Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 36
“Các cậu đúng là…”
Hôm sau, Lương Hiển dẫn ba người Thôi Hòa Dự đi gặp trợ giảng Sài. A Tam tức đến mức không biết phải nói gì.
“Các cậu có biết hành động của chúng ta bảo mật đến mức nào không?” A Tam trách mắng, “Ngay cả rất nhiều lãnh đạo cấp cao trong chính phủ cũng không biết đến chuyện này, ngoài Bộ An Ninh Kỹ Thuật và một vài lãnh đạo cao cấp nhất, chỉ có chúng ta – những người trực tiếp hành động, mới được biết. Thế mà các cậu dám tùy tiện tiết lộ ra ngoài?”
“Sớm muộn gì cũng phải chọn người.” Lương Hiển mặt dày, lợn chết không sợ nước sôi. “Thế thì tại sao không giành quyền chủ động?”
“Cậu…” A Tam sắp tức chết rồi.
Đây chính là điểm khác biệt giữa người chuyên nghiệp và sinh viên. Sinh viên lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện đơn giản, nhưng A Tam biết rõ, chọn một đội viên đâu có dễ vậy. Trước hết phải qua thẩm tra chính trị, ba đời trên dưới đều phải được điều tra kỹ càng, chưa nói đến phẩm chất cá nhân của đội viên, ngay cả hồ sơ tín dụng của thân nhân ruột thịt cũng phải tính đến. Con người vốn là loài sống xã hội, dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, đâu thể chỉ suy xét một khía cạnh.
“Trợ giảng Sài, bọn em đều là học sinh lớp đặc biệt, lúc thi đỗ đã trải qua thẩm tra chính trị rồi, tám đời tổ tiên trở đi đều đã khai báo hết, thầy nghĩ bọn em không đạt yêu cầu à?” Thôi Hòa Dự nghe ra A Tam đang nghi ngờ mình, không phục lên tiếng.
A Ba bị phản đòn đến xanh mặt, quay sang nói với Lương Hiển: “Cậu còn dám kéo người thế này vào? Nhìn là biết loại người hiếu thắng, tâm cao hơn trời. Nếu không chịu nghe lệnh mà gây chuyện, cậu định lấy mạng ai ra đền?”
Dạo gần đây A Tam gần như lật lại toàn bộ bảng điểm và đánh giá giáo viên từ mẫu giáo đến đại học của các thành viên nhóm học tập. Anh ta từng nghĩ đến việc tốt nhất là chọn người trong số những bạn học mà Lương Hiển quen thuộc, nhưng người đầu tiên anh ta gạch tên chính là Thôi Hòa Dự.
Lý do rất đơn giản, Thôi Hòa Dự là học sinh giỏi, tương lai chắc chắn sẽ trở thành chiến sĩ xuất sắc, năng lực các mặt không hề thua kém Lương Hiển.
Chỉ có điều, ý thức cạnh tranh quá mạnh, thường xuyên đối đầu với Lương Hiển. Trong mọi đánh giá của giảng viên dành cho Lương Hiển và Thôi Hòa Dự, đều có một dòng ghi chú đặc biệt: Nếu không có mặt Khâu Tề Chính, tuyệt đối không được xếp hai người này vào cùng một đội.
Nghe A Tam nói mình như vậy, Thôi Hòa Dự đang định phản bác thì bị Khâu Tề Chính giữ lại. Cậu ta liếc nhìn lớp trưởng, thấy nét mặt Khâu Tề Chính nnghiêm nghị chưa từng thấy, đành nén giận ngậm miệng không nói nữa.
Thôi được rồi, may mà Lương Hiển chọn cả Khâu Tề Chính, ít ra còn có người kiềm chế Thôi Hòa Dự.
A Tam nhức đầu xoa trán: “Tôi không thể quyết định được việc này, đợi tối tan học rồi hỏi cố vấn Kiều đi. Dù là anh ấy thì cũng phải làm báo cáo trình lên cấp trên mới được.”
