Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 31
Lương Hiển từng trải qua một lần đau đầu, nên đến 3 giờ sáng đã tỉnh giấc, sớm hơn những người khác.
Trong đêm khuya, Lương Hiển mở mắt ra, thấy bốn người nằm thành hàng. Đàm Nghiên nằm xa hắn nhất, giữa hai người cách bởi Tần Lực và A Tam.
Lương Hiển thầm chua xót trong lòng, cố gắng ngồi dậy, đi tới bên giường của Đàm Nghiên.
Lương Hiển có thể nhìn rõ trong bóng tối, nên không cần bật đèn vẫn thấy được rõ ràng. Hắn thấy Đàm Nghiên cau mày, dường như ngủ không yên.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, dùng đầu ngón tay chạm vào giữa chân mày của Đàm Nghiên, vuốt phẳng nếp nhăn ấy.
Vừa vuốt phẳng, Đàm Nghiên lại cau mày lần nữa, Lương Hiển lại đưa tay ấn xuống.
Hắn như một đứa trẻ, không ngừng vuốt phẳng, kiên nhẫn không biết mệt. Đàm Nghiên là người vô cùng cảnh giác, bình thường chỉ một tiếng kim rơi xuống sàn cũng đủ khiến anh tỉnh giấc, vậy mà hôm nay lại ngủ say đến thế.
Không biết là do quá mệt hay vì trong tiềm thức tin tưởng hắn. Lương Hiển nghĩ, chắc chắn là vì Đàm Nghiên tin mình.
Sau khi kiên trì mấy lần, cuối cùng lông mày của Đàm Nghiên cũng không còn cau lại, giấc ngủ trông cũng có vẻ dễ chịu hơn. Lương Hiển hài lòng thu tay về, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Đàm Nghiên.
Con người này, càng tiếp xúc càng bị anh thu hút, càng hiểu càng khiến người khác khâm phục.
Lương Hiển từng cho rằng tình cảm của mình chỉ là hiệu ứng cầu treo. Tại dị giới, Đàm Nghiên thể hiện sức mạnh phi thường, hắn theo bản năng dựa dẫm vào anh, sinh ra ảo giác ái mộ là chuyện dễ hiểu. Nhưng tiếp xúc nhiều mới phát hiện, Đàm Nghiên không phải là người toàn năng, thành tích học tập không tốt, học từ vựng mà không có ai kèm là ngủ gật, điện thoại dùng không thạo, tra thông tin thôi cũng chật vật.
Rõ ràng rất ghét những ai chậm chạp, thế mà Lương Hiển lại thấy Đàm Nghiên như vậy thật đáng yêu. Vì dù có khó đến đâu, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, luôn nỗ lực để bắt kịp mọi người. Sự cần cù vụng về ấy khiến Lương Hiển muốn che chở.
Lần này, Lương Hiển còn nhận ra một điều. Đàm Nghiên không phải bất khả chiến bại. Anh cũng có thể bị bệnh tật quật ngã, cũng có thể vì tiêu hao ý thức mà rơi vào hôn mê. Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ chết, tim Lương Hiển liền co thắt.
May mắn là họ đã trở về, thế giới vẫn yên bình, Đàm Nghiên cũng không bỏ mạng vì ba người bọn họ.
Phải nói rằng nếu không có ba người làm vướng chân, có lẽ Đàm Nghiên đã sớm quay trở về. Lương Hiển chắc chắn bệnh tật không thể đánh bại Đàm Nghiên, tuy rất đau đớn, nhưng anh có thể cố gắng chống chọi đến khi về được thế giới thực, tiếc là lúc đó anh còn phải bảo vệ họ.
Hắn chưa đủ mạnh, chưa thể san sẻ gánh nặng với Đàm Nghiên.
Lương Hiển siết chặt nắm đấm rồi buông ra. Cú đấm yếu ớt đến mức ngay cả tư cách đứng bên cạnh Đàm Nghiên cũng không có, chỉ có thể dựa vào Tần Lực che chở.
Nguồn gốc của dị năng là ý thức, mà ý thức chính là sự cảm nhận của não bộ đối với thế giới bên trong và bên ngoài. Ý thức gắn liền với trải nghiệm sống và phạm vi tri thức của con người, hoàn toàn có thể rèn luyện để mạnh hơn.
