Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 26


Đàm Nghiên cầm một cốc nước đi vào phòng bệnh, thấy Lương Hiển mở mắt thì tiến lại gần, đặt tay lên trán hắn kiểm tra, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”


“Cũng ổn, nhưng đầu đau như sắp nổ tung… Cậu cũng từng gặp tình huống thế này à?” Lương Hiển hỏi.



“Khi ở dị giới,” Đàm Nghiên giải thích đơn giản, “có một lần đột nhiên đau dữ dội, ngã xuống biển, tìm được một tấm ván, leo lên đó trôi nổi hai ngày, cuối cùng dạt vào một hòn đảo.”


Anh không nói quá nhiều, Lương Hiển vẫn có thể đoán được lúc đó nguy hiểm đến mức nào. Thế mà giọng điệu Đàm Nghiên bình thản như thể đang kể một chuyện rất bình thường.


“Chỉ có một mình cậu?” Hắn hỏi.


“Ừ.”


“Từ lúc phát hiện ‘lỗ hổng’ chỉ có mình cậu?” Lương Hiển biết câu hỏi này có thể liên quan đến bí mật quốc gia, “Nhà nước không can thiệp gì à?”


“Ban đầu họ không biết,” Đàm Nghiên tránh nhắc đến vấn đề tuổi tác, “Về sau Bộ trưởng Vu phát hiện, biết tôi có thể vào được ‘lỗ hổng’, nên bắt đầu lựa chọn thành viên, dẫn đến việc mấy cậu cùng vào.”


Nói đến đây anh mỉm cười, hình như rất vui.


Lương Hiển cảm thấy hơi chua xót trong lòng, không rõ là xót xa cho người trước mắt hay bực mình vì sự ngốc nghếch của anh. Hắn xoa nhẹ thái dương, nói: “Tôi không vô tư được như cậu.”


Giấy không gói được lửa, theo đà số người vào “lỗ hổng” ngày càng tăng, sẽ có một ngày ai đó phát hiện dị năng cũng có thể sử dụng ở thế giới thực. Đến lúc đó, xã hội sẽ dấy lên những làn sóng gì, Lương Hiển không dám chắc.


Nhưng có một điều có thể khẳng định, sẽ có nhiều người hơn nữa khao khát bản thân hoặc thuộc hạ sở hữu dị năng. Khi đó, “lỗ hổng” trong mắt họ sẽ từ một mối tai họa biến thành cơ hội, vô số người bị đẩy vào đó để tìm đường sống. Ban đầu có thể sẽ chết rất nhiều, nhưng dần dần, tin tức về “lỗ hổng” bị rò rỉ, rồi sẽ có người sống sót trở ra với dị năng…


Những người đầu tiên có được dị năng như bọn họ, có thể sẽ bị lợi dụng, trở thành quân cờ của kẻ khác.


Tất nhiên không loại trừ khả năng nhà nước sẽ giấu kín chuyện này, cử thêm nhiều binh sĩ đi thức tỉnh dị năng, từ đó cải thiện thể chất con người, tiến tới giai đoạn nhân loại tiến hóa.


Khi sự việc chưa xảy ra, không ai biết kết cục là tốt hay xấu.


Việc Lương Hiển có thể làm, là cố gắng duy trì sự yên ổn này lâu nhất có thể. Ít nhất phải đợi đến khi hắn hoàn toàn nắm giữ dị năng, chiếm được ưu thế tuyệt đối, có tiếng nói rồi mới tính tiếp.


“Nếu năng lực của bọn mình có thể dùng ở thế giới thực, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” Lương Hiển hỏi.


“Không thể nào,” Đàm Nghiên bật cười, “Nếu ai cũng dùng được thì thế giới này sẽ loạn hết cả lên.”


Ánh mắt của Đàm Nghiên trước sau kiên định. Anh thật sự tin rằng dị năng không tồn tại ở thế giới thực. Nhưng nghĩ kỹ lại, suy nghĩ đó mới là điều không tưởng. Bất kể là ai, một khi có được sức mạnh vượt ngoài thường thức, đều sẽ muốn thử sử dụng ở thế giới thực. Không liên quan đến thiện ác, chỉ đơn giản là tò mò.


Vậy tại sao Đàm Nghiên lại tin chắc như thế?


“Sau khi trở về, cậu đã từng thử chưa?”


