Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 45


Khoảng cách không xa khiến tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, cả nhóm sáu người tay nắm tay chạy nhanh trong gió.


Cảnh tượng sáu thanh niên cao hơn mét tám dắt tay nhau chạy băng băng đẹp đẽ khác thường, chỉ tiếc là thế giới này giờ chẳng còn ai để mà đưa ra lời bình phẩm. Sau cơn bão sóng thần chưa từng có, nền văn minh nhân loại đã bị càn quét, vô số sinh mạng bị chôn vùi trong nước biển và đất đá.



Thỉnh thoảng có thể thấy một cánh tay cụt lộ ra dưới tảng đá lớn, hoặc một khối thịt máu mơ hồ chẳng rõ hình dạng, mọi người đều cố hết sức không nhìn vào những thứ đó, để tránh khơi dậy cảm xúc đau thương.


Trong bối cảnh này, một con nai nhỏ bị cuốn lên giữa cơn cuồng phong đặc biệt nổi bật.


Người đầu tiên dừng lại là Đàm Nghiên. Anh lập tức nhảy lên, đón lấy con nai vào lòng. Con nai nhỏ đáng thương nằm rạp trong vòng tay anh, run lẩy bẩy, người đầy vết thương. Xung quanh nhiệt độ rất thấp, cơ thể ấm áp của Đàm Nghiên khiến con nai cứ rúc vào anh mãi không chịu rời.


“Chuyện gì vậy?” Sáu người phía sau cũng dừng lại, A Tam khó hiểu hỏi, “Giờ còn có sinh vật sống sót sao?”


Không phải anh ta nghĩ ngợi vớ vẩn, mà thật sự là thế. Sau thảm họa kinh hoàng, thế giới này đáng lý không còn sinh mệnh nào có thể sống sót. Cá dưới biển sâu còn bị hất lên bờ, các mảng kiến tạo lục địa cũng bị thay đổi, vậy mà một con nai nhỏ sao vẫn còn sống.


Đàm Nghiên nhẹ nhàng v**t v* đầu con nai, trấn an nó. Con nai dùng đôi mắt long lanh nước nhìn anh, vươn mõm khẽ chạm vào mặt anh.


Nếu ở Trái Đất, khung cảnh ấy chắc chắn sẽ rất ấm áp, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó chỉ khiến người ta thêm xót xa.


Xung quanh chỉ có mỗi con nai này, không còn sinh vật nào khác. Dù nó sống sót được đến giờ thì cuối cùng vẫn chỉ chờ chết. Không có thức ăn, không có ánh sáng mặt trời, không có đồng loại, nó làm sao mà sống tiếp được?


Lương Hiển băng bó vết thương cho nó, tiện thể rút máu kiểm tra, chuẩn bị mang dữ liệu về Trái Đất. Đây là điều duy nhất họ có thể làm.


“Thả nó đi.” A Tam thở dài nói, “Nó không thể vượt qua cổng dịch chuyển. Dù có mang theo, nó cũng sẽ bị phân giải và không biết sẽ bị đưa đến nơi nào. Không phải cậu từng làm thí nghiệm kiểu này rồi sao?”


Đúng vậy, Đàm Nghiên đã nhiều lần muốn cứu người và sinh vật ở thế giới khác, nhưng cuối cùng đều uổng phí.


Giờ mà buông tay, con nai sẽ bị gió xé xác ngay trước mắt họ. Không buông tay, nó sẽ bị không gian truyền tống phân giải. 


Thật ra, ngay từ đầu Đàm Nghiên không nên cứu con nai này, nên để nó tự sinh tự diệt theo tự nhiên. Nhưng bây giờ, dù chọn thế nào cũng giống như họ đẩy nó vào chỗ chết.


Đàm Nghiên vuốt nhẹ lưng con nai, từ từ buông tay.


Dường như con nai hiểu điều gì đó, nó dùng mõm chạm vào tay anh, rên lên hai tiếng, đôi mắt to tròn nhìn mọi người. Nó nhất định hiểu những người này không thể cứu được mình, nếu nó biết khóc, có lẽ đã rơi nước mắt rồi.


Ngay khoảnh khắc Đàm Nghiên buông tay, Lương Hiển ôm chặt lấy con nai.



“Sao đến cậu cũng vậy…” Là người duy nhất trong nhóm không phải sinh viên, trái tim A Tam đã trở nên chai sạn. Anh ta có thể hiểu hành động của Lương Hiển, nhưng không thể tán thành.


