Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 28
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm được cảm giác lạnh sống lưng.
Biết rằng đang ở vũ trụ song song của Trái Đất là một chuyện, tận mắt thấy thảm cảnh của thành phố B là chuyện khác.
Một số di tích nổi tiếng trong ảnh trở thành đống hoang tàn, dưới những bức tường đổ nát là vô số xác chết thê thảm, chỉ nhìn thôi cũng rùng mình.
“Loại thảm họa nào có thể khiến mực nước dâng cao đến thế này? Còn có dịch bệnh khác sao?” A Tam không nhịn được hỏi.
“Có lẽ là băng tan…” Lương Hiển đoán, “Trước kia từng có nhà khoa học nói rằng, trong các tảng băng có thể đóng băng vô số virus đã tuyệt chủng. Một khi Trái Đất ấm lên, băng tan, con người không chỉ phải đối mặt với việc mực nước biển dâng cao, đất liền bị nhấn chìm, động thực vật chết hàng loạt, mà còn các căn bệnh chưa từng biết đến.”
Hiện tượng ấm lên toàn cầu là vấn đề được xã hội hiện đại thường xuyên nhắc đến. Ai cũng biết băng đang dần tan chảy, nhưng không ai ngờ rằng khi thời khắc ấy đến, thế giới sẽ trở nên như thế này.
“Nhưng băng tan là một quá trình rất chậm mà?” A Tam thắc mắc, “Công trình kiến trúc không thể dời đi, nhưng chính phủ có thể dẫn dân chúng di cư lên cao nguyên. Chẳng lẽ lại chết nhiều người như vậy trong thời gian ngắn…”
Xét theo trạng thái các thi thể, đại nạn của thành phố B chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây, là một biến cố gần như bất ngờ, bất ngờ đến mức không cho con người chút thời gian chuẩn bị nào.
“Cho dù băng tan ngay lập tức cũng không đến mức này,” Lương Hiển nói, “Thành phố B dù sao cũng nằm sâu trong đất liền, muốn ngập đến đây cũng cần thời gian. Trừ phi địa hình thay đổi trong nháy mắt, nếu không tuyệt đối không thể xảy ra tai họa diện rộng như vậy.”
Tần Lực há miệng, không theo kịp dòng suy nghĩ của hai người, không biết phải nói gì.
Cậu xưa nay ít lời, cũng hiểu đầu óc mình không lanh lẹ bằng mấy người thông minh, chỉ cần không bị bỏ lại, cứ yên tâm chấp hành là được. Những chuyện đau đầu như thế, cứ để người thông minh lo. Cậu sống đơn giản, vì vậy cũng nhẹ nhõm.
Nhưng giờ đây, nhìn danh thắng quen thuộc trong ảnh bị dòng nước cuốn trôi, cậu thấy rất khó chịu. Nghĩ đến một ngày nào đó thế giới của mình có thể trở nên như vậy, cậu liền thấy choáng đầu.
“Ọe…” Tần Lực gục xuống, nôn thêm lần nữa.
“Sao vẫn chưa nôn hết nước vậy?” A Tam lấy một chai nước sạch trong ba lô đưa cho Tần Lực, “Uống chút nước sạch đi.”
So với ba người đang khiếp sợ, vẻ mặt Đàm Nghiên vẫn luôn bình tĩnh. Thảm cảnh như thế này anh đã thấy quá nhiều. Từ kinh ngạc và không tin lúc đầu, đến giờ đã trở nên bình thản. Tận thế càng thê thảm, anh càng thêm kiên định, tuyệt đối không để thế giới của mình biến thành như vậy.
So với hình ảnh, anh quan tâm đến các đứa trẻ đang trưởng thành hơn. Lương Hiển là người đầu tiên biết sử dụng dị năng, tuy chưa tìm được lĩnh vực sở trường, nhưng với sự thông minh của hắn, không cần lo lắng nhiều. A Tam chậm hơn, nhưng đã tốt nghiệp từ lâu, kinh nghiệm thực chiến dày dạn, phản ứng không nhanh bằng Lương Hiển, nhưng hiểu rõ sức mạnh của bản thân, nhanh chóng tìm được hướng phát triển.
Chỉ có Tần Lực là kém nhất trong ba người, kinh nghiệm lẫn trí tuệ đều không bằng hai người kia, thường xuyên ngơ ngác khi nghe Lương Hiển giảng giải lý thuyết, giống hệt Đàm Nghiên.
Giờ trông như bị bệnh…
Đàm Nghiên thấy sắc mặt Tần Lực tái nhợt, bèn đặt tay lên trán cậu. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng: “Cậu ấy bị sốt.”
A Tam và Lương Hiển giật mình. Vừa rồi cả bọn đều chui lên từ nước ngập xác chết, Lương Hiển có dị năng, A Tam giỏi bơi, người uống nhiều nước nhất là Tần Lực.
“Không thể nào…” A Tam suy đoán hàng loạt kết quả tồi tệ nhất, vội để Tần Lực nằm ngửa trên bè hơi, lấy nhiệt kế ra.
39,5 độ. Với thể chất của người trưởng thành, đây là mức cảnh báo nghiêm trọng.
Tần Lực nằm dài, hơi thở mỗi lúc một nặng. Lương Hiển vội vàng lục túi. Lần này bọn họ mang theo không ít thuốc cấp cứu, từ huyết tương đến kháng sinh đều có đủ. Trường hợp của Tần Lực cần hạ sốt và tiêm streptomycin, loại thuốc đặc hiệu điều trị nhiều loại dịch hạch. Nhưng trong số kháng sinh mang theo chỉ có các loại thông dụng như penicillin và erythromycin, không có streptomycin.
“Vẫn có chút tác dụng,” Lương Hiển không chần chừ, lập tức tiêm cho Tần Lực một mũi erythromycin, loại có tỷ lệ dị ứng thấp, cùng thuốc hạ sốt. “Chúng ta không có điều kiện truyền dịch, chỉ có thể tiêm bắp, hiệu quả sẽ không cao.”
Liều dùng của thuốc tiêm tĩnh mạch thường rất lớn, mà họ không mang theo đủ dụng cụ, tình trạng của Tần Lực cần được cứu chữa sớm.
“Hồi nhỏ đã tiêm vắc-xin rồi mà, sao vẫn bị nhiễm?” A Tam khó hiểu.
“Hoặc là chưa tiêm vắc-xin, hoặc là virus đã biến dị trong quá trình lây truyền.” Lương Hiển nói, giọng nặng trĩu. “Nếu đây là thế giới song song, thì những xác chết trôi nổi quanh chúng ta chắc hẳn cũng từng được tiêm vắc-xin, vậy tại sao vẫn chết vì dịch hạch?”
“Phải nhanh chóng quay về.” Đàm Nghiên nghiêm mặt nói. “Nếu không Tần Lực sẽ không trụ nổi.”
Nhiệm vụ lần này của họ là cố gắng tiếp xúc với con người ở thế giới dị giới, phân tích thành phần không khí, đất đai, nguồn nước ở đó, vốn cần phải lưu lại một thời gian. Nhưng Tần Lực vừa vào đã nhiễm bệnh, nếu không chữa trị ngay, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Quay về.” A Tam và Lương Hiển đồng thanh. “Lối ra ở đâu?”
Đàm Nghiên cảm nhận một chút rồi chỉ tay về phía xa. Lương Hiển lập tức điều khiển dòng nước, khiến chiếc bè cao su từ từ chuyển động.
