Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 73


Thành phố B, 20:13 tối.


Bộ trưởng Vu đứng trước điểm truyền tống, bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng hành động liên tục nhìn đồng hồ đã để lộ sự lo lắng của ông.



Thôi Hòa Dự sốt ruột đi vòng quanh bên cạnh Từ Minh Vũ. Đã 23 tiếng trôi qua, không biết đội dị năng thế nào rồi.


Khi tự mình bước vào dị thế giới, cậu ta thấy không có gì ghê gớm, nhưng khi phải ở lại thế giới thực, nóng ruột chờ đội dị năng quay về, cậu ta mới hiểu người bị bỏ lại yếu đuối đến mức nào. Cậu ta hận không thể theo đội dị năng tiến vào “lỗ hổng”, cho dù chết trong đó cũng đỡ hơn ở đây lo lắng suông.


Nai nhỏ đeo vòng cổ, bị Giáo sư Kiều Tri Học dắt theo. Với sức mạnh của nó, nó rất dễ giãy thoát, nhưng nó không dám động đậy, sợ Kiều Tri Học tức giận sẽ mổ xẻ giải phẫu nó.


Đang lúc mọi người thấp thỏm chờ đợi, máy đo năng lượng lượng tử của Kiều Tri Học xuất hiện phản ứng năng lượng. Anh ta quay sang Bộ trưởng Vu nói: “Bọn họ về rồi.”


Mỗi lần có người trở về, máy đo đều sẽ phản ứng.


Lời vừa dứt, Đàm Nghiên xuất hiện trước bia mộ, tay đỡ lấy lồng bảo vệ, phía sau dẫn theo năm người.


Không gian trước bia mộ vốn ít, số người đưa về quá đông. Nếu không kéo họ, rất có thể sẽ có người va vào bia mộ, thậm chí còn có khả năng trong lúc tái cấu trúc sẽ hợp làm một với bia mộ. Không ai biết truyền tống lượng tử có thể xảy ra tình huống gì, vì thế Kiều Tri Học đã dặn đi dặn lại trước khi lên đường, tránh để thảm kịch xảy ra.


Nhóm nghiên cứu nhìn Đàm Nghiên như một vị thần một tay kéo về hơn sáu trăm người, lập tức hoan hô vang trời. Giây phút này, trong lòng ai nấy đều nghĩ: Trái đất có Đàm Nghiên đúng là quá tốt.


Bộ trưởng Vu cùng các binh sĩ vội vàng nhường chỗ. May là nghĩa địa cũ và nghĩa trang mới của huyện Bình cách nhau một khoảng, đủ chỗ chứa sáu trăm người.


Những người sống sót được đặt xuống, nhìn thấy Bộ trưởng Vu cùng hàng loạt binh sĩ vũ trang tận răng, hơn nữa đều là con người chứ không phải thây ma, họ liền bật khóc nức nở. Một ngày một đêm qua, họ đã trải qua quá nhiều. Lúc này chỉ có thể dùng nước mắt để bày tỏ nỗi lòng.


Bộ trưởng Vu định tiến lên bắt tay Đàm Nghiên thì bị anh ngăn lại: “Lần này chúng tôi đến thế giới thây ma. Tuy hiện tại chưa ai có dấu hiệu nhiễm virus, nhưng tốt nhất không nên tiếp xúc trực tiếp với người ở thế giới thực, cách ly một thời gian sẽ an toàn hơn.”


Cũng vì lý do này mà Đàm Nghiên chưa tháo bỏ lồng bảo vệ.


“Được, tôi sẽ lập tức sắp xếp xe.” Bộ trưởng Vu đứng thẳng người, nghiêm trang giơ tay chào Đàm Nghiên và đội dị năng: “Thay mặt quốc gia, thay mặt nhân dân, tôi xin gửi lời kính chào đến các anh hùng.”


“Vì nhân dân phục vụ!” Nhóm Đàm Nghiên đồng thanh đáp lễ.


Chỉ có hai người cuối hàng, Nghiêm Vĩnh Phong và Đồ Tử Thạch là không đáp lễ. Đồ Tử Thạch đứng ngây dại trước bia mộ, từ lúc truyền tống về chưa nhúc nhích, Nghiêm Vĩnh Phong thì ngồi phệt xuống đất, khóc không thành tiếng.


“Hai người làm sao thế, thằng Phong, một thằng đàn ông mà khóc đến như vậy thì mất mặt lắm biết không?” Thôi Hòa Dự lập tức chạy tới bên bạn: “Lương Hiển đâu? Có phải bị thương nên đang trốn trong đám đông không? Đúng là vô dụng…”


Lời còn chưa dứt, cậu ta đột ngột nín bặt, bởi phát hiện khi mình vừa nhắc đến cái tên “Lương Hiển”, Nghiêm Vĩnh Phong càng khóc dữ hơn.



