Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 30
Mặc dù không tình nguyện, Lương Hiển vẫn bị Tần Lực ôm vào lòng, cùng nhau nhảy xuống nước.
Đàm Nghiên và A Tam biến thành cá lập tức bám sát theo sau. Một khi Tần Lực không chịu đựng nổi nữa, hai người sẽ lập tức ra tay cứu viện.
Lớp vỏ của Tần Lực đàn hồi hơn tưởng tượng. Khi còn ở trên mặt nước vô cùng cứng rắn, sau khi xuống nước lại trở nên mềm mại và dày cộp, tuy bị áp lực nước làm biến dạng nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến người bên trong.
Lương Hiển khó nhọc đưa tay ra bóp thử lớp vỏ, phát hiện Tần Lực không chỉ tạo một lớp phòng ngự, mà tận hai lớp. Lớp đầu tiên rất cứng, bảo vệ hai người, lớp ngoài mềm mại, giữa hai lớp có khoảng trống. Cho dù lớp ngoài bị ép dẹp cũng không ảnh hưởng đến lớp trong, kết cấu vô cùng thú vị.
Tần Lực ôm hắn nhắm chặt mắt, hiển nhiên đang chịu đau đớn cực lớn. Lương Hiển từng trải qua nên biết đây không phải là nỗi đau thể xác, mà đau trong đầu.
Lần đầu tiên Tần Lực sử dụng ý thức, lại phải chịu áp lực lớn, có thể gắng gượng được đến giờ là vô cùng xuất sắc rồi.
Tính ra so với hắn và A Tam còn mạnh hơn. Lương Hiển và trợ giảng Sài tìm được cách sử dụng năng lực phù hợp với mình sớm hơn, nhưng không thể kéo dài lâu. Tần Lực thân hình cao lớn, tính cách kiên cường, lại gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ Lương Hiển, vậy mà lần đầu đã làm được đến mức này. Ý chí kiên cường rất tương xứng với năng lực của cậu.
Tuy nhiên nói đến sức chịu đựng, trong lúc phát bệnh vẫn có thể bảo vệ ba người, bắn chết quái thú tiền sử, kéo bè vượt biển, thì Đàm Nghiên mới là người mạnh nhất.
Sức mạnh của anh không chỉ thể hiện ở hoạt động não mạnh mẽ, mà còn ở ý chí cứng cỏi hơn sắt thép.
Anh xứng đáng được người khác kính phục.
Trong lúc Lương Hiển suy nghĩ lung tung, bọn họ nhanh chóng đến đáy biển. Ngay khi Tần Lực sắp gục ngã, Đàm Nghiên kịp thời dựng lồng bảo vệ, bao cả A Tam vào trong.
Lương Hiển lăn khỏi vòng tay Tần Lực, nhìn Tần Lực và A Tam nằm trong lồng bảo vệ với gương mặt đầy máu, đau đến nỗi không mở nổi mắt.
A Tam từng nói ở trong nước không cảm nhận được áp lực, giống như cá, nhưng không phải con cá nào cũng sống được ở biển sâu. Huống hồ sức lực của anh ta đã sớm cạn kiệt, bây giờ chỉ đang gắng gượng.
Hai ngàn mét nước sâu, dưới áp lực nước đáng sợ, Tần Lực và A Tam đều chạm ngưỡng chịu đựng.
Ngược lại, do được bảo vệ suốt chặng đường, Lương Hiển trông khá ổn. Hắn ngẩng đầu nhìn Đàm Nghiên nghiêm mặt giữ lồng bảo vệ, hiển nhiên cũng rất cố sức.
May mà cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, Đàm Nghiên dẫn ba người chạm chân xuống nền đáy biển.
Ở đây toàn là đá vụn, không đoán ra trước đây là nơi nào. Lương Hiển nhớ lại bản đồ khu vực quanh thành phố B, bất chợt phát hiện một chuyện.
