Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 40


Lương Hiển lăn ra khỏi lớp bảo hộ, vùng vẫy vài cái trên mặt đất, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh Tần Lực, hai tay ấn vào huyệt thái dương của cậu.


“Tần Lực, tin tôi!” Hắn lớn tiếng nói.



Tần Lực đã bất tỉnh, nhưng lòng tin dành cho Lương Hiển vẫn không thay đổi. Lương Hiển điều khiển dị năng của mình bổ sung ý thức lực cho Tần Lực, rất nhanh, hơi thở nặng nề của Tần Lực dần ổn định lại, vết thương ở ngực cũng phục hồi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.


Đến khi vết thương hoàn toàn lành lại, Lương Hiển mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay sang nhìn Đàm Nghiên, thấy toàn thân mặt mũi anh đầy máu, trông cực kỳ thê thảm, vội vàng giúp anh trị thương.


Nhưng Đàm Nghiên giơ tay chặn ngón tay Lương Hiển định chạm vào huyệt thái dương của mình: “Có ngủ không?”


“Cái đó… tôi mô phỏng sóng não trong trạng thái ngủ để đẩy nhanh việc hồi phục ý thức lực, nên chắc là sẽ rơi vào trạng thái hôn mê.”


“Vậy thì tạm thời không cần.” Đàm Nghiên đẩy tay Lương Hiển ra, nói đơn giản.


Mọi người đều hiểu, Đàm Nghiên bây giờ không thể ngủ, anh phải duy trì lồng bảo hộ. Dù họ đang ẩn náu dưới đoạn Trường Thành, lực va chạm từ bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức cơ thể người bình thường có thể chịu đựng. Lồng bảo hộ không thể tháo bỏ.


Tay Lương Hiển khẽ run, chỉ vào vết thương của Đàm Nghiên: “Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này… Cậu mất máu quá nhiều.”


“Không sao.” Đàm Nghiên lau máu trên mặt, gương mặt chẳng thấy vết thương nào, “Chỉ là vết thương ngoài da, lành cả rồi.”


Nếu không, với lượng máu anh đã mất, có lẽ chưa đến đây anh đã ngất vì mất máu rồi.


Ai nấy đều cảm thấy khó chịu trong lòng, ai trong số họ đều có thể được chữa trị, chỉ có Đàm Nghiên thì không. Tại sao người gánh vác tất cả là anh? Còn chẳng phải vì bọn họ quá yếu ớt sao?


A Tam sờ động mạch cổ của Tần Lực, thở phào: “Đang ngủ thôi, không có gì đáng ngại. Lương Hiển, cậu làm kiểu gì thế?”


“Tôi dùng ý thức của mình dẫn dắt Tần Lực tự phục hồi. Sóng não khi ngủ giúp các điện tử bị rối loạn quay lại trạng thái đan xen ổn định. Tôi chỉ giúp đẩy nhanh quá trình đó thôi.” Lương Hiển điềm đạm đáp.



“Vậy vết thương ở tim… có phải hồi phục nhanh hơn bình thường không?”


“Tôi hướng dẫn ý thức lực của cậu ấy dồn toàn bộ sức mạnh vào khả năng tự chữa lành, tập trung năng lượng vào vùng tim, nên quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn một chút.” Lương Hiển ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “Không hiểu rõ cấu trúc cơ thể người thì đừng làm theo. Nếu điều khiển không chính xác, chỉ lành vết thương bên ngoài mà bên trong chưa khỏi sẽ dễ để lại di chứng.”


“Thì ra là vậy, may là cậu có năng lực này.” A Tam thở phào, ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời.


Anh ta nhìn Trường Thành một lúc rồi thắc mắc: “Cái đó là gì vậy?”


Nhóm người Thôi Hòa Dự nhìn theo tay anh ta chỉ, chẳng thấy gì cả.


“Cái gì cơ?” Nghiêm Vĩnh Phong hỏi.


“Những điểm sáng ấy, từng chấm từng chấm bám trên tường thành, nhiều lắm.” A Tam đếm một hồi, phát hiện không thể đếm xuể bèn bỏ cuộc.


Lương Hiển cũng nhìn thấy các điểm sáng, ánh mắt trầm ngâm nhìn chúng.


“Chúng tôi… không thấy…” Ba người Nghiêm Vĩnh Phong dụi mắt liên tục vẫn chẳng thấy gì.


“Vì đây không phải là ‘nhìn thấy’.” Lương Hiển chỉ vào đầu mình, “Mà là đại não nhận biết được, ý thức cảm nhận được các điểm sáng, sau đó não bộ truyền thông tin về võng mạc, lúc đó mới có hình ảnh hiện lên.”


“Ra là vậy…” Nghiêm Vĩnh Phong uể oải nói, “Bao giờ chúng tôi mới thức tỉnh đây, quá kéo chân đồng đội.”


