Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 38
Lần thứ ba “lỗ hổng” xuất hiện vào lúc 1 giờ sáng, ba ngày sau khi hoàn tất việc lựa chọn nhân sự. Do suốt nhiều năm qua “lỗ hổng” chỉ xảy ra trước nửa đêm, nên họ yên tâm chìm vào giấc ngủ ngon, nào ngờ bị điện thoại gọi dậy giữa đêm.
Khi nhận được tin “lỗ hổng” xuất hiện tại đoạn đường quốc lộ giữa huyện Bình và thành phố B, mọi người đều kinh hãi.
Hôm qua trong buổi phụ đạo nhóm học tập, Kiều Tri Học từng nói: từ trước đến nay, dòng thời gian mỗi lần họ xuyên qua đều trùng khớp với thời gian của thế giới thực, nhưng điều đó không có nghĩa rằng mọi vũ trụ song song đều có dòng thời gian giống nhau. Khác biệt về bối cảnh và nguyên nhân tận thế có thể dẫn đến hiện tượng rối loạn thời gian, mà thế giới họ đang sống đã xảy ra sự cố sụp đổ không gian cục bộ. Việc thời gian biến đổi là vấn đề sớm muộn.
Trước tiên là không gian mở rộng, tiếp theo là thời gian bị đảo lộn. Nếu cứ phát triển theo đà này, sớm muộn gì trái đất cũng sẽ trở thành một cái rổ thủng, “lỗ hổng” có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.
Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề. Trước khi giải quyết dứt điểm được vấn đề “lỗ hổng”, họ chỉ có thể hy vọng việc mở rộng sẽ diễn ra chậm, chậm đến mức họ có đủ thời gian tranh thủ chuẩn bị.
Balo lần này vẫn là loại do nhóm nghiên cứu chuẩn bị. Những ngày qua, cả nhóm đã vô cùng quen thuộc với vị trí từng vật dụng bên trong, đến mức có thể lấy ra trong nháy mắt.
“Để phòng ngừa trường hợp bị lây nhiễm dưới nước như lần trước, lần này chúng ta chia làm hai nhóm.” Trước khi vào “lỗ hổng”, A Tam phân công: “Đàm Nghiên dẫn theo tôi, Thôi Hòa Dự, Khâu Tề Chính. Lương Hiển và Tần Lực đi cùng Nghiêm Vĩnh Phong.”
Sự phân chia này đã tính đến thực lực: sức mạnh của Đàm Nghiên có thể bảo vệ được ba người, Tần Lực nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ được một, cần Lương Hiển hỗ trợ thêm.
Sau khi phân tổ, Bộ trưởng Vu lần lượt bắt tay tạm biệt từng người, đến lượt Đàm Nghiên, ông nghiêm mặt nói: “Lũ trẻ này nhờ cả vào anh.”
Nếu có thể lựa chọn, họ dĩ nhiên không muốn hy sinh bất kỳ ai.
Đàm Nghiên trịnh trọng gật đầu. Có lẽ đây là nhiệm vụ nặng nề nhất trong sự nghiệp của anh.
“Tôi biết các cậu đều là những học sinh ưu tú trong lớp, thậm chí có bạn đã đạt thành tích xuất sắc ở kỳ thực tập hoặc huấn luyện quân sự,” Bộ trưởng Vu dặn dò, “Nhưng trong thế giới khác, các cậu chỉ là tân binh nhập môn. Kể cả người có dị năng cũng phải giữ lòng kính sợ trước thiên nhiên và mạt thế. Đàm Nghiên là người phụ trách đội lần này, tất cả phải tuyệt đối nghe theo chỉ huy của anh ấy. Nếu có ai hành động bốc đồng, gây nguy hiểm cho cả đội, Đàm Nghiên có quyền xử quyết tại chỗ, bất kể là người dị năng hay người thường!”
Câu cuối cùng của Bộ trưởng Vu vô cùng nghiêm khắc. Ánh mắt ông quét qua từng người. Lúc này, ông không còn là lãnh đạo nhân hậu gần gũi thường ngày, ánh nhìn như lưỡi dao rạch sâu vào từng người.
