Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 41
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đều thức tỉnh hết?
A Tam và Lương Hiển liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ấy là vẻ ngượng ngùng chỉ có họ mới hiểu.
Họ sớm đã đoán việc cận kề cái chết chưa chắc là điều kiện bắt buộc để thức tỉnh dị năng, nhưng một lúc ba người đều thức tỉnh thế này… thật quá khó xử. Không phải xác suất là một phần tỷ hả? Sao đến bọn họ lại thành xác suất 100% rồi?
Hai người nhìn nhau, âm thầm hạ quyết tâm: sau này tuyệt đối không chủ động nhắc đến quá trình thức tỉnh dị năng của mình, nếu không sẽ bị người ta cười chết mất.
“Thảm họa tự nhiên cỡ này sẽ kéo dài bao lâu?” A Tam nhanh chóng thông minh chuyển đề tài.
“Với tốc độ xoáy như thế này, ít nhất sẽ kéo dài một ngày.” Thôi Hòa Dự trả lời.
Trái Đất tự quay trong chu kỳ 24 giờ, tương tự, quán tính cũng cần thời gian một ngày để triệt tiêu.
“Sau một ngày gió có thể ngừng, nhưng các mảng lục địa thay đổi chắc chắn sẽ dẫn đến các dư chấn liên tiếp. Trận động đất hiện tại đã vượt xa cấp 12, không còn nằm trong thang đo. Dư chấn của nó sẽ lớn tới mức nào…”
Thôi Hòa Dự và Lương Hiển không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
“Dù vậy, môi trường chắc chắn sẽ đỡ hơn hiện giờ rất nhiều, ít nhất thì chúng ta có thể sống sót trên mặt đất.” Khâu Tề Chính phân tích, “Chỉ không rõ những ý thức này còn trụ được bao lâu.”
“Không đúng?” Lương Hiển đột nhiên nói, “Mấy ông không thấy đây là cơ hội tốt sao?”
“Hả?” Mọi người đều mơ hồ.
“Bức xạ ion hóa!” Lương Hiển chỉ ra bên ngoài lồng bảo vệ đang không ngừng phát nổ, “Chúng ta chỉ cần bước ra ngoài, tương đương với việc ở trong môi trường đầy ắp năng lượng tự do. Tình hình hiện tại không phải là ‘cần trốn một ngày mới an toàn’, mà là ‘chỉ có một ngày để rèn luyện’!”
Mọi người: “…”
“Để tôi phiên dịch lại,” A Tam đứng ra nói, “Ý của Lương Hiển là: bên ngoài tràn đầy linh khí, chính là cơ hội trời cho để những người tu tiên chúng ta mượn thế thiên địa mà rèn luyện. Cơ hội ngàn năm có một.”
Giải thích xong, anh ta vỗ vai Lương Hiển: “Cậu quả nhiên là cậu.”
Rõ ràng vừa rồi đã chứng minh việc cận kề cái chết để thức tỉnh dị năng là do Lương Hiển tự tưởng tượng ra, giờ lại bày ra một chiêu mới. Lương Hiển đúng là Lương Hiển, cả đời không ngừng chạy trên con đường “tự tìm đường chết”.
“Nhưng mà gió ngừng rồi vẫn có bức xạ ion hóa… tức là linh khí mà?” Khâu Tề Chính nghiêm túc hỏi, “Tại sao nhất định phải mạo hiểm lúc này?”
Với vai trò là lớp trưởng, cậu luôn suy nghĩ thấu đáo, đặt lợi ích tập thể lên hàng đầu. Trong một lớp, luôn có vài người xuất chúng về mọi mặt, thầy cô dạy gì cũng hiểu, không ngại làm nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng không thể vì những người đó làm được, mà bắt cả lớp cũng phải làm theo. Nếu vậy, e rằng cuối cùng cả lớp chỉ còn lại vài thiên tài đó sống sót.
“Không, lúc này là điều kiện tốt nhất.” Thôi Hòa Dự cũng đồng tình, “Chỉ khi từ trường đang thay đổi mới bùng phát năng lượng mạnh mẽ đến thế. Một khi môi trường bình ổn lại, bức xạ ion hóa sẽ không còn gây ra bão từ. Nếu muốn dùng phương pháp huấn luyện kiểu xung kích, thì đây là cơ hội.”
Khâu Tề Chính, A Tam, Nghiêm Vĩnh Phong: “…”
Không phải chứ, tìm đường chết mà cũng có người xung phong à?
Đàm Nghiên lo lắng: “Vậy tôi phải giúp các cậu thế nào? Tôi sợ nếu các cậu bị thương thì không kịp cứu.”
Ba người Khâu Tề Chính sợ chết khiếp. Còn có người ủng hộ kiểu chơi liều này luôn hả?!
So với họ, A Tam bình tĩnh hơn chút, dù sao lần trước bọn họ còn chơi liều hơn, Đàm Nghiên cũng ủng hộ vô điều kiện.
Lương Hiển là người có “ma lực”, không chỉ tự mình liều mạng mà còn có khả năng lôi kéo người khác cùng liều với mình. A Tam nhớ lại chuyện mình từng tự ép bản thân phơi nắng dưới trời nóng gắt mà thấy khó tin, bình thường chắc chắn anh ta sẽ không làm thế. Nhưng lúc đó Lương Hiển nói chuyện quá sức thuyết phục, lập kế hoạch huấn luyện vô cùng hợp lý, lại còn nêu ra cả đống lý thuyết khoa học, khiến người ta cảm thấy lời hắn nói rất có lý, làm theo chắc chắn không sai.
