Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 44


May mà họ đang ở vùng nước nông, A Tam lập tức lặn xuống biển, vớt Khâu Tề Chính đang hôn mê lên, trong khi ở phía bên kia, Đàm Nghiên và Tần Lực đưa những người còn lại lên bờ.


Đàm Nghiên dùng lồng bảo vệ cả nhóm, rồi ngồi phịch xuống bờ biển, người ướt sũng, gục đầu ủ rũ.



Anh mạnh đến mức khiến người khác chẳng còn động lực so bì, vậy mà lúc này, ai nấy đều không khỏi muốn an ủi anh một chút.


“Không sao đâu,” Lương Hiển lên tiếng, “Lần đầu tôi dùng dị năng đau đầu muốn nứt óc kia mà, Khâu Tề Chính lần đầu dùng dị năng, phấn khởi quá đà thôi. Tôi giúp cậu ấy hồi phục là được.”


“Đúng đúng, tụi tôi ai cũng từng như vậy mà.” A Tam tiến lại gần vỗ vỗ Đàm Nghiên, rút sạch nước trên quần áo và tóc anh, gom lại thành một quả cầu nước nhỏ ném ra ngoài.


Ban đầu Lương Hiển định tách nước trên người Đàm Nghiên thành hydro và oxy, nhưng như vậy quá phiền phức và tiêu tốn sức mạnh ý thức, thôi thì năng lực điều khiển nước của A Tam vẫn tiện hơn.


Lương Hiển ngày càng cảm thấy dị năng của mình hơi “phế”, lặng lẽ đi giúp Khâu Tề Chính hồi phục ý thức.


“Lúc nãy tôi vừa bổ một đao là ngất xỉu,” Nghiêm Vĩnh Phong chen lại gần nói, “Lớp trưởng lần đầu dùng dị năng mà trụ được lâu vậy, làm tôi ghen tị quá trời.”


“Thật sự… không phải do tôi muốn biến thành cá to sao?” Giọng Đàm Nghiên mang theo chút hy vọng.


Anh tự trách bản thân nhiều lắm. Đã đến tuổi trung niên, sao lại nổi hứng ham chơi như thế, thấy mọi người biến thành cá, anh cũng vui lây, nghĩ nếu mình có thể hóa thành một con cá thật to để bảo vệ tất cả các em nhỏ thì tốt biết bao.


Không ngờ thật sự biến ra được một con “cá voi”, nhưng hại Khâu Tề Chính ngất xỉu. Đàm Nghiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy do ý nghĩ của mình tạo thành gánh nặng cho não bộ Khâu Tề Chính, nên buồn bực vô cùng.


“Tất nhiên là không phải rồi.” Thôi Hòa Dự cũng chen vào, “Tôi thấy con cá to đó ngầu điên! Hồi nhỏ coi hoạt hình thấy các nhân vật chính phiêu lưu trong bụng cá voi, tôi ngưỡng mộ muốn chết. Khi ấy còn nhỏ, từng nghĩ lớn lên nhất định sẽ cưỡi cá voi cho bằng được. Ai ngờ càng lớn, học càng nhiều, tưởng tượng kỳ diệu trong đầu càng ít. Hôm nay được ngồi trong bụng cá voi như vậy, không khác gì ước mơ thời thơ ấu trở thành hiện thực! Cậu từng xem bộ hoạt hình đó hả?”



Đàm Nghiên: “…”


Anh chưa từng xem hoạt hình…


Thôi Hòa Dự không chờ Đàm Nghiên trả lời, tiếp tục nói: “Lúc Lương Hiển hỏi tụi tôi có muốn gia nhập không, thật ra tôi không mấy hứng thú với mấy năng lực như hồi phục nhanh. Dù sao thì được bao nhiêu thì phải mạo hiểm bấy nhiêu. Mới đặt chân tới thế giới này, thấy cảnh tượng xung quanh tan hoang như vậy, tôi đã thoáng hối hận, hối hận vì cứng đầu với Lương Hiển, cứ nhất quyết đòi đến dị giới tìm chết. Nhưng bây giờ, tôi lại thấy may vì đã chọn như vậy.”


