Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 34
Mấy ngày gần đây, Lương Hiển rất lo lắng. Hắn vừa không muốn chết, vừa không muốn hi sinh đồng đội. Nhưng không ai biết tận thế tiếp theo sẽ như thế nào, đến cả chuẩn bị cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hắn tăng cường kiến thức của mình, đọc đủ mọi loại sách, biết đâu đến lúc nào đó sẽ cần dùng đến. Hắn còn phải quan sát các thành viên trong nhóm học tập, xem ai là người phù hợp nhất để trở thành đồng đội của họ. Hắn còn lo cho Đàm Nghiên. Một người có tinh thần cống hiến cao như vậy, hắn sợ đến lúc đó anh sẽ làm chuyện dại dột.
Hiện giờ, Lương Hiển chỉ có thể không ngừng cầu nguyện “lỗ hổng” đến muộn một chút, hoặc nhóm nghiên cứu sớm tìm ra nguyên nhân của “lỗ hổng”. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết được gốc rễ vấn đề.
Đàm Nghiên thì khá ung dung. Nhiều năm kinh nghiệm giúp anh hiểu rõ đạo lý “họa phúc khó tránh, lo cũng vô ích”, giờ có lo lắng cũng chẳng để làm gì. Biết đâu bọn họ sẽ vào một dị giới cực kỳ dễ, sinh viên cùng vào lập tức thức tỉnh dị năng thì sao?
Trong thời gian chờ đợi, anh và Tần Lực đi tiêm vắc-xin cùng A Tam. Đàm Nghiên sinh ra ở thời đại cũ, khi ấy chưa thịnh hành tiêm nhiều loại vắc-xin như bây giờ. Còn Tần Lực đơn giản là do cha mẹ không quan tâm, gửi cậu cho ông bà ở quê nuôi. Hai ông bà không hiểu gì, nuôi kiểu truyền thống, căn bản không có khái niệm tiêm chủng.
Sau khi tiêm tất cả những loại vắc-xin có thể tiêm, A Tam nói với vẻ mặt rầu rĩ: “Hy vọng thế giới tiếp theo không phải kiểu tận thế vì bùng phát virus gì đấy. Nếu mà là kiểu đó thật, chúng ta coi như toi.”
Kiều Tri Học và các thành viên khác trong nhóm nghiên cứu đã điều tra về bia mộ. Ngoài buổi tối thứ Hai, Tư, Sáu đến giảng bài cho sinh viên nhóm học tập, còn lại thì bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng biết họ đã điều tra ra được gì rồi.
Không có Kiều Tri Học, nhiệm vụ quản lý sinh viên nhóm học tập giao cho A Tam. Cứ giảng đi giảng lại những khái niệm khô khan trong vật lý lượng tử khiến nhiều sinh viên bắt đầu nghi ngờ liệu tham gia nhóm này có tác dụng gì không. A Tam nghe thấy không ít người muốn rút khỏi nhóm.
Tiếc là đến lúc này, có muốn rút đến mấy cũng không được.
Lương Hiển bận bịu suốt, không còn thời gian phụ đạo bài vở cho Đàm Nghiên. May mà tài liệu giảng dạy hắn để lại khá chi tiết, đủ để Đàm Nghiên tự học một thời gian dài. Mỗi ngày anh tự học, đồng thời nhìn ba người còn lại không ngừng rèn luyện để chuẩn bị cho lần tiếp theo bước vào “lỗ hổng”.
Trường học có một hồ bơi, A Tam gần như ngâm mình trong nước mỗi ngày, đến mức da dẻ nhăn nheo, miệng nói là để “gần gũi với nước”. Tần Lực đi khắp nơi tìm người để… đánh nhau. À không, chính xác là để bị đánh, muốn rèn luyện khả năng phòng thủ cơ thể. Mỗi lần thấy hai người đó luyện tập theo kiểu kỳ quái như vậy, Lương Hiển lại không nhịn được mỉa mai đôi câu.
Lương Hiển cho rằng giai đoạn hiện tại nên lấy rèn luyện ý thức lực làm trọng tâm, mấy kiểu luyện tập vớ vẩn thế này chẳng có ích bằng ôn bài, tăng cường trí nhớ.
