Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 42


Cho đến hết ngày, Thôi Hòa Dự vẫn chưa tìm ra được dị năng phù hợp với mình.


Trong khi đó, sức mạnh của nhóm Lương Hiển không duy trì được bao lâu. A Tam sau khi bay lượn trên không một hồi thì vượt quá phạm vi bảo hộ, bị cuốn vào gió lốc, hét oai oái, phải nhờ Đàm Nghiên ra tay kéo người trở về.



Lúc được cứu, A Tam toàn thân đầy thương tích, nằm chung một chỗ với Tần Lực và Nghiêm Vĩnh Phong cũng tiêu hao cạn kiệt sức lực.


Không lâu sau, Lương Hiển trở lại với vẻ hưng phấn, giúp Nghiêm Vĩnh Phong và A Tam chữa trị, xong xuôi thì bản thân cũng kiệt sức ngã lăn ra. 


Trong lồng bảo hộ hiện có bốn người ngay hàng thẳng lối.


Khâu Tề Chính: “…”


Cậu chỉ có thể an ủi Thôi Hòa Dự đang ủ rũ: “Tôi thấy ông chưa tìm ra cách sử dụng dị năng cũng tốt, nhìn bọn họ đi…”


Balo của bốn người Đàm Nghiên vẫn còn nguyên vẹn. Anh lấy thuốc và băng gạc ra, đang chăm chú băng bó vết thương cho A Tam, còn dùng khăn nén một lần lau sạch mồ hôi trên mặt mấy người.


“Cậu không cần làm mấy việc này.”


Thôi Hòa Dự cực kỳ mất tự nhiên, giật lấy khăn từ tay Đàm Nghiên, cẩn thận lau mặt và người cho Nghiêm Vĩnh Phong, Tần Lực, A Tam, đến lượt Lương Hiển thì lau bừa mấy cái lên mặt, ý tứ ghét bỏ lộ rõ mồn một.


Đàm Nghiên cười đến nheo mắt, hỏi: “Có phải mấy cậu muốn ở lại thế giới này thêm vài ngày không?”


“Cái đó…” Thôi Hòa Dự lưỡng lự: “Có nguy hiểm quá không?”


Đàm Nghiên suy nghĩ rồi nói: “Chờ gió ngừng lại, chúng ta đi tìm điểm truyền tống. Tới lúc đó chúng ta ở gần điểm truyền tống một thời gian, đợi đến khi mọi người đều rèn luyện đủ rồi trở về.”


Thôi Hòa Dự động lòng, liếc nhìn Khâu Tề Chính.


Khâu Tề Chính trầm ngâm một lúc. Cậu suy nghĩ toàn diện mọi mặt mới đưa ra vấn đề: “Nếu chúng ta lưu lại thế giới này, liệu ở thế giới thực có xuất hiện ‘lỗ hổng’ khác không? Trước đây giáo sư Kiều từng nói, những lần vào ‘lỗ hổng’ trước đây đa số đều đi về trong vòng một ngày. Lần xuất hiện tiếp theo của ‘lỗ hổng’ hiện vẫn tạm thời ổn định từ 21h đến nửa đêm, nhưng thời điểm xuất hiện thật ra phụ thuộc vào việc vũ trụ khối lập phương sau khi xoay xong, thế giới kế tiếp có sụp đổ hay không, vì thế nên ‘lỗ hổng’ xuất hiện hoàn toàn không có quy luật. Bởi vì khả năng biến động của thế giới song song là vô hạn. Thế giới chúng ta tiếp xúc kế tiếp lành lặn hay sụp đổ, đều dựa hết vào vận may.”


“Có thể sẽ có quy luật, nhưng vì dữ liệu quá lớn, nên chu kỳ ấy có thể tính bằng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm. Trong vòng đời con người, rất khó tìm ra một quy luật đáng tin.”


Khi đó Kiều Tri Học đã giải thích như này: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể tạm định một chu kỳ thay đổi là 24 giờ, mỗi ngày từ 21h đến 0h cần đặc biệt cảnh giác. Các cậu nên cố gắng trở về trước 21h ngày hôm sau, muộn nhất không được vượt quá 5 tiếng.”