Lúc này, tuy biết là liều lĩnh, nhưng A Tam vẫn đáng xấu hổ mà xao động…
Vì Lương Hiển nói một câu: “Chẳng lẽ mấy ông không muốn thử xem, giữa cơn sóng thần như thế này, sức mạnh của mình có thể bộc phát tới mức nào? Đạp gió rẽ sóng nào!”
Đàm Nghiên, người luôn nuông chiều đám trẻ con vô điều kiện, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Chắc là được. Tôi có thể thử giao tiếp thêm với các ý thức vây quanh Vạn Lý Trường Thành, cố gắng tăng cường sức mạnh của họ, để họ chặn bớt phần lớn gió mưa. Như vậy các cậu sẽ có thể bước ra môi trường bên ngoài.”
“Không được!” Lương Hiển là người đầu tiên phản đối: “Làm vậy sẽ tạo áp lực lớn cho cậu. Nếu cậu nhất định muốn làm thế, vậy tôi thà không rèn luyện còn hơn.”
Hắn tuyệt đối không cho phép Đàm Nghiên đặt bản thân vào hiểm cảnh vì mình.
“Tôi từng nói rồi, cứ làm điều các cậu muốn làm. Còn lại để tôi lo.” Đàm Nghiên vỗ ngực, như thể ngực anh đủ cứng cáp để che chở hết mọi gian nan hiểm nguy của thế gian.
“Không được!” Không chỉ Lương Hiển, tất cả mọi người đồng thanh phản đối.
Thôi Hòa Dự nói thêm: “Chúng tôi đã núp dưới sự che chở của cậu quá lâu rồi. Chúng tôi muốn mạo hiểm ra ngoài rèn luyện là để trở thành sức mạnh của cậu, chứ không phải gánh nặng!”
Cậu ta không muốn khóc nữa.
“Thực ra, bão dưới chân Trường Thành không đến mức quá mạnh,” Lương Hiển bắt đầu phân tích, “chỉ cần tạm thời không rời khỏi khu vực này, chuẩn bị kỹ trước khi rời khỏi lồng bảo hộ, thì chắc là chịu được.”
A Tam không nhịn được chen vào: “Tôi chắc có thể kiểm soát được một phần nước. Thử tưởng tượng xem, nếu giữa gió bão, quanh người ta có một lớp tường nước, sóng biển liên tục đập vào cuồng phong, có thể sẽ mở được một lối đi cho mọi người. Ít nhất… đủ để ra ngoài đi vệ sinh? Lồng bảo hộ nhỏ thế này, chẳng lẽ một ngày trời ăn uống đại tiểu tiện đều phải giải quyết tại chỗ?”
Câu này khiến những người đang phản đối như Nghiêm Vĩnh Phong và Khâu Tề Chính thay đổi sắc mặt. Họ liếc nhìn Đàm Nghiên, quả thật không muốn làm phiền mọi người trong một không gian chật hẹp thế này.
“Chuyện đó không thành vấn đề” Đàm Nghiên nói, “Tôi có thể điều khiển lồng bảo vệ tạo một khoảng nhô ra, sau khi giải quyết xong quay lại, tôi sẽ tách phần đó ra, gió mưa bên ngoài sẽ cuốn sạch mọi dấu vết, không cần mạo hiểm.”
Đến chuyện này mà anh cũng tính tới, thật quá chu đáo…
Nhưng vẫn ngại lắm.
“Thử ra ngoài đi.” Nghiêm Vĩnh Phong giơ tay tán thành: “Nhưng bọn tôi không biết mình có dị năng gì, cũng chưa biết cách dùng.”
“Về cái đó…” A Tam bịt miệng Lương Hiển đang định giảng giải lý thuyết, “Theo kinh nghiệm của tôi, gặp linh khí phù hợp, tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Là sao ta…” Nghiêm Vĩnh Phong mù mờ.
Lương Hiển vùng khỏi tay A Tam: “Cảm nhận lực lượng lượng tử, vận dụng lực lượng lượng tử. ‘Ý thức’ có tính hướng đích, đôi khi sẽ có khoảnh khắc ‘bừng sáng’, đó chính là sự lựa chọn tự động của ý thức. Bắt lấy cảm giác ấy, ông sẽ biết mình nên dùng dị năng như thế nào.”
“Anh nói hay quá!” Nghiêm Vĩnh Phong bắt tay A Tam, “Nói có sách mách có chứng đàng hoàng!”
“Đúng chưa nào!” A Tam đắc ý kiêu ngạo.
Mọi người ngồi xuống thảo luận kế hoạch. Khâu Tề Chính vẫn cẩn thận không tham gia, quay sang hỏi Đàm Nghiên: “Họ làm vậy thật sự ổn sao?”
Đàm Nghiên mỉm cười: “Cứ để họ làm. Sau lưng họ luôn có tôi.”
Anh không phải mù quáng tự tin. Trong thế giới tràn ngập bức xạ ion hóa này, Đàm Nghiên cảm nhận được năng lượng bao quanh bốn phía, bản thân gần như toàn năng. Sau khi điều chỉnh một hồi, không những không kiệt sức vì duy trì khiên chắn, mà vết thương trên người cũng dần lành lại.
