Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 46
“Gửi đến lãnh đạo kính mến: Tôi chân thành…”
Bộ trưởng Vu nhìn bản báo cáo viết tay, xem được một lúc thì đưa tay lên dụi mắt.
“Dụi mắt không tốt đâu, dễ bị loạn thị,” Kiều Tri Học nói, “Lúc mỏi mắt thì nên làm bài tập bảo vệ thị lực, cố gắng tránh dụi mắt.”
Bộ trưởng Vu cười khẽ: “Không già không được, bắt đầu bị lão thị rồi, chắc phải sắm một cái kính lão mang theo thôi.”
Kiều Tri Học tò mò nhìn bản báo cáo trên tay ông: “Đàm Nghiên… vừa trở về hiện thực là vội vã viết đơn gửi cho ngài liền, có phát hiện quan trọng gì à?”
Không chỉ Kiều Tri Học mà tất cả những người có mặt đều tò mò, ai nấy đều rướn cổ nhìn về phía bức thư.
Lần này hành trình xuyên qua “lỗ hổng” kéo dài đặc biệt lâu, hơn nữa số người vào rất đông, Bộ An Ninh Kỹ Thuật đã chuẩn bị tâm lý cho việc có thể tổn thất nhân tài ưu tú.
Trong lúc mọi người đang nôn nóng chờ đợi, thì một “lỗ hổng” khác xuất hiện ở nơi khác. Bộ trưởng Vu lập tức cử người đi khống chế khu vực lây lan của “lỗ hổng”, mọi người sốt ruột đứng chờ trước bia mộ.
Sau khi thiết bị duy trì ổn định được hai tiếng, Bộ trưởng Vu đang định triển khai phương án sơ tán khẩn cấp trong nội thành B thì đột nhiên có bảy người và một con nai nhỏ có đôi mắt to tròn sạch sẽ rơi ra từ bia mộ.
Con nai nhỏ thấy một đám người xa lạ vũ trang đầy đủ, sợ đến mức rụt vào lòng Đàm Nghiên, kêu “be be” liên tục, còn không ngừng dụi cổ anh, cầu xin được an ủi.
Nhìn thấy mọi người trở về an toàn, hơn nữa không ai có vẻ bị thương, Bộ trưởng Vu vô cùng xúc động. Nhưng ông không có thời gian tuyên dương những người anh hùng này, vì “lỗ hổng” thứ hai cần họ đến ngay.
Ngoài Đàm Nghiên tinh thần phơi phới, sáu người còn lại đều như vừa bị vét cạn sức lực.
Khi còn trong thế giới điện ly bức xạ thì không sao, vì xung quanh toàn là điện tử hoạt động mạnh, giúp họ khôi phục ý thức lực rất nhanh. Nhưng vừa trở về hiện thực, môi trường an toàn khiến cơ thể buông lỏng, lại nghe tiếng nai con kêu to, biết rằng nguy hiểm đã qua, tảng đá trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống. Kết quả là chưa kịp nghe Bộ trưởng Vu nói “lỗ hổng” thứ hai gần đó, cả sáu người đã đồng loạt ngất xỉu.
Thật là…
Đàm Nghiên đặt con nai xuống, xoa đầu nó trấn an, nghe nói có “lỗ hổng” thì lập tức bày tỏ: anh vẫn ổn, có thể tiếp tục nhiệm vụ, nhưng đừng bắt mấy đứa nhỏ đi theo. Bọn chúng vừa mới thức tỉnh dị năng, trụ được tới giờ đã giỏi lắm rồi.
Mọi người lập tức chia thành hai nhóm: tổ y tế đưa sáu người đi kiểm tra, còn Đàm Nghiên theo Bộ trưởng Vu lên xe vũ trang, nhanh chóng đến địa điểm tiếp theo.
Con nai sống chết không chịu rời anh, Đàm Nghiên đành ôm nó lên xe cùng đi.
Xe được trang bị rất đầy đủ, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Đàm Nghiên, xác nhận cơ thể anh không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi mệt và thiếu ngủ, cần bổ sung năng lượng.
Khi bác sĩ kiểm tra, Đàm Nghiên vừa truyền dinh dưỡng, vừa cau mày khó chịu viết một bản báo cáo ngay trên xe.
Vì đang làm nhiệm vụ, không ai mang theo giấy công văn, nên Đàm Nghiên đành xé vài tờ từ sổ tay ghi lý thuyết mang theo bên mình để viết, nội dung thuộc dạng tuyệt mật quốc gia.
