Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 37


Lá rụng về cội, cáo chết quay về núi.


So với cái chết, điều đáng sợ hơn là bị lưu đày cô độc ở thế giới khác, đến lúc chết cũng không được nhìn thấy quê hương.



Ba người đang bị năng lực hồi phục của Tần Lực làm cho hưng phấn dâng cao dần dần bình tĩnh lại. Họ không phải đang bước vào một thế giới kỳ ảo như trong tiểu thuyết phiêu lưu, mà đang gánh vác một nhiệm vụ có nguy cơ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.


Kiều Tri Học quét mắt nhìn ba người, thấy vẻ mặt họ từ phấn khích chuyển thành trầm trọng, gật đầu hài lòng: “Cũng chưa đến mức ngu ngốc, biết phân biệt nặng nhẹ. Người trẻ thường ôm mộng lớn, cho rằng mình có thể vượt qua mọi gian khổ, nhưng không nghĩ đến việc mạng người mỏng như giấy. Các cậu phải học cách khiêm nhường trước vạn vật.”


Khi nói những lời này, ánh mắt anh ta đặc biệt dừng lại trên người Thôi Hòa Dự. Trong mấy người được chọn, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, riêng Thôi Hòa Dự là người nổi bật nhất. Ưu điểm rõ ràng, khuyết điểm cũng không nhỏ: quá kiêu ngạo. 


Cần mài bớt sự sắc bén của cậu ta.


A Tam nhìn Kiều Tri Học bằng ánh mắt kỳ quặc. Theo hiểu biết của anh ta, Kiều Tri Học là kiểu người trí tuệ siêu quần nhưng EQ bình thường, hôm nay lại có thể thốt ra những lời từng trải thế này, cứ thấy là lạ.


Anh ta không biết rằng trong lòng Kiều Tri Học thật ra đang rất căng thẳng. Bộ trưởng Vu bận bịu việc công, vừa phải làm việc với tổ chức trong nước, vừa phải đấu trí đấu lý với nước ngoài, nên việc ông có mặt mỗi lần “lỗ hổng” xuất hiện, rồi sau đó lập tức tham gia hội nghị là vô cùng khó khăn.


Vì không thể đích thân truyền đạt lời nhắn, Bộ trưởng Vu đã viết lại những điều ông muốn nói, nhờ Kiều Tri Học học thuộc rồi truyền đạt vào thời điểm thích hợp cho các thành viên mới, xem như gián tiếp hướng dẫn họ.


Mình nói đúng chưa? Dùng trong hoàn cảnh này có hợp không? Kiều Tri Học vừa nghĩ vừa nhìn sang Lương Hiển, ra hiệu đến lượt hắn nói chuyện.


Lương Hiển lập tức hiểu ý, đổi sang chủ đề khác: “Vậy tại sao Đàm Nghiên lại có thể xoay rubik nhanh như vậy? Điều này liên quan gì đến sự sụp đổ của thế giới? Với lại vũ trụ là hữu hạn vô biên, làm sao có thể vận động xoay vòng với các thế giới song song giống như rubik?”


“Trước hết, về vấn đề biên giới,” Kiều Tri Học giải thích, “Hữu hạn vô biên tuy không có ranh giới cụ thể, nhưng cũng có nghĩa là mọi nơi đều là biên giới. Cấu trúc không gian này rất phức tạp, tất nhiên không đơn giản vuông vức như rubik.


Tôi cho rằng, con người là sinh vật ba chiều, với cấu trúc não bộ hiện tại không thể nào tưởng tượng được vũ trụ vận hành thế nào từ góc nhìn vĩ mô. Giống như sinh vật hai chiều nhìn thế giới cũng chỉ là hai chiều. Khi thấy một cái lỗ trên mặt đất, não chúng không thể hình dung ra độ sâu, chỉ thấy đó là một vòng tròn đen trên mặt phẳng.


Tương tự, con người không thể tưởng tượng được các vũ trụ đa chiều vận hành và tương tác với nhau ra sao. Tất cả những gì chúng ta làm được, chỉ là suy đoán phiến diện từ góc nhìn ba chiều.”


Sao mình thấy thầy tưởng tượng mô hình đó dễ như ăn bánh ấy nhỉ… Mọi người thầm nghĩ trong lòng.


Mọi người nghe Kiều Tri Học nói như lạc vào sương mù, chỉ có Lương Hiển và Thôi Hòa Dự vẫn đang cố gắng hiểu.