Hắn nhìn khuôn mặt của Đàm Nghiên, chầm chậm cúi xuống, cúi gần đến mức môi gần chạm vào môi Đàm Nghiên thì dừng lại.
Hắn yếu đuối đến mức ngay cả việc thừa nhận tình cảm của mình cũng không làm được, chỉ có thể lén hôn khi người mình thích đang ngủ say giữa đêm khuya sao?
Lương Hiển không chấp nhận hành vi hèn nhát này. Nếu không thể nói ra trước mặt anh, việc hôn lén ngoài thỏa mãn lòng tự tôn yếu ớt, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Hắn ngẩng đầu lên, vịn vào lưng ghế đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng quan sát, muốn đi vệ sinh.
Nhân viên chăm sóc đang chống tay lên cằm ngủ gật. Các nhân viên chăm sóc đều là nhân viên ưu tú của Cục An Toàn Công Nghệ Quốc Gia, theo lý mà nói không thể ngủ gật khi đang làm nhiệm vụ. Nhưng khi Lương Hiển mở mắt, phát hiện có người chăm sóc bên cạnh, lại muốn lén đi thăm Đàm Nghiên, nên đã mong muốn rằng không ai phát hiện hành động của mình.
Chỉ nảy ra một suy nghĩ đơn giản như vậy, người chăm sóc liền dần dần gật gù ngủ, không phát hiện Lương Hiển rời khỏi phòng.
Hắn đã mạnh hơn trước. Lương Hiển xoa thái dương nhói đau, trầm tư suy nghĩ. Năng lực này quá đáng sợ, chỉ một ý niệm cũng có thể khiến người khác ngủ say. Dĩ nhiên, đó là vì người chăm sóc vốn đã rất mệt, mà Lương Hiển hiểu rõ trạng thái hoạt động của não bộ khi con người ngủ, thêm vào đó người kia không hề đề phòng hắn, nên mới dễ dàng bị tác động như vậy. Nếu như họ coi hắn là kẻ địch và cảnh giác cao độ, thì chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Lương Hiển quay về giường bệnh nằm xuống.
Hắn nhìn biểu đồ điện não của A Tam và Tần Lực bên cạnh, nhớ lại những nghiên cứu và khám phá của nhân loại về ý thức. Hắn muốn thử tự mình giải quyết vấn đề đau đầu trước mắt.
Hiện tại, ý thức vẫn là một khái niệm chưa hoàn chỉnh và mơ hồ, bản chất của nó là quá trình chủ thể tư duy phân loại và xử lý thông tin. Khi con người ngủ, mức độ hưng phấn ở vùng não điều khiển ý thức giảm xuống mức thấp nhất, là trạng thái nghỉ ngơi và phục hồi. Thiếu ngủ sẽ dẫn đến suy giảm trí nhớ, tư duy hỗn loạn, tinh thần khó tập trung,… Ngược lại, giấc ngủ đầy đủ giúp đầu óc minh mẫn, tràn đầy sinh lực.
Nói cách khác, giấc ngủ có tác dụng sửa chữa và sắp xếp lại ý thức. Việc họ trở về thế giới thực rồi rơi vào trạng thái ngủ mê, thực chất là một dạng tự bảo vệ và tự chữa lành của não bộ.
Giấc ngủ là một trạng thái tĩnh, trong lúc ngủ, hoạt động điện não của con người sẽ xuất hiện các sóng chậm đặc trưng, đi kèm với những dao động điện não có tần số thấp và biên độ nhỏ. Lương Hiển là kiểu người xem một lần là nhớ, hắn vẫn còn nhớ rõ đặc điểm của hoạt động sóng não trong lúc ngủ. Nếu bản thân hắn có thể dùng ý thức mô phỏng trạng thái điện não đó, tiến hành nghỉ ngơi luân phiên, thì liệu có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục ý thức hay không?
Nghĩ là làm, Lương Hiển lập tức nhắm mắt thử nghiệm. Hắn giữ cho bản thân tỉnh táo, đồng thời điều khiển sóng não vào trạng thái giống như đang ngủ. Quá trình này vô cùng khó khăn, hắn cảm thấy bản thân như bước vào một cảnh giới huyền diệu. Cơ thể thì đang ngủ, ý thức cũng như đang ngủ, nhưng lại như đứng ở một chiều không gian khác, quan sát trạng thái của chính mình.
Tình trạng khó diễn tả bằng lời này là gì nhỉ?