“Lương Hiển ở cuối hàng.” Đàm Nghiên chỉ về sau lưng mình: “Cậu ấy nói tôi phải tập trung toàn lực khống chế lồng bảo vệ để phòng ngừa nguy hiểm vào phút cuối, những người khác đứng sau hỗ trợ…”


Đàm Nghiên vừa nói vừa quay đầu đếm người. Sáu người rất dễ đếm, nhưng kiểm tra chỉ có năm.


Anh dụi mắt, đếm lại lần nữa, vẫn chỉ có năm.


“Lương Hiển đâu?” Anh túm chặt Nghiêm Vĩnh Phong đang khóc đến mức nghẹn thở, giọng run run: “Không phải cậu ấy ở sau lưng cậu sao?”


Nghiêm Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn Đàm Nghiên, há miệng không thốt nên lời.


Hắn ta là người đầu tiên phát hiện Lương Hiển bị thây ma cắn, nhưng không báo với ai. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Vĩnh Phong đã nghĩ: chỉ cần mình không nói, để Lương Hiển lặng lẽ theo mọi người trở về, có lẽ Giáo sư Kiều sẽ nghĩ ra cách. Dị năng kỳ diệu đến vậy, Giáo sư thông minh đến thế, chỉ cần hành động kịp thời, biết đâu Lương Hiển sẽ không biến thành thây ma.


Nghiêm Vĩnh Phong biết việc này rất nguy hiểm, nhưng hắn ta lại làm cùng một lựa chọn như một người mẹ trước đó – lựa chọn giấu giếm.


Đến giờ phút này hắn ta mới hiểu, muốn mở miệng, muốn buông bỏ đồng đội của mình khó khăn đến mức nào.


Hắn ta không ngờ vào khoảnh khắc cuối cùng của truyền tống, Lương Hiển đã buông tay. Hắn ta cảm giác được điều đó, nhưng không thể nói ra…


“Có chuyện gì vậy, cậu nói đi, khóc cái gì, hả?”


Chữ “hả” cuối cùng của Đàm Nghiên run lên. Anh nhấc Nghiêm Vĩnh Phong dậy. Cậu thiếu niên cao lớn hơn anh một cái đầu, lúc này lại mềm nhũn như bùn, nếu không được anh đỡ, hắn ta thậm chí không thể đứng nổi.


Nghe cuộc đối thoại, Đồ Tử Thạch không chịu nổi, ôm đầu hét lên: “Lương Hiển bị thây ma cắn! Lúc bế đứa bé xuống xe thì bị cắn!”


“Cậu nói gì?” Đàm Nghiên buông Nghiêm Vĩnh Phong, bước đến trước mặt Đồ Tử Thạch.


“Nghiêm Vĩnh Phong nhìn thấy vết thi độc trên người cậu ấy, tôi… tôi cũng đoán được. Khi cậu ấy không cho chúng tôi nói, tôi đã biết cậu ấy chọn ở lại thế giới thây ma… tôi… tôi nhìn thấy…” Nói đến cuối, Đồ Tử Thạch vô lực ôm đầu ngồi xổm xuống.


Khác với Nghiêm Vĩnh Phong, từ đầu Đồ Tử Thạch đã biết Lương Hiển sẽ không về. Cậu ta biết rõ đồng đội sẽ chọn con đường tự lưu đày, nhưng vẫn không thốt nên lời.


Bởi vì không cách nào mở miệng. Vừa nãy Đàm Nghiên mới tiễn cặp mẹ con kia đi, giờ nói ra chẳng mang lại kết quả gì ngoài thêm phiền phức, càng không thể thay đổi kết cục.


“Các cậu… tại sao… tại sao không nói với tôi?” Đàm Nghiên ôm ngực, lần đầu tiên cảm thấy nơi đó đau đớn, từng cơn co rút khiến anh nói năng không thành câu.


“Nói thì có ích gì?” Đồ Tử Thạch đấm mạnh xuống đất, “Khi đấy ai cứu nổi cậu ấy? Lẽ nào muốn chúng ta mang virus thây ma về?”


“Nếu… nếu tôi biết…”


Đàm Nghiên loạng choạng va vào bia mộ, không nói tiếp được.


Biết thì có ích gì? Anh có thể làm được gì? Sẽ do dự giữa việc bỏ lại hay không bỏ lại Lương Hiển sao? Cuối cùng anh sẽ chọn thế nào?



