cái gọi là ‘một ngày nào đó’ đâu. Hành vi của mày đã vi phạm Luật An ninh mạng, thêm việc sử dụng dị năng để xâm nhập hệ thống nội bộ của công ty game và chỉnh sửa dữ liệu lõi, mày đã vi phạm Luật Bảo vệ bí mật thương mại. Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia sẽ không đứng ra bảo vệ mày. Sau khi mày ra ngoài, chờ đón mày sẽ là án tù có thời hạn từ mười đến hai mươi năm. Không có máy tính, mày dùng dị năng kiểu gì?
PS: Tao là Lương Hiển.
“Thật sự bị xử phạt nặng vậy sao?” Tần Lực hỏi.
“Tôi bịa đấy.” Lương Hiển mặt lạnh nói, “Có dị năng thì muốn làm gì thì làm à? Còn luật pháp, còn trật tự không? ‘Thế giới thực có thể sử dụng dị năng’ không phải là tin vui, mà là sự ràng buộc. Cả thế giới chỉ có bảy người chúng ta có dị năng, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ trở thành tiêu điểm tranh cãi.
Chúng ta đều là quân nhân của quốc gia, gìn giữ hòa bình thế giới, bị ràng buộc bởi quốc gia, tổ chức. Chỉ như vậy, xã hội mới bớt nghi kỵ chúng ta. Giống như V* kh* h*t nh*n, dù uy lực lớn, nhưng được nhà nước quản lý, người dân mới cảm thấy tự hào và an tâm, chứ không phải sợ hãi.
Luật pháp của quốc gia, yêu cầu của tổ chức, đối với chúng ta không chỉ là trói buộc, mà còn là sự bảo vệ. Những gì chúng ta làm bây giờ, mỗi lần tiến vào ‘lỗ hổng’ cứu thế giới đều có ghi hình lại. Nếu mai sau bị nghi ngờ, những hình ảnh ấy chính là liều thuốc an thần cho dân chúng. Nhưng nếu hành vi của Thôi Hòa Dự bị phát hiện, đó sẽ trở thành bằng chứng cho việc lạm dụng dị năng. Lúc đó chúng ta có nói gì cũng vô ích, chỉ khiến dân thường thêm sợ hãi.
Đến lúc đó, có thể chúng ta sẽ bị giam cầm, trở thành cái cớ để nước khác công kích Hoa Quốc, thậm chí là bị kẻ xấu lợi dụng!”
Lời của hắn khiến các thanh niên lặng đi. Lúc mới biết mình có thể dùng dị năng trong thế giới thực, ai nấy đều hào hứng. Nhưng giờ, họ buộc phải đối mặt với hiện thực.
“Tôi từng nghe một tiền bối làm cùng nói một câu,” Đàm Nghiên chậm rãi lên tiếng, “Sợi dây níu cánh diều không phải là ràng buộc, mà là để bảo vệ nó khỏi rơi xuống.”
Nếu không có sợi dây, xã hội sẽ loạn.
“Nói hay lắm,” Bộ trưởng Vu gật đầu tán thưởng, “Tôi hiểu, sức mạnh dễ khiến người ta mê muội, khiến lòng người phình to, nhưng sức mạnh tuyệt đối không bao giờ là lý do cho hành vi tùy tiện. Nếu mỗi lập trình viên giỏi đều đi làm hacker, thì thế giới mạng sẽ tràn đầy virus mà chẳng có tường lửa.
Các cậu là người bảo vệ của quốc gia, càng không được phép làm gương xấu. Nếu có ai trong số các cậu dám lợi dụng dị năng để vi phạm luật pháp, gây tổn hại đến tính mạng, tài sản của nhân dân, thì người đó sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Các cậu đều là nhân tài xuất sắc, tôi mong mình sẽ không thất vọng.”
“Rõ!” Sáu người đồng thanh đứng nghiêm, đồng loạt giơ tay chào Bộ trưởng.
