Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 29


Cái Chết Đen là một loại bệnh truyền nhiễm ác tính do trực khuẩn dịch hạch lan truyền thông qua bọ chét chuột. Nó được cấu thành bởi một số thành phần như kháng nguyên vỏ nang FI, kháng nguyên độc lực V/W, độc tố dịch hạch, nội độc tố và chất diệt khuẩn. Sau khi xâm nhập vào da, vi khuẩn nhờ vào vỏ nang và kháng nguyên V/M để tránh bị tế bào thực bào tiêu diệt, từ đó sinh sôi phát triển. Hai loại kháng nguyên này về bản chất đều là protein, có thể bị phân giải thành các đơn vị cơ bản nhất là axit amin.



Chỉ cần phân giải chúng thành các axit amin vô hại, trực khuẩn dịch hạch sẽ mất đi khả năng kháng thực bào, đồng nghĩa với việc mất hoạt tính.


Chỉ cần không tiếp tục sinh sôi, với thể chất của Đàm Nghiên và Tần Lực, chắc chắn họ sẽ hồi phục.


Nhưng cần phải lưu ý, trong cơ thể con người tồn tại rất nhiều loại protein khác nhau, không thể cùng lúc phá huỷ những thứ đó với trực khuẩn dịch hạch, nếu không sẽ gây tổn hại đến cơ thể. Chưa kể trong cơ thể Đàm Nghiên lúc này đã tràn ngập vô số vi khuẩn dịch hạch, số lượng cực kỳ khổng lồ, chỉ dựa vào một ý niệm, một ý thức, liệu có thể nhận biết và tiêu diệt sạch được chúng không?


Lương Hiển cực kỳ bồn chồn, không chắc năng lực của mình có thể phân giải hết số vi khuẩn dịch hạch.


Nhưng hết thời gian rồi. Nhìn giọt máu mũi nhỏ xuống bè cứu sinh, Lương Hiển biết hắn bắt buộc phải thành công.


Hắn tĩnh tâm lại, hồi tưởng trong đầu hình dạng của trực khuẩn dịch hạch dưới kính hiển vi và cấu trúc của chúng, đặt tay lên người Đàm Nghiên.


Thật ra, theo lý thuyết của Lương Hiển, chỉ cần quan sát được thì có tiếp xúc cơ thể hay không cũng không quan trọng. Nhưng hắn cảm thấy sự tiếp xúc có thể thúc đẩy việc quan sát bằng ý thức. Giống như lúc A Tam sử dụng năng lực, cần đưa tay chạm vào nước.


Lương Hiển nhắm mắt lại, tưởng tượng cấu trúc cơ thể người, tưởng tượng vi khuẩn dịch hạch đang không ngừng sinh sôi và phá hoại ở đâu đó trong cơ thể Đàm Nghiên. Hắn phải tìm ra những vi khuẩn này, phân giải bằng hết, không chừa một con!


Chớp mắt, hắn cảm thấy bản thân thu nhỏ, rất nhỏ, như thể đã “xâm nhập” vào trong cơ thể Đàm Nghiên, “thấy được” các tế bào miễn dịch của Đàm Nghiên đang kiên cường chiến đấu với trực khuẩn dịch hạch. Nhưng tốc độ sinh sản của vi khuẩn quá mạnh, mà cơ thể Đàm Nghiên không có tế bào T ghi nhớ hiệu quả, không có kháng thể.


Phân giải, phân giải, phân giải hết!


Lương Hiển không ngừng hồi tưởng các bước phân giải protein. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của ý thức, hắn thật sự “nhìn thấy” trực khuẩn dịch hạch dưới tác động của năng lực bị thuỷ phân hoàn toàn thành axit amin.


Một con, hai con… một vạn, hai vạn… không đủ, vẫn chưa đủ! Phải phân giải hết, không được để sót con nào!



Lương Hiển phát hiện chỉ cần mình có suy nghĩ đó, thì ý thức sẽ phóng đại vô hạn, lục soát toàn bộ trực khuẩn dịch hạch trong cơ thể Đàm Nghiên, kể cả bộ phận nhỏ bé nhất cũng không bỏ qua. Chỉ cần bị ý thức hắn “quan sát thấy”, vi khuẩn dịch hạch lập tức bị phân giải.


Tốc độ truyền của ý thức gần bằng tốc độ ánh sáng. Với tốc độ 300.000 m/s, gần như chỉ trong chớp mắt, ý thức của Lương Hiển đã quét qua cơ thể Đàm Nghiên vô số lần.


Tất cả trực khuẩn dịch hạch bị phân giải, biến thành axit amin và được hệ thống cơ thể hấp thụ, tái sử dụng.