Lương Hiển cố gắng suy nghĩ. Hắn cảm thấy mình đã ngủ rồi, đang dùng một bộ não khác để suy nghĩ. Hắn đang ở rất sâu…
Là tiềm thức!
Lương Hiển giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ. Hắn chỉ “ngủ” đúng năm phút, đầu óc vô cùng tỉnh táo. Cảm giác u mê mơ hồ biến mất, ý thức rõ ràng chưa từng có. Trạng thái vừa rồi chỉ duy trì năm phút, vậy mà như đã ngủ đủ tám tiếng, tinh thần sảng khoái.
Có thể thử được.
Lương Hiển bò dậy, chạy đến giường Đàm Nghiên, nhìn thiết bị đo sóng não ở đầu giường anh, hai tay đặt lên thái dương của anh, bắt đầu điều chỉnh tần số sóng não.
Việc này vốn dĩ là một quá trình rất khó, bởi bản thân hắn và người khác không giống nhau. Nhưng Đàm Nghiên rất tin tưởng Lương Hiển, ý thức anh không kháng cự chút nào, để mặc hắn tùy ý “vọc phá”. Lương Hiển dựa theo mô thức mà hắn đã thử, vừa nhìn thiết bị vừa điều chỉnh. Chẳng mấy chốc, nhịp thở của Đàm Nghiên nhẹ hơn nhiều, biểu cảm ngủ cũng dễ thương hơn.
Hình như có tác dụng. Mức độ hoạt động của tế bào não đã phục hồi tới 70%, thậm chí còn hơi vượt qua mức ấy. Tuy nhiên Đàm Nghiên không tỉnh lại, có lẽ vì bản thân anh vốn đang ngủ, mà việc điều trị cho người khác và tự điều trị là hai việc khác nhau: điều trị cho bản thân cần phải duy trì tỉnh táo, còn người khác thì có thể tiếp tục ngủ.
Lương Hiển thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang chữa trị cho Tần Lực và A Tam.
Tần Lực khá hơn một chút, ý thức của cậu có hơi kháng cự ban đầu, nhưng khi Lương Hiển truyền tín hiệu “tôi là Lương Hiển”, Tần Lực không từ chối nữa, để hắn điều chỉnh, rất nhanh sau đó cũng giống như Đàm Nghiên, ngủ sâu hơn.
A Tam có phản ứng kháng cự rất rõ rệt, Lương Hiển mệt rã rời cũng không thể khiến anh ta tiếp nhận ý thức của mình. Điều này Lương Hiển hiểu được, dù sao thời gian tiếp xúc giữa họ cũng chưa lâu.
Vì vậy hắn thử đánh lừa, truyền cho A Tam tín hiệu “tôi là lớp trưởng của cậu”. A Tam trở nên thư giãn hơn, giao ý thức của mình cho Lương Hiển điều chỉnh.
Quả nhiên sự tin tưởng ảnh hưởng đến sức mạnh của ý thức. Suy nghĩ của người khác sẽ tạo nên sự chấp nhận hoặc kháng cự tương ứng đối với sức mạnh ý thức.
Lương Hiển cho rằng, khi người khác đồng thuận với suy nghĩ của mình, việc ám thị sẽ rất dễ dàng; ngược lại khi không đồng thuận, ám thị sẽ khó khăn hơn nhiều.
Sở dĩ nhiều người tin lời Đàm Nghiên như vậy, là vì họ tuyệt đối tin tưởng anh.
Đúng là một người xuất sắc. Lương Hiển âm thầm tán thưởng con mắt nhìn người của mình.
Sau khi điều trị xong, Lương Hiển thấy hơi mệt, quay lại giường mình, ngủ một giấc thật sâu.
–
Sáng hôm sau, vì lo lắng rằng xảy ra tình trạng chết não, Kiều Tri Học thức dậy rất sớm. Nhưng thấy cả bốn người đều tỉnh dậy với tinh thần tỉnh táo, mấy người Bộ trưởng Vu thở phào nhẹ nhõm.
Vì quan điểm “thế giới thực không thể sử dụng dị năng”, nên Lương Hiển không nói với ai về việc mình làm nửa đêm hôm qua, xem như là do ý thức của mọi người mạnh mẽ nên đã tự phục hồi.
Kiểm tra cơ thể cho bốn người, bác sĩ cau mày nói: “Tại sao mạch tượng của hai người giống như vừa khỏi bệnh nặng?”
