Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 27


“Khụ khụ khụ…” Lương Hiển ho sặc sụa trèo lên chiếc bè hơi, tiện tay kéo A Tam bên cạnh lên theo.


“Khụ khụ khụ… Phì!” A Tam bị sặc không ít nước, vừa ho sù sụ vừa càu nhàu: “Nước gì đây, sao mà thối thế?”



Bọn họ vừa vào dị giới liền bị nhấn chìm trong nước, không hề có cảm giác rơi xuống nước. Ngay khi truyền tống qua khe hở là đã ở trong nước rồi.


Ba người đều không có kinh nghiệm, lúc hít thở vô thức hớp một ngụm nước vào bụng. Duy chỉ có Đàm Nghiên giữ được bình tĩnh, nín thở ngay khi cảm giác được môi trường là nước, đồng thời kích hoạt dị năng. Anh nổi lên mặt nước, lấy bè hơi trong ba lô ra. Thế giới này có vẻ giàu oxy, anh bơm đầy khí xong thì lần lượt kéo ba người lên bè.


“Phì phì phì!” Tần Lực buồn nôn kinh khủng, nằm sấp trên bè nôn nước ra ngoài.


“Sao mà thối thế, cái mùi này giống như là…” A Tam nói được nửa câu thì nghẹn lại, vỗ vỗ Tần Lực đang nôn bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngẩng đầu lên.


Tần Lực ngẩng đầu, thấy trước mặt là một vùng nước mênh mông vô tận, không xa lắm có vô số thi thể trôi nổi.


Không chỉ người, còn có động vật.


“Ọe…” Nghĩ đến chuyện mình vừa ngâm trong loại nước này, còn lỡ nuốt phải một ít, Tần Lực lập tức nôn thốc nôn tháo.


A Tam và Lương Hiển khá hơn cậu một chút. Lương Hiển đã thức tỉnh dị năng ở thế giới thực, biết cách sử dụng, nên ngay khi nhận ra có nước xung quanh là lập tức nín thở, chỉ bị ướt chứ không sặc nhiều. A Tam có tâm lý vững vàng, nhổ hết nước trong miệng ra, rồi cắn răng chịu đựng cảm giác buồn nôn.


“Qua đó xem thử đi,” A Tam chỉ vào đám xác chết, “Chúng ta phải xác định nguyên nhân tử vong của họ.”


Đàm Nghiên gật đầu, vừa định điều khiển bè thì bị Lương Hiển ngăn lại.


“Để tôi thử xem,” Lương Hiển nói, “Chẳng phải đã nói rồi sao? Cậu không cần ra tay thì đừng ra tay, lần này không đưa người mới vào là để rèn luyện sức mạnh của bọn tôi.”


“Nghe thì có lý…” A Tam do dự, “Nhưng cậu làm được không?”


Thành thật mà nói, từ lúc thức tỉnh dị năng đến nay, A Tam đã thử rất nhiều lần ở thế giới thực, cố cảm nhận loại năng lượng đặc biệt mà Đàm Nghiên nói là tồn tại trong không khí, đáng tiếc không có kết quả.


“Cũng tàm tạm.” Lương Hiển tự tin nói.


Việc điều khiển bè di chuyển chủ yếu là nhờ kiểm soát dòng nước và tốc độ gió. Hiện giờ mặt nước phẳng lặng, không có gió, nên cũng đỡ được phần nào.


Lương Hiển hít sâu một hơi, chăm chú nhìn mặt nước, cố gắng hồi tưởng cảm giác dùng sức mạnh tinh thần lần trước, tưởng tượng bản thân có thể đẩy được bè.


Dần dà, hắn thực sự cảm nhận được hạt năng lượng mà Đàm Nghiên từng nói đang chuyển động quanh mình. Cảm giác đó vô cùng kỳ diệu, không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Tựa như các luồng năng lượng vô hình lượn lờ bên người, chỉ khi mình “nhận thức” hoặc “quan sát” được chúng thì mới có thể sử dụng được.


Lương Hiển thử điều khiển những hạt đó. Chúng bắt đầu xoay tròn theo ý của hắn, từ từ tụ lại, cuối cùng tạo thành lực đẩy chiếc bè di chuyển.