“Chưa từng.” Đàm Nghiên khó hiểu, “Biết rõ không thể thì thử làm gì?”


Anh sờ trán Lương Hiển, đút cho hắn một ngụm nước: “Ngủ sớm đi, sáng mai tôi mua cháo, chắc còn khó chịu vài ngày đấy.”


Ngược lại, Lương Hiển thấy suy nghĩ của Đàm Nghiên hơi kỳ lạ. Ai mà không muốn thử chứ? Đột nhiên có được sức mạnh siêu nhiên mà không sinh lòng tò mò? Một chút xíu ý định cũng không có?


Không chỉ mình hắn, những người khác cũng vậy. Lương Hiển biết, phần lớn người làm nghiên cứu đều có tính hoài nghi với mọi thứ, không dễ dàng tin lời nói của một người. Vậy mà chỉ nghe một câu “thế giới thực không thể sử dụng dị năng” của Đàm Nghiên, ai cũng tin răm rắp, không có lấy một người thử hoặc nghi ngờ.


Kể cả hắn, phải đến khi đột nhiên nhìn rõ trong bóng tối, mới ý thức được điều bất thường. Nguyên một khoảng thời gian dài trước đó, hắn không nghi ngờ anh chút nào.


Ý thức…



Hắn xoa trán, đầu vẫn còn âm ỉ đau. Lẽ nào sức mạnh của “ý thức” mạnh đến vậy sao?


Ôm nghi vấn này, Lương Hiển dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người ngồi bên cạnh mình suốt đêm, không rời đi.


Hắn biết đó là Đàm Nghiên, không cần mở mắt cũng có thể xác nhận. Không phải do năm giác quan cảm nhận, mà bằng cảm giác, trực giác, giác quan thứ sáu, hoặc gọi là ý thức…


Hôm sau, Lương Hiển bị đánh thức bởi mùi cháo thơm phức. Tối qua hắn đã nôn sạch bụng, đói đến hoa mắt, mở mắt ra thấy Đàm Nghiên cầm hộp cơm đang thổi nguội cháo, trong lòng không khỏi ấm áp.


Tuy rằng tối qua nảy sinh chút nghi ngờ về suy nghĩ của Đàm Nghiên, nhưng Lương Hiển chưa từng nghi ngờ anh. Đàm Nghiên chưa bao giờ nói dối, chỉ là anh không “ý thức” được, mọi chuyện xảy ra một cách vô tình.


Lương Hiển cho rằng loại “ý thức” này là chuyện tốt.


Đầu không còn đau nữa, vậy hôm nay thử lại xem sao. Lương Hiển vừa ăn cháo vừa nghĩ.


Lúc quay về ký túc xá, mấy người Thôi Hòa Dự đang đi tập thể dục buổi sáng, hắn và Đàm Nghiên thì một người bệnh, một người thức trắng đêm chăm người bệnh, nên không cần luyện tập. Lương Hiển lục lọi hộp đồ nghề của mình, nhân lúc Đàm Nghiên đi rửa mặt, lắp một cơ quan nhỏ trên giường mình.


Ngày mai mới chính thức vào học, hoạt động của các nhóm chuyên môn đa phần diễn ra vào cuối tuần hoặc buổi tối, nên hôm nay họ được nghỉ một ngày.


Thôi Hòa Dự quay về ký túc xá, nhìn Lương Hiển bằng ánh mắt kỳ cục, cuối cùng vẫn là Khưu Tề Chính vỗ nhẹ vào đầu cậu ta, hỏi: “Ông thấy sao rồi?”


“Tôi khỏe rồi,” Lương Hiển nói, “Dạ dày hơi khó chịu thôi, chắc do mấy hôm trước truyền kháng sinh nhiều quá, ảnh hưởng tới dạ dày.”


Thôi Hòa Dự lúng túng: “Hôm qua tao không biết mày không khỏe, chỉ thấy mày… làm sao mày bay lên giường được hay thế?”


Biết ngay cậu ta không chịu bỏ qua vụ này. Lương Hiển vỗ vỗ đầu giường: “Tao lắp một cơ quan ở đây. Thử đi, mày cũng làm được đấy.”


Thôi Hòa Dự nửa tin nửa ngờ bước lại, bắt chước Lương Hiển vỗ nhẹ lên nút nhỏ trên đầu giường, một sợi dây thép b*n r*, móc lấy eo cậu ta, giống như du dây cáp trong phim. Chỉ cần phối hợp với lực kéo của dây, cậu ta có thể dễ dàng leo lên giường.


