Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 47
Trong sáu người, Thôi Hòa Dự là người duy nhất chưa khai thác được năng lực phù hợp với bản thân, cũng chưa từng sử dụng ý thức lực trong dị giới.
Những người khác ngất đi là do cạn kiệt ý thức lực, còn Thôi Hòa Dự chỉ đơn thuần là thả lỏng + mệt mỏi.
Năm người còn lại hồi phục ý thức lực khá chậm, vẫn nằm trên giường bệnh không rõ khi nào tỉnh lại, trong khi Thôi Hòa Dự ngủ đủ giấc tự động tỉnh dậy.
Trong lòng cậu ta luôn canh cánh việc mình vẫn chưa có dị năng, bèn mượn nhân viên y tế một chiếc máy tính.
Tất nhiên Thôi Hòa Dự biết “thế giới thực không thể sử dụng dị năng”, hơn nữa cũng không rõ phải dùng ý thức lực như thế nào. Mượn máy tính chỉ để chơi game một chút, dĩ nhiên cũng có ý định… lén xâm nhập hệ thống hộ khẩu huyện Bình để tra danh tính thật của Đàm Nghiên.
Cậu ta gần như phải dốc hết tự chủ mới kiềm chế được bản thân không xâm nhập hệ thống an ninh quốc gia, mà chỉ mở một trò chơi lên chơi bừa vài ván.
Chơi một lúc thì thấy nhân vật trong game xấu hoắc, Thôi Hòa Dự tiện tay hack thẳng vào công ty game, tạo một nhân vật mới, nặn ra một gương mặt đẹp trai đến mức cảm động đất trời, còn mở full cheat toàn thân, xong xuôi mới hài lòng nhấn phím Enter.
Ngay khoảnh khắc nhấn Enter, Thôi Hòa Dự phát hiện cảnh vật xung quanh mình thay đổi hoàn toàn. Cậu ta không còn ở bệnh viện mà đột ngột xuất hiện trong rừng rậm, tay cầm súng, lưng đeo ba lô thuốc nổ, trước mặt là một người cầm súng máy đang xả đạn liên tục về phía cậu ta giữa ban ngày ban mặt.
Thôi Hòa Dự: “…”
–
Thấy Thôi Hòa Dự ngất xỉu như chết thật, Đàm Nghiên vội ghé tai lên ngực cậu ta nghe thử, xác nhận tim vẫn còn đập mới nhẹ nhõm thở phào.
“Sao lại ngủ mê như vậy chứ…” Đàm Nghiên khó hiểu, bế Thôi Hòa Dự trở lại giường bệnh.
Nhân viên y tế nghe thấy động tĩnh liền chạy vào kiểm tra, Kiều Tri Học bỗng cất giọng: “Không cần. Ngoài Bộ trưởng Vu, Đàm Nghiên và tôi, không ai được vào phòng bệnh. Tiểu Lâm dẫn người đứng gác bên ngoài, không có lệnh của Bộ trưởng, cấm bất kỳ ai bước vào.”
Bộ trưởng Vu nghe Kiều Tri Học nói, khẽ cau mày, hiển nhiên cũng nghĩ tới.
Sau khi mọi người rút lui, Kiều Tri Học nối máy đo điện não bên cạnh giường cho Thôi Hòa Dự.
Kết quả là: điện đồ não của Thôi Hòa Dự là một đường thẳng tắp, không có bất kỳ dao động nào, đến cả Đàm Nghiên không am hiểu lĩnh vực này cũng cảm thấy không ổn.
“Thông thường trong bệnh viện, nếu điện não đồ bệnh nhân thế này thì có thể xác định là chết não. Ngay cả người thực vật trạng thái hôn mê, điện não cũng là sóng alpha. Cậu ta bây giờ không có lấy một hình thái sóng não nào, chẳng khác gì người chết.” Kiều Tri Học bình thản nói.
Đàm Nghiên: “…”
Kiều Tri Học lại hỏi: “Gọi mấy người kia dậy được không?”
Đàm Nghiên lắc đầu: “Trước đây tôi từ dị giới trở về đều đến giờ làm việc thì tự tỉnh, chưa từng bị cưỡng ép gọi dậy.”