“Vãi, cậu làm được rồi?” A Tam kinh ngạc, “Cậu làm thế nào vậy?”


Lương Hiển không rảnh trả lời. Không như Đàm Nghiên, hắn phải dồn toàn bộ tinh thần mới có thể kiểm soát được bè.


Khoảng cách đến khu vực có xác trôi là vài trăm mét, chỉ mấy trăm mét mà gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực tinh thần của Lương Hiển. Khi sắp tới nơi, mắt hắn bắt đầu đờ đẫn, đồng tử không còn tiêu cự.


Đàm Nghiên vươn tay đỡ lấy lưng hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Lương Hiển, làm hắn dễ chịu hơn hẳn.


Vừa rồi, đầu óc hắn như biến thành mớ tơ vò, suy nghĩ rối thành cục, từng luồng ý niệm thi nhau trồi lên rồi biến mất, không cách nào nắm bắt, ý thức khó tập trung. Nhưng khi bàn tay Đàm Nghiên chạm vào, tất cả suy nghĩ như được gỡ ra rồi gom lại, đầu óc có thể vận hành bình thường.


Rốt cuộc “ý thức” dựa vào đâu để điều khiển sức mạnh?



Lương Hiển không tin vào mấy thứ hấp thụ linh lực hay nguyên tố ma pháp. Hắn cho rằng mọi hiện tượng trên đời đều có thể được giải thích bằng khoa học. Những gì chưa thể giải thích không có nghĩa nó thần bí huyền ảo, chỉ là trình độ nhận thức của con người chưa đạt đến mà thôi.


Hạt năng lượng trôi nổi xung quanh họ chắc chắn là loại năng lượng có thể quan sát và cảm nhận được, giống như phong năng, thủy năng, điện năng, quang năng mà họ thường sử dụng, chỉ là hiện tại nhân loại chưa hoàn toàn nắm giữ được chúng.


Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lương Hiển gắng sức một lần nữa, đẩy bè trôi về phía đám xác.


A Tam lấy một cây gỗ dài từ ba lô, chọc vào một thi thể.


Thoạt nhìn có vẻ là một người đàn ông châu Á, tóc đen da vàng, cơ thể trương phình, mặt mũi không thể nhận dạng được. Vùng da lộ trên thi thể có rất nhiều vết đốm đen, trông không giống bị chết đuối, mà như mắc phải một loại dịch bệnh nào đó.


“Đi tiếp lên phía trước xem.” A Tam nghiêm mặt nói. Nếu nguyên nhân tận thế ở thế giới này là do dịch bệnh thì phiền to. Mấy người họ vừa mới bị sặc nước.


Càng di chuyển về phía trước, khung cảnh càng khiến người ta lạnh sống lưng. Hầu hết các thi thể đều có đốm đen, kể cả các con vật nuôi như mèo chó xung quanh, tử trạng đáng sợ.


“Cái Chết Đen.” Sau khi dùng thiết bị rút mẫu dịch từ thi thể để kiểm tra, Lương Hiển nghiêm giọng nói.


Cái Chết Đen, một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử loài người, thuộc nhóm bệnh truyền nhiễm loại A: bệnh dịch hạch. Với trình độ y học hiện tại, loại bệnh này đã có thể phòng ngừa và điều trị được. Hiện nay đã có vaccine EV từ chủng vi khuẩn sống bất hoạt để phòng bệnh dịch hạch. Dù từng cướp đi hàng chục triệu sinh mạng vào thế kỷ 14, nhưng giờ đây nó không còn được xem là mối đe dọa lớn, tuyệt đối không phải nguyên nhân gây ra tận thế.


“Nhìn quần áo họ mặc, khá giống với chúng ta,” A Tam phân tích, “Không đến mức không chữa nổi bệnh dịch mấy trăm năm trước chứ?”


