Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 35
Lần này không chỉ Lương Hiển méo mặt, biểu cảm Tần Lực cũng khó coi. Cậu gầm nhẹ: “Ông nói linh tinh gì đấy?!”
Khâu Tề Chính vội vỗ vào đầu Thôi Hòa Dự: “Ông nghĩ nhiều quá, Đại Lực không phải loại người đó.”
Sắc mặt Tần Lực dịu đi một chút.
Lương Hiển: “…”
Tần Lực không phải kiểu người đó, còn hắn thì sao? Khâu Tề Chính không thèm nhắc đến hắn luôn?
Thôi Hòa Dự bình thường không đến nỗi nào, nhưng cứ gặp Lương Hiển là không nói được câu nào cho ra hồn. Khâu Tề Chính ấn cậu ta ngồi xuống, hỏi: “Hai người đang nói gì vậy? Nếu đã định nói cho bọn tôi biết, hoặc định kéo bọn tôi cùng tham gia thì cho lời chắc chắn đi.”
Thấy Khâu Tề Chính lên tiếng, Lương Hiển điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Mấy ông tò mò tại sao từ sau kỳ quân sự huấn luyện chúng tôi thường xuyên không về ký túc xá, liên quan gì đến việc Đàm Nghiên chuyển lớp. Tôi có thể kể với mấy ông, nhưng có nghe hay không thì mấy ông quyết định đi.”
“Bọn tôi quyết định cái gì?” Khâu Tề Chính bình tĩnh hỏi.
“Là tiếp tục đi theo con đường đã được quy hoạch sẵn, từ một binh sĩ đặc chủng phục vụ đất nước, từng bước thăng tiến lên quân đội cấp cao hoặc cán bộ chính phủ; hay là… chấp hành một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào?” Lương Hiển đưa ra lựa chọn.
“Lúc huấn luyện quân sự mấy ông bị điều đi làm nhiệm vụ, rồi bị thương nằm liệt nửa tháng là vì chuyện đó sao?” Nghiêm Vĩnh Phong tò mò hỏi.
“Có thể hiểu như vậy.”
Khâu Tề Chính im lặng, không lập tức trả lời.
Họ lớn lên cùng nhau, tính cách của Lương Hiển thế nào ai mà không biết, cả lớp chẳng ai liều và thích gây chuyện bằng hắn. Ngay cả Lương Hiển còn nói là nguy hiểm, thì chắc chắn nhiệm vụ đó không phải trò đùa.
Thôi Hòa Dự nghĩ ngợi rồi hỏi: “Mày bị ép đi à? Lúc đó không có quyền lựa chọn?”
“Có thể nói vậy.” Lương Hiển gật đầu. Lỗ hổng đâu có hỏi ý hắn, cứ thế xuất hiện sau lưng hắn.
“Vậy nếu bây giờ cho mày chọn lại, biết rõ nguy hiểm có thể chết, mày vẫn sẽ nhận nhiệm vụ chứ?” Thôi Hòa Dự lại hỏi.
“Đương nhiên là nhận.” Lương Hiển không chút do dự.
Nếu bỏ lỡ cơ hội đến dị giới, thức tỉnh dị năng, đào sâu nghiên cứu khoa học và vũ trụ, với Lương Hiển còn đau khổ hơn cả chết.
Huống chi, trong lúc thực hiện nhiệm vụ hắn quen được Đàm Nghiên, lần đầu tiên biết đến cảm giác vì một người mà đau đáu nhớ thương. Lương Hiển thấy bản thân thu hoạch được nhiều hơn những gì bỏ ra, rất đáng.
“Ông thì sao?” Thôi Hòa Dự quay sang hỏi Tần Lực.
Tần Lực cũng kiên định gật đầu: “Tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Sau này có thể hối hận, nhưng ít nhất hiện tại, dù từng bị dịch hạch suýt chết một lần, Tần Lực vẫn thấy chuyến đi đến dị giới tràn đầy điều mới mẻ và thử thách.
“Vậy tao có lý do gì để từ chối?” Thôi Hòa Dự dứt khoát nói. “Bọn mày không từ bỏ, nghĩa là ngoài nguy hiểm còn có cơ hội. Mấy ngày nay tao tò mò sắp chết rồi. Tao tham gia, nói mau.”