Nếu hắn không nhầm, vị trí địa lý này là…
Lần trước, Lương Hiển được Đàm Nghiên cõng trở về hiện thực, giai đoạn sau không còn tỉnh táo, không thể xác định phương hướng, chỉ nhớ được một nửa chặng đường. Nhưng lần này hắn nhớ rõ lộ trình. Đi trên biển khác với trên đất liền, nhưng vị trí đại khái không sai được.
Nơi này là huyện Bình.
Nghe nói mỗi lần Đàm Nghiên trở lại thế giới thực đều xuất hiện trước một ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang huyện Bình. Chẳng lẽ nơi này là…
Lương Hiển cẩn thận quan sát các tảng đá trên mặt đất, phát hiện chất liệu của chúng khá đồng nhất, có vài tảng lờ mờ khắc chữ.
Đáy biển rất tối, nhưng chỉ cần Lương Hiển muốn, hắn có thể nhìn thấy. Cố gắng tập trung lại tinh thần đang rã rời, Lương Hiển dần nhìn thấy hai chữ trên một tảng đá lớn: “Từ Mẫu”.
Không nghi ngờ gì nữa, nơi này chính là nghĩa trang huyện Bình.
Nói mới nhớ, lần trước bọn họ tập huấn có ghé huyện Bình, Lương Hiển có để ý một chuyện.
Đàm Nghiên nhất quyết không chịu vào huyện Bình mua đồ, khi đó Lương Hiển đã thấy kỳ lạ. Vốn định sau khi huấn luyện xong sẽ điều tra kỹ, nào ngờ gặp biến cố dị giới, quá nhiều thông tin ập đến khiến chuyện nhỏ nhặt này bị tạm gác lại.
Huyện Bình sao? Xem ra nơi này rất đặc biệt…
Trong lúc Lương Hiển suy nghĩ, Đàm Nghiên đã tìm được điểm xuyên qua. Anh tháo lồng bảo vệ, kéo tay ba người họ.
Điều kỳ lạ là, ở địa điểm này, Lương Hiển không cảm nhận được áp lực nước. Như thể khi Đàm Nghiên đặt chân xuống đất, bọn họ đã bước vào một không gian khác.
Lần này, Lương Hiển tận mắt nhìn thấy đôi chân mình dần dần tan rã và biến mất. Thật ra quá trình xảy ra rất nhanh, khó mà quan sát bằng mắt thường. Nhưng năng lực của Lương Hiển là giải cấu trúc vật chất, nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng bản thân bị phân rã thành những hạt nhỏ li ti nhất.
Đồng thời, hắn cảm giác mình được tái cấu trúc. Dưới bầu trời xanh mây trắng, không khí trong lành của buổi sớm ùa vào phổi, Lương Hiển không kìm được loạng choạng tựa vào vai người bên cạnh. Được trở về thế giới thực thật tuyệt.
“Chúng tôi về rồi.” Đàm Nghiên nói với nhóm nghiên cứu đang chờ sẵn phía trước.
Anh cũng rất mệt, nói xong liền ngất xỉu, dựa vào người Lương Hiển.
Nhóm người Kiều Tri Học lập tức đưa họ lên xe cứu thương. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Tần Lực và Đàm Nghiên có dấu hiệu suy nhược, giống người vừa khỏi bệnh nặng. Lương Hiển và Sài Tam không có vấn đề gì, có vẻ chỉ đang ngủ.”
Kiều Tri Học lại nói: “Mức độ hoạt động não của họ thấp hơn bình thường. Nếu còn tụt nữa e là sẽ thành người thực vật. Nhưng xem ra đang dần hồi phục, tôi kiến nghị tạm thời không dùng thuốc, theo dõi thêm.”
Mỗi lần “lỗ hổng” xuất hiện, dù bận đến mấy Bộ trưởng Vu cũng đích thân đến đón các chiến sĩ trở về, gật đầu đồng ý với phương án điều trị của Kiều Tri Học.
