Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 43


Để máy tính có thể hiểu được ý đồ của con người, con người phải diễn đạt tư duy, phương pháp và cách thức giải quyết vấn đề dưới hình thức mà máy tính có thể hiểu được, từ đó khiến máy tính thực hiện công việc từng bước một theo mệnh lệnh, hoàn thành một nhiệm vụ nhất định. Quá trình giao tiếp giữa con người và hệ thống máy tính chính là lập trình.


Định nghĩa lướt qua trong đầu Lương Hiển, hắn hỏi: “Vậy… một ngôn ngữ giao tiếp như vậy, mày nghĩ có thể biến thành dị năng gì?”



Thôi Hòa Dự nói: “… Lần sau tao sẽ mang máy tính vào. Biết đâu chỉ cần ý thức đủ mạnh, mấy chương trình tao viết ra đều có thể cụ thể hóa thì sao?”


“Cũng không phải là không thể…” Lương Hiển nhớ đến ‘hòn đá’ mà mình ném ra khi nãy, “Nhưng cần ý thức lực cực kỳ mạnh mẽ. Cấu thành luôn khó hơn phân giải.”


Không phải chỉ khó gấp đôi, mà là gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần. Một tòa nhà có thể bị phá hủy trong một ngày, nhưng để xây lại nó, có thể mất vài tháng, thậm chí vài năm.


Lần này hiếm khi hắn không phản bác Thôi Hòa Dự, ngược lại cảm thấy dị năng này hoàn toàn khả thi. Nếu thực hiện được, thậm chí có thể đáng sợ hơn năng lực của hắn.


Thử nghĩ mà xem, nếu những năng lực trong game thực tế ảo xuất hiện trong thế giới thật, đó sẽ là chuyện kinh hoàng thế nào.


Khâu Tề Chính cũng rất hứng thú với việc tương lai mình sẽ có dị năng gì. Dù sao hiện tại bọn họ cũng chưa thể rời khỏi chân Trường Thành, ai muốn rèn luyện đều đã cạn máu, nên cả nhóm ngồi trò chuyện trong tấm lá chắn, cùng nhau tưởng tượng dị năng tương lai của mình.


Trong lúc nói chuyện, Tần Lực và A Tam tỉnh lại.


Sau đợt giày vò vừa rồi, khả năng chịu đựng của Tần Lực được cải thiện rõ rệt. Tuy không ra ngoài rèn luyện như đám Lương Hiển, nhưng sức mạnh tăng lên nhiều nhất nhóm, tốc độ hồi phục cũng tăng. Tuy so ra kém hơn Đàm Nghiên, nhưng trạng thái tốt hơn những người khác rõ rệt.


Cả nhóm tiếp tục ngồi thiền thêm 5 tiếng đồng hồ, cảm nhận được sức gió yếu đi.


Thật ra gió đã liên tục yếu dần. Không có lực quay của Trái Đất duy trì quán tính cho các vật thể trên nó, thảm họa do quán tính này không thể kéo dài lâu. Dưới tác động của trọng lực và từ trường, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán.


Trong thời gian đó, mọi người thay phiên nhau ra ngoài thăm dò. Lần cuối cùng, ngay cả Khâu Tề Chính cũng chịu đựng được sức gió dưới chân Trường Thành, nghĩa là mưa gió bên ngoài giờ đã nằm trong phạm vi con người có thể chịu được.


Ít nhất là, trên trời không còn thứ gì bay loạn xạ nữa.


Cả nhóm bàn bạc một lúc rồi đeo ba lô lên, bước ra khỏi lồng bảo vệ, bắt đầu đi tìm điểm truyền tống.


Vừa rời khỏi phạm vi bảo vệ của Trường Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy ưu thương nhè nhẹ trào dâng trong lòng, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại. 



Những điểm sáng nâng đỡ Trường Thành chậm rãi bay lên trời, dần dần tan biến trong không khí. Khi những điểm sáng rời đi, bức tường từng bảo vệ bọn họ suốt mười lăm tiếng đồng hồ liền tan thành tro bụi.


Không phải đổ sập, cũng không bị gió cuốn đi, mà hóa thành bụi mịn, bay theo gió về phương xa.


Bức tường thành mang theo bao kỳ vọng và niềm ngưỡng vọng của hàng triệu người, đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của nó.


“Chuyện này… có thể giải thích bằng khoa học không?” Nghiêm Vĩnh Phong lẩm bẩm.