Hắn vẫn chưa yên tâm, ý thức quét thêm mấy vòng trong cơ thể Đàm Nghiên, mô dưới da cũng kiểm tra kỹ một lượt. Sau khi xác định không còn vi khuẩn dịch hạch nào sót lại, hắn mới thu ý thức về.


Ngay khi ý thức rời ra, đầu Lương Hiển đau như búa bổ. May là từng trải qua cảm giác này một lần, hắn chịu đựng cơn đau, gượng gạo sắp xếp lại ý thức hỗn loạn, rồi mặt mày trắng bệch ngã xuống bè cứu sinh.


Phía bên kia, Đàm Nghiên cảm thấy nhẹ người hẳn, đầu không còn choáng, cơ thể hết sốt, các triệu chứng xuất huyết niêm mạc do thể nhiễm trùng huyết của dịch hạch cũng biến mất. Tuy vẫn còn hơi yếu, nhưng đã gần hồi phục hoàn toàn.


Ý thức của Lương Hiển đã trải qua một trận tử chiến với hàng triệu vi khuẩn dịch hạch trong cơ thể Đàm Nghiên, nhưng đối với Đàm Nghiên, mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây.


Anh thấy Lương Hiển chạm vào mình, sau đó cơ thể bỗng nhiên hồi phục.


Sở hữu dị năng bao nhiêu năm, Đàm Nghiên cho rằng nó chỉ giúp con người mạnh mẽ hơn một chút, nhanh nhẹn hơn một chút, có thêm vài cách đtự bảo vệ bản thân. Không ngờ khi dị năng ở trong tay người khác, nó sẽ biểu hiện vô vàn khả năng khác.


Ý thức là thứ tùy thuộc vào từng người. Bởi vì kinh nghiệm, học thức, và sở thích của mỗi người khác nhau, nên hình thái biểu hiện của sức mạnh cũng khác nhau.


Lương Hiển luôn nói bọn họ chỉ làm vướng chân anh, nhưng nếu chỉ có một mình anh, có khi chẳng biết sẽ phải trôi dạt trên biển bao lâu nữa. Nếu may mắn thì có thể trụ được đến khi chiến thắng dịch hạch, còn không may… có lẽ sẽ thành bữa ăn cho cá.


Những mảnh thịt khổng lồ của thương long vẫn không ngừng rơi xuống, sóng biển cuộn lên dữ dội, nhưng không còn đáng lo. Anh ung dung điều khiển lồng bảo hộ, giữ cho bè ổn định, để ba người còn lại nằm nghỉ thoải mái.


Khả năng hồi phục của Lương Hiển tốt hơn Đàm Nghiên tưởng. Hắn chỉ nghỉ ngơi một lát đã ngồi dậy, tiếp tục đặt tay lên người Tần Lực.


Vài giây sau, hô hấp của Tần Lực dần ổn định, nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường. Thằng nhóc này hồi phục rất kinh, hiện tại Đàm Nghiên vẫn còn thấy mệt, vậy mà sau khi Lương Hiển rời tya khỏi Tần Lực, cậu liền mở mắt, tinh thần phấn chấn. Đàm Nghiên hồi phục ý thức nhanh hơn, nhưng về thể chất… chẳng lẽ thật sự không bằng lớp trẻ?


Tần Lực tỉnh táo hẳn, Lương Hiển thì hoàn toàn kiệt sức. Lúc ngã xuống, hắn cố tình nghiêng về phía Đàm Nghiên, cược anh sẽ tốt bụng không bỏ mặc mình.



Quả nhiên, Đàm Nghiên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Lương Hiển, quỳ ngồi xuống để hắn gối đầu lên đùi mình.


Trong cơn đau đầu dữ dội, Lương Hiển biết mình đang được hưởng “gối đùi” của Đàm Nghiên, đầu óc mơ hồ vui đến mức muốn xì mũi, hài lòng cọ mặt vào đùi Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên không nhịn được bật cười. Hành động này, đúng là trẻ con.


A Tam lúc này cũng thấy khá hơn, chống tay bò dậy trên bè. Ban đầu chỉ có mỗi Lương Hiển là người khỏe mạnh, ba người còn lại đều bị thương, bây giờ thế cục đảo ngược: ba người dần hồi phục, Lương Hiển thành người tàn tạ nhất.


Tuy không thể cử động, A Tam vẫn “quan sát” được những gì vừa xảy ra. Nhìn xác thương long trôi nổi trên mặt biển, anh ta không khỏi chậc lưỡi: “Mẹ nó, thế giới này rốt cuộc bị sao vậy, đến cả thương long tuyệt chủng cũng sống dậy?”


Cái Chết Đen tuyệt diệt, loài sinh vật đã biến mất hơn trăm triệu năm đồng thời xuất hiện. Thế giới này e rằng không đơn giản chỉ là hiện tượng ấm lên toàn cầu khiến băng tan.