Đó là “sát khí” trong truyền thuyết, là sự khác biệt lớn nhất giữa chiến binh từng trải và lính mới chân ướt chân ráo.
Mấy người giật mình lạnh sống lưng, ngay cả người ngạo mạn như Lương Hiển và Thôi Hòa Dự cũng không dám hó hé gì, thu lại hết thảy ý định tranh đua, ngoan ngoãn cụp đuôi.
“Tôi sẽ đưa tất cả trở về trái đất.” Đàm Nghiên nghiêm túc nói, rồi dẫn theo ba người A Tam vào “lỗ hổng” trước.
Lương Hiển và Tần Lực nắm lấy Nghiêm Vĩnh Phong theo sát phía sau, tinh thần cả ba căng như dây đàn, chuẩn bị ứng phó ngay lập tức nếu có bất kỳ nguy hiểm nào. Với tốc độ phản ứng của ý thức, họ hoàn toàn có thể bảo vệ cả nhóm trước khi vết thương chí mạng xảy đến.
“Hy vọng bọn họ đều bình an trở về.” Nhìn theo bóng bảy người khuất dần trong “lỗ hổng”, Bộ trưởng Vu thở dài một hơi.
“Cầu trời phù hộ.” Từ Minh Vũ lẩm bẩm.
Tuy rằng Bộ trưởng Vu nói rất nghiêm khắc, nhưng ai cũng biết, bảy người chính là tia hy vọng duy nhất của nhân loại.
–
Thôi Hòa Dự không còn nhớ hồi tiểu học hay trung học, mình từng cùng bạn học thảo luận về đề tài: “Nếu một ngày nào đó, trái đất đột ngột ngừng quay thì sẽ ra sao?” Hình như đó là bài tập thầy giáo giao, hôm sau phải nộp bài. Họ thảo luận riêng, rồi mỗi người viết một đáp án vào vở. Hôm đó, cậu ta và Lương Hiển có câu trả lời giống nhau, được thầy giáo khen ngợi hết lời.
Cậu ta nhớ câu trả lời của mình như thế này:
“Nếu trái đất đột ngột ngừng quay, do quán tính, mọi vật trên bề mặt trái đất sẽ tiếp tục chuyển động từ tây sang đông với vận tốc 1.670 km/h, bao gồm cả tầng khí quyển. Khi đó, toàn cầu sẽ nổi gió siêu cấp vượt xa cấp 12, tốc độ ngang ngửa vụ nổ hạt nhân, tạo thành siêu bão chưa từng có. Cơ thể con người sẽ trở thành viên đạn cỡ 22,8 cm, chỉ cần va chạm với luồng gió đó, sẽ lập tức biến thành ‘quả bóng siêu âm’, nội tạng tan nát trong chớp mắt, không thể sống sót nổi vài giây.
Đại dương do quán tính sẽ tạo ra siêu sóng thần, giống như đại hồng thủy trong Kinh Thánh. Sóng thần sẽ nhấn chìm lòng đất, con người không thể lên trời, cũng không thể chui xuống đất trú ẩn. Đồng thời, từ trường của Trái Đất sẽ biến mất, môi trường xung quanh trở thành một nơi đầy bức xạ ion hóa đủ sức giết người.
Do Trái Đất đột ngột ngừng quay, các mảng kiến tạo từng bị nén lại sẽ va chạm dữ dội, gây ra những trận động đất cực mạnh, cấu trúc lục địa sẽ bị thay đổi hoàn toàn. Văn minh nhân loại sẽ bị hủy diệt tức thì, không sinh vật nào có thể sống sót.
Sau đó, chu kỳ ngày và đêm của Trái Đất sẽ từ 24 giờ chuyển thành một năm. Trái Đất sẽ trở thành một hành tinh nửa cực ngày nửa cực đêm, giống như sao Mộc hay sao Hỏa, một hành tinh không còn sự sống.”
Thầy giáo khi ấy đã khen ngợi đáp án của cậu và Lương Hiển, nói rằng hai người suy nghĩ rất toàn diện, thậm chí còn nghĩ đến việc nếu có người sống sót thì sẽ mắc bệnh nan y vì bức xạ ion hóa.