Sau khi biết là bệnh dịch hạch, anh ta ngược lại thấy bớt căng thẳng hơn. Người hiện đại sinh ra đã được tiêm phòng nhiều loại vaccine, có khả năng phòng ngừa phần lớn bệnh truyền nhiễm. Mà bệnh dịch hạch gần như là tuyệt chủng, về cơ bản không còn khả năng đe dọa nhân loại.


“Nơi này nhiều xác quá…” Tần Lực đảo mắt nhìn quanh. 


Từ lúc họ điều khiển bè đến đây, nơi này gần như là biển xác, trên mặt nước bạt ngàn thi thể chen chúc.


Giống như là…


Mấy người đột nhiên nhớ đến một chuyện, sắc mặt ai nấy đều không dễ nhìn.


Lần đầu tiên bọn họ xuyên đến dị giới, A Tam dẫn cả nhóm đi về hướng căn cứ, quả nhiên tìm được một căn cứ bí mật, chứng tỏ thế giới song song mà họ đến có vị trí địa lý trùng khớp với thế giới thật. Lần này lỗ hổng xuất hiện ở vùng ngoại ô thành phố B, không ở huyện Bình. Rõ ràng họ bước vào lỗ hổng ở vùng đồng bằng ngoại ô thành phố B, vậy mà lại xuất hiện trong nước.


A Tam tái mặt, chỉ xuống dưới nước: “Chẳng lẽ là…”


Chỉ một lượng thi thể nổi trên mặt thôi mà đã khiến nước bốc mùi tử thi đến thế này? Vùng đất đồng bằng ban đầu sao lại biến thành sông ngòi biển hồ?


Trước khi đến thế giới này, nhóm của họ đã nhiều lần phân tích nguyên nhân tận thế. Nhóm nghiên cứu “lỗ hổng” từng điều tra các giả thuyết tận thế trong lịch sử nhân loại, đại khái chia thành bốn loại:


Từ vũ trụ, từ Trái Đất, từ sinh vật khác, và từ chính con người.


Dù là thế giới dung nham hay sự biến mất của tầng khí quyển, đều có thể xếp vào nhóm “từ Trái Đất”. Hiện tượng biến đổi địa hình lần này, cũng có vẻ thuộc nhóm “từ Trái Đất”.


Thông qua đặc điểm của các thi thể, họ xác định cơ bản rằng nơi đây là một Trái Đất song song. Và dựa vào sự thay đổi địa hình, họ đoán được thế giới này đã trải qua loại tận thế nào.


“Nhưng nếu chỉ là đại hồng thủy thì sao lại sinh ra dịch bệnh?” A Tam nghi hoặc, “Hơn nữa, chỉ là lũ lụt thì loài người không đến mức lâm vào diệt vong…”


Ít nhất thì chính phủ có thể lập tức cử tàu cứu trợ. Cuộc sống có thể gian khổ, nhưng không đến mức chết sạch thế này.


Lương Hiển không đáp lời, nhìn chằm chằm mặt nước rồi nói: “Phải xuống nước xem thử.”


Ai cũng hiểu lý do, nhưng không ai nhúc nhích.


Không chỉ vì mùi tử khí và dịch bệnh chết người trong nước, mà còn vì nỗi sợ hãi trước điều chưa biết.


Bọn họ sợ hãi thứ sẽ thấy dưới đáy nước.



Lương Hiển lấy ra máy ảnh chống nước, nói: “Theo lý thuyết, máy ảnh là vật chúng ta mang theo, tất cả vật chất đều đến từ thế giới của chúng ta, nên có thể theo chúng ta quay về lỗ hổng. Nếu có thể chụp được hình ảnh hoặc quay video ở thế giới này, thì sẽ rất có ích cho tổ nghiên cứu.”


Lần này họ đã chuẩn bị rất đầy đủ. Tổ nghiên cứu phát cho mỗi người một chiếc ba lô lớn, không chỉ có thực phẩm, vũ khí, mà còn có các loại thiết bị. Tất cả dụng cụ đều được nén và thiết kế lại cho thật nhỏ gọn, tránh chiếm diện tích.


Lương Hiển định thay đồ lặn, nhưng bị A Tam ngăn lại: “Cậu đã mệt đủ rồi. Tôi bơi không tệ, để tôi xuống.”