“Ai mà biết được.” Lương Hiển nhắm mắt đáp lời. Lúc này hắn không còn đủ sức để suy nghĩ, lần này tiêu hao còn lớn hơn lần ở thế giới thực.


Tuy nhiên, triệu chứng lần này nhẹ hơn nhiều, chủ yếu là vì đã trải qua một lần “tan rã ý thức”, khả năng chịu đựng của hắn tăng lên, chứ mức độ khó chịu là như nhau.


Thế giới này hiển nhiên rất khó gặp người sống sót. Nếu còn người sống thì cũng chỉ có thể sống sót ở vùng cao nguyên, mà nơi đó lại quá xa so với vị trí hiện tại.


Họ đã chụp được rất nhiều ảnh và video, A Tam thậm chí còn liều lĩnh lặn xuống nước lấy một mảnh thịt thương long mang về xét nghiệm. Trang thiết bị họ mang theo không nhiều, chỉ có thể thực hiện vài xét nghiệm cơ bản.


“Là thương long đấy, không phải phim điện ảnh, gặp thương long trên biển mà vẫn sống sót đấy. Không thể mang thịt nó về đúng là đáng tiếc.” A Tam tiếc rẻ.


“Giá mà chúng ta có thể lái xe bọc thép vào đây thì tốt rồi.” Tần Lực nói. Chỉ với một cái ba lô, số vật dụng mang theo thực sự quá ít.


Về vấn đề trang bị, trước khi “lỗ hổng” xuất hiện, nhóm nghiên cứu từng tranh luận dữ dội về việc họ nên đi bằng phương tiện giao thông để mang theo thật nhiều vật tư, hay chỉ mang một ba lô chứa đồ thiết yếu? Nói chung, trang bị càng đầy đủ thì càng an toàn.


Nhưng lần trước khi Bộ trưởng Vu vào thế giới tận thế, nếu ông không cưỡi xe điện nhỏ có thể nhảy khỏi xe bất cứ lúc nào, mà lái một xe bọc thép, có lẽ cả người lẫn xe đã cùng rơi vào dung nham. Thế giới khác nhau, vật tư có lúc là bảo vệ, có lúc là gánh nặng.


Ví dụ lần này, may mà họ không lái xe vào, nếu không chắc đã theo xe chìm nghỉm dưới đáy biển rồi.



“Khoảng cách quá xa, tìm người sống ở địa phương không thực tế. Chúng ta đã thu thập thông tin nguồn nước và khí quyển, chụp được khá nhiều ảnh và video, lấy được mẫu thương long, lối ra ở ngay trước mắt, chưa kể chúng ta người bệnh người yếu,” A Tam phân tích, “Kkhông có lý do tất yếu để ở lại đây.”


Tần Lực hé miệng rồi lại thôi. Lần này ai cũng có thu hoạch, chỉ có cậu đến rìa dị năng cũng chẳng chạm tới. Nhưng tình trạng hiện tại của cậu không thích hợp để ở lại thêm. Lương Hiển đã giúp bước đầu phân giải khuẩn dịch hạch trong người cậu, nhưng đã triệt để chưa thì không dám chắc. Ngay cả Đàm Nghiên cũng bị nhiễm, Lương Hiển kiệt sức, không thể giúp cả nhóm làm sạch thêm lần nữa. Nhìn bên ngoài có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực ra ai cũng đã dốc cạn sức, cần nhanh chóng quay về thế giới thực và phục hồi.


“Lối ra dưới nước hay dưới đáy biển?” A Tam hỏi.


“Chắc là đáy biển.” Đàm Nghiên chỉ xuống nước, “Tôi cảm giác lối ra cách chúng ta khoảng hai ngàn mét.”


Hai ngàn mét, nếu trên đất liền là một quãng đường đi bộ không tính là xa, nhưng biến thành độ sâu dưới nước lại là chuyện cực kỳ đáng sợ.


“Nơi xuất hiện thương long chắc chắn không phải vùng nước nông.” Lương Hiển gắng gượng cười khổ, “Nhưng độ sâu hai ngàn mét, áp suất rất khủng khiếp. Hàng nghìn tấn áp lực đè lên người, chúng ta có thể lặn được không?”


“Tôi thì không sao.” A Tam nói, “Độ cao ở đây tương đương với thành phố B, độ sâu chắc cũng xấp xỉ.”


“Anh từng lặn sâu như thế à?” Tần Lực không tin nổi, hỏi.