Bộ trưởng Vu sau khi xem lướt qua báo cáo liền lập tức gấp lại, nhét vào trong ngực.
Đàm Nghiên nhanh chóng ăn chút gì đó, uống nước bổ sung rồi tranh thủ ngủ một tiếng trên xe vũ trang.
Khi đến nơi, anh giao con nai lại cho Từ Minh Vũ chăm sóc, trước khi rời đi còn nhẹ nhàng vuốt lông nó để trấn an.
Không ngờ con nai vốn ngoan ngoãn lại phát điên khi thấy Đàm Nghiên tiến về phía “lỗ hổng”, vùng vẫy dữ dội trong tay Từ Minh Vũ.
Từ Minh Vũ là lính đặc chủng, vậy mà không giữ nổi một con nai cao có một mét, chỉ đành trơ mắt nhìn nó lao vút theo Đàm Nghiên, nhảy vào “lỗ hổng”.
Mọi người: “…”
Kiều Tri Học: “Tiểu Từ, cậu cố ý hả?”
“Không, tôi không có…” Từ Minh Vũ khổ sở biện hộ.
Anh ta thật sự không biết phải giải thích thế nào. Cú đá vừa rồi của con nai suýt khiến anh ta nội thương luôn.
May mà Kiều Tri Học suy nghĩ thấu đáo, xét vấn đề toàn diện. Nghe Từ Minh Vũ phủ nhận, Kiều Tri Học lập tức bảo bác sĩ đi cùng kiểm tra cho anh ta.
Giỏi, dạ dày bị đá rách, nếu phát hiện chậm một chút thì e là đã có chuyện lớn xảy ra.
Từ Minh Vũ được khẩn cấp đưa đến bệnh viện phẫu thuật. Chưa kịp ra trận đã bị nội thương, còn bị ghi vào lý lịch “ngay cả nai con cũng không bằng”, nghĩ mà thấy tội nghiệp.
Con nai kia lúc ở trong lòng Đàm Nghiên ngoan ngoãn là thế, sao vừa rời khỏi anh lại trở nên đáng sợ như vậy? Lực chân kiểu gì mà có thể đá rách nội tạng của một lính đặc chủng từng kinh qua bao trận mạc?
Tổ đội “lỗ hổng” còn chưa kịp nói lai lịch con nai, Kiều Tri Học tuy có suy đoán, nhưng vì người quá đông nên không tiện nói ra.
Trong lúc mọi người chờ Đàm Nghiên quay lại, Bộ trưởng Vu lấy bản báo cáo xin phép ra xem kỹ ở một góc, bề ngoài không biểu hiện gì, trong lòng chất đầy tâm sự.
Ông biết ngay là Đàm Nghiên ngốc nghếch thành thật này không thể giấu mãi được. Nhìn xem, lần này bị lộ bao nhiêu sơ hở?
Ngay từ lúc Đàm Nghiên nói “mười mấy năm chưa từng ốm” là Bộ trưởng Vu đã thấy sai sai rồi. May là bọn trẻ đều rất nể mặt, không vạch trần anh tại chỗ mà lặng lẽ theo anh quay về thế giới thực.
Dù bọn trẻ không hỏi, nhưng Đàm Nghiên trong lòng biết rõ tụi nó vẫn nghi ngờ. Anh cảm thấy mình thật sự không thể bịa thêm được nữa, áp lực quá lớn, vừa rời “lỗ hổng” là lập tức viết kiểm điểm gửi lãnh đạo, đồng thời xin phép được nói rõ mọi chuyện cho lũ nhỏ biết.
Đàm Nghiên thấy rằng, các em ấy đều là người tốt, xứng đáng để tin tưởng. Hơn nữa họ đều đã thức tỉnh dị năng, có quyền được biết.
Anh nghĩ, ít nhất không nên giấu những người đồng đội cùng vào sinh ra tử với mình. Điều đó khiến anh day dứt không yên.
Bản báo cáo không có lời lẽ hoa mỹ, nhưng rất chân thành và tha thiết. Bộ trưởng Vu cầm bản báo cáo, xúc động nói: “Xem ra học Ngữ văn không uổng phí.”
Đàm Nghiên còn viết, anh hy vọng tổ chức có thể tuyên bố chuyện này khi anh có mặt. Anh muốn tự mình nói với lũ nhỏ về tuổi tác thật của mình.
Kiều Tri Học xem xong gật đầu. Nếu “trường sinh bất lão” là một dạng biểu hiện của dị năng, có thời hạn, không kéo dài mãi mãi, thì nên công bố ra, miễn là không để người ngoài đội biết.