“Không, tôi không phải kiểu người làm việc vô ích,” Lương Hiển nói, “tôi cảm thấy con nai này có thể mang về được.”


A Tam: “Dựa vào đâu?”


“Anh vừa nói rồi đấy, toàn bộ sự sống ở thế giới này đã tuyệt diệt, thế thì sao lại có con nai này?” Lương Hiển nói, “Nếu vẫn còn sinh vật sống sót, thì cũng phải là loại sinh vật nhỏ, sức sống mãnh liệt kiểu như gián, chứ không thể nào là một con nai rõ mồn một như thế này. Nó xuất hiện ở đây, vào thời điểm này, giữa cơn gió lốc, thật sự rất bất thường, làm tôi nhớ đến thế giới trước.”


A Tam: “Thế giới trước… Thương long?”


“Không chỉ là thương long,” Lương Hiển lắc đầu, “còn có những người chết vì virus dịch hạch. Anh không thấy những thứ ấy xuất hiện trong thế giới đại hồng thủy rất bất thường sao?”


Quả đúng như vậy, thế giới trước để lại cho họ cảm giác vô cùng bất hợp lý.


Lương Hiển vẫn luôn suy nghĩ về chuyện xảy ra ở thế giới trước, nhưng nghĩ hoài không ra. Mãi đến khi Kiều Tri Học nói về lý thuyết Rubik vũ trụ song song, hắn mới có được chút manh mối. Giờ nhìn thấy con nai này, hắn càng thêm khẳng định ý tưởng của mình.


“Chúng ta trước giờ luôn bị mắc kẹt trong một lối tư duy: chỉ có thế giới của chúng ta xuất hiện ‘lỗ hổng’.”


Câu nói này khiến tất cả đều sững người. Họ nhìn con nai, nghi hoặc trong lòng dần được cởi bỏ.


Nếu những thế giới khác cũng xuất hiện “lỗ hổng”, vậy thì sự xuất hiện của con nai nhỏ này trở nên hoàn toàn hợp lý.


“Thế nhưng tại sao chỉ có một mình nó? Không phải ‘Lỗ hổng’ không ngừng mở rộng sao? Lẽ nào cũng có người giống như chúng ta?” Thôi Hòa Dự trầm ngâm.


“Chuyện này thì chưa chắc. Mỗi thế giới có tình huống khác nhau, có thể ở các thế giới khác chỉ đột ngột xuất hiện một vết nứt, cuốn vài vật thể vào rồi lập tức biến mất.” Lương Hiển đáp. “Thực tế ở Trái Đất có không ít ‘khu vực cấm’ mà con người không thể tiến vào. Những nơi đó có phải là vết nứt không gian hay không thì không biết. Hơn nữa, chúng ta chưa từng để ‘lỗ hổng’ phát triển tự do, nên chuyện nó có dừng lại đúng lúc rồi biến mất, hay cứ tiếp tục mở rộng mãi mãi, đến giờ không ai rõ cả, và cũng không ai dám lấy sự an nguy của cả Trái Đất ra để làm thí nghiệm.”


Đúng vậy, không ai dám lấy tương lai Trái Đất ra để đánh cược cho khả năng của “lỗ hổng”.


“Nếu con nai nhỏ này là sinh vật của thế giới khác bị cuốn vào gió lốc, nếu nó theo chúng ta đi qua cổng dịch chuyển thì sẽ ra sao?” Khâu Tề Chính v**t v* đầu con nai.


“Có vài khả năng: Một là bị phân giải hoàn toàn, coi như chết hẳn; hai là sau khi bị phân giải sẽ tái cấu trúc tại thế giới này, tiếp tục bị gió cuốn đi; ba là quay về thế giới của chính nó; bốn là bị lưu đày ở biên giới không gian, nơi không có thức ăn, nước uống hay không khí, rất nhanh sẽ chết; năm là khả quan nhất, khi đi qua cổng dịch chuyển, chúng ta được tái cấu trúc tại thế giới thực nhờ có Đàm Nghiên dẫn đường, còn sinh vật từ thế giới khác sẽ trở về nơi nó thuộc về. Nhưng nếu con nai này không còn thế giới để quay về, có lẽ nó sẽ cùng chúng ta được tái cấu trúc tại Trái Đất.” Thôi Hòa Dự phân tích.


Khâu Tề Chính vuốt đầu con nai, cảm thấy dù thế nào thì kết cục cũng quá thảm.