Ban đầu chưa quen, Thôi Hòa Dự bị té mấy lần. Nhưng sau vài lần tập, cậu ta cũng có thể bay lên giường một cách nhẹ nhàng giống như Lương Hiển tối qua.


“Mày lắp dây thép từ hôm qua?” Thôi Hòa Dự vẫn bán tín bán nghi.


“Đương nhiên,” Lương Hiển nhìn cậu ta, nghiêm túc nói, “Con người làm sao mà bay được, tuyệt đối không thể, đúng không Đàm Nghiên?”


“Không thể.” Đàm Nghiên thuận theo hắn.


Khi nói đến “tuyệt đối không thể”, Lương Hiển cảm thấy đầu mình hơi đau, nhưng đến khi Đàm Nghiên cất lời, cơn đau liền dịu đi.


Bên kia, ánh mắt của Thôi Hòa Dự từ nghi ngờ chuyển sang khinh thường, kéo dây thép Lương Hiển lắp ra xem, bĩu môi nói: “Lớn tướng rồi còn chơi mấy trò con nít, chán chết đi được.”


Trong mắt người khác, đây chỉ là một cuộc đối thoại đơn giản, nhưng với sự hiểu biết của Lương Hiển về Thôi Hòa Dự, cậu ta là người rất cố chấp, bình thường không dễ tin lời người khác. Ấy vậy mà lần này lại dễ dàng thay đổi suy nghĩ.


Kể cả Tần Lực, không một ai nghi ngờ.


Lương Hiển thoáng thấy sợ. “Ý thức” mạnh kinh khủng như thế, chẳng phải muốn làm gì cũng được hay sao?


Lẽ nào thứ sức mạnh này không có giới hạn? Nếu thật sự có người nào đó khai phá 100% não bộ, hoàn toàn nắm giữ năng lực ý thức, mà là tội phạm thì sao?


Nếu vậy thì khi gã sử dụng “ý thức” để phạm tội, e rằng cảnh sát sẽ không tìm ra nổi bằng chứng.


Nhất định phải giải quyết triệt để vấn đề “lỗ hổng”, nếu không, Trái Đất thật sự sẽ rơi vào đại họa.


Chỉ một mình mình “ý thức” được điều này, khiến Lương Hiển cảm thấy áp lực, mấy ngày liên tiếp không dám ngủ, lo rằng nếu mình ngủ quên, “ý thức” sẽ vô tình ảnh hưởng đến môi trường xung quanh. Tất nhiên, sức mạnh của Lương Hiển hiện tại chưa mạnh đến mức đó. Khi hắn tỉnh táo, mỗi lần tập trung sử dụng dị năng khiến đầu đau như sắp nứt toác, huống hồ là khi ngủ say, ý thức tan rã càng không thể gây ra ảnh hưởng.


Hắn hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng.


Giấu diếm bí mật chưa bao giờ là chuyện dễ chịu, nhất là khi bí mật ấy là một thứ mơ hồ, không thể nắm bắt như “ý thức”. Lương Hiển sống trong thấp thỏm, lo sợ sẽ để lộ, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày căng thẳng.



“Lương Hiển! Lương Hiển!” Kiều Tri Học lớn tiếng gọi tên hắn, chỉ thiếu chạy xuống bục giảng lay cho tỉnh.


Hoạt động buổi tối mỗi ngày của nhóm học tập là nghe giảng, do Kiều Tri Học phụ trách hệ thống lại kiến thức cơ học lượng tử – một công việc vô cùng khô khan. Kiều Tri Học vốn có chỉ số IQ cao, mỗi lần giảng bài là y như chạy lạc trong mây, nghĩ đến đâu nói đến đó, rất nhiều kiến thức ngay cả A Tam cũng không hiểu nổi, tan học phải lật sách tra lại mới nắm bắt được. 


Rất nhiều sinh viên không hiểu tham gia nhóm này có ý nghĩa gì. Làm ra vẻ thần bí cho cố vô, ai dè chỉ là một nhóm học tập hỗ trợ lẫn nhau.


Khi Kiều Tri Học đang giảng bài, Lương Hiển ngồi bên cạnh Đàm Nghiên, đầu nghiêng qua ngủ gục trên vai Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên rất thông cảm, còn lặng lẽ thay đổi tư thế để Lương Hiển ngủ ngon hơn. Nhưng Kiều Tri Học rất ngứa mắt hành vi biếng nhác, người khác không hứng thú thì thôi, chứ Lương Hiển là người biết chuyện, sao có thể lười như thế hả.