“Nhưng trong nước không chừng có virus…” Lương Hiển nhíu mày, “Bây giờ tôi có thể sử dụng dị năng, biết đâu có thể thở dưới nước. Để tôi làm thì hơn.”


“Vậy tôi đổi cách nói,” A Tam cười lém lỉnh, “Không thể để mình cậu rèn luyện được, cho tôi cơ hội đi. Tôi là trợ giảng của cậu đó, nếu dị năng không bằng cậu thì sau này còn dạy dỗ cậu kiểu gì?”


Anh ta nói có lý. Mục tiêu chính của bọn họ khi vào thế giới tận thế là rèn luyện dị năng. Nhiệm vụ của “tiểu đội lỗ hổng” không chỉ là một thế giới, mà là vô số thế giới. Nếu thế giới này thật sự chỉ là đại hồng thủy, thì khá là đơn giản. Dù gì họ cũng không cần sinh tồn ở đây, chỉ cần thu thập tư liệu rồi rời đi là được.


Lương Hiển không ngăn cản nữa, nói sơ qua cảm giác khi sử dụng dị năng của mình.


A Tam và Tần Lực vẫn chưa tìm được bí quyết, chăm chú lắng nghe và ghi chép. Nhưng cảm giác đó quá huyền diệu, Lương Hiển hơi hơi nắm được nguyên lý, nhưng lời giải thích chẳng dễ hiểu hơn Đàm Nghiên là bao.


“Ý thức? Dùng tinh thần điều khiển? Giống kiểu cảm ứng trời đất à?” A Tam hỏi.


“Hay là kiểu tương tác với nguyên tố ma pháp?” Tần Lực cũng không hiểu.


Lương Hiển: “…”


“Bỏ hết mấy thứ tiểu thuyết trong đầu hai người đi,” Lương Hiển cau mày, “Là ý thức, quan sát. Năng lượng này là không xác định, chỉ khi bản thân quan sát nó, nó mới tồn tại…”


Nói đến đây, Lương Hiển khựng lại. Cách nói này sao mà nghe quen quen?


Con mèo của Schrödinger?” A Tam học khá ổn môn cơ học lượng tử, phát hiện lời của Lương Hiển rất giống với thí nghiệm tư duy nổi tiếng trong lượng tử học.


Đó là một thí nghiệm về trạng thái sống chết chồng chéo của con mèo. Giả sử có một con mèo trong hộp cùng với một lượng nhỏ vật chất phóng xạ. Chất này có 50% xác suất phân rã, phóng ra khí độc g**t ch*t con mèo, và 50% xác suất không xảy ra gì hết, mèo vẫn sống.


Theo vật lý cổ điển, trong hộp chỉ xảy ra một trong hai kết quả. Người quan sát bên ngoài mở nắp mới biết mèo sống hay chết. Nhưng trong thế giới lượng tử, khi hộp đóng, mèo ở trạng thái “vừa sống vừa chết”. Chỉ khi mở hộp quan sát, vật chất mới thể hiện ra dưới dạng hạt, và trạng thái mới được xác định.


Lúc ấy có thể sẽ phát sinh vũ trụ song song: một nơi mèo còn sống, một nơi mèo đã chết. Các thế giới song song chính là sản phẩm của các lần quan sát và kết quả khác nhau.


Vật lý cổ điển không thể hiểu kiểu “mèo vừa sống vừa chết” này, vì trong đời sống hàng ngày chúng ta luôn nghĩ mọi thứ chỉ có sống hoặc chết. Nhưng thế giới vi mô thì khác. Khi chưa bị quan sát, trạng thái của hạt lượng tử là không xác định.


Đây chính là điều kỳ lạ của lượng tử học.


Lương Hiển chợt ngộ ra căn nguyên dị năng, hưng phấn giải thích: “Mọi người có từng nghĩ đến chuyện này không? Định luật III Newton nói lực tác động và phản lực là tương đương. Ý thức của chúng ta có thể bị thế giới bên ngoài tác động và thay đổi, ai cũng thấy điều đó là bình thường. Vậy tại sao ý thức lại không thể tác động trở lại thế giới khách quan?”