“Chậm quá!” A Tam nói. “Tôi cảm nhận nước tốt hơn, để tôi thử xem.”
Dứt lời, anh ta đặt tay xuống nước. Dòng nước lập tức chuyển động nhanh như tên bắn, đẩy chiếc bè lao đi với tốc độ tàu cao tốc về phía Đàm Nghiên đã chỉ. Cùng lúc đó, xung quanh bè như có một luồng khí vô hình bảo vệ họ, dù tốc độ rất cao nhưng chiếc bè không bị chòng chành, cũng không có giọt nước nào văng lên người.
Lương Hiển: “…”
Tìm được lĩnh vực mình giỏi đúng là khiến người ta ghen tị.
Nhưng dù sao A Tam cũng chỉ mới học cách dùng dị năng, chưa thuần thục. Nửa tiếng sau, mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, khó nhọc hỏi: “Còn, còn bao xa nữa…”
“Chưa đến một phần mười quãng đường.” Đàm Nghiên nói. “Cậu nghỉ đi, để tôi.”
Anh nhìn Tần Lực. Sau khi tiêm kháng sinh và thuốc hạ sốt, trông Tần Lực khá hơn một chút, mặt vẫn đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, có vẻ đang chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Nhưng lần này là để rèn luyện năng lực của bọn tôi, nếu không để Lương Hiển…” A Tam vẫn kiên trì.
“Đừng hồ đồ!” Đàm Nghiên hiền lành bỗng nổi giận. “Rèn luyện là khi không nguy hiểm đến tính mạng. Giờ Tần Lực bệnh nặng, còn rèn luyện cái gì nữa?”
Anh ấn A Tam nằm xuống, mặt nước bắt đầu nổi gió.
Cũng như trước đó, một lớp kết giới lớn bao lấy chiếc bè. Gió trên mặt nước càng lúc càng mạnh, từ làn gió nhẹ ban đầu nhanh chóng trở thành gió lốc cấp mười trở lên!
Lúc này, tốc độ di chuyển của họ trên mặt nước đạt đến 100km/h, không khác gì lái xe trên đường bằng.
Mà đi trên mặt nước còn có ưu thế: có thể đi thẳng, nối hai điểm gần nhất, không cần vòng vèo như trên đất liền.
Với tốc độ này, A Tam thở phào nhẹ nhõm, nằm vật xuống bè song song với Tần Lực, để Lương Hiển cùng lúc chăm sóc hai người.
Khác với Tần Lực, A Tam không nhiễm bệnh, mà là do sử dụng dị năng quá độ dẫn đến rối loạn ý thức. Khi ý thức vỡ vụn, trạng thái electron trong não trở nên hỗn loạn: vừa tồn tại vừa không tồn tại, vừa ở khắp nơi vừa chẳng ở đâu. Trạng thái này gần như khiến A Tam phát điên. Anh ta buộc phải tập trung tinh thần, giữ cho đầu óc tỉnh táo, mới không bị mất trí.
Lương Hiển rất hiểu tình trạng của A Tam. Hắn học theo Đàm Nghiên, đặt tay lên huyệt thái dương của A Tam, cố gắng dùng ý niệm của mình giúp đối phương gỡ rối, ổn định lại tinh thần.
“Ọe…” A Tam cũng nôn, nôn luôn ra bè.
Vì có lồng bảo vệ, Lương Hiển không thể ném chất nôn ra ngoài, đành bịt mũi lau sạch cho A Tam.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, quét sạch chiếc bè, cuốn luôn chất nôn ra ngoài.
Lương Hiển nhìn thoáng qua Đàm Nghiên. Đàm Nghiên vẫn đang chăm chú nhìn mặt nước, như thể không để ý đến họ, nhưng anh biết tình hình bên này, còn tiện tay giúp một cái.
Nhìn bóng lưng Đàm Nghiên, tâm trạng sốt ruột của Lương Hiển dần ổn định lại.
Người thanh niên này, thoạt nhìn không khác gì họ, nhưng sự tồn tại của anh giống như định hải thần châm, đứng vững trong lòng mọi người. Chỉ cần có Đàm Nghiên ở đây, họ sẽ không sợ hãi điều gì.
Cơn sốt của Tần Lực giảm bớt, nhiệt độ xuống còn 38 độ. A Tam cũng ngừng nôn, nhắm mắt dưỡng sức.
Lúc này Lương Hiển mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn Đàm Nghiên, trong lòng dâng lên cảm giác vô dụng đến tột cùng. Rõ ràng hắn là người đầu tiên thức tỉnh dị năng, vậy mà giờ chẳng giúp được gì.
“Đừng sốt ruột.” Đàm Nghiên dường như nhận ra sự không cam lòng trong mắt Lương Hiển, đưa tay xoa đầu hắn, “Cậu còn trẻ, vẫn đang trưởng thành.”
Lương Hiển lập tức túm tay Đàm Nghiên, lầu bầu: “Cậu cũng cùng độ tuổi với bọn tôi thôi, đừng có suốt ngày xoa đầu người khác, không biết là ‘đầu đàn ông, eo đàn bà’ không được động vào hả?”
“Eo phụ nữ chắc chắn là không thể chạm rồi.” Đàm Nghiên cười, “Phải tôn trọng phụ nữ, không được lưu manh.”
“Đầu đàn ông cũng thế…” Lương Hiển nắm chặt tay Đàm Nghiên, đột nhiên ngừng nói.
Hắn bao lấy bàn tay Đàm Nghiên, sờ tới sờ lui, một ý nghĩ đáng sợ trào lên khiến hắn suýt thốt thành tiếng.
Đàm Nghiên rút tay về, điềm nhiên nói: “Cứ nắm mãi làm gì, chỉ xoa đầu một cái thôi mà.”
“Đàm Nghiên,” Lương Hiển cố gắng kiềm chế, không để giọng nói mình run rẩy quá rõ rệt, “Tôi quên hỏi… lúc nhỏ cậu có tiêm vắc-xin không?”
Đàm Nghiên không trả lời. Anh hơi nghiêng người, ngồi quay lưng về phía Lương Hiển, không để hắn nhìn thấy sắc mặt mình.
“Tay cậu rất nóng,” Lương Hiển tiếp tục hỏi, “Chắc là không phải di chứng sau khi sử dụng dị năng?”
“Không sao.” Đàm Nghiên bình tĩnh đáp.
Lương Hiển lập tức lấy nhiệt kế trong túi ra. Đây là loại đo ngoài da, không cần kẹp nách, chỉ cần áp lên thái dương. Nhìn thấy con số hiển thị trên nhiệt kế, tim Lương Hiển lạnh toát.
41,7°C.
Nhiệt độ cơ thể người dao động từ 35 đến 42 độ, từng có thí nghiệm khoa học chứng minh con người có thể chịu đựng tối đa đến 46 độ, nhưng đó là trong môi trường kiểm soát, hoàn toàn không giống tình cảnh hiện tại.
“Cậu cần hạ sốt ngay lập tức.” Lương Hiển lấy thuốc ra từ ba lô. “Nhanh thôi, tôi tiêm một mũi, anh đừng cử động.”
“Không được.” Đàm Nghiên lắc đầu. “Không thể dùng. Dùng rồi dị năng sẽ yếu đi.”