Đàm Nghiên không biết.


Bởi vì Lương Hiển đã thay tất cả mọi người đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất, cũng tàn nhẫn nhất.


Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng “bụp”, Đàm Nghiên không biết là ai ngã xuống, càng không còn sức để nhìn.


Giây tiếp theo, có người hoảng hốt kêu: “Bộ trưởng Vu, Bộ trưởng Vu, ông sao vậy? Y tá, mau lên!”


Đàm Nghiên ngơ ngác quay sang, thấy không xa cạnh mình, Bộ trưởng Vu ôm ngực ngã xuống đất. Từ Minh Vũ đang gắng sức hô hấp tim phổi cho ông, binh sĩ bên cạnh liều mạng day nhân trung.


Khung cảnh hỗn loạn, Đàm Nghiên không biết đang xảy ra chuyện gì. Ngay cả các thành viên đội dị năng cũng không hiểu nổi tình hình trước mắt, càng không rõ sau đó bản thân rốt cuộc đã rời khỏi nơi này thế nào.


Hình như chỉ thoáng chốc, bọn họ đã từ nghĩa địa huyện Bình về căn cứ.


Về sau nhớ lại, dù cố thế nào Đàm Nghiên cũng không nhớ nổi mấy tiếng đồng hồ sau đó đã diễn ra chuyện gì.


Anh chỉ ngây ngẩn nghe người ta chỉ huy, lên xe cách ly, theo mệnh lệnh vào phòng quan sát cách ly trong căn cứ. Trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ: Lương Hiển… chết rồi sao?


Hắn mới mười chín tuổi, vừa mới trưởng thành. Tất cả mọi người đều kỳ vọng vào hắn, coi hắn là người kế thừa trong tương lai. Hắn là học viên xuất sắc nhất của lớp đặc biệt, Giáo sư Kiều từng nói chỉ cần cho hắn thêm mười năm, thành tựu học thuật của hắn sẽ không kém mình.


Hắn có tiền đồ rộng mở, cứ thế… chết rồi sao?


Không, không phải, chưa chết. Hiện tại hắn bị bỏ lại ở dị thế giới, trở thành… Thây ma…


Bóng dáng Sở trưởng Lý dường như còn ngay trước mắt. Đàm Nghiên đã tự tay giết vị cấp trên cũ, cũng có thể coi là bạn bè cũ. Lúc đó anh rất khó chịu, nhưng không hề bi thương. Vì anh biết, đó là vua thây ma ở thế giới song song, còn Sở trưởng Lý thật sự quen biết mười mấy năm vẫn đang ở huyện Bình, vẫn sống bình thường.


Lương Hiển từng nói, khi trở về thế giới thực, bọn họ sẽ cùng nhau đi thăm ông ấy, cùng nhau…


Sẽ chẳng còn “cùng nhau”.


Đàm Nghiên đưa tay che trán, bất lực mà nghĩ.


Có người bước vào phòng quan sát, là Giáo sư Kiều Tri Học.


“Đã năm tiếng trôi qua. Theo video trên ba lô của các anh, bị thây ma cắn sau hai đến ba tiếng sẽ thi hóa. Toàn bộ những người trở về đều không có biến hóa. Lần này tổng cộng mang về 656 người sống sót, trong đó hai người bị thương nặng đã chết dọc đường, thêm 13 người bị thương đang được cấp cứu. Tổng số vào dị thế là 1187, tổn thất gần một nửa. Nhưng tôi biết các anh đã làm hết sức, con số này là rất tốt.”


Giọng Kiều Tri Học vẫn lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào.


Đàm Nghiên không nói chuyện, lẳng lặng nghe Kiều Tri Học thông báo.


“Người sống sót đều đã được sắp xếp nghỉ ngơi. Trên người họ ít nhiều đều có vết thương, trải qua cả một đêm, giờ đã kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Về sau an trí họ thế nào không phải việc chúng ta phải lo, chuyện chính trị để Bộ trưởng Vu xử lý. Chúng ta chỉ cần giải quyết khủng hoảng ‘lỗ hổng’ là được.” Kiều Tri Học tiếp tục nói.



Đàm Nghiên vô thức xoa lưng nó, cảm giác lông mềm mại mang đến chút ấm áp.


“Bộ trưởng Vu đã tỉnh lại, đang chờ đội dị năng đến họp. Sự cố ‘lỗ hổng’ lần này quá nghiêm trọng, tiếp theo chúng ta phải đưa ra một phương án ứng phó, nếu không toàn bộ thành phố B sẽ hỗn loạn. Người dân lúc nào cũng đối mặt với nguy cơ có thể rơi vào mạt thế, quốc gia đã bắt đầu bàn bạc việc dời đô.” Kiều Tri Học lại nói.