“Tôi chưa tính toán, nhưng có thể cảm giác được là rất sâu, vì tôi bơi rất lâu,” A Tam nói, “Cơ mà, hình như tôi không cảm nhận được áp suất nước, thoải mái tự do như trên cạn vậy. Chắc liên quan đến việc cơ thể tôi biến đổi giống cá.”


Vấn đề hiện tại là, A Tam có thể lặn xuống đáy biển, Đàm Nghiên có lẽ không thành vấn đề, nhưng còn Tần Lực và Lương Hiển thì phải làm sao?


Đàm Nghiên xưa nay quen đơn độc, khi chỉ có một mình anh có thể đi bất kỳ đâu, nhưng anh không chắc liệu mình có thể mang theo hai người lặn xuống đáy biển sâu đến vậy hay không.


“Trong ba lô chúng ta có đồ lặn.” Lương Hiển nói, “Oxy không phải vấn đề lớn, tôi có thể vừa lặn vừa biến nước quanh mũi miệng thành hydro và oxy. Nhưng bộ đồ lặn đặc chế này chỉ chịu được độ sâu vài trăm mét, sâu hơn thì không ổn.”


Hắn không thể biến toàn bộ phân tử nước thành khí, có làm đến chết cũng không nổi.


“Tôi sẽ thử xem, mang theo hai người chắc là được.” Đàm Nghiên nói. “Nếu làm lồng bảo vệ dẹp một chút, áp suất sẽ nhỏ đi đúng không? Mấy hôm trước cậu mới giảng, công thức áp suất là P = F/S, diện tích càng lớn, áp suất càng nhỏ.”


A Tam, Tần Lực: “……”



Công thức thì đúng, nhưng “mấy hôm trước mới giảng” là sao? Công thức áp suất này học từ cấp hai rồi mà? Đã thế còn dùng sai, áp suất nước đâu có tính kiểu đó.


“Không phải vậy,” Lương Hiển gian nan giải thích, “Áp suất trong chất lỏng không liên quan đến diện tích chịu lực, hình dạng cậu nói đúng là có thể giảm sức cản nước. Sinh vật sống ở biển sâu dựa vào áp suất bên trong cơ thể để chống lại áp suất nước, chúng ta có thể thử theo hướng này.”


Hắn còn đang suy nghĩ nên thiết kế lồng bảo vệ như thế nào thì Tần Lực chợt nói: “Tôi cảm thấy mình hình như…”


“Hình như gì cơ?” Lương Hiển hỏi.


Tần Lực có phần không chắc chắn: “Tôi cảm thấy mình chịu được. Tuy không thể thở dưới nước tự nhiên như trợ giảng Sài, nhưng chỉ cần không bị áp suất nước nghiền nát, chúng ta sẽ tự động chìm xuống phải không?”


“Có thể thử xem.” Lương Hiển ngẫm nghĩ. “Ông cứ lặn xuống theo cảm giác của mình, phiền trợ giảng Sài theo sát, nếu có chuyện gì thì lập tức đưa cậu ấy lên.”


Tần Lực mặc đồ lặn vào, thấp thỏm nhảy xuống nước. Người bình thường khi nhảy xuống nước sẽ được lực nổi nâng lên, không chìm ngay lập tức. Nhưng Tần Lực lại như một tảng đá “bùm” một tiếng rơi xuống, vừa vào nước liền chìm sâu.


A Tam bơi theo, Lương Hiển và Đàm Nghiên chờ trên bè.


Khoảng mười phút sau, A Tam kéo theo một cục gì đó nổi lên. Anh ta khó nhọc ló đầu lên mặt nước, nói: “Cái năng lực gì thế này, giống hệt cái mai rùa.”


Quanh người Tần Lực bọc một lớp vỏ cứng màu tối, không rõ làm từ chất liệu gì. Y như A Tam nói, trông như một cái mai rùa. Lương Hiển đưa tay sờ thử, thấy lớp vỏ này cứng rắn vô cùng.


“Cậu ta bắt đầu mọc ra cái này khi xuống khoảng trăm mét,” A Tam nói, “Độ sâu càng lớn lớp vỏ càng dày, tốc độ chìm cũng nhanh hơn.”


Đàm Nghiên đưa tay vạch lớp vỏ, lộ ra khuôn mặt Tần Lực.


Tần Lực nở nụ cười chất phác với mọi người, có vẻ không có trở ngại gì.


“Tôi nghĩ mình có thể mang theo một người,” Tần Lực suy tư, “Cảm giác lớp giáp này có thể mở rộng ra thêm một chút, nhưng sẽ hơi chật, tôi phải ôm người đó.”


Lương Hiển: “…”


Ở đây người cần được mang theo chỉ có hắn thôi đấy? Sao lần nào cũng là hắn vào vai được người ta bế bồng thế hả? Lần này còn bị Tần Lực ôm vào lòng?!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 29
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...