Thuốc hạ sốt thường gây buồn ngủ. Như Tần Lực, sau khi tiêm thuốc nhanh chóng thiếp đi. Người có ý chí mạnh có thể chống lại cơn buồn ngủ, nhưng lúc này Đàm Nghiên đang tập trung toàn bộ tinh thần dẫn họ trở về, tuyệt đối không thể lơ là.
“Nhưng mà…” Lương Hiển cảm thấy máu trong người lạnh buốt. Nếu lúc này Đàm Nghiên phát bệnh, thì bọn họ thật sự tiêu đời.
“Không sao.” Đàm Nghiên lại đưa tay vỗ vỗ tay Lương Hiển, lòng bàn tay nóng rực khiến người ta kinh hãi. “Sắp tới rồi, đợi về thế giới thực, chữa trị gì cũng được. Tôi chịu được.”
“Nhưng mà…” Lương Hiển biết rõ giới hạn chịu đựng của cơ thể con người. Với nhiệt độ này, hẳn là Đàm Nghiên đã mất tỉnh táo.
“Không đáng là bao.” Đàm Nghiên nhàn nhạt nói.
Thật sự không đáng gì. So với những gì từng trải qua, cơn sốt này chẳng thấm vào đâu. Đàm Nghiên từng bị thương nặng ở thế giới khác, suýt bị sinh vật khác ký sinh. Chút đau đớn này không có gì ghê gớm.
Sắp đến rồi, sắp quay lại rồi.
Mỗi lần vào thế giới khác, Đàm Nghiên đều có mục tiêu rõ ràng. Ngay khi bước vào “lỗ hổng”, cánh cửa dẫn về sẽ vẫy gọi anh, anh nhắm mắt cũng có thể tìm tới chỗ đó.
Theo lời Lương Hiển, đó không phải là “gọi”, mà là vì thế giới thực tồn tại một tấm bia mộ có liên kết lượng tử với Đàm Nghiên. Liên kết lượng tử là một hiện tượng kỳ quái, không chịu ảnh hưởng bởi thời gian hay không gian. Dù ở hai đầu vũ trụ, dù ở hai thế giới, liên kết ấy vẫn tồn tại. Không có gì gắn bó hơn thế.
Anh sẽ đưa mọi người trở về thế giới thực.
Đàm Nghiên hít thở nặng nhọc. Nhưng vì Lương Hiển đang lo lắng phía sau, anh không để hắn nghe ra. Anh cố gắng ổn định nhịp thở, dù mỗi lần hít vào không đủ dưỡng khí cũng không sao. Đầu óc bắt đầu choáng váng, sốt cao khiến ý thức mơ hồ, Đàm Nghiên điều chỉnh nhiệt độ xung quanh, khiến trán như được đặt một cục đá lạnh, nhờ đó giữ được sự tỉnh táo.
Mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần quay lại càng nhanh càng tốt.
“Đừng lo.” Đàm Nghiên dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể. “Cậu quên rồi à? Não bộ con người có cơ chế tự bảo vệ và tự chữa lành. Các cậu đều nhờ thế mà khỏi bệnh. Mà hoạt động não của tôi cao hơn các cậu, nên không có vấn đề gì đâu.”
Nhưng bọn họ đều tự hồi phục trong trạng thái hôn mê, cho dù não bộ có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đồng thời lo liệu cả hai việc. Giờ phút này, Đàm Nghiên một lòng muốn quay về, căn bản không thể sử dụng ý thức lực để tự chữa lành.
Điều quan trọng hơn là, bệnh và vết thương là hai khái niệm khác nhau. Vết thương chỉ cần năng lực hồi phục được tăng cường là có thể lành lại. Nhưng hiện tại họ đang bị nhiễm virus, nếu không tiêu diệt virus trong cơ thể, thì dù khả năng hồi phục có mạnh đến mấy, thân thể sẽ liên tục bị virus phá hoại.
Đau như vậy, làm sao có thể chịu đựng?
“Cậu từng gặp phải tình huống thế này khi vào dị giới chưa?” Lương Hiển thấp giọng hỏi.
Đàm Nghiên vì muốn trấn an Lương Hiển, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất nói: “Tiếng Anh gọi là ‘small case’, chuyện nhỏ. Tôi có kinh nghiệm, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Nhưng loại đau đớn này đâu phải có kinh nghiệm là sẽ chịu nổi…
Lương Hiển không tài nào tưởng tượng được, trước kia Đàm Nghiên đã một mình vượt qua như thế nào.
Hắn phải làm gì mới giúp được mọi người đây?
Đang lúc Lương Hiển cảm thấy tình hình của họ không thể tệ hơn được nữa, bè phao đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Lương Hiển nghi Đàm Nghiên đã gắng gượng đến giới hạn, hôn mê bất tỉnh, vội vàng muốn đo nhiệt độ cho anh, lại bị Đàm Nghiên đè lại.
Anh cảnh giác nhìn mặt nước đen kịt phía trước.
Mặt nước tĩnh lặng vô cùng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nguy hiểm, như thể có một con quái thú biển khổng lồ đang ẩn mình phía dưới, yên lặng chờ đợi con mồi tự dâng đến.
Lương Hiển cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, chăm chú nhìn mặt biển, hạ giọng nói: “Chúng ta đi suốt chặng đường, hình như chưa gặp sinh vật biển cỡ lớn nào…”
Nếu mực nước toàn cầu dâng cao, đồng bằng hóa biển cả, chưa chắc đã là điều tốt. Vùng biển lân cận không có loài ăn thịt nào giống cá mập, đồng nghĩa với việc… nơi này có lẽ là lãnh địa của một loài quái vật biển còn đáng sợ hơn.
Ở thế giới thực, ngắm biển thường giúp người ta cảm thấy vui vẻ thư giãn, mặt biển xanh biếc lấp lánh sóng nhỏ dưới trời xanh mây trắng dường như có thể bao dung mọi thứ. Nhưng giờ phút này, họ đang ngồi trên một chiếc bè bơm hơi nhỏ, cô độc và bất lực giữa mặt biển đen ngòm muốn nuốt chửng họ.
Quái vật phía trước chờ một lúc, thấy họ không tiếp tục tiến tới, nhịn không được chậm rãi nổi lên mặt nước. Một con quái vật dài hơn hai mươi mét, trông giống cá sấu, trồi lên khỏi mặt biển. Nó há miệng thật lớn, hàm răng sắc nhọn móc ngược, đôi hàm ghê rợn có thể cắn đứt con mồi chỉ trong chớp mắt.
Lương Hiển lập tức giơ súng lên, nhưng hắn nghi súng không thể gây sát thương đáng kể lên con quái vật trước mặt, vết thương nhỏ có khi chỉ làm nó đau và k*ch th*ch nó tấn công mãnh liệt hơn.
Nửa cơ thể con quái vật vẫn chìm dưới nước, làm người ta không nhìn rõ toàn bộ hình dạng của nó. Lương Hiển thử dùng ý thức để quan sát, “nhìn thấy” phần cơ thể ẩn dưới mặt nước của nó, không khỏi hít một hơi to.
“Thương long…” Cậu lẩm bẩm, “Chúa tể đại dương thời kỷ Phấn Trắng. Thương long đã tuyệt chủng, sao lại xuất hiện ở đây…”
Chỉ khi đối mặt với quái vật như vậy, con người mới biết mình nhỏ bé thế nào. Trước sức mạnh trời đất, con người quá đỗi yếu ớt.