A Tam, Tần Lực và Đàm Nghiên mặt đơ như tượng. Tần Lực buột miệng: “Ông nói duy tâm quá…”


“Không, không phải duy tâm,” Lương Hiển chỉ thiếu rút sách ra giảng bài, “Roger Penrose từng hợp tác với Stephen Hawking để phát hiện đặc tính của hố đen. Ông ấy có viết một cuốn sách, không biết mọi người đã từng nghe chưa, tên là Bộ não mới của nhà vua, nói về nghiên cứu ý thức.”


“Chưa từng nghe.” Ba người đồng loạt lắc đầu.


Học hết sách giáo khoa là ráng hết sức rồi. Đàm Nghiên đến giờ thi đại học còn không qua nổi, lấy đâu ra thời gian đọc sách ngoài?


“Theo lý thuyết của Penrose, trong não chúng ta tồn tại một lượng lớn các electron vướng víu, ý thức của chúng ta chính là kết quả của quá trình sụp đổ trạng thái vướng víu đó. Nói cách khác, ý thức không phải là thứ vô hình vô chất, mà nó có khối lượng và bản chất vật lý. Có điều nó quá nhỏ bé nên chúng ta không nhận thức được thôi.” Lương Hiển kích động nói.


Ba người: “…”


Chỉ có A Tam theo kịp phần nào. Anh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ý cậu là, ý thức của chúng ta được cấu thành từ các hạt vi mô ở trạng thái vướng víu cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Và trong môi trường bên ngoài cũng tồn tại vô số hạt như vậy. Việc chúng ta có thể sử dụng dị năng là bởi vì ý thức có thể điều khiển những hạt này, tức là vận dụng lực lượng lượng tử, có phải không?”


“Đúng vậy.” 



“Vậy nên việc Đàm Nghiên có thể nhấc bổng một tảng thiên thạch nặng cả trăm tấn không phải vì cậu ta khỏe, mà là do đã ‘giao tiếp’ với các hạt của thiên thạch và môi trường xung quanh, khiến chúng phục tùng ý thức của cậu ta và đồng ý để cậu ta nhấc lên?” 


A Tam nhìn hắn như thể muốn nói: Đậu má cậu đùa tôi hả?


“Nghe thì vô lý, nhưng sự thật là vậy.” Lương Hiển vẻ mặt bình thản, cuối cùng cũng làm rõ được cội nguồn sức mạnh của mình.


Tương tự, khi Đàm Nghiên “ý thức” rằng trong thế giới hiện thực không thể sử dụng dị năng, ý thức đó đã ảnh hưởng đến những người từng nghe anh nói câu đó. Vì não bộ của họ chưa phát triển bằng Đàm Nghiên, “ý thức” của họ chịu phục tùng, hoặc nói đúng hơn là bị định hình theo “ý thức” của Đàm Nghiên, hình thành một “khái niệm”. Trừ khi xuất hiện người có dị năng mạnh hơn Đàm Nghiên, thì “khái niệm” này sẽ không bị phá vỡ.


A Tam đần thối mặt. Anh ta đã hiểu lý thuyết của Lương Hiển, nhưng càng hiểu càng cảm thấy khó tin.


Học mấy chục năm chủ nghĩa duy vật, giờ chuyển sang duy tâm, mà còn là duy tâm siêu năng lực. Bảo ai tin cho được?


“Điểm mấu chốt là ‘quan sát’ và ‘giao tiếp’,” Lương Hiển tiếp tục giảng giải mớ lý luận trừu tượng, “Tôi nghĩ chúng ta có thể thoải mái thở dưới nước. Ví dụ như dùng các hạt để tạo ra một hệ thống hô hấp ngoài cơ thể, kiểu như mang cá chẳng hạn…”


A Tam: “…”


Anh ta quay sang nhìn Đàm Nghiên: “Cậu hiểu đống lý thuyết đó nên dùng được dị năng hả?”


“Không,” Đàm Nghiên đờ đẫn lắc đầu, “Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy xung quanh có năng lượng, rồi tập sử dụng chúng, thế là dùng được.”