Nhưng A Tam và Tần Lực có quan điểm riêng. Họ cho rằng cách sử dụng sức mạnh của bản thân khác với Lương Hiển, nên phương pháp luyện tập khác nhau.
Kiều Tri Học cũng đồng ý rằng mỗi người có phương pháp rèn luyện phù hợp riêng. Hiện tại, nhóm nghiên cứu hiểu biết quá ít về ý thức lực, thay vì vội vàng khai phá đại não, chi bằng cứ để mọi người luyện tập tự do.
Thấy mọi người đều đang chuẩn bị cho hành động tiếp theo, Đàm Nghiên cũng có chút cảm giác cấp bách.
Lương Hiển nhắc anh phải kết hợp giữa học và nghỉ ngơi, không thể ngày nào cũng dán mắt vào sách vở, học quá nhiều đầu óc sẽ rối. Anh nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu mà Kiều Tri Học sắp xếp cho mình: học, luyện tập, lên lớp. Nhưng đến lúc tự do hoạt động thì không biết nên làm gì.
Anh cũng muốn luyện tập ý thức lực như mọi người. Đàm Nghiên cảm thấy nếu bản thân mạnh hơn một chút, thì trong thế giới sau, khả năng sống sót của cả nhóm sẽ cao hơn. Nhưng anh không biết nên luyện như thế nào mới là hiệu quả. Hỏi Kiều Tri Học, Kiều Tri Học bảo anh không cần luyện, cứ nghĩ xem nên sắp xếp đội viên mới như thế nào là được.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Lương Hiển. Trong lúc bận rộn vẫn tranh thủ góp ý cho anh: “Hay là cậu xem thêm tiểu thuyết hoặc anime đi, thật sự không biết làm gì thì chơi game cũng được.”
Đàm Nghiên: “…”
Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ai cũng đang nỗ lực hết mình, anh chơi game thật sự ổn ư?
“Tôi thấy đối với cậu, mấy việc này không thể coi là chơi,” Lương Hiển nói, “Não cậu hoạt động mạnh hơn chúng tôi, ý thức lực cũng cao hơn, mỗi tội thiếu ý tưởng. Lấy bọn tôi làm ví dụ, thích gì giỏi gì, dị năng sẽ nghiêng về phía đó. Cậu rất mạnh, nhưng không có xu hướng rõ rệt, kiểu cái gì cũng mạnh, nhưng không có điểm nổi bật. Vậy nên nuôi dưỡng hứng thú tốt hơn là tập luyện mù quáng như ruồi mất đầu.”
Nói đơn giản là thả lỏng bản thân, thích gì thì làm cái đó nhiều vào.
Lương Hiển nói như vậy, một là thật lòng cho rằng làm thế giúp ích, hai là hy vọng Đàm Nghiên có thể thư giãn một chút. Qua thời gian tiếp xúc, Lương Hiển phát hiện Đàm Nghiên sống như một tu sĩ khổ hạnh thời Trung Cổ, ngoài việc học và làm nhiệm vụ thì hoàn toàn không có sở thích hay thú vui gì. Sống kiểu đó quá là đáng thương.
Nghe theo lời khuyên của Lương Hiển, Đàm Nghiên mua một bộ tiểu thuyết võ hiệp kinh điển về đọc.
Anh rất thích đọc tiểu thuyết, thường đọc đến mức quên ăn. Lương Hiển phát hiện vài lần như vậy, bèn cài báo thức vào điện thoại của Đàm Nghiên, mỗi ngày chỉ được đọc hai tiếng, quá giờ chuông sẽ reo nhắc nhở.
“Thật sự rất hay.” Đàm Nghiên hơi hưng phấn nói với Lương Hiển, “Cậu nói mấy công phu trong sách có thật không?”
Anh vừa nói vừa đưa tay làm động tác múa kiếm, đến đoạn võ hiệp cao trào còn nhảy dựng lên, trông chẳng khác gì một cậu trai trẻ đắm chìm trong thế giới giang hồ.