Câu nói này cũng là tiếng lòng của hai người còn lại.


Thôi Hòa Dự cố ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng “nhìn” các điểm sáng mà trợ giảng Sài miêu tả. Cậu ta nhớ lại lý luận dị năng ý thức của Lương Hiển, ráng điều khiển ý thức, dốc hết sức cảm nhận, mong rằng có thể thức tỉnh dị năng.


“Những điểm sáng đó là gì vậy?” A Tam hỏi, “Giữa môi trường khủng khiếp thế này, tại sao đoạn Trường Thành này vẫn chưa đổ? Trường Thành chỉ là di tích văn hóa thôi mà, ảo thật đấy.”


Chỉ là gạch đá từ thời vũ khí lạnh, còn không bằng bê tông cốt thép, sao có thể chịu được cuồng phong tốc độ 1670 km/h và sóng thần nhỉ?


Điều càng khó tin hơn là xung quanh động đất liên miên, mặt đất nứt toác rồi sụp đổ, nước biển tràn vào, địa hình thay đổi trên quy mô lớn… thế mà chỉ có mỗi đoạn Trường Thành này là đứng yên, như một con thuyền nhỏ bấp bênh giữa phong ba bão táp, tưởng chừng sẽ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn trôi lững lờ trên mặt nước.



“Là ý thức bảo vệ quốc gia,” Đàm Nghiên nói, “Chính họ đã kêu gọi tôi, giúp tôi tìm được Tần Lực.”


“Thì ra là vậy.” A Tam đang nghi ngờ lập tức cảm thấy thoải mái. Dù sao anh ta cũng thuộc đảng tu tiên, nên rất tin vào sức mạnh linh hồn.


“Hoang đường.” Thôi Hòa Dự lắc đầu. “Vạn vật tồn tại đều có lý. Cho dù Trường Thành có tụ hội tất cả khát vọng và kỳ vọng của người dân, thì cũng không thể mạnh đến vậy. Nếu thật sự lợi hại như thế, Trường Thành ở thế giới của chúng ta cũng sẽ có năng lực tương tự, nhưng chúng ta không có. Chắc chắn phải có nguyên nhân khoa học.”


“Tôi nghe thấy tiếng cậu gọi.” Lương Hiển nói với Đàm Nghiên, “Khi tim Tần Lực bị mưa đá đâm xuyên, tôi nghe thấy tiếng cậu gọi bọn tôi, nên tôi đáp lại, bảo là bọn tôi ở đây.”


“Tôi đã ‘nghe’ thấy.” Đàm Nghiên chỉ vào đầu mình. “Nghe bằng cái này. Nhưng âm thanh quá yếu, tôi không xác định được phương hướng, mãi đến khi những ý thức đó cùng nhau gọi giúp các cậu, tôi mới tìm ra.”


Nghe anh nói, Thôi Hòa Dự và Lương Hiển đồng thời cúi đầu trầm ngâm. Cả hai đều không tin vào chuyện thần linh huyền bí, luôn tin rằng mọi hiện tượng dị thường đều có thể được giải thích bằng khoa học.


Đàm Nghiên thả lỏng một chút. Từ lúc đến nơi này, áp lực lên lồng bảo hộ đã nhẹ đi nhiều, anh có thể thở phào đôi chút.


“Nói mới nhớ, dị năng của tôi mạnh hơn rồi.” Đàm Nghiên cúi đầu nhìn hai bàn tay mình. “Không biết là do ép bản thân tăng cường ý thức để tìm nhóm mọi người, hay là được những ý thức kia giúp đỡ. Lúc nãy gần như đã kiệt quệ, vậy mà bây giờ chẳng thấy đau đầu chút nào, cảm giác vẫn còn khỏe lắm.”


Mọi người: “…”


“Cậu còn có thể mạnh hơn?” A Tam kinh ngạc trố mắt.


Đàm Nghiên hiện giờ có thể đấm vỡ thiên thạch, đá bay khủng long, tay không xé máy bay, như thế rồi mà còn có thể mạnh hơn nữa? Thế mấy lính mới như bọn họ sống kiểu gì đây? Rõ ràng lần này vào “lỗ hổng” để giúp bọn họ mạnh hơn cơ mà, sao cuối cùng người được buff lại là Đàm Nghiên, mà còn buff gấp mấy lần?


Ba người chưa thức tỉnh dị năng: “…”


“Tôi sai rồi.” Nghiêm Vĩnh Phong ôm gối ngồi lẩm bẩm, “Hồi mọi người nói Đàm Nghiên có thể bảo vệ chúng ta, trong đầu tôi nghĩ: lợi hại đến mấy thì cũng chỉ như một chiếc xe tăng thôi. Giờ mới biết, xe tăng cái gì chứ, rõ ràng là cây định hải thần châm trong truyền thuyết.”