“Cái gì cũng cứng nhắc như vậy, ‘lỗ hổng’ đâu có chờ người.” Lương Hiển nhếch mép cười mỉa, “Lỡ tối nay phải vào ‘lỗ hổng’ thì sao? Tốc độ chọn người của các anh đúng là rùa bò.”
“Lúc gặp tình huống khẩn cấp sẽ có phương án khẩn cấp. Nhưng hiện tại còn thời gian mà… Thôi bỏ đi, các cậu đã chọn người xong xuôi rồi, chẳng lẽ tôi có thể xóa ký ức ba người này? Tôi còn nói gì được nữa?”
A Tam quay sang nhìn Đàm Nghiên, hơi tức giận: “Cậu sao không can cậu ta chút nào vậy?”
Sau khi chọn người, áp lực lớn nhất đè lên vai Đàm Nghiên. Một mình kéo theo sáu người, anh mới là người có tiếng nói lớn nhất. Ngay cả tổ chức cũng phải tham khảo ý kiến của anh.
“Tôi cảm thấy lựa chọn của Lương Hiển không sai. Mọi người đều là những đứa trẻ tốt, tôi tin tưởng họ. Hơn nữa… tôi cũng cho rằng nếu phải chọn đội viên, so với việc phân phối người lạ, chọn người quen sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn.”
Đàm Nghiên dịu dàng mỉm cười với Lương Hiển, ánh mắt tràn đầy bao dung và ủng hộ, khiến mặt Lương Hiển đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn lại.
A Tam: “Hy vọng tổ chức sẽ không phạt các cậu.”
–
Tình hình tốt hơn A Tam tưởng tượng. Kiều Tri Học là nhân viên nòng cốt của dự án “lỗ hổng”, không biết từ lúc nào Bộ trưởng Vu đã giao toàn bộ quyền chọn người cho anh ta. Nghe nói nhóm Lương Hiển đã chọn người xong, Kiều Tri Học chẳng thèm chớp mắt mà gật đầu đồng ý ngay.
Thậm chí sự việc không cần trình báo lên cấp trên. Nhờ thế, Lương Hiển coi như thoát nạn. Chỉ cần Kiều Tri Học không nói gì, bọn họ sẽ không bị xử phạt.
“Tôi nói trước, một khi các cậu tham gia hành động lần này, người nhà của các cậu sẽ được bảo vệ.” Kiều Tri Học nói, “Tất nhiên là kiểu bảo vệ trong âm thầm, đương sự sẽ không biết.”
Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý. Những người làm công tác mật của quốc gia thường dễ gặp nguy hiểm, bảo vệ tốt người nhà không chỉ giúp bản thân yên tâm, mà quốc gia cũng yên tâm. Đôi bên cùng có lợi.
Gia đình của ba người đều không có ai ở nước ngoài, điều kiện rất phù hợp. Kiều Tri Học lập tức chuyển hồ sơ của họ cho Bộ trưởng Vu, rồi hướng dẫn họ những kiến thức cơ bản về thế giới khác.
“Trên đây là toàn bộ thông tin mà nhân loại hiện nắm được.” Sau khi giảng xong, Kiều Tri Học nói: “Việc thăm dò thế giới chưa biết chỉ mới bắt đầu. Các cậu nếu có bất kỳ ý tưởng gì đều có thể nói ra, cho dù sai cũng không sao. Sau lưng mỗi lý luận đúng đắn là vô số giả thiết sai lầm và bị phủ định, trong hàng vạn lần thực nghiệm, chỉ cần một lần thành công, chúng ta coi như thắng lợi rồi.”
Những người làm nghiên cứu đều hiểu rằng thành công luôn mang theo yếu tố ngẫu nhiên, vô số lần thử nghiệm họ làm chính là để biến sự ngẫu nhiên thành tất nhiên.
“Tôi có một vấn đề.” Thôi Hòa Dự đột ngột lên tiếng, hỏi một câu khiến ai nấy sững người. “Nếu năng lực dị năng dựa trên ý thức, vậy tại sao chỉ có thể dùng trong dị giới, không thể sử dụng ở thế giới thực?”