“Nói cách khác, nếu mang nó về, nó có một phần năm cơ hội sống sót, còn nếu để lại thì chắc chắn sẽ chết, đúng không?” Đàm Nghiên chợt hỏi.


“Không đơn giản như thế…” Lương Hiển bất lực nói, “Hơn nữa, nó là một con nai từ dị giới, có thích nghi được với môi trường ở Trái Đất hay không chưa rõ. Hai thế giới có thể tồn tại cách biệt sinh học, nó không thể sống trong tự nhiên, chỉ có thể sống trong phòng thí nghiệm.”


“Vả lại chúng ta không thể thấy một con là cứu một con.” A Tam thở dài. “Thế giới của chúng ta đang bùng nổ dân số, không thể dung nạp sinh vật từ vô số thế giới khác được.”



Đàm Nghiên vẫn im lặng vuốt nhẹ lưng con nai. Con nai biết anh đã cứu mình, cứ dùng đầu cọ cọ vào ngực anh, chẳng rõ là cầu cứu hay tìm kiếm chút an ủi.


“Cậu đúng là…” A Tam chẳng biết phải nói gì với Đàm Nghiên. Người này quá mềm lòng.


May mà anh đủ mạnh, mạnh đến mức có thể tùy hứng. Nói cho đúng, người lãnh đạo thực sự của đội này là Đàm Nghiên. Mọi quyết định của anh, bọn họ đều phải tuân theo vô điều kiện. Bởi vì Đàm Nghiên rất mạnh.


“Tôi không phải là người cứ thấy sinh vật dị giới là mang về.” Đàm Nghiên bỗng nói. “Mỗi thế giới đều có quy luật sinh tồn của riêng mình: sinh lão bệnh tử, mạnh được yếu thua, không phải thứ mà kẻ ngoài như chúng ta có quyền can thiệp. Trước kia tôi từng ngây thơ muốn mang người ở dị giới về Trái Đất. Bây giờ tôi đã trưởng thành, sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó nữa. Nhưng con nai này… nó không thuộc về thế giới này, nó giống như chúng ta.”


Mọi người trầm mặc.


Đúng vậy, con nai giống như họ, đều lạc lối trong không gian, không tìm được đường về nhà. Nếu không có Đàm Nghiên, có lẽ vô số người Trái Đất bị hút vào “lỗ hổng” cũng sẽ giống như con nai này.


“Nó có giá trị nghiên cứu.” Thôi Hòa Dự nói, “Mang nó về lấy mẫu máu, so sánh sự khác biệt giữa sinh vật hai thế giới, cũng là một hướng nghiên cứu.”


Cậu ta đưa ra một lý do hợp lý để cứu con nai.


“Cũng có thể kiểm nghiệm xem, sinh vật từ thế giới khác nếu đi qua cổng truyền tống, rốt cuộc sẽ đến đâu, coi như bằng chứng thực nghiệm cho giả thuyết của chúng ta.” Lương Hiển bổ sung thêm một lý do hết sức thuyết phục.


“Xác suất trùng lặp giữa hai thế giới là rất nhỏ, sau này gặp lại cũng khó, đưa một con về chắc không ảnh hưởng gì đến hệ sinh thái.” Nghiêm Vĩnh Phong tiếp lời.


“Chúng ta không ngăn Đàm Nghiên lại.” Khâu Tề Chính nói, “Nếu không định cứu thì ngay từ đầu đừng ra tay.”


A Tam: “…”


Anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của con nai nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Có giá trị thực nghiệm thì thử xem cũng không sao… nhưng mà sau này, sau này… Haiz, không được lấy làm tiền lệ!”


“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.


Đàm Nghiên đưa tay về phía con nai nhỏ: “Ở lại đây chắc chắn sẽ chết, đi theo bọn tôi chưa chắc sống được, mà dù có sống, ở Trái Đất cũng chưa chắc sống tốt được… Xin lỗi nhé, chúng tôi vô dụng lắm. Bé có muốn cùng chúng tôi đánh cược một lần không?”


Con nai nhỏ có vẻ khá thông minh, dường như hiểu được lời Đàm Nghiên nói, củng củng vào tay anh.


Trước sự sống, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, nó cũng nguyện thử sức.


Đàm Nghiên ôm lấy con nai, sải bước chạy nhanh về phía điểm truyền tống.


Lúc này, họ đã lưu lại thế giới này được hai mươi tiếng đồng hồ, phải nhanh chóng trở về thế giới thực.