Khẩu súng trong tay hắn là vũ khí mạnh nhất có thể mang theo, nhưng e là vẫn không thể gây thương tổn chí mạng cho thương long. Loại quái vật này, trừ phi dùng tên lửa quy mô lớn, bằng không không dám đảm bảo sẽ giết được nó bằng một đòn.
Thương long là kẻ săn mồi giỏi về ẩn nấp và bộc phát, chắc chắn vừa rồi nó nấp dưới mặt nước, há miệng sẵn sàng, chờ khoảnh khắc bè của họ chạy qua là sẽ lao lên ngoạm trọn.
Lương Hiển hạ giọng: “Tốc độ của thương long khoảng 40 đến 50 km/h, không giỏi đuổi theo đường dài tốc độ cao, nó mạnh về phục kích. Với tốc độ vừa rồi của chúng ta có thể nhanh chóng cắt đuôi được nó, không cần liều mạng đối đầu.”
Loại sinh vật này rất đáng sợ, nhưng có thể thoát được.
Nhưng Đàm Nghiên lại nói: “Tình trạng cơ thể của Tần Lực không tốt, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây. Hơn nữa, chúng ta đã đến rồi, tôi cảm giác được địa điểm nằm ngay dưới chân, dưới đáy biển.”
Biển nước thế này, còn phải nhảy xuống tìm lối ra? Chưa kể ai biết được dưới nước còn bao nhiêu con quái vật khác…
Thế giới đầu tiên hắn vào đã mất tầng khí quyển bảo vệ, nhưng khi đó họ có Đàm Nghiên che chở, trong lòng chỉ nghĩ đến việc thức tỉnh dị năng, cảm thấy tận thế không có gì đáng sợ. Còn lần này, đối mặt với thảm trạng của thành phố B, đồng đội bị nhiễm dịch bệnh, còn gặp phải quái thú tiền sử, Lương Hiển mới thực sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ “tận thế”.
Đây không phải là chuyến phiêu lưu dị giới đầy k*ch th*ch và mạo hiểm, mà là mỗi lần đều gánh trên vai trách nhiệm to lớn, mạo hiểm tính mạng trong hành trình tuyệt vọng.
Mỗi lần đều là thế giới ngập tràn cái chết, nguy hiểm không biết tên ẩn náu khắp nơi, sức mạnh đất trời khiến người ta sợ hãi.
Con người muốn chinh phục vũ trụ bằng chútdị năng nhỏ nhoi, ý thức yếu ớt sao?
Nực cười.
Lương Hiển nhìn mặt biển. Lối ra của họ ở dưới đó, đồng đội người bệnh người kiệt sức, phía trước có một quái vật tiền sử giống như trùm cuối canh giữ. Dị năng của hắn là nhảy cao, thị lực tốt, có thể đẩy bè phao đi với vận tốc 10km/h thì có ích gì chứ?
Hắn cầm chắc khẩu súng, dứt khoát nói: “Để tôi cầm chân nó, cậu đưa mọi người đi tìm lối ra.”
Chỉ cần cầm chân một chút là được.
Lương Hiển lấy hết can đảm, ép mình đối mặt với thương long, rồi lại bị Đàm Nghiên ấn xuống.
“Đưa súng cho tôi.” Tay Đàm Nghiên nóng rực, giọng nói trầm ổn.
Hắn cầm khẩu AWM, hiện là súng bắn tỉa có hiệu năng toàn diện tốt nhất thế giới, tầm bắn hiệu quả trên 1100 mét, có thể xuyên qua năm hình nộm mặc áo chống đạn, uy lực có thể nói là khủng khiếp. Nhưng trước một con thương long dài hơn hai mươi mét, nặng trên ba mươi tấn, thương tổn e rằng chỉ như bị kim chích.
“Hỏa lực không ăn thua đâu.” Lương Hiển nói.
“Không sao.” Đàm Nghiên giơ súng, nhắm thẳng vào cái miệng há to của thương long, điềm tĩnh nói: “Chẳng phải cậu đã nói rồi sao, ý thức quyết định tất cả.”
“Nếu ý chí của tôi đủ mạnh, ý thức đủ rõ ràng, thì phát súng này sẽ thổi tung cơ thể nó.”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng bóp cò như đang ở buổi huấn luyện bắn súng, viên đạn nhỏ xíu bay vào miệng con quái vật.
Về tầm bắn, AWM dư sức xuyên vào trong cơ thể nó.
Đàm Nghiên hạ súng xuống, hai tay giữ chặt A Tam và Tần Lực, trầm giọng: “Bám chắc vào.”
Lời vừa dứt, bụng con cá mập khủng long bất ngờ nổ tung, tiếng nổ vang rền cả mặt biển, lực đẩy lớn đến nỗi bè phao có lồng bảo hộ vẫn bị chao đảo như nhánh lục bình giữa đại dương.
Mảng thịt khổng lồ đập mạnh lên lồng bảo hộ, trán Đàm Nghiên nhỏ giọt mồ hôi lạnh. Anh như đang run rẩy, gắng hết sức giữ cho bè không bị lật.
Từng đợt sóng xung kích tràn đến, anh không chỉ phải giữ cho bè không chìm, mà còn phải cố gắng không bị thổi bay quá xa. Cơn sốt cao khiến ý thức Đàm Nghiên mơ hồ, nếu ở một mình, có lẽ anh đã mặc kệ bản thân ngất đi rồi.
Dù sao ngất xỉu rồi tỉnh lại sẽ đỡ hơn nhiều, trước đây anh toàn vượt qua như thế.
Nhưng bây giờ không thể. Bên cạnh có người cần bảo vệ, dù khó chịu đến mấy, anh cũng phải nghiến răng chịu đựng.
Một giọt máu từ mũi Đàm Nghiên nhỏ xuống bè. Tay anh bận giữ hai người, không rảnh lau máu.
Lương Hiển nhìn anh, lần đầu tiên hiểu thế nào gọi là đau xé ruột xé gan.
Hắn không làm được gì hết, tại sao không làm được gì? Dị năng mà hắn am hiểu rốt cuộc là gì? Học bao nhiêu lý thuyết, phân tích bao nhiêu nguyên lý dị năng thì có ích gì, đến A Tam còn chẳng bằng!
Nắm rõ cấu trúc của vi khuẩn gây dịch hạch thì có tác dụng gì!
Khoan đã…
Lương Hiển nhìn đôi tay mình. Nếu hiểu rõ nguyên lý cấu tạo, vậy thì hắn có thể… phân giải loại virus này từ bên trong chăng?
Chẳng phải những vật chất này ban đầu đều được cấu thành từ các hạt vi mô như nguyên tử, neutron, proton, electron hay sao?
••••••••
Lời tác giả:
Fullmetal Alchemist: Giỏi lắm, cậu đã đủ tư cách trở thành nhà luyện kim.
Lương Hiển: Tôi nói cho mấy người biết, ai dám bảo học hành vô ích. Kiến thức chính là sức mạnh, là “sức mạnh” theo đúng nghĩa vật lý cổ điển, hiểu không hả???!!!
–
Tôi sửa lại chiều cao nhe, Đàm Nghiên 1m80, Lương Hiển 1m85, trung bình 1m85, Tần Lực 1m90 ~~~
Hình minh họa Thương long (Mosasauridae)
Mấy người cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm được cảm giác lạnh sống lưng.