Sau khi tan học, mấy người biết chuyện được giữ lại họp. Kiều Tri Học gọi thẳng tên chỉ trích thái độ của Lương Hiển.


“Tôi biết đã gần một tháng không xuất hiện ‘lỗ hổng’, nhưng cậu không được vì thế mà thả lỏng.” Kiều Tri Học nghiêm khắc nói, “Nhìn trạng thái tinh thần của cậu đi, có giống một quân nhân nhân dân không?”


Lương Hiển gắng gượng tinh thần, liên tục gật đầu, giả vờ biết lỗi.


Thấy Lương Hiển mệt mỏi, Đàm Nghiên không nhịn được lên tiếng nói đỡ: “Lương Hiển vốn không khỏe, mấy ngày nay còn giúp tôi học bù. Cậu ấy thật sự rất mệt.”


“Thế thôi mà mệt?” A Tam cau mày nói, “Lương Hiển, trạng thái hiện tại của cậu… sao nhìn giống như đang chịu áp lực lớn vậy?”


“Chỉ cần nghĩ đến việc ‘lỗ hổng’ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào là tôi thấy áp lực. Lần trước chúng ta suýt chết trong đó, lần này càng…” Lương Hiển thuận miệng tìm đại một cái cớ.


“Cậu mau chóng điều chỉnh lại trạng thái đi, nếu lúc ‘lỗ hổng’ xuất hiện mà cậu vẫn như thế này, tổ chức sẽ không cho phép cậu vào.” Kiều Tri Học hết sức thất vọng.


Lương Hiển là nhân tài mà họ đặt kỳ vọng lớn, tương lai rất có khả năng trở thành người kế nhiệm Đàm Nghiên, nếu chút áp lực này mà cũng không chịu được, thì sau này làm sao trở thành một lãnh đạo đủ tư cách?


Tan họp, Lương Hiển lặng lẽ theo sau Đàm Nghiên, đi rất chậm, bước nào bước nấy đều nặng trĩu. Mấy ngày qua toàn lo giấu giếm khiến hắn cạn kiệt tinh lực, không còn sức phân biệt tình cảm của mình với Đàm Nghiên là hiệu ứng cầu treo hay thật sự động lòng.


Đàm Nghiên cũng đi rất chậm, thấy Lương Hiển vẫn ủ rũ không có tinh thần, bèn giảm bước đi song song: “Lần đầu trở về từ ‘lỗ hổng’, tôi cũng giống cậu.”


Lương Hiển ngẩng đầu lên.


“Tôi rất sợ,” Đàm Nghiên nhớ lại, “bèn đến báo cảnh sát, nhưng lãnh đạo khi đó tưởng tôi bị điên, còn định đưa tôi vào bệnh viện tâm thần điều trị.”


“Sao lại thế được? Chỉ cần dùng điện thoại chụp lại hình ảnh, có bằng chứng rõ ràng thì cấp trên nhất định sẽ coi trọng.” Lương Hiển không hiểu.


Đàm Nghiên cười khổ. Hồi đó anh làm gì có điện thoại.


“Thật ra tôi có thể kéo ông ấy vào cùng, nhưng khi ấy tôi chẳng ra gì, bản thân còn đi không nổi trong ‘lỗ hổng’, thì làm sao bảo vệ nổi người khác. Tôi sợ lãnh đạo thật sự cho rằng tôi bị tâm thần, phải đi nhờ vả khắp nơi mới giữ được chức vụ.”


“Chức vụ?” Lương Hiển nhíu mày, “Lúc đó không phải cậu đang học cấp hai hả?”


Đàm Nghiên không biết nói dối: “…”


“Nói chung là không thể nói ra với ai, bản thân sợ bị kéo vào lần nữa, ngày nào cũng thấp thỏm lo lắng ‘lỗ hổng’ lại xuất hiện.” 


Đàm Nghiên lảng sang chuyện khác, tiếp tục kể: “Lần thứ hai ‘lỗ hổng’ xuất hiện trước mặt tôi, lúc ấy tôi chỉ muốn chạy, vừa chạy được mấy bước thì thấy một con mèo kêu thảm rồi bị cuốn vào.”