Anh không chắc nếu đột ngột gọi dậy có gây ảnh hưởng tới não bộ của họ không.
Kiều Tri Học trầm mặc. Vì lần này sau khi nhóm Đàm Nghiên ra khỏi “lỗ hổng”, người thì ngất xỉu, người thì lập tức tiến vào “lỗ hổng” mới, nên không ai nói cho anh ta biết trong thế giới trước bảy người đã gặp gì, hoặc phát hiện ra điều gì.
Ngay cả nguồn gốc của con nai, Kiều Tri Học cũng phải tự mình suy đoán.
Anh ta không rõ trong dị giới mọi người có phát hiện gì mới, dị năng của từng người là gì, tại sao Thôi Hòa Dự lại rơi vào trạng thái như hiện tại… không có thông tin, không biết xử lý thế nào.
Ngay lúc ba người hết đường xoay xở, nai con đi theo Đàm Nghiên vào phòng bệnh bỗng cất tiếng “be~~~” vang dài, chạy lóc cóc đến bên giường của Lương Hiển, há mồm cắn một phát vào cánh tay hắn.
“Áu!” Lương Hiển bị đau tỉnh, hét thảm ngồi bật dậy.
Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học và Đàm Nghiên: “…”
Con nai dùng đúng chiêu này, trong lúc ba người còn đang ngơ ngác, tiếp tục lần lượt cắn tỉnh A Tam và Nghiêm Vĩnh Phong.
Nó nhanh chóng chạy tới bên Tần Lực, há mồm cắn mạnh vào cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, nhưng Tần Lực không tỉnh. Con nai nghiêng đầu, quyết đoán cắn thêm phát nữa.
Lúc này Đàm Nghiên mới hoàn hồn, vội chạy tới ôm lấy con nai, không để nó tiếp tục “tra tấn” các bệnh nhân.
Đàm Nghiên véo tai nó trách nhẹ: “Sao mà hấp tấp thế? Nhỡ đâu gây tổn thương não thì sao?”
Con nai ngẩng đầu, vô tội l**m l**m mặt Đàm Nghiên, “be be” kêu rất dễ nghe, chẳng rõ có nghe hiểu gì không.
Ba người kia vẫn còn nối máy đo điện não, Kiều Tri Học liếc qua, thở phào: “Sóng não không có gì bất thường.”
Lương Hiển xoa huyệt thái dương giảm đau đầu, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đàm Nghiên biết Lương Hiển có thể điều chỉnh trạng thái sóng não của mọi người, bèn giải thích: “Tiểu Thôi đột nhiên ngất xỉu, điện não đồ biến thành đường thẳng. Giáo sư Kiều muốn biết trong dị giới chúng ta có phát hiện mới gì không, và dị năng của từng người là gì.”
Lương Hiển liếc thấy chiếc laptop đặt cạnh giường bệnh của Thôi Hòa Dự, lập tức đoán ra đại khái xảy ra chuyện gì, thầm mắng thằng này đúng là giỏi gây họa.
Hắn xuống giường nhưng không vội kiểm tra Thôi Hòa Dự mà trước tiên gọi Khâu Tề Chính dậy.
Khâu Tề Chính là người tiêu hao sức lực nhiều nhất nhóm. Giai đoạn sau, năm người còn lại đều dựa vào cậu điều phối năng lượng mới có thể chống lại cuồng phong. Lương Hiển phải dùng ý thức lực gọi rất lâu mới khiến cậu tỉnh lại.
Khâu Tề Chính mở mắt ra, dụi mắt, mặt ngái ngủ không hiểu chuyện gì.
Mọi người đã dậy thì Tần Lực cũng đừng ngủ nữa. Lương Hiển đổi thái độ, thô bạo đánh thức Tần Lực, vừa vỗ vừa nói: “Ý thức lực của Tần Lực phục hồi nhanh chỉ sau Đàm Nghiên, với thể chất của cậu ấy thì bây giờ đã hồi phục rồi, không tỉnh dậy là do ngủ dai.”