Năm tiếng là thời gian tối đa mà thiết bị Kiều Tri Học thiết kế có thể kiểm soát “lỗ hổng” ngừng lan rộng.


Sự ra đời của thiết bị này cũng là một sự tình cờ, đến cả Kiều Tri Học cũng thấy khó tin.


Hồi đi học, phương hướng nghiên cứu chính của anh ta là cơ học lượng tử, đề tài tiến sĩ là thiết kế một thiết bị có thể tạo ra trường lực lượng tử.


Trong vô số lần thực nghiệm, anh ta vô tình phát hiện ra một loại trường lực có thể làm ngừng chuyển động của hạt trong thời gian ngắn, nên đã lấy nó làm thiết bị tốt nghiệp.


Khi “lỗ hổng” xuất hiện, cũng trong một lần ngẫu nhiên, Kiều Tri Học chợt nghĩ đến việc thử dùng thiết bị này lên vùng đang lan rộng, kết quả là việc lan rộng của “lỗ hổng” lập tức dừng lại. Khoảng nửa tiếng sau, “lỗ hổng” biến mất.


Lúc ấy Kiều Tri Học tưởng là thiết bị của mình khiến lỗ hổng biến mất, sau đó phát hiện thời gian các lỗ hổng biến mất không giống nhau. Anh ta không hiểu lý do. Cho đến khi gặp Đàm Nghiên, anh ta mới biết thiết bị chỉ có thể ngăn lỗ hổng lan rộng, còn việc khép mạch hoàn toàn, sửa chữa không gian, là do Đàm Nghiên làm.


Tính đến hiện tại, thời gian dài nhất thiết bị có thể ngăn lan rộng là 3 tiếng. Dựa vào đó, Kiều Tri Học tính toán giới hạn an toàn là 5 tiếng, vượt quá thời gian đó sẽ cực kỳ nguy hiểm.


Bởi vì không ai biết, trong năm tiếng ấy, khe hở thực sự ngừng lại, hay đang tích lũy năng lượng.


Trường hợp tệ nhất là: nếu không ai sửa chữa vết nứt, thiết bị bị phá hủy, “lỗ hổng” dồn nén năng lượng trong năm giờ phát nổ, những người ở gần sẽ không có cơ hội chạy thoát, lập tức bị hút vào.


Đáng sợ hơn là, nếu lúc đó vũ trụ song song chuyển động, người bị hút vào sẽ gặp hai kết cục:


Một là may mắn rơi vào thế giới đã sụp đổ, không bao giờ trở về được.


Hai là tiếp xúc với một thế giới hoàn chỉnh, có lá chắn không gian tuyệt đối. Người đó không vào được thế giới mới, cũng không quay lại được. không ai biết kết cục sẽ thế nào…


Nghĩ đến chuyện này, Thôi Hòa Dự nhíu mày nói: “Chúng ta đến đây được mười tiếng rồi, xuyên không lúc 1 giờ sáng, nếu thời gian không bị thay đổi do thế giới này, thì hiện giờ là 11 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, còn 10 tiếng nữa mới đến 21 giờ tối, cách mốc an toàn 15 tiếng.”


Mà cuồng phong vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, đừng nói là muốn ở lại tập luyện thêm vài ngày, giờ đến di chuyển còn khó khăn.


Lương Hiển không biết mở mắt từ lúc nào, nghe đến câu của Thôi Hòa Dự thì vật lộn định ngồi dậy, nhưng mới nhích hai cái đã không còn sức, đành phải nằm nói: “Giả sử trong tình huống tệ nhất, lúc chúng ta vào thế giới này thì Trái Đất vừa mới ngừng quay, vậy thì ít nhất mười bốn tiếng nữa gió mới yếu đi. Chúng ta chỉ còn lại một tiếng để đi tìm điểm truyền tống, mà không biết nó bị thổi bay đi đâu rồi.”


Hắn đột ngột lên tiếng khiến Thôi Hòa Dự giật cả mình: “Mày không biết ho một tiếng báo trước hả?!”


Lương Hiển không buồn để ý, giãy giụa bò dậy, khó khăn lắm mới ngồi được, thở hồng hộc: “Cứ thế này thì không ổn. Chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng khôi phục sức lực, nếu không cho dù có quay về được, cũng không có cách nào liên tục vào ra các thế giới.”