Đàm Nghiên trịnh trọng nói: “Thật ra tôi không mong dị năng có thể dùng trong thế giới thực, nhưng một khi đã có, tôi hy vọng nó có thể phục vụ cho đất nước. Nếu có ai dùng dị năng của mình để vi phạm luật pháp, tôi nguyện làm lưỡi dao của quốc gia.”
Anh nhìn Bộ trưởng Vu, trong mắt tràn đầy kiên định.
“Tôi tin tưởng đồng chí Đàm Nghiên,” Bộ trưởng Vu nói, “Anh là người hiểu rõ nhất ý nghĩa của ba từ: trung thành, kiên trì và trách nhiệm.”
Câu nói ấy cũng là cho phép Đàm Nghiên công khai tuổi thật của mình.
Đôi mắt Đàm Nghiên sáng lên. Anh không muốn tiếp tục lừa dối mọi người nữa.
“Đồng chí Đàm Nghiên có một chuyện muốn nói với mọi người,” Bộ trưởng Vu nghiêm túc nói, “nhưng tôi hy vọng Thôi Hòa Dự cũng sẽ nghe được điều đó. Nhiệm vụ đầu tiên của tổ dị năng trong thế giới hiện thực: lôi Thôi Hòa Dự từ trong internet về cho tôi!”
“Rõ!” Mọi người đồng thanh hô to.
“Làm thế nào đây?” A Tam nhìn sang Lương Hiển. Mặc dù Đàm Nghiên là người mạnh nhất, nhưng người hiểu rõ dị năng nhất là Lương Hiển.
Dị năng của Đàm Nghiên giống như một vũ khí cực mạnh, có sức uy h**p nhưng khó kiểm soát; còn Lương Hiển thì giống như một con dao đa năng Thụy Sĩ, không mạnh mẽ nhưng có vô số công dụng.
Lương Hiển suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi Hòa Dự không thể vào toàn bộ internet từ thế giới game, không phải vì cậu ta không làm được, mà là vì thực lực còn yếu. Lần đầu sử dụng dị năng đã có thể dùng ý thức xâm nhập mạng, loại sức mạnh này ở dị thế giới có thể chẳng là gì, nhưng trong thế giới thực thì lợi hại và nguy hiểm ngang nhau. Hiện giờ cậu ta vẫn còn yếu, phải tranh thủ nhổ sạch lông chim của cậu ta.”
“Ý, ý ông là gì?” Nghiêm Vĩnh Phong run rẩy hỏi, “Ông định làm gì Tiểu Thôi?”
“Dạy dỗ, dạy dỗ.” Lương Hiển cười nói.
Mọi người: “…”
“Thật ra tôi có làm thêm kiếm tí thu nhập,” Lương Hiển bất ngờ nói, “thi thoảng không có nhiệm vụ sẽ nhận mấy đơn freelance cho các trang web lớn, thiết kế tường lửa, phần mềm diệt virus gì đó, tôi có quan hệ không tồi với mấy trưởng bộ phận an ninh mạng.”
Mọi người: “…”
Họ thấy Lương Hiển mở biểu tượng chim cánh cụt, nhấp vào một người bạn trong danh sách:
Hi, tôi phát hiện game của các anh có người dùng hack rất trắng trợn. Tôi mới phát triển một phần mềm diệt virus, muốn thử nghiệm không? Không gây lỗi dữ liệu game đâu, chứ phần mềm “quét dọn” các anh đang dùng hao tổn quá lớn, dù có bắt được hack thì cũng phải làm thêm mấy ngày để sửa dữ liệu.
Mọi người: “…”
Chưa đầy một lúc sau, đối phương trả lời:
Bao nhiêu tiền?
OK.
Mọi người: “…”
“Ông phát triển được phần mềm có thể bắt Thôi Hòa Dự thật à?” Khâu Tề Chính hỏi.
“Không có,” Lương Hiển đáp, “Tôi vừa thử dùng ý thức để thiết kế ra, ngay lúc mọi người đang trò chuyện ấy. Tôi thử biến dị năng thành ngôn ngữ máy tính, vì thông tin điện tử vốn cũng là một dạng năng lượng. Tôi biết lập trình nên viết phần mềm này khá dễ.”