Khu vực quanh điểm truyền tống là một đống đổ nát, bia mộ từ lâu đã không còn. Nhưng lần này may mắn hơn, không cần phải lặn xuống đáy biển, theo lời Đàm Nghiên thì điểm truyền tống nằm ngay bên dưới đống đổ nát này.



“Bên dưới?” A Tam nhìn xuống đất, đầu đau nhói: “Cần đào đất không?”


Mọi người im lặng nhìn mặt đất, ai nấy đều thấy việc này khó quá sức.


“Không cần.” Đàm Nghiên tỏ ra khá thoải mái.


Anh giao con nai cho Lương Hiển, rồi hai tay đan vào nhau, các khớp ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc”.


“Lùi lại một chút.” Đàm Nghiên nói với cả nhóm: “Mỗi lần như vậy tôi đều làm thế này.”


Nói rồi, anh nhảy vọt lên, cú nhảy bay cao đến mấy trăm mét, còn cao hơn A Tam mượn sức gió điều khiển quả cầu nước bay lên trời.


Nghiêm Vĩnh Phong có thị lực tốt nhất ngẩng đầu nhìn theo, cảm thán: “Cả người cậu ấy phát sáng.”


“Ông nhìn thấy gì?” Lương Hiển hỏi. Hắn rất muốn biết Đàm Nghiên trông ra sao trong mắt người có thị lực cực tốt như Nghiêm Vĩnh Phong.


“Lúc nhảy lên, không khí xung quanh lập tức bị Đàm Nghiên thao túng, hoặc có thể nói là bức xạ ion hóa xung quanh, tất cả tranh nhau xoay quanh cậu ấy, biến thành sức mạnh, nâng cậu ấy bay lên trời.” Nghiêm Vĩnh Phong miêu tả.


Thấy Đàm Nghiên rơi xuống, Nghiêm Vĩnh Phong tiếp tục thuật lại thứ mình “thấy” được: “Phần lớn năng lượng tập trung ở nắm đấm. Lượng sức mạnh đó… nếu phải ví dụ thì, cộng hết sức mạnh của chúng ta lại cũng không bằng một phần vạn của cậu ấy.”


Lúc này Đàm Nghiên đã từ trên cao lao xuống, nện một cú đấm nặng nề xuống đất.


Không hề có bụi đất bay mù trời như dự đoán. Nghiêm Vĩnh Phong càng thêm kinh ngạc: “Trời má… sức mạnh kinh khủng như vậy mà cậu ấy có thể kiểm soát không để nó lan ra xung quanh, chỉ tập trung dồn xuống dưới. Năng lượng theo nắm đấm của cậu ấy thâm nhập sâu vào lòng đất. Khu vực đó sắp sụp rồi.”


Lời vừa dứt, mặt đất dưới nắm đấm của Đàm Nghiên liền sụp xuống, để lộ một hố sâu hun hút không thấy đáy.


“Cổng truyền tống ở trong hố này.” Đàm Nghiên nói: “Yên tâm, tôi đã kiểm soát độ sâu, chưa đến đáy là được truyền tống rồi.”


Mọi người: “…”


Sức mạnh trực tiếp thay đổi địa hình khiến họ tạm mất năng lực ngôn ngữ.


Mãi một lúc sau A Tam mới lắp bắp hỏi: “Ở thế giới trước cậu có mạnh như vậy đâu?”


Nếu ở thế giới trước mà Đàm Nghiên có thể dễ dàng tạo lốc, gây sóng thần, khiến đất sụp đổ như thần tiên thế này, thì bọn họ đã không đến mức chật vật thảm hại rồi.


“Thế giới trước tôi bị bệnh.” Đàm Nghiên xấu hổ gãi đầu: “Tôi từ nhỏ rất ít khi ốm, mười mấy năm trời không bị cảm. Thể chất tốt quá cũng có cái dở, một khi bị bệnh thì một cơn cảm nhẹ cũng đủ hành tôi khó chịu cả tuầ, hồi phục cũng rất chậm. Bác sĩ nói ai ít bệnh thì mỗi lần ốm là ốm to.”


Mọi người gật đầu đồng tình. Thể chất tốt không sợ thương tích, chỉ sợ ốm, một cơn viêm dạ dày nhẹ cũng có thể khiến người ta đau gần chết.



“Hơn nữa, Lương Hiển từng nói thế giới này tràn ngập bức xạ ion hóa… tức là năng lượng dị năng. Với người thường, tiếp xúc nhiều sẽ khiến tế bào ung thư hóa. Nhưng với chúng ta, nó giúp phát huy tối đa sức mạnh ý thức. Khi vào thế giới này, tôi đã bị thương rất nặng, mà giờ đã hồi phục hẳn.” Đàm Nghiên tiếp tục giải thích.


