Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 39


Lúc này đây, Đàm Nghiên không còn sợ hãi.


Bề ngoài trông còn trẻ, nhưng thực chất anh đã lớn tuổi. Khi còn trẻ, bên cạnh Đàm Nghiên có không ít đồng nghiệp từng trải qua thời kỳ quốc nạn. Thế hệ đi trước rất thích kể chuyện xưa, khi ấy Đàm Nghiên là một thanh niên ngoan ngoãn nghiêm túc, mỗi lần đều chăm chú lắng nghe những câu chuyện lịch sử đẫm máu và nước mắt.



Khi đó, toàn quân toàn dân đồng lòng chống ngoại xâm, dùng gạo rang và súng gỗ đánh bại súng Tây pháo Tây. Đó là một chiến thắng khó tin, vì sao lại có thể dùng vũ khí thô sơ để đánh thắng quân địch trang bị tận răng?


Cho dù bây giờ được gọi là “đồng chí lão thành”, Đàm Nghiên vẫn không hiểu.


Nhưng vào khoảnh khắc này, anh đã hiểu.


Chính là sức mạnh của sự đồng lòng. Dưới uy lực của trời đất, vẫn có thể giành lấy một đường sinh tồn cho đồng đội.


Trong lồng bảo hộ, Đàm Nghiên mở mắt ra. Trước mặt vẫn là cơn bão dữ dội, nhưng anh không còn sợ nữa. Anh quay đầu, nói với ba người đang hoảng loạn: “Tìm thấy rồi.”


“Tìm thấy rồi?” Ba người kinh ngạc.


“Vẫn còn sống.” Đàm Nghiên khẳng định chắc nịch.


Quả thực là kỳ tích.


“Ở đâu?” Mọi người đều rất quan tâm đến đồng đội, ai cũng mong họ còn sống.


“Phía trước, cách 5 kilomet. Tần Lực dựng khiên chắn, đang bảo vệ hai người còn lại.”


5 kilomet? Dù biết đây là một thế giới có dị năng, chuyện đó vẫn quá sức tưởng tượng. Có thật không?



“Tôi nhìn thấy.” Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đàm Nghiên nói một câu đơn giản khiến tất cả an tâm.


“Nhưng 5 kilomet lận, chúng ta làm sao qua đó? Ở đây gần như không thể di chuyển nổi.” A Tam nhăn mặt hỏi.


Biết nhóm Lương Hiển còn sống là chuyện tốt, nhưng tập hợp là điều gần như không thể. Đi ngược gió của một vụ nổ hạt nhân, sức người căn bản không thể làm được.


“Tôi làm được.” Đàm Nghiên nói chắc nịch.


“Cậu… chảy máu kìa.” Thôi Hòa Dự chỉ vào khóe miệng của anh.


Đàm Nghiên đưa tay lau qua. Chung quy vẫn không giấu nổi vết thương.


Chỉ riêng việc duy trì lớp chắn cho ba người chen chúc nhau đã khiến anh như vậy, mà còn muốn vượt 5 kilomet, cứu thêm ba người nữa, sau đó gồng mình bảo vệ sáu người?


Ba người có cùng nghi vấn trong lòng, nhưng không ai hỏi thành lời.


Ánh mắt kiên cường của Đàm Nghiên khiến họ như nhìn thấy thời kỳ cam khổ, cái thuở dù đầu rơi máu chảy cũng phải dùng thân xác phá đổ tường thành, giành lấy bầu trời tự do.


Không ai có thể ngăn cản.


“Khụ khụ…” Đàm Nghiên ôm ngực, máu trào ra liên tục theo cơn ho. Nhưng dường như anh không cảm nhận được, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi có viện trợ.”


Anh có hậu thuẫn vững chắc đến từ hàng ngàn năm lịch sử.


Giây tiếp theo, Đàm Nghiên quay người, bắt đầu di chuyển. Trước mặt anh như không có chướng ngại gì, như được thiên đạo mở đường.


Lớp bảo hộ di chuyển theo bước chân anh, ba người còn lại buộc phải chạy theo.


Ban đầu Đàm Nghiên bước rất chậm, dần dà càng lúc càng nhanh. Từ tốc độ rùa bò chuyển sang đi bộ, rồi chạy chậm, chạy nhanh, cuối cùng là sải bước bứt tốc như thi chạy 100m, tốc độ này khiến ba người phía sau suýt hụt hơi ngã quỵ.



Dưới chân là mặt đất không ngừng sụp đổ, trước mặt là gió lốc cuốn bay tất cả, bên trong đầy rẫy những mảnh thịt không thể phân biệt nổi hình dạng. Từng đợt sóng xung kích như vụ nổ hạt nhân không ngừng nghỉ.


Chạy ở vị trí đầu, nửa thân trước của Đàm Nghiên đã ra khỏi lớp bảo hộ. Anh cố gắng thu hẹp diện tích lớp chắn hết mức, chỉ cần nhỏ lại, ba người phía sau sẽ có thêm một chút không gian.