“Đợi Đàm Nghiên quay lại rồi bàn tiếp vậy.” Bộ trưởng Vu thở dài.
Hiện tại là thời điểm thích hợp để công bố. Các đội viên đều vừa mới vào dị giới, vừa mới thức tỉnh dị năng, đang trong giai đoạn điều chỉnh cảm xúc. Nếu để chậm hơn nữa, để tụi nhỏ sinh nghi rồi phản cảm với tổ chức hoặc Đàm Nghiên thì không hay.
Cơ mà vẫn nên cho anh thêm chút thời gian, suy nghĩ xem nên nói thế nào…
Lúc này, cảnh sát vũ trang phụ trách liên lạc nhận được một cuộc gọi, sau đó lập tức báo cáo: “Bộ trưởng Vu, Đàm Nghiên đã trở lại.”
Bộ trưởng Vu: “……”
Ủa khoan? Mới vào “lỗ hổng” có nửa tiếng mà đã quay về? Trong khi lực lượng chính còn chưa đến được khu vực bia mộ ở huyện Bình?
Bộ trưởng Vu lập tức bảo tăng tốc, đồng thời yêu cầu Đàm Nghiên giữ nguyên vị trí chờ. Dù vậy cũng mất cả tiếng đồng hồ xe mới tới nơi.
Ông cùng Kiều Tri Học nhảy xuống xe, chỉ thấy Đàm Nghiên thần sắc phấn chấn, dẫn theo con nai nhỏ bước đến trước xe vũ trang, đứng nghiêm chào: “Báo cáo Bộ trưởng, Đàm Nghiên hoàn thành nhiệm vụ, trở về đơn vị!”
Bộ trưởng Vu: “…”
“Tôi thay mặt tổ chức cảm ơn đồng chí Đàm Nghiên vì sự cống hiến cho quốc gia và nhân dân.” Bộ trưởng Vu bắt tay Đàm Nghiên.
Con nai nhỏ thấy hai người bắt tay thì đứng bên cạnh kêu “be be”, Đàm Nghiên dùng tay kia xoa đầu nó, nó vẫn kêu tiếp.
Bộ trưởng Vu buông tay Đàm Nghiên, biết con nai này đá bị thương Từ Minh Vũ, nhưng rõ ràng là không cố ý. Mà con nai này xinh xắn dễ thương, Bộ trưởng Vu không kìm được mà xoa đầu nó một cái.
Con nai lập tức ngừng kêu.
Mọi người: “…”
“Vừa rồi nó kêu là để… tôi cũng khen nó à?” Bộ trưởng Vu ngập ngừng hỏi.
“Có, có thể là vậy…” Đàm Nghiên cũng không biết, thời gian quen nai con chưa lâu.
Nhưng đúng là con nai này rất thông minh, đôi mắt to tròn của nó phản chiếu bóng người, tựa hồ vạn sự đều in sâu vào mắt nó.
Vẫn là Kiều Tri Học giữ được bình tĩnh, lên tiếng hỏi: “Lần này là thế giới nào?”
Đàm Nghiên hồi tưởng một lúc, phát hiện mình không nói rõ được, bèn đưa máy ảnh cho anh ta: “Tôi có chụp vài tấm.”
Kiều Tri Học xem qua mấy tấm liền hiểu: “Kỷ Băng Hà, khắp nơi đều là sinh vật bị đóng băng đến chết. Nếu sức chống chịu tốt thì đúng là thế giới này không quá khó.”
Đàm Nghiên gật đầu: “Tôi vừa đến nơi là chạy thẳng về phía điểm truyền tống, khoảng cách không xa, chạy một lúc là đến.”
Có người âm thầm cúi đầu tính vận tốc chạy của anh.
Những người Bộ trưởng Vu mang tới đều là thành viên nghiên cứu hiện tượng “lỗ hổng” nhiều năm, cũng biết chuyện dị năng. Không ít người trong số họ là cảnh vệ vũ trang được huấn luyện lâu năm, trong lòng hết sức ngưỡng mộ năng lực của Đàm Nghiên.
Nhưng họ cũng hiểu, thế giới dị giới quá nguy hiểm, không thể ai cũng vào để có dị năng, chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mà thôi.
Kiều Tri Học lại chú ý điều khác. Anh ta nhìn con nai đang đòi khen kia, hỏi: “Anh ôm nó chạy suốt đường à?”