Đàm Nghiên dừng bước, rơi vào hồi ức xa xưa: “Không xa ‘lỗ hổng’ có một nhà dân, con chó trong sân sủa không ngừng. Nếu tôi chậm trễ thêm một phút nữa, căn nhà đó sẽ bị ‘lỗ hổng’ nuốt chửng.”


Khi đó hai chân anh run rẩy, mỗi tế bào đều thôi thúc anh chạy trốn khỏi “lỗ hổng”. Đó là nỗi sợ bản năng của con người trước tự nhiên.


Nhưng Đàm Nghiên nghe tiếng chó sủa, nhìn ngôi nhà dân, sờ cảnh huy trên mũ mình, rồi lao về phía “lỗ hổng”.


“Lúc tôi chạy vào, con mèo đã chết.” Đàm Nghiên kể tiếp, “Tôi ôm xác mèo về, thiêu thành tro, bỏ vào một cái lọ nhỏ, lần nào vào ‘lỗ hổng’ cũng mang theo cái lọ.”


“Buổi tối mất ngủ, sờ lọ là ngủ được; sợ hãi thì sờ lọ, thế là hết sợ.”



Đàm Nghiên đang nói thì cảm nhận được đầu của Lương Hiển đập nhẹ lên vai mình. Anh không động đậy, để Lương Hiển dựa vào, tiếp tục kể: “Sau đó nữa, cái lọ vô tình bị rơi vỡ… nhưng đến lúc đó tôi đã không còn sợ nữa.”


“Một mình cậu…” Lương Hiển không nói được. Những ngày gần đây hắn được nếm trải cảm giác giấu diếm bí mật để bảo vệ người khác khổ sở đến mức nào. Chỉ riêng việc giữ kín đã khó đến vậy, Đàm Nghiên làm sao có thể giấu được chuyện lớn như thế? Lại còn phải đè nén nỗi sợ hãi trước cái chưa biết.


“Cũng tạm ổn,” Đàm Nghiên nói, “lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng mình làm đúng, vượt qua giai đoạn đầu là đỡ hẳn.”


“Năm đó cậu bao nhiêu tuổi?”


“Mười tám…” Đàm Nghiên vừa thốt ra thì sực nhớ trên CCCD của mình là mười tám, lập tức ngậm miệng.


“Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi thế? Mặt trẻ thì cũng không đến mức…”


Lương Hiển lẩm bẩm được nửa câu, chợt nghĩ đến chuyện Đàm Nghiên cũng giống hệt mình bây giờ, ôm một bí mật không thể nói ra. Đã biết rõ cảm giác ấy khó chịu thế nào, thì cần gì truy hỏi tuổi anh ấy?


“Dạo này cậu mất ngủ mấy ngày rồi.” Đàm Nghiên chỉ vào quầng thâm mắt của Lương Hiển.


“Tôi hơi lo,” Lương Hiển thử bày tỏ chút cảm xúc thật, “Não bộ mạnh như vậy, lỡ lúc ngủ quên vô tình dùng dị năng thì nguy.”


“Sao có thể chứ.” Đàm Nghiên cảm thấy hắn lo hão, “Chẳng phải tôi đã nói là thế giới thực không thể sử dụng dị năng sao? Nếu dùng được thì loạn hết lên à.”


Lương Hiển: “…”


Hình như hắn đã hiểu vì sao Đàm Nghiên tin chắc rằng thế giới thực không thể sử dụng dị năng.


Vì trong tiềm thức, anh nhận thức được nó không phải là điều tốt, nên tự mình phủ nhận khả năng ấy, đúng như lời anh nói, sợ “loạn hết cả lên”, sợ gây ra hỗn loạn.


Lương Hiển đứng bên cạnh Đàm Nghiên, nhân cơ hội này làm một thí nghiệm.


Hắn cố gắng nhìn khu nhà ký túc xá ở xa, nhưng chẳng thấy gì.


Dị năng không sử dụng được.


Nhìn Đàm Nghiên kiên định đứng bên mình, Lương Hiển bỗng ngộ ra. 


Đàm Nghiên tin rằng dị năng không thể dùng, mà não anh phát triển vượt xa hắn, nên chỉ cần hắn nằm trong phạm vi “quan sát” của Đàm Nghiên, nói cách khác là trong phạm vi “ý thức” của anh, thì sẽ không thể kích hoạt dị năng.