Nhóm nghiên cứu áp dụng kết hợp cả Đông y và Tây y. Các xét nghiệm của Tây y rất khó phát hiện tình trạng cận bệnh lý, Đông y thì lại có thể.
Mấy người liếc nhìn nhau, A Tam hỏi: “Mọi người chưa xem ảnh bọn tôi mang về à?”
Kiều Tri Học lắc đầu: “Tôi lo rằng nếu chỉ nhìn vài hình ảnh rời rạc sẽ dễ dẫn đến hiểu lầm, tốt nhất là đợi các cậu tỉnh lại rồi bàn.”
A Tam gật đầu: “Lần này bọn tôi thu hoạch được rất nhiều, cùng nhau thảo luận một chút đi.”
Anh ta liếc Đàm Nghiên và Tần Lực, thấy hai người đều gật đầu đồng ý, có thể bắt đầu làm việc, lúc này mới yên tâm.
Bên kia, bác sĩ Đông y già kê thuốc bổ cho hai người, lẩm bẩm: “Không biết đám thanh niên các cậu đi làm nhiệm vụ gì, nhưng sức khỏe là vốn liếng cách mạng, đừng có thấy khỏi bệnh rồi là bỏ qua việc dưỡng sức, giai đoạn này rất quan trọng đấy.”
Tần Lực mặt mày méo xệch. Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tiêm với uống thuốc. Một thanh niên cao to lực lưỡng, súng kê vào đầu còn chẳng chớp mắt, vậy mà mỗi lần xét nghiệm máu đều sợ đến mức phát khóc, nhát cáy trước mặt y tá. Nghiêm Vĩnh Phong thường hay trêu Tần Lực, vì sợ kim tiêm mà mất đi một thú vui của đàn ông. Ừ thì, đồng phục y tá là…
Khụ khụ, lạc đề rồi.
Không chỉ có Tần Lực, mặt Đàm Nghiên cũng hơi tái. Lương Hiển luôn chú ý đến anh, lập tức ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Sao thế?”
Đàm Nghiên đỏ mặt, thành thật trả lời: “Sợ bác sĩ, hồi trước mỗi lần đơn vị tổ chức hiến máu là tôi đều phải nằm mê man nửa ngày, cứ thấy kim tiêm là chóng mặt.”
Đơn vị trước…
Thôi bỏ đi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là phát hiện thêm một khuyết điểm của Đàm Nghiên. Lương Hiển sung sướng nghĩ thầm.
Những khuyết điểm khiến Đàm Nghiên “ngã khỏi thần đàn” này không gây phản cảm, ngược lại càng khiến anh đáng yêu hơn. So với một vị thần toàn năng, thì một người bằng xương bằng thịt ở ngay bên cạnh dễ được người ta yêu mến hơn.
Đàm Nghiên sợ tiêm, sợ uống thuốc. Vậy thì hắn sẽ học thêm nhiều kiến thức y học, hiểu rõ nguyên lý của các loại bệnh tật, để sau này có thể dùng năng lực phân giải giúp anh trị bệnh. Không cần tiêm thuốc nữa, chắc chắn Đàm Nghiên sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giống như mỗi lần hắn dạy học, ánh mắt anh long lanh ngây thơ vô tội, đầy biết ơn và tôn kính… chỉ nghĩ thôi mà tim gan ngứa ngáy cả lên.
Trong lúc Lương Hiển thất thần, A Tam đã phối hợp với hình ảnh và video, kể lại chi tiết những gì họ đã thấy và trải qua trong chuyến đi lần này, cũng như nói sơ qua về năng lực của mỗi người.
“Về nguồn gốc cụ thể của dị năng thì tôi không nói rõ được, để Lương Hiển giải thích đi.” A Tam đẩy Lương Hiển ra.
Anh ta không thể dùng mấy lý thuyết kiểu “thuộc tính thủy linh căn” hay “pháp sư hệ thổ” của Tần Lực được, mấy ông giáo sư nghe không hiểu đâu.
Lương Hiển lập tức hồi hồn, giải thích học thuyết “Ý thức luận” do mình nghĩ ra. Quan điểm duy tâm kiểu này khiến Bộ trưởng Vu và mấy vị cán bộ già sững sờ.
Xưa nay đều là vật chất quyết định ý thức, không ngờ ở dị giới lại là ý thức quyết định vật chất, mà còn vô cùng mạnh mẽ.