“Không,” Đàm Nghiên lắc đầu, “Lúc đầu tôi sợ nó lạnh nên ôm nó. Nhưng nó vùng vẫy dữ quá nên tôi thả nó xuống, ai ngờ nó còn chạy nhanh hơn cả tôi. Mặt đất trơn trượt mà nó không ngã phát nào. Quả thật hai chân không đuổi kịp bốn chân.”
Hình như không chỉ đơn giản là do bốn chân chạy nhanh…
“Ở dị giới cũng xuất hiện hiện tượng giao thoa không gian sao?” Kiều Tri Học đột nhiên hỏi, “Con nai này không phải sinh vật của thế giới mà các anh đã vào, nếu không thì nó sẽ không đi qua được ‘lỗ hổng’.”
“Ừ, Lương Hiển và Thôi Hòa Dự cũng nói vậy.” Đàm Nghiên gật đầu, lấy ra một cuốn sổ, chính là cuốn ghi chép khi nãy dùng để viết báo cáo, bên trong là phân tích của Lương Hiển và Thôi Hòa Dự về con nai. Đàm Nghiên đã cố nhớ kỹ trong đầu khi còn ở dị giới, sau đó tranh thủ lúc còn nhớ rõ mà viết lại vào sổ trên xe.
Kiều Tri Học xem sơ qua, khẽ gật đầu: “Đúng là rất có giá trị nghiên cứu. Các anh không được xem là can thiệp vào hệ sinh thái dị giới, vì bản thân sự tồn tại của con nai này đã là một dạng tác động.”
Con nai giật giật tai, nhận ra Kiều Tri Học đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn mình, bực mình phì mũi một cái vào anh ta.
Kiều Tri Học vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nói: “Không biết năng lực của nó là do đi qua ‘lỗ hổng’ mới có được, hay nó vốn đã rất mạnh ở thế giới của nó.”
“Không đâu, lúc tôi gặp nó, nó đang đáng thương kêu cứu trong vòi rồng.” Đàm Nghiên phản bác.
“Vậy à?” Kiều Tri Học nheo mắt nhìn con nai, giọng bỗng trở nên đầy nguy hiểm: “Chưa nghiên cứu thì không thể kết luận được. Nó không thể hòa nhập vào hệ sinh thái Trái Đất, rất hợp để làm mẫu thí nghiệm. Tôi cần lấy máu, lấy tủy, lấy cả dịch não, đảm bảo trong trạng thái còn sống để mổ xẻ, nghiên cứu cấu trúc sinh lý của nó… Ái da!”
Con nai nhào lên cắn vào cánh tay của Kiều Tri Học, dùng ánh mắt căm thù trừng anh ta.
Nhưng Kiều Tri Học không nổi giận, trái lại còn đưa tay không bị cắn xoa đầu nó, thấp giọng nói: “Nghe hiểu lời tao nói à?”
Con nai lập tức buông miệng, vẻ mặt vô tội chạy về bên cạnh Đàm Nghiên, ngoan ngoãn dùng đầu dụi dụi vào người anh.
Mọi người: “…”
Cắn người xong còn làm ra vẻ mặt ngây thơ kiểu này, quá sinh động rồi? Trước giờ chưa thấy con nai nào như vậy cả.
Kiều Tri Học rất điềm tĩnh, tự mình xử lý vết thương, còn tiện tay tiêm uốn ván lẫn vắc xin dại. Trong lúc tiêm không quên liếc nhìn con nai.
Thấy mũi kim, con nai sợ hãi rụt đầu vào ngực Đàm Nghiên, miệng kêu be be không ngừng.
“Ha, thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, con người thực sự quá kiêu ngạo.” Kiều Tri Học bất ngờ thốt lên.
Bộ trưởng Vu cau mày: “Cậu nghi ngờ… trong thế giới của con nai, sinh vật trí tuệ đứng đầu chuỗi thức ăn là loài nai sao?”
Thấy con nai vẫn chôn đầu trong ngực Đàm Nghiên, Kiều Tri Học vỗ một cái vào mông nó: “Hỏi mày đó.”
Con nai quay đầu nhìn Kiều Tri Học, mặt mày sợ sệt.
Kiều Tri Học: “Khôn như khỉ ấy.”
Thấy Bộ trưởng Vu và Đàm Nghiên đều nhìn mình với vẻ kinh ngạc, Kiều Tri Học lập tức đổi giọng: “À không, khôn như nai.”
Mọi người: “…”
“Có linh tính, nhưng hình như không có năng lực sáng tạo hay tư duy sâu, chỉ có thể nhận biết một số ý đồ qua giọng điệu của con người, chứ không biết nói.” Kiều Tri Học vừa quan sát vừa phân tích, “Nếu bỏ qua sức mạnh, trí tuệ như vậy e là chưa đủ để đứng đầu chuỗi thức ăn. Nhìn từ vết thương của tôi, răng nó bình thường, không giống động vật ăn thịt.”