Lương Hiển đã sớm biết trí óc của Kiều Tri Học khủng khiếp cỡ nào, nên không có ý định ganh đua. Giữa hắn và Kiều Tri Học là cả một đại dương tri thức, không phải ngày một ngày hai là có thể bù đắp được.


Thôi Hòa Dự sau khi tận mắt thấy năng lực của Kiều Tri Học thì dần trầm mặc. Ban đầu cậu ta cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cùng lắm chỉ có Lương Hiển mới có thể cạnh tranh. Cậu ta không hề thua kém Lương Hiển, chỉ cần cố gắng là có thể vượt qua. Nhưng đối mặt với Kiều Tri Học, Thôi Hòa Dự như thấy một ngọn núi cao không thể vượt qua. Trong thế giới tri thức, Kiều Tri Học chỉ cần nhúc nhích ngón tay là dễ dàng đè bẹp cậu ta.



Thấy mọi người đã tiêu (từ) hóa (bỏ) xong (cuộc) xuôi (chơi), Kiều Tri Học nói tiếp: “Về việc vì sao Đàm Nghiên lần đầu chơi rubik mà đã thuần thục như vậy, lý do rất đơn giản. Chắc ai cũng biết, cơ bắp cũng có trí nhớ, thậm chí còn sâu hơn trí nhớ của não bộ.


Tương tự, ý thức cũng có trí nhớ. Đàm Nghiên đã vào dị giới vô số lần, tuy bản thân không nhận ra, nhưng tiềm thức đã cảm nhận được quy luật vận hành giữa các vũ trụ song song. So với quy luật vận hành của vô số thế giới, một khối rubik 17 tầng chẳng là gì cả. Tiềm thức của anh ấy đã vượt lên trên ý thức, tự động điều khiển tay để xoay rubik.”


Mọi người: “…”


Tần Lực gác tay lên bàn, suýt ngủ gật. Từ lúc Kiều Tri Học bắt đầu giảng về vũ trụ rubik là cậu đã từ bỏ việc lý giải.


Nghiêm Vĩnh Phong khều Đàm Nghiên một cái: “Cậu còn ghi chép nữa hả? Hiểu không?”


Đàm Nghiên cười ngượng ngùng, mỗi lần nhắc đến học hành là anh xấu hổ: “Không hiểu, nhưng cứ ghi lại trước, sau này học nhiều sẽ hiểu.”


Hồi trẻ mới đi làm, Đàm Nghiên không có máy tính, điều kiện đơn sơ đến mức máy ghi âm cũng không có. Mọi bản ghi lời khai đều phải viết tay, lại còn phải vừa ghi vừa nghe lời khai của nhân chứng, nguyên cáo, bị cáo và các bên liên quan.


Lâu dần anh luyện được nét chữ đẹp, còn biết tốc ký.


Nghiêm Vĩnh Phong lật xem sổ ghi chép của Đàm Nghiên, chữ vừa đẹp lại ngay ngắn, nhưng chi chít toàn là lý luận chuyên sâu khiến hắn ta nhìn đau hết cả mắt.


Rõ ràng đều là người đăng ký nhóm học tập, những ngày qua cũng nghe thầy Kiều giảng bài, sao giờ lại thấy khó hiểu thế nhỉ?


A Tam biết thành tích học tập của Đàm Nghiên, nghe nói bây giờ đang lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, vậy mà vẫn có thể ghi chép hết những gì Kiều Tri Học nói, thậm chí sau này còn cố gắng hiểu. Thật sự… quá đáng khâm phục.


A Tam vỗ vai Đàm Nghiên: “Tráng sĩ.”


Đàm Nghiên cười ngại ngùng: “Tôi không hiểu gì cả, nhưng đây là nhiệm vụ chính trị, Bộ trưởng Vu yêu cầu tôi phải học được.”


Bởi vì Đàm Nghiên là nhân tố then chốt, chỉ khi anh hiểu được tri thức vật lý lượng tử, mới có thể hồi tưởng lại những ký ức quan trọng đã bị lãng quên. Vì nhiệm vụ, Đàm Nghiên liều mạng học hành.


“Việc nghiên cứu bia mộ tiến triển đến đâu rồi?” Lương Hiển hỏi. Đây là điều hắn quan tâm nhất.


Mặc kệ dị năng của họ có mạnh đến đâu, nếu chỉ có một mình Đàm Nghiên tìm được đường về, họ vĩnh viễn không thể hành động tách rời anh.


Nếu lần nào hành động cũng cần có Đàm Nghiên đi cùng, đổi là ai cũng sẽ không chịu nổi.