Lương Hiển biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Quả nhiên vẫn do hôm đó hắn bất cẩn để Thôi Hòa Dự nhìn thấy mình bay lên giường. Câu hỏi này hẳn đã nằm trong đầu cậu ta rất lâu, cho nên vừa biết đến dị năng là lập tức chất vấn.
“Tôi cũng không rõ.” Sắc mặt Kiều Tri Học không đổi. “Tất cả đều là điều chưa biết, cần các cậu tự mình vào dị giới để tìm ra đáp án. Nhưng có một điều các cậu nên biết: hành động lần này nguy hiểm đến tính mạng, tổ chức đã ra chỉ thị, một khi xảy ra tình huống nguy cấp, người bị hy sinh đầu tiên chắc chắn là các cậu.”
Ba người họ đã biết trước điều đó. Thôi Hòa Dự tự tin ưỡn ngực: “Em không tin mình không thể thức tỉnh dị năng.”
Cậu ta cho rằng mình không thua kém gì Lương Hiển. Nếu Lương Hiển làm được, cậu ta cũng làm được.
Kiều Tri Học không dội gáo nước lạnh nào, chỉ gật đầu: “Tôi cũng hy vọng tất cả các cậu đều có thể thức tỉnh.”
“Cái đó là gì vậy?” Nghiêm Vĩnh Phong im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, chỉ vào một chiếc hộp đặt bên cạnh bàn của Kiều Tri Học.
Kiều Tri Học mở hộp, lấy ra một loạt khối rubik, từ loại 2 tầng đến 17 tầng, có cái đã xếp xong, có cái lộn xộn.
Lương Hiển tiện tay cầm một khối rubik 3 tầng phổ biến trên thị trường, xoay vài cái là hoàn thành sáu mặt. Thôi Hòa Dự thấy vậy, cầm lấy một khối 4 tầng, hai tay xoay nhanh như chớp, tốc độ còn nhanh hơn Lương Hiển hoàn thành khối 3 tầng.
Kỷ lục thế giới rubik bốn tầng là 18,42 giây, Thôi Hòa Dự chỉ dùng 20 giây, nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu ta thì chắc còn có thể nhanh hơn nữa.
“Hộp này mang đến cho bọn tôi à?” Lương Hiển hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Tri Học đưa rubik cho cả nhóm. “Buổi học hôm nay của chúng ta là chơi rubik.”
Mỗi hành động của Kiều Tri Học đều có dụng ý. Anh ta sẽ không để mọi người chơi đồ chơi cho vui. Mọi người cầm rubik lên và bắt đầu xoay. Lương Hiển và Thôi Hòa Dự lập tức chộp lấy khối 17 tầng, Đàm Nghiên không dám động vào khối cao tầng như thế, anh bắt đầu từ khối 2 tầng.
Sau khi nhanh chóng hoàn thành khối hai tầng, Đàm Nghiên cầm tiếp khối 3 tầng. Tốc độ của anh không nhanh lắm, nhưng trong lúc Lương Hiển và Thôi Hòa Dự đang giành giật rubik 17 tầng, Đàm Nghiên gần như đều đặn hoàn thành từ 2 tầng đến 16 tầng.
Ban đầu Kiều Tri Học không mấy để ý. Dù sao rubik 3 tầng, bốn tầng, 5 tầng là loại phổ biến, chỉ cần tìm hướng dẫn trên mạng là có thể nhanh chóng giải được. Nhưng từ tầng 6 trở lên, số tổ hợp thay đổi đã cực kỳ khủng khiếp. Nếu không được huấn luyện chuyên sâu, rất khó để hoàn thành rubik.
Hơn nữa số tổ hợp của rubik tăng theo cấp số mũ. Nếu một người giải xong rubik 3 tầng cần hai phút, thì đến rubik 10 tầng có thể phải tốn một tiếng, 16 tầng càng kinh khủng hơn.
Lương Hiển và Thôi Hòa Dự vốn đang phân cao thấp điên cuồng xoay rubik, dần dần dừng tay lại, mắt không rời khỏi Đàm Nghiên.