Biết rằng đang ở vũ trụ song song của Trái Đất là một chuyện, tận mắt thấy thảm cảnh của thành phố B là chuyện khác.
Một số di tích nổi tiếng trong ảnh trở thành đống hoang tàn, dưới những bức tường đổ nát là vô số xác chết thê thảm, chỉ nhìn thôi cũng rùng mình.
“Loại thảm họa nào có thể khiến mực nước dâng cao đến thế này? Còn có dịch bệnh khác sao?” A Tam không nhịn được hỏi.
“Có lẽ là băng tan…” Lương Hiển đoán, “Trước kia từng có nhà khoa học nói rằng, trong các tảng băng có thể đóng băng vô số virus đã tuyệt chủng. Một khi Trái Đất ấm lên, băng tan, con người không chỉ phải đối mặt với việc mực nước biển dâng cao, đất liền bị nhấn chìm, động thực vật chết hàng loạt, mà còn các căn bệnh chưa từng biết đến.”
Hiện tượng ấm lên toàn cầu là vấn đề được xã hội hiện đại thường xuyên nhắc đến. Ai cũng biết băng đang dần tan chảy, nhưng không ai ngờ rằng khi thời khắc ấy đến, thế giới sẽ trở nên như thế này.
“Nhưng băng tan là một quá trình rất chậm mà?” A Tam thắc mắc, “Công trình kiến trúc không thể dời đi, nhưng chính phủ có thể dẫn dân chúng di cư lên cao nguyên. Chẳng lẽ lại chết nhiều người như vậy trong thời gian ngắn…”
Xét theo trạng thái các thi thể, đại nạn của thành phố B chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây, là một biến cố gần như bất ngờ, bất ngờ đến mức không cho con người chút thời gian chuẩn bị nào.
“Cho dù băng tan ngay lập tức cũng không đến mức này,” Lương Hiển nói, “Thành phố B dù sao cũng nằm sâu trong đất liền, muốn ngập đến đây cũng cần thời gian. Trừ phi địa hình thay đổi trong nháy mắt, nếu không tuyệt đối không thể xảy ra tai họa diện rộng như vậy.”
Tần Lực há miệng, không theo kịp dòng suy nghĩ của hai người, không biết phải nói gì.
Cậu xưa nay ít lời, cũng hiểu đầu óc mình không lanh lẹ bằng mấy người thông minh, chỉ cần không bị bỏ lại, cứ yên tâm chấp hành là được. Những chuyện đau đầu như thế, cứ để người thông minh lo. Cậu sống đơn giản, vì vậy cũng nhẹ nhõm.
Nhưng giờ đây, nhìn danh thắng quen thuộc trong ảnh bị dòng nước cuốn trôi, cậu thấy rất khó chịu. Nghĩ đến một ngày nào đó thế giới của mình có thể trở nên như vậy, cậu liền thấy choáng đầu.
“Ọe…” Tần Lực gục xuống, nôn thêm lần nữa.
“Sao vẫn chưa nôn hết nước vậy?” A Tam lấy một chai nước sạch trong ba lô đưa cho Tần Lực, “Uống chút nước sạch đi.”
So với ba người đang khiếp sợ, vẻ mặt Đàm Nghiên vẫn luôn bình tĩnh. Thảm cảnh như thế này anh đã thấy quá nhiều. Từ kinh ngạc và không tin lúc đầu, đến giờ đã trở nên bình thản. Tận thế càng thê thảm, anh càng thêm kiên định, tuyệt đối không để thế giới của mình biến thành như vậy.
So với hình ảnh, anh quan tâm đến các đứa trẻ đang trưởng thành hơn. Lương Hiển là người đầu tiên biết sử dụng dị năng, tuy chưa tìm được lĩnh vực sở trường, nhưng với sự thông minh của hắn, không cần lo lắng nhiều. A Tam chậm hơn, nhưng đã tốt nghiệp từ lâu, kinh nghiệm thực chiến dày dạn, phản ứng không nhanh bằng Lương Hiển, nhưng hiểu rõ sức mạnh của bản thân, nhanh chóng tìm được hướng phát triển.
Chỉ có Tần Lực là kém nhất trong ba người, kinh nghiệm lẫn trí tuệ đều không bằng hai người kia, thường xuyên ngơ ngác khi nghe Lương Hiển giảng giải lý thuyết, giống hệt Đàm Nghiên.
Giờ trông như bị bệnh…
Đàm Nghiên thấy sắc mặt Tần Lực tái nhợt, bèn đặt tay lên trán cậu. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng: “Cậu ấy bị sốt.”
A Tam và Lương Hiển giật mình. Vừa rồi cả bọn đều chui lên từ nước ngập xác chết, Lương Hiển có dị năng, A Tam giỏi bơi, người uống nhiều nước nhất là Tần Lực.
“Không thể nào…” A Tam suy đoán hàng loạt kết quả tồi tệ nhất, vội để Tần Lực nằm ngửa trên bè hơi, lấy nhiệt kế ra.
39,5 độ. Với thể chất của người trưởng thành, đây là mức cảnh báo nghiêm trọng.
Tần Lực nằm dài, hơi thở mỗi lúc một nặng. Lương Hiển vội vàng lục túi. Lần này bọn họ mang theo không ít thuốc cấp cứu, từ huyết tương đến kháng sinh đều có đủ. Trường hợp của Tần Lực cần hạ sốt và tiêm streptomycin, loại thuốc đặc hiệu điều trị nhiều loại dịch hạch. Nhưng trong số kháng sinh mang theo chỉ có các loại thông dụng như penicillin và erythromycin, không có streptomycin.
“Vẫn có chút tác dụng,” Lương Hiển không chần chừ, lập tức tiêm cho Tần Lực một mũi erythromycin, loại có tỷ lệ dị ứng thấp, cùng thuốc hạ sốt. “Chúng ta không có điều kiện truyền dịch, chỉ có thể tiêm bắp, hiệu quả sẽ không cao.”
Liều dùng của thuốc tiêm tĩnh mạch thường rất lớn, mà họ không mang theo đủ dụng cụ, tình trạng của Tần Lực cần được cứu chữa sớm.
“Hồi nhỏ đã tiêm vắc-xin rồi mà, sao vẫn bị nhiễm?” A Tam khó hiểu.
“Hoặc là chưa tiêm vắc-xin, hoặc là virus đã biến dị trong quá trình lây truyền.” Lương Hiển nói, giọng nặng trĩu. “Nếu đây là thế giới song song, thì những xác chết trôi nổi quanh chúng ta chắc hẳn cũng từng được tiêm vắc-xin, vậy tại sao vẫn chết vì dịch hạch?”
“Phải nhanh chóng quay về.” Đàm Nghiên nghiêm mặt nói. “Nếu không Tần Lực sẽ không trụ nổi.”
Nhiệm vụ lần này của họ là cố gắng tiếp xúc với con người ở thế giới dị giới, phân tích thành phần không khí, đất đai, nguồn nước ở đó, vốn cần phải lưu lại một thời gian. Nhưng Tần Lực vừa vào đã nhiễm bệnh, nếu không chữa trị ngay, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Quay về.” A Tam và Lương Hiển đồng thanh. “Lối ra ở đâu?”
Đàm Nghiên cảm nhận một chút rồi chỉ tay về phía xa. Lương Hiển lập tức điều khiển dòng nước, khiến chiếc bè cao su từ từ chuyển động.