Gió như dao thép cứa vào người từng nhát một, lại không hề hấn gì với Đàm Nghiên. Lúc này, cường độ thân thể của anh được tăng cường đến cực hạn, loại gió này căn bản không làm gì được anh.


Một mảnh kính vỡ bay qua, Đàm Nghiên có thể tránh được, nhưng anh không thể để mảnh kính ấy bay về phía sau, về phía ba người đi theo mình.


Anh không tránh, mảnh kính vỡ theo lực gió dữ dội cắm sâu vào vai. Đàm Nghiên mắt cũng không chớp lấy một cái, trong lòng tự nhủ: Nhanh, phải nhanh hơn nữa.


Không biết Vạn Lý Trường Thành cầm cự được bao lâu, ba đồng đội rơi vào đường cùng đang chờ anh đến cứu.


Ba người phía sau cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, nhưng thấy từng giọt máu nhỏ xuống đường đi phía trước, không ai bảo dừng lại.


Thôi Hòa Dự và Khâu Tề Chính đã hiểu vì sao Lương Hiển luôn nhìn mình bằng ánh mắt không vui. Hắn thấy họ phiền phức, vướng víu. Bọn họ ở thế giới thực là con cưng của trời cực kỳ xuất sắc, còn ở đây, dù đến bao nhiêu người cũng chỉ là gánh nặng.


Điều duy nhất họ có thể làm lúc này là liều mạng đuổi theo Đàm Nghiên, vắt kiệt đến giọt sức lực cuối cùng, tuyệt đối không được kéo chân sau!


Chân nặng như đổ chì, mỗi lần hít thở đều như có lưỡi dao nổ tung trong lồng ngực. Nhưng lạ thay, họ không cảm thấy đau mấy. Dẫm lên vệt máu dưới chân Đàm Nghiên, trong lòng họ bình thản lạ thường.


Trước mắt là bóng lưng không cao lớn, chắn cho họ mọi mưa rền gió dữ, trời long đất lở. Dù xung quanh là địa ngục trần gian, nhưng chỉ cần nhìn vào bóng lưng ấy, trong lòng họ liền có ánh sáng.


Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại đoạn ký ức này, Thôi Hòa Dự đều không kìm được nước mắt.


Có người hỏi cậu ta: Trong thời điểm vừa mới sở hữu dị năng mạnh mẽ đến thế, làm sao anh vẫn giữ được bản tâm, cống hiến bộ sức mạnh cho đất nước và nhân dân? Phải biết rằng, sức mạnh càng lớn thì cám dỗ càng khủng khiếp, rất nhiều người bình thường vốn chính trực, sau khi có dị năng đã làm những chuyện mà trước đó nghĩ cũng không dám nghĩ đến.


Vậy mà những người lính đầu tiên sở hữu dị năng, không một ai sa ngã, tất cả đều cố gắng tỏa sáng và sức nóng của mình. Chính nhờ những chiến sĩ đời đầu giữ được bản tâm, nhân loại mới không rơi vào hỗn loạn vì sự xuất hiện của dị năng.


Thôi Hòa Dự trả lời rằng: “Thật ra rất đơn giản, mọi người đừng nghĩ nhiều. Sở dĩ lúc đó chúng tôi có thể thức tỉnh dị năng, chẳng qua là vì… không muốn trở thành gánh nặng.”



Đến tận tuổi xế chiều, Thôi Hòa Dự vẫn nhớ rõ khiếp sợ và xúc động năm xưa, đồng thời khinh bỉ bản thân vô dụng.


Khoảnh khắc đó, thân thể có đau đớn mệt mỏi đến đâu cũng không ảnh hưởng đến họ, trong lòng họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Dù chỉ là một chút, một chút thôi, dù chỉ có thể chắn giúp cậu ấy một cơn gió nhỏ thôi cũng được, họ muốn trở thành sức mạnh cho bóng lưng kiên cường ấy.


Thôi Hòa Dự há to miệng, liều mạng chạy như điên, nhìn vệt máu dưới chân mà nước mắt đầm đìa.


Tại sao vô dụng thế hả, tại sao nhỏ bé đến vậy, tại sao được người khác bảo vệ lại đau khổ đến thế.


Không biết đã chạy bao lâu, hình như thời gian rất ngắn, hình như cậu ta đã khóc rất lâu. Đến khi Đàm Nghiên dừng bước, lảo đảo một cái, Thôi Hòa Dự lập tức nhào lên đỡ lấy lưng anh.


Lúc chạm vào lưng Đàm Nghiên, cậu ta nhìn thấy hai gương mặt khác cũng đầy nước mắt.


Là nước mắt cảm động, khâm phục, cũng là ảo não hối hận.


Đàm Nghiên lảo đảo, đầu choáng váng dữ dội. Nhìn thấy ba người vẫn còn sống gắng gượng dưới tường thành, ý thức cạn kiệt quá độ khiến lòng anh bỗng nhẹ hẳn đi, toàn thân không còn chút sức lực nào.