Mọi người đều gật gù đồng tình, cái này là yếu tố khách quan.


“Còn nữa…” Đàm Nghiên cúi đầu nhìn đôi tay mình, ánh mắt lộ ra sự khó tin: “Tôi mạnh hơn rồi.”


Sức mạnh của anh là kết quả của vô số lần xuyên qua các thế giới, nhưng có lẽ vào khoảng năm thứ 30 trong hành trình vào “lỗ hổng”, tốc độ tăng trưởng ý thức lực của Đàm Nghiên dần chậm lại, gần như không có tiến triển gì trong 10 năm cuối cùng.


Con người đều có giới hạn, Đàm Nghiên cảm thấy mình đã chạm tới ngưỡng đó. Dù sao thì sức mạnh hiện tại cũng đã đủ để anh tung hoành dị giới, nên anh không quá để tâm đến việc sức mạnh đình trệ.


Mãi đến thế giới lần trước, Đàm Nghiên mới ý thức được rằng sức mạnh của mình vẫn chưa đủ. Với sức mạnh ấy, anh có thể sống độc hành, nhưng lại không thể bảo vệ được những đứa trẻ bên cạnh. Anh cần nhiều hơn, cần mạnh mẽ hơn nữa, để có thể rèn luyện mỗi người bên cạnh mình trở thành một chiến binh có thể tự mình gánh vác.


Ý chí mãnh liệt, cộng thêm thế giới tràn ngập năng lượng, cùng với sự thay đổi tư duy sau khi tiếp xúc với lớp trẻ… tất cả đã giúp Đàm Nghiên một lần nữa phá vỡ bình cảnh, tiến tới một cảnh giới cao hơn.


Đàm Nghiên siết chặt hai nắm đấm, nhìn sáu người trước mặt với ánh mắt tràn đầy tự tin: “Tôi có cảm giác, lần tới dù đưa thêm nhiều người hơn, tôi cũng có thể gánh vác được! Tôi sẽ không phụ sự tin tưởng của tổ chức, nhất định sẽ đưa tất cả mọi người trở về Trái Đất!”


Mọi người: “…”


Cảm động thì rất cảm động, nhưng sao lại có cảm giác thất bại nhỉ?


Lý do khiến họ dù có nguy hiểm cũng phải bước ra khỏi lồng bảo hộ và rèn luyện, chính là để có thể đuổi kịp người này, để không trở thành gánh nặng của anh, để có thể cùng anh kề vai chiến đấu.


Nhưng bọn họ không ngờ rằng, đỉnh núi tưởng như đã cao đến cực hạn còn có thể cao thêm nữa. Thế thì họ biết leo bằng cách nào!


Lương Hiển là người sầu nhất đám. Sau này hắn biết đuổi kịp kiểu gì? Đến can đảm để thổ lộ cũng chẳng còn. Khoảng cách chênh lệch giữa họ quá xa.


Vẫn là A Tam chín chắn nhất, chịu áp lực tốt nhất. Sau một hồi im lặng, anh ta nói: “Nhảy nhanh đi, không nhảy là nước biển tràn vào hết bây giờ. Sóng biển bên cạnh đập dữ lắm rồi.”


Địa hình đang không ngừng thay đổi, đất liền bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành biển cả. Sự lo lắng của A Tam là hoàn toàn có cơ sở.


Đàm Nghiên đưa tay ra, một tay ôm lấy con nai, một tay kéo Lương Hiển đang đứng ngoài cùng trong hàng.


Hố sâu do anh đấm ra vừa đủ để bảy người nhảy xuống cùng lúc. Mọi người đồng loạt nhún người, lao về phía con đường trở về nhà.


••••••••


Lời tác giả:


Điểm sáng chương này:

  1. Tọa kỵ của nhân vật chính đã đến, mời ký nhận.
  2. Bạn từng nghe qua võ công “nắm đấm từ trên trời giáng xuống” chưa?
  3. Để viết phần giao thoa các thế giới, tôi đã cố nhịn để giữ tiêu đề “Khối Rubik” suốt mười chương, cuối cùng cũng viết xong, phần “Rubik” đến đây kết thúc.
  4. Tiểu Thôi (giơ tay yếu ớt): Tác giả, ý chị là… sau này con nai này sẽ có dị năng hả? Thế còn em thì sao??

Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 45
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...