Vài câu đã gần như phân tích hết con nai, may mà mọi người đã quen với trí tuệ siêu việt của Kiều Tri Học.
“Hiện tại tôi thiên về giả thuyết sức mạnh kỳ lạ của nó là do đi xuyên thế giới mà có được dị năng, nhưng cũng không loại trừ khả năng khác.” Kiều Tri Học nhìn chằm chằm vào con nai khiến nó vô cùng áp lực.
“Giờ mày có hai lựa chọn,” Kiều Tri Học nói với con nai như đang nói với một người bình thường, “Một, làm một loài động vật ăn cỏ có dị năng ngoan ngoãn, phối hợp với bọn tao làm nghiên cứu không gây hại đến cơ thể, cùng tiểu đội thám hiểm dị giới vào ‘lỗ hổng’, hỗ trợ mọi người. Hai, bọn tao sẽ đối đãi mày như một sinh vật có trí tuệ, không tiến hành bất kỳ nghiên cứu nào khi chưa có sự đồng ý của mày, đồng thời bảo đảm quyền riêng tư của mày. Nhưng… với tư cách một sinh vật có trí tuệ, vừa đến thế giới bọn tao đã gây tổn hại cho Từ Minh Vũ, bất kể mày đến từ thế giới nào, ở nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, mày đều phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Hai lựa chọn, mày chọn cái nào?”
Con nai sắp bị Kiều Tri Học dọa khóc rồi. Không biết có hiểu được không, nó rúc chặt trong lòng Đàm Nghiên, đến cả tiếng cũng không kêu nổi, trông yếu đuối, đáng thương và vô cùng bất lực.
Các cảnh vệ đi theo đều bắt đầu thấy tội nghiệp con nai, nhưng nghĩ đến dạ dày của Từ Minh Vũ, với cả chuyện nó chạy 200 cây số trong nửa tiếng như tàu cao tốc, lại thôi không nói nữa.
“Nếu không chọn thì tao mặc định là cái thứ nhất.” Kiều Tri Học đưa tay xoa đầu con nai, “Yên tâm, chỉ là lấy máu, lông, nước bọt, nước tiểu, t*nh d*ch và các loại dịch cơ thể khác thôi.”
Nai con: “…”
Không biết có hiểu không, Đàm Nghiên thấy con nai đáng thương quá, bèn an ủi: “Không sao đâu, mấy cái đó tôi cũng từng bị lấy. Sinh vật có trí tuệ như chúng tôi đều bị đối xử như nhau.”
Nai con: “…”
Giữa sự đồng cảm của mọi người với con nai, bọn họ đã tới căn cứ. Lúc này nhóm Lương Hiển đang nằm trong bệnh viện của căn cứ. Mọi người mang theo nai đến thăm họ, vừa vào phòng bệnh liền thấy năm người còn lại vẫn đang ngủ, Thôi Hòa Dự hình đã tỉnh từ lâu, không biết từ đâu kiếm ra một cái máy tính, đặt trên bàn cạnh giường bệnh, bản thân thì có vẻ quá mệt, nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Đàm Nghiên tiến lên vỗ vai Thôi Hòa Dự. Cậu ta không tỉnh dậy, ngược lại còn như chết ngất, ngã thẳng xuống sàn nhà.
••••••••
Lời tác giả:
Mọi người đoán xem Thôi Hòa Dự đã gặp phải chuyện gì? Tôi tin mấy bạn có trí tưởng tượng phong phú chắc đã đoán ra rồi.
P.S.: Nếu Lương Hiển còn không ra dáng gì nữa, thì Kiều Tri Học sẽ chiếm luôn vị trí công mất đó o()o
Nói thật lòng, khi lên ý tưởng ban đầu tôi vốn không định có nhân vật Kiều Tri Học, Lương Hiển vốn là một nhân vật tổng hợp giữa hai người, vừa là thiên tài thông minh, vừa là người trầm ổn. Tất cả những lý luận của Kiều Tri Học trong truyện ban đầu đều là phần để Lương Hiển thể hiện. Nhưng không hiểu sao khi viết thì Kiều Tri Học tự dưng xuất hiện, rồi càng viết lại càng thông minh, càng có khí chất “công”…
Lương Hiển, con phải làm mẹ tự hào lên chứ (:з∠)
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 46
10.0/10 từ 24 lượt.