Bảo sao Tần Lực có thể liều chết kiên trì đến cùng. Có một trụ cột như vậy bên cạnh, ai mà nỡ từ bỏ hy vọng?


Lương Hiển và Thôi Hòa Dự vẫn đang chìm trong suy nghĩ, đồng thời lẩm bẩm: “Sau khi đến đây mới mạnh lên? Vậy thì chắc chắn là môi trường của thế giới này có điểm đặc biệt. Nguyên nhân gây ra tận thế là…”


“Cộng hưởng Schumann!” Hai người đồng thanh nói, nói xong không quên “xì” đối phương một cái.



Nghĩ đến cộng hưởng Schumann, họ bắt đầu cố gắng suy luận một loạt những thay đổi xảy ra khi Trái Đất ngừng quay. Một suy nghĩ vụt qua trong đầu họ…


“Bức xạ ion hóa! Tôi biết những điểm sáng đó là gì rồi!”


“Biết hai người muốn giảng bài rồi.” A Tam quá quen với việc mấy người này lúc nói về thần học, lúc về khoa học, liền khoát tay: “Từng người một nói đi.”


Thôi Hòa Dự biết bản thân vẫn còn non kém trong mảng tận thế và dị năng, nên nhường cho Lương Hiển. Dù sao thì cậu ta đã âm thầm thề rằng, dù có chết ở đây cũng phải thức tỉnh dị năng. Cậu ta không muốn nếm trải cảm giác bất lực như thế nữa.


“Cộng hưởng Schumann là tần số dao động của Trái Đất khi tự quay. Mọi người nhớ từ khóa này, về tra sau cũng được. Nói ngắn gọn thì, tình trạng hiện giờ là do hiện tượng cộng hưởng Schumann khiến Trái Đất ngừng quay.” Lương Hiển giải thích, “Khi Trái Đất ngừng quay, ngoài các hiện tượng như gió lốc, sóng thần và động đất do quán tính gây ra, từ trường Trái Đất cũng biến mất, môi trường xung quanh trở thành một trường bức xạ ion hóa có thể gây chết người.


Bức xạ ion hóa là loại năng lượng có khả năng tách electron khỏi nguyên tử hoặc phân tử, khiến chúng bị ion hóa. Loại bức xạ này rất có hại cho cơ thể con người, nếu tiếp xúc lâu dài tế bào trong cơ thể sẽ bị biến đổi, dễ sinh ung thư.


Nhưng mọi người đều biết đúng không, nguồn gốc của dị năng là gì?”


“Là ảnh hưởng của lượng lớn các electron trong trạng thái lượng tử đan xen, tác động lên các hạt vi mô trong môi trường bên ngoài thông qua ý thức.” Trong lúc mọi người còn đang lục tìm trí nhớ, Khâu Tề Chính lên tiếng.


Cậu là một học sinh cần cù chịu khó. Tuy không thiên tài như Lương Hiển và Thôi Hòa Dự, nhưng cậu là kiểu thiên tài nỗ lực, học không được một lần thì học hai lần, ba lần. Con người kiên định, có tố chất lãnh đạo. Khi mấy người A Tam từ bỏ việc cố hiểu nguyên lý dị năng, thì cậu vẫn cố gắng bắt kịp suy nghĩ của nhóm Lương Hiển.


“Bức xạ ion hóa khiến các electron trong nguyên tử hay phân tử xung quanh trở nên tự do, từ đó dễ bị điều khiển hơn. Giống như khi ta muốn rèn sắt, trước tiên phải nấu chảy sắt ra, mới có thể uốn nắn theo ý mình. Còn bức xạ ion hóa bỏ qua bước ‘nấu chảy’ đó, từ chỗ phải tốn sức chuyển hóa electron thành trạng thái tự do, bây giờ khắp nơi đều tràn ngập nguồn năng lượng có thể trực tiếp điều khiển được.” Lương Hiển nói, “Vì lý do đó, năng lực của bọn tôi sau khi đến thế giới này đều trở nên mạnh hơn.”


Năng lực phòng ngự của Tần Lực vốn dĩ không mạnh đến vậy, nhưng nhờ vào bức xạ ion hóa, cậu đã làm được. Đàm Nghiên cũng thế, môi trường ở đây đối với người có dị năng như họ, chính là kho năng lượng khổng lồ không bao giờ cạn.


“Ồ, hiểu rồi.” A Tam đờ đẫn gật đầu, “Thế giới này có linh khí dồi dào.”


Lương Hiển: “…Thôi được, anh muốn hiểu kiểu đó cũng được, dù sao lý thuyết cuối cùng đều dẫn đến kết luận tương tự.”