“Chậm quá!” A Tam nói. “Tôi cảm nhận nước tốt hơn, để tôi thử xem.”
Dứt lời, anh ta đặt tay xuống nước. Dòng nước lập tức chuyển động nhanh như tên bắn, đẩy chiếc bè lao đi với tốc độ tàu cao tốc về phía Đàm Nghiên đã chỉ. Cùng lúc đó, xung quanh bè như có một luồng khí vô hình bảo vệ họ, dù tốc độ rất cao nhưng chiếc bè không bị chòng chành, cũng không có giọt nước nào văng lên người.
Lương Hiển: “…”
Tìm được lĩnh vực mình giỏi đúng là khiến người ta ghen tị.
Nhưng dù sao A Tam cũng chỉ mới học cách dùng dị năng, chưa thuần thục. Nửa tiếng sau, mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, khó nhọc hỏi: “Còn, còn bao xa nữa…”
“Chưa đến một phần mười quãng đường.” Đàm Nghiên nói. “Cậu nghỉ đi, để tôi.”
Anh nhìn Tần Lực. Sau khi tiêm kháng sinh và thuốc hạ sốt, trông Tần Lực khá hơn một chút, mặt vẫn đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, có vẻ đang chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Nhưng lần này là để rèn luyện năng lực của bọn tôi, nếu không để Lương Hiển…” A Tam vẫn kiên trì.
“Đừng hồ đồ!” Đàm Nghiên hiền lành bỗng nổi giận. “Rèn luyện là khi không nguy hiểm đến tính mạng. Giờ Tần Lực bệnh nặng, còn rèn luyện cái gì nữa?”
Anh ấn A Tam nằm xuống, mặt nước bắt đầu nổi gió.
Cũng như trước đó, một lớp kết giới lớn bao lấy chiếc bè. Gió trên mặt nước càng lúc càng mạnh, từ làn gió nhẹ ban đầu nhanh chóng trở thành gió lốc cấp mười trở lên!
Lúc này, tốc độ di chuyển của họ trên mặt nước đạt đến 100km/h, không khác gì lái xe trên đường bằng.
Mà đi trên mặt nước còn có ưu thế: có thể đi thẳng, nối hai điểm gần nhất, không cần vòng vèo như trên đất liền.
Với tốc độ này, A Tam thở phào nhẹ nhõm, nằm vật xuống bè song song với Tần Lực, để Lương Hiển cùng lúc chăm sóc hai người.
Khác với Tần Lực, A Tam không nhiễm bệnh, mà là do sử dụng dị năng quá độ dẫn đến rối loạn ý thức. Khi ý thức vỡ vụn, trạng thái electron trong não trở nên hỗn loạn: vừa tồn tại vừa không tồn tại, vừa ở khắp nơi vừa chẳng ở đâu. Trạng thái này gần như khiến A Tam phát điên. Anh ta buộc phải tập trung tinh thần, giữ cho đầu óc tỉnh táo, mới không bị mất trí.
Lương Hiển rất hiểu tình trạng của A Tam. Hắn học theo Đàm Nghiên, đặt tay lên huyệt thái dương của A Tam, cố gắng dùng ý niệm của mình giúp đối phương gỡ rối, ổn định lại tinh thần.
“Ọe…” A Tam cũng nôn, nôn luôn ra bè.
Vì có lồng bảo vệ, Lương Hiển không thể ném chất nôn ra ngoài, đành bịt mũi lau sạch cho A Tam.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, quét sạch chiếc bè, cuốn luôn chất nôn ra ngoài.
Lương Hiển nhìn thoáng qua Đàm Nghiên. Đàm Nghiên vẫn đang chăm chú nhìn mặt nước, như thể không để ý đến họ, nhưng anh biết tình hình bên này, còn tiện tay giúp một cái.
Nhìn bóng lưng Đàm Nghiên, tâm trạng sốt ruột của Lương Hiển dần ổn định lại.
Người thanh niên này, thoạt nhìn không khác gì họ, nhưng sự tồn tại của anh giống như định hải thần châm, đứng vững trong lòng mọi người. Chỉ cần có Đàm Nghiên ở đây, họ sẽ không sợ hãi điều gì.
Cơn sốt của Tần Lực giảm bớt, nhiệt độ xuống còn 38 độ. A Tam cũng ngừng nôn, nhắm mắt dưỡng sức.
Lúc này Lương Hiển mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn Đàm Nghiên, trong lòng dâng lên cảm giác vô dụng đến tột cùng. Rõ ràng hắn là người đầu tiên thức tỉnh dị năng, vậy mà giờ chẳng giúp được gì.
“Đừng sốt ruột.” Đàm Nghiên dường như nhận ra sự không cam lòng trong mắt Lương Hiển, đưa tay xoa đầu hắn, “Cậu còn trẻ, vẫn đang trưởng thành.”
Lương Hiển lập tức túm tay Đàm Nghiên, lầu bầu: “Cậu cũng cùng độ tuổi với bọn tôi thôi, đừng có suốt ngày xoa đầu người khác, không biết là ‘đầu đàn ông, eo đàn bà’ không được động vào hả?”
“Eo phụ nữ chắc chắn là không thể chạm rồi.” Đàm Nghiên cười, “Phải tôn trọng phụ nữ, không được lưu manh.”
“Đầu đàn ông cũng thế…” Lương Hiển nắm chặt tay Đàm Nghiên, đột nhiên ngừng nói.
Hắn bao lấy bàn tay Đàm Nghiên, sờ tới sờ lui, một ý nghĩ đáng sợ trào lên khiến hắn suýt thốt thành tiếng.
Đàm Nghiên rút tay về, điềm nhiên nói: “Cứ nắm mãi làm gì, chỉ xoa đầu một cái thôi mà.”
“Đàm Nghiên,” Lương Hiển cố gắng kiềm chế, không để giọng nói mình run rẩy quá rõ rệt, “Tôi quên hỏi… lúc nhỏ cậu có tiêm vắc-xin không?”
Đàm Nghiên không trả lời. Anh hơi nghiêng người, ngồi quay lưng về phía Lương Hiển, không để hắn nhìn thấy sắc mặt mình.
“Tay cậu rất nóng,” Lương Hiển tiếp tục hỏi, “Chắc là không phải di chứng sau khi sử dụng dị năng?”
“Không sao.” Đàm Nghiên bình tĩnh đáp.
Lương Hiển lập tức lấy nhiệt kế trong túi ra. Đây là loại đo ngoài da, không cần kẹp nách, chỉ cần áp lên thái dương. Nhìn thấy con số hiển thị trên nhiệt kế, tim Lương Hiển lạnh toát.
41,7°C.
Nhiệt độ cơ thể người dao động từ 35 đến 42 độ, từng có thí nghiệm khoa học chứng minh con người có thể chịu đựng tối đa đến 46 độ, nhưng đó là trong môi trường kiểm soát, hoàn toàn không giống tình cảnh hiện tại.
“Cậu cần hạ sốt ngay lập tức.” Lương Hiển lấy thuốc ra từ ba lô. “Nhanh thôi, tôi tiêm một mũi, anh đừng cử động.”
“Không được.” Đàm Nghiên lắc đầu. “Không thể dùng. Dùng rồi dị năng sẽ yếu đi.”