Sao lớn đầu rồi mà còn… Lương Hiển nghĩ đến đây khẽ lắc đầu. Đàm Nghiên vốn dĩ là một chàng trai mới lớn, gánh vác trách nhiệm vượt quá sức từ quá sớm, chứ thực chất vẫn còn rất trẻ, mặt nhìn còn non hơn cả mình.
“Công phu trong truyện là thật hay không… đối với người bình thường chắc chắn là không, nhưng với chúng ta thì, mấy chuyện còn khoa trương hơn trong sách cũng làm được rồi còn gì.” Lương Hiển trả lời.
“Nói cũng đúng,” Đàm Nghiên cầm sách, lắc lắc đầu, “Cơ mà cốt truyện thật sự rất hay.”
Anh không biết dùng lời nào để diễn tả được những hành động “hành hiệp can đảm trượng nghĩa” trong truyện, chỉ biết dùng những từ mơ hồ như “hay”, “rất hay”. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến sự yêu thích của anh.
“Hay thì hay, nhưng giờ đến lúc ăn cơm rồi, cất sách đi.” Để quản lý thời gian sinh hoạt của Đàm Nghiên, Lương Hiển cùng anh tham gia các hoạt động thường ngày.
Lúc Đàm Nghiên học, Lương Hiển ngồi bên nhắm mắt suy tưởng, thử các hoạt động khai thác não bộ, rèn luyện ý chí. Khi Đàm Nghiên rèn luyện thân thể, Lương Hiển làm bạn tập đấu với anh. Đàm Nghiên thân thủ xuất sắc, Lương Hiển cũng không kém, nếu không tính đến dị năng thì hai người có thể nói là cân tài cân sức. Khi Đàm Nghiên đọc sách, Lương Hiển ở bên cạnh đọc thêm kiến thức ngoài lề, cố gắng ghi nhớ càng nhiều cấu trúc vật chất càng tốt.
Buổi tối hai người vẫn ngủ chung giường do cái cớ Lương Hiển viện ra bữa trước, nên mấy ngày nay gần như là không rời nhau nửa bước, dính nhau như hình với bóng.
Trong số các bạn cùng phòng, Tần Lực mải mê với chuyện “bị đánh rèn thân”, biết rõ Lương Hiển ở cạnh Đàm Nghiên là để luyện tập nên không nghĩ nhiều.
Những người khác thì lạnh lùng quan sát mối quan hệ ngày càng thân thiết giữa Lương Hiển và học sinh chuyển lớp. Thôi Hòa Dự vừa gặm kẹo m*t vừa nhìn hai người cùng trèo lên giường, không nhịn được nói: “Hai người có thể chú ý một chút không?”
Cậu ta nhịn lâu lắm rồi. Đầu tiên tự dưng có một học sinh chuyển lớp không rõ lai lịch, thường xuyên ra ngoài vào ban đêm. Sau đó lại gia nhập một nhóm học tập chả có tác dụng gì, còn vì vậy mà chuyển ký túc xá. Mà sau khi đổi phòng, những người hay ra ngoài nửa đêm có thêm Tần Lực và Lương Hiển.
Từ sau đợt huấn luyện quân sự, Tần Lực và Lương Hiển thân thiết với Đàm Nghiên hơn hẳn. Rõ ràng là bạn học lớn lên cùng nhau, thế mà một ký túc xá lại bị chia thành hai nhóm. Ba người kia ngày nào cũng thần thần bí bí, không biết đang làm gì nữa.
Mà vì ràng buộc bảo mật, đến cả nghi vấn họ cũng không thể nói ra miệng.
Nghe Thôi Hòa Dự nói vậy, Lương Hiển hơi cứng người.
Qua những ngày này, Lương Hiển hiểu rõ đầu óc của Đàm Nghiên còn thẳng hơn cả cột cờ quốc gia, không chỉ vậy, trong đầu anh căn bản không có khái niệm “hai người cùng giới có thể ở bên nhau”. Lương Hiển từng thăm dò hỏi thử, câu trả lời nhận được là: “Kết hôn sinh con là lẽ đương nhiên, cả đời có ế thì cũng không thể hại đời con gái nhà lành.”
Từ đầu đến cuối, đến ý nghĩ thử yêu người cùng giới cũng không có. Điều đó còn khiến người ta tuyệt vọng hơn là ghét đồng tính luyến ái.