Càng nhiều nguy hiểm càng nhiều phiêu lưu. Cậu ta rất vui vì mình đã có trải nghiệm đặc biệt này trong đời.


Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng đồng thời ngập tràn sắc màu rực rỡ và kỳ ảo. Nếu bỏ lỡ trải nghiệm này, cậu ta sẽ mãi là một kẻ vô tri đáng thương,  điều đó còn thê thảm hơn cái chết.


Ánh mắt của Đàm Nghiên rời khỏi Thôi Hòa Dự, nhìn sang khuôn mặt của những đứa trẻ khác. Có người lo lắng cho Khâu Tề Chính, có người chạy đến an ủi anh, cũng có người ra khỏi lồng bảo hộ, phơi mình trong gió lốc và sóng biển để rèn luyện (chỉ Tần Lực dám làm thế). Nhưng không ai tuyệt vọng, không ai buồn bã, càng không có ai hối hận.


Đàm Nghiên bỗng hiểu ra vì sao Bộ trưởng Vu nhất quyết bắt anh vào đại học, tiếp cận những đứa trẻ này với tư cách là “đồng trang lứa”.


Cuộc đời của anh là một dải màu xám mờ mịt, từ lần đầu tiên bước vào “lỗ hổng” lúc 18 tuổi đã tràn ngập sự cô độc và gắng gượng. Trong vô vàn đêm tuần tra một mình, Đàm Nghiên đã sớm quên đi niềm vui mà một thiếu niên 18 tuổi đáng ra nên có. Anh đã gánh chịu trách nhiệm không nên thuộc về một người, đánh mất luôn cả tuổi trẻ.


Giờ đây, được ở cạnh các bạn “đồng lứa”, anh như tìm về thanh xuân của mình.


Con cá to chính là minh chứng.


Tuổi thơ của anh không có những bộ hoạt hình phép thuật, nhưng tuổi trẻ hiện tại của anh lại có siêu năng lực còn kỳ diệu hơn truyện tranh, cùng một nhóm “đồng đội” kề vai chiến đấu.


Giây phút này, Đàm Nghiên cảm thấy mình như trẻ lại.


Khi nào về anh sẽ xem thử bộ hoạt hình mà Thôi Hòa Dự nói, cố gắng tìm tiếng nói chung với tụi nhỏ.




Khâu Tề Chính rất nhanh tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu như bị kim châm đau nhói, nhưng còn chưa kịp kêu đau thì đã thấy năm người ngồi xổm trước mặt mình.


Vừa dâng lên cảm giác ấm áp vì có đồng đội, thì nghe cả bọn thi nhau lên tiếng:


Tần Lực: “Lớp trưởng không sao đâu, tụi tôi ai cũng từng đau kiểu này hết, một lát nữa sẽ ổn thôi.”


Nghiêm Vĩnh Phong còn chưa đã ghiền: “Ừ, lớp trưởng chịu khó rèn luyện thêm là được, sau này kiểu gì cũng có ngày tụi mình cưỡi Côn Bằng bay lên trời… nhưng mà chuyện này chắc phải để Đàm Nghiên biết Côn Bằng là gì đã. Cậu ấy có vẻ không rành truyền thuyết lắm.”


“Cá nhân tôi thấy muốn có Côn Bằng thì ít nhất trong đội phải có người điều khiển được gió mới làm được. Giờ Đàm Nghiên còn chưa bay nổi, Lương Hiển chỉ lơ lửng được chút xíu.” người phát biểu lý trí này là Thôi Hòa Dự.


Lương Hiển: “Chưa chắc nhé, tao có thể biến ra máy bay đấy!”


A Tam: “Tôi muốn ngồi máy bay thì cần gì cậu, về thế giới thực mua vé là xong.”


Khâu Tề Chính: “……”


Cậu day day trán, nói: “Tôi sẽ cố gắng nâng cao sức mạnh của mình, tranh thủ để mọi người có thể ngồi được Côn Bằng. Nếu không thì cưỡi rồng cũng được. Nhưng hiện tại ý thức lực của chúng ta vẫn chưa đủ, nếu không có sức mạnh của Đàm Nghiên thì không thực hiện được đâu.”