“Tôi biết rồi.” Đàm Nghiên ngẩng mắt nhìn cậu ta: “Tôi hiểu.”


Người đàn ông ít khi biểu lộ tình cảm đang dùng cách riêng của mình để an ủi anh.


“Vì sao Bộ trưởng Vu ngất xỉu?” Đàm Nghiên chợt hỏi: “Tuy Lương Hiển rất xuất sắc, nhưng Bộ trưởng từng trải bao sóng gió, nhẽ ra phải quen rồi chứ.”


Kiều Tri Học đáp: “Đến nước này không cần giữ bí mật nữa, Lương Hiển là con trai của Bộ trưởng.”


Bàn tay Đàm Nghiên khẽ run, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vậy chắc cậu ấy hiếm khi được gặp bố.”


Người khác nghe tin thân thế của Lương Hiển, có lẽ sẽ ghen tị hắn có bố là lãnh đạo quốc gia. Nhưng Đàm Nghiên lại nghĩ: Bộ trưởng bận rộn như thế, mỗi lần họ vào ‘lỗ hổng’, Bộ trưởng đều ở ngoài chờ đến khi họ quay về.


Một người bố như vậy, có thể dành bao nhiêu thời gian cho con mình?


“Đi họp thôi.” Kiều Tri Học nói: “Lần này chúng ta tổn thất nặng nề, chính vì vậy càng cần họp để rút kinh nghiệm, tránh để bi kịch tái diễn.”


“Không tránh được đâu.” Đàm Nghiên nói nhạt: “Chỉ cần ‘lỗ hổng’ còn tồn tại, quốc gia vĩnh viễn không tránh khỏi hi sinh. Tôi từng nghĩ mình đã đủ mạnh, ít nhất có thể bảo vệ đội dị năng, nhưng kết quả vẫn không làm được.”


Anh không phải thần. Anh làm không nổi.


Khi Lương Hiển thổ lộ tình cảm, Đàm Nghiên căn bản chưa từng suy xét qua, ngược lại chỉ thấy khó tin. Một đứa nhóc sao lại thích một ông già như anh? Khoảng cách tuổi tác tận 39 năm, anh có thể chết già bất cứ khi nào.


Nhưng Lương Hiển nói, ai biết được lần nhiệm vụ tiếp theo liệu có bỏ mạng? Ai ngờ được ngày mai sẽ ra sao? Tại sao nhất định phải cân nhắc chuyện tương lai có già đi, có đi đến cuối cùng hay không? Cậu thích anh, muốn bày tỏ tình cảm thôi mà, vậy thì sai chỗ nào?


Không sai, sai là ở Đàm Nghiên.


Ngày đó, đừng nói là Lương Hiển, đổi thành một cô gái cùng tuổi, anh cũng sẽ từ chối. Không đúng, dù đổi thành một người phụ nữ cùng tuổi với anh, anh cũng sẽ không đồng ý.


Từ khi bước vào “lỗ hồng”, Đàm Nghiên đã không thể lựa chọn sống cùng ai đó đến cuối đời. Anh khép kín trái tim, mạnh mẽ một cách cô độc.


“Cho dù tránh không được, cũng phải tiếp tục bước đi.” Kiều Tri Học nói, “Có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ hi sinh. Mọi thành viên đội dị năng đều có thể sẽ hi sinh. Nhưng cho dù vậy, người còn sống vẫn phải đi tiếp.


Chỉ cần Trái Đất vẫn quay, chỉ cần nhân loại còn tương lai, thì trong tuyệt cảnh chúng ta buộc phải tìm ra một con đường sống. Cho đến khi thế gian chỉ còn một người cuối cùng.”


Đây là một hành trình không có đường lui, không ai biết tương lai sẽ phải đối diện chuyện tàn khốc gì. Nhưng cho dù bi thương đến đâu, nhân loại cũng không thể dừng bước.


Đàm Nghiên đi theo Kiều Tri Học vào phòng họp. Các thành viên dị năng đội đều có mặt. Nhưng lần này, Kiều Tri Học nói những gì, phân tích ra sao, không mấy ai bận tâm.



Bình thường ở những buổi họp như vậy, Đàm Nghiên vốn cũng nghe chẳng hiểu. Người duy nhất có thể tiếp lời với Kiều Tri Học là Lương Hiển, hôm nay hắn không ở đây.