“Giọng điệu của cậu…” Khâu Tề Chính cau mày: “Cậu có tâm lý như một ông già vậy. Trong hồ sơ tôi nhận được, c** nh* hơn bọn tôi một tuổi, mới 18 tuổi, nhưng tôi có cảm giác cậu lớn tuổi hơn thế. Có chỉnh mặt không? Có thể tiết lộ tuổi thật không? Cái này chắc không bị coi là thông tin mật đâu nhỉ?”
Cái đó là cơ mật cấp cao…
Đàm Nghiên chỉ có thể cười ha ha, qua loa lấp l**m cho qua.
…
Phía bên kia, mọi người đã bàn bạc xong kế hoạch. Họ gật đầu với Đàm Nghiên, ra hiệu mở lồng bảo vệ.
Đàm Nghiên mở ra một khe nhỏ, gió dữ lập tức tràn vào. A Tam xông lên trước, nước giữa không trung lập tức hưởng ứng lời triệu hồi, vây lấy bốn người họ. Từ bên ngoài nhìn vào, nước giống như từng viên đạn nước cao áp va chạm dữ dội với cuồng phong.
Có hiệu quả!
Gió dưới Trường Thành yếu đi, nằm trong giới hạn mà họ có thể chịu được. Họ theo A Tam tiến lên phía trước, từ từ bước ra khỏi lồng bảo vệ. Đàm Nghiên thấy họ rời khỏi phạm vi bảo vệ liền đóng lồng bảo vệ. Anh cần bảo vệ Khâu Tề Chính và Tần Lực không tham gia.
Giờ đến lượt mình.
Lương Hiển căng thẳng l**m môi, mắt hơi nheo lại…
Đặc điểm cơ bản nhất của gió là dòng khí. Không có không khí thì sẽ không hình thành cuồng phong. Trong môi trường chân không của vũ trụ, chưa bao giờ có cơn gió nào do khí tạo ra. Dị năng của Lương Hiển là giải cấu: hắn có thể phân giải không khí xung quanh thành những hạt nhỏ nhất, tức là electron, neutron và proton.
Trong điều kiện bình thường, vì cấu trúc nguyên tử rất ổn định, nên ý tưởng này là ảo tưởng không thể thực hiện. Nhưng trong môi trường tràn ngập các electron tự do như hiện tại, nguyên tử rất dễ bị ảnh hưởng và trở thành ion, tức nguyên tử mang điện, làm mất đi sự ổn định, và do đó dễ bị phân giải.
Lương Hiển trước đây chưa từng thử, lần này dám mạo hiểm là vì năng lượng xung quanh quá dồi dào, muốn dùng sao cũng được.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu với A Tam. A Tam lập tức điều khiển dòng nước mở ra một lối, để gió lùa vào.
Lương Hiển đứng chắn trước mặt Nghiêm Vĩnh Phong và Thôi Hòa Dự, tập trung toàn bộ tinh thần. Luồng gió thổi ập vào, ngay khi chạm vào da lập tức bị phân giải, sau đó dưới sự điều khiển của ý thức, hình thành một lớp lá chắn năng lượng bao quanh ba người.
“Không còn cảm giác bị va đập,” Thôi Hòa Dự giơ tay sờ thử, “nhưng cảm giác như bị thứ gì đó rất ghê tởm bao bọc.”
Lương Hiển: “…”
Thấy ba người không cần mình che chở nữa, A Tam nhìn lên bầu trời đầy nước, một cảm giác khát khao trỗi dậy .
“Tôi muốn bay lên thử.” A Tam nói.
Cái gì?
Nói xong, anh ta thao túng nhiều nước hơn bọc lấy toàn thân mình. Bên ngoài gió cuốn nước biển rít gào, nhưng trong quả cầu nước có bán kính mười mét xung quanh A Tam cực kỳ yên ổn, như thể t* c*ng bao bọc, bảo vệ anh ta tuyệt đối.
A Tam lượn một vòng trong quả cầu nước, trước mặt mọi người mọc ra đuôi cá và mang. Quả cầu nước bị gió cuốn lên, mang theo A Tam bay vút lên bầu trời.
Mọi người: “…”
Cá mà cũng bay được…
Mấy con cá khác bị cuốn lên đều bị gió xé nát, riêng A Tam bơi lượn trong quả cầu nước như thể tận hưởng, còn vẫy tay chào đám bạn phía dưới nữa chứ.
“Cứ để anh ta chơi đi, lát nữa bay ra khỏi phạm vị thì sẽ rớt xuống thôi.” Lương Hiển thờ ơ nói.
Bọn họ có thể đối mặt trực tiếp với môi trường khắc nghiệt bên ngoài là nhờ có các ý thức tự do đang bảo vệ. Không có nghĩa là môi trường bên ngoài thực sự dễ chịu như vậy.
Lương Hiển không ngừng phân giải không khí, kiểm soát một phần khí được phân giải đi vào phạm vi bảo hộ, đảm bảo hai người còn lại hít thở bình thường.
Nhìn A Tam bay trên trời, Lương Hiển đột nhiên nảy ra một ý: nếu các hạt phân giải ra có thể bị mình điều khiển, vậy mình có thể bay không?
Hắn vừa phân giải không khí để chắn gió, vừa điều khiển lực lượng lượng tử dưới chân, chẳng mấy chốc thật sự bay lên được!