Hôm đó anh dùng được dị năng, là vì Đàm Nghiên đã ngủ.


Hắn nảy ra một cách để ngủ ngon.


Lương Hiển giữ nguyên tư thế tựa đầu lên vai Đàm Nghiên, cẩn thận hạ giọng hỏi: “Ờm… mấy hôm nay tôi ngủ một mình thật sự không yên, tối nay có thể… chen giường với cậu không?”


Đàm Nghiên: “…”


Lớn tướng rồi còn sợ bóng tối?


“Không phải, tôi vào ‘lỗ hổng’ một lần xong cảm thấy hơi bất an…” Lương Hiển không giỏi yếu đuối, nói được mấy chữ thì nín họng.


“Tôi hiểu rồi,” Đàm Nghiên thoải mái, “Được, mấy hôm nay chen tạm vậy.”


Thế là đêm hôm đó, đợi mọi người ngủ hết, Lương Hiển lặng lẽ bò lên giường Đàm Nghiên. Đêm ấy hắn ngủ rất ngon, chỉ cần “ý thức” được Đàm Nghiên đang ở bên cạnh, lòng hắn cực kỳ yên tâm.


Sáng sớm hôm sau, Thôi Hòa Dự dậy sớm nhất: “…”


Giường cậu ta kê sát giường Lương Hiển, vừa mở mắt đã phát hiện bên cạnh trống không. Nhìn quanh một vòng, cậu ta thấy bên giường đối diện, hai thanh niên to cao đang ôm nhau ngủ ngon lành.


Thôi Hòa Dự dụi dụi mặt, ngơ ngác trèo xuống giường, chạy vào nhà tắm vốc nước lạnh rửa mặt, quay lại phòng thì thấy Lương Hiển đang ngủ ngon trên giường của mình.



Đừng tưởng mày lén bò về là tao nghĩ mình nhìn nhầm!


Dạo gần đây cậu ta cũng nhận ra Lương Hiển hồn bay phách lạc, ban đầu còn thắc mắc sao người tự tin như hắn lại có vấn đề tâm lý. Giờ thì thông rồi.


Hóa ra là vật lộn dữ dội vì phát hiện xu hướng tính dục của mình khác với người thường.


Ban ngày lên lớp, Thôi Hòa Dự cứ nhìn chằm chằm hai người. Lương Hiển tinh thần phơi phới, Đàm Nghiên không né tránh tiếp xúc với Lương Hiển, hoàn toàn không có gì khác lạ.


Theo hiểu biết của Thôi Hòa Dự về hai người, Lương Hiển chắc chắn là kiểu tự phụ xảo quyệt, hắn làm chuyện đó chẳng có gì lạ, mặt không đỏ tim không loạn. Nhưng Đàm Nghiên là kiểu người truyền thống bảo thủ, tương lai chắc chắn sẽ bước lên con đường xem mắt, kết hôn, sinh con, sống một đời quy củ. Anh không nên bình thản mới phải.


Thôi Hòa Dự nghĩ suốt cả ngày, cuối cùng quyết định thử dò xét. Buổi tối, trong giờ giải lao của nhóm học tập, cậu ta thừa dịp ghé sát vào Lương Hiển, nói bằng âm lượng đủ để cả lớp nghe thấy: “Tối qua mày ngủ chung giường với Đàm Nghiên à?”


Lớp học cãi cọ ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ. Kiều Tri Học ngồi trên bục giảng cũng nghe thấy.


Biết rõ tuổi thật của Đàm Nghiên và cả đời anh chưa từng kết hôn, Kiều Tri Học suýt rớt cằm xuống đất. Không thể nào!


Thấy mọi người đều đã biết, Lương Hiển thầm chửi Thôi Hòa Dự là thằng chó, ngoài mặt vẫn bình thản nói: “Ừ, có gì lạ đâu, hồi nhỏ mày khóc lóc đòi ngủ chung giường với Khâu Tề Chính suốt thây.”


Mặt Thôi Hòa Dự đỏ bừng: “Lúc đó tao còn nhỏ! Mới học tiểu học, vừa chuyển đến lớp đặc biệt, lần đầu rời nhà ở ký túc xá, sợ là chuyện bình thường chứ? Mày lớn đầu thế rồi, chẳng lẽ còn sợ bóng tối?”