Mọi người đều đã tỉnh lại, cả nhóm tụ tập quanh giường Thôi Hòa Dự, lần lượt kiểm tra mạch và hơi thở của cậu ta. Người thì vẫn sống, nhưng trạng thái… rất không ổn.
Lương Hiển nhìn sang Bộ trưởng Vu, việc có công khai bí mật này hay không vẫn cần lãnh đạo quyết định.
Bộ trưởng Vu thở dài. Đội dị năng này cái gì cũng tốt, chỉ có công tác giữ bí mật là không ra gì, năng lực gây chuyện thì từng người một thi nhau vượt mặt.
“Có một việc cần nói rõ với mọi người.” Bộ trưởng Vu từ tốn mở lời, “Chuyện này để Giáo sư Kiều nói sẽ chính xác hơn.”
Kiều Tri Học bước ra nói: “Thế giới thực cũng có thể sử dụng dị năng, chỉ là mọi người chưa nhận ra thôi. Có thể là trong tiềm thức, các bạn cho rằng có được sức mạnh như vậy ở thế giới quá nguy hiểm. Tiềm thức sẽ vì bảo vệ thế giới, cũng như bảo vệ bản thân, mà tự động giới hạn sức mạnh của các bạn. Nhưng bạn học Thôi Hòa Dự có lẽ không có ý thức đó, trong lúc dùng máy tính đã vô tình kích hoạt ý thức lực chưa thành thạo, ai biết dị năng của cậu ta là gì?”
“Cậu ấy… là người duy nhất trong chúng tôi chưa thức tỉnh năng lực,” Khâu Tề Chính khó khăn nói, “Cậu ấy còn thử đoán dị năng của mình là gì, nói rằng cả đời này giỏi nhất là lập trình, nhưng lập trình chỉ là một cách giao tiếp với máy tính… cái đó tính là dị năng được à…”
Mọi người im lặng. Đàm Nghiên thì bận khiếp sợ. Gì cơ, thế giới thực dùng được dị năng? Thế suốt bốn mươi năm qua, tại sao anh không phát hiện ra?
Các thành viên trong đội còn tưởng Đàm Nghiên đang phối hợp với tổ chức che giấu thông tin này, ai mà ngờ người tạo ra cái “giới hạn” đó chính là anh.
Kiều Tri Học nói tiếp: “Tôi vừa hỏi qua nhân viên y tế rồi, Thôi Hòa Dự là người tỉnh lại sớm nhất. Sau khi tỉnh, cậu ấy cảm thấy chán nên mượn máy tính chơi game. Căn cứ có hệ thống giám sát mạng, tôi đã kiểm tra, cậu ấy vào trang chính thức của hệ thống công an quốc gia, nhưng không truy cập gì, sau đó chuyển sang chơi trò chơi đã cài sẵn trong máy.”
Cả nhóm chảy mồ hôi đầm đìa. Không ngờ Thôi Hòa Dự thật sự kiểm soát được lòng h*m m**n, đúng là một bước tiến lớn trong quá trình trưởng thành.
“Vậy… cậu ấy thành ra thế này…” Khâu Tề Chính liếc điện não đồ, trong lòng dâng lên một suy đoán, “Không thể nào?”
Tần Lực mới vừa bị đánh thức, choáng đến mức đứng không vững, hoàn toàn chưa hiểu gì, mơ màng vỗ vai Thôi Hòa Dự: “Này, tỉnh đi, giáo sư Kiều đang nói kìa, bảo là thế giới thực cũng dùng được dị năng đấy.”
Mọi người: “…”
“Đại Lực, ông dùng dị năng quá đà hỏng cả não rồi à?” Nghiêm Vĩnh Phong thật sự muốn lắc mạnh cho Tần Lực tỉnh hẳn.
“Vĩnh Phong,” Lương Hiển đặt tay lên vai Nghiêm Vĩnh Phong, “Dùng mắt của ông nhìn xem Thôi Hòa Dự đang ở đâu. Trong máy tính, hay là trong internet.”