Tốc độ hồi phục của họ lần này không bằng lần trước. Rõ ràng lần trước cơ thể gần như tàn phế, vậy mà vẫn có thể hồi phục bằng tốc độ mắt thường thấy được. Còn lần này mọi người cứ hôn mê mãi không tỉnh.
Khi thời gian trôi đến gần 9 giờ tối, ba người Lương Hiển vẫn không có gì thay đổi. Ngược lại, Đàm Nghiên chậm rãi mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?” Đàm Nghiên gắng sức ngồi dậy hỏi.
“Đúng 21 giờ.” Từ Minh Vũ nhìn đồng hồ trả lời.
“Vẫn kịp.” Đàm Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh hít một hơi, chống người ngồi dậy, kê gối lên tựa vào đầu giường, híp mắt nói: “Tôi chợp mắt một lát, nếu ‘lỗ hổng’ xuất hiện thì gọi tôi dậy.”
Đàm Nghiên không phải siêu nhân, anh chỉ là một người bình thường tình cờ thức tỉnh sức mạnh ý thức. Mắc bệnh sẽ yếu, bị thương sẽ đau. Người thường bị cảm cần vài ngày để hồi phục, huống chi anh mắc phải loại dịch hạch cấp tính nghiêm trọng, lại còn xuất hiện triệu chứng nhiễm trùng máu, sao có thể khỏe lại ngay lập tức? Thật ra lúc đến điểm xuyên không, anh đã là nỏ mạnh hết đà.
Mấy người Lương Hiển đã rất nỗ lực, mọi người đều đang gắng gượng. Trong lòng họ, Đàm Nghiên gần như vạn năng. Chỉ cần anh còn, dù khó khăn đến mấy cũng có thể vượt qua. Nhưng nếu Đàm Nghiên gục ngã thì sao? Không ai dám nghĩ đến khả năng đó.
Mọi người ngoài mặt đều tỏ ra tích cực lạc quan, nhưng trong lòng đều căng như dây đàn. Một khi Đàm Nghiên gục ngã, sợi dây ấy sẽ đứt ngay.
May mà Đàm Nghiên không gục, mọi người cũng bình an trở về thế giới thực.
Nhìn thấy các thành viên nhóm nghiên cứu đang lo lắng chờ sẵn bên bia mộ, Đàm Nghiên thả lỏng, để mặc mình ngất đi.
Anh cần nghỉ ngơi, nhưng không cần quá lâu, một lát là được. Hôm nay không cần đi làm, có thể yên tâm ngủ một giấc.
Đến chín giờ tối, rõ ràng rất mệt, anh vẫn cố mở mắt ra.
Nhìn vẻ gắng sức của anh, Bộ trưởng Vu nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Đồng chí Đàm Nghiên, yên tâm đi, nếu có chuyện gì, chúng tôi sẽ lập tức gọi anh dậy. Đừng cố nữa, anh còn có đồng đội.”
Nghe vậy, Đàm Nghiên hơi yên lòng, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn dáng vẻ mỏi mệt của anh, Bộ trưởng Vu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong đêm nay “lỗ hổng” đừng xuất hiện nữa. Họ không thể ép buộc một chiến sĩ đã kiệt sức.
“Tiểu Kiều, mấy ngày nay theo dõi, cậu thấy có bao nhiêu người tiềm năng trong nhóm học tập?” Bộ trưởng Vu bước ra khỏi phòng quan sát, hỏi.
“Họ đều là nhân tài được đất nước dốc lòng đào tạo, ai cũng có thể ra trận bất cứ lúc nào.” Kiều Tri Học đáp.
“Vậy thì đừng chần chừ nữa, lần tới chọn vài người đi cùng bọn họ.” Bộ trưởng Vu nói, “Bí mật của tấm bia mộ cũng phải được làm rõ. Không thể để Đàm Nghiên vào đó mãi. Dù là người sắt cũng không chịu nổi.”