Không phải kiểu bay dùng cánh, mà là có lực lượng vô hình nâng đỡ dưới chân, giúp hắn đứng vững trên không trung như đi bộ trên mặt đất.
Thôi Hòa Dự, Nghiêm Vĩnh Phong: “…”
Lại thêm một người biết bay.
Ngay cả Khâu Tề Chính ở trong lồng bảo vệ cũng ngứa ngáy muốn thử. Chuyện này kỳ ảo quá!
“A a a a a a…” Nghiêm Vĩnh Phong sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai: “Dị năng của mình rốt cuộc là gì vậy! Ý thức hoặc linh khí cái gì cũng được, làm ơn dạy tôi cách điều khiển với!!”
Hắn ta hâm mộ ghen tỵ đến mức muốn khóc.
“Đừng vội, bình tĩnh lại, quan sát kỹ. Đừng dùng mắt, dùng não.” Thôi Hòa Dự khuyên.
Cậu ta cũng đang rất ghen tỵ. Nhưng sau khi bị uy lực của Đàm Nghiên làm chấn động, case nhỏ trước mắt vẫn nằm trong mức chịu đựng được.
“Mặt ông vặn vẹo kinh quá…”
Nghiêm Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn, thấy Thôi Hòa Dự đang nghiến răng ken két, nhìn là biết đang gồng hết sức, suýt nghiến gãy cả răng.
“Không sao hết,” Nghiêm Vĩnh Phong tự trấn an, “giữ vững tâm thái, mình vào sau họ mà, quan sát nhiều vào, dùng ý thức…”
Hắn ta dứt khoát ngồi bệt xuống đất, nền đất dưới chân Trường Thành không bị động đất làm nứt gãy. Nghiêm Vĩnh Phong ngồi yên nhắm mắt lại, dùng não để cảm nhận.
Từ nhỏ đến lớn, thị lực động của Nghiêm Vĩnh Phong đã tốt hơn người thường. Những thứ bất động trong mắt người khác, thì hắn ta lại có thể nhìn thấy chúng đang rung động với tần số rất cao.
Cũng vì thế mà Nghiêm Vĩnh Phong không thích xem phim hoạt hình. Trong mắt hắn ta, hoạt hình không phải là một chuỗi chuyển động mượt mà, mà là từng khung hình giật cục.
Tuy sau này đã học được cách điều chỉnh góc nhìn, biết cách tách biệt giữa những vật thể bình thường và những chuyển động tần suất cao, nhưng… hắn ta vẫn không thích anime, xem lâu sẽ bị đau mắt.
Nghiêm Vĩnh Phong nhắm mắt lại, lẽ ra không nên nhìn thấy gì cả, nhưng hắn ta bỗng cảm thấy bản thân đang nằm giữa biển các hạt quay cuồng chuyển động, mỗi hạt lóe lên tia điện nhỏ xíu.
Số lượng các hạt ấy rất, rất nhiều, xoay quanh hắn ta một cách sinh động, thỉnh thoảng còn tinh nghịch chạm vào người hắn ta như nói: “Đến chơi cùng bọn tớ đi!”
Vũ khí… hắn ta cần một món vũ khí.
Ba lô của Nghiêm Vĩnh Phong đã bị thổi bay thành tro ngay khi vừa bước vào thế giới này, may mà hắn ta giắt theo một con dao găm bên hông. Hơi ngắn, nhưng đủ dùng.
Nghiêm Vĩnh Phong rút dao ra, đột ngột mở mắt. Các hạt tự do xung quanh liền tụ lại bọc quanh lưỡi dao, lúc này trong mắt hắn ta, con dao đã dài đến vài chục mét.
Hắn ta cảm thấy mình có thể nhìn thấy được trung tâm cơn gió, điểm yếu nhất trong dòng xoáy cuồng phong.
Nghiêm Vĩnh Phong giơ cao “thanh đao” vô hình dài bốn mươi mét, vung mạnh về phía điểm gió tụ gần đó, chỉ một nhát đã chém toạc cơn cuồng phong ra thành một con đường!
Sự việc diễn ra trong tích tắc, sức gió bị tách rời nhanh chóng tụ lại, nhưng trong mắt người ngoài, họ thấy hắn ta nhẹ nhàng vung dao một cái liền tạo ra uy lực cực mạnh, quá khủng khiếp!
“Mình, mình làm được rồi!!”
Nghiêm Vĩnh Phong giơ dao gầm lên sung sướng.
Sau đó mắt mũi tối sầm, cả người ngã nhào xuống đất.
Đàm Nghiên lập tức lao đến, tốc độ nhanh như dịch chuyển tức thời, kéo Nghiêm Vĩnh Phong trở về lồng bảo vệ.
Trên đường quay về, anh còn quay đầu mỉm cười khích lệ với Thôi Hòa Dự.
Thôi Hòa Dự chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, trong mắt đọng lại nụ cười dịu dàng kia.
Còn mình thì sao? Dị năng của mình là gì? Cơ sở khoa học có đáng tin không? Hay là thử cảm nhận linh lực?
••••••••
Lời tác giả:
Lương Hiển: Hôm nay lại tự tìm đường chết thành công!
Nghiêm Vĩnh Phong: Tôi đã dùng hành động chứng minh, chỉ cần ý thức đủ mạnh, độc giả thật sự có thể cầm đao dài bốn mươi mét!
Đều thức tỉnh hết?