Tuy vậy, điểm của Lương Hiển cao hơn cậu ta một chút, vì hắn còn đề cập đến hiện tượng Cộng hưởng Schumann.
Theo sự chuyển động của trục Trái Đất, từ trường sẽ phát sinh, nhưng từ trường này đang yếu dần đi, hiện tượng đó gọi là Cộng hưởng Schumann. Trong nhiều thế kỷ qua, chỉ số Cộng hưởng Schumann luôn giữ ở mức 7,8 vòng/giây, những năm gần đây đã tăng lên đến 11 vòng/giây. Trong bài làm, Lương Hiển viết rằng: nếu đà suy giảm này tiếp tục, khi chỉ số cộng hưởng Schumann đạt đến 13, Trái Đất sẽ thật sự ngừng quay. Mối hiểm họa luôn hiện hữu quanh ta, đây không chỉ là một giả thuyết viễn vông.
Vì Lương Hiển tra được kiến thức mà bài tập không yêu cầu, nên Thôi Hòa Dự đành chịu xếp thứ hai. Cậu ta không phục, cho rằng tận thế chỉ là điều nhảm nhí, bài tập của thầy giáo cũng chỉ để kiểm tra xem học sinh có thể vận dụng kiến thức để phân tích hiện tượng hay không.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng một bài tập bình thường, một giả thuyết đơn giản, lại có ngày trở thành hiện thực.
Vừa bước vào “lỗ hổng”, còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn cảm giác kỳ diệu khi bản thân bị phân giải rồi tái cấu trúc, một khối máu thịt đã nổ tung ngay trước mặt. Trong tiếng gió gào thét, cậu ta không nhìn rõ đó là người hay thú.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Thôi Hòa Dự và Khâu Tề Chính còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy giọng của Đàm Nghiên: “Bám chặt lấy tôi, tôi không thể giữ nổi lồng bảo vệ lớn!”
Bọn họ theo phản xạ ôm chặt lấy Đàm Nghiên, lúc này mới nhận ra họ đang ở trong một lớp lá chắn trong suốt. Khối máu thịt vừa rồi đập vào tấm khiên này.
Xung quanh là vô số tòa nhà cao tầng xoay tròn rồi bay loạn lên, kèm theo đó là con người, không kịp phát ra tiếng hét nào đã bị cuốn vào. Với thị lực của đám người Thôi Hòa Dự, họ không nhìn rõ thứ đang bay quanh mình là gì. Áp lực khủng khiếp như một vụ nổ hạt nhân không ngừng đập lên tấm khiên của Đàm Nghiên. Một tòa nhà cao tầng va vào khiên, lực chấn động mạnh đến mức cả nhóm suýt chút nữa không giữ được thăng bằng, nhưng tấm khiên vẫn không vỡ.
“Cái gì thế này? Rốt cuộc đây là cái gì!” A Tam hét lên.
“Phải tìm nhóm Lương Hiển.” Đàm Nghiên bình tĩnh nói, “Thảm họa thế này, bọn họ không trụ được lâu.”
Nói xong, anh thấy ngực đau nhói, miệng trào vị máu tanh mặn.
Ánh mắt Đàm Nghiên lướt qua ba khuôn mặt hoảng loạn mờ mịt. Anh đưa tay lên đè ngực, gắng nuốt ngụm máu trở lại.
Không thể để họ phát hiện, chỉ cần mở miệng sẽ lộ máu đầy miệng. Đàm Nghiên quay lưng lại, không nhìn họ nữa: “Phải tìm ra ba người bọn họ. Tần Lực có khả năng phòng thủ rất mạnh, có thể còn sống sót.”
“Tìm kiểu gì?” Thôi Hòa Dự tái mặt. Uy lực của thiên địa đáng sợ đến mức này ư? Dưới cơn cuồng phong này, bọn họ thậm chí không nhìn rõ bên ngoài có cái gì.
Đúng vậy, tìm thế nào?