Đây cũng chính là lý do tổ chức gấp rút đào tạo nhân sự có thể tự mình đảm đương nhiệm vụ. Hiện tại họ phải chuẩn bị ít nhất hai đội tác chiến dị giới, nhằm đối phó với các tình huống khẩn cấp.


Đối với nhóm người Bộ trưởng Vu, Trái Đất lúc này chẳng khác nào đang đi trên dây, một khi tiểu đội dị giới gặp chuyện, Trái Đất sẽ rơi khỏi sợi dây đó và tiến thẳng đến diệt vong.



“Kỷ lục lâu nhất là bốn ngày.”


“Cái gì?!” Ba người đồng thanh kêu lên.


Một thế giới đã khủng khiếp như vậy, liên tục bốn ngày, người bình thường có thể chịu đựng nổi sao?


Đàm Nghiên: “Thật ra không đến mức đó. Hai thế giới đầu khá đơn giản, vừa vào chưa đến một tiếng đã quay ra. Thế giới thứ ba khó hơn một chút, tôi trở về trước khi đi làm sáng hôm sau, ban ngày trực cả ngày, đến tối thì vào thế giới thứ tư…”


Nói đến đây, Đàm Nghiên không muốn kể tiếp nữa. Thế giới cuối cùng hơi…


“Cậu còn phải đi làm ban ngày? Nhà nước không cho cậu nghỉ à? Ép lao động đến vậy luôn?” Thôi Hòa Dự bắn liền một tràng câu hỏi.


Đàm Nghiên: “…”


“Cậu làm công việc gì? Trực ban? Bên công an kiểm sát tư pháp hả? Giấy tờ tùy thân của cậu không phải ghi là 18 tuổi sao? Nhà nước thuê lao động trẻ em hả?” Thôi Hòa Dự tiếp tục hỏi.


Đàm Nghiên: “……”


Anh không trả lời được câu nào.


“Nhìn mặt cậu tầm 16 tới 18 tuổi, cho dù có chăm sóc tốt đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ 25-26 tuổi là hết cỡ, tuổi tác thì có gì cần phải giấu diếm? Giả sử cậu là ông già, mặt bị phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không thể cách biệt tuổi tác quá lớn, nếu axit hyaluronic thực sự có thể phản lão hoàn đồng đến mức này, chắc mấy ngôi sao giải trí bán thận đi mua hết rồi!” Thôi Hòa Dự vẫn đang hỏi.


Đàm Nghiên: “……”


Đừng hỏi, hỏi nữa là không giữ nổi bí mật mất.


Đến cả Khâu Tề Chính cũng không ngăn cản Thôi Hòa Dự, vì bọn họ đều quá tò mò về thân phận của Đàm Nghiên.


“Ê, tự dưng tôi nhớ ra một chuyện.” Thôi Hòa Dự đột nhiên mắt sáng rỡ: “Hồi cậu mới dọn vào ký túc xá của bọn mình, tôi từng hack vào hệ thống hộ khẩu quốc gia, dựa theo khẩu âm và phương ngữ của cậu, tôi tra hết những người tên Đàm Nghiên và họ Đàm ở mấy tỉnh lân cận…”


“Không đúng.” Cậu ta lắc đầu: “Hướng điều tra của tôi sai rồi. Một người không thể vô duyên vô cớ biến mất. Phạm vi tra cứu của tôi nên thu hẹp vào nhóm người mất tích và người đã chết trong ba năm gần đây, đặc biệt là trong hệ thống công an nhân dân… Ờmmmm… cả cảnh sát hỗ trợ với nhân viên an ninh cũng phải tính luôn.”


Đàm Nghiên: “………”


Lương Hiển vớ lấy một cục đá bên cạnh, ném vào Thôi Hòa Dự: “Câm miệng!”


“Mày…” Thôi Hòa Dự ôm đầu đau đớn, định mở miệng chửi thì phát hiện không tìm thấy ‘hung khí’ Lương Hiển dùng để đánh mình.



Thôi Hòa Dự: “Mày vừa dùng cái gì đập tao vậy?”


“Đá.” Lương Hiển đáp tỉnh bơ.