Lương Hiển im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ có thể đáp: “Không biết, kiến thức của tôi chưa đủ để giải thích chuyện này.”


Vì sao những điểm sáng đó không bảo vệ con người của thế giới này, mà lại bảo vệ bọn họ? Cho dù là phản hồi lời gọi của Đàm Nghiên, thì ý thức vốn không có hình thái, tại sao có thể được nhìn thấy dưới dạng những điểm sáng?


Trường Thành được chống đỡ bằng ý thức lực, theo vật lý cổ điển thì nó đáng lẽ vẫn còn rất vững chắc. Gió đâu thể mạnh đến mức biến nó thành tro bụi trong tích tắc? Trên đời này không có sức mạnh nào kinh khủng như vậy cả.


Vậy tất cả chuyện này là sao?


Chẳng lẽ Trường Thành vốn dĩ không tồn tại, vì bọn họ mà gượng ép ngưng tụ lại? Rõ ràng là trạng thái hạt, thế mà lại cố tình ngụy trang thành hình thái hoàn chỉnh.


Vì sao? Có phải để bọn họ cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy công trình quen thuộc không?


Nói cho cùng, đây là thế giới song song. Cho dù có các công trình giống như sân vận động Tổ Chim, cũng không có nghĩa Trường Thành tồn tại ở thế giới này. Có khi nào Trường Thành chỉ là trí tưởng tượng của họ?


Không biết. Thật sự không biết.


Khoa học vĩnh viễn không thể giải thích hết mọi câu hỏi của con người. Bởi chính quá trình khám phá điều chưa biết là động lực cho sự tồn tại và phát triển của khoa học.


Dù sao đi nữa, trong lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp. Họ dựa sát vào nhau, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống lại bão lốc cấp mười hai.


Không sai, theo tính toán, tốc độ gió hiện tại ở khu vực ngoại vi vào khoảng 130 km/h, tuy vẫn là một thảm họa khó chịu đựng nổi với con người, nhưng so với 1670 km/h trước đó thì đây đã là mức độ “tai nạn quen thuộc” với họ rồi.


Vị trí hiện tại của bọn họ vẫn được xem là đất liền, nhưng vùng lẽ ra phải là khu vực thành phố B, giờ đây đã hoàn toàn chìm trong biển nước. Dưới ảnh hưởng của siêu bão, sóng lớn cuồn cuộn như phô diễn uy lực giữa bầu trời đêm.


Dựa theo thời gian, bây giờ đáng lẽ là ba giờ chiều, nhưng trời vẫn chưa sáng. Chu kỳ ngày đêm ở thế giới này bị kéo dài thành một năm, thành phố B đã trở thành vùng cực đêm. Chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ lạnh đến mức không thể sinh tồn.


Ngay cả những người đã thức tỉnh dị năng như Lương Hiển cũng không thể vững bước trong môi trường như vậy. Cả nhóm chỉ có thể lấy Đàm Nghiên làm trung tâm, bám vào “tường phòng hộ” Tần Lực dựng lên, nắm tay nhau tiến về phía trước.



Thế nhưng vừa đi được vài bước, họ cảm thấy có gì đó không đúng.


“Lạ thật, sao tôi không cảm thấy gió lớn lắm?” Nghiêm Vĩnh Phong ngạc nhiên, “Tuy có Tần Lực có bảo vệ, nhưng đã rời khỏi lồng bảo vệ rồi, tại sao gió thổi vào người chỉ tầm cấp sáu, cấp bảy nhỉ?”


“Tôi cũng vậy.” Mọi người sôi nổi gật đầu.


Đàm Nghiên: “Tôi không cảm nhận được sức gió.”


Mọi người: “…”


Bỏ qua cảm nhận của Đàm Nghiên, gió cấp 6-7 là mức độ con người có thể chịu đựng. Ở Mông Cổ vào mùa xuân thường xuyên có bão cát, gió mạnh đến cấp 7 chỉ khiến việc đi lại khó khăn thôi.


“Nếu tôi không cảm nhận được, nhưng các cậu vẫn thấy khó đi, liệu có phải là vì chúng ta đang nắm tay nhau?” Đàm Nghiên đoán.


Sống với nhóm thanh niên trẻ tuổi, Đàm Nghiên cũng bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, dần cảm thấy bản thân trẻ lại.


“Chia nhóm thử đi.” Lương Hiển đề xuất, “Tần Lực, trợ giảng Sài và Khâu Tề Chính một nhóm; Đàm Nghiên, Nghiêm Vĩnh Phong, Thôi Hòa Dự và tôi một nhóm.”