“Vậy ông cũng có thể nhập vào máy tính à?” A Tam phấn khởi hỏi, “Có thể chơi game thực tế ảo toàn diện không?”
“Chắc là không.” Nghiêm Vĩnh Phong và Lương Hiển đồng thanh trả lời.
Thấy Lương Hiển quay sang nhìn mình, Nghiêm Vĩnh Phong giải thích: “Không giống nhau. Ở giữa ấn đường của Tiểu Thôi có một sợi dây trong suốt nối với nhân vật game của cậu ấy. Càng nhiều máy tính mở game đó thì càng nhiều người thấy được nhân vật cậu ấy, số dây nối cũng càng nhiều. Nhưng Lương Hiển không có dây nối nào với phần mềm kia cả.”
A Tam: “Giải thích kỹ hơn đi?”
“Dị năng của Thôi Hòa Dự là giao tiếp, nên ý thức cậu ta có thể tiến vào mạng. Của tôi là giải cấu trúc, ở thế giới thực khó tạo ra vật thể, nhưng trong thế giới 0 và 1 thì việc đó dễ hơn nhiều. Tôi làm là tưởng tượng, viết mã, dùng tốc độ nhanh nhất để phát triển ra một phần mềm có thể giữ Thôi Hòa Dự lại trong chiếc máy tính đó.” Lương Hiển chỉ vào chiếc máy Thôi Hòa Dự từng dùng.
“À, tức là cậu viết mã nhanh hơn người ta một chút đúng không?” A Tam hỏi.
Lương Hiển: “…”
Ờ đúng là thế, nhưng có thể nói uyển chuyển hơn không?
“Khoan đã,” Khâu Tề Chính đột nhiên nói, “tôi nghĩ không nên đối xử với Thôi Hòa Dự như vậy. Chúng ta khuyên cậu ấy ra là được rồi.”
Chưa đợi Lương Hiển phản bác, Khâu Tề Chính đã gửi tin nhắn:
Ông mau ra đi, tôi lo ý thức của ông rời khỏi cơ thể lâu quá sẽ không ổn.
Cách nói này khá nhẹ nhàng.
Thôi Hòa Dự trả lời:……
Sao thế? Là tôi, Khâu Tề Chính đây.
Khâu Tề Chính còn cố ý nói rõ danh tính, để đề phòng Thôi Hòa Dự vì Lương Hiển mà sinh phản cảm.
Tôi biết mà, tôi vừa bật camera tích hợp trong máy tính, có thể thấy ông.
Trước mặt Khâu Tề Chính, Thôi Hòa Dự vẫn rất ngoan ngoãn.
Vậy ra đây đi, mọi người đều rất lo cho ông. Ông phải biết sử dụng dị năng quá mức sẽ đau đầu, mà ông đã ở trong game rất lâu rồi, não không chịu nổi nữa đâu.
Khâu Tề Chính dịu dàng khuyên nhủ.
Thôi Hòa Dự im lặng một lúc, trên màn hình máy tính mới chầm chậm hiện ra mấy chữ:Tôi… tôi không ra được…
Mọi người: “…”
Thế mà còn nói mình là thần…
Tôi thấy camera là Lương Hiển, nên muốn chọc tức cậu ta á á á á á!
Mấy chữ “á” kéo dài thể hiện tâm trạng đau khổ của Thôi Hòa Dự.
“Làm sao bây giờ?” Khâu Tề Chính chỉ biết quay sang nhìn Lương Hiển cầu cứu.
“…Hỏi cậu ta mật khẩu tài khoản game,” Lương Hiển nói, “tôi đoán máy tính mà cậu ta dùng để vào game này có gì đó khác biệt với các máy khác.”
Vừa hỏi xong, Thôi Hòa Dự lập tức nói tài khoản và mật khẩu.
Lương Hiển dùng máy tính của Thôi Hòa Dự để đăng nhập. Vào game rồi, không như người khác thấy giao diện chính, mà đang ở giữa trận đấu.
Chỉ thấy một nhân vật game trông cực kỳ giống Thôi Hòa Dự ngoài đời đang tung hoành trong trận chiến, người chơi bên kia chết rồi vẫn không quên spam trên kênh chat công cộng rằng “ở đây có đứa dùng hack”.