A Tam và Lương Hiển liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ấy là vẻ ngượng ngùng chỉ có họ mới hiểu.
Họ sớm đã đoán việc cận kề cái chết chưa chắc là điều kiện bắt buộc để thức tỉnh dị năng, nhưng một lúc ba người đều thức tỉnh thế này… thật quá khó xử. Không phải xác suất là một phần tỷ hả? Sao đến bọn họ lại thành xác suất 100% rồi?
Hai người nhìn nhau, âm thầm hạ quyết tâm: sau này tuyệt đối không chủ động nhắc đến quá trình thức tỉnh dị năng của mình, nếu không sẽ bị người ta cười chết mất.
“Thảm họa tự nhiên cỡ này sẽ kéo dài bao lâu?” A Tam nhanh chóng thông minh chuyển đề tài.
“Với tốc độ xoáy như thế này, ít nhất sẽ kéo dài một ngày.” Thôi Hòa Dự trả lời.
Trái Đất tự quay trong chu kỳ 24 giờ, tương tự, quán tính cũng cần thời gian một ngày để triệt tiêu.
“Sau một ngày gió có thể ngừng, nhưng các mảng lục địa thay đổi chắc chắn sẽ dẫn đến các dư chấn liên tiếp. Trận động đất hiện tại đã vượt xa cấp 12, không còn nằm trong thang đo. Dư chấn của nó sẽ lớn tới mức nào…”
Thôi Hòa Dự và Lương Hiển không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
“Dù vậy, môi trường chắc chắn sẽ đỡ hơn hiện giờ rất nhiều, ít nhất thì chúng ta có thể sống sót trên mặt đất.” Khâu Tề Chính phân tích, “Chỉ không rõ những ý thức này còn trụ được bao lâu.”
“Không đúng?” Lương Hiển đột nhiên nói, “Mấy ông không thấy đây là cơ hội tốt sao?”
“Hả?” Mọi người đều mơ hồ.
“Bức xạ ion hóa!” Lương Hiển chỉ ra bên ngoài lồng bảo vệ đang không ngừng phát nổ, “Chúng ta chỉ cần bước ra ngoài, tương đương với việc ở trong môi trường đầy ắp năng lượng tự do. Tình hình hiện tại không phải là ‘cần trốn một ngày mới an toàn’, mà là ‘chỉ có một ngày để rèn luyện’!”
Mọi người: “…”
“Để tôi phiên dịch lại,” A Tam đứng ra nói, “Ý của Lương Hiển là: bên ngoài tràn đầy linh khí, chính là cơ hội trời cho để những người tu tiên chúng ta mượn thế thiên địa mà rèn luyện. Cơ hội ngàn năm có một.”
Giải thích xong, anh ta vỗ vai Lương Hiển: “Cậu quả nhiên là cậu.”
Rõ ràng vừa rồi đã chứng minh việc cận kề cái chết để thức tỉnh dị năng là do Lương Hiển tự tưởng tượng ra, giờ lại bày ra một chiêu mới. Lương Hiển đúng là Lương Hiển, cả đời không ngừng chạy trên con đường “tự tìm đường chết”.
“Nhưng mà gió ngừng rồi vẫn có bức xạ ion hóa… tức là linh khí mà?” Khâu Tề Chính nghiêm túc hỏi, “Tại sao nhất định phải mạo hiểm lúc này?”
Với vai trò là lớp trưởng, cậu luôn suy nghĩ thấu đáo, đặt lợi ích tập thể lên hàng đầu. Trong một lớp, luôn có vài người xuất chúng về mọi mặt, thầy cô dạy gì cũng hiểu, không ngại làm nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng không thể vì những người đó làm được, mà bắt cả lớp cũng phải làm theo. Nếu vậy, e rằng cuối cùng cả lớp chỉ còn lại vài thiên tài đó sống sót.
“Không, lúc này là điều kiện tốt nhất.” Thôi Hòa Dự cũng đồng tình, “Chỉ khi từ trường đang thay đổi mới bùng phát năng lượng mạnh mẽ đến thế. Một khi môi trường bình ổn lại, bức xạ ion hóa sẽ không còn gây ra bão từ. Nếu muốn dùng phương pháp huấn luyện kiểu xung kích, thì đây là cơ hội.”
Khâu Tề Chính, A Tam, Nghiêm Vĩnh Phong: “…”
Không phải chứ, tìm đường chết mà cũng có người xung phong à?
Đàm Nghiên lo lắng: “Vậy tôi phải giúp các cậu thế nào? Tôi sợ nếu các cậu bị thương thì không kịp cứu.”
Ba người Khâu Tề Chính sợ chết khiếp. Còn có người ủng hộ kiểu chơi liều này luôn hả?!
So với họ, A Tam bình tĩnh hơn chút, dù sao lần trước bọn họ còn chơi liều hơn, Đàm Nghiên cũng ủng hộ vô điều kiện.
Lương Hiển là người có “ma lực”, không chỉ tự mình liều mạng mà còn có khả năng lôi kéo người khác cùng liều với mình. A Tam nhớ lại chuyện mình từng tự ép bản thân phơi nắng dưới trời nóng gắt mà thấy khó tin, bình thường chắc chắn anh ta sẽ không làm thế. Nhưng lúc đó Lương Hiển nói chuyện quá sức thuyết phục, lập kế hoạch huấn luyện vô cùng hợp lý, lại còn nêu ra cả đống lý thuyết khoa học, khiến người ta cảm thấy lời hắn nói rất có lý, làm theo chắc chắn không sai.