Họ đã tính sai. Những lần tận thế trước khiến họ lầm tưởng “lỗ hổng” không quá nguy hiểm. Nhưng trong môi trường này, căn bản không ai có thể sống sót nổi! Nếu không chia nhóm, bảy người ở cùng một chỗ, ít nhất Đàm Nghiên có thể bảo vệ cả nhóm ngay giây đầu tiên, sau đó những người có dị năng sẽ cùng hỗ trợ duy trì tấm khiên.
Thế mà để giảm gánh nặng cho Đàm Nghiên, họ chia thành hai tổ.
Họ có mang theo thiết bị liên lạc cự ly ngắn, nhưng trong cơn bão thế này, làm gì còn tín hiệu?
Làm sao bây giờ? Mỗi giây do dự trôi qua, xác suất sống sót của nhóm Lương Hiển lại giảm đi một phần. Trong môi trường như thế này, dù có dị năng thì sẽ trụ được bao lâu?
“Tôi đang tìm.” Đàm Nghiên mở to mắt, chăm chú quan sát khung cảnh ngoài lồng bảo vệ.
Việc duy trì một tấm khiên bảo vệ ba người đã là giới hạn của Đàm Nghiên, giờ còn phải tăng cường thị lực để tìm người, anh thật sự làm được sao?
Đôi tay của Đàm Nghiên không ngừng run rẩy, không phải vì không thể giữ vững lá chắn, mà là vì sợ hãi. Anh chưa bao giờ quan tâm liệu mình có chết trong dị giới hay không, điều anh sợ là ba người trẻ tuổi Lương Hiển sẽ chết.
Anh vừa mới cam kết với Bộ trưởng Vu rằng sẽ bảo vệ tất cả!
Giáo sư Kiều từng nói dị năng của anh là “tăng cường”, trước lúc lên đường còn dặn anh đừng chỉ nghĩ đến khía cạnh vật lý, thứ có thể tăng cường rất nhiều, bao gồm cái hữu hình lẫn vô hình, chỉ cần phát huy hết mức trí tưởng tượng.
Trí tưởng tượng… phải tưởng tượng cái gì mới có thể tìm ra nhóm Lương Hiển? Thị giác? Dựa vào đôi mắt được tăng cường để tìm người trong biển máu không ngừng xé rách sinh mạng này sao? Không thể nào.
Còn gì có thể làm được? Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác… Trong môi trường này, năm giác quan có ích gì? Bọn trẻ có thể vẫn còn sống, đang chờ anh tới cứu, anh phải làm gì đây?
Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, bàn tay Đàm Nghiên ngừng run.
Anh lặng lẽ nhắm mắt lại, không nói một lời. Tiếng thở dồn dập và nhịp tim của ba người A Tam vang vọng bên tai, như gần như xa. Ý thức của anh vẫn ở trong thân thể, lại như đã trôi dạt đi rất xa.
Anh chợt hiểu ra lời Lương Hiển từng nói. Nếu ý thức là kết quả của vô số electron bị vướng víu trong não bộ sụp đổ theo chu kỳ, còn dị năng của anh là dùng ý thức để điều khiển các electron trong môi trường khách quan nhằm đạt được mục tiêu, thì cho dù bản thân đang ở trong lồng bảo vệ, anh vẫn có thể dùng ý thức để điều khiển các hạt vi mô ngoài kia, tìm kiếm nhóm Lương Hiển.
Không phải là dùng giác quan hữu hình mắt, tai, mũi… mà là thứ huyền diệu hơn: ý thức.
Từ lâu, Đàm Nghiên đã cảm thấy những thứ nhỏ bé vô hình trong môi trường rất thân thiết với mình. Anh thường chỉ dựa vào bản năng để điều khiển các hạt vi mô, nhưng lần này, anh phát ra ý chí mãnh liệt, ý thức của anh mang tính chỉ đạo cực mạnh, từ “hòa hợp” biến thành “mệnh lệnh”.
Đi tìm, tìm ba người Lương Hiển. Tìm được rồi, dù sống hay chết, cũng phải bảo vệ họ. Dẫn tôi tới chỗ họ!
Luồng ý thức mạnh mẽ khiến Đàm Nghiên cảm thấy như mình bị tách làm hai: một phần trong thân thể gắng sức duy trì lá chắn, phần còn lại khuếch đại vô hạn, lan khắp gió lốc tìm người.