“Người nào không muốn nghe thì ra ngoài, đợi bọn tôi nói xong rồi vào.” Lương Hiển nhìn sang hai người còn lại.
Khâu Tề Chính và Nghiêm Vĩnh Phong nhìn nhau. Nghiêm Vĩnh Phong kéo ghế ngồi cạnh Thôi Hòa Dự, còn Khâu Tề Chính đứng dậy đi ra cửa ký túc.
Thôi Hòa Dự hơi cứng mặt, thấy Khâu Tề Chính khóa trái cửa phòng, xách ghế ngồi cạnh cậu ta.
Ba người cùng lên thuyền, cũng không có ý định xuống.
Lương Hiển sớm đã đoán được cái kết này, ngồi trên giường tầng trên đắc ý nhìn Thôi Hòa Dự. Sau này hắn chính là “đàn anh có dị năng” đấy nhé.
Thôi Hòa Dự ngửa mặt nhìn hắn, không nhịn được nói: “Mày không thể xuống đây hả? 10 giờ tắt đèn mà 9 giờ đã chạy sang giường của Đàm Nghiên, biết ngại không?”
Lương Hiển: “…”
Đàm Nghiên lên tiếng giải thích giúp hắn: “Mấy hôm nay tôi mải đọc tiểu thuyết quá, lên giường nghĩ về nội dung truyện mãi, không ngủ được, ảnh hưởng đến việc học và rèn luyện hôm sau. Lương Hiển làm thế để giám sát tôi, nhắc tôi đi ngủ sớm.”
Ba người Thôi Hòa Dự: “…”
Trước nay ít trò chuyện với sinh viên mới, hôm nay tiếp xúc mới phát hiện bạn học mới ngọt ngào quá rồi đó? Ngây thơ đến mức khó tin.
Nhưng nhìn vẻ mặt tan nát cõi lòng của Lương Hiển, Thôi Hòa Dự lại thấy nếu Đàm Nghiên mãi không nhận ra, chắc hẳn Lương Hiển sẽ đau khổ, thế là lại vui vẻ.
“Tần Lực, ông nói đi.” Lương Hiển nhận ra mình khó giao tiếp với Thôi Hòa Dự, bèn chỉ đích danh Tần Lực.
Mấy việc như thế này xưa nay toàn giao cho mấy người thông minh như Lương Hiển làm, Tần Lực chỉ yên phận làm nền. Bây giờ đột nhiên bị giao phó nhiệm vụ quan trọng thế này, cậu nhất thời đần mặt: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả, ông nghĩ tôi nói thì họ tin chắc?”
“Bọn tôi đã thông qua ‘lỗ hổng’ đến dị giới, tổ chức phân tích rằng dị giới là vũ trụ song song với Trái Đất, đều có bối cảnh tận thế. Ở dị giới có thể thức tỉnh dị năng, dị năng của tôi đại khái là năng lực phòng ngự, có thể bảo vệ người khác.” Tần Lực tóm gọn lại.
Mọi người: “…”
Nghiêm Vĩnh Phong ngoáy lỗ tai: “Không phải định kể về nội dung nhiệm vụ hả? Sao lại chuyển sang kể phim điện ảnh vậy?”
Hắn ta không nghĩ Tần Lực đang bịa chuyện, có điều mấy chuyện khó tin thế này, ít nhất phải nói cho có cảm xúc một chút chứ? Nói nhạt toẹt vậy, nghe y như đang bịa!
Không phải không tin bạn bè, mà là kiểu trình bày như vậy khiến người ta chẳng biết phản ứng ra sao cho phải.
“Là thật đấy,” Đàm Nghiên ngồi bên cạnh giúp Tần Lực giải thích, “Nếu không đến dị giới, ‘lỗ hổng’ sẽ tiếp tục lan rộng, đến lúc đó thế giới của chúng ta cũng sẽ rơi vào tận thế, vì vậy bắt buộc phải có người thực hiện nhiệm vụ này.”
Anh nói vô cùng thành khẩn, khiến người ta không thể không tin, thế nhưng Thôi Hòa Dự vẫn kêu dừng: “Từ từ đã stop stop, mấy chuyện ảo ma thế này mà không ai dành ra chút tôn trọng tối thiểu nào à? Thêm tí tính từ hình dung vào coi!”