“Mày giỡn mặt với tao hả, bây giờ ngay cả đá cũng bay trên trời.” Thôi Hòa Dự chỉ tay lên bầu trời: “Hiện tại lực hút của Trái Đất không bằng lực quán tính, đến cá dưới biển sâu cũng bị quăng lên không trung, thì dưới chân Vạn Lý Trường Thành làm gì còn đá.”


“Nhưng lúc nãy tao…” Lương Hiển nói được nửa câu thì khựng lại.


Vừa nãy thấy vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng của Đàm Nghiên, hắn nhất thời muốn ném cái gì đó vào Thôi Hòa Dự cho im miệng, nên tiện tay chộp lấy một ‘hòn đá’ bên cạnh rồi chọi.


“Cục đá đó… ở dưới chân cậu ấy… tôi, tôi nhìn thấy…” Nghiêm Vĩnh Phong cũng tỉnh lại, nằm trên đất như một con cá khô, nói năng lắp bắp, có vẻ tiêu hao ý thức lực quá độ khiến khả năng ngôn ngữ của hắn ta bị ảnh hưởng.


Thôi Hòa Dự lần theo hướng chỉ của Nghiêm Vĩnh Phong, quả nhiên chạm vào một vật thể to bằng nắm tay. Không nhìn thấy được, nhưng có thể chạm được. Cậu ta bóp thử, cảm thấy ‘hòn đá’ trong tay bỗng tiêu tán, bàn tay trống không.


Cậu ta quay sang nhìn Nghiêm Vĩnh Phong.


Nghiêm Vĩnh Phong: “Biến mất rồi, giống như… băng trực tiếp thăng hoa thành thể khí. Không… triệt để hơn thể khí, chuyển thành trạng thái hạt.” 


Thôi Hòa Dự: “…”


“Dị năng của mày đáng sợ quá.” Cậu ta ghen tị đến mức vẹo mũi. Dị năng của Lương Hiển mà mạnh lên, chẳng phải muốn gì có nấy sao? Chỉ cần ghi nhớ cấu trúc của thứ mình muốn, là có thể gom các hạt xung quanh để tạo ra nó.


“Không đúng, cái đó không phải đá.” Nghiêm Vĩnh Phong lắc đầu: “Nguyên lý chắc giống cây đao khổng lồ của tôi, là hiện tượng ngưng tụ hạt trong hư không, nhưng ‘hòn đá’ của cậu ấy cấu trúc ổn định hơn, không giống đao của tôi, chém một cái là tan luôn.”


“…Chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm sao khôi phục thể lực và khi nào thì rời khỏi đây đi.” Thôi Hòa Dự từ chối tiếp tục chủ đề dị năng.


Khâu Tề Chính nhìn Thôi Hòa Dự mà xót hộ. Bình thường cậu ta rất kiêu ngạo, chẳng chịu thua ai, giờ nhìn ai cũng có dị năng đáng ganh tị, còn bản thân thì chẳng có gì, đúng là khó chịu thật.


Bản thân Khâu Tề Chính cũng thấy khó chịu, nhưng cậu không vội. Cậu có thể “nhìn thấy” các điểm sáng, chứng tỏ thức tỉnh là chuyện sớm muộn. Có những thứ càng lắng đọng càng chắc chắn, của mình thì chạy trời không khỏi nắng. Nhưng Thôi Hòa Dự thì khác, việc “tụt lại phía sau” đã là đả kích lớn với cậu ta.


Muốn khôi phục thể lực nhanh thì chỉ có thể hỏi Đàm Nghiên, người duy nhất có kinh nghiệm.


Nhưng chuyện này lại làm khó Đàm Nghiên. Thực ra anh không có nhiều thời gian để “phục hồi”, vì ban ngày còn phải đi trực. Thường thì sau khi chui vào “lỗ hổng” ban đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy đầu đau như muốn nổ tung. Nhưng anh đã chịu đựng, càng nhịn tốc độ hồi phục càng nhanh, sức chịu đựng cũng tăng theo, dần dà không còn đau đầu nữa.


Ví như lần trước vào thế giới nước, cả bọn vừa quay về là nằm thẳng cẳng, chỉ mỗi Đàm Nghiên sáng sớm mở mắt tỉnh táo đúng giờ. Kinh nghiệm và thể lực hoàn toàn khác biệt.