A Tam thở phào: “Thế thì tôi tiếp tục ‘giao tiếp với trời đất’.”


Tuy anh ta cũng là sinh viên xuất sắc, nhưng mớ lý thuyết trừu tượng kia thật sự vượt quá sức tưởng tượng. Dị năng lý thuyết cứ để Lương Hiển nghiên cứu đi, dù gì có Đàm Nghiên làm tiền lệ, không hiểu lý thuyết vẫn dùng được, chắc mình cũng không sao.


Lương Hiển: “…”


Cô đơn quá. Lúc này hắn hơi nhớ Thôi Hòa Dự.


A Tam mặc đồ lặn vào, thò tay xuống nước: “Để tôi thử cảm nhận.”


Dù không hiểu lắm, nhưng lời của Lương Hiển mang lại cho anh ta ít gợi ý. Não bộ của A Tam đã được khai phá một phần, hoạt động rất mạnh, cảm nhận thế giới cũng khác người thường. Vừa đặt tay xuống nước, anh ta lập tức cảm nhận được vài thứ khác lạ.


Những thứ đó theo dòng nước xoáy quanh các ngón tay. Dù A Tam không muốn thừa nhận, nhưng anh ta thật sự cảm nhận được. Những hạt đó đến là vì ý thức của anh ta, hoặc nói kiểu ngầu hơn: Được triệu hồi đến.


“Cẩn thận, kiềm chế vào,” Lương Hiển nhắc, “Lần đầu sử dụng có thể sẽ đau đầu, đó là dấu hiệu ‘ý thức’ bị dùng quá độ.”


Lạ thay, A Tam không cảm thấy đau đầu. Anh ta cảm thấy những hạt trong nước ngoan ngoãn hơn trong không khí.


Anh ta từ từ ngâm cả người xuống nước, không dùng thiết bị thở, từng chút một lặn xuống.


Giá mà có thể thở dưới nước mà không phải tiếp xúc với nước thì tốt biết mấy. Lỡ nước có virus thì sao…


Vừa nghĩ như vậy, A Tam cảm nhận được những hạt kia dần tụ lại dưới cằm, nối liền với miệng. Hạt càng lúc càng nhiều, lớp màng càng lúc càng dày, dần thành hình.


Trong mắt người ngoài, cằm A Tam mọc ra một đôi mang cá trong suốt!


Chưa hết, còn có một lớp màng trong suốt bao bọc quanh đầu và mặt A Tam. Màng này hình như có khả năng chống nước, vừa giúp anh ta mở mắt quan sát dưới nước, vừa bảo vệ da khỏi tiếp xúc trực tiếp với nước.


Lương Hiển và Tần Lực há hốc mồm nhìn A Tam. Trông anh ta không những rất thoải mái, mà còn chẳng có dấu hiệu đau đầu.


“Thì ra là dùng thế này,” A Tam đắc ý giơ ngón cái về phía Lương Hiển, “Tôi xuống đây.”


Mang theo vài món vũ khí chống nước, A Tam lặn xuống. Vừa xuống nước, anh ta liền cảm thấy hai chân mình bị thứ gì bao lấy. Quay đầu nhìn, hóa ra là mọc ra một cái đuôi cá trong suốt!


Ha ha ha ha ha, mình thực sự biến thành người cá rồi. A Tam thầm nghĩ, trên gương mặt bình phàm lộ rõ vẻ phấn khích.



Lương Hiển: “…”


Hắn đau đớn ôm đầu, tức đến mức muốn đập cái bè: “Tôi chỉ đẩy một cái bè mà thở không ra hơi, suýt ngất luôn. Sao anh ta lại nhẹ nhàng thế chứ?”


Não A Tam không khai phá nhiều bằng mình mà!


Nhớ lại chuyện lần trước dùng dị năng trong thế giới thực khiến đầu đau muốn chết, Lương Hiển càng cảm thấy mình vô dụng.


“Tớ ở dưới nước cũng không thoải mái như cậu ấy,” Đàm Nghiên nói, “Tôi không biết bơi, dùng dị năng thì đỡ hơn chút, nhưng vẫn thấy khó chịu.”