Mà lúc này Lương Hiển vẫn chưa biết, Đàm Nghiên có thể chịu đựng được, vì anh đã kiên cường gánh vác suốt 40 năm.


Kiều Tri Học lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra 437 giả thiết của mình, không có cái nào chính xác. Việc tấm bia mộ và Đàm Nghiên đã xảy ra hiện tượng vướng mắc lượng tử như thế nào, vẫn là một bí ẩn.”


Thấy anh ta còn định nói thêm, A Tam vội nói: “Đã không đúng thì đừng nói từng giả thiết. Anh nhìn quyển sổ của Đàm Nghiên đi, viết gần hết rồi kìa. Nói thêm thì không còn chỗ ghi nữa đâu.”



A Tam bị Kiều Tri Học dọa sợ rồi. Rõ ràng thành tích học tập không tệ, thế mà đứng trước mặt Kiều Tri Học lại như thằng thiểu năng trí tuệ.


Lương Hiển lườm A Tam một cái. Nhưng tôi muốn nghe mà.


Kiều Tri Học nói: “Tôi sẽ nói về giả thiết có khả năng đúng nhất. Thật ra tôi từng đoán người trong mộ có thể là anh em của Đàm Nghiên, thậm chí là song sinh. Tôi nghiêng về khả năng song sinh hơn, vì sinh đôi cùng trứng là do một phôi thai tách ra, trước đây từng có thí nghiệm chứng minh, dù tách xa từ nhỏ, họ vẫn có thể cảm ứng tâm linh, là một dạng vướng mắc lượng tử.


Nhưng tôi đã trích xuất DNA từ thi thể trong mộ để so sánh với Đàm Nghiên, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống. Hiện tượng này đúng là khó tin vô cùng.”


“Khoan đã!” Lương Hiển chợt lên tiếng, “Vừa rồi anh nói sinh đôi có có hiện tượng vướng mắc lượng tử từ khi sinh ra. Chúng ta cần tìm một cặp song sinh vào ‘lỗ hổng’!”


Đề xuất của Lương Hiển khiến mọi người sáng mắt. Đúng thế, còn có cách này!


Kiều Tri Học đẩy gọng kính: “Đã bắt đầu tìm người rồi.”


“Thật sao…” A Tam kích động, nghiên cứu cuối cùng cũng có tiến triển!


“Chúng tôi đã chọn năm cặp song sinh, 2 cặp nữ, 3 cặp nam, hiện đang được huấn luyện tại một căn cứ bí mật. Họ không biết vì sao mình được huấn luyện.


Nhiệm vụ quan trọng nhất của các cậu hiện giờ là trở nên mạnh mẽ hơn, không ngừng mạnh hơn. Nếu trong tương lai đến lượt các cặp song sinh ra trận, thì phải là trong điều kiện tuyệt đối an toàn, mức độ bảo vệ họ chỉ xếp sau Đàm Nghiên.” Kiều Tri Học nói.


A Tam kích động giơ tay chào kiểu quân đội: “Rõ! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”


Lúc này đã gần 10 giờ tối, Kiều Tri Học quay về tiếp tục kiểm chứng các giả thiết, ký túc xá cũng sắp đóng cửa, mấy người cùng nhau trở về phòng.


Trên đường về, Khâu Tề Chính im lặng nãy giờ bỗng xoa đầu Thôi Hòa Dự: “Phục chưa?”


“Phục rồi.” Thôi Hòa Dự vùi đầu vào vai Khâu Tề Chính, giọng nhỏ xíu gần như không nghe thấy.


“Bớt tranh cãi thì tốt rồi, giờ mất mặt chưa.” Khâu Tề Chính nói.


“Im đi.” Thôi Hòa Dự lầm bầm.


A Tam đi cùng họ về ký túc xá, khịt mũi: “Ai khóc thế?”


“Hả?” Nghiêm Vĩnh Phong ngơ ngác, “Tối om như mực thế này, anh nói gì thế?”


“Tôi ngửi thấy,” A Tam tiếp tục hít hít, “Độ ẩm trong không khí thay đổi, tôi rất nhạy với nước. Lượng nước và độ mặn đều khớp với nước mắt, chắc chắn không sai.”


Thôi Hòa Dự: “…”



Một cơ hội châm chọc Thôi Hòa Dự rõ ràng như thế, vậy mà Lương Hiển không bỏ đá xuống giếng. Phản ứng của A Tam khiến tâm trạng hắn trầm xuống. Việc có thể sử dụng dị năng trong thế giới thực không thể giấu được lâu nữa.