Mọi người: “…”
“Vĩnh Phong, ông thấy sao?” Lương Hiển hỏi.
Nghiêm Vĩnh Phong nheo mắt nhìn một lúc rồi nói: “Tôi nhìn nhầm rồi. Không phải sợi dây ở ấn đường của Tiểu Thôi nối với tất cả nhân vật game trên các máy tính, mà chỉ nối với chiếc máy này. Còn các nhân vật game khác là liên kết với chiếc máy đó.”
Lương Hiển trầm ngâm một lúc, rồi nói với Khâu Tề Chính: “Ông hỏi cậu ta trước khi vào game đã dùng chiếc máy này làm gì?”
Đồng thời, Lương Hiển tìm kiếm lịch sử sử dụng của máy tính.
“Cậu ấy nói là thấy nhân vật game xấu quá nên đã hack vào backend của công ty để tự chỉnh một nhân vật, cũng không thêm gì gọi là hack đâu, toàn là bị truy sát quá mới buộc phải tự vệ thôi.”
Khâu Tề Chính vừa nói vừa lén liếc sắc mặt Bộ trưởng Vu, cũng là để cầu tình cho Thôi Hòa Dự.
“Theo lý thuyết, có thể lúc cậu ta vừa nghĩ xem dị năng của mình là gì, vừa vô thức tạo hình nhân vật game có bảy phần giống mình, khiến tiềm thức đáp ứng mong muốn đó, nên Thôi Hòa Dự mới tiến vào thế giới game.”
Lương Hiển phân tích, “Vậy thì chỉ cần cậu ta muốn ra là có thể ra, nhưng tại sao lại không thể?”
“Tôi nghĩ là do cậu ấy không còn đủ năng lượng, không thể quay lại. Tôi luôn cố gắng liên kết với ý thức của cậu ấy, muốn truyền sức mạnh của mình sang, nhưng không thể kết nối được.” Khâu Tề Chính siết chặt tay Thôi Hòa Dự, gương mặt luôn bình tĩnh lộ rõ vẻ lo lắng.
Bấy giờ, người vẫn im lặng là Kiều Tri Học đột nhiên lên tiếng: “Dị năng của cậu là gì?”
Chuyện xảy ra sau khi quay về quá nhiều, mọi người vẫn chưa kịp báo cáo.
Khâu Tề Chính vội vàng mô tả sơ qua dị năng của mình, Kiều Tri Học nghe xong liền nói: “Nắm tay Đàm Nghiên, tay còn lại đừng chạm vào Thôi Hòa Dự, mà đặt lên chiếc máy tính đó.”
“Nhưng mà…” Khâu Tề Chính rất khó xử, vì cậu không thể điều khiển được sức mạnh của Đàm Nghiên: “Trước đây chỉ cần chạm vào Đàm Nghiên là ý thức của tôi bị lấn át, hoàn toàn không thể phát huy dị năng.”
“Lúc đó anh đang nghĩ gì?” Kiều Tri Học hỏi Đàm Nghiên.
Đàm Nghiên hơi đỏ mặt, vẫn trả lời: “Tôi nghĩ muốn biến thành một con cá thật to, để bảo vệ tất cả thành viên, như vậy mọi người sẽ không còn sợ sóng biển nữa.”
Kiều Tri Học nói: “Kết quả là xuất hiện cá voi, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng vẫn thực hiện được. Dị năng của anh không có hiệu quả đó, là do Khâu Tề Chính đã liên kết sức mạnh của anh với trợ giảng Sài, mới có thể làm được điều đó. Ý thức của anh mạnh hơn nên chiếm thế chủ động, Khâu Tề Chính chỉ phối hợp, nhưng vì năng lượng không đủ nên không phát huy được sức mạnh, cho nên mấu chốt vẫn là ý nghĩ của anh.”
“Lần này, ý thức của anh không thể chiếm vị trí chủ đạo. Anh cần ‘phối hợp’.”