Chia nhóm như vậy vì suy xét đến những người chưa phát hiện ra năng lực là Khâu Tề Chính và Thôi Hòa Dự, cần phải tách họ ra. Tần Lực chỉ có thể bảo vệ tối đa hai người, còn Đàm Nghiên có thể che chở cho ba người.


Sau khi chia xong, Khâu Tề Chính và A Tam lập tức nắm chặt lấy Tần Lực. A Tam còn nhắc nhở: “Tần Lực, cậu nhất định phải đứng vững, không là chúng ta bay lên trời đấy!”


Tần Lực nghiêm mặt gật đầu.


So với nhóm của họ, nhóm của Đàm Nghiên nhẹ nhàng hơn nhiều… vì có Đàm Nghiên.


“Cứu mạng, mau nắm chặt tay tôi!” Nghiêm Vĩnh Phong bị thổi bay lên trời hét ầm lên.


Mọi người: “…”


Vừa buông tay một cái, nhóm của Tần Lực vẫn đứng vững như núi, còn Nghiêm Vĩnh Phong đứng xa Đàm Nghiên nhất, trực tiếp bị cuốn bay lên trời…


Đàm Nghiên vội bật lên không trung kéo Nghiêm Vĩnh Phong về, nhưng vừa nhảy lên thì Thôi Hòa Dự đứng bên phải cũng bị gió cuốn bay…


Đàm Nghiên đang định bung lồng bảo vệ thì Khâu Tề Chính gần Thôi Hòa Dự nhất  bật người túm lấy cậu ta, giúp cả nhóm ổn định lại, an toàn đáp xuống đất.



“Thử từng người đi.” Khâu Tề Chính lờ mờ nhận ra năng lực của mình. Cậu nhìn bàn tay mình, rồi nói: “Đàm Nghiên và Tần Lực tạm thời thả tay ra, chỉ còn năm người chúng ta đứng cùng nhau, xem có bị thổi bay không.”


Hai người cậu vừa nhắc đến có thể tự mình đứng vững trong siêu bão.


Đàm Nghiên và Tần Lực buông tay, nhóm năm người vẫn đứng vững giữa bão, không hề lay chuyển.


Thôi Hòa Dự lập tức hiểu ra: “Năng lực của ông không phát huy được khi chỉ có một mình, nhưng khi có nhiều người sẽ biểu hiện ra sức mạnh khiến người ta kinh ngạc.”


Đây chính là năng lực lãnh đạo, hay còn gọi là sức mạnh đoàn kết.


Tính cách của Khâu Tề Chính vốn dĩ đã như vậy. Cậu luôn coi trọng sự đoàn kết của tập thể, đôi khi vì tập thể mà sẵn sàng hy sinh lợi ích cá nhân. Chính nhờ sự hiện diện và phối hợp của cậu, mà năng lực của Lương Hiển, Thôi Hòa Dự cùng những người khác trong lớp đặc biệt mới có thể tỏa sáng đến vậy.


Đây chính là sức mạnh hậu phương, thường ngày không nổi bật, không thu hút ánh nhìn, cũng không xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng mãi mãi là điểm tựa vững chắc cho các chiến sĩ tuyến đầu.


“Có lẽ tôi có thể gom sức mạnh của những người ở cùng mình và tái phân phối,” Khâu Tề Chính cố gắng suy nghĩ, “Phía trước là biển… Trợ giảng Sài, tôi nhớ anh có thể biến thành người cá, chúng ta cùng xuống nước. Anh vận dụng sức mạnh, tôi thử phân bổ xem sao.”


A Tam tất nhiên hiểu rõ sự phối hợp của cả đội quan trọng hơn năng lực cá nhân. Anh ta cũng rất tò mò muốn biết Khâu Tề Chính có thể thể hiện sức mạnh đến mức nào. Năm người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau chạy về phía biển. A Tam nhảy lên trước, ở giữa không trung biến thành người cá, lao mình vào sóng dữ.


Lúc bật nhảy, anh ta không cảm nhận được bốn người mình kéo theo, mà chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng, như thể có ai đó giúp anh ta đẩy một cái.


Khi rơi xuống biển, A Tam phát hiện không chỉ có mình là người cá, bốn người còn lại đang nắm tay anh ta cũng biến thành người cá.


“Á á á á á á á!!!” Thôi Hòa Dự chung quy vẫn là thiếu niên, phát hiện mình có thể thở tự nhiên trong nước, liền kinh ngạc hét lên: “Khâu Tề Chính, tôi yêu năng lực này của ông chết mất!!!”