Hình như chẳng có gì đặc biệt, chỉ xoay vài cái nhẹ nhàng, khối rubik liền phục hồi như cũ. Nhưng không hiểu sao, dù có chăm chú theo dõi đến mấy, một vài động tác của Đàm Nghiên như bị mờ đi, nhìn không rõ. Lương Hiển dùng cả ý thức lực vẫn không thấy rõ.
Sau khi đặt khối rubik 16 tầng xuống, Đàm Nghiên thấy hai khối 17 tầng đều nằm trong tay Lương Hiển và Thôi Hòa Dự, nên không lấy.
Phát hiện mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Đàm Nghiên hơi ngượng, mỉm cười: “Lần đầu chơi, cũng khá thú vị.”
Mọi người: “…”
Lần đầu chơi? Khá thú vị? Anh có biết chỉ trong vài phút vừa rồi, mình đã phá bao nhiêu kỷ lục Guinness không?
“Đưa khối 17 tầng cho anh ấy.” Kiều Tri Học nói với hai người đang giữ nó.
Lương Hiển nhanh chóng đưa khối rubik ra, tiện thể nhân cơ hội khẽ chạm vào ngón tay của Đàm Nghiên. Thôi Hòa Dự thấy vậy liền làm biểu cảm mắc ẻ, quá chân chó.
Đàm Nghiên nhận lấy rubik, xoay nhanh như gió, vẫn chỉ mất hai phút, khối rubik 17 tầng được phục nguyên, xếp ngay ngắn cùng mười lăm khối trước đó, thành một hàng dài tăm tắp trên mặt bàn.
Nghiêm Vĩnh Phong dùng sức dụi mắt: “Khả năng quan sát của tôi thuộc hạng nhất lớp đấy, nhưng sao… đến nước thứ một trăm là tôi không nhìn rõ nhỉ?”
“Ông nhìn được đến một trăm? Tôi đến nước năm mươi đã hoa cả mắt rồi.” Thôi Hòa Dự lắc đầu.
Một trăm lần? Lương Hiển nhìn Nghiêm Vĩnh Phong. Hắn đã dùng cả ý thức lực, nhưng chỉ trụ được đến nước chín mươi, sau đó đầu óc bắt đầu choáng váng, không theo kịp chuyển động của Đàm Nghiên nữa.
Tần Lực, Khâu Tề Chính nhìn được tới bốn mươi: “…”
“Một trăm à?” Kiều Tri Học liếc Nghiêm Vĩnh Phong. “Quan sát tốt đấy, tôi chỉ đếm tới nước tám mươi thôi.”
Thôi Hòa Dự: “…”
Dù đã biết Kiều Tri Học có chỉ số IQ vượt xa người thường, cậu ta vẫn thấy máu nóng sục sôi, muốn ganh đua.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Đàm Nghiên hơi ngượng, xoa tay, căng thẳng nói: “Tôi cũng không biết nữa… Hình như cầm rubik lên là biết phải xoay hướng nào, cảm giác cầm rubik cũng rất thuận tay, xoay mấy cái là xong.”
Người quen Đàm Nghiên biết anh chỉ có thể nói được đến đó, không thể giải thích nguyên lý. Mấy người Kiều Tri Học hơi thất vọng, nhưng Lương Hiển lại đầy mặt kính nể: “Cậu chắc là kiểu người có năng lực hành động siêu mạnh. Khi chúng tôi còn đang phân tích, tính toán, do dự, thì cậu đã hành động trước và hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Thôi Hòa Dự: “…”
Cái này mà cũng nịnh được?
Kiều Tri Học gõ gõ mặt bàn, kéo sự chú ý mọi người lại: “Các cậu nghĩ tại sao hôm nay tôi mang nhiều loại rubik đến đây?”
Ngay khi thấy rubik, Lương Hiển đã đoán ra: “Thế giới song song, vũ trụ rubik? Thầy nghĩ việc chúng ta xuyên qua có liên quan đến rubik?”