Cho dù bản thân không ý thức được, nhưng chỉ cần là người có dị năng, sớm muộn gì cũng sẽ vô thức dùng trong đời sống hằng ngày.


Ví dụ như trợ giảng Sài mẫn cảm với nước, khả năng hồi phục vượt trội của Tần Lực, hay động tác xoay rubik của Đàm Nghiên, tất cả những điều đó đều nằm ở ranh giới ý thức. Chỉ cần thêm một chất xúc tác, sẽ có người nhận ra rằng “không thể dùng dị năng trong thế giới thực” là một nghịch lý.


Khoan đã… động tác xoay rubik của Đàm Nghiên?


Tim Lương Hiển đập mạnh. Hôm nay Kiều Tri Học mang theo nhiều rubik như vậy, thật sự chỉ để kiểm chứng giả thuyết của mình thôi sao?


Tối hôm nay “lỗ hổng” không xuất hiện, sang ngày hôm sau, Lương Hiển liên lạc với Kiều Tri Học. Có vẻ như Kiều đang làm thí nghiệm, gọi cả ngày không ai bắt máy, mãi đến tối mới gọi lại cho hắn.


“Cậu gọi tôi tận 27 cuộc trong một ngày? Sụt sụt sụt.” Kiều Tri Học ngạc nhiên hỏi, “Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à? Trời sập rồi hả? Sụt sụt sụt.”


“Anh…” Lương Hiển do dự không biết có nên nói thật không, nghe thấy âm thanh kỳ lạ càng không nói ra nổi, “Anh đang hút cái gì vậy?”


“Hôm qua trở về tôi bắt đầu kiểm chứng giả thuyết rubik, giờ mới ra ngoài ăn được miếng mì gói, sụt sụt sụt.”


Tối qua tan họp đến giờ mới ăn? Lương Hiển đang tuổi lớn, vận động nhiều, dù có đắm chìm trong học thuật đến đâu cũng không quên ăn cơm, không chịu đói được. Nhìn Kiều Tri Học, hắn mới hiểu thế nào là quên ăn quên ngủ.


“Tôi có một chuyện, không biết có nên nói hay không.” Lương Hiển ngập ngừng.


“Tiểu Kiều, đưa điện thoại cho tôi, cậu tập trung ăn đi.” Một giọng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, là Bộ trưởng Vu.


“Cậu định thú nhận chuyện gì? Có phải đã sớm biết chuyện ‘có thể dùng dị năng trong thế giới thực’ rồi không?”


Lương Hiển: “…”


Hắn tốn công tốn sức giấu bao lâu, hóa ra là công cốc? Bên nghiên cứu đã sớm biết tỏng cả rồi?


“Cuối cùng cũng chịu khai, nếu không chúng tôi đã đưa cậu vào danh sách cần theo dõi đặc biệt rồi đấy, hừ!” Bộ trưởng Vu “hừ” một tiếng đầy khí thế.


Lương Hiển: “…Mọi người làm sao biết được?”


“Giáo sư Kiều suy luận ra rằng ý thức lực không chịu sự giới hạn của thế giới. Liên hệ với chuyện cậu đột nhiên đau đầu dữ dội khi mới chuyển vào ký túc xá. Sài Tam và Tần Lực từng nói, sau khi sử dụng dị năng quá mức ở dị giới sẽ đau đầu kinh khủng, ý thức mơ hồ, tinh thần gần như sụp đổ. Chúng tôi đối chiếu với tình trạng của cậu hôm đó, giống y hệt.” Bộ trưởng Vu nghiêm giọng. “Tại sao giấu giếm?”


Lương Hiển im lặng.


“Là vì sợ mất tự do, hay là không tin tưởng tổ chức?” Giọng Bộ trưởng Vu dịu xuống đôi chút.



“Cả hai.” Lương Hiển rầu rĩ, “Nếu thông tin dùng được dị năng lan truyền, kẻ có dã tâm sẽ tìm cách lợi dụng. Chúng tôi là những người dị năng đầu tiên, sẽ trở thành đối tượng bị mọi người săn đón như vật quý. Cách duy nhất để thoát khỏi tình cảnh đó là gia tăng số lượng người dị năng. Chỉ khi có nhiều người cùng mang năng lực, thì cho dù bị lộ ra, chúng tôi sẽ không quá nổi bật. Mặt khác, nếu số lượng người dị năng thuộc quốc gia càng nhiều, thì càng dễ khống chế các thế lực xấu.”