Nếu đổi là người khác, có lẽ Lương Hiển đã liều một phen mà thổ lộ, ít nhất còn có thể làm rối loạn cảm xúc đối phương. Nhưng Lương Hiển hiểu rõ hơn ai hết: ý thức của Đàm Nghiên mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác. Hắn sợ nếu mình tỏ tình, dưới tác động của ý chí mãnh liệt, bản thân hắn sẽ bị ảnh hưởng, tự thấy chuyện này là sai trái.
Sau một thời gian cân nhắc, Lương Hiển quyết định đi đường vòng, từng bước thay đổi, để Đàm Nghiên quen với sự thân thiết giữa họ trước, sau đó mới dần dần khiến anh tiếp nhận mình.
Ví dụ như giữa đàn ông với nhau giúp đỡ qua lại chẳng hạn, giúp tới giúp lui, rồi cũng có tình cảm thôi.
Kế hoạch tính hay lắm, đáng tiếc là người xung quanh ngứa hết cả mắt.
Đối mặt với chất vấn của Thôi Hòa Dự, Lương Hiển có phần lúng túng. Dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một cậu trai mười chín tuổi, lần đầu tiên rung động trước một người, dễ lo được lo mất.
Ngược lại, Đàm Nghiên trả lời đầy chính khí: “Mấy hôm trước Lương Hiển không phải bị ốm sao? Tôi sợ cậu ấy tái bệnh, ngủ chung giường tiện chăm sóc hơn. Với cả thành tích của tôi không tốt, bạn học Lương Hiển là người học giỏi nhất lớp, là tôi nhờ cậu ấy dạy kèm.”
Nói xong còn nở một nụ cười vô cùng vô cùng trong sáng, khiến những người xung quanh nhìn mà mềm lòng không đành trách móc.
Bọn họ cùng một lớp, đều là con trai. Nói “cùng lớp” thật ra là cả khối mới đúng. Hồi cấp hai, lớp đặc biệt của họ có đến hơn hai trăm học sinh, đúng độ tuổi dậy thì, va chạm mãi cũng có người thức tỉnh khuynh hướng tình cảm khác biệt. Khâu Tề Chính từng tiếp xúc với người có xu hướng khác biệt, biết rõ thích con trai thật sự là thế nào, mà kiểu như Đàm Nghiên, e là chả có chút suy nghĩ nào theo hướng đó, còn Lương Hiển thì đang liều mạng dụ dỗ.
Không biết nên thấy tội cho Đàm Nghiên có thể bị kéo lệch đường, hay nên thương hại Lương Hiển đem hết tâm tư đổ sông đổ bể.
Thôi Hòa Dự nhếch môi, nở một nụ cười giả lả: “Thế thì cứ theo cậu nói đi, sau này đừng trách tôi không nhắc trước nha.”
Nhắc gì cơ? Đàm Nghiên hơi nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Cảm ơn.”
Mọi người: “…”
Cảm giác như người này sống không cùng chiều không gian với họ, giao tiếp cực kỳ khó khăn.
“Thôi Hòa Dự,” thấy trong phòng ai cũng có mặt, mà Thôi Hòa Dự lại mang vẻ nghẹn lời khó chịu, Lương Hiển dứt khoát nhảy xuống giường nói, “Dạo này tò mò lắm đúng không? Tò mò ba người bọn tao trong lúc huấn luyện quân sự đã gặp chuyện gì, đêm hôm đó đã đi làm gì?”
Đợt huấn luyện quân sự đã qua hơn hai tháng, người ở thành phố B đều mặc áo len, chuẩn bị bước vào mùa đông giá rét. Mọi người ngầm hiểu không nhắc đến chuyện hôm đó, vậy mà hôm nay Lương Hiển lại thẳng thừng nhắc ra.
Đàm Nghiên và Tần Lực bất giác nhìn sang Lương Hiển, không hiểu hắn định làm gì.