Thôi Hòa Dự cũng có thể, nhưng vẫn kém một chút, huống chi hôm nay cậu ta không muốn mở miệng.


Kiều Tri Học nói liền nửa ngày, khô cả giọng, đội dị năng vẫn chẳng chú tâm, Đàm Nghiên cũng không ghi chép.


Anh ta bất lực, đưa mắt nhìn về phía Bộ trưởng Vu. Trên tay ông còn treo chai dịch, ngồi xe lăn được đẩy vào phòng họp. Buổi họp này do ông yêu cầu tổ chức.


Nhận được ánh mắt cầu cứu từ Kiều Tri Học, ông khẽ ho một tiếng, vỗ nhẹ bàn, thu hút sự chú ý của mọi người.


Bảy đôi mắ tính cả Thôi Hòa Dự đồng loạt nhìn về phía ông. Đối diện những ánh mắt trẻ trung giống hệt con trai mình, Bộ trưởng Vu thoáng ngẩn ngơ, như thể con vẫn còn ngồi cạnh.


Ông bỗng choáng đầu, Từ Minh Vũ lập tức đỡ lấy: “Bộ trưởng, hay là ngài đi nghỉ một lát đi.”


“Không cần,” Bộ trưởng Vu xua tay, nói, “tôi có lời muốn nói với mọi người.”


“Có lẽ mọi người không hiểu vì sao tôi ngất xỉu. Tôi có thể giải thích một chút, giờ cũng không cần phải giấu giếm nữa. Lương Hiển là con trai tôi.”


Lời của Bộ trưởng Vu lập tức thu hút sự chú ý của tất cả. Đội dị năng khiếp sợ nhìn về phía ông, ai cũng muốn nghe xem cha ruột của Lương Hiển sẽ nói gì.


“Mất đi đứa con trai duy nhất, tôi rất đau lòng. Nhưng khiến tôi càng đau lòng hơn, chính là việc một chiến sĩ trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở, có thể đem lại vô vàn cống hiến cho Tổ quốc, lại rời bỏ chúng ta như vậy. Tôi…”


Ông đưa tay ôm ngực, hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi hiểu tâm trạng của các cậu. Nhưng chúng ta không thể vì thế mà dừng bước. Nếu cứ tiếp tục chìm trong bi thương, sẽ chỉ có thêm người thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều Lương Hiển khác nữa. Để bi kịch không tái diễn, hy vọng mọi người ghi nhớ nỗi đau ngày hôm nay, lấy đó làm cảnh tỉnh, tiếp tục tiến về phía trước.”


“Tôi có một vấn đề.” Thôi Hòa Dự giơ tay, nói, “tôi với thằng đó chả ưa gì nhau từ hồi nhỏ. Mỗi lần mẹ tôi đến thăm, nó đều tìm cớ đánh tôi một trận. Lúc đầu tôi không hiểu vì sao. Sau này tôi hỏi thẳng nó: ‘Mày đánh tao nhiều lần như vậy, sao chưa từng thấy giáo viên gọi phụ huynh đến?’ Kết quả là nó đánh tôi còn dữ hơn.”


“Hồi đó tôi không hiểu, nhưng vừa rồi… thật ngại quá, tôi vô tình nhìn thấy bệnh án của Lương Hiển.”


Cậu ta xoay màn hình máy tính về phía mọi người: “Tháng tư năm nay, cậu ta bị thương nặng trong một nhiệm vụ. Khi ấy chúng tôi đều không biết thương thế nghiêm trọng đến mức nào, chỉ tưởng rằng nghỉ ngơi vài ngày là có thể quay lại trường. Đến tận bây giờ tôi mới biết, khi đó cậu ta đã thành phế nhân, nếu không thức tỉnh dị năng ‘lỗ hổng’, Lương Hiển vĩnh viễn không thể quay về trường quân đội.”


“Bộ trưởng Vu, tôi có một câu hỏi: khi đó ngài đang ở đâu?”


Trái tim Đàm Nghiên run lên.


Tháng tư năm nay là lần đầu tiên anh gặp Bộ trưởng Vu. Khi đó, ông đang đi thị sát huyện Bình.



Lời tác giả:


La la la, đây là phản ứng mà các bạn mong chờ từ lão Đàm.


Yên tâm đi, lão Đàm sẽ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Lương đâu, vĩnh viễn không. Nỗi đau càng sâu, tình cảm sau này sẽ càng khắc cốt ghi tâm. (Hu hu hu, các bạn cứ bắt tôi phải giải thích tình tiết).


Nói chứ… giờ đến Công cũng bị độc giả gọi là “bé cưng” rồi sao?


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 73
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...