Người phương Bắc đa phần là “vịt cạn”, thời Đàm Nghiên sống không có điều kiện học bơi, lần đầu vào thế giới có nước, anh đã suýt chết đuối.


Sau một lúc ủ rũ, Lương Hiển bắt đầu suy nghĩ: “Tôi đột nhiên nghĩ thế này, mỗi người sinh ra có thể chất khác nhau, điểm mạnh cũng khác nhau. Có khi nào vì lý do đó nên dù cùng thức tỉnh ý thức, nhưng dị năng của mỗi người sẽ phát triển theo các hướng khác nhau? A Tam đi đúng lĩnh vực mình giỏi, nên dễ dàng tạo ra mang cá và đuôi cá. Tôi không hợp với kiểu đẩy bè… hoặc là tôi không giỏi điều khiển gió, nên mới vất vả như thế?”


“Có lý,” lần này Đàm Nghiên nghe hiểu một chút, “Còn tôi không giỏi học hành.”


Lương Hiển: “…”


Xem ra học hành là vết thương lòng của Đàm Nghiên, phải giúp anh bổ túc mới được.


“Vậy tôi giỏi cái gì?” Tần Lực nhìn tuyệt vọng.


Lần trước vào thế giới khác, cả nhóm chẳng ai dùng được dị năng, phải dựa vào Đàm Nghiên bảo vệ mới sống sót. Lần này vừa đến nơi, Lương Hiển và A Tam đã thể hiện năng lực vượt trội, chỉ có cậu vẫn chẳng cảm nhận được gì, thật khiến người ta buồn lòng.


“Hay là… lần sau ông thử đẩy bè xem? Biết đâu hợp với gió thì sao?” Lương Hiển an ủi.


“Vậy chờ trợ giảng Sài lên đi.” Tần Lực không mấy hy vọng.


Đàm Nghiên thì rất vui vẻ, dù hiện tại họ đang ở giữa vùng nước đầy xác trôi, mùi tử khí ngập trời, nhưng không còn giống như trước nữa.


Người trẻ tuổi không ngại gian khổ, trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy vẫn có thể tung cánh bay lên. Nhìn bọn họ tiến bộ, trong lòng Đàm Nghiên vô cùng yên tâm, cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.


Bấy lâu nay, tuy rằng mệt mỏi, anh vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ. Nhưng đến lúc ở bên nhóm người Lương Hiển, anh mới thực sự cảm nhận được mình đã già…


Ba người ngồi tựa lưng vào nhau trên bè phao, cảnh giác quan sát xung quanh. Đàm Nghiên thoải mái tựa vào Lương Hiển.


Bờ vai của người trẻ rắn rỏi và tràn đầy sức sống. Có lẽ gánh nặng này thật sự có thể san sẻ cho họ một phần.


Khoảng một tiếng sau, A Tam trồi lên khỏi mặt nước, trèo lên bè. Lớp màng trong suốt trên người anh ta tự động biến mất, cơ thể không dính một giọt nước nào.


Mọi người định chúc mừng, nhưng A Tam lộ vẻ mặt nghiêm trọng. Anh ta lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, bật màn hình nhỏ, mở ảnh cho ba người xem.


A Tam chỉ xuống nước: “Dưới đó là một thành phố.”


Xem từng bức ảnh, sắc mặt ba người đều trở nên nặng nề.


Thành phố B là thủ đô của Hoa Quốc, có rất nhiều công trình mang tính biểu tượng chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Các tòa kiến trúc trong ảnh được chụp rõ ràng, nhưng giờ đây, chúng đều nằm dưới nước.


Vị trí địa lý họ xuyên đến không thay đổi. Vấn đề là hiện tại, thành phố B đã biến thành một vùng biển mênh mông. Dưới chân họ là vô số công trình lịch sử của thành phố B, cùng với hàng chục triệu cư dân.


••••••••


Lời tác giả:


Descartes: Tôi đã nói gì trước đó ấy nhỉ?


Cơ học lượng tử: Được rồi, cái nồi này để tôi gánh, tôi vô địch!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 27
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...