“Ừm, ý tưởng không tồi, không hoàn toàn xuất phát từ tư lợi cá nhân, chỉ tiếc là… quá non nớt.” Bộ trưởng Vu trầm giọng khiển trách. “Giấy không gói được lửa. Cậu càng báo cáo sớm, tổ chức càng có thời gian chuẩn bị đầy đủ. Một khi chuyện bùng nổ, chúng tôi có thể lập tức kiểm soát tình hình.”


Lương Hiển im lặng.


“Không phải cậu không tin tổ chức, mà là không tin tôi.” Bộ trưởng Vu thở dài.


Lúc này nhắc tới tình cảm cha con có vẻ không đúng lúc, Bộ trưởng Vu nói tiếp: “Hiện tại chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, nhưng cậu không cần quá kiêng dè. Đến thời điểm thích hợp, có thể tiết lộ cho những người khác.”


“Hai người định làm gì?” Lương Hiển cảnh giác hỏi.


“Lương Hiển, càng mạnh thì càng nguy hiểm, nhưng điều đó không có nghĩa là dị năng vô địch, cũng không có nghĩa là quốc gia không thể kiểm soát được. Cậu thử nghĩ xem, một người như Giáo sư Kiều, và một người có dị năng như Tần Lực, nếu cả hai đều phản xã hội, thì ai gây hại cho xã hội hơn?”


“Giáo sư Kiều.” Tuy rất có lỗi với Tần Lực, nhưng sự thật là vậy.


Kiều Tri Học ngồi bên cạnh húp mì tôm: “…”


Liên quan gì đến anh ta chứ!


“Cậu đừng nhìn dị năng như thứ gì thần bí quá. Cho dù mạnh mẽ đến đâu, bản chất nó cũng chỉ là một loại vũ khí. Một khẩu súng rơi vào tay người thường, sức sát thương của nó thậm chí còn không bằng cậu tay không đánh nhau. Chỉ cần kiểm soát được, tại sao không thể nhìn nhận dị năng và dị năng giả một cách đúng đắn?” Bộ trưởng Vu bình tĩnh nói.


Nghe ông nói, Lương Hiển bừng tỉnh. Vấn đề từng khiến hắn trăn trở bao lâu nay bỗng nhiên được tháo gỡ.


“Điều khiến tôi lo nhất bây giờ là, có người bình thường trông rất tốt, nhưng một khi sở hữu sức mạnh vượt xa tưởng tượng, sẽ trở thành người khác. Đội viên của chúng ta đều là những đứa trẻ được tuyển chọn kỹ càng, nhưng quá trẻ, rất dễ lạc đường. Vậy nên cậu phải để mắt tới bọn họ nhiều hơn, khi họ đứng trước ngã rẽ, hãy kéo họ lại.” Bộ trưởng Vu nói tiếp. “Nếu thật sự không kéo nổi, ít nhất đừng để họ phạm thêm sai lầm.”


“Tôi hiểu rồi. Nhưng giao nhiệm vụ này cho tôi, hai người không nghi ngờ tôi à?” Lương Hiển hỏi ngược lại, “Vì tôi là con trai của Bộ trưởng Vu?”


“Không liên quan. Là vì mấy ngày qua, bất kể hành động hay tâm lý, cậu đều vượt qua bài kiểm tra của chúng tôi.” Giọng của Bộ trưởng Vu ẩn chứa ý cười. “Con là một đứa trẻ xuất sắc toàn diện. Bố tự hào về con.”


“Thôi được rồi, đừng khen nữa, con biết nên làm gì.” Lương Hiển nói, “Nhưng… chuyện này có nên nói cho Đàm Nghiên không? Người như cậu ấy, ám chỉ e là không có tác dụng.”


Nếu ám chỉ mà có ích, thì Đàm Nghiên đã sớm nhận ra tình cảm của hắn rồi.


“Khi nào cậu cần giúp đỡ, có thể nói với anh ấy. Tôi tin tưởng nhân phẩm của đồng chí Đàm Nghiên. Người như anh ấy, cho dù có trong tay sức mạnh đủ để hủy diệt thế giới, cũng sẽ chỉ dùng nó để bảo vệ nhân loại.” Bộ trưởng Vu khẳng định.


Nghe Bộ trưởng Vu khen Đàm Nghiên, tâm trạng Lương Hiển lập tức khá lên.


“Tôi ghi cậu một lỗi giấu giếm không báo cáo, còn có ghi vào hồ sơ hay không thì phải xem biểu hiện sau này của cậu.” Cuối cuộc gọi, Bộ trưởng Vu trịnh trọng nói.


“Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 37
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...