Lương Hiển định cãi lại thì Đàm Nghiên lên tiếng: “Là tôi. Tôi mới chuyển trường, chưa quen chỗ ở, ban đêm khó ngủ, là tôi nhờ Lương Hiển ngủ cùng.”


Anh nghiêm nghị ngay thẳng, ánh mắt như viết “Anh em giúp đỡ nhau là chuyện bình thường”, khiến Thôi Hòa Dự nghẹn họng không thể nói tiếp.


Nếu là Lương Hiển nói câu đó, ai cũng sẽ nghi ngờ hắn có mưu đồ gì. Nhưng Đàm Nghiên quá đứng đắn, nhìn kiểu gì cũng thấy là loại học sinh ngoan ngoãn đến mức nhặt được một xu cũng đem nộp cho chú cảnh sát, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện mờ ám với bạn cùng lớp được.


Vì Đàm Nghiên đã lên tiếng, Thôi Hòa Dự không hỏi nữa, vẫn cảm thấy Đàm Nghiên bị Lương Hiển lừa.


Tan học hôm đó, Kiều Tri Học giữ hai người lại: “Hai người rốt cuộc có phải loại quan hệ đó không?”


“Đương nhiên không phải,” Lương Hiển giải thích, “Gần đây tâm trạng tôi không ổn, ngủ không ngon. Hôm qua trạng thái tinh thần của tôi anh cũng thấy rồi, rất bất ổn. Tôi phát hiện khi ở cạnh Đàm Nghiên mới có thể ngủ yên, chắc là cần điều chỉnh một thời gian, sau này sẽ ổn thôi.”


Thấy quầng thâm dưới mắt Lương Hiển đúng là mờ đi nhiều, Kiều Tri Học nghi hoặc gật đầu, chấp nhận cách giải thích này.


A Tam không tin Lương Hiển, cứ quan sát Đàm Nghiên. Thấy hắn vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường, anh ta dần tin. Nhân phẩm của Đàm Nghiên có thể bảo đảm điều này.


Vì đã bị Thôi Hòa Dự vạch trần, Lương Hiển chẳng thèm giả bộ nữa, chưa đến giờ tắt đèn đã leo lên giường Đàm Nghiên, đỡ phải nửa đêm lén lút bò lên.


Giường hơi nhỏ, đắp hai chăn hơi chật, Lương Hiển dứt khoát chỉ ôm theo gối, chui vào ngủ chung chăn với Đàm Nghiên.


Hắn c** tr*n, nằm vào trong chăn trước, chống cằm nhìn Đàm Nghiên đang học bài bên dưới, trông y như tiểu nha hoàn làm ấm giường.


“Lương Hiển ngày càng không biết xấu hổ.” Thôi Hòa Dự lắc đầu, nói với Tần Lực bên cạnh.


Nào ngờ Tần Lực ngẩng lên nhìn Lương Hiển, do dự nói: “Ông nói xem, tôi có thể ngủ chung với họ không?”


Thôi Hòa Dự: “…”


Tần Lực nghĩ đơn giản lắm. Cậu cũng từng vào “lỗ hổng”, cũng thức tỉnh dị năng, cũng đang rất mông lung, có phải cũng cần điều chỉnh tâm lý không?


Nhưng nghĩ đến việc phải chen chúc ngủ chung với một người đàn ông, Tần Lực rùng mình một cái. Thôi, tâm lý của cậu tốt hơn Lương Hiển, chắc là không cần.


Lần thứ hai vào “lỗ hổng” là vào đêm thứ ba Lương Hiển ngủ cùng Đàm Nghiên. Khi đó điện thoại của Đàm Nghiên reo lên, anh đang lim dim sắp ngủ liền mở bừng mắt, chạm mắt với Lương Hiển và Tần Lực vừa ngồi dậy. Ba người lập tức nhảy xuống giường, mặc đồ trong 30 giây, rời khỏi phòng trong ánh mắt sững sờ của các bạn cùng phòng.


Lần này không chỉ mình Đàm Nghiên, ngay cả Lương Hiển và Tần Lực cũng đi theo. Rốt cuộc là có chuyện gì?


Trước ánh nhìn ngạc nhiên của bạn cùng phòng, Lương Hiển nói: “Sắp rồi, thêm một thời gian nữa mấy ông sẽ biết bọn tôi đang làm gì.”


Nói xong ba người liền lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, để lại ba người bạn cùng phòng đầu óc mù mờ, trong lòng đầy nghi vấn.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 26
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...