Năng lực của cậu cho phép cảm nhận một cách trực quan nhất mức độ mạnh mẽ của Đàm Nghiên. Đối với những người khác, sức mạnh đó giống như là khoảng trời xanh mênh mông trên miệng giếng, cao vời vợi, khó mà với tới. Chỉ có Khâu Tề Chính leo đến miệng giếng và thấy được toàn bộ bầu trời, mới hiểu Đàm Nghiên mạnh đến mức nào.


Đó là thứ sức mạnh hoàn toàn khác biệt và áp đảo tuyệt đối.


Trong khi dị năng của mọi người thiên về kỹ xảo và biến hóa, thì Đàm Nghiên đơn thuần chỉ là mạnh, mạnh đến mức dù là loại dị năng nào cũng đều bị nghiền ép trước mặt anh.


Nghĩ tới đây, Khâu Tề Chính cảm thấy áp lực rất lớn. Với năng lực nhỏ bé hiện tại của mình, không biết bao giờ mới có thể phối hợp được với Đàm Nghiên.


Ít nhất thì hiện giờ chưa thể.



Lương Hiển không ngừng giúp Khâu Tề Chính hồi phục, thêm một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng cậu cũng cảm thấy đỡ hơn đôi chút.


Cả nhóm bàn bạc, quyết định chia làm tổ sáu người, nắm tay nhau tiến lên, còn Đàm Nghiên — người có thể tìm ra điểm truyền tống, sẽ dẫn đường ở phía trước.


Ý thức hiện giờ của Khâu Tề Chính tuyệt đối không thể chịu đựng thêm một đợt “nghiền nát” như lúc nãy của Đàm Nghiên, nhưng cậu vẫn có thể giữ cho sức mạnh của mọi người liên kết với nhau, cùng nhau chống cự cơn bão.


Lương Hiển vẫn hơi lo lắng: “Nếu điểm truyền tống là bia mộ, thì nó đã bị gió 1670km/h thổi suốt mười mấy tiếng, không biết giờ bay tới đâu rồi?”


Mọi người: “…”


Họ cúi đầu nhẩm tính, xét theo việc gió đã giảm bớt, vận tốc trung bình ước chừng chỉ khoảng 800km/h, vậy thì 800*17…


13600 kilomet, chắc bay xuống tận Nam bán cầu rồi.


Cho dù Lương Hiển có thực sự biến ra được một chiếc máy bay, không tính đến vấn đề thời tiết, thì cũng chẳng thể nào đến đó trong vòng 3-4 tiếng đồng hồ được.


Đàm Nghiên nhận ra phía sau quá yên ắng, quay lại hỏi, nghe xong chuyện họ đang lo thì nói: “Không xa vậy đâu, chỉ khoảng mấy chục dặm thôi, tới nhanh ấy mà.”


“Hướng nào?” Lương Hiển hỏi.


Đàm Nghiên xác định phương hướng, rồi nói với họ.


Hiện tại không có la bàn, mà có cũng vô ích, từ trường Trái Đất đã loạn cào cào. Từ trường rối loạn khiến cảm giác phương hướng của con người bị ảnh hưởng, nhưng nhờ vào hướng gió và chiều quay của Trái Đất hiện giờ, họ vẫn có thể xác định được phương hướng đại khái.


“Vẫn là huyện Bình.” Lương Hiển vẽ bản đồ trong đầu, khẳng định.


Thật khó tin. Với sức gió mạnh như vậy, tấm bia mộ chắc chắn đã bị cuốn bay, vậy mà vị trí điểm truyền tống không hề thay đổi.



“Chứng tỏ thứ xảy ra vướng mắc lượng tử với Đàm Nghiên không phải là người trong mộ!” Lương Hiển bừng tỉnh.


Thôi Hòa Dự tiếp lời: “Mà là ý thức để lại trên tấm bia đó!”


Thuyết tu tiên của A Tam không đủ để giải thích hiện tượng này. Anh ta lặng lẽ ngậm miệng.