Lương Hiển còn không quên giải thích với Bộ trưởng Vu và Kiều Tri Học: “Thị lực của Nghiêm Vĩnh Phong là tốt nhất trong nhóm chúng tôi, dị năng của cậu ấy cũng liên quan đến thị giác. Khả năng tấn công của cậu ấy không phải do sức mạnh, mà là vì cậu ấy nhắm cực kỳ chính xác, có thể nhìn thấu điểm yếu của đối thủ.”
“Mắt tôi dù có tốt đến mấy cũng không chui vào máy tính được…” Nghiêm Vĩnh Phong cắn răng nói.
“Cứ thử đi,” thái độ của Lương Hiển lúc này trầm ổn bất ngờ, “Mở máy tính ra, tôi tin ông có thể tìm thấy cậu ta.”
Nghiêm Vĩnh Phong đành liều một phen, nhấn nút khởi động, hóa ra máy tính đang ở chế độ ngủ. Bật lên thì thấy trò chơi mà Thôi Hòa Dự mở trước đó đã thoát ra, màn hình yêu cầu đăng nhập lại.
Hắn ta cố gắng mở to mắt, giữa trán đau nhói, liền nhìn thấy một sợi dây trong suốt nối từ ấn đường của Thôi Hòa Dự tới… không phải là máy tính, mà là biểu tượng của trò chơi trên máy tính đó.
“Cậu ấy hình như… không bị kẹt trong máy tính, cũng không kẹt trong internet, mà là… kẹt trong trò chơi này…” Nghiêm Vĩnh Phong khó nhọc nói.
Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học và Đàm Nghiên – ba người lớn tuổi nhất nhóm không rành mấy game online hiện đại, nhưng những người khác thì biết! Vừa nghe nói ý thức của Thôi Hòa Dự bị kẹt trong trò chơi, mấy người Khâu Tề Chính phình to đầu. Đây là trò chơi sinh tồn, chỉ có một người cuối cùng sống sót!
Tần Lực là pro-player trò này, vừa nghe tên game là tỉnh táo ngay, chỉ vào màn hình: “Lỡ ý thức của Tiểu Thôi biến thành nhân vật trong game, rồi chết trong đó thì sao?”
Mọi người: “…”
“Kết quả lạc quan nhất là ý thức lực của cậu ta đủ mạnh để điều khiển nhân vật khác đăng nhập lại. Còn xấu hơn thì…” Lương Hiển không nói hết, cũng không dám nói.
Chơi game chết thật, đây đâu phải tiểu thuyết hay hoạt hình! Huống chi Thôi Hòa Dự là người dị năng nếu chết vì chính dị năng của mình thì quá thảm rồi.
Ngay cả vạn năng như Kiều Tri Học lúc này cũng bó tay. Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Thử đăng nhập tài khoản game của Thôi Hòa Dự xem sao.”
Không ai biết tài khoản và mật khẩu của cậu ta là gì, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lương Hiển. Lương Hiển ôm laptop lên, mười ngón tay bay múa trên bàn phím, không biết chạy phần mềm gì mà giao diện đăng nhập game hiện ra cùng với một tài khoản, Lương Hiển nhấn đăng nhập, giao diện hiện thông báo:
[Mật khẩu sai, hôm nay còn 2 lần thử. Nếu sai 3 lần liên tiếp, tài khoản sẽ tự động bị khóa.]
Mọi người: “…”
“Má! Mày chơi cái game thôi mà đặt bảo mật đến mức này làm gì?!” Lương Hiển đập bàn một cái, tức muốn nổ phổi.
Thôi Hòa Dự có chết thì đúng là tự mình chuốc lấy.
Lương Hiển mắng thầm Thôi Hòa Dự, hoàn toàn không nhận ra mình cũng là một thành viên xuất sắc của “Đội Gây Họa”.
Khâu Tề Chính chợt nói: “Tôi cũng chơi game này, là bạn trong game với cậu ấy, để tôi thử đăng nhập.”
“Mọi người cũng thử đi.” Mấy người khác đồng thanh nói, “Không phải đồng đội thì thêm bạn cũng được.”