Lúc này, tuy biết là liều lĩnh, nhưng A Tam vẫn đáng xấu hổ mà xao động…
Vì Lương Hiển nói một câu: “Chẳng lẽ mấy ông không muốn thử xem, giữa cơn sóng thần như thế này, sức mạnh của mình có thể bộc phát tới mức nào? Đạp gió rẽ sóng nào!”
Đàm Nghiên, người luôn nuông chiều đám trẻ con vô điều kiện, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Chắc là được. Tôi có thể thử giao tiếp thêm với các ý thức vây quanh Vạn Lý Trường Thành, cố gắng tăng cường sức mạnh của họ, để họ chặn bớt phần lớn gió mưa. Như vậy các cậu sẽ có thể bước ra môi trường bên ngoài.”
“Không được!” Lương Hiển là người đầu tiên phản đối: “Làm vậy sẽ tạo áp lực lớn cho cậu. Nếu cậu nhất định muốn làm thế, vậy tôi thà không rèn luyện còn hơn.”
Hắn tuyệt đối không cho phép Đàm Nghiên đặt bản thân vào hiểm cảnh vì mình.
“Tôi từng nói rồi, cứ làm điều các cậu muốn làm. Còn lại để tôi lo.” Đàm Nghiên vỗ ngực, như thể ngực anh đủ cứng cáp để che chở hết mọi gian nan hiểm nguy của thế gian.
“Không được!” Không chỉ Lương Hiển, tất cả mọi người đồng thanh phản đối.
Thôi Hòa Dự nói thêm: “Chúng tôi đã núp dưới sự che chở của cậu quá lâu rồi. Chúng tôi muốn mạo hiểm ra ngoài rèn luyện là để trở thành sức mạnh của cậu, chứ không phải gánh nặng!”
Cậu ta không muốn khóc nữa.
“Thực ra, bão dưới chân Trường Thành không đến mức quá mạnh,” Lương Hiển bắt đầu phân tích, “chỉ cần tạm thời không rời khỏi khu vực này, chuẩn bị kỹ trước khi rời khỏi lồng bảo hộ, thì chắc là chịu được.”
A Tam không nhịn được chen vào: “Tôi chắc có thể kiểm soát được một phần nước. Thử tưởng tượng xem, nếu giữa gió bão, quanh người ta có một lớp tường nước, sóng biển liên tục đập vào cuồng phong, có thể sẽ mở được một lối đi cho mọi người. Ít nhất… đủ để ra ngoài đi vệ sinh? Lồng bảo hộ nhỏ thế này, chẳng lẽ một ngày trời ăn uống đại tiểu tiện đều phải giải quyết tại chỗ?”
Câu này khiến những người đang phản đối như Nghiêm Vĩnh Phong và Khâu Tề Chính thay đổi sắc mặt. Họ liếc nhìn Đàm Nghiên, quả thật không muốn làm phiền mọi người trong một không gian chật hẹp thế này.
“Chuyện đó không thành vấn đề” Đàm Nghiên nói, “Tôi có thể điều khiển lồng bảo vệ tạo một khoảng nhô ra, sau khi giải quyết xong quay lại, tôi sẽ tách phần đó ra, gió mưa bên ngoài sẽ cuốn sạch mọi dấu vết, không cần mạo hiểm.”
Đến chuyện này mà anh cũng tính tới, thật quá chu đáo…
Nhưng vẫn ngại lắm.
“Thử ra ngoài đi.” Nghiêm Vĩnh Phong giơ tay tán thành: “Nhưng bọn tôi không biết mình có dị năng gì, cũng chưa biết cách dùng.”
“Về cái đó…” A Tam bịt miệng Lương Hiển đang định giảng giải lý thuyết, “Theo kinh nghiệm của tôi, gặp linh khí phù hợp, tự nhiên sẽ biết thôi.”
“Là sao ta…” Nghiêm Vĩnh Phong mù mờ.
Lương Hiển vùng khỏi tay A Tam: “Cảm nhận lực lượng lượng tử, vận dụng lực lượng lượng tử. ‘Ý thức’ có tính hướng đích, đôi khi sẽ có khoảnh khắc ‘bừng sáng’, đó chính là sự lựa chọn tự động của ý thức. Bắt lấy cảm giác ấy, ông sẽ biết mình nên dùng dị năng như thế nào.”
“Anh nói hay quá!” Nghiêm Vĩnh Phong bắt tay A Tam, “Nói có sách mách có chứng đàng hoàng!”
“Đúng chưa nào!” A Tam đắc ý kiêu ngạo.
Mọi người ngồi xuống thảo luận kế hoạch. Khâu Tề Chính vẫn cẩn thận không tham gia, quay sang hỏi Đàm Nghiên: “Họ làm vậy thật sự ổn sao?”
Đàm Nghiên mỉm cười: “Cứ để họ làm. Sau lưng họ luôn có tôi.”
Anh không phải mù quáng tự tin. Trong thế giới tràn ngập bức xạ ion hóa này, Đàm Nghiên cảm nhận được năng lượng bao quanh bốn phía, bản thân gần như toàn năng. Sau khi điều chỉnh một hồi, không những không kiệt sức vì duy trì khiên chắn, mà vết thương trên người cũng dần lành lại.