“Xem ra chỉ còn cách chăm tập luyện.” Nghe xong, Thôi Hòa Dự bất lực nói: “Cậu rốt cuộc tập luyện bao nhiêu năm rồi?”



Lại quay về chủ đề cũ.


Anh chẳng thể giấu mãi, đành nhẹ nhàng xoa đầu “đứa nhỏ tò mò” Thôi Hòa Dự, dịu dàng nói: “Về rồi tôi sẽ xin phép Bộ trưởng Vu, hỏi xem các cậu có quyền biết chuyện này không. Chúng ta là đồng đội, tôi cũng không muốn cứ mãi giấu giếm, nhưng tổ chức có quy định bảo mật, tôi bắt buộc phải tuân thủ.”


“Ờ.” Thôi Hòa Dự gật đầu lấy lệ.


Đàm Nghiên cảm thấy có gì đó không ổn. Nhớ lại chuyện Thôi Hòa Dự từng hack hệ thống hộ khẩu, anh căn dặn thêm: “Không được tự điều tra.”


“Ờ.” Thôi Hòa Dự lại hờ hững đáp.


Chắc chắn sẽ lén tra. Tất cả mọi người nhất trí nghĩ thầm.


Đàm Nghiên tự xem mình là thầy giáo của cả nhóm, anh hy vọng một ngày nào đó thân phận của mình được công khai nội bộ, để mọi người có thể gọi mình một tiếng “thầy Đàm”, như vậy anh sẽ rất vui. Nhưng chính vì xem mình là thầy, nên anh càng không thể trơ mắt nhìn học trò đi sai đường.


Đàm Nghiên nghiêm túc nói: “Nếu cậu là một freelancer, thậm chí là một hacker, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng cậu là nhân tài do quốc gia dốc lòng bồi dưỡng, sau này sẽ trở thành một chiến sĩ ưu tú. Cậu không thể làm vậy. Nếu cậu làm, tôi sẽ lấy thân phận cảnh sát nhân dân để bắt cậu.”


Anh nói cực kỳ trịnh trọng, khiến Thôi Hòa Dự tin rằng một khi mình làm thật, Đàm Nghiên tuyệt đối sẽ xử lý theo pháp luật, không nể tình chút nào.


“Vậy… vậy thôi không tra.” Thôi Hòa Dự ấm ức trả lời.


Khâu Tề Chính nhìn Đàm Nghiên bằng con mắt khác. Từ lúc quen Thôi Hòa Dự, thằng nhóc này đã là kiểu người dù không có cánh cũng phải gắn cánh giả bay lên trời. Cậu luôn lo rằng cậu ta sẽ giống Icarus trong thần thoại Hy Lạp, vì theo đuổi “mặt trời” trong lòng mà lao xuống biển. Cậu từng cố ngăn Thôi Hòa Dự làm chuyện dại dột, nhưng nhiều nhất chỉ kiềm chế cậu ta, chứ chưa từng thực sự thuyết phục được.


Thế mà Đàm Nghiên làm được.


“Nói mới nhớ,” Thôi Hòa Dự đột nhiên nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn giỏi máy tính hơn Lương Hiển.”


Không phải nói Lương Hiển dở, mà là về kỹ thuật hack, hắn kém hơn cậu ta một bậc.


“Biết đâu dị năng của tôi nằm trong lĩnh vực này thì sao. Nhưng mà… kỹ năng hack thì có dị năng kiểu gì được nhỉ?” Thôi Hòa Dự lẩm bẩm.


“Lập trình.” Khâu Tề Chính trả lời.


••••••••


Lời tác giả:


Kiến thức nhỏ trong chương này: Icarus – nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, là người đeo đôi cánh nhân tạo bay lên trời. Kết quả vì bay quá gần mặt trời nên sáp trên cánh bị nung chảy, khiến anh ta rơi xuống biển và chết.


Tôi cảm thấy thần thoại các quốc gia trên thế giới thường có điểm tương đồng. Ví dụ như ở Trung Quốc có truyền thuyết “Khoa Phụ đuổi theo mặt trời”. Xem ra, khát vọng theo đuổi mặt trời của loài người vượt qua mọi thời đại và biên giới.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 42
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...