Bộ trưởng Vu lập tức cho người mang đến mấy chiếc laptop, cái cài sẵn game, cái thì chưa cài. May mà mạng ở căn cứ rất nhanh, chưa tới nửa tiếng là cài đặt xong.
Mọi người cùng đăng nhập game. Khâu Tề Chính nhìn danh sách bạn bè, kinh ngạc nói: “Thôi Hòa Dự đang online.”
“Thử gửi lời mời kết bạn xem.” Kiều Tri Học đề nghị.
Mọi người ào ào gửi lời mời. Tần Lực, Nghiêm Vĩnh Phong và A Tam nhanh chóng được chấp nhận, Lương Hiển thì nhận được thông báo:
[Người dùng đã đưa bạn vào danh sách đen, không thể gửi lời mời kết bạn.]
Lương Hiển: “…”
Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể đang bất tỉnh của Thôi Hòa Dự: “Vậy mà muốn tao cứu mày à?”
Khâu Tề Chính là bạn game của Thôi Hòa Dự, nhanh chóng kiểm tra trạng thái và tạo hình nhân vật của cậu ta. Cậu cau mày: “Cậu ấy đang trong trận, nhưng nhân vật cậu ấy dùng… công ty game chưa từng phát hành. Hơn nữa…”
Khâu Tề Chính lật xem lịch sử trận đấu: “Đây là gì thế này? Súng bách phát bách trúng, thuốc miễn nhiễm mọi độc, áo giáp phòng ngự tuyệt đối, pháo laser phản vật chất, kính laser quét tia tử ngoại, thuốc hồi sinh…”
“Cậu ấy hack hệ thống game luôn rồi phải không?” Nghiêm Vĩnh Phong nói, “Vậy thì không cần lo cậu ấy chết trong game, chơi thế này ai mà đánh lại.”
Tần Lực: “Đợi cậu ấy ra rồi nhờ cậu ấy chế đồ giúp.”
Không hiểu sao, vừa nhìn thấy nhân vật trong game của Thôi Hòa Dự, không khí căng thẳng trong phòng bệnh liền tan biến, ai nấy đều nhẹ nhõm hơn hẳn.
Còn biết buff cho bản thân, chắc không quá tệ.
“Hừ,” Lương Hiển cười lạnh, “Đấu đối kháng thì không ai giết nổi cậu ta, nhưng công ty game đang truy quét gian lận đấy.”
Hắn đã bỏ cuộc đăng nhập game, chuyển sang hack vào hệ thống nội bộ của công ty game, tra dữ liệu máy chủ. Lương Hiển xoay màn hình về phía mọi người: “Thấy cái ‘máy quét dọn’ này không? Đây là phần mềm dọn dẹp mạnh nhất hiện tại, toàn bộ hệ thống bất thường đều bị tiêu hủy. Công ty game đang liều cả dữ liệu để tiêu diệt gian lận đó.”
Mọi người: “…”
“Dám cho tao vào danh sách đen, còn lén xem tài khoản game của tao? Mày chết chắc rồi.” Lương Hiển nghiến răng nói với màn hình.
Mọi người: “…”
Cảm xúc cá nhân lộ rõ quá rồi đó…
“Giờ làm sao đây? Cậu ấy có tự ra được không?” Khâu Tề Chính vẫn rất lo cho Thôi Hòa Dự.
“Tôi đâu phải Thôi Hòa Dự, sao biết dị năng của cậu ta là gì.” Lương Hiển giận sôi máu, nhưng vẫn đưa ra một giải pháp: “Tôi có thể giữ chân phần mềm quét bên này, ông thử xem có thể liên kết với dị năng của Thôi Hòa Dự để kéo cậu ta ra khỏi trò chơi không.”
“Bọn tôi không giỏi kỹ thuật, ông thấy cần làm gì để lôi cậu ta ra?” Khâu Tề Chính hỏi, “Tôi nghĩ nếu cậu ấy tự ra được thì đã ra lâu rồi.”
“Thì hỏi cậu ta.” Lương Hiển nói, “Dị năng của cậu ta, chỉ có bản thân cậu ta là rõ nhất.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 47
10.0/10 từ 24 lượt.