“Giọng điệu của cậu…” Khâu Tề Chính cau mày: “Cậu có tâm lý như một ông già vậy. Trong hồ sơ tôi nhận được, c** nh* hơn bọn tôi một tuổi, mới 18 tuổi, nhưng tôi có cảm giác cậu lớn tuổi hơn thế. Có chỉnh mặt không? Có thể tiết lộ tuổi thật không? Cái này chắc không bị coi là thông tin mật đâu nhỉ?”
Cái đó là cơ mật cấp cao…
Đàm Nghiên chỉ có thể cười ha ha, qua loa lấp l**m cho qua.
…
Phía bên kia, mọi người đã bàn bạc xong kế hoạch. Họ gật đầu với Đàm Nghiên, ra hiệu mở lồng bảo vệ.
Đàm Nghiên mở ra một khe nhỏ, gió dữ lập tức tràn vào. A Tam xông lên trước, nước giữa không trung lập tức hưởng ứng lời triệu hồi, vây lấy bốn người họ. Từ bên ngoài nhìn vào, nước giống như từng viên đạn nước cao áp va chạm dữ dội với cuồng phong.
Có hiệu quả!
Gió dưới Trường Thành yếu đi, nằm trong giới hạn mà họ có thể chịu được. Họ theo A Tam tiến lên phía trước, từ từ bước ra khỏi lồng bảo vệ. Đàm Nghiên thấy họ rời khỏi phạm vi bảo vệ liền đóng lồng bảo vệ. Anh cần bảo vệ Khâu Tề Chính và Tần Lực không tham gia.
Giờ đến lượt mình.
Lương Hiển căng thẳng l**m môi, mắt hơi nheo lại…
Đặc điểm cơ bản nhất của gió là dòng khí. Không có không khí thì sẽ không hình thành cuồng phong. Trong môi trường chân không của vũ trụ, chưa bao giờ có cơn gió nào do khí tạo ra. Dị năng của Lương Hiển là giải cấu: hắn có thể phân giải không khí xung quanh thành những hạt nhỏ nhất, tức là electron, neutron và proton.
Trong điều kiện bình thường, vì cấu trúc nguyên tử rất ổn định, nên ý tưởng này là ảo tưởng không thể thực hiện. Nhưng trong môi trường tràn ngập các electron tự do như hiện tại, nguyên tử rất dễ bị ảnh hưởng và trở thành ion, tức nguyên tử mang điện, làm mất đi sự ổn định, và do đó dễ bị phân giải.
Lương Hiển trước đây chưa từng thử, lần này dám mạo hiểm là vì năng lượng xung quanh quá dồi dào, muốn dùng sao cũng được.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu với A Tam. A Tam lập tức điều khiển dòng nước mở ra một lối, để gió lùa vào.
Lương Hiển đứng chắn trước mặt Nghiêm Vĩnh Phong và Thôi Hòa Dự, tập trung toàn bộ tinh thần. Luồng gió thổi ập vào, ngay khi chạm vào da lập tức bị phân giải, sau đó dưới sự điều khiển của ý thức, hình thành một lớp lá chắn năng lượng bao quanh ba người.
“Không còn cảm giác bị va đập,” Thôi Hòa Dự giơ tay sờ thử, “nhưng cảm giác như bị thứ gì đó rất ghê tởm bao bọc.”
Lương Hiển: “…”
Thấy ba người không cần mình che chở nữa, A Tam nhìn lên bầu trời đầy nước, một cảm giác khát khao trỗi dậy .
“Tôi muốn bay lên thử.” A Tam nói.
Cái gì?
Nói xong, anh ta thao túng nhiều nước hơn bọc lấy toàn thân mình. Bên ngoài gió cuốn nước biển rít gào, nhưng trong quả cầu nước có bán kính mười mét xung quanh A Tam cực kỳ yên ổn, như thể t* c*ng bao bọc, bảo vệ anh ta tuyệt đối.
A Tam lượn một vòng trong quả cầu nước, trước mặt mọi người mọc ra đuôi cá và mang. Quả cầu nước bị gió cuốn lên, mang theo A Tam bay vút lên bầu trời.
Mọi người: “…”
Cá mà cũng bay được…
Mấy con cá khác bị cuốn lên đều bị gió xé nát, riêng A Tam bơi lượn trong quả cầu nước như thể tận hưởng, còn vẫy tay chào đám bạn phía dưới nữa chứ.
“Cứ để anh ta chơi đi, lát nữa bay ra khỏi phạm vị thì sẽ rớt xuống thôi.” Lương Hiển thờ ơ nói.
Bọn họ có thể đối mặt trực tiếp với môi trường khắc nghiệt bên ngoài là nhờ có các ý thức tự do đang bảo vệ. Không có nghĩa là môi trường bên ngoài thực sự dễ chịu như vậy.
Lương Hiển không ngừng phân giải không khí, kiểm soát một phần khí được phân giải đi vào phạm vi bảo hộ, đảm bảo hai người còn lại hít thở bình thường.
Nhìn A Tam bay trên trời, Lương Hiển đột nhiên nảy ra một ý: nếu các hạt phân giải ra có thể bị mình điều khiển, vậy mình có thể bay không?
Hắn vừa phân giải không khí để chắn gió, vừa điều khiển lực lượng lượng tử dưới chân, chẳng mấy chốc thật sự bay lên được!