Nghiêm Vĩnh Phong càng hưng phấn hơn, vẫy đuôi cá loạn xạ. Cảm giác này quá tuyệt!


Lương Hiển không muốn tỏ ra quá phấn khích, mỉm cười điềm đạm, nhưng cũng lén thử dùng mang cá để thở, thầm nghĩ một ngày nào đó mình cũng sẽ tự tạo cho mình một cặp mang cá.


Tần Lực xoa tay, mong đợi nhìn về phía Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên: “Thật ra tôi cũng muốn xuống nước.”


Hai người quyết đoán nhảy lên lao xuống biển, nắm lấy tay nhóm người.


Ngay tức thì, một con “cá voi” khổng lồ trong suốt xuất hiện trên mặt biển. Vì nơi này chỉ là vùng nước nông, nên nửa cái đuôi của nó vẫn còn nằm trên đất liền.



Tất cả trạng thái người cá biến mất, mọi người ngồi bên trong cơ thể “cá voi”, nhìn ra biển cả cuồng nộ qua lớp thân trong suốt. Sóng lớn ầm ầm vỗ vào thân cá, “cá voi” vẫn không hề xê dịch, chỉ lười biếng vẫy nhẹ cái đuôi.


“Tôi vừa mới bơi một chút, khoan đã… con cá voi này… ngầu, ngầu quá!” Thôi Hòa Dự kích động đến mức nói năng lộn xộn.


“Sức mạnh của tôi chỉ có thể biến thành người cá nhỏ xíu, tay cậu mới chạm vào đã thành ‘cá voi’?” A Tam bấm đốt ngón tay tính toán chênh lệch sức mạnh giữa mình với Đàm Nghiên, tính một hồi đành từ bỏ. 


Căn bản không thể so được.


“Lớp trưởng giỏi quá đi mất!” Nghiêm Vĩnh Phong thò qua ôm chầm lấy Khâu Tề Chính.


Cái ôm khiến sức mạnh Khâu Tề Chính gắng gượng duy trì lập tức sụp đổ. Ban đầu cậu còn cảm thấy khá nhẹ nhàng, nhưng khi Đàm Nghiên nắm lấy tay, Khâu Tề Chính lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ chiếm lấy toàn bộ đầu óc. Cảm giác này người khác không tài nào hình dung nổi.


Trong quá trình khám phá năng lực của mình, cậu phát hiện ý thức của mình có thể cảm nhận hình thái và mức độ sức mạnh của từng người. Khi A Tam sử dụng dị năng, cậu dùng ý thức để “phân phối” nó cho mọi người, khiến cả nhóm đều biến thành người cá.


Nói đơn giản, cậu giống như một nền tảng chia sẻ. Có cậu ở đây, ai cũng có thể upload và download sức mạnh.


Thế nhưng đến lượt Đàm Nghiên thì khác. Ý thức của cậu bị chiếm lĩnh hoàn toàn, từ trạng thái phân phối cân bằng trở thành bị áp chế triệt để, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ mãnh liệt: “Tôi cũng muốn biến thành cá!”, sức mạnh của cậu lập tức phục vụ cho ý niệm đó.


Khoảnh khắc ấy, năng lực thích nghi với nước của A Tam, cấu trúc hình thể của Lương Hiển, khả năng phòng thủ cực mạnh của Tần Lực, cùng năng lực quan sát của Nghiêm Vĩnh Phong, tất cả hợp lại, bị chi phối hoàn toàn, hóa thành con cá lớn khổng lồ mà Đàm Nghiên mong muốn.


Thế nhưng Khâu Tề Chính — người đảm nhận nhiệm vụ “phân phối” không thể chịu đựng nổi nguồn năng lượng khổng lồ này, sập nguồn sau vài giây.


Khâu Tề Chính bất tỉnh, con cá voi biến mất theo, mọi người ngã thẳng vào biển.


••••••••


Lời tác giả: 


Khâu Tề Chính là gì? Là buff, là trận pháp, là đoàn kết, là ý chí đồng tâm hiệp lực, là lan truyền dao động, nói chung là lá bài cấm!


Có cậu ấy ở đây, một đám gà cũng có thể đánh boss!


Cậu ấy chính là lọ keo 502 dán mười chiếc đũa lại thành một bó!


Đàm Nghiên: Thế tôi là gì?


Lười Thanh: Anh là GM của game (:з∠)


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 43
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...