Lời của Thôi Hòa Dự khiến Lương Hiển sực nhớ đến những điểm sáng nâng đỡ Vạn Lý Trường Thành rồi tan biến vào không trung. Hắn phân tích: “Từ xưa đến nay, con người vẫn luôn tranh luận về việc linh hồn có tồn tại hay không. MacDougall đã đo lường trọng lượng của con người trước và sau khi chết, cuối cùng rút ra kết luận rằng linh hồn nặng 21 gram. Ông ấy cũng từng đo trọng lượng của chó, nhưng không có thay đổi, nên kết luận chó không có linh hồn.”


“Nhưng thực tế, chó không có sự thay đổi trọng lượng là vì khi đó không ai biết rằng, tư duy — hay chính là ý thức — thực ra có trọng lượng,” Thôi Hòa Dự cũng bừng tỉnh nói tiếp, “bởi vì ý thức được tạo thành từ một lượng lớn các hạt vi mô đan xen với nhau trong trạng thái lượng tử. Hạt vi mô tuy rất nhẹ, nhưng đúng là có khối lượng. Khi con người chết, ý thức tiêu tan, các hạt này sẽ giống như những điểm sáng mà chúng ta nhìn thấy, bay lên không trung, do đó trọng lượng giảm đi 21 gram.”


“Nếu giả thuyết này đúng,” Lương Hiển nói, “thì lý thuyết linh hồn hoàn toàn có cơ sở. Đa số ý thức của con người sau khi chết sẽ tan biến, nhưng nếu giống như Đàm Nghiên, ý thức có liên kết lượng tử với một ý thức khác, vậy thì sau khi chết, liệu ý thức ấy sẽ biến mất sao?”


Thôi Hòa Dự: “Tao nghiêng về khả năng là không. Ý thức của cậu ấy sẽ tồn tại mãi nhờ vào sự ràng buộc lượng tử. Tương tự, có những người sau khi người thân qua đời cảm thấy người thân quay về thăm họ, đó là vì khi còn sống đã hình thành sự ràng buộc lượng tử. Chỉ là sự liên kết đó quá yếu, không đủ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, nên chỉ thỉnh thoảng mới mơ thấy. Mà như ta đã biết, não tiêu hao năng lượng khi tư duy, một khi năng lượng lượng tử này bị tiêu hao hết, sự ràng buộc cũng biến mất. Người ta hay gọi là ‘phai nhạt’ và ‘lãng quên’.”


“Vậy rốt cuộc Đàm Nghiên đã có kiểu vướng mắc lượng tử mạnh đến mức nào với ý thức còn sót lại trên tấm bia mộ, mà có thể khiến cậu ấy dù ở bất kỳ thế giới nào cũng tìm được đường trở lại Trái Đất?” Trong lòng Lương Hiển bốc mùi chua chua. Hắn cũng muốn có một sự ràng buộc không thể chia cắt với Đàm Nghiên, dù là bởi khoảng cách hay cái chết.


“À! Hiểu rồi!” Tần Lực nãy giờ cau mày nghe chăm chú, đột nhiên vỗ tay cái bốp: “Có người dùng sinh mệnh của mình để khắc một trận pháp dịch chuyển lên bia mộ. Vì nỗi nhớ nhung hoặc lý do nào đó, nên trận pháp đó chỉ có mình Đàm Nghiên cảm ứng được. Giao ước linh hồn không bị thay đổi bởi thời gian hay không gian. Vậy nên dù bia mộ có bị phá hủy, thi thể bên trong biến mất, thì giao ước linh hồn vẫn tồn tại, trận pháp không gian vẫn sẽ ở một nơi xa nào đó, lặng lẽ chờ Đàm Nghiên đến.”


“Không phải như vậy!!” Thôi Hòa Dự và Lương Hiển đồng thanh phản bác.


Nghiêm Vĩnh Phong: “Nhưng tôi hiểu rồi.”


A Tam: “Tôi không phải dân fantasy phương Tây, nhưng tôi cũng hiểu.”


Khâu Tề Chính: “Hiểu.”


Thôi Hòa Dự và Lương Hiển: “…”


Mấy ông không có tí chí tiến thủ nào hả!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 44
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...