“Chỉ là một giả thiết thôi, ban đầu tôi không chắc, nhưng sau khi thấy biểu hiện của Đàm Nghiên, tôi cho rằng giả thiết này có khả năng chính xác rất cao.” Kiều Tri Học nói, “Tất cả thiên thể trong vũ trụ đều có quỹ đạo riêng, chúng ta biết chuyển động là tuyệt đối, tĩnh tại là tương đối. Giả sử trong không gian bốn chiều, thậm chí năm chiều, vũ trụ của chúng ta và các vũ trụ song song khác giống như những khối rubik được xếp song song, không bao giờ giao nhau, mỗi cái đều chuyển động theo quỹ đạo riêng của nó.”
“Vậy thì quanh ta có vô số vũ trụ, và chúng luôn biến đổi không ngừng. Giả sử chúng ta xuyên đến vũ trụ khác, thì dù có đi theo đường cũ cũng không bao giờ quay lại được vũ trụ ban đầu.” Thôi Hòa Dự tiếp lời.
“Trừ khi giống như Đàm Nghiên, xảy ra hiện tượng vướng mắc lượng tử với bia mộ, không bị giới hạn bởi khoảng cách và không gian, thì mới có thể quay trở lại thế giới thực.” Lương Hiển cũng phân tích.
A Tam không theo kịp mạch suy luận của mấy người thông minh: “…”
Rõ ràng mình cũng học vật lý lượng tử, nhưng đừng nói là so với Kiều Tri Học hay Lương Hiển, đến cả mạch suy nghĩ của Thôi Hòa Dự cũng không bắt kịp?
May mà A Tam không quá để bụng chuyện đó, hỏi thẳng: “Vậy rubik liên quan gì đến ‘lỗ hổng’? Giả thiết của thầy có liên hệ gì với việc Đàm Nghiên phá kỷ lục rubik không?”
“Rào chắn thế giới của chúng ta đang sụp đổ.” Lương Hiển cầm một khối rubik lên, gỡ một mảnh ra rồi khắc lên đó một vết rãnh: “Ví dụ khối rubik này, trên nó có một vết nứt. Nếu bên trong chứa đầy nước, nước sẽ chảy ra không ngừng. Nhưng vì giữa các thế giới luôn có ranh giới, những khối rubik xung quanh sẽ chặn được khe nứt đó, nên tạm thời không sao. Nhưng nếu chúng ta gặp phải một thế giới đã sụp đổ, thậm chí hoàn toàn hư hỏng, thì áp suất sẽ khiến nước từ thế giới của chúng ta tràn sang thế giới đã sụp đổ.”
“Tất nhiên, rào chắn của vũ trụ trên cấp độ vĩ mô chắc chắn không đơn giản như vậy, nên việc Đàm Nghiên đi qua ‘lỗ hổng’ rồi quay trở lại, tạo thành một vòng tuần hoàn, sinh ra năng lượng tạm thời bịt kín ‘lỗ hổng’, cho chúng ta cơ hội kéo dài hơi tàn.” Kiều Tri Học tiếp tục giải thích.
“Nhưng đó chỉ là tạm thời.” Thôi Hòa Dự nhanh chóng đuổi kịp mạch suy luận của hai người. “Khu vực cùng kinh độ với huyện Bình chính là vết nứt này. Mà theo tần suất xuất hiện của ‘lỗ hổng’, chúng ta liên tục tiếp xúc với thế giới sụp đổ, vết nứt càng lúc càng lớn, nên giờ phạm vi ‘lỗ hổng’ đã lan rộng đến vùng ven thành phố B.”
“Khối rubik 15 tầng có số tổ hợp xấp xỉ 7.458 nhân 10 mũ 813, một con số khủng khiếp đến mức nhân loại không thể tính nổi, và đó mới chỉ là rubik 15 tầng. Nếu con số vũ trụ song song tăng lên 30, 40, 50 tầng, thì trong suốt cuộc đời chúng ta, dù mỗi đêm bước vào một vũ trụ khác, chúng ta cũng không thể gặp lại vũ trụ đã đi qua.” Kiều Tri Học nói, “Một khi không có vướng mắc lượng tử làm chỉ dẫn, các cậu sẽ bị lưu đày trong những vũ trụ khác mãi mãi.”
“Tôi hy vọng các cậu nhớ rõ điều này. Nó còn đáng sợ hơn cả cái chết.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 36
10.0/10 từ 24 lượt.