“Không sao,” Lương Hiển phẩy tay với họ, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Thật lòng mà nói, thay vì để Kiều Tri Học với A Tam chọn đại vài người từ đám sinh viên không quen không biết, chi bằng để chúng ta chủ động chọn luôn. Vốn dĩ chúng ta là người trong cuộc, có quyền lựa chọn. Đàm Nghiên là chủ lực, không ai có thể phớt lờ ý kiến của chúng ta. Người do chúng ta chọn, họ sẽ không từ chối đâu.”
“Ông định chọn ba người trong phòng ký túc của chúng ta?” Tần Lực phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ý đồ của Lương Hiển.
“Tôi không chọn bừa, đã cân nhắc kỹ rồi.” Lương Hiển giải thích, “Các đàn anh năm ba, năm tư trong nhóm học tập đúng là mạnh hơn chúng ta, chuyên môn cũng tốt hơn, nếu gặp hoàn cảnh khắc nghiệt thì tỷ lệ sống sót chắc chắn cao hơn sinh viên năm nhất. Nhưng đây là công việc đội nhóm, dẫn họ vào sẽ phải mất công luyện tập độ ăn ý, mà con người ai cũng có tâm lý ganh đua, họ vốn mạnh hơn, lỡ có chuyện không phục rồi tranh giành, trong môi trường đó chẳng khác gì tìm đường chết. Chi bằng chọn người quen thuộc với mình, độ ăn ý cao, lại hiểu sơ qua chuyện của chúng ta. Đằng nào cũng đã ký thỏa thuận bảo mật, ngày nào cũng đoán tới đoán lui, chẳng bằng nói thẳng cho họ biết.”
Hắn nói rất có lý. Hai người còn lại nghiêm túc cân nhắc khả năng mà Lương Hiển đưa ra, nhưng Thôi Hòa Dự chịu không nổi: “Tao ở với mày cũng sẽ ganh đua. Mà này, mày tỏ cái thái độ ‘bố mày là nhất’ cho ai xem đấy?”
Lương Hiển luôn tỏa ra khí thế “Bố mày giàu hơn chúng mày một tỷ” trước mặt họ. Khâu Tề Chính với Nghiêm Vĩnh Phong đều chịu hết nổi, huống chi là Thôi Hòa Dự vốn đã không ưa hắn.
“Lương Hiển, cậu suy nghĩ kỹ chưa?” Đàm Nghiên nghiêm túc hỏi, “Một khi chúng ta không bảo vệ được họ, đến lúc buộc phải bỏ lại, cậu chịu nổi không?”
Nói một cách tàn nhẫn, nếu thật sự rơi vào tình cảnh đó, bỏ lại một đàn anh năm ba mà mình không tiếp xúc mấy sẽ dễ hơn rất nhiều so với bỏ lại bạn cùng lớp đã gắn bó mười mấy năm.
“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Lương Hiển cũng nghiêm túc đáp lại, “Tôi cảm thấy có thể biến tình cảm thành động lực. Chính vì muốn bảo vệ bạn bè, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, dạy dỗ tận tâm hơn, tỷ lệ sống sót cũng cao hơn. Tần Lực, ông nói xem, bảo vệ một người lạ với bảo vệ bạn học thân thiết bị thương, ông sẽ nỗ lực cứu ai hơn?”
Tần Lực trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Nếu là nhiệm vụ, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người lạ. Nhưng nếu là bạn học thì tôi sẽ cố gắng gấp đôi. Hôm đó nếu người tôi ôm trong lòng không phải là ông, lúc đến 1500 mét chắc tôi đã gục rồi.”
Lương Hiển: “…”
Có thể đừng nhắc lại chuyện đó không? Hắn đã cố hết sức xóa ký ức đó khỏi đầu đấy!
Nghe ba người nói từ nãy đến giờ, Thôi Hòa Dự hết nhịn nổi, hỏi thẳng: “Khoan đã, Lương Hiển, mày không chỉ ngủ chung giường với Đàm Nghiên, mà còn từng được Tần Lực ôm?”
Lương Hiển: “…”
••••••••
Lời tác giả:
Lương Hiển: “Tôi hối hận rồi, nếu Thôi Hòa Dự đi theo, tôi sợ mình sẽ không nhịn được công tư lẫn lộn, mượn tận thế để giết người mất (:з” ∠)”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 34
10.0/10 từ 24 lượt.