Ngược lại, Kiều Tri Học nhanh chóng chấp nhận, gật đầu nói: “Trong cơ học lượng tử đúng là có cách nói như vậy, xem ra chuyện này là thật. Thế giới vi mô thật kỳ diệu, có thể hoàn toàn lật đổ nhận thức cơ bản của chúng ta. Tiếc rằng dị năng chỉ có thể dùng trong dị giới, tôi không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ ấy.”
Một vị giáo sư già lắc đầu, gian nan nói: “Cách nhìn này vẫn duy tâm quá. Nếu ý thức của con người thật sự có thể làm ra chuyện kinh khủng như một phát súng g**t ch*t thương long gì đó, thật sự quá khó tin. Tôi từng nghiên cứu qua cơ học lượng tử, nếu chế tạo được loại máy móc như vậy thì còn có thể hiểu được.”
“Giáo sư à, lịch sử khoa học của nhân loại vốn là một quá trình liên tục xây dựng rồi phá bỏ các quan điểm. Chúng ta cần phải hoài nghi tất cả các lý thuyết hiện có thì mới có thể tiến bộ không ngừng.” Kiều Tri Học phản bác. “Thời Trung cổ, mọi người tin vào ‘thuyết địa tâm’ đấy thôi, lúc đó ai cũng coi nó là chân lý vĩnh hằng. Nhưng thế giới này chỉ có một chân lý: không có chân lý nào là vĩnh viễn!”
Lời của Kiều Tri Học khiến mấy vị giáo sư hoài nghi về lý thuyết của Lương Hiển im bặt. Kiều Tri Học thấy đã thuyết phục được mọi người, quay sang nói với Lương Hiển: “Tuy rằng gốc rễ là ý thức lực, nhưng do các cậu có kinh nghiệm, tính cách và sở trường khác nhau nên biểu hiện cụ thể của ý thức lực sẽ có sự khác biệt. Năng lực của trợ giảng Sài và Tần Lực dễ giải thích, nhưng năng lực của Đàm Nghiên và Lương Hiển thì…”
Ánh mắt anh ta đảo qua hai người: “Nếu tôi đoán không sai, năng lực của Tần Nghiên là cường hóa, dù là sức mạnh và thể chất của bản thân, hay là sức mạnh của vũ khí, chỉ cần đến tay Tần Nghiên là đều được tăng cường. Mức độ tăng cường này phụ thuộc hoàn toàn vào ý thức lực của anh ấy. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị một vài món vũ khí có uy lực lớn dễ mang theo, để Đàm Nghiên có thể phát huy tối đa sức mạnh.”
“Còn Lương Hiển, năng lực của cậu có phần đáng sợ hơn.”
“Năng lực của cậu có lẽ là phân giải vật chất và tái cấu trúc. Hiện tại mới chỉ thể hiện phần phân giải, chưa thấy phần tái cấu trúc. Sau này cậu nên đọc thêm sách, cố gắng mở rộng phạm vi kiến thức. Mỗi khi cậu hiểu được cấu tạo của một loại vật chất, sức mạnh của cậu sẽ tăng thêm một phần. Tuy nhiên về mặt tái cấu trúc, tôi nghĩ sẽ khó hơn một chút. Dù sao thì phá hủy lúc nào cũng dễ hơn sáng tạo.” Kiều Tri Học phân tích.
Phân tích của anh ta luôn có thể chạm tới điểm mù tư duy của mọi người. Lương Hiển hoàn toàn tán đồng, thậm chí không nhịn được tưởng tượng, nếu Kiều Tri Học sở hữu ý thức lực, với kiến thức, trải nghiệm và sự am hiểu về cơ học lượng tử cùng bản chất của ý thức, chắc chắn anh ta sẽ cực kỳ đáng sợ.
••••••••
Lời tác giả:
Lương Hiển: Lăn lộn đủ kiểu, tôi vẫn là “support bạo lực” thật à? Thế tôi còn là công không vậy?
Đàm Nghiên (mặt ngây thơ): “Công” là gì vậy? Kiến thức mới ư?
Lương Hiển: Ờmmm… đúng vậy, kiến thức mới. Nhưng giờ anh chưa học đến đâu, đợi đến lúc thích hợp em sẽ dạy anh.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 31
10.0/10 từ 24 lượt.