Thuốc hạ sốt thường gây buồn ngủ. Như Tần Lực, sau khi tiêm thuốc nhanh chóng thiếp đi. Người có ý chí mạnh có thể chống lại cơn buồn ngủ, nhưng lúc này Đàm Nghiên đang tập trung toàn bộ tinh thần dẫn họ trở về, tuyệt đối không thể lơ là.
“Nhưng mà…” Lương Hiển cảm thấy máu trong người lạnh buốt. Nếu lúc này Đàm Nghiên phát bệnh, thì bọn họ thật sự tiêu đời.
“Không sao.” Đàm Nghiên lại đưa tay vỗ vỗ tay Lương Hiển, lòng bàn tay nóng rực khiến người ta kinh hãi. “Sắp tới rồi, đợi về thế giới thực, chữa trị gì cũng được. Tôi chịu được.”
“Nhưng mà…” Lương Hiển biết rõ giới hạn chịu đựng của cơ thể con người. Với nhiệt độ này, hẳn là Đàm Nghiên đã mất tỉnh táo.
“Không đáng là bao.” Đàm Nghiên nhàn nhạt nói.
Thật sự không đáng gì. So với những gì từng trải qua, cơn sốt này chẳng thấm vào đâu. Đàm Nghiên từng bị thương nặng ở thế giới khác, suýt bị sinh vật khác ký sinh. Chút đau đớn này không có gì ghê gớm.
Sắp đến rồi, sắp quay lại rồi.
Mỗi lần vào thế giới khác, Đàm Nghiên đều có mục tiêu rõ ràng. Ngay khi bước vào “lỗ hổng”, cánh cửa dẫn về sẽ vẫy gọi anh, anh nhắm mắt cũng có thể tìm tới chỗ đó.
Theo lời Lương Hiển, đó không phải là “gọi”, mà là vì thế giới thực tồn tại một tấm bia mộ có liên kết lượng tử với Đàm Nghiên. Liên kết lượng tử là một hiện tượng kỳ quái, không chịu ảnh hưởng bởi thời gian hay không gian. Dù ở hai đầu vũ trụ, dù ở hai thế giới, liên kết ấy vẫn tồn tại. Không có gì gắn bó hơn thế.
Anh sẽ đưa mọi người trở về thế giới thực.
Đàm Nghiên hít thở nặng nhọc. Nhưng vì Lương Hiển đang lo lắng phía sau, anh không để hắn nghe ra. Anh cố gắng ổn định nhịp thở, dù mỗi lần hít vào không đủ dưỡng khí cũng không sao. Đầu óc bắt đầu choáng váng, sốt cao khiến ý thức mơ hồ, Đàm Nghiên điều chỉnh nhiệt độ xung quanh, khiến trán như được đặt một cục đá lạnh, nhờ đó giữ được sự tỉnh táo.
Mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần quay lại càng nhanh càng tốt.
“Đừng lo.” Đàm Nghiên dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể. “Cậu quên rồi à? Não bộ con người có cơ chế tự bảo vệ và tự chữa lành. Các cậu đều nhờ thế mà khỏi bệnh. Mà hoạt động não của tôi cao hơn các cậu, nên không có vấn đề gì đâu.”
Nhưng bọn họ đều tự hồi phục trong trạng thái hôn mê, cho dù não bộ có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đồng thời lo liệu cả hai việc. Giờ phút này, Đàm Nghiên một lòng muốn quay về, căn bản không thể sử dụng ý thức lực để tự chữa lành.
Điều quan trọng hơn là, bệnh và vết thương là hai khái niệm khác nhau. Vết thương chỉ cần năng lực hồi phục được tăng cường là có thể lành lại. Nhưng hiện tại họ đang bị nhiễm virus, nếu không tiêu diệt virus trong cơ thể, thì dù khả năng hồi phục có mạnh đến mấy, thân thể sẽ liên tục bị virus phá hoại.
Đau như vậy, làm sao có thể chịu đựng?
“Cậu từng gặp phải tình huống thế này khi vào dị giới chưa?” Lương Hiển thấp giọng hỏi.
Đàm Nghiên vì muốn trấn an Lương Hiển, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất nói: “Tiếng Anh gọi là ‘small case’, chuyện nhỏ. Tôi có kinh nghiệm, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Nhưng loại đau đớn này đâu phải có kinh nghiệm là sẽ chịu nổi…
Lương Hiển không tài nào tưởng tượng được, trước kia Đàm Nghiên đã một mình vượt qua như thế nào.
Hắn phải làm gì mới giúp được mọi người đây?
Đang lúc Lương Hiển cảm thấy tình hình của họ không thể tệ hơn được nữa, bè phao đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Lương Hiển nghi Đàm Nghiên đã gắng gượng đến giới hạn, hôn mê bất tỉnh, vội vàng muốn đo nhiệt độ cho anh, lại bị Đàm Nghiên đè lại.
Anh cảnh giác nhìn mặt nước đen kịt phía trước.
Mặt nước tĩnh lặng vô cùng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nguy hiểm, như thể có một con quái thú biển khổng lồ đang ẩn mình phía dưới, yên lặng chờ đợi con mồi tự dâng đến.
Lương Hiển cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, chăm chú nhìn mặt biển, hạ giọng nói: “Chúng ta đi suốt chặng đường, hình như chưa gặp sinh vật biển cỡ lớn nào…”
Nếu mực nước toàn cầu dâng cao, đồng bằng hóa biển cả, chưa chắc đã là điều tốt. Vùng biển lân cận không có loài ăn thịt nào giống cá mập, đồng nghĩa với việc… nơi này có lẽ là lãnh địa của một loài quái vật biển còn đáng sợ hơn.
Ở thế giới thực, ngắm biển thường giúp người ta cảm thấy vui vẻ thư giãn, mặt biển xanh biếc lấp lánh sóng nhỏ dưới trời xanh mây trắng dường như có thể bao dung mọi thứ. Nhưng giờ phút này, họ đang ngồi trên một chiếc bè bơm hơi nhỏ, cô độc và bất lực giữa mặt biển đen ngòm muốn nuốt chửng họ.
Quái vật phía trước chờ một lúc, thấy họ không tiếp tục tiến tới, nhịn không được chậm rãi nổi lên mặt nước. Một con quái vật dài hơn hai mươi mét, trông giống cá sấu, trồi lên khỏi mặt biển. Nó há miệng thật lớn, hàm răng sắc nhọn móc ngược, đôi hàm ghê rợn có thể cắn đứt con mồi chỉ trong chớp mắt.
Lương Hiển lập tức giơ súng lên, nhưng hắn nghi súng không thể gây sát thương đáng kể lên con quái vật trước mặt, vết thương nhỏ có khi chỉ làm nó đau và k*ch th*ch nó tấn công mãnh liệt hơn.
Nửa cơ thể con quái vật vẫn chìm dưới nước, làm người ta không nhìn rõ toàn bộ hình dạng của nó. Lương Hiển thử dùng ý thức để quan sát, “nhìn thấy” phần cơ thể ẩn dưới mặt nước của nó, không khỏi hít một hơi to.
“Thương long…” Cậu lẩm bẩm, “Chúa tể đại dương thời kỷ Phấn Trắng. Thương long đã tuyệt chủng, sao lại xuất hiện ở đây…”
Chỉ khi đối mặt với quái vật như vậy, con người mới biết mình nhỏ bé thế nào. Trước sức mạnh trời đất, con người quá đỗi yếu ớt.