Nhưng anh không ngã, ba người phía sau đã nghiến răng đỡ anh lại.


“Cậu không được ngã.” Thôi Hòa Dự tưởng mình đang hét, thực tế cổ họng đã khàn đặc từ lúc chạy, “Tôi thề, chỉ cần cậu không ngã, tất cả chúng ta nhất định sẽ còn sống mà trở về. Tôi chắc chắn sẽ thức tỉnh dị năng, lần sau…”


Lần sau, tuyệt đối không để cậu một mình lao lên phía trước nữa.


Đàm Nghiên dựa vào ba đứa trẻ đang run lẩy bẩy vì mỏi chân, bật cười. Không biết sức lực từ đâu ra trào lên trong người anh.


Là ý thức sao? Là ý chí của ba người, hoặc có thể nói là nguyện vọng, một lần nữa tiếp thêm sức mạnh vô hạn cho anh, giúp anh đi nốt vài bước cuối cùng.


Lồng bảo hộ từ từ mở rộng, bao phủ lấy ba người nằm dưới tường thành. Dù có bức tường bảo vệ, nhưng Tần Lực đã chịu quá nhiều đợt xung kích, từ lâu đã không còn chống đỡ nổi. Lớp vỏ thứ nhất đã vỡ nát, lớp thứ hai đầy vết rạn nứt…


Đàm Nghiên ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào lớp vỏ bảo hộ, nhẹ giọng nói: “Ổn rồi, tôi đến rồi.”



“Đại Lực! Đại Lực!” Nghiêm Vĩnh Phong được bảo vệ trong suốt thời gian qua, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Tần Lực, hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn: “Tim cậu ấy… bị một cục mưa đá bắn xuyên, mau… mau gọi xe cấp cứu!”


Ở đây làm gì có xe cấp cứu.


“Không sao.” Giọng của Đàm Nghiên vẫn bình tĩnh như trước, tay đặt lên vai Nghiêm Vĩnh Phong, “Khả năng tự hồi phục của Tần Lực là mạnh nhất trong chúng ta. Cậu ấy sẽ không sao.”


“Nhưng mà tim…”


Thôi Hòa Dự vội vàng tiến đến kiểm tra, cẩn thận vạch áo Tần Lực ra, thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn miệng vết thương không trúng vào tim, sượt qua cạnh bên thôi.”


May mắn là cục mưa đá xuyên thẳng qua ngực, không kẹt lại trong cơ thể. Sau khi đá bay đi, khả năng tự phục hồi của Tần Lực lập tức cầm máu. Thực ra cậu có thể dùng dị năng để hồi phục hoàn toàn, nhưng ý thức dồn hết vào việc duy trì lớp bảo hộ, nên Tần Lực cứ thế cầm cự đến khi Đàm Nghiên chạy đến.


Tần Lực là người ít nói, thành tích lý thuyết hơi kém, làm việc không hay dùng đầu óc, nhưng năng lực chấp hành thuộc hạng nhất.


Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ hai người còn lại, cho dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.


Ngay khi cảm nhận được cuồng phong ập đến, cậu lập tức dang tay ôm lấy Lương Hiển và Nghiêm Vĩnh Phong. Nhờ khoảng thời gian rèn luyện vừa qua, Tần Lực đã mạnh lên không ít, đủ để mở một lớp bảo hộ bao lấy ba người.


Cậu biến thành một cái vỏ bọc, xoay vòng theo gió giữa không trung, bị mưa đá xuyên thủng người cũng mặc kệ, nhắm mắt cắn răng chịu đựng. Cậu đang tìm một nơi an toàn, dù thế giới này căn bản không có cái gọi là “an toàn”.


Cậu nhắm mắt, dồn hết sức lực tiếp đất, bị gió thổi lăn qua lăn lại, cuối cùng lăn đến được một nơi tương đối an toàn. Tuy không rõ đây là đâu, nhưng theo bản năng, cậu biết nơi này đủ an toàn, nên cứ nằm ở đó chờ người đến cứu.


Vì sao có thể kiên trì lâu đến vậy? Sau này có người hỏi, bản thân Tần Lực cũng không nói rõ được. Lúc đó cậu đã vượt qua cực hạn bản thân, mỗi giây trôi qua đều như sắp chết đến nơi, nhưng cậu vẫn kiên trì chống chịu.


Sau này ngẫm lại, chắc là người ôm hy vọng nên có dũng khí vô hạn.


Tiềm thức của Tần Lực mách bảo rằng: Đàm Nghiên nhất định sẽ đến cứu họ. Cậu luôn kiên định niềm tin đó, chưa từng từ bỏ niềm tin vào Đàm Nghiên.


Và lúc này, khoảnh khắc bàn tay của Đàm Nghiên chạm vào lớp bảo hộ, Tần Lực biết mình đã thắng.


Thế là cậu yên tâm ngất xỉu.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 39
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...