Thôi Hòa Dự bất đắc dĩ nhìn sang Lương Hiển: “Thôi mày nói đi.”
“Hừ.” Lương Hiển cười khẩy, không nói mấy câu kiểu “mày không tin tao mà”, mà bắt đầu kể từ lúc bọn họ gặp ‘lỗ hổng’ ở ruộng thuốc phiện. Hắn kể rất sinh động, chi tiết tỉ mỉ, kể mãi cho đến cuộc họp lần trước, thậm chí cả việc Đàm Nghiên tồn tại trạng thái “vướng mắc lượng tử” ở thế giới thực, cũng như nguồn gốc dị năng là sức mạnh ý thức, đều kể hết.
Hắn nói cho đến khi đèn tắt, giọng vừa dứt, đèn trong ký túc cũng vụt tắt. Trong bóng tối, mọi người trầm mặc hồi lâu.
Bọn họ cần thời gian để tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ. Ước chừng nửa tiếng sau, mới nghe thấy giọng Khâu Tề Chính: “Đàm Nghiên chuyển lớp để tuyển người đúng không?”
Lương Hiển sững người một lúc mới đáp: “…Đúng vậy.”
Không ngờ nói bao nhiêu chuyện như thế, điều Khâu Tề Chính quan tâm nhất lại là việc Đàm Nghiên chuyển lớp.
“Thế thì tôi yên tâm rồi.” Trong bóng tối, Khâu Tề Chính gật đầu, không nói gì thêm.
Thực ra cậu không biết nên hỏi từ đâu, mà im mãi cũng ngại, nên mới hỏi chuyện Đàm Nghiên, coi như giải quyết một vấn đề.
“Tao hiểu rồi,” Thôi Hòa Dự nói, “Chuyện này đúng là khó tin thật, bảo ba người bịa chuyện để dỗ bọn tao cũng không lố. Tao cần bằng chứng, nhưng chắc chắn mày sẽ nói: ‘Dị năng không dùng được ở thế giới thực’, ‘lỗ hổng chưa xuất hiện thì không có chứng cứ’, phải không?”
“Không, tôi có chứng cứ.”
Lần này người lên tiếng là Tần Lực.
Lương Hiển thầm căng thẳng. Chẳng lẽ Tần Lực phát hiện ra gì sao?
“Người thức tỉnh dị năng sẽ tăng khả năng tự hồi phục, bọn tôi cũng nhờ thế mới khỏi hẳn chỉ trong nửa tháng.” Tần Lực trèo xuống giường, lấy điện thoại mở đèn pin, “Tôi không rõ khả năng này mạnh đến mức nào, mãi đến dạo gần đây, để rèn luyện năng lực phòng ngự tôi liên tục luyện chịu đòn, lúc đấy mới tận mắt thấy được sự thay đổi của mình.”
Cậu rút ra một con dao sắc bén, dưới ánh đèn pin mờ mờ, mạnh tay rạch một vết dài trên cánh tay mình.
Không ai chỉ trích cậu tự hại bản thân, ba người Thôi Hòa Dự nhìn chằm chằm vào tay cậu không rời mắt.
Theo kinh nghiệm của họ, vết thương sâu dài thế này chắc chắn sẽ chảy máu nhiều, ít nhất mất một tuần mới đóng vảy, có khi còn để lại sẹo.
Tần Lực là người chân chất, không ngờ xuống tay với bản thân cũng không nương tay chút nào, rạch một đường dài mà không thèm chớp mắt.
Dưới ánh đèn yếu ớt, ba người thấy vết thương không chảy quá nhiều máu, lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy được, mười phút sau đã đóng vảy, nửa tiếng sau không còn vết tích nào, cánh tay trơn láng như cũ.
Thôi Hòa Dự đưa tay sờ sờ cánh tay Tần Lực, rồi cùng Khâu Tề Chính và Nghiêm Vĩnh Phong liếc nhìn nhau.
Khâu Tề Chính lập tức nói: “Bọn tôi tham gia. Cho dù không thức tỉnh được dị năng, thậm chí bị mấy ông bỏ rơi cũng phải tham gia.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 35
10.0/10 từ 24 lượt.