Khẩu súng trong tay hắn là vũ khí mạnh nhất có thể mang theo, nhưng e là vẫn không thể gây thương tổn chí mạng cho thương long. Loại quái vật này, trừ phi dùng tên lửa quy mô lớn, bằng không không dám đảm bảo sẽ giết được nó bằng một đòn.
Thương long là kẻ săn mồi giỏi về ẩn nấp và bộc phát, chắc chắn vừa rồi nó nấp dưới mặt nước, há miệng sẵn sàng, chờ khoảnh khắc bè của họ chạy qua là sẽ lao lên ngoạm trọn.
Lương Hiển hạ giọng: “Tốc độ của thương long khoảng 40 đến 50 km/h, không giỏi đuổi theo đường dài tốc độ cao, nó mạnh về phục kích. Với tốc độ vừa rồi của chúng ta có thể nhanh chóng cắt đuôi được nó, không cần liều mạng đối đầu.”
Loại sinh vật này rất đáng sợ, nhưng có thể thoát được.
Nhưng Đàm Nghiên lại nói: “Tình trạng cơ thể của Tần Lực không tốt, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây. Hơn nữa, chúng ta đã đến rồi, tôi cảm giác được địa điểm nằm ngay dưới chân, dưới đáy biển.”
Biển nước thế này, còn phải nhảy xuống tìm lối ra? Chưa kể ai biết được dưới nước còn bao nhiêu con quái vật khác…
Thế giới đầu tiên hắn vào đã mất tầng khí quyển bảo vệ, nhưng khi đó họ có Đàm Nghiên che chở, trong lòng chỉ nghĩ đến việc thức tỉnh dị năng, cảm thấy tận thế không có gì đáng sợ. Còn lần này, đối mặt với thảm trạng của thành phố B, đồng đội bị nhiễm dịch bệnh, còn gặp phải quái thú tiền sử, Lương Hiển mới thực sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ “tận thế”.
Đây không phải là chuyến phiêu lưu dị giới đầy k*ch th*ch và mạo hiểm, mà là mỗi lần đều gánh trên vai trách nhiệm to lớn, mạo hiểm tính mạng trong hành trình tuyệt vọng.
Mỗi lần đều là thế giới ngập tràn cái chết, nguy hiểm không biết tên ẩn náu khắp nơi, sức mạnh đất trời khiến người ta sợ hãi.
Con người muốn chinh phục vũ trụ bằng chútdị năng nhỏ nhoi, ý thức yếu ớt sao?
Nực cười.
Lương Hiển nhìn mặt biển. Lối ra của họ ở dưới đó, đồng đội người bệnh người kiệt sức, phía trước có một quái vật tiền sử giống như trùm cuối canh giữ. Dị năng của hắn là nhảy cao, thị lực tốt, có thể đẩy bè phao đi với vận tốc 10km/h thì có ích gì chứ?
Hắn cầm chắc khẩu súng, dứt khoát nói: “Để tôi cầm chân nó, cậu đưa mọi người đi tìm lối ra.”
Chỉ cần cầm chân một chút là được.
Lương Hiển lấy hết can đảm, ép mình đối mặt với thương long, rồi lại bị Đàm Nghiên ấn xuống.
“Đưa súng cho tôi.” Tay Đàm Nghiên nóng rực, giọng nói trầm ổn.
Hắn cầm khẩu AWM, hiện là súng bắn tỉa có hiệu năng toàn diện tốt nhất thế giới, tầm bắn hiệu quả trên 1100 mét, có thể xuyên qua năm hình nộm mặc áo chống đạn, uy lực có thể nói là khủng khiếp. Nhưng trước một con thương long dài hơn hai mươi mét, nặng trên ba mươi tấn, thương tổn e rằng chỉ như bị kim chích.
“Hỏa lực không ăn thua đâu.” Lương Hiển nói.
“Không sao.” Đàm Nghiên giơ súng, nhắm thẳng vào cái miệng há to của thương long, điềm tĩnh nói: “Chẳng phải cậu đã nói rồi sao, ý thức quyết định tất cả.”
“Nếu ý chí của tôi đủ mạnh, ý thức đủ rõ ràng, thì phát súng này sẽ thổi tung cơ thể nó.”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng bóp cò như đang ở buổi huấn luyện bắn súng, viên đạn nhỏ xíu bay vào miệng con quái vật.
Về tầm bắn, AWM dư sức xuyên vào trong cơ thể nó.
Đàm Nghiên hạ súng xuống, hai tay giữ chặt A Tam và Tần Lực, trầm giọng: “Bám chắc vào.”
Lời vừa dứt, bụng con cá mập khủng long bất ngờ nổ tung, tiếng nổ vang rền cả mặt biển, lực đẩy lớn đến nỗi bè phao có lồng bảo hộ vẫn bị chao đảo như nhánh lục bình giữa đại dương.
Mảng thịt khổng lồ đập mạnh lên lồng bảo hộ, trán Đàm Nghiên nhỏ giọt mồ hôi lạnh. Anh như đang run rẩy, gắng hết sức giữ cho bè không bị lật.
Từng đợt sóng xung kích tràn đến, anh không chỉ phải giữ cho bè không chìm, mà còn phải cố gắng không bị thổi bay quá xa. Cơn sốt cao khiến ý thức Đàm Nghiên mơ hồ, nếu ở một mình, có lẽ anh đã mặc kệ bản thân ngất đi rồi.
Dù sao ngất xỉu rồi tỉnh lại sẽ đỡ hơn nhiều, trước đây anh toàn vượt qua như thế.
Nhưng bây giờ không thể. Bên cạnh có người cần bảo vệ, dù khó chịu đến mấy, anh cũng phải nghiến răng chịu đựng.
Một giọt máu từ mũi Đàm Nghiên nhỏ xuống bè. Tay anh bận giữ hai người, không rảnh lau máu.
Lương Hiển nhìn anh, lần đầu tiên hiểu thế nào gọi là đau xé ruột xé gan.
Hắn không làm được gì hết, tại sao không làm được gì? Dị năng mà hắn am hiểu rốt cuộc là gì? Học bao nhiêu lý thuyết, phân tích bao nhiêu nguyên lý dị năng thì có ích gì, đến A Tam còn chẳng bằng!
Nắm rõ cấu trúc của vi khuẩn gây dịch hạch thì có tác dụng gì!
Khoan đã…
Lương Hiển nhìn đôi tay mình. Nếu hiểu rõ nguyên lý cấu tạo, vậy thì hắn có thể… phân giải loại virus này từ bên trong chăng?
Chẳng phải những vật chất này ban đầu đều được cấu thành từ các hạt vi mô như nguyên tử, neutron, proton, electron hay sao?
••••••••
Lời tác giả:
Fullmetal Alchemist: Giỏi lắm, cậu đã đủ tư cách trở thành nhà luyện kim.
Lương Hiển: Tôi nói cho mấy người biết, ai dám bảo học hành vô ích. Kiến thức chính là sức mạnh, là “sức mạnh” theo đúng nghĩa vật lý cổ điển, hiểu không hả???!!!
–
Tôi sửa lại chiều cao nhe, Đàm Nghiên 1m80, Lương Hiển 1m85, trung bình 1m85, Tần Lực 1m90 ~~~
Hình minh họa Thương long (Mosasauridae)Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 28
10.0/10 từ 24 lượt.