“Ừ, tôi đợi đến ngày cậu nghiên cứu ra công pháp tu tiên.” A Tam tiếp lời.


Lương Hiển: “…”


“Thế còn mấy điểm sáng đó?” Khâu Tề Chính vẫn đang chăm chú lắng nghe, “Chúng là gì vậy?”



Điểm này thì Lương Hiển vẫn chưa nghĩ ra, chỉ đành lắc đầu.


“Tôi có một suy đoán.” Mãi đến lúc này, Thôi Hòa Dự mới mở miệng, “Tuy tôi không nhìn thấy chúng, nhưng hình như hiểu được tâm tình của chúng. Anh từng nói, ý thức là sự vướng mắc lượng tử giữa vô số electron, đúng chứ? Vậy có khi nào, trong quá trình xây dựng Trường Thành, vô số tiền nhân đã để lại ý thức của mình, nói cách khác, Trường Thành đã tích tụ vô vàn hy vọng của con người, tức là vô số vướng mắc lượng tử giữa các electron.


Trong điều kiện bình thường, những vướng mắc này không thể hiện ra, bởi vì môi trường xung quanh không có đủ năng lượng để chúng phát huy tác dụng. Nhưng giờ, môi trường đầy rẫy bức xạ ion hóa khiến các electron cấu thành những ý thức ấy trở nên hoạt hóa hơn. Đúng lúc này, chúng cảm nhận được sức mạnh của Đàm Nghiên, hoặc nói đúng hơn, bị ý thức mạnh mẽ của cậu ấy ảnh hưởng, nên đã trở nên mạnh mẽ hơn và đáp lại Đàm Nghiên.”


Tuy nghe không hiểu, nhưng mọi người đều cảm thấy mình hiểu được cảm xúc đó.


Lương Hiển nheo mắt, “Ý mày là, dị năng của Đàm Nghiên không chỉ được tăng cường trên phương diện vật lý bình thường, mà còn vươn đến tầng ý thức.”


Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao mấy người bọn họ lại dễ dàng thức tỉnh được dị năng.


“Nhưng những ý thức này chỉ là mảnh vỡ của tư tưởng, không giống như chúng ta có một hệ thống ý thức hoàn chỉnh. Vì vậy chúng chỉ có một ý niệm, một mục tiêu, chính là bảo vệ. Bởi suốt mấy nghìn năm qua, Trường Thành tồn tại là để bảo vệ lãnh thổ tổ quốc. Sự bảo vệ ấy trùng khớp với ý chí của Đàm Nghiên, trong môi trường đầy bức xạ ion hóa như thế này, đã tạo nên sức mạnh mà người thường không thể tưởng tượng nổi, và tạo nên kỳ tích.” Thôi Hòa Dự ngẩng đầu nói.


Khâu Tề Chính và Nghiêm Vĩnh Phong cũng ngẩng đầu cố nhìn lên trời. Dù họ không nhìn thấy “ý thức”, nhưng điều đó không cản trở lòng kính trọng mà họ dành cho những ý thức đó.


Thân xác đã hóa thành tro bụi từ lâu, ý niệm muốn bảo vệ tổ quốc lại chưa từng bị thời gian xóa nhòa. Chính vì có chấp niệm như vậy, kỳ tích mới có thể xuất hiện.


“Chúng ta thật may mắn…” Thôi Hòa Dự nói, “Kỳ tích là chuyện có xác suất cực kỳ thấp. Nếu thực sự có công thức tính, thì kỳ tích xảy ra chỉ chiếm tỷ lệ một trên vài chục triệu, thậm chí vài trăm triệu, còn thấp hơn trúng số. Vậy mà chúng ta lại được chứng kiến.”


“Tôi cũng muốn được thấy chúng.” Nghiêm Vĩnh Phong nói, “Muốn cúi đầu kính cẩn trước các chiến sĩ đã bảo vệ Tổ quốc hàng nghìn năm… Ủa? Hình như tôi ‘nhìn’ thấy rồi, các điểm sáng bám trên Trường Thành, có phải chính là…”


Lương Hiển và A Tam mắt sáng rỡ. Nghiêm Vĩnh Phong thức tỉnh không phải trong trạng thái cận kề cái chết, chứng tỏ suýt chết không phải là điều kiện bắt buộc để khai mở dị năng.


“Tôi cũng thấy…” Khâu Tề Chính dụi mắt.


Thôi Hòa Dự: “…”


Chỉ mỗi mình cậu ta là không có. Cậu ta cũng muốn nhìn thấy… Ơ? Các điểm sáng lơ lửng xung quanh là gì vậy?


Khát vọng mãnh liệt muốn “thấy” ân nhân cứu mạng, dưới môi trường khắc nghiệt nhưng đầy cơ hội đã hóa thành hiện thực.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 40
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...