Kiều Tri Học hướng dẫn, “Dị năng của anh là ‘tăng cường’. Hãy nghĩ đến việc mượn sức của Khâu Tề Chính để truyền sức mạnh cho Thôi Hòa Dự, giúp cậu ta cường hóa dị năng của mình, như vậy là có thể quay về.”
“Để tôi thử.” Đàm Nghiên đưa tay ra trước mặt Khâu Tề Chính.
Khâu Tề Chính nhớ lại cảm giác bị Đàm Nghiên chi phối lúc trước, tay run run, nhưng liếc nhìn Thôi Hòa Dự một cái, cuối cùng vẫn kiên định nắm lấy tay anh.
Vừa chạm vào, Khâu Tề Chính lại run lên. Cậu cảm giác mình chẳng khác nào một con suối nhỏ bé, còn Đàm Nghiên là đại dương mênh mông, chỉ một chút nước thôi cũng khiến cậu suýt vỡ đê.
“Khống chế!”
Kiều Tri Học nói bên tai Đàm Nghiên, “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng mạnh không có nghĩa là anh có thể làm mọi thứ. Sức mạnh thực sự là biết kiềm chế năng lực của bản thân, giống như một kỹ sư lão luyện có thể dùng cần cẩu để mở nắp chai nước suối. Anh cũng phải làm được như thế!”
Đây là thử thách đối với Đàm Nghiên. Trước nay, anh chỉ biết dùng sức mạnh để chống lại bão tố một cách mù quáng. Còn bây giờ phải học cách dùng V* kh* h*t nh*n để bắn pháo hoa, quả thực là làm khó người ta.
Đàm Nghiên cố gắng khống chế ý thức của mình, cảm nhận cường độ ý thức của Khâu Tề Chính, phối hợp thả ra từng chút sức mạnh.
Anh cần nắm bắt chuẩn xác liều lượng này. Vừa đủ để giúp Khâu Tề Chính có thể kéo Thôi Hòa Dự về, vừa không để bản thân chiếm lấy toàn bộ ý thức của cậu.
Quá khó. Trán Đàm Nghiên nhanh chóng rịn mồ hôi, môi cắn chặt, sắc mặt tái nhợt.
Đối kháng bằng ý thứcc đó là một việc vô cùng gian nan.
Bên này, Khâu Tề Chính cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng. Lần này cậu cảm nhận rõ được dòng năng lượng cường hóa vạn vật của Đàm Nghiên. Luồng sức mạnh này khiến khả năng liên kết dị năng của cậu cũng trở nên mạnh hơn.
Thậm chí không cần chạm tay vào máy tính, Khâu Tề Chính có thể dùng ý thức chạm đến Thôi Hòa Dự.
Trong game, Thôi Hòa Dự đang lao đi không ngừng, thoạt nhìn vô cùng bá đạo, nhưng thực chất cậu ta đã mệt lả, bước chân nặng nề.
Khâu Tề Chính vươn tay ra trong hư không: “Lại đây.”
Nhân vật trong game quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó xoay người giữa không trung, nắm lấy “bàn tay” Khâu Tề Chính đưa tới.
Khâu Tề Chính kéo một phát, lôi Thôi Hòa Dự ra khỏi máy tính, rồi nắm chặt lấy tay cậu ta ngoài đời thực.
Mọi người hồi hộp dán mắt vào cơ thể Thôi Hòa Dự nằm trên giường bệnh.
Cơ thể vẫn không động đậy, nhưng biểu đồ sóng não vốn là một đường thẳng bắt đầu có phản ứng, chậm rãi gợn sóng trở lại.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
••••••••
Lời tác giả:
Tiểu Thôi à, cậu phải biết nghĩ một chút đi, suýt nữa là bị bắt giam rồi đấy!
Chú Đàm: Hôm nay dưới sự trợ giúp của Giáo sư Kiều, tôi lại mạnh hơn rồi. Gần đây tốc độ tăng sức mạnh của tôi cứ như ngồi tên lửa vậy đó.
Lương Hiển đang cưỡi xe điện: “Đợi, đợi em với…”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 48
10.0/10 từ 24 lượt.