Tìm kiếm vô định giống như mò kim đáy bể. Nhưng Lương Hiển thông minh như vậy, liệu có thể để lại tín hiệu gì cho bọn họ không? Đàm Nghiên tràn đầy hy vọng. Anh cảm thấy ý thức của mình đã rời khỏi lá chắn, nhưng môi trường khắc nghiệt xung quanh lại không thể làm tổn thương anh. Một tảng đá “xuyên” qua cơ thể anh, khiến cơ thể “ảo” giữa hư không thoáng tan biến, sau đó lập tức ngưng tụ lại.
Bị môi trường ảnh hưởng khiến hạt phân tán, nhưng nhờ ý thức Đàm Nghiên đủ mạnh, chúng lại ngưng tụ thành một chỉnh thể.
Anh trôi dạt trong không trung, “thấy” một công trình quen thuộc lướt qua, rất nhanh bị cuốn vào cơn bão, chia năm xẻ bảy.
Là Sân vận động Tổ Chim. Anh còn nhớ lần Bắc Kinh giành quyền đăng cai Olympic, cả thành phố sáng rực suốt đêm.
Thì ra nơi này là Bắc Kinh…
Vậy bọn họ đâu rồi? Bọn họ đang ở đâu? Đàm Nghiên dùng ý thức gào lên. Dù không phải là tiếng nói thật sự, nhưng nếu là bọn họ, nhất định sẽ nghe thấy.
Anh gọi vài lần, chợt nghe âm thanh yếu ớt:
“Ở… đây… ở… đây…”
Lúc đầu chỉ có một người, giọng quá yếu, Đàm Nghiên không phân biệt được phương hướng. Anh cố gắng “gọi” lại: “Ở đâu? Ở đâu vậy? Tôi không xác định được phương hướng?”
Tiếng trả lời yếu ớt như sắp lịm tắt, chỉ vài âm tiết rời rạc, anh không nghe rõ đang nói gì. Đang lúc Đàm Nghiên nóng lòng thì một tiếng vang dội như sấm chấn động trong ý thức của anh:
“Ở ĐÂY!”
Tựa như vô số người cùng gào lên, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, rung chuyển trời đất, xé rách tiếng gió, sóng thần, lẫn sự tuyệt vọng xung quanh. Mỗi tiếng đều chứa đựng sức mạnh to lớn, dù cho bên ngoài cuồng phong gào thét như bom nổ, tiếng đó vẫn chỉ rõ đường cho Đàm Nghiên.
Anh “nhìn” về nơi phát ra âm thanh. Vô số điểm sáng bay lên không trung, giúp Đàm Nghiên lập tức nhìn ra vị trí mục tiêu.
Anh lần theo âm thanh tìm đến, tốc độ của ý thức nhanh ngang vận tốc ánh sáng, cơn gió tốc độ 1670 km/h hoàn toàn không thể cản nổi anh, gần như chỉ trong nháy mắt, anh đã tìm thấy họ.
Tần Lực đang ôm chặt Lương Hiển và Nghiêm Vĩnh Phong, nhắm nghiền hai mắt, như một cái vỏ cứng co rút dưới chân một đoạn tường thành dài.
Dưới điều kiện khắc nghiệt, đoạn tường thành ấy vậy vẫn cố gắng trụ vững, tựa như đang dốc hết toàn bộ sức lực để che chắn một khoảng trời riêng cho ba người.
Đó là công trình mang đậm dấu ấn mồ hôi, máu và tinh thần dân tộc hàng nghìn năm của nhân dân Trung Hoa – Vạn Lý Trường Thành, biểu tượng đã bảo vệ đất nước suốt mấy ngàn năm.
Trong mắt Đàm Nghiên, vô số điểm sáng đang bám lấy từng viên gạch của Trường Thành, giúp nó không sụp đổ.
Đàm Nghiên chợt nhận ra. Đó là ý thức còn sót lại của vô số người dân từng đổ máu mồ hôi trên Trường Thành trong suốt chiều dài lịch sử.
••••••••
Lời tác giả:
Einstein: Đích đến cuối cùng của khoa học là thần học.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 38
10.0/10 từ 24 lượt.