Không phải kiểu bay dùng cánh, mà là có lực lượng vô hình nâng đỡ dưới chân, giúp hắn đứng vững trên không trung như đi bộ trên mặt đất.
Thôi Hòa Dự, Nghiêm Vĩnh Phong: “…”
Lại thêm một người biết bay.
Ngay cả Khâu Tề Chính ở trong lồng bảo vệ cũng ngứa ngáy muốn thử. Chuyện này kỳ ảo quá!
“A a a a a a…” Nghiêm Vĩnh Phong sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai: “Dị năng của mình rốt cuộc là gì vậy! Ý thức hoặc linh khí cái gì cũng được, làm ơn dạy tôi cách điều khiển với!!”
Hắn ta hâm mộ ghen tỵ đến mức muốn khóc.
“Đừng vội, bình tĩnh lại, quan sát kỹ. Đừng dùng mắt, dùng não.” Thôi Hòa Dự khuyên.
Cậu ta cũng đang rất ghen tỵ. Nhưng sau khi bị uy lực của Đàm Nghiên làm chấn động, case nhỏ trước mắt vẫn nằm trong mức chịu đựng được.
“Mặt ông vặn vẹo kinh quá…”
Nghiêm Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn, thấy Thôi Hòa Dự đang nghiến răng ken két, nhìn là biết đang gồng hết sức, suýt nghiến gãy cả răng.
“Không sao hết,” Nghiêm Vĩnh Phong tự trấn an, “giữ vững tâm thái, mình vào sau họ mà, quan sát nhiều vào, dùng ý thức…”
Hắn ta dứt khoát ngồi bệt xuống đất, nền đất dưới chân Trường Thành không bị động đất làm nứt gãy. Nghiêm Vĩnh Phong ngồi yên nhắm mắt lại, dùng não để cảm nhận.
Từ nhỏ đến lớn, thị lực động của Nghiêm Vĩnh Phong đã tốt hơn người thường. Những thứ bất động trong mắt người khác, thì hắn ta lại có thể nhìn thấy chúng đang rung động với tần số rất cao.
Cũng vì thế mà Nghiêm Vĩnh Phong không thích xem phim hoạt hình. Trong mắt hắn ta, hoạt hình không phải là một chuỗi chuyển động mượt mà, mà là từng khung hình giật cục.
Tuy sau này đã học được cách điều chỉnh góc nhìn, biết cách tách biệt giữa những vật thể bình thường và những chuyển động tần suất cao, nhưng… hắn ta vẫn không thích anime, xem lâu sẽ bị đau mắt.
Nghiêm Vĩnh Phong nhắm mắt lại, lẽ ra không nên nhìn thấy gì cả, nhưng hắn ta bỗng cảm thấy bản thân đang nằm giữa biển các hạt quay cuồng chuyển động, mỗi hạt lóe lên tia điện nhỏ xíu.
Số lượng các hạt ấy rất, rất nhiều, xoay quanh hắn ta một cách sinh động, thỉnh thoảng còn tinh nghịch chạm vào người hắn ta như nói: “Đến chơi cùng bọn tớ đi!”
Vũ khí… hắn ta cần một món vũ khí.
Ba lô của Nghiêm Vĩnh Phong đã bị thổi bay thành tro ngay khi vừa bước vào thế giới này, may mà hắn ta giắt theo một con dao găm bên hông. Hơi ngắn, nhưng đủ dùng.
Nghiêm Vĩnh Phong rút dao ra, đột ngột mở mắt. Các hạt tự do xung quanh liền tụ lại bọc quanh lưỡi dao, lúc này trong mắt hắn ta, con dao đã dài đến vài chục mét.
Hắn ta cảm thấy mình có thể nhìn thấy được trung tâm cơn gió, điểm yếu nhất trong dòng xoáy cuồng phong.
Nghiêm Vĩnh Phong giơ cao “thanh đao” vô hình dài bốn mươi mét, vung mạnh về phía điểm gió tụ gần đó, chỉ một nhát đã chém toạc cơn cuồng phong ra thành một con đường!
Sự việc diễn ra trong tích tắc, sức gió bị tách rời nhanh chóng tụ lại, nhưng trong mắt người ngoài, họ thấy hắn ta nhẹ nhàng vung dao một cái liền tạo ra uy lực cực mạnh, quá khủng khiếp!
“Mình, mình làm được rồi!!”
Nghiêm Vĩnh Phong giơ dao gầm lên sung sướng.
Sau đó mắt mũi tối sầm, cả người ngã nhào xuống đất.
Đàm Nghiên lập tức lao đến, tốc độ nhanh như dịch chuyển tức thời, kéo Nghiêm Vĩnh Phong trở về lồng bảo vệ.
Trên đường quay về, anh còn quay đầu mỉm cười khích lệ với Thôi Hòa Dự.
Thôi Hòa Dự chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, trong mắt đọng lại nụ cười dịu dàng kia.
Còn mình thì sao? Dị năng của mình là gì? Cơ sở khoa học có đáng tin không? Hay là thử cảm nhận linh lực?
••••••••
Lời tác giả:
Lương Hiển: Hôm nay lại tự tìm đường chết thành công!
Nghiêm Vĩnh Phong: Tôi đã dùng hành động chứng minh, chỉ cần ý thức đủ mạnh, độc giả thật sự có thể cầm đao dài bốn mươi mét!

Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 41
10.0/10 từ 24 lượt.