“Tôi hiểu, nhưng…” Nhưng họ biết quá ít về ‘lỗ hổng’, hiện tại rất cần Đàm Nghiên.
“Nhìn trạng thái hiện tại của Đàm Nghiên đi, nếu đêm nay xuất hiện ‘lỗ hổng’, các cậu nghĩ anh ấy có trở về được không?” Bộ trưởng Vu hỏi.
“Chắc là… được…” Từ Minh Vũ do dự nói, “Dù sao một mình anh ấy cũng đã như vậy suốt bốn mươi năm.”
“Phải, mỗi lần đều đánh cược với khả năng không thể quay lại.” Bộ trưởng Vu thở dài.
Ông rất nóng lòng muốn đào tạo ra vài nhân tài ưu tú để san sẻ gánh nặng cho Đàm Nghiên, nhưng chuyện này cần thời gian. Những người không hiểu rõ về sự thật của “lỗ hổng” thường nghĩ rằng Đàm Nghiên đã có kinh nghiệm bốn mươi năm, lần sau chắc chắn sẽ không sao.
Nhưng nhìn bốn người thành ra nông nỗi này, Bộ trưởng Vu chợt nghĩ, biết đâu sau một “lần sau” nào đó, Đàm Nghiên sẽ không bao giờ có lần sau thì sao.
Việc các tân binh gia nhập không những không giúp anh chia sẻ gánh nặng, mà còn khiến anh phải gánh thêm áp lực.
Nhìn ba người Lương Hiển trong phòng quan sát, Bộ trưởng Vu thở dài. Đến bao giờ các cậu mới có thể tự mình gánh vác đây?
Đàm Nghiên sinh tháng 11 năm 1960, hiện tại là tháng 10 năm 2018, chỉ còn hai năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu.
Bộ trưởng Vu mơ hồ cảm thấy mốc nghỉ hưu là một cột mốc mà Đàm Nghiên tự đặt ra cho mình. Con người thường như vậy, trước khi chạm đến mục tiêu, dù khó khăn cỡ nào cũng có thể nghiến răng vượt qua; nhưng một khi đạt được mục tiêu, ý chí kiên cường sẽ lập tức tan biến. Những gian khổ từng vượt qua, lúc ngoảnh lại đều thấy không tưởng.
Bộ trưởng Vu lo rằng mốc nghỉ hưu chính là sợi dây căng của Đàm Nghiên. Một khi nghỉ hưu, sợi dây ấy sẽ đứt.
Vấn đề là thế hệ kế thừa còn quá non nớt, chỉ vừa bước vào “lỗ hổng” một lần đã thành ra thế này, phải để Đàm Nghiên mang thương tích gắng gượng gượng bò dậy.
Nửa đêm 12 giờ vẫn không có tin tức gì về “lỗ hổng”, Kiều Tri Học vội vàng báo tin này cho Đàm Nghiên đang ngủ mê man.
Đàm Nghiên trước đó còn ráng lên tinh thần, lơ mơ nghe được tin này liền ngã vật xuống gối, ngủ mê mệt.
Bộ trưởng Vu đích thân đỡ anh nằm xuống, chỉnh lại tư thế để anh được ngủ yên.
“Mọi người cũng đi nghỉ đi,” Bộ trưởng Vu nói, “Hôm qua các cậu cũng chưa ngủ nghỉ gì.”
Sau khi bố trí người ở lại chăm sóc, nhóm người Kiều Tri Học trở về phòng gần đó để nghỉ ngơi.
Chỉ còn một mình Bộ trưởng Vu đứng bên giường bệnh của ba người Lương Hiển. Ông ngồi xuống, đưa tay muốn chạm vào mặt Lương Hiển, nhưng vừa chạm vào liền rụt về.
“Mau trưởng thành đi.” Bộ trưởng Vu kéo chăn đắp lại cho Lương Hiển, rồi rời khỏi phòng.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 30
10.0/10